đâu!
Hai gã áo đỏ ngớ người trong lòng sợ hãi song vẫn gân cổ nói :
- Ủa, ủa mẹ kiếp bọn ta nghe ngươi hay là ngươi phải nghe bọn ta hả? Ngươi là kẻ chiến bại, là tù nhân, lại phải nghe theo sự sắp đặt của ngươi à? Hãy mau quỳ xuống chịu trói, kẻo chúng đại gia mà động thủ thì...
Hạng Chân đứng nhìn họ cười quái gở nói :
- Đừng lớn tiếng trong lúc kẻ này chưa bực mình, tốt hơn hãy ngậm miệng lại, hai ngươi hãy thử nghĩ xem, nếu kẻ này sợ thì đâu dám đến đây?
Hai gã áo đỏ đưa mắt nhìn nhau, đúng vậy, đối phương nói có lý song họ vẫn nhận thấy Hạng Chân mình đầy thương tích. Thế là hai gã cảm thấy mạnh dạn hơn, từ từ tiến tới, gã cao to hơn đưa mắt nhìn thanh đoản kiếm trong tay đối phương hùng hổ nói :
- Tiểu tử thôi đừng giả vờ nữa, hãy vứt kiếm xuống, ngoan ngoãn theo bọn ta!
Hạng Chân lắc đầu :
- Các ngươi thật xuẩn ngốc, Xích Xam đội hết người rồi, bằng vào các ngươi thì làm được trò trống gì kia chứ?
Hai gã áo đỏ đưa mắt ra hiệu, vừa định xuất thủ tấn công, Hạng Chân đã mỉm cười vung tay, thanh đoản kiếm bay vút đi, rắc một tiếng, một cây bách to cỡ bắp đùi đã bị tiện ngã đôi và thanh đoản kiếm lấp lánh ánh lam như có linh tính bay vòng trở về, Hạng Chân nhẹ nhàng đưa tay ra đón lấy.
Màn biểu diễn trác tuyệt ấy không khỏi khiến hai gã áo đỏ rùng mình sởn gáy, bất giác lùi ra sau ba bước, hai mắt cơ hồ đứng tròng.
Hạng Chân nhếch môi cười uể oải nói :
- Hãy ngoan ngoãn đứng yên đó, lát nữa ta sẽ hỏi các ngươi vài câu, rồi các ngươi sẽ được sống rất lâu dài, đừng để bị tiện đôi như ngọn cây kia... nếu như các ngươi hợp tác với ta!
Đoạn chàng quay đi, cúi đầu xuống lẳng lặng mặc niệm những kẻ đã tử nạn của Vô Song phái. Lát sau với giọng nặng nề khẽ nói :
- Anh hồn của các vị đệ tử Vô Song phái ở không xa, mối thù hôm nay Hạng Chân hứa nhất định sẽ đòi lại cho các vị!
Dứt lời chàng đi đến gần hai gã áo đỏ, mặt chàng đanh lại như một tảng băng, phối hợp khắp người bê bết máu, đầu tóc rối bời và ánh mắt sắc lạnh, dáng vẻ thật ghê rợn đến tột cùng.
Hai gã áo đỏ trán đẫm mồ hôi lạnh, môi co giật liên hồi, thậm chí không còn đủ sức để cất chân bỏ chạy, hình ảnh ngọn cây bị tiện đôi vừa rồi hãy còn in đậm trong trí óc họ. Hạng Chân nói rất đúng, họ không muốn cùng chung số phận với ngọn cây đó.
Hạng Chân đứng lại, lặng nhìn hai gã áo đỏ cơ hồ hồn phi phách tán trước mặt gằn giọng hỏi :
- Phen này vây đánh Vô Song phái kẻ nào cầm đầu Xích Xam đội?
Hai người run lẩy bẩy đưa mắt nhìn nhau, môi mấp máy mấy lượt, vẻ như muốn nói lại thôi.
Hạng Chân đưa đoản kiếm trong tay lên, ngón trỏ nhè nhẹ vuốt lên lưỡi kiếm, giọng buông thõng :
- Người nào trả lời chậm thì sẽ rơi đầu trước...
Hai gã áo đỏ rùng mình, vội vàng tranh nhau nói :
- Là đại đầu lĩnh Cửu Quỷ Phi Xoa Tiêu Hùng!
