* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đại Ma Kinh Full Kiếm Hiệp Cực Hay

hiện thực ! Và, nếu có đi chăng nữa thì bất kỳ ai khi gặp được một trong những loại kỳ trân đó còn phải có một tâm pháp nội công thượng thừa mới mong làm cho kỳ trân phát sinh diệu được ! Nhưng với một người đã có tâm pháp nội công thượng thừa thì việc đi tìm kỳ trân hãn thế đó đâu khó bằng sự tu luyện lâu năm ! Bởi sự tu luyện công phu bằng chính sức mình tuy chậm nhưng vững chắc ! Không phải loại bạo phát bạo tàn như việc nhờ vào dược lực để tinh tiến công phu !
Gã nghĩ thế và rồi đi khỏi chỗ Dư Hải Bằng ngọa công với bao nhiêu vấn nạn trùng trùng.
Chính gã hoàn toàn không ngờ kỳ duyên hãn thế mà Dư Hải Bằng đã được ! Đạt Ma kinh chính là loại tâm pháp thượng thừa hiếm có ở võ lâm ! Cách luyện công của Dư Hải Bằng, rồi Dư Hải Bằng lại có dịp may hy hữu khi được phục đến năm hoàn Hồi Nguyên Đan chí báu của phái Thiếu Lâm nữa ! Tất cả những điều tình cờ đó đã tài bồi cho Dư Hải Bằng, một kẻ vô danh tiểu tốt, vô môn vô phái trở thành bậc kỳ tài trăm năm chỉ có một !
Đừng nói gì gã, mà chính Dư Hải Bằng cũng không sao hiểu thấu được hết những cơ may của chàng ! Có chăng, với dược lực kỳ diệu của năm hoàn Hồi Nguyên Đan, với kinh văn thâm thúy của Đạt Ma kinh tâm pháp thì Dư Hải Bằng dần dần sẽ nhận thức được sự thăng tiến không ngừng về công phu và về nguyên lý võ đạo của chính chàng mà thôi !
Khác với mọi người và với mọi loại tâm pháp, đối với Dư Hải Bằng thì chàng đang được lĩnh hội một thứ tâm pháp là nguồn gốc của muôn vàn tâm pháp khác hiện có ! Và kinh văn mà chàng đang tu luyện là một loại kinh văn sống ! Hễ Dư Hải Bằng càng suy nghĩ thì chàng càng lĩnh hội được nhiều hơn và công phu tinh tiến nhiều hơn !
Với công phu càng lúc càng tinh tiến thì mọi giác quan của Dư Hải Bằng càng ngày càng tăng thêm sự linh mẫn !
Ngay lúc chàng định xả công thì chàng lại phát hiện được tiếng bước chân đang đến gần của gã nọ.
Chàng mở bừng mắt ra và lên tiếng trước:
- Là huynh đài đó à ? Tại hạ vừa hành công viên mãn xong ! Chúng ta đi được rồi chứ ?
Dư Hải Bằng hỏi thế vì chàng nhận ra gã nọ đang khoác vào vai một tai nải ! Có nghĩa là gã đã sẵn sàng từ lâu, chỉ còn chờ Dư Hải Bằng xả công thì lập tức lên đường.
Thái độ của gã tỏ ra nôn nóng kháclạ ! Gã hỏi:
- Liệu chúng ta có thể đi thoát không ?
Dư Hải Bằng mỉm cười:
- Thoát hay không thì chúng ta cũng phải đi ! Nhưng nếu huynh đài vẫn còn chưa tin tưởng lắm thì tại hạ có một cách khác, sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta !
Gã liền lộ vẻ mừng rỡ:
- Là cách nào ?
Đưa tay cho vào bọc áo, Dư Hải Bằng lấy ra hai mảng lụa mỏng cuối cùng của Tam Thủ thư sinh đưa cho gã xem:
- Biến đổi dung mạo ! Huynh đài nghĩ sao ?
Thoáng nhăn mặt, gã bảo:
- Lại cái trò quỷ này à ? Ở đâu ngươi có lắm vậy ?
- Huynh đài chớ xem thường nó ! Huynh đài còn nhớ sự giận dữ của lệnh sư khi lệnh sư biết việc tại hạ cải trang không ? Hà... Hà... ! Đó là của một vị cố tri ban tặng lại cho tại hạ đó. Huynh đài chọn đi !
