phát ra ! Và đó chính là từ trong Hắc Tử Lâm kêu vọng ra !
Sau khi đã tin chắc âm thanh đó xuất phát từ trong Hắc Tử Lâm, mọi người bất giác như bị một luồng chấn động lan khắp người !
Và tất cả đều chờ đợi kẻ vừa kêu đó xuất hiện và dẫn theo sau sẽ là Tam Ma đã từ lâu bị giam giữ tại Hắc Tử Lâm !
Họ có ý nghĩ như thế vì họ tin rằng kẻ đó dám xông vào Hắc Tử Lâm ắt phải có Hắc Tử Lâm bí đồ ! Và một khi Tam Ma bội ước dám đoạt kiếm lệnh từ tay kẻ đó thì việc Tam Ma sẽ tái xuất và đồ sát võ lâm là việc không sao tránh khỏi !
Nhưng rồi mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm khi không thấy bóng dáng của kẻ đó xuất hiện ! Điều đó có nghĩa là kẻ đó không có Hắc Tử Lâm bí đồ ! Và Hắc Tử Lâm sẽ mãi mãi là một vùng rừng rậm rộng lớn và tối đen ẩn tàng mọi nguy cơ chất chứa ở trong Hắc Tử Lâm !
Không hẹn mà đồng thời, mọi người đều quay đầu nhìn lại vị giáo chủ U Minh Giáo, như muốn chờ xem phản ứng của lão ! Liệu lão có đúng như lời Dư Hải Bằng vừa nói là lão đang giữ Hắc Tử Lâm bí đồ không ?
Lời nói được nửa chừng của Dư Hải Bằng tuy bị giáo chủ U Minh Giáo nạt ngang không cho nói rõ hơn nhưng hễ ai đã nghe thì đều hiểu là Dư Hải Bằng muốn nói đến vật gì rồi !
Thái độ trầm tĩnh của giáo chủ U Minh Giáo lại kèm theo đó là cái nhún vai, lắc đầu thiểu não đã làm cho mọi người phải hiểu rằng Hắc Tử Lâm bí đồ không có trong tay lão.
Và nếu điều này Dư Hải Bằng đã cáo giác sai thì những việc còn lại Dư Hải Bằng đã nói cũng không đáng để tin cậy !
Dư Hải Bằng không hiểu những gì đang diễn ra trong tâm trí mọi người ! Chàng cũng không biết tại sao lúc nãy mọi người đã tỏ ra lo sợ rồi lại thở phào nhẹ nhỏm !
Dư Hải Bằng cũng không hề biết đến sự nguy hiểm của Hắc Tử Lâm !
Chàng chỉ biết duy mỗi một điều là Tam Ma tử kiếm lệnh đang ở đâu đó bên trong cánh rừng tối thâm u nọ ! Và chàng chỉ có mỗi một ước muốn duy nhất là lấy lại Tam Ma tử kiếm lệnh mà thôi !
Vì nó là của chàng ! Vì nó mà mẫu thân chàng phải chết ! Vì nó mà chàng phải lưu lạc giang hồ ! Và vì nó mà mọi người đang nghi kỵ chàng, không tin những gì Dư Hải Bằng đã nói !
Với tâm trạng đó, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Dư Hải Bằng bất đồ lao ra khỏi vòng người mà chạy thẳng vào Hắc Tử Lâm !
Vút !
- Tiểu tử đứng lại ! Thì ra ngươi đang giữ Hắc Tử Lâm bí đồ ư ?
Giáo chủ U Minh Giáo đã nhanh chân hơn tất cả ! Lão đã chận chàng lại và lên tiếng hỏi chàng !
Vút !
Không nói không rằng, Dư Hải Bằng đã lạng người theo Túy Tiên bộ pháp, tránh lão giáo chủ U Minh Giáo và chạy biến vào bên trong Hắc Tử Lâm.
- Thằng bé mau đứng lại ! Ngươi không có bí đồ thì đừng đi vào đó ! Mau quay lại đi ! Quaỵ.. lại... đị..
Nhưng Dư Hải Bằng đã mất dạng hẳn vào trong Hắc Tử Lâm rồi còn đâu !
Hồi 11 : Hắc Tử Lâm Nhập Dị Nan XuấtChốn Tử Địa Quyết Luyện Thần Công
Hắc Tử Lâm đúng là quái hình dị trạng, thiên biến vạn hóa ! Dư Hải Bằng sau khi lọt vào Hắc Tử Lâm độ ba mươi trượng thì trước mặt chàng chợt sáng lòa lên, không còn tối đen thâm u như khi đứng ở bên ngoài nhìn vào Hắc Tử Lâm nữa !
