Đâu có… Với em con cá này nặng lắm rồi…hi…
Nó lấy tay ấn vô cái mũi cao nghinh nghinh ra của em… Chị chớp chớp mắt…
- Ganh tỵ quá nha…hihi…
- Có gì đâu… Hay kiếm một anh đi…
- Chị cần gì kiếm… Người ta tự khắc kiếm chị thui…hihi…
- Tự tin thấy ớn…
- Kệ chị… Không có chọc ha…
… Nói chuyện chán chê rồi chị tiếp tục tựa vô vai nó, một cách tự nhiên… Còn nó trầm ngâm chìm vào những suy tư của mình… Bên cạnh nó là ba cô gái, ba nỗi niềm khác nhau… Nó chẳng hiểu được là gì… Thứ tình cảm nó giành cho cả ba người đều riêng biệt… Nhưng như vậy cũng đủ để thấy nó không ra gì vì để trái tim mình chia hơi nhiều ngăn, vậy là đa tình, điều này nó biết… Nhưng tình cảm là bản năng của con người, nó dù không muốn cũng phải hiểu, ai có tình cảm với nó và nó đã lựa chọn ai… Có thể điều này sẽ làm người ta đau…
- Chị!
- Hả?
- Có tình cảm với người khác không bao giờ là sai đúng không?
- Ừ… Ai chẳng biết yêu thương mà nhóc.
- Chị thấy một người có người yêu nhưng vẫn có tình cảm với người khác, điều này có đáng trách không?
Mặt chị vẻ nghiêm trọng, nghĩ ngợi… Ngón tay để nên chiếc cằm nhỏ, một điệu bộ đáng yêu nữa của chị… Nó lại ghi nhớ… Và nó cũng biết chị hiểu nó đang hỏi vì ai…
- Cái này là ở người trong cuộc… Chị không biết đâu… Nhưng chị nghĩ rằng yêu một người có người yêu rồi thì chẳng có gì sai… Vì tình cảm là điều tự nhiên mà…
- Vậy là đều do tình cảm hết chị nhỉ… Có người yêu vẫn được yêu thêm, thấy người ta có người yêu vẫn cắm đầu vô yêu…
- Ừm… Lỗi ở con người là vậy… Trái tim luôn bị đi nhầm hướng…
- Vâng…
… Tiếng xe chậm dần không còn vù vù nhanh xé gió nữa, thay vào là tiếng mưa lộp bộp trên cửa… Nó thích mưa… Mưa buồn… Mỗi cơn mưa ngang qua đều mang cho nó cảm xúc riêng biệt… Vì nó hay mang nỗi niềm của mình hòa vào giọt nước li ti ở trên trời đó…
- Mưa rồi…!
- Ừ… Chị ghét mưa…
- Tại sao?
- Mưa nhạt nhẽo và ảm đạm… Chị thích trời nắng hơn…hihi…
- Ừ…
Chị là con người sôi động… Căng tràn sức sống, nó hiểu vậy… Nên chỉ nhìn mưa thôi… Có vẻ rất to vì bụi nước bay lên trắng xóa…
… Chiếc xe bắt đầu đi chậm, tiếng anh Vinh ở trên gọi…
- Mấy đứa ơi… Đến Lào Cai rồi… Dậy coi không…?
Nó thấy chị chạy lên, đúng là ham vui… Em nghe tiếng gọi thế cũng ngồi dậy ngơ ngác hỏi…
- Đến… nơi… chưa anh…?
- Đến rồi… Nhưng chưa vào Sapa…
Em dụi mắt mặc lại chiếc áo dạ, vuốt mái tóc ngắn cười cười…
- Em ngủ lâu hông?
