cứ nhấp nha nhấp nhổm như mọc mụn ở mông ko ngồi yên đc vậy, mún alo sang nc với Củ tỏi but cũng ngại vì ko bít nói gì. Bất chợp cái đthoại trong tay hắn rung lên làm hắn giật bắn mình “Ah! Củ tỏi…Gì đây?”…” Đầu heo! tui xin lỗi chuyện chiều nay nhé, tui đâu có mún làm Đầu heo lo lắng đâu. Xin lỗi nha!”… “Vậy mà cứ tưởng” – Ấn Quân nói thầm. Hắn cũng nhắn tin lại “ko có gì!”. Trong lúc đó ở bên kia nó đang chuẩn bị đi ngủ, ko phải tập tành như mấy thằng cha hotboy nhà mình but do cái tật lonta lonton của nó làm nó mệt nhừ ng, nó cũng muốn ngủ để quên đi những gì Đầu heo nói lúc chiều…
Sáng hôm sau, tại Văn phòng bà Hà, cô thư kí chạy vào thông báo” Thưa bà, đối tác của chúng ta bên Thái Lan vừa gửi fax sang, họ muốn chúng ta cử sang đó 9 ng đào tạo lớp người mẫu tài năng”. Bà Hà hoan hỉ “Tin tốt lành buổi sáng đây, cô mau báo cho cậu Huy và thông báo lại cho mọi người. Mà bao giờ thì bắt đầu vậy?” – Bà Hà hỏi. ” Thưa bà! 2 ngày nữa ạ!”…Chà chà! Gấp quá nhỉ. Thui ko sao, thế cũng tốt, mau thông báo đí”…
Mọi hôm nó tíu tít đi giữa đầu heo và Kent but hôm nay nó lại lôi Kent vào giữa, chắc là dư âm của hôm wa đây… Khi cả 3 đến phòng tập thì đã thấy mọi ng xúm lại xem thông báo, nó và đầu heo thì hí hửng và tò mò, còn Kent với bản tính cẩn trọng của mình linh tính có gì đó ko ổn… THÔNG BÁO CHỌN NG MẪU THAM GIA LỚP ĐÀO TẠO NG MẪU TÀI NĂNG…
- Tất cả mọi ng tập trung, tôi cần thông báo 1 số thông tin – A.Huy huấn luyện nói
- Như mọi ng đã biết sau đây 2 ngày công ty chúng ta sẽ cử ra 9 ng tham gia lớp huấn luyện ng mẫu tài năng ở Thái Lan trong 14 tháng, hôm nay thay vì buổi tập tôi sẽ tiến hành chọn và kiểm tra các bạn. Sáng ngày kia mọi ng sẽ chuẩn bị giấy tờ và hành lý, 10h trưa chúng ta sẽ lên đường.