Nhận ra sự quái dị này, Dư Hải Bằng bất giác nhìn ngược về phía sau như muốn tự xem lại và so sánh để biết chắc rằng chàng đã tiến vào Hắc Tử Lâm chứ không phải một địa phương khác !
Và chàng hoàn toàn không ngờ ở đằng sau chàng lúc này là một cảnh trạng tối đen và thâm u, cứ như lúc chàng cùng mọi người từ bên ngoài nhìn vào Hắc Tử Lâm vậy.
Có thể nói như thế này mới dễ hiểu ! Ba mươi trượng Dư Hải Bằng vừa vượt qua đó chính là Hắc Tử Lâm ! Từ vị trí Dư Hải Bằng đang đứng lúc này mà nhìn lại khoảng rừng ba mươi trượng đó hoàn toàn giống như lúc chàng đứng ở phía bên kia cùng với quần hùng nhìn thấy Hắc Tử Lâm !
Điều đó có nghĩa là chàng đã từ bên kia chạy thẳng một mạch sang bên này Hắc Tử Lâm vậy !
“Hắc Tử Lâm té ra không có gì ghê gớm cả ! Mọi lời đồn đại trước đây đều là ngoa truyền, không đúng với sự thật !” Tin chắc vào nhận định của bản thân, Dư Hải Bằng ung dung đi lại khắp nơi quyết truy tìm nguồn gốc xuất phát tiếng kêu la thảm thiết lúc nãy mà Tư Không Huệ đã hồ nghi và cho là chính Tam Thủ thư sinh đã kêu lên !
Tuy quanh chỗ Dư Hải Bằng đang đi lại cũng là rừng, nhưng là một vùng rừng thưa thớt rộng lớn ! Do đó, không được bao lâu thì Dư Hải Bằng đã nhìn thấy một thây người nằm co quắp trong một lùm cây dại, dưới một tàng cây khá lớn !
Nói là thây người vì nhân vật đó nằm yên bất động, theo một tư thế không bình thường chút nào cả !
Vốn đã quen đào bới xác thú ở Thiên Sơn, Dư Hải Bằng không hề ngần ngại hay e dè khi tiến sát đến thi thể đó và quan sát !
Phải chú mục một lúc lâu, Dư Hải Bằng mới nhìn thấy một trong những ngón tay của thi thể đó chốc chốc lại máy động khe khẽ.
“Hắn còn sống ? Có phải chính hắn là người đã phát ra thanh âm lúc nãy không ?
Và có phải đây là Tam Thủ thư sinh không ?” Do chưa từng biết mặt Tam Thủ thư sinh nên Dư Hải Bằng vô phương tự giải đáp những nghi vấn vừa nảy sinh trong tâm trí chàng !
Chườm nóng hay ủ ấm một người gặp họa hoạn như ở Thiên Sơn trước đây thì Dư Hải Bằng đã từng hành động, vì thế, Dư Hải Bằng không chậm trễ trong việc cứu tỉnh nhân vật này Dùng hai bàn tay chà xát khắp thân thể nhân vật này được một lúc, Dư Hải Bằng thở phào nhẹ nhỏm khi nhận ra thân người này đang ấm dần lên !
Được một lúc nữa, khi Dư Hải Bằng nghe có tiếng rên yếu ớt thoát ra từ bờ môi tím ngắt của nhân vật này, chàng bèn khe khẽ kêu lên:
- Này ! Nhân huynh này ! Nhân huynh có nghe tại hạ nói gì không ?
- Ự.. Ự.. Ự..
- Mau tỉnh lại đi nhân huynh ! Nhân huynh đã sao rồi ! Nhân huynh !
- Ngươi... ngươi... ngươi là... là ai ?
- Ồ ! Nhân huynh đã tỉnh rồi à ? Tiếc quá ! Ở đây lại không có một hớp nước nào cả ! Bằng không nhân huynh sẽ mau hồi phục thôi !
Đấy là những cách thức Dư Hải Bằng từng thực hiện khi phải cấp cứu một kẻ lâm vào tình trạng nguy kịch ở Thiên Sơn, lúc Dư Hải Bằng chưa biết võ công ! Và bây giờ cũng vậy, tuy Dư Hải Bằng đã có võ công, có thể nói bản lãnh của chàng đã vào hạng đệ nhị lưu trên giang hồ, nhưng những biện pháp chữa trị cho nạn nhân mau hồi tỉnh như Thôi Cung Hóa Huyệt, như truyền thêm chân lực của giới giang hồ thì chàng do chưa từng biết nên chàng không thể thực hiện !
