ầm một tiếng, Câu Khôi Khôi lộn nhào ngã lăn ra xa, Hạng Chân cũng loạng choạng lùi sau ba bước, Tấn Như Trần thì mặt mày hung tợn, ngọn Thiết Cốt Tản từ đùi Hạng Chân rút ra, máu từ mũi chảy ròng ròng xuống mặt đất.
Bóng người nhấp nhoáng, Du Phủ đã lao tới, gằn giọng quát :
- Giết hắn!
Tiếng nói y chưa kịp tan biến trong không khí thì thanh đoản kiếm trong tay đã vung lên, ánh thép chớp ngời hệt như một quả cầu lửa nổ tung, so le không đều nhưng nhanh và hung hiểm khôn tả.
Đó chính là Giác mang cầu một tuyệt chiêu độc đáo của Tiếu Lang Du Phủ.
Chẳng chút chậm trễ, Tấn Như Trần cũng vung Thiết Cốt Tản công tới, song không phải nhắm vào Hạng Chân mà vị trí tấn công lại là ở sau lưng chàng năm thước.
Hạng Chân biết giờ đã đến thời điểm quyết định sự sống chết, chàng bỗng khép hờ mắt người ngồi thụp xuống, hai chiêu “Mông Lý Ma” và “Huyết Tiên Tâm” cùng lúc tung ra, ngay khi bóng chưởng chập chùng xô ra, liền theo đó lại hai chiêu “Nguyệt Mông Ảnh” và “Bàn Thiên Hồng” và trong khi xuất chiêu người chao lách nhanh như quỷ mỵ. Ngay khi bốn kỳ chiêu trên hãy còn chập chờn trong không gian, bốn chiêu tiếp theo là “Quỷ Sách Hồn”, “Hải Toàn Tiên” (biển ốc xoáy), “Ưng Bác Lãng” (ưng chọi sáng), “Long Ngự Vân” cũng đã thi triển.
Chỉ thấy cuồng phong ào ạt, cát đá tung bay. Hạng Chân bỗng đứng thẳng lên, chiêu thức hung hiểm nhất trong Cửu tuyệt thức là “Hát Thiên Môn” cũng được tung ra.
Lập tức đất trời u ám, bóng chưởng phong trùm lên khoảng không đến những mười trượng, uy thế thật vô cùng khủng khiếp.
Tấn Như Trần hai mắt trừng to, hay tay vung mạnh, chiếc dù sắt trong tay vụt xòe ra choang một tiếng, mười sáu cây nang dù sắc nhọn bay vút ra với ánh lam chóa lóa, phối hợp với kiếm thế của Tiếu Lang Du Phủ, hoàn toàn xâm nhập vào bóng chưởng của Hạng Chân.
Chỉ thấy bóng vàng và bóng đen nhấp nhoáng xáp lại gần nhau rồi lại chớp nhoáng tách ra xa.
Tiếu Lang Du Phủ chân vừa chạm đất liền lảo đảo ngồi bệt xuống đất, chiếc áo đen trên mình rách tả tơi, đầu tóc rối bời phủ xuống vai, mồ hôi pha lẫn máu tươi từ trên tóc nhỏ xuống gương mặt trắng bệch của y. Y thở hổn hển, mặt đầy vẻ đau khổ với những nếp nhăn vô thứ tự, chỉ thoáng chốc trông y như đã già đi hơn ba mươi tuổi.
Bên kia Tấn Như Trần văng bay ra xa hơi hai trượng mới rơi ầm xuống đất, nằm ngửa bất động, toàn thân ướt đẫm máu tươi, mặt mày nhăn nhúm đến biến dạng, thất khiếu đều rỉ máu, màu da đã trở nên tím lịm, dáng vẻ trông thật thê thảm.
Cách chỗ giao chiến vừa rồi chừng năm trượng, Hạng Chân đứng yên như một pho tượng đá, đôi mắt trắng đen rõ ràng trố to, sáng ngời vẻ hào tráng, mặt vẫn lạnh lùng như trước. Vạt áo của chàng đã rách bươm và toàn thân bê bết máu, ba cây nang dù chia ra cắm vào vai, đùi và mạn sườn chàng, còn thanh đoản kiếm của Tiếu Lang Du Phủ thì cắm phập vào bả vai chàng, đốc kiếm hãy còn rung rung.