Cả gian phòng ồn ào náo nhiệt và òa lên sung sướng, nó và đầu heo cũng nhảy lên hò hét, cả 2 ko bít đc những gì chờ đón họ, chỉ có Kent trầm ngâm suy nghĩ…”ko biết rùi sẽ thế nào đây”…
- Nào bây giờ tất cả mọi người tập trung lại thành nhóm như lần truớc, từng ng lên sân khấu biểu diễn cho tôi! A.Huy nói trong khi tất cả còn đang háo hức…
- Củ tỏi! Bà ra kia ngồi chơi với mấy con ma- nơ- canh đi, tui thấy nó hợp với bà đấy!- Quân nói. Nó vẫn còn ngượng nên ko nói gì chỉ hếch mặt lên rùi chạy lại chỗ chị Châu…
Khi mọi ng chuẩn bị “lên sàn” thì bà Hà, Hạo Nam cùng với thư kí xuất hiện, tất cả mọi ng đứng dậy chào và anh Huy cũng định chạy ra but khi thấy bà Hà ra hiệu anh ta tiếp tục cho mọi ng tập. Sau đó bà Hà quay sang Hạo Nam nói:” Cháu cũng lên tập với mọi ng đi, bà muốn xem thời gian qua cháu đã có gì thay đổi”. Nam ko từ chối đây đẩy hay cãi lại như mọi khi, nó có vẻ thấm thía những gì Á hiên nói hôm qua, nó lên sàn tập với mọi ng`
- Tui đã nói là tui với Hạo Nam không có gì hết…tại sao vẫn quát lên như thế chứ??? Thật ra ông đang bất mãn và giận dữ về cái gì chứ??? Tui thật sự không hiểu…thật sự là không hiểu…- VÌ TUI THÍCH BÀ…TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG LÀM TUI TRỞ THÀNH TÊN NGỐC VẬY HẢ??? TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG LÀM TUI LO LẮNG…TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG ĐỂ TUI PHẢI ĐỐI MẶT VỚI NHỮNG CHUYỆN NHƯ THẾ CHỨ?? TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG LÀM TUI NỔI NÓNG CHỨ??? BÀ CÓ HIỂU TÌNH CẢM CỦA TUI DÀNH CHO BÀ HAY KO HẢ??? TUI THÍCH BÀ…ĐÃ TỪ LÂU RỒI… ĐÃ RẤT LÂU RỒI…- Quân nhìn nó hét lên như giải tỏa hết mọi nỗi niềm lẫn cảm xúc từ sâu trong lòng…đã rất lâu đc giữ kín…
- Lúc trước…tui đã từng nghĩ và nói…dù trên thế giới này con gái có chết hết thì tui cũng không bao giờ để ý đến bà…tui đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có tình cảm với 1
đứa con gái như thế này…dù 1 chút cũng sẽ không có…nhưng những lúc buồn, vui, giận dữ…chỉ khi ở cạnh bà…tui mới dần cảm nhận đc tình cảm thật của mình…tui thật sự trở nên ngốc nghếch khi ở cạnh bà…biểu cảm của tui càng trở nên lúng túng khi ở cạnh bà…tâm trạng của bà trở nên thật tồi tệ…tui như muốn điên lên khi thấy bà bên cạnh tên con trai khác mà đó không phải là tui…Á Hiên…tui…tui thật sự rất thích bà…- Quân ngập ngừng nói…mặt dần đỏ lên…trao cho nó sợi dây chuyền hình con Boo từ lâu đc giữ kín…
- …- nó đứng đơ người há hốc mồm nhìn Quân bất động giây lát…
- E hèm…đây đc gọi là tỏ tình đó hả??? uhmm…chỉ vậy thôi sao??? – nó chết lặng bất ngờ trong giây phút rồi chu mỏ lên nhìn Quân nói…lén quay mặt cười hạnh phúc…
- HẢ??? Chứ…chứ muốn gì nữa đây??? – Quân rồi rít…lúng túng lo sợ…
- Không phải…có người từng là play boy sao???…vì vậy hãy tự mà suy nghĩ đi ngen…còn cái này thì…tịch thu…hehe…- Ê…Ê…vậy là sao hả??? củ tỏi…bà đang đùa với tui đó hả??? có mau đứng lại hay không hả???…- nói đoạn nó giựt lấy sợi dây chuyền từ tay Quân quay lưng chạy nhanh…niềm hạnh phúc trong giây lát không ngừng lan tỏa…