Tuy vậy, biện pháp mà Dư Hải Bằng đang thực hiện đây cũng phát sinhphần nào hiệu quả ! Vì nạn nhân đã nói được rõ ràng hơn tuy vẫn thều thào nặng nhọc khi phát âm:
- Đây... là... chốn nào ? Có... phải... tạ.. đã chết rồi... phải không ?
- Chưa đâu ! Nhân huynh vẫn còn sống ! Nhân huynh hãy nhìn lại xem ! Ánh dương quang vẫn còn tỏa chiếu trên người nhân huynh đây mà !
Hấp háy đôi mắt đã phần nào có thần khi nhân vật đó nhìn qua tàng cây ở bên trên và thấy được từng vệt nắng chói sáng, nhân vật đó lại thều thào:
- Vậy... là... cuối cùng... ta vẫn... sống ! Bọn U Minh... giáo... rốt... cuộc... cũng giữ... lời !
- U Minh Giáo ? Bọn chúng... Nhân huynh bảo bọn U Minh Giáo giữ lời là giữ lời như thế nào ?
Nở nụ cười héo hắt, nhân vật đó lại nói:
- Kiếm lệnh ! Mà thôi... ! Bọn chúng đã giữ lời với ta, thì ta cũng phải giữ chữ tín với bọn chúng ! Ta không nói được đâu !
Dù nhân vật đó bảo là không nói nữa, nhưng Dư Hải Bằng đã phần nào đoán được nhân vật này là ai khi y mở miệng nhắc đến Tam Ma tử kiếm lệnh ! Chàng buột miệng hỏi:
- Nhân huynh có đúng là nhân vật mà mọi người gọi là Tam Thủ thư sinh không ?
Xoay đầu ngắm nghía Dư Hải Bằng một lúc, nhân vật đó mới đáp:
- Ngươi không biết thật hay giả vờ không biết ? Hà ! Phải chi ta đừng có danh hiệu đó thì hay hơn cho ta !
- Vậy thì nhân huynh đúng là Tam Thủ thư sinh rồi ! Kiếm lệnh ! Từ đâu mà nhân huynh có được Tam Ma tử kiếm lệnh ?
- Ngươi quan tâm đến chuyện đó để làm gì ? Trễ rồi ! Ngươi hãy bỏ ước vọng đó đi ! Ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy được kiếm lệnh nữa đâu !
Những lời nói rời rạc và mơ hồ của Tam Thủ thư sinh không làm cho Dư Hải Bằng bối rối. Chàng vẫn muốn biết rõ ngọn ngành mọi chuyện, nên chàng cứ hỏi:
- Có phải nhân huynh có được kiếm lệnh là từ trong người của một... một gã sơn nhân đã bị hôn mê bất tỉnh không ?
Dư Hải Bằng do không biết phải hỏi như thế nào cho Tam Thủ thư sinh hiểu nên chàng sau một lúc ngần ngừ bèn gọi theo cách Tư Không Huệ đã gọi chàng khi đó, gã sơn nhân !
Không nhận cũng không phủ nhận, Tam Thủ thư sinh khẽ trở mình một cái !
Đoạn y nhăn mặt đau đớn, hỏi sang việc khác:
- Ngươi có linh đan trong người không ?
- Linh đan ư ? Để làm gì ?
- Không có ? Ngươi cũng là nhân vật giang hồ mà ngươi không mang linh đan theo ngươi ư ?
- Tại sao tại hạ phải mang theo linh đan ? Mang theo để làm gì ?
- Ngươi hỏi đến lạ ! Hoặc ngươi là kẻ không biết gì, hoặc ngươi giả vờ làm ra một kẻ ngốc !
- Sao nhân huynh lại thóa mạ tại hạ ?
Gương mặt bừng bừng sắc giận của Dư Hải Bằng làm Tam Thủ thư sinh sợ hãi !
Gã cụp mặt và vuốt ve chàng:
- Đừng giận ta ! Là ta lỡ lời thôi ! Mà này !
- Nhân huynh còn muốn gì nữa đây ? Nói cho nhân huynh biết, nếu nhân huynh còn thóa mạ tại hạ nữa thì tại hạ sẽ không tha thứ cho nhân huynh nữa đâu !