Thế nhưng Hạng Chân vẻ mặt vẫn hết sức bình thản, không hề lộ chút vẻ đau đớn, như thể những vũ khí ấy không phải là cắm vào thân thể chàng vậy.
Tiếu Lang Du Phủ tự biết là thương thế của mình trầm trọng đến mức độ nào, vừa rồi y đã trúng phải năm cước và mười một chưởng, hệt như là phù phép của loài ma quái, mắt thấy rõ ràng mà không sao tránh khỏi được.
Xung quanh rải rác bọn Hắc Thủ Đồ thảy đều kinh hoàng đến đứng thừ ra như phỗng đá, ngây ngẩn trố mắt nhìn, cơ hồ không tin đó là sự thật.
Thế rồi từ trên sườn núi bên trái hiện ra một bóng người chầm chậm đi tới, theo sau là gần tám mươi tên áo đen. Dưới đất ngổn ngang hơn hai mươi tử thi bay đầu mất tay, hai ngọn Đại Long Giác một cắm sâu vào đất đá, một cắm ngập vào một tử thi áo đen.
Bóng người ấy chầm chậm đi tới, y chính là Thông Thiên Viên Vạn Lạc, trên bả vai y có một vết thương dài hơn thước, máu tươi đang rỉ từng giọt xuống đất.
Mấy gã áo đen đang ngồi xổm ở xa, thờ thẫn xúm quanh một người nằm úp trên mặt đất, đó chính là Hồng Tỵ Tử Câu Khôi Khôi, xem chừng y đã không còn cách xa cái chết bao xa nữa rồi.
Thông Thiên Viên Vạn Lạc dừng lại cách Hạng Chân chừng ba trượng, mặt y lộ vẻ rất mệt mỏi và thâm trầm, chằm chặp nhìn đối phương một hồi, y nghiêm giọng nói :
- Hạng Chân, giới võ lâm đã đồn đại ngươi là một đại sát thủ, trước đây Vạn mỗ chẳng tin lắm, nhưng bây giờ thì đã tin hoàn toàn, khắp cơ thể ngươi chứa đầy sự tàn ác chứ không phải là trong máu và phế tạng, máu của ngươi đã lạnh đến độ đông đặc rồi.
Hạng Chân mắt ánh lên vẻ kỳ lạ, giọng rề rà nói :
- Lấy mạng đổi mạng, Hạng mỗ đã với tính mạng đối chọi với lũ ác ma các ngươi Vạn Lạc, phần ưu thế là thuộc về các ngươi, sống trên đầu đao mũi kiếm mà ngươi lại động lòng trắc ẩn với kẻ thù sao?
Thông Thiên Viên nhẹ đung đưa hai cánh tay dài thườn thượt khàn giọng nói :
- Hình dáng của ngươi cũng khá tốt đẹp nhưng tâm địa thì lại vô cùng độc ác. Ngươi rất xứng đáng là một cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng hẳn ngươi cũng hiểu, kẻ giết người thì người cũng giết hắn!
Hạng Chân cười lạnh lùng cố nén cơn đau khủng khiếp của thể xác, trầm giọng nói :
- Đương nhiên Hạng mỗ đã chuẩn bị từ lâu rồi, hoặc hiện tại hoặc trong tương lai, hoặc ngươi hoặc kẻ khác.
Thông Thiên Viên Vạn Lạc tức tối :
- Hạng Chân chính là hiện tại đây!
Hạng Chân lắc đầu :
- Vạn Lạc, ngươi hiểu rất rõ là Hạng mỗ không bao giờ xuôi tay chịu trói, giữa hai ta đều có cơ hội như nhau nhưng không công bằng đúng không?
- Đúng vậy, nhưng cơ hội của ngươi không có nhiều đâu!
Hạng Chân cười lạnh lùng :
- Ngươi nói rất đúng, còn ngươi, ngươi đã vận dụng mưu kế đạt thành một phần mục đích rồi. Giờ đây theo như thói quen của ngươi, lẽ ra đã phải tấn công Hạng mỗ từ lâu rồi, nhưng vì sao ngươi lạichưa hành động? Đó là bởi ngươi đã thọ thương, ngươi đã chứng kiến rất tường tận võ công của Hạng mỗ, bằng chứng là trợ thủ của ngươi thảy đều táng mạng, chẳng một ai giúp sức được cho ngươi lúc này. Do đó ngươi đã chờ đợi, dùng lời nói để kéo dài thời gian, trong khi ấy thủ hạ của ngươi đã đi cầu cứu viện binh. Nếu Hạng mỗ nhớ không lầm, Hắc Thủ đảng của ngươi hãy còn lão Điền Côn và lão tam Ma Ngọc Thiểm (mặt) chưa lộ diện, đúng không nào?