-
Lúc này…tại phòng V.I.P xxx của khách sạn…Nam đang rửa mặt…
- “Ông thiệt là ích kỷ…có bao giờ ông đặt mình vào vị trí của bà ông chưa??? Bà ông đã lớn tuổi vậy mà vẫn phải 1 tay quản lý công ty lớn như thế trong 1 môi trường đầy tính cạnh tranh…áp lực công việc đã quá lớn…vậy àm ông còn ở đó đòi hỏi những điều nhỏ nhặt của bản thân nữa hả??? ông có biết tại sao mọi người lại mau già ko?? Vì họ phải suy nghĩ nhiều…lo lắng nhiều…chịu áp lực nhiều…đối với bà của ông…mỗi ngày trôi qua đều là như thế…bà của ông đều phải chuẩn bị sẵn tâm lý để giải quyết mọi vấn đề không thể lường trước đc sẽ xảy…nếu đặt vấn đề đó với vấn đề của bản thân ông thì bây giờ ông thấy sao??? Đôi khi sự quan tâm của 1 người luôn lặng lẽ chứ ko hề đc biểu lộ ra…vì vậy hãy biết cảm thông và chia sẻ khó khăn với bà của ông…rồi ông sẽ cảm nhận đc thế nào là “thương”…” Hì…món quà dành cho sự hối lỗi sẽ là gì đây “củ tỏi”?!…- Nam nhìn vết thương trên mặt…mỉm cười khi nhớ đến nó…
Tại phòng làm việc của bà Hà…
- Giám đốc…- cô thư ký vội vàng chạy vào…với vẻ mặt hốt hoảng…
- ????? – bà Hà không nói gì, nhìn khó hiểu…
- Chúng ta có bưu phẩm nhanh mới chuyển đến 1h trước…- nói đoạn cô thư ký đặt lên bàn…
- …- bà Hà chăm chú xem…2 tay chống cằm…nét mặt dần dần thay đổi với sự lo lắng…
- Hãy gọi Hạo Nam đến đây gặp tôi…- bà Hà điềm tĩnh nói…đột nhiên…
- Kịch…- cánh cửa hé mở…Nam từ từ tiến lại gần bàn của bà Hà…
- Hạo Nam, bà cũng định đi gặp cháu…bà có chuyện muốn…- CHÁU XIN LỖI…bà…chuyện sáng nay…cháu…xin lỗi…cháu thật sự đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình mà chưa hề nghĩ đến cảm nhận, sự lo lắng kho khăn của bà cho công ty…suốt mấy năm qua cái cháu có thể đem đến cho bà chỉ là sự phiền phức mà cháu đã gây ra…bà à…cháu…thật sự xin lỗi…hãy tha lỗi cho cháu…- Nam cúi đầu nói…
- …- bà Hà như chết lặng khi thấy hành động cùng với thái độ của Nam…
- Hì…không sao cả…không sao hết…bà thật sự rất vui khi thấy cháu như thế…hix…- bà Hà vội ôm Nam vào lòng nói…mỉm cười hạnh phúc…
- Nhưng…mắt cháu làm sao thế này??? sao miệng lại bị thương như thế??? cháu mới đánh nhau với ai sao??? – bà Hà hốt hoảng khi thấy vết thương của Nam…
- À…tại cháu không cẩn thận nên té lúc tắm thôi ạ, không có gì đâu ạ…à mà lúc nãy bà nói bà muốn đi gặp cháu…có chuyện gì sao ạ??? – Nam cố đánh sang chuyện khác…
- À…bà chỉ muốn gặp nói để nói là…bánh kem rất ngon…cảm ơn cháu…lần sao tới lượt bà sẽ đãi, được chứ??? Hihihi…- bà Hà vui vẻ nhìn Nam nói…cố tình lờ đi chuyện mới nãy và không muốn Nam biết đến…nhưng vẫn chăm chú nhìn vết thương của Nam với vẻ trầm ngâm…
-
sao 20’ nói chuyện…
- Giám đốc…về chuyện đó chúng ta phải làm sao ạ??? – cô thư ký lo lắng hỏi…