Hồi 28 : Mãnh hổ thọ thương oai khiếp người
Hạng Chân nhếch môi cười lạnh lùng :
- Tiêu Hùng ư? Y có mối quan hệ như thế nào với Hắc Thủ đảng?
Hai gã áo đỏ ngập ngừng, thần sắc ra chiều rất ngại ngùng.
Hạng Chân gằn giọng :
- Các ngươi có nghe câu hỏi của ta không?
Gã đại hán cao hơn cắn răng đáp :
- Đại đầu lĩnh với lão đại của Hắc Thủ đảng là huynh đệ kết bái!
Hạng Chân mắt rực sát cơ, nhìn gã đại hán thấp hơn hỏi :
- Các ngươi đã xuất động bao nhiêu người? Những đầu lĩnh nào suất lĩnh?
Gã đại hán thấp hơn bất giác cảm thấy lạnh gáy, sợ sệt lùi sau một bước, đưa mắt cầu cứu nhìn đồng bọn, gã đại hán cao hơn mấp máy môi, Hạng Chân đã lạnh lùng nói :
- Chúng... chúng tôi đã xuất động hơn năm trăm huynh đệ, do Tiêu đại đầu lĩnh, Đào nhị đầu lĩnh và Bạch tam đầu lĩnh đích thân xuất lĩnh chia làm ba toán, một mặt mai phục sau Bì Thạch sơn. Một ẩn nấp chung quanh Vô Úy sơn trang, một theo Tăng lão yêu càn quét kẻ địch dưới núi. Bọn này thuộc toán sau cùng, một toán chừng một trăm năm mươi người...
- Thôi đủ rồi!
Hai gã áo đỏ như được đại xá, vội đồng thanh nói :
- Hảo hán, vậy... chúng tôi đi được chứ?
Hạng Chân lắc đầu :
- Không phải các ngươi mà chính là ta đi!
Đoạn chàng quay người vẫn với thanh đoản kiếm chõi xuống đất từng bước khó khăn bỏ đi, bước chân chàng chệch choạng, nặng trĩu uể oải, tưởng chừng như xô nhẹ một cái là ngã nhào ngay.
Thế nhưng hai gã đại hán áo đỏ không hề dám nghĩ như vậy, như thể hãy còn một ác ma khủng khiếp ẩn tàng trong con người đang thọ thương trầm trọng kia, chỉ cần y không quay lại gây rắc rối là may phước lắm rồi!
Ra khỏi rừng, Hạng Chân cắn răng cố chịu đựng cơn đau khủng khiếp trên mình, cố gắng bước nhanh đi, con đường sao mà dài hun hút, không một bóng người dáng ngựa, thật vắng lặng tiêu điều.
Để tránh kẻ địch đuổi theo, Hạng Chân không đi theo đại lộ, chỉ chọn các con đường hẻo lánh vùng thôn dã mà đi, Bì Thạch sơn ở phía sau mỗi lúc một xa dần.
Hạng Chân đưa tay lau mồ hôi trán, thở hắt ra một hơi dài, ngồi xuống một cách khó nhọc, ba cây nang dù vẫn cắm trên người chàng rung rung lung lay, khiến chàng đau đến mặt mày trắng bệch, đôi môi tái xanh...
Ba cây nang dù đều dài hơn một thước, ít ra cũng cắm sâu vào hơn ba tấc, cây ở mạn sườn cũng may là chỉ đâm chếch vào, chứ như đâm thẳng vào thì chàng đã toi mạng rồi!
Nghỉ ngơi một lúc Hạng Chân hít thở mấy lần thật sâu, đoạn chõi thanh kiếm xuống đất định đứng lên...
Bỗng từ phía sau nơi một triền dốc có tiếng quát tháo văng vẳng vọng đến, cách rất xa nhưng hết sức rõ ràng, đang tiến về hướng này.
Hạng Chân thoáng ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía ấy lẩm bẩm :
- Lại phe nhóm nào nữa đây? Dường như họ đuổi theo kẻ đào tẩu?
Chàng bèn lại nằm mọp xuống, chú mắt nhìn về phía triền dốc, hơi nằm xuống quá gấp nên đã khiến các vết thương đau khủng khiếp song chàng không màng đến nữa, có lẽ lại xảy ra một sự việc gì đặc biệt nữa đây!