Vẫn ra bộ kinh tởm, gã buộc lòng phải lên tiếng bảo chàng:
- Ta chẳng thích trò này chút nào cả ! Đâu, ngươi lần lượt mang vào cho ta xem nào !
Với lớp lụa ban đầu, gã lắc đầu chê bai:
- Già quá ! Chắc không hợp với ta ! Cái kia xem nào !
Lần thứ hai gã còn chê bai thật tệ hơn:
- Là nữ nhân à ? Không hợp với ta đâu !
Dư Hải Bằng nhăn nhó:
- Nếu cái nào huynh đài cũng chê thì làm sao chúng ta có thể thoát được trùng vây đây ?
Ngẫm nghĩ một lúc, gã bất đắc dĩ phải chọn một:
- Ngươi giữ lấy gương mặt của nữ nhân mà dùng ! Đưa cho ta cái còn lại !
Sau khi chỉnh qua y phục, Dư Hải Bằng với gương mặt nữ nhân bèn lên tiếng hỏi gã:
- Huynh đài trông “tiểu muội” như thế nào ? Có ra dáng một vị cân quốc anh thư không ?
Vừa nói, Dư Hải Bằng ra bộ một vị nữ hiệp khi đi qua đi lại trước mặt gã ! Gã ôm bụng cười ngất đáp:
- Ngươi đừng trách ta khi ta không nhịn được cười. Ta xem ngươi rất giống... Hạ..
Hạ.. rất giống những tên hoạn quan trong cung đình !
Vì mưu cầu sự thoát thân để làm trọn sự ủy thác của Kỳ thần cho gã là ân nhân cứu mạng, nên Dư Hải Bằng vẫn thản nhiên nhận sự giễu cợt của gã. Chàng bảo:
- Là hoạn quan cũng không sao ! Miễn chúng ta thoát thân là được rồi. Huynh đài sao không sửa soạn đi ?
Thái độ của chàng là luôn xem trọng đại cuộc, không câu nệ tiểu tiết khiến cho gã phải bẽn lẽn và tự trách bản thân !
Gã nghiêm mặt lại khi nói:
- Xem ra ta không bằng được ngươi ! Câu:
ngộ biến phải tùng quyền, dường như ngươi đã thấu triệt ! Ta đã có lời thất thố, ngươi đừng để dạ phiền trách ta !
Trong lúc gã kia chỉnh đốn lại y phục cho thích hợp với dung mạo mới là một vị lão niên thì Dư Hải Bằng chép miệng nói:
- Nếu huynh đài đã từng trải qua nhiều cảnh ngộ gian nguy như tại hạ thì huynh đài sẽ biết trân trọng câu nói trên của cổ nhân. Được rồi đó ! Bây giờ thì “điệt nhi” xin được đưa “lão bá bá” đi ! “Lão bá bá” còn quên điều gì nữa không ?
Giả giọng ồm ồm, gã nói:
- Còn ! Âm sắc của nữ hiền điệt vẫn còn là âm sắc của nam nhân đó !
- Điệt nhi đã biết ! Đến lúc cần thì điệt nhi sẽ biến âm cho lão bá bá thấy ! Đi thôi !
Nói xong cả hai bèn ung dung đi khỏi khu trang viện và tiến thẳng về phía nam !
Nhưng kể từ khi rời bỏ khu trang viện thì Dư Hải Bằng nhận ra thân pháp của chàng vẫn còn quá nhanh so với gã nọ, dù chàng đã giảm bớt đi một nửa chân lực rồi !
Do đó, chàng không để gã kia kịp đổi ý, chàng nắm chặt tay gã nọ và nói ngắn gọn một câu:
- Để tiểu điệt nữ đưa lão bá bá đi ! Nào !
Vút ! Vút !
Bằng vào cách thế đó, và nhờ vào thân pháp Thiên Thốn địa xúc trong Thiên Địa bí lục, Dư Hải Bằng và gã nọ đã nhanh chóng đi được hơn hai mươi dặm đường chỉ sau một canh giờ !
Gã nọ cứ im lặng suốt, không biết gã đang nghĩ gì, còn Dư Hải Bằng thì lên tiếng với vẻ kinh nghi ra mặt:
- Bàn tay của lão bá bá như thế này, nếu lão bá bá giả dạng nữ nhân không khéo sẽ phù hợp hơn tiểu điệt nữ đó !