- Mấy năm qua tôi cũng đã có lỗi với Hạo Nam rất nhiều…từ ngày ba mẹ nó mất…tôi chỉ biết quan tâm phát triển công ty và đã không lo lắng cho nó đầy đủ…có lẽ bây giờ là lúc tôi cần phải làm 1 chuyện gì đó để bù đắp cho nó rồi…đôi khi trong cái rủi lại có cái may…đc cái này phải đánh đổi cái khác…- bà Hà nhẹ mỉm cười…điềm tĩnh nói…
-
Vào lúc này ở Thành phố đang có 2 bóng người lê lết trên đường phố…
- Không biết tụi nó sống chết ra sao nữa??? sao mà hông thấy tăm hơi gì hết trơn vậy nè trời…- Duy cằn nhằn…
- Chắc tụi nó ở đó đi chơi vui quá nên quên tui với ông luôn quá…đúng là lũ bạn phản bội…ham chơi bỏ bạn…đáng chém…đáng giết…- Thảo cũng hậm hực…
- Ở đây thì nóng như lò lửa…tui sắp bị thêu chết…bà thì sắp thành heo quay…còn tụi nó thì tung ta tung tăng nghỉ mát ở Đà Lạt…hix…tụi bây về đây tao xử đẹp…- Duy vừa nói tay vừa quạt…
- Nóng thật…nóng ghê gớm…nóng cháy da…nóng méo mỏ…nóng xì khói…nóng như từng đc nóng…- Thảo nhăn nhó trước cái nắng nóng giữa trưa hè…
- Ê…hay là tui với bà…- bất ngờ Duy quay sang nhìn Thảo cười bí hiểm nói…
-
Trước ban công phòng xxx…
- Yêu…hông yêu…yêu…hông yêu…yêu hông…hông yêu…yêu đi…hông yêu…- tay cầm đóa hoa hồng…ngắt từng nhánh Quân lẩm bẩm…
- Cái quái gì vậy??? bị điên rồi chăng?! – Kent vô tình bắt gặp hành động không đc bình thường của Quân…
- TRỜI ƠI…NHỨC ĐẦU QUÁ…CUỐI CÙNG LÀ CÓ HAY LÀ KHÔNG ĐÂY?? AAAAAAA…- Quân bất ngờ ngẩng đầu lên trời la lớn…
- Chậc…chậc…bị tẩu quả nhập ma thật rồi…dạo này nhiều người bị điên quá…đang là mốt chăng?!…- Kent lắc đầu nói…bình thản bước ra khỏi phòng…
-
Tại khu vườn hoa của khách sạn…nó hỉ hửng vui vẻ ngồi trên xích đu…thích thú ngắm nhìn sợi dây chuyền…
- Đẹp thật…hông ngờ cái tên đầu heo lại tinh mắt như vậy…hắn vẫn còn nhớ là mình thích heo Boo nữa?! nhưng…cái này là giả hay thiệt vậy ta??? – nói đoạn nó đưa lên răng cắn thử…
- Phì…hì.hì…nó là giả nhưng tấm chân tình của người tặng là thật 100% đó…- Kent bất ngờ bước lại chỗ nó nói…
- Ủa…Kent…làm gì mà lù đù bước tới như ma vậy hả??? – nó ấp úng khi thấy Kent…
- Haizzz…tại có người hạnh phúc đến mức không thấy đc gì ngoài sợi dây chuyền đang cầm trên tay thôi…- Kent cười chăm chọc…
- Mà cũng lạ thật…1 người thì đang vui vẻ ở đây…còn 1 người thì nổi điên trên phòng…đứng ngắt hoa của khách sạn gần trụi lủi hết luôn…ủa…vậy là sao ta?? – Kent quay sang nhìn nó cười bí hiểm hỏi…
- Đứng ngắt hoa của gần trụi lủi hết á??? hahahaha…- nó nhìn Kent phá lên cười thích thú…
-
- Thật sao??? vậy cuối cùng Hiên đã đồng ý?! – Kent thắc mắc…phấn khởi chờ đợi…
- Chưa…Hiên giựt sợi dây chuyền rồi bỏ chạy…
- HẢ??? vậy là sao??? Sao lại bỏ chạy??? – Kent trố mắt ngạc nhiên…
- Tại vì…vì…hạnh…hạnh phúc quá…không biết phải làm gì nữa…nên…chạy – nó cuối mặt ngập ngừng nói…
- HẢ??? hahahaha…ôi trời ơi…cái gì vậy nè…hạnh phúc quá nên bỏ chạy á?!…đây là lần đầu tiên Kent nghe thấy hành động kì lạ như vậy đó…hahaha…hèn gì ông Quân đang nổi điên như ngồi trên đống lửa là phải rồi…- Kent cười thích thú…