- Được vài tiếng…
- Vâng… Hihi… Êm quá ngủ quên…
Nó mỉm cười nhìn em… Em cũng vậy, nụ cười nhẹ tựa nắng ban mai… Một khoảng lặng nào đó diễn ra… Nó chìm vào sự yêu thương mãnh liệt từ em toát ra… Ôm em vào lòng trong anh mắt ngạc nhiên…
- Anh yêu em…
- Ủa… Tự dưng…
- Đừng thắc mắc…
- Dạ… Anh ơi…
- Gì?
- Em hạnh phúc quá…
Em rúc sau vào người nó, mặt đỏ nựng đáng yêu lắm…
Được một lúc anh Vinh hỏi xem xuống không rồi còn lên thị trấn luôn thì mọi người không muốn xuống vì ai cũng mệt chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, chứ sức đâu mà quậy, duy chỉ có chị là hào hứng thôi… Trời đã tối, cơn mưa vẫn chưa dứt… Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự lớn ở thị trấn SaPa… MỌi ngươì bước xuống sân… Nó dẫn theo em… Đi sau là nhỏ P.Anh với bộ dạng mê ngủ, chẳng bao giờ thấy nhỏ dễ thương như lúc ấy vì lạnh lùng hoài…
- Vinh… Anh đến mà không báo trước vậy?
Trong nhà, hai người đi song song với nhau ra… Họ ăn mặc lịch sự lắm, có một anh chàng khá đẹp trai bắt tay anh Vinh…
- Thì lên chơi, tính bất ngờ xem chú đón thế nào haha… Dạo này bảnh dữ…
- Hihi… Em trước giờ vẫn vậy mà… Thấy anh phong độ hơn trước nè…
Cậu đẹp trai này nói chuyện rất trẻ con và có phần thân thiện… Chắc người quen mà chị nói đây…
- Dạ thôi, em mới mọi người vô nhà chơi… Bạn anh Vinh cũng như là bạn em mà… Mọi người tự nhiên nhé… Ý trời… Cả chị Huyền nữa, em chào chị…
- Hừ… Hai anh em nói chuyện chán chê mới nhớ đến tui nhá… Tưởng cu Bình quên chị rồi…
- Dạ không dám đâu hehe… Thui vô đi mưa nặng hạt rồi mọi người…
Trời xẩm tối, mưa rơi lộp bộp trên mái hiên của ngôi biệt thự… Theo nó thấy giống của phương tây và có từ lâu đời vì trông khá cổ kính… Em than mỏi nó cõng em lên thềm… Cả đám đi theo anh chàng tên Bình kia, trông giống một lũ vật vờ thiếu sức sống, như thằng Tuấn với nhỏ Mi mặt mũi bơ phờ tựa vào nhau đi… Tay xách bọc đồ, nhỏ Đậu thì tái met đi loạng choạng… Nhỏ Yến được anh Vinh nắm tay dắt đi mà mặt mũi đỏ lừ… Chỉ có con nhỏ P.Anh là khác… Nhỏ khoanh tay đi lững thững giống một công nương kiêu kì trong bộ đồ của nhỏ, đơn giản nhưng đẹp lạ… Nó có thể thấy anh chàng chủ nhà kia cũng
liếc nhỏ vài lần…Còn Em của nó, cứ gục mặt vào cổ… Không biết sao nữa… Miệng thì nói gì chẳng rõ… Chắc do đi xe lâu khiến mọi người không tỉnh táo…
- Hóa ra là Anh dẫn đi à… Hihi khách của anh Vinh thì Vip rồi… Để em bảo cô Hai lấy phòng… Anh với các bạn cứ ở nhà em chơi khi nào chán rồi về, ba má em đi vào Năm rồi… Nhà vắng hoe…
Nó nghe anh Vinh với cậu chủ nhà nói chuyện… Chắc hai người này có họ hàng gì đó…
- Ừ… Anh cảm ơn, chú tính chu đáo quá…