Đáp lại, gã nọ chỉ ậm ừ chiếu lệ, khiến cho Dư Hải Bằng băn khoăn ! Chàng nghĩ không lẽ lời nói đùa của chàng đã làm cho gã giận ! Hoặc giả do cước hạ khinh thân quá nhanh nên gã không thể mở miệng để đáp lời ?
Dù là do nguyên nhân nào đi nữa thì Dư Hải Bằng thấy tốt hơn hết là không nói gì nữa !
Đúng lúc đó, Dư Hải Bằng đột ngột dừng lại, không một lời nói trước ! Làm cho gã nọ lỡ đà buộc chàng phải lôi lại thì gã mới ổn định được cước lực ! Gã hậm hực lên tiếng:
- Ngươi...
- Suỵt ! Phía trước có định nhân ! Chúng ta cứ chậm rãi mà đi !
Gã nọ ngưng thần lắng nghe ! Và khi không phát hiện được gì thì gã vẫn lặng lẽ theo chân Dư Hải Bằng ! Thái độ này của gã nếu có ai nhìn vào sẽ nghĩ rằng gã cũng đã phát hiện được tung tích địch nhân, chứ làm sao biết được gã đang trong tâm trạng tức giận ?
Quả nhiên, Dư Hải Bằng đã nghe không lầm. Chỉ đi tiếp được hai mươi trượng thì cả hai đều nghe có tiếng quát giật giọng:
- Là ai ?
Vút ! Vút ! Vút !
Hơn mười bóng nhân ảnh chập chờn xuất hiện, vây kín Dư Hải Bằng và gã nọ vào vòng vây chật cứng !
Gã nọ chưa kịp lên tiếng giải thích thì một tên trong bọn kia bật cười lên hô hố:
- Hố... Hố... Hố... ! Là một lão già sắp xuống lỗ và một giai nhân ! Trương hương chủ ! Bọn ta lại có phúc phần nữa rồi !
- Hạ.. Hạ.. Hạ..
- Hạ.. Hạ.. Hạ..
Cả bọn vùng cười lên thật khả ố, khiến cho ai ai cũng hiểu ẩn ý dâm tà của tên vừa nói !
Rồi giọng nói của tên Trương hương chủ vụt cất lên khiến cho Dư Hải Bằng sinh nghi:
- Phải lắm ! Bọn ngươi nói phải lắm. Thế mới biết khi được giáo chủ giao nhiệm vụ này ta thấy ngay là phúc phận đã mỉm cười với ta. Lý Thất ! Lần này nếu ngươi không dự phần với ta thì đừng trách ta không nể mặt nhé !
Đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của tên hương chủ họ Trương, Dư Hải Bằng liền nhận ra gã Lý Thất ! Chính là gã đã buông tha cho chàng một lần khi chàng bị trọng thương dưới chưởng lực hùng hậu của Tư Đồ Quang bảo chủ Hồng Hạc Bảo tại vùng phụ cận Hán Dương thành.
Để dò xét, Dư Hải Bằng lặng thinh nghe lời can gián của Lý Thất:
- Trương hương chủ thứ cho, hạ nhân không dự phần đâu ! Cứ nghĩ đến bọn thường nhân vô tội, hạ nhân thật không đành tâm gây tổn thương cho họ !
- Nhưng bọn này đâu phải là hạng thường nhân vô tội ? Ngươi nhìn lại xem, rõ ràng ả kia có mang trường kiếm kia mà !
Nhân cơ hội đó, Dư Hải Bằng vội vàng lên tiếng với giọng nói đã được chàng vận nội lực biến cải đi:
- Xin chư vị anh hùng xét cho ! Tiện nữ chỉ võ vẻ biết vài đường kiếm để hộ thân, chứ nào phải nhân vật giang hồ ! Đường thì xa nên tiện nữ và lão bá bá phải đi luôn trong đêm ! Mong chư vị anh hùng làm ơn làm phúc buông tha cho !
Tên Trương hương chủ chợt nạt lên:
- Ả kia ! Ngươi bảo đi xa là đi về đâu ?
- Về Yên Kinh !
Gã Lý Thất vụt lên tiếng chen vào:
- Thôi mà Trương hương chủ ! Bọn họ gồm hai người, lại là một già với một nữ nhân ! Bọn ta đâu cần phải ngăn chận bọn họ chứ ! Huống chi bọn họ lại đi về Yên Kinh, hẳn là người thân của quan gia triều đình ! Bọn ta đừng lý đến bọn họ thì hơn !