Thông Thiên Viên Vạn Lạc đưa tay sờ má che đậy, giọng khô khan nói :
- Hạng Chân, ngươi thông minh quá mức chẳng tốt đâu!
Hạng Chân lắc đầu :
- Hẳn ngươi đang rất nôn nóng, tại sao trợ thủ của ngươi lúc này vẫn chưa đến phải không? Họ đã sắp đến rồi, có thể là đang trên đường đến! Ngươi rất muốn động thủ ngay bây giờ nhưng lại không đủ sức ngăn cản Hạng mỗ, đúng không? Vạn Lạc, ngươi đừng lo, rồi đây ngươi sẽ có cơ hội thôi!
Thông Thiên Viên Vạn Lạc ngẫm nghĩ dùng tay ra hiệu, thế là bọn Hắc Thủ Đồ đứng quanh bắt đầu chậm chạp di động.
Hạng Chân thản nhiên cười :
- Ngươi định bắt đầu chứ gì? Đúng thôi, nhưng Hạng mỗ cũng sắp rời khỏi đây, món nợ này xem ra đêm nay không thể nào kết toán được rồi, thôi thì hẹn tái ngộ vậy!
Thông Thiên Viên Vạn Lạc vội tiến tới một bước hấp tấp nói :
- Hạng Chân, ngươi là một trang hảo hán trên chốn giang hồ, sắp đến lúc phân thắng bại tồn vong lại toan bỏ chạy thế này, mai sau ngươi còn đứng chân trên giang hồ nữa ư?
Hạng Chân giọng đanh lạnh :
- Không sai, ngươi biết Hạng Chân là một hảo hán, nhưng ngươi cũng phải biết Hạng mỗ không phải là một tên ngu ngốc, đừng hòng kẻ này chui đầu vào bẫy rập của ngươi!
Trong khi nói Hạng Chân đã quay người, Vạn Lạc mắt liền rực sát cơ, cắn răng lao bổ tới đồng thời quát to :
- Các ngươi mau vây lấy hắn!
Bọn Hắc Thủ Đồ sớm đã sẵn sàng hành động, liền tức la hét ầm ĩ, từ bốn phương tám hướng lao tới, quỷ đầu đao lấp loáng hàn quang.
Hạng Chân bỗng quay phắt lại, hai tay vung nhanh và quát :
- Đại Long Giác!
Thông Thiên Viên Vạn Lạc đã có nếm mùi ám khí lợi hại ấy rồi, nghe tiếng lập tức giật mình kinh hãi, đang lao tới bất giác chững lại, Lang Nha Bổng vung tít và tung mình tạt chéo sang bên.
Hạng Chân buông tiếng cười vang, tung chân đá văng bốn tên áo đen và cất người lên không như cánh chim bằng, lượn một vòng trên không rồi lao vút đi, thoáng chốc đã mất dạng trong bóng đêm mịt mùng.
Thông Thiên Viên Vạn Lạc quát tháo như sấm rền, đuổi theo được mấy bước thì tiu nghỉu dừng lại, tức tối đến mặt mày tím ngắt, giậm chân lớn tiếng mắng :
- Đúng là một lũ giá áo túi cơm, thảy đều vô tích sự!
Đằng kia Tiếu Lang Du Phủ đang ngồi dưới đất thoi thóp thở, bỗng buông tiếng cười ghê rợn, hai mắt trân trối nhìn theo hướng Hạng Chân mất dạng, máu tươi trong tiếng cười từ trong miệng trào ra, rồi thì bỗng dang hai tay ra, bình một tiếng ngã ngửa ra đất.
Bọn Hắc Thủ Đồ kinh hoàng bối rối thảng thốt la lên :
- Tứ ca chết rồi... Tứ ca chết rồi...
Mỗi tiếng nói như một mũi kim đâm vào tim, mỗi tiếng nói như một tiếng sấm nổ bên tai Vạn Lạc, mồ hôi lạn toát ra như tắm, gân xanh trên trán giật liên hồi, như ngây như dại đứng lặng yên bất động, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà y tưởng chừng như đã trải qua mười mấy đời người.