Hạng Chân ngớ người cho đến khi bóng người kia hoàn toàn hiện rõ trong tầm mắt chàng mới vỡ lẽ. Thì ra đó là do hai người kết hợp với nhau, người trên hai chân cụt ngủn và nhỏ bé như hai củ cải trắng, song cánh tay thì lại dài thượt và thô ráp, còn người bên dưới thì đôi chân như người thường, thậm chí còn rắn khỏe hơn, nhưng hai cánh tay thì lại gầy yếu đến mức như không có.
Thế là người không chân ngồi trên cổ người có chân, kết hợp với nhau thành một quái nhân tay chân đầy đủ, cùng tương trợ lẫn nhau, trở thành một người chân tay khỏe mạnh và cao hơn người thường nhiều.
Giờ đây tổ hợp hai người này đang hốt hoảng chạy đến, diện mạo của họ hết sức giống nhau, mũi to miệng rộng, da sạm nắng và trên đầu đều có đội vòng vàng, hẳn họ cũng là người của Vô Song phái đây!
Người ngồi trên vai vội vã ngoảnh lại nhìn hối hả lớn tiếng nói :
- Lỗ Phong người chạy nhanh chút nữa có được không? Bọn khốn kiếp kia đã đuổi đến nơi rồi kìa!
Người có tên Lỗ Phong liền tăng thêm tốc lực, thở hổn hển nói :
- Ngươi bớt cái mồm lại được không, người có chạy đâu mà biết mệt? Hãy xuống đây cõng thử ta xem?
Người ngồi trên gắt giọng :
- Bây giờ là lúc nào mà mẹ kiếp người còn ở đó giận dỗi càu nhàu, phen này thảm bại như vậy còn chưa đủ hả? Mẹ kiếp, để bọn chúng đuổi kịp thì chết hết cả lũ!
Hai người đang lời qua tiếng lại thì trên đường đã vang lên tiếng vó ngựa rầm rộ, thoáng chốc đã có hơn hai mươi kỵ mã đuổi tới. Trên ngựa toàn những là đại hán áo đỏ, họ vượt qua mặt tổ hợp hai người kia về bên cánh phải, quay đầu ngựa giăng ra thành hình vòng cung bao vây.
Tổ hợp hai người buông tiếng chửi mắng, người ngồi trên tức giận nói :
- Nguy rồi, bọn họ đã cắt đứt đường rút lui của chúng ta. Lỗ Phong, người không được bỏ rơi ta chạy trốn một mình, sống chết cũng phải bên nhau đấy...
Lỗ Phong chạy thêm mấy bước hổn hển nói :
- Ngươi hễ mở miệng nói ra là thối như đánh rắm, lão tử đã bỏ chạy một mình bao giờ hả? Hồi sáng nếu người nhờ ta xông ra khỏi vòng vây thì bây giờ người còn lải nhải được ư?
Người ngồi trên cất tiếng cười hăng hắc nói :
- Thôi đừng có khoác lác, nếu không có ta thì người cũng đã hóa ra ma dưới loạn đao rồi, hai ta là cùng tương trợ lẫn nhau, chẳng ai mắc nợ ai cả!
Còn cách chỗ ẩn nấp của Hạng Chân chừng một trượng, tổ hợp hai người bỗng dừng lại. Lỗ Phong nhìn trước rồi lại nhìn sau đoạn tiu nghỉu nói :
- Thôi khỏi chạy nữa, bây giờ đã lưỡng đầu thọ địch, có chạy cũng chẳng thoát mà lại còn hoen ố thanh danh, đành liều mạng thôi!
Người ngồi trên quét mắt nhìn quanh buông tiếng thở dài :
- Mẹ kiếp phen này thì chẳng còn hy vọng thoát thân nữa rồi! Chỉ mong là Lỗ Phong người hãy ghi nhớ tình nghĩa giữa hai ta đã gắn bó với nhau mười lăm năm qua đừng quên đúng ngày này hãy đến mộ phần ta thắp ba nén nhang và đốt hai xấp giấy vàng bạc, dưới âm phủ lão tử cũng vui lòng ấm dạ!
Lỗ Phong nhổ toẹt một bãi nước miếng hậm hực nói :
- Đừng có xem lão tử vô tình vô nghĩa đến vậy, người mà bị giáng xuống địa ngục tầng thứ mười tám thì lão tử cũng chẳng chịu ở tầng thứ mười bảy, rồi đây hai ta sẽ cùng nhau nhập thổ, chẳng phiền đến ai phải thắp nhang đốt giấy cho ai hết!