Bọn còn lại khi nghe Lý Thất nói như thế bèn nhao nhao lên phản bác, khiến cho tên Trương hương chủ càng làm già hơn ! Hắn nói:
- Giáo chủ đã có lệnh, không cho một ai rời khỏi địa phương này, Lý Thất ! Để sau việc này ta sẽ xử tội ngươi sau. Người đâu ! Hành động đi !
Chỉ cần nghe đến đây thì Dư Hải Bằng thừa biết bọn tà ác này đã nhân cơ hội có lệnh của giáo chủ và đã gây hại nhiều cho những kẻ vô tội rồi ! Không muốn giằng co nữa, Dư Hải Bằng sau khi lượng định tình thế liền rút phăng trường kiếm ra ! Chàng quát gọn một tiếng thật đanh:
- Đáng chết !
Vù... Vù...
Soạt ! Soạt !
Với thân thủ của Dư Hải Bằng lúc này và còn được chàng ra chiêu trong lúc bọn kia vẫn đang lớ ngớ nên chỉ trong một thoáng thì toàn bộ bọn chúng đều bị chàng giết sạch ngoại trừ tên Lý Thất được chàng cố tình buông tha thì tên Trương hương chủ chỉ kịp ném lên không trung một vật và kêu được một tiếng thất thanh mà thôi !
Cùng với một vệt sáng cháy bùng trên chiều cao mười trượng thì tên Lý Thất cũng đã hô hoán lên:
- Chạy đi ! Sắp có cao thủ thượng thặng đến ngay bây giờ đấy !
Hiểu cớ sự là do vệt sáng kia tạo nên, Dư Hải Bằng vội vàng nắm tay gã nọ, lôi chạy đi như bay ! Chàng không nhận ra việc gã Lý Thất nọ đang tự dùng đao tạo một vết thương khá sâu trên bờ vai tả ! Gã Lý Thất không muốn tạo sự nghi ngờ khi thượng cấp hỏi đến gã !
Dư Hải Bằng và gã nọ chỉ chạy được một đoạn không đến năm mươi trượng thì cả hai lại nghe có tiếng người quát lớn:
- Đứng lại !
Vút ! Vút !
Có ba bóng người với thân thủ cao thâm hơn bọn lúc nãy hiện thân chận ngang đường tiến của Dư Hải Bằng và gã nọ.
Một trong ba nhân vật này cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Lão thất phu kia ! Khai báo lai lịch đi !
Đến lúc này thì gã nọ mới giở giọng ồm ồm, đáp lại:
- Lão phu chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt ! Nói ra lão phu sợ bọn ngươi không nhận biết, nên thà không nói thì hơn !
- Hắc... Hắc... Hắc... ! Nếu thế thì đừng trách bọn ta sao lại vô tình ! Đỡ !
Vù... Vù...
Ba nhân vật này đều có độ tuổi khoảng tứ tuần, với thái dương huyệt gồ cao, chứng tỏ bọn họ phải vào hạng đường chủ trở lên trong U Minh Giáo. Do đó, khi vừa quát lên xong thì từ tâm chưởng của nhân vật đứng ngay chính giữa liền xuất hiện một luồng lực đạo khá mạnh bạo, xô ngay đến gã nọ cũng đang xuất kình đón đỡ !
Ầm !
Trong khi đó, nhanh như tên bắn, Dư Hải Bằng vũ lộng trường kiếm, lao đến đánh phủ đầu hai nhân vật còn lại !
Vù... Vù...
Soạt !
Ngay chiêu kiếm đầu, Dư Hải Bằng đã đẩy lùi được một tên và trừ khử được tên còn lại ! Khiến cho tên vừa thoát hiểm phải buột miệng kêu lên:
- Kiếm chiêu hay tuyệt ! Tiện tỳ kia ! Ngươi thuộc môn phái nào ?
Dư Hải Bằng chưa kịp đáp thì ở phía bên kia lại có tiếng chạm chưởng vang lên !
Ầm !
Tiếng chạm chưởng vừa dứt thì Dư Hải Bằng đã lẹ làng xê mình tới vung kiếm ra độc chiêu !
Đúng lúc đó, Dư Hải Bằng và gã nọ chợt giật mình lên, khi nghe gần đó có tiếng quát:
- Uyên Ương kiếm pháp ! Dư Hải Bằng ! Ngươi còn chưa chết sao ?
Cùng với tiếng quát này là một luồng sóng kình cuộn thẳng vào bóng kiếm của Dư Hải Bằng khiến cho chàng phải đánh trượt kiếm chiêu, giúp cho tên nọ một phen nữa thoát chết !