Ngoài xa, từ phía dưới thung lũng bên trái Vô Úy sơn trang giờ đây đã trở thành một đống tro tàn, đang có hằng trăm bóng người lao nhanh đến, họ ra chiều rất hối hả vội vàng, hiển nhiên đang lo cho cuộc chiến tại đây.
Thông Thiên Viên Vạn Lạc biết rõ họ là ai, song đã muộn rồi, chỉ một bước muộn màng mà hậu quả thảm thiết đến dường nào!
Vạn Lạc nhếch môi cười chua xót, nặng nề ngồi bệt xuống đất. Cuộc chiến đẫm máu vừa qua thật ra đã thắng hay đã bại? Biết bao sinh mạng, biết bao hy vọng đều đã bị hủy diệt nội trong một đêm, kết quả thu hoạch được gì?
Phía đông trời đã hưng hửng sáng, lại một ngày mới bắt đầu, hận thù mới cũng đã gieo xuống và ngày nảy mầm sẽ chẳng còn bao xa nữa!
Hồi 27 : Xích Xam xuất hiện, thù lại thêm thù
Buổi bình minh không khí trong lành, làn sương mỏng giăng bủa vạn vật, phủ mờ mặt sông Phủ Dương, phủ mờ dưới chân Bì Thạch sơn, một ngày mới bắt đầu với vẻ thật ảm đạm thê lương.
Hạng Chân chệch choạng bước đi, vết thương trên mình đau khôn tả, song chàng vẫn gắng sức chú ý động tĩnh chung quanh. Chàng hiểu trong lúc này chỉ cần một chút khinh xuất, cũng đủ gây nên ân hận suốt đời, mà chàng thì không thích như vậy, bởi vì chàng hãy còn nhiều việc chưa hoàn tất.
Xa xa chàng đã trông thấy khu rừng mình từng ẩn nấp trước khi tấn công lên Bì Thạch sơn, cạnh đó chính là khoảng đất trũng đã cất giấu toàn bộ số ngựa của Vô Song phái, song giờ đây chẳng rõ có còn hay không?
Nhắm mắt dưỡng thần một hồi, Hạng Chân thận trọng tiến về phía khu rừng, chàng đã rút bỏ thanh đoản kiếm cắm trên bả vai và băng bó qua loa rồi, còn ba cây nang dù thép thì chàng không dám mạo muội rút bỏ, bởi không rõ chúng cắm vào bao sâu, chỉ sợ rút ra sẽ khiến cho chàng không còn thở nổi nữa.
Đã đến gần bìa rừng, Hạng Chân từ từ nằm mọp xuống, dùng hai khủy tay chõi xuống đất bò tới một cách hết sức vất vả, vào đến một lùm cây thấp thì chàng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng người.
Hạng Chân nhìn qua kẽ lá, quả nhiên cách đó vài trượng có bảy tám gã đại hán áo đỏ đang chỉ trỏ chuyện trò với nhau, vũ khí của họ thảy đều là một ngọn Song nhận phủ (búa hai lưỡi), và đầu chít khăn đỏ như nhau, vừa nói vừa đi về hướng này.
Hạng Chân đưa lưỡi thấm ướt đôi môi khô nứt, lại đưa mắt kỹ lưỡng sục tìm.
A, trong rừng không chỉ có mấy người này thôi, nơi xa hơn, dưới tán cây bóng người thấp thoáng cả áo đỏ lẫn áo đen, dường như họ đang sục tìm gì đó, nhưng xem chừng không chú tâm lắm, vũ khí trong tay chỉ hời hợt vung quét vào các lùm cỏ, đúng là điệu bộ của kẻ chiến thắng.
Bảy tám gã đại hán áo đỏ lơ đễnh sục tìm gần chỗ Hạng Chân ẩn nấp, một người có đôi mắt gà chọi vươn vai uể oải nói :
- Vất vả cả đêm trời, mẹ kiếp bọn tiểu tử Vô Song phái cũng thật gan lỳ, tên nào cũng liều chết chống cự.