Gã giả lả:
- Không có chuyện đó nữa đâu ! Nhưng...
- Sao ?
- Liệu ngươi có thể ban bố cho ta một chút chân lực không ?
- Ban bố chân lực ? Nghĩa là gì ?
- Ngươi hãy truyền sang nội thể ta một ít chân lực của ngươi ! Ta nói như thế đã rõ chưa ?
- Truyền sang cho nhân huynh một ít chân lực ? Tại sao phải làm như thế ? Và làm cách nào để truyền đây ?
Khó thể nói cái nhìn của Tam Thủ thư sinh mang một ẩn ý gì. Chỉ biết là gã đang ôn tồn hỏi Dư Hải Bằng:
- Ngươi thuộc môn phái nào ? Sư môn là ai và xuất đạo được bao lâu rồi ?
Không hiểu Tam Thủ thư sinh muốn biết gì khi đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này, nhưng Dư Hải Bằng thấy không cần phải giấu diếm gã, nên chàng đáp lời:
- Tại hạ là người vô môn vô phái, sư thừa cũng không. Còn xuất đạo giang hồ thì tính đến nay có lẽ vừa tròn một con trăng ! Sao ? Có vấn đề gì không ?
- Hừ ! Vô môn vô phái, không có sư thừa vậy công phu của ngươi từ đâu mà có ?
- Tự học !
- Tự học ở đâu ?
- Kiếm phổ của song thân lưu lại !
- Ngươi nói đến chữ lưu lại là ngụ ý gì ? Không lẽ song thân ngươi đã...
- Không sai ! Do muốn báo thù cho song thân nên tại hạ tự luyện công phu từ trong kiếm phổ gia truyền ! Có gì không đúng trong việc này sao ?
Đến lúc này Dư Hải Bằng mới thấy Tam Thủ thư sinh cười vui thích lần đầu tiên !
Nhưng khi buột miệng cười xong thì gã lại nhăn nhó:
- Ui ! Phù... Phù... ! Chẳng trách ta đã hiểu lầm ngươi. Thì ra do ngươi không có người chỉ bảo nên ngươi không biết gì là phải lắm ! Này nhé...
Sau đó, Tam Thủ thư sinh bèn nói cho Dư Hải Bằng nghe sự hữu ích của việc mang linh đan theo người, sự cần thiết của việc truyền một ít chân lực sang người đang mang thương thế, và phương pháp truyền chân lực như thế nào !
Khi đã vỡ lẽ ra thì Dư Hải Bằng lại nghe gã Tam Thủ thư sinh mệt nhọc bảo chàng:
- Ta chưa lần nào phải khẩn cầu người khác cả ! Nhưng lần này thì...
Dư Hải Bằng vội vàng nói:
- Nhân huynh không phải nói nữa ! Tại hạ đã hiểu ý nhân huynh rồi ! Được rồi !
Để tại hạ thử một phen xem ! Nhân huynh hãy lưu ý nhé !
Đặt hữu chưởng vào Linh Đài huyệt của Tam Thủ thư sinh, do gã đang nằm nghiêng, Dư Hải Bằng định trút chân lực sang cho gã như gã đã giải thích !
Nhưng được một lúc, Dư Hải Bằng loay hoay mãi vẫn không sao nhả được chân lực ra, chàng bèn lúng túng hỏi:
- Tại hạ đã làm như nhân huynh bảo nhưng tại hạ vẫn không thấy chân lực tuôn ra ?
- Ôi chao ! Ngươi đã lần nào phát kình nhả chưởng chưa ? Cứ theo cung cách đó mà làm ! Nhưng ngươi phải nhả từng chút một thì ta mới chịu nổi ! Hành động đi !
Tam Thủ thư sinh phải nói rõ như thế thì Dư Hải Bằng mới hiểu !
Nhưng chỉ được một lúc ngắng ngủi thì Tam Thủ thư sinh phải hào hển kêu lên:
- Ngưng lại ! Ngưng lại đi ! Phù... Phù...
- Nhân huynh sao vậy ?
Tam Thủ thư sinh cười mà giống như mếu:
- Không xong rồi ! Lục phủ ngũ tạng của ta cứ đau buốt như bị lửa đốt vậy ! Cách này không được đâu !
Chắc gã phải đau đớn lắm nên gã mới phải nói lên như thế ! Dư Hải Bằng cứ ngồi yên nhìn gã mà không biết phải làm cách nào để giúp gã !