Quay người lại, Dư Hải Bằng vẫy mạnh tả chưởng, công thẳng vào hậu tâm tên kia đang giao chiến với môn đồ lão Kỳ thần một chưởng lạnh buốt người !
Chàng còn quát lên:
- Lão bá bá hãy đi đi ! Tại hạ sẽ đối phó với bọn chúng !
Ầm !
- Chạy đi đâu ?
Nhân vật vừa nhận diện được Dư Hải Bằng qua kiếm pháp Uyên Ương đột nhiên gầm lên và lão vọt người đi như một tia chớp định chận đường bỏ chạy của gã nọ trong lốt một vị lão niên !
Sau khi xuất kỳ bất ý diệt thêm được một tên, dưới chưởng lực Địa Âm chưởng công mang theo hàn khí, Dư Hải Bằng vội vã sử dụng thân pháp Thiên Thốn địa xúc lao theo nhân vật nọ !
Chàng cũng gầm lên:
- Đỡ chưởng nào !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Tuy chưởng kình còn xa lắm mới đến được phương vị của nhân vật nọ nhưng luồng nhiệt khí nóng đến bỏng da đã phả đến lưng áo của nhân vật đó rồi ! Do đó, nhân vật nọ đành phải lạng người tạt sang một bên, vàuốn ngược tay, xạ về Dư Hải Bằng một luồng chỉ kình thập phần lợi hại !
- Xuyên Tâm Chỉ ! Y Thần ! Lại là lão à ?
Do không được Dư Hải Bằng thuật lại sự việc đã xảy ra tại khu trang viện, lúc gã nọ đã vâng mệnh Kỳ thần bỏ đi, nên gã nọ vừa nghe Dư Hải Bằng nhắc đến danh xưng Y Thần thì gã vội vàng đình bộ lại !
Thoạt nhìn qua thái độ đó của gã, Dư Hải Bằng lẹ làng múa tít trường kiếm đánh áp vào Y Thần, còn miệng thì giận dữ quát tháo ầm ĩ:
- Lão Y Thần khốn kiếp ! Tên phản bạn cầu vinh ! Không những Túy Cái mà đến Kỳ thần và Bốc thần cũng bị hại về tay lão ! Phen này Dư Hải Bằng ta quyết không buông tha lão đâu ! Đỡ !
Chỉ một thoáng chần chờ thì gã nọ liền bị tên còn lại vừa thoát được kiếm chiêu của Dư Hải Bằng lao đến đón đầu !
Gã vừa giao thủ với tên nọ vừa kinh hoảng khi nghe lão Y Thần họ Kha đối đáp lại với Dư Hải Bằng:
- Tên súc sinh họ Dư kia ! Nếu ta biết trước kia chính ngươi đã gây thương tật cho Mộc huynh đệ của ta thì ngươi làm sao còn sống đến lúc này chứ ? Đón chiêu nào !
Xem ngươi hơn được bọn xưng thần kia là bao nhiêu nào !
Như đã nói, thân thủ lúc này của Dư Hải Bằng đâu phải như lúc trước nữa. Do đó, chàng vừa giao đấu với lão Y Thần vừa đưa mắt quan sát tình hình trận giao chiến phía bên kia ! Và khi chàng thấy gã nọ tỏ ra nôn nóng đang đưa tay vào bọc áo thì chàng biết ngay là gã nọ định dùng tuyệt kỹ ném ám khí của Kỳ thần, chàng bèn vận lực hô to lên:
- Lão bá bá bất tất phải lo ngại ! Đỡ ! Đỡ ! Đỡ này !
Vù... Vù...
Vèo ! Ào... Ào... Ào...
Soạt !
Với một kiếm chiêu, một chưởng thế, Dư Hải Bằng tuy không làm gì được Y Thần, nhưng cũng khiến cho lão phải hồi bộ lạng tránh ! Nhân đó, với thân pháp Thiên Thốn địa xúc quá đỗi tuyệt luân, Dư Hải Bằng lao đến phía bên kia ! Vừa tiến đến vừa tầm, chàng bèn thi triển ngay kiếm chiêu Uyên Ương lượng xí và kế đó là tuyệt chiêu Uyên Cầm hí thủy, đưa tên nọ hồn du địa phủ !