Một hán tử mặt xanh xao khác nhấc nhấc ngọn Lưỡng phủ nhận trong tay ngáp dài nói :
- Thật vậy, bọn chúng chừng hai mươi tên ở đây giữ ngựa, vừa trông thấy chúng ta họ đã dàn thành một hàng ngang, lúc ấy ta hết sức lấy làm lạ. Chẳng hiểu họ định giở trò quái quỷ gì thì hỡi ơi, cương thoa đã bay tới như mưa, rất nhiều huynh đệ hàng đầu đã gục ngã, có mấy người đau đớn lăn lộn dưới đất. Bá Bi Tử cũng đã toi mạng, nhưng hắn chết rất là khỏe, một ngọn cương xoa xuyên thủng yết hầu, chẳng chút đau đớn, có điều là bộ dạng trông khiếp quá.
Gã mắt gà chọi bật cười chế nhạo :
- Vậy thì tốt quá còn gì! Nghe đâu mụ tình nhân của hắn rất tử tế với ngươi, ngặt vì có Ba Bỉ Tử nên không dám lai vãng với ngươi, phen này thì tiểu tử ngươi tha hồ mà hú hý.
Gã mặt xanh đỏ bừng mặt mắng :
- Mẹ kiếp, ngươi chớ có nói bậy, Ba Bỉ Tử mắt còn chưa nhắm...
Một gã mặt rỗ khác vung vẩy ngọn Lưỡng phủ nhận trong tay, hậm hực nói :
- Mới sáng sớm ra mà đã thốt ra toàn những lời tanh tưởi rồi. Mẹ kiếp các ngươi không sợ bị ma quỷ đeo đuổi à? Trong rừng hãy còn hàng trăm tử thi nằm đó, thảy đều chết thảm cả...
Gã mắt gà chọi nhổ toẹt một bãi nước miếng :
- Lão tử không làm điều gì trái lương tâm chẳng sợ ma quỷ viếng thăm, chẳng việc gì đến ngươi phải lo lắng!
Một gã cao to bực mình quát :
- Ồn quá, mẹ kiếp bộ chán sống rồi hả? Tối qua lúc chém giết sao các ngươi không phấn khởi như lúc này? Đầu lĩnh bảo chúng ta truy tìm tàn dư của đối phương, chứ đâu bảo các ngươi đến đây để đấu khẩu?
Gã mặt rỗ vẻ không phục :
- Lý đầu mục, bọn địch ở dưới núi đã bị Tăng lão yêu cùng đại đầu lĩnh của chúng ta đánh cho tan tác, bọn giữ ngựa cũng bị chúng ta bao vây tiêu diệt sạch, còn tàn dư gì để mà truy tìm nữa chứ? Rõ là thừa thãi!
Gã cao to tức giận quắt mắt :
- Mặt rỗ, ngươi dám lấy đầu đoán chắc là không có kẻ lọt lưới chăng? Mẹ kiếp, ăn cơm còn phải rơi vãi mà ngươi lại dám giở giọng quả quyết như vậy hả? Người ta tổng cộng chưa đầy bảy mươi mà chúng ta đã phải thiệt mạng đến hơn hai trăm, không biết xấu hổ mà lại còn vênh vang nữa ư?
Gã mặt rỗ lầu bầu :
- Mẹ kiếp rõ là thảo mộc giải hình...
Thế là mọi người đều im lặng, gã cao to trừng mắt nhìn từng người, gằn giọng quát :
- Đi, còn đứng đây làm gì nữa?
Bọn họ lại theo sau gã cao to đi tới, ngay sau đó lại có hai toán người đến gần, cũng luôn miệng càu nhàu và chẳng chút e ngại cùng trêu chọc cười nói với nhau. Họ chỉ là thi hành phận sự lấy lệ, thảy đều cho là cuộc chiến đã trở thành quá khứ, nào biết một con mãnh hổ đang rình rập gần đó, mặc dù con mãnh hổ đó đã thọ thương, song vẫn đủ sức cướp mạng như chơi.
Hạng Chân nằm yên bất động, qua lời bọn đại hán áo đỏ, chàng đã hiểu đại khái về kết quả cuộc chiến dưới chân núi. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, cuộc tấn công vào sào huyệt Hắc Thủ đảng phen này của Vô Song phái đã hoàn toàn thất bại, đành rằng họ đã thất bại một cách hết sức oanh liệt, song những kẻ ngã xuống sẽ không bao giờ còn đứng lên được nữa.
Và sự thất bại đó dĩ nhiên là có cả Hạng Chân, mặc dù chàng đã cố sức vãn hồi, phát huy tối đa tinh thần lấy ít chọi nhiều, song kết quả vẫn vậy, chẳng làm sao khác hơn.