Trong khi hai người nói chuyện với nhau thì kẻ địch chung quanh đã nhanh chóng tiến đến gần, lúc này chỉ còn cách chừng vài trượng nữa thôi.
Choang mộttiếng giòn giã, người ngồi trên đã rút Đại loan đao trên lưng xuống, cầm trên tay vung vẩy cắn răng nói :
- Lỗ Phong, ít ra chúng ta cũng phải vớt vát vài tên để lót quan tài, chớ đừng để mẹ kiếp trước khi chết mà còn làm ô danh Vô Song phái!
Lỗ Phong buông tiếng hừ mạnh :
- Thì người cứ dốc hết sức đi!
Lúc này bọn đại hán áo đỏ thảy đều dừng lại cách ngoài ba trượng, hơn hai mươi kỵ sĩ cũng tung mình xuống ngựa, một gã đại hán cao to vạm vỡ mặt tím và râu đen xồm xoàm tiến tới một bước cao giọng nói :
- Bên kia có phải các huynh đệ của Đào nhị đầu lĩnh không?
Hơn ba mươi người áo đỏ bên này cũng liền lách ra một gã hán tử trung niên gầy quắt co và có đôi mày chữ bát lớn tiếng nói :
- Có phải Hạ Thanh dưới trướng Bạch tam đầu lĩnh đó chăng?
Đại hán mặt tím cười ha hả :
- Thì ra là Thường lão ca, thế thì hay quá, chúng ta đã cùng gặp một điểm chung cần bắt sống chứ?
Trung niên gầy gò cười lạnh lùng giọng ngông cuồng nói :
- Đương nhiên, nhị đầu lĩnh định làm một cái chuồng, để nuôi hai con quái vật này đấy!
Hai bên thản nhiên người nói qua kẻ nói lại như thể kẻ địch đã như chim lồng cá chậu, chỉ cần với tay là bắt được ngay, thái độ kiêu căng đắc ý ấy trông thật tức chết đi được.
Quả nhiên tổ hợp hai người mắt đã đỏ quạch trên trán gân xanh giật dữ dội, người ngồi trên hai đùi bé xíu kẹp mạnh quát vang :
- Bọn chó má Xích Xam đội kia, có giỏi thì hãy xông vào đi, mẹ kiếp cứ đứng đó mà hát hò đối đáp thì đâu phải là anh hùng hảo hán!
Đại hán mặt tím vuốt râu cười vang :
- Tàn dư của Vô Song phái kia, các người đã thảm bại mà còn dám giở giọng huênh hoang khoác lác, thật là đáng nực cười. Hôm nay bắt sống hai quái vật các người, khi nào làm trò đùa chán rồi đem nấu cho chó ăn!
Tổ hợp hai người phừng lửa giận, người ngồi trên hét vang :
- Thì người cứ xông vào mà bắt, mẹ kiếp lũ chó má đồng lõa của Hắc Thủ đảng, các người chỉ là phường bại hoại trên chốn giang hồ, bọn đạo tặc trong giới võ lâm. Các người hãy xông vào đi, để xem lão tử có đủ sức hóa kiếp cho các người hay không?
Đại hán mặt tím sầm mặt gằn giọng quát :
- Miệng của người thật là dơ bẩn đê hèn các người chán sống lắm rồi chứ gì?
Lỗ Phong nhổ toẹt một bãi nước miếng thật mạnh lớn tiếng mắng :
- Phải rồi, các người sạch sẽ! Các người cao cả! Mẹ kiếp chứ không phải toàn một lũ treo thịt dê bán thịt chó, rõ là không biết xấu hổ, ngay cả những trẻ con phục dịch trong Vô Song phái cũng còn cao cả hơn các người nhiều!
Đại hán mặt tím tức tối giậm chân vung tay quát :
- Bắt lấy chúng cho ta!
Lập tức hai mươi mấy gã đại hán áo đỏ đứng bên cùng buông tiếng quát vang, nhất tề xông tới, lưỡng phủ nhận trong tay lấp loáng dưới ánh mặt trời, trông thật ghê rợn.
Tổ hợp hai người cùng buông tiếng hét vang, người dưới tung mình lên cao, hai chân vung đá liên hồi, uy thế hết sức hung mãnh.