Từ lúc hiện thân cho đến tận lúc này, lão Y Thần không khỏi nghi ngờ khi nhận ra có đến hai lần Dư Hải Bằng không những luôn miệng thúc giục lão kia bỏ đi mà chàng còn ra tay can thiệp và đỡ đòn hộ cho lão kia nữa ! Huống chi, Dư Hải Bằng là Dư Hải Bằng, Y Thần đã biết rõ điều đó nhờ vào kiếm pháp Uyên Ương, thế nhưng Dư Hải Bằng thì đang đội lốt của một nữ nhân, vậy còn lão kia, ai dám bảo lão kia là người Y Thần không quen biết ? Có khi lão già kia chính là người đang được bọn lão tập nã nữa không chừng !
Ý nghĩ chỉ lướt qua tâm trí như thế, thì Y Thần đã lẳng lặng xạ vào lão khả nghi kia một ngọn chỉ kình ! Và Y Thần lặng lẽ chờ xem phản ứng chống đỡ của đối phương, có khi nhờ đó mà lão sẽ biết được điều lão đang nghĩ là đúng hay sai !
Nhưng, Y Thần giỏi tính toán nhưng lại chỉ thiên về một chiều ! Lão quên rằng ngang bên cạnh lão già khả nghi kia còn có Dư Hải Bằng nữa ! Do đó, Y Thần nào được rảnh rỗi để chờ xem phản ứng của nhân vật mà lão đang nghi ngờ kia, thì một luồng lực đạo mang theo hàn khí lạ lùng đang từ phía Dư Hải Bằng cuộn vào người lão, khiến lão không thể không quan tâm !
- Xem chưởng nào, Kha lão quỷ !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm !
- Lão kia ! Chạy đi đâu ?
- Đứng lại nào !
Ầm ! Ầm !
Hai tiếng quát đột nhiên vang lên và liền ngay sau đó là hai tiếng chạm kình bùng nổ dữ dội !
Hự !
Dư Hải Bằng giận đến tím mặt khi nhận ra, có hai bóng nhân ảnh xuất hiện và cả hai đã liên tay vây đánh gã nọ, mỗi tên một chưởng ! Hai chưởng này đã khiến cho gã nọ phải kêu lên một tiếng đau đớn và gã đang loạng choạng ngã nghiêng, trong khi hai tên nọ đắc ý định bổ xưống mỗi tên một kích nữa !
Hồn bất phụ thể, Dư Hải Bằng cùng một lúc đã thực hiện liền đến ba động tác !
Uốn hổ khẩu bên hữu thủ, đẩy bắn thanh trường kiếm như một ngọn ám khí khiến thanh trường kiếm xé gió lao vào chính diện lão Y Thần họ Kha ! Sau đó, hay nói đúng hơn là chính lúc ném kiếm đi thì Dư Hải Bằng đã nhanh nhẹn uốn ngược thân hình, cũng nhanh tốc bay đi về phía hai tên nọ vừa xuất hiện ! Và khi thân hình còn đang lơ lửng trên không thì song thủ của Dư Hải Bằng cứ như thoi đưa vẫy mạnh về hai tên đó mỗi tên một chưởng.
Vèo...
Vút...
Ào... Ào...
Vù... Vù...
- Lũ cuồng đồ muốn chết ! Vậy đừng trách ta ra tay độc ác ! Đỡ !
Tiếng quát của Dư Hải Bằng vừa quát lên dù muốn hay không thì cũng đến tai hai tên võ sĩ nọ chậm hơn hai ngọn chưởng kình nặng tợ non cao !
Ầm ! Ầm !
Hự ! Hự !
Một chưởng hạ một tên ! Hai chưởng đánh ra thì hai tên chết ! Thân thủ này của Dư Hải Bằng khiến cho Y Thần vừa giận và vừa kinh sợ !
Và lão Y Thần còn giận hơn khi Dư Hải Bằng dường như không xem lão ra gì lúc chàng ào tới xốc lão già khả nghi nọ lên vai và quay ngoắt người bỏ chạy đi nhanh như tên bắn.
Giận đến tím ruột tím gan, lão Y Thần vội vàng tung lên không một vật đen xì, đồng thời lão uốn mình chạy đuổi theo Dư Hải Bằng.
Phụp... Xòa !
Chếch theo hướng bỏ chạy của Dư Hải Bằng, vật đen sì khi nãy vừa lên cao hơn mười lăm trượng liền nổ lên một tiếng âm âm ! Kế đó, theo đà bay, vật nọ...

<< 1 ... 24 25 26 27 28 ... 46 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status