Chẳng rõ đã có thêm bao nhiêu toán người nữa đi qua, sau cùng thì khu rừng đã trở nên yên ắng, không còn tiếng nói và bước chân người nữa, thậm chí không có cả tiếng côn trùng và tiếng chim kêu, hoàn toàn yên tĩnh.
Chờ thêm một hồi nữa, Hạng Chân dùng thanh đoản kiếm của Du Phủ chõi xuống đất, gắng sức đứng lên, giờ thì chàng đã khẳng định trong rừng không còn kẻ địch nữa, thế là chàng chậm chạp bước đi.
Vừa đi chàng vừa ngẫm nghĩ, chẳng rõ nhóm của Kim Mộc có thoát khỏi được sự truy kích hay ngăn cản của đối phương chăng? Còn Liệt Hỏa Kim Luân Thương Tiên Thành và các người khác thảy đều võ công cao cường, hẳn cũng chẳng dễ dàng tán mạng trong lửa đỏ chứ? Và Thập Cửu Phi Tinh Lộc Vọng Phác, Triển Bách Dương và Đề Nghiêu... họ đều hết sức cảnh giác và đầy sức sống, đâu phải là tướng chết yểu, làm sao chết sớm vậy được?
Chân trái giẫm lên một cành cây khô, rắc một tiếng khẽ khiến Hạng Chân chợt cảnh giác, vội nấp vào sau một ngọn cây, trước mặt là một khoảng đất trống bên ngoài rừng.
Hạng Chân chú mắt nhìn quả nhiên có đến hằng trăm tử thi xếp bên nhau thành hàng, có cả áo đỏ, áo đen lẫn áo trắng, tuy màu sắc khác nhau song thảy đều dính đầy máu tươi, họ lẳng lặng nằm bên nhau một cách hòa bình, không còn thù hận, không còn tư duy và không còn cảm xúc.
Cả hai gã đại hán áo đỏ canh giữ những tử thi ấy, họ đứng cách rất xa như sợ những người chết đột nhiên ngồi dậy đòi nợ họ vậy.
Hạng Chân lảo đảo một cái, bènbặm chặt môi cố đứng cho vững, đoạn chậm chạp bước ra khỏi bìa rừng.
Hai gã đại hán áo đỏ đang thì thầm với nhau gì đó, một người bỗng phát hiện ra Hạng Chân hệt như một quỷ dữ. Sự việc xảy ra đột ngột quá bất ngờ ấy khiến y kinh hãi đến hét lên một tiếng quái dị, ngọn lưỡng phủ nhận trong tay cũng keng một tiếng rơi xuống đất.
Người kia thấy đồng bọn như vậy cũng bèn tức tái mặt, vội ngoảnh đầu lại nhìn, bất giác kinh hoàng lùi ra sau ba bước.
Hạng Chân chệch choạng bước đến gần, thần sắc nặng nề đưa mắt nhìn hàng ngang tử thi dưới đất, rồi chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn hai gã áo đỏ đang đứng thừ ra như phỗng đá.
Hai gã áo đỏ trợn mắt há mồm ngơ ngẩn nhìn Hạng Chân hồi lâu, một người trong số mới đánh bạo khàn giọng hỏi :
- Ngươi... ngươi làm gì vậy hả?
Hạng Chân đưa tay chỉ tử thi dưới đất bình thản nói :
- Kẻ này là bạn của một số người kia!
- Họ... là những người... những người nào?
Hạng Chân mỉm cười :
- Những người mặc áo trắng, Vô Song phái!
Hai gã áo đỏ giật nảy mình, cùng lùi sau một bước, gã đánh rơi vũ khí vội vàng cúi xuống nhặt lại đánh bạo nói :
- Ngươi, ngươi thật là cả gan, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa thì ngươi lại chui đầu vào, chả lẽ ngươi không biết Vô Song phái toàn quân đã bị đánh tan tác hay sao? Vậy mà ngươi lại còn dám mò đến đây giả dạng quỷ thần hả? Hãy mau vứt bỏ vũ khí chịu trói để chúng đại gia khỏi...
Hạng Chân đưa mắt nhìn thanh đoản kiếm trong tay ngắt lời :
- Để kẻ này mặc niệm các vị dũng sĩ Vô Song phái chốc lát, xong rồi sẽ hỏi hai vị vài câu là khắc đi ngay, không quấy rầy nhiều...