Hai mươi mấy gã áo đỏ vội vàng lui tránh, ngay trong khoảnh khắc ấy người ngồi trên Đại loan đao chớp nhoáng quét ra, ba đầu người bay vút lên không, máu phun xối xả.
Đại hán mặt tím ngớ người song liền tức giận dữ quát :
- Xông lên, xông lên ngay. Mẹ kiếp còn đứng đó mà lõ mắt ra nhìn hả?
Bọn đại hán áo đỏ lại hò hét xông tới, lưỡng phủ nhận vung lên sáng loáng, song tổ hợp hai người thân pháp vô cùng nhanh nhẹn. Chỉ thấy Đại loan đao quét ra như tia chớp, hai chân tung đá như vũ bão, thoáng chốc lại có thêm năm sáu gã áo đỏ ngã xuống.
Đại hán mặt tím tức tối giậm chân, tung mình lao tới và hét vang :
- Lão tử mà không lột da hai tên khốn kiếp các người thì sẽ không còn được gọi là Tử diện hổ nữa!
Tổ hợp hai người vụt quay ngang, người ngồi trên vung đao bổ xuống, lại một tên áo đỏ ngã gục, y bĩu môi nói :
- Mẹ kiếp người đúng là Tử Diện Ôn Trư (heo địch mặt tím) không hơn không kém!
Đại hán mặt tím lớn tiếng mắng chửi vung tay bổ ra bảy búa và cùng lúc ấy một gã áo đỏ cũng đã xông tới, lưỡng phủ nhận vung động tấn công tới tấp.
Tổ hợp hai người trên thì vung Đại loan đao chống đỡ, dưới thì lượn lách tránh né, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, tia lửa bắn tung tóe, trận chiến đã trở nên kịch liệt.
Phía bên kia hán tử trung niên đưa tay sờ lên bộ mặt vàng ệch cười lạnh lùng nói :
- Các người cũng nên xông vào đi thôi, đừng để chỉ mỗi cánh của Hạ gia sanh cầm đôi bửu kia mang về, cũng có thể tiêu khiển mỗi ngày đấy!
Ba mươi mấy gã áo đỏ lẳng lặng cầm búa xông tới, chia ra thành nhiều hướng khác nhau xông tới tấn công.
Tổ hợp hai người cố sức chống đỡ với số kẻ địch đông hơn gấp mấy mươi lần, họ phối hợp với nhau hết sức khéo léo và chặt chẽ khiến đối phương trong nhất thời cũng chẳng làm gì được.
Hán tử trung niên đưa ngón nhỏ vuốt nhẹ lên lưỡi búa trong tay, chậm rãi tiến tới lạnh lùng nói :
- Con người của kẻ này rất là lạ lùng, rất thích tham dự vào các cuộc đông vui người. Hắc hắc...! Trong trường hợp thế này đâu thể nào bàng quang tọa thị, hai người hãy chú ý đấy!
Tổ hợp hai người tả xung hữu đột, người ngồi trên liên tiếp quét ra mười một đao, gạt phăng ba ngọn lưỡng nhận phủ, Đại loan đao lại quét ra, chống đỡ thế tấn công của Đại hán mặt tím.
Lỗ Phong co chân chõi mạnh, tung ngược ra sau tránh khỏi một búa, liền sau đó chân phải tung ra, một tên áo đỏ thét lên đau đớn ôm lấy cổ tay ngã lăn ra đất.
Người ngồi trên đưa tay quệt mồ hôi, lớn tiếng nói :
- Ngươi cứ xông vào đi, xem lão tử có đủ sức đưa người vào cõi cực lạc hay không cho biết!
Hán tử mặt khô sấn lại tiến thêm mấy bước giọng bỡn cợt :
- Đừng vội, để các người thở thêm chốc lát nữa!
Vừa dứt lời đã tung mình lao vào vòng chiến như tên bắn, lưỡng nhận phủ trong tay vung lên thành mười ba luồng sáng sắc lạnh, nhanh như tia chớp phủ chùm xuống đỉnh đầu đối phương.
Lỗ Phong nhanh nhẹn lách sang bên, người ngồi trên đã vung Đại loan đao lên miệng la oai oái :
- Trời thần, phen này thì nguy hiểm tột cùng rồi...