- Nhưng mà cũng đâu có ai tỏ tình mà như đang *** lộn như thế chứ??? Không có gì gọi là lãng mạng và có thành ý hết…đột nhiên mượn cớ nổi giận nên ông ấy mới nói ra đc như thế…nếu như vào những lúc khác khi chỉ có 2 đứa thì Hiên thật sự không biết ông ấy có đủ can đảm để nói ra những lời như thế hay không nữa??? Kent có biết…Hiên đã vui và hạnh phúc như thế nào khi đc nghe những lời như thế từ Ấn Quân không??? Hiên đã nghĩ là mình đang mơ cơ…hì…mọi chuyện xảy ra rất nhanh nên…Hiên thật sự rất bất ngờ…cảm giác thật sự rất khó tả…vui…hạnh phúc…hơi thất vọng…hơi ganh tị…Hiên…thật sự rất muốn biết tình cảm của ông ấy như thế nào?? Có như “bầu trời” kia không??? – nó nhìn xa xăm cười nhẹ nói…
–
–
- Haizzzz…haizzzz…HAIZZZZ…- Quân ngồi trên ghế không ngừng thở dài…Kent không quan tâm vẫn bình thản xem phim…
- Ê…bộ ông không thấy tui đang gặp chuyện buồn hả??? – Quân lấy chân đạp Kent…
- Nếu là chuyện liên quan đến Á Hiên…thì tui sẽ trả lời là “KHÔNG BIẾT”…- Kent quay sang nhìn Quân vội vàng mỉm cười nói rồi lại tiếp tục xem tivi…
- Ủa??? mà sao ông biết chuyện có liên quan đến Á Hiên??? Woaaa…cấp này ông hay thiệt nghen…sẵn bói dùm tui 1 quẻ luôn đi…- nói đoạn Quân lết người lại gần Kent…
- Hì…hôm nay luyện tập…ông với Á Hiên cứ như cực âm và cực dương…gặp nhau là chạy…ai mà không thấy hả???
- Cái gì chứ??? Tại nhỏ củ tỏi chứ bộ…AAAAAA…nhắc tới là muốn điên đầu…người ta đã tỏ tình…tự nhiên không trả lời mà còn giựt sợi dây chuyền bỏ chạy là ý gì chứ??? – Quân tức tối nói…
- Thế có ai tỏ tình mà nạt vào mặt người ta như đang *** lộn như thế cơ chứ??? Thử hỏi có cô gái nào mà lại thích kiểu tỏ tình đầy bạo lực như thế??? – Kent ngồi xem phim…miệng nhai snack nói…
- …Khoan…sao ông lại biết tui tỏ tình như thế nào với Á Hiên hả??? – Quân bất ngờ quay sang hỏi…
- À…ờ…chuyện đó…- Kent ngập ngừng…ú ớ…bối rối…miếng snack cũng rụng rời theo…
- Có mau khai ra hay không hả??? 2 người đã nói chuyện gì với nhau hả??? – Quân nhanh chóng vật người Kent xuống hâm dọa…bất ngờ…
- KỊCH…- cánh cửa đc mở tung trước 2 ánh mắt hết sức ngạc nhiên của Kent và Quân…
- DUY?! – Kent và Quân ngóc đầu lên xem…há hốc mồm bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của Duy…
- 2 thằng bây còn nhớ đến tao nữa hả??? tao tưởng 2 đứa bây ăn chơi xa dọa ở đây riết rồi quên tao luôn rồi chứ…hôm nay tao phải giết 2 đứa bây vì cái tội mê chơi bỏ bạn…tụi bây chết với tao hôm nay rồi…- Khoan đã…tao…SẶC…SẶC…trời ơi…cái chân của mài…hôi quá…- buông…buông ra…sặc…sặc…- má ơi…cái lỗ mũi của con…sặc…ặc…thằng quỷ…tránh xa tao ra…- nói đoạn Duy lao nhanh đến kẹp cổ Kent và Quân té xuống ghế…
-
- Á Hiên…đây là số lượng sẽ dùng cho buổi chụp hình thử vào hôm kia…còn đây là bảng danh sách số lượng sẽ đc chuyển đến…- chị Châu rối rít đưa chon so bảng báo cáo…
- Chị à…vậy còn 1 số bảng thiết kế mới đc chuyển đến thì sao ạ???