Cả hai cứ im lặng như thế được một lúc thì Tam Thủ thư sinh chợt lên tiếng:
- Đây là địa phương nào vậy ?
Ngơ ngác, Dư Hải Bằng đáp lại:
- Không biết ! Nguyên tại hạ đứng ở bên ngoài Hắc Tử Lâm cùng với quần hùng !
Sau lại nghe có tiếng của nhân huynh kêu thảm từ Hắc Tử Lâm vọng ra. Tại hạ vội chạy thẳng đến đây thì thấy Hắc Tử Lâm đã ở phía sau còn nhân huynh thì tại hạ nhìn thấy ở ngay chỗ này !
Khuôn mặt của Tam Thủ thư sinh cứ tím dần dần lại theo từng lời nói của Dư Hải Bằng. Và sau cùng thì toàn thân gã chợt run lên từng chập.
Đến khi Dư Hải Bằng buột miệng hỏi:
- Nhân huynh lại bị sao rồi ?
Thì Tam Thủ thư sinh mới bật lên một tràng những tiếng thóa mạ:
- Con bà nó, bọn vô liêm sĩ ! Tổ cha nó bọn hèn mạt bội tín ! Tiểu cẩu ! Đại cẩu !
Tiểu tạp chủng, đại tạp chủng ! Quân lộn giống ! Bọn rùa đen đê tiện ! Cả một lũ chúng nó đều là bọn rùa đen khốn kiếp !
Gương mặt tuấn tú của Dư Hải Bằng dần dần đỏ bừng lên ! Chàng quắt mắt nhìn chầm chặp vào Tam Thủ thư sinh:
- Các hạ mắng ai đó ?
- Tạ.. ta không mắng ngươi đâu ! Là ta đang mắng bọn U Minh Giáo đấy !
- Sao nhân huynh lại mắng bọn chúng ?
- Ai không cho ta mắng chứ ? Hừ ! Này ! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không cho ta mắng bọn chúng thì ta phải mắng ngươi đó !
- Nhưng tại hạ muốn biết tại sao nhân huynh lại mắng bọn chúng ?
- Ngươi hỏi hay lắm ! Vậy ta hỏi ngươi nếu ngươi bị kẻ nào đó không những đã không giữ lời lại còn đem giam ngươi nữa thì ngươi có mắng kẻ đó không ?
- Nhưng hiện tình lúc này nhân huynh nào đã bị ai giam giữ ?
Bằng giọng miệt thị, gã bảo:
- Không bị giam mà ta hiện đang ở trong Hắc Tử Lâm sao ?
- Hắc Tử Lâm ? Nơi này nào phải là...
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Ngươi định bảo nơi đây không phải là Hắc Tử Lâm chứ gì ?
Đó ! Ta đố ngươi vượt qua chỗ đó đó ! Ngươi thử đi khỏi cho ta xem nào !
Theo hướng nhìn của Tam Thủ thư sinh thì chỗ đó chính là quãng đường tối đen thâm u mà khi nãy Dư Hải Bằng đã vượt qua ! Do đó, chàng không khỏi kinh nghi khi hỏi lại gã:
- Không phải tại hạ mới từ bên kia vượt sang tận đây sao ? Làm gì mà không vượt trở lại được chứ ?
- Thì ta vừa nói đó ! Ngươi hãy thực hiện thử đi !
- Được ! Để tại hạ đi cho nhân huynh xem !
Nói xong, chàng hăm hở bước đi như lời vừa nói !
Nhưng lần này thì không giống như lần đi vào lúc nãy ! Chỉ có ba mươi trượng đường mà thôi, thế nhưng Dư Hải Bằng đi đã hơn thời gian cháy một cây nhang mà chàng vẫn không thoát ly được chỗ tối đen thâm u đó !
Quanh đi quẩn lại một lúc Dư Hải Bằng khi bước lọt vào chỗ sáng thì chàng liền nhận ra đấy là địa điểm mà chàng vừa rời bỏ Tam Thủ thư sinh để thực hiện chuyến đi thử !
Không cam tâm, Dư Hải Bằng bèn lập lại một lần nữa, rồi lại một lần nữa !
Sau cùng, chàng mới ngộ ra một điều, Hắc Tử Lâm có vào mà không có ra, trừ phi có Hắc Tử Lâm bí đồ của Vô Cực Tái Lão Quân lưu lại thì mới mong thoát khỏi Hắc Tử Lâm !