Mười ba luồng phủ quang ập nhanh xuống, song đột nhiên quái sự đã xảy ra, mắt thấy chùm sáng ghê gớm ấy đã ập xuống đến nơi, bỗng chấn động dữ dội rồi liền tức tan biến, ngay sau đó một tiếng rú vô cùng thảm khốc vang lên.
Người ngồi trên vội đưa mắt nhìn. Ồ hán tử trung niên chẳng hiểu sao đã bị một thanh đoản kiếm xuyên thấu tim, hai mắt trợn ngược đờ đẫn nhìn xuống lưỡi kiếm ló ra một đoạn dài trước ngực, dáng vẻ như một người vừa từ trên cao vạn trượng rơi xuống đáy tuyệt cốc, kinh hoàng và hết sức không hài lòng...
Tổ hợp hai người vừa buột miệng kêu lên :
- Ôi chao...
Thì hán tử trung niên đã ngã ập xuống đất, lập tức bọn người áo đỏ bàng hoàng la hét ầm ĩ, ba người vội vã chạy đến.
Đại hán mặt tím chưa ngoảnh lại nhìn liên tiếp tung ra bảy búa và quát to :
- Việc gì vậy? Ai dám lui trốn hả?
Đại loan đao từ trên giáng xuống, đại hán mặt tím vội vàng đỡ gạt, suýt nữa đã bị đá trúng một cước, loạng choạng lui ra, hổn hển mắng :
- Quân đê hèn vô sỉ, chỉ giỏi thừa nước đục thả câu!
Người ngồi trên bĩu môi cười to :
- Ngươi hãy ngoảnh lại mà xem, đồng bọn của người đã toi mạng rồi!
Đại hán mặt tím tức giận, lại sấn tới công ra năm búa gằn giọng nói :
- Khốn kiếp, rồi người sẽ biết ngay ai là toi mạng!
Ngay khi ấy sau lưng y có tiếng thảng thốt vang lên :
- Chao ôi, Thượng gia đã bị xuyên thấu tim chết rồi!
Đại hán mặt tím vừa nghe nói liền giật bắn người, gương mặt càng thêm tím ngắt, liên tiếp tung ra bốn chiêu rồi lùi nhanh ra sau hớt hải nói :
- Ai đã gây ra? Mau mau bắt lấy...
Chưa dứt lời đã nghe tiếng bịch bịch hai tiếng, liền sau đó là tiếng xương gãy răng rắc cùng tiếng gào rú thảm khốc vang lên.
- Có gian tế... lại toi thêm hai vị huynh đệ nữa rồi.
Đại hán mặt tím điên tiết quát vang :
- Mau bắt lấy hắn, các người đúng là một lũ giá áo túi cơm, ta giết hết chúng bay...
Lại thêm một tiếng kinh hãi la lên, giọng bàng hoàng nói :
- Ôi chà, chỉ có hai cục đất mà đã ném vỡ hai cái đầu... đúng là hung thần ác sát xuất hiện rồi, thế là chết hết...
Đại hán mặt tím gầm vang :
- Mẹ kiếp các người còn đứng đó mà la ó à? Đi bắt gian tế mau!
Vì quá tức giận nên y đã dùng sức quá độ, đường búa không được chuẩn xác, chưa kịp thu thế thì trước mắt lóe sáng, soạt một tiếng một mảng thịt to nhầy nhụa máu tươi nơi vai đã bị chém bay.
Y thét lên đau đớn, loạng choạng thoái lui, ngay khi ấy tiếng ầm ầm vang lên liên hồi hòa lẫn với tiếng rú thảm khốc nghe vô cùng ghê rợn.
Tổ hợp hai người biết là đang có cao nhân ngấm ngầm tương trợ, do đó tinh thần càng thêm phấn chấn, dũng khí bùng lên, xông sát hết sức mãnh liệt.
Thoáng chốc đã có hơn hai mươi tên áo đỏ ngã gục, những kẻ còn lại cũng chẳng còn tinh thần chiến đấu, đua nhau lảng tránh ra xa, tổ hợp hai người hoàn toàn nắm giữ ưu thế.
Đại hán mặt tím đưa mắt nhìn vết thương trên vai, suýt nữa y đã ngất xỉu, nơi vết thương đã lòi xương ra, máu thịt nhầy nhụa trông thật kinh khiếp.
Một gã áo đỏ vội vã chạy đến trước mặt y mồ hôi nhễ nhại nói :
- Hạ đầu mục, tình...