- Hãy gom lại thành 1 file riêng…chúng ta sẽ lựa chọn những cái đẹp nhất và hợp với body của Kent và Quân trong buổi chụp hình thử…sao đó sẽ liên lạc với họ sao…- nói đoạn chị Châu bước đi…nó thì cắm cúi phân loại các bản thảo…
- *kều…kều*…em đang bận có gì nói sao…- nó vẫn cắm cúi làm việc…
- *kều…kều…kều*…em đã nói là em…THẢO…aaaaaaa…bà đi lên đây hùi nào vậy hả??? sao không gọi đt báo cho tui biết??? bà đi lên với ai vậy??? – nó ríu rít hỏi…
- Làm gì mà cứ tơm tớm tơm tớm thế hả??? tui tưởng bà bị trai Đà Lạt mê hoặc quên tui luôn rồi…nên tui mới lên đây kiếm bà nè…- Thảo giả vờ nói với giọng dỗi…
- Xin lỗi nha…tại tui bận quá nên không thể gọi điện thường cho bà đc…đừng giận tui nha…nha…nha…- nó nắm tay Thảo nài nỉ…
–
- Hix…mài lên đây với ai vậy??? sao lết lên đây mà hông hú với tao và Kent 1 tiếng vậy hả??? – Quân ngã người mệt mỏi ra ghế, cùng với cục bông gòn đc nhét trong mũi…nhìn Duy hỏi…
- Tao tưởng tụi bây lên núi Đà Lạt tu luôn rồi…điện thoại lúc nào cũng tắt…ko liên lạc đc tao với bà Thảo lo nên 2 đứa mới quyết định lên đây coi tụi bây sống chết ra sao để tụi tao còn biết đường để dành tiền đi cúng điếu nữa chứ hahaha…- Duy nói với giọng điệu chăm chọc vẫn như ngày nào…
- Hehehe…thì ra là đi chung với bà Thảo…cấp này mài ăn gan hùm mật gấu hay sao mà chọn ngay chăng ổ kiến lửa vậy??? bộ chán đời rồi hả??? hahaha…- Quân phá lên cười thích thú…chỉ có mỗi Kent ngồi trên ghế với vẻ mặt bơ phờ sao khi bị trúng nguồn khí độc từ đôi chân thon thả của Duy…
- Mà mài dụ dỗ con gái nhà lành đi như thế hông sợ gia đính bà Thảo cạo đầu mài hả??? hahaha…- Quân thích thú tiếp tục chăm chọc…
- “Gái nhà lành?!”…phì…hihi…- Kent cười nói thầm…
- Mài nghĩ sao mà mài dùng cái cụm từ cao sang “gái nhà lành” để nói đến nhỏ Thảo vậy hả??? cỡ nhỏ Thảo là mài phải dùng từ cao cấp hơn cỡ như…”má mì”…hoặc là…”gái giang hồ”…mài biết chưa hả???…- HAHAHAHA…- câu nói của Duy làm cả 3 thích thú cười to…
- Còn chuyện mài với bà Hiên tới đâu rồi hả??? – Duy bất ngờ quay sang hỏi…
- …- Quân xụ mặt xuống hông nói gì…còn Kent thì ngồi kế bên khẽ cười…
-
- Hahahaha…vậy là sao hả trời…giựt của chạy bỏ người à…hahaha…- Duy phá lên cười to khi nghe Quân kể lại câu chuyện…