Thất thần vì kinh hãi, Dư Hải Bằng đi trở lại chỗ Tam Thủ thư sinh đang nằm !
Nhìn sắc diện của chàng, Tam Thủ thư sinh không cần phải hỏi cũng biết được kết quả ! Bởi thế Tam Thủ thư sinh mới đều đều nói với chàng mà gã không cần biết là Dư Hải Bằng có nghe được hay không trong tâm trạng đó:
- Thôi ! Thế là ta và ngươi là hai người đồng chung cảnh ngộ rồi ! Ta không cần phải giấu giếm ngươi gì nữa ! Đúng là ta đã tìm được Tam Ma tử kiếm lệnh từ trong người một tên tiểu tử đã sắp chết đến nơi ! Từ khi có được kiếm lệnh, ta không còn là Tam Thủ thư sinh vẫn an nhàn như trước nữa ! Ta không muốn mọi người khinh khi ta, ta muốn mọi người phải kính trọng ta ! Do đó, ta nảy sinh lòng ham muốn có được Hắc Tử Lâm bí đồ ! Hà ! Ta có một vị bằng hữu nguyên là hương chủ của U Minh Giáo. Ta bàn bạc cùng hắn và lập ra một kế hoạch. Mà kế hoạch đó là nhằm dẫn dụ kẻ đang giữ Hắc Tử Lâm bí đồ xuất hiện ! Tin chắc vào phần thắng của mình, ta lại quên rằng trên giang hồ còn có nhiều kẻ xảo trá và mưu mô hơn ta ! Hắn ! Tên bằng hữu của ta đã phản bội ta ! Hắn đã lén lút thông tin với thượng cấp của hắn ! Và ta đã bị rơi vào tay tên giáo chủ U Minh Giáo. Chuyện đó thì sau này ta mới hiểu, chứ lúc đó thì tên giáo chủ cứ dỗ ngon dỗ ngọt ta. Tên giáo chủ bảo rằng sẽ trọng thưởng cho ta, sẽ ban cho ta quyền cao chức trọng nếu ta chịu hợp tác với y. Thấy tên giáo chủ có Hắc Tử Lâm bí đồ mà võ công của y thì vượt trội hơn ta. Ta nghĩ:
nếu y muốn đoạt lấy kiếm lệnh của ta thì việc đó đối với y cứ dễ như trở bàn tay, chứ y đâu cần phải tốn công thương lượng ! Ta bèn đồng ý. Và ta càng tin tưởng hơn khi y không đi cùng ta vào Hắc Tử Lâm mà chỉ cắt cử một tên đường chủ đi theo ta mà thôi ! Bây giờ ta mới hiểu tại sao tên giáo chủ lại hành động như thế. Không phải y tốt bụng như ta tưởng mà chỉ vì y không dám chạm mặt Tam Ma. Y sợ Tam Ma sau bao nhiêu năm bị giam giữ sẽ không giữ vẹn lời đã hứa khi giao kiếm lệnh cho Vô Cực Tái Lão Quân ! Nào ngờ Tam Ma không hề bội ước như y đã bội ước. Y đã bội ước với ta. Y đã không giữ lời. Tên đường chủ đó trước khi đưa Tam Ma đi khỏi đây đã lén lút hạ thủ ta. Quân đốn mạt! Cả lũ bọn chúng đều là bọn khốn kiếp !
Gã nói dài, dài lắm ! Và Dư Hải Bằng cứ mơ mơ hồ hồ có nghe mà như không nghe ! Đến những lời sau cùng của gã do gã uất hận và quát lớn thì Dư Hải Bằng mới tỉnh hồn. Và khi đã tỉnh hồn thì Dư Hải Bằng mới nhận ra Tam Thủ thư sinh đang có những hơi thở khò khè khác lạ !
Dư Hải Bằng nghiêng đầu nhìn gã thật chăm chú. Gương mặt của Tam Thủ thư sinh cứ đỏ bừng bừng lên một cách quái dị !
Cuống cuồng, Dư Hải Bằng kêu gã:
- Nhân huynh ! Nhân huynh đã làm sao rồi ?
Thân hình của Tam Thủ thư sinh chốc chốc lại giật bắn lên từng cơn càng làm cho Dư Hải Bằng luống cuống hơn !
Đưa tay lay lay gã, Dư Hải Bằng suýt nữa đã rụt tay lại khi nhận ra gã đang lạnh như băng, khác với gương mặt cứ đỏ bừng bừng lên.
- Nhân huynh ! Nhân huynh !
Trong hơi thở...