- Nói thật thì Á Hiên cũng như những đứa con gái khác thôi…mà sao đối với mài khó nuốt quá vậy hả??? hông phải lúc trước chỉ cần mài ra tay quá lắm là 1 ngày là dính hàng sao??? – Duy ngôi rung đùi nói…
- Tao thách mài thử “nuốt bà Thảo” đó…thử coi bà Thảo có bẻ răng mài hông?!…- câu nói của Quân làm Kent cười thích thú…còn Duy thì chết lặng mấy giây khi nghe thấy tên của Thảo…
- Vậy lúc trước khi cưa con gái ông thường nói những câu đại loại thế nào??? Và thương làm gì khi nói những câu như thế??? – Kent thắc mắc hỏi…
- Thì…cũng nói mấy câu bình thường thôi…vào những lúc đi chơi ngồi cùng nhau…
” Nhìn này…em có thấy đồng hồ của anh đã hết pin không??? – Quân mỉm cười baby hút hồn nói…
- Ơ…phải đó…sao anh không mua 1 cái mới đi…- cô gái nhỏ nhẹ nói…
- Uhm…anh có thể mua 1 cái mới…nhưng khi đi với em…anh thật sự chỉ muốn đeo cái này…em có muốn biết vì sao không??? – Quân nhẹ nhàng nói…trước cái gật đầu bẽn lẽn ngại ngùng của cô gái…
- Vì khi bên cạnh em…anh chỉ muốn thời gian dừng lại mãi mãi…đc ngồi bên em mãi thế này…đối với anh khoảnh khắc đc bên em…dù chỉ là 1s cũng làm anh rất hạnh phúc…vì vậy…hãy hứa là sẽ bên anh…luôn ở bên anh…làm bạn gái anh nha…- Quân nhẹ nhàng nói…khẽ nắm lấy bàn tay của cô gái…”
- Thường thì tao chỉ nói mấy câu “bình thường đại loại” như thế thôi…- Quân nhúng vai bình thản nói…
- Hì…”bình thường đại loại” như thế thôi đó hả?? mài đúng là giết người không cần dao kéo…mài nói như thế thì thử hỏi con nhỏ nào không chết với mài hả thằng quỷ?!…mà mài học hỏi mấy “chiêu” đó ở đâu vậy hả???- Duy tò mò lết lại gần chỗ Quân
- Từ ba tao đó…lúc nhỏ ở Mỹ tao nghe ba tao nói với mẹ tao nên tao làm thử…ai ngờ…thành công ngoài mong đợi…- Quân nhìn Duy và Kent mở to mắt ngây thơ vô tội nói…
- Hahahaha…ê…vậy chắc tao phải kêu ba mài bằng sư tổ còn mài là sư phụ hả??? hahaha…- Duy và Kent phá lên cười thích thú…
- Vậy…lúc nói chuyện với Á Hiên thì ông nói thế nào??? – Kent hỏi…
- Ờ…haizzzzz…- Quân ngập ngừng…rồi lại cuối đầu xuống thở dài…
- Nhìn cái mặt của mài là tụi tao hiểu rồi…hông cần nói nữa…tụi tao tâm lý lắm…- Duy lấy tay vỗ vào vai Quân an ủi…
- Ấn Quân…tui muốn hỏi ông 1 chuyện…- bỗng nhiên Kent nghiêm nghị làm Duy và Quân ngạc nhiên…
- Nếu sau này…có chuyện gì đó xảy ra và gây cản trở giữa ông và Á Hiên thì ông có bỏ cuộc không??? – Kent ngập ngừng…
- Trong từ điển của...