- Dạ, chuyện nhỏ mà anh, nếu không có hai bác thì gia đình em đâu có ngày hôm nay…
- Thôi, đừng nói cái đó nữa… À, đây là Yến bạn gái anh…hị…
- Vâng em chào chị dâu…haha…
Nhỏ Yến thẹn thùng núp vào lưng rồi cấu anh Vinh làm anh kêu oai oái…
- Kì cục…hihi…
Cả đám được dẫn vào giữa nhà, kiến trúc thật kì lạ… không gian này riêng biệt rộng rãi với một bộ sofa to bành ở trong… Xung quanh bày chậu cây cảnh, với tivi trên chiếc kệ chạm khắc rồng… Ở tường treo vô số tranh ảnh… Nó thấy đây giống lâu dài hơn là nhà… Ngồi xuống nghỉ… Anh chàng đó kêu bác giúp việc dọn phòng… Còn anh ta đứng lại chuyện trò với chị và anh Vinh… Có điều, nó quan sát ánh mắt anh ta nhìn nhỏ Đậu rất lạ… Hình như có yêu thương…
- Cậu cả tui dọn xong rồi, mời cô cậu lên nghỉ, để tôi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn…
- Dạ… Tụi con cảm ơn… Để con đi với bác…
Em của nó nghe vậy tiến lại gần đi theo thím Hai giúp việc… Đúng là quan tâm chu đáo là tính cách của em rồi… Chẳng tỏ vẻ gì hết… Nó thấy nhỏ Mi cũng đi theo…
- Mình nữa… Hihi…
Em nháy mắt nhìn nó cười rồi đi vô bếp… Bỗng anh chàng kia ra làm quen với nó… Anh ta chìa tay ra cười…
- À… E chào anh, em là Bình… Em anh Vinh với chị Huyền…
- Ừm… Mình là nhân viên của chị… Tên Minh…
- Vâng… Em vừa nghe chị với anh Vinh kể rồi… Thôi mấy người lên lầu đi, để em ra bảo tàixé bắt xe vào… Mùa này SaPa mưa to lắm…
- Ừ…- Anh ta tất tả chạy ra, có vẻ rất hiếu khách và nhiệt tình, còn nó với thằng Tuấn lại tò tò đi theo chị, cầu thang của ngôi nhà này cũng khá đẹp… Lát đá gì màu xanh sáng như ngọc vậy… Nhìn thích mắt ghê… Chị tự nhiên nhéo tóc nó… Thì thầm…
- Cu Bình này tốt lắm nhóc ạ…?
- Vâng… Bộ người quen đây hả?
- Ừ… Bố mẹ anh Vinh giúp bố mẹ Bình trong công việc nhiều nên, gia đình nó quí lắm…hihi…
- Ra vậy… Thảo nào…
- Nhưng tính Bình cũng tốt mà nhóc nhỉ…
- Ừ…
Nó Im lặng, theo chân, chị dẫn vào căn phòng trên lầu, cửa gỗ to như cổng thành… Chỉ vào… Chị nói như ra lệnh…
- Con trai một phòng, con gái một phòng… Vớ vẩn chị oánh chít…hihi… Đậu với P.Anh theo chị, còn Yến nữa… Anh Vinh để Yến đi nào… Dính với nhau như Sam…hihi…
- Có đâu… Nói bậy…
Hai người cùng quay đi mặt đỏ… Nó với anh Vinh và Tuấn đi vô phòng mặc chị… Đang mệt nên chẳng đôi co nhiều…
- Ông ơi… Hình như tôi ốm ông ạ…
- Sao…?
- Đếu biết… Nhưng sao trên này lạnh thế không biết?
Thằng Tuấn than thở, nó cũng thấy lạnh hơn rất nhiều ở HN, đúng là Sapa. Khí hậu khắc nhiệt dữ, may vô phòng có máy sưởi… Cái đồ này kì kì, nó phải để anh Vinh loay hoay lúc mới mở được…
- Con trai yếu thế, chịu khó đi… Mai anh dẫn đi chơi… Tha hồ vui haha…
Anh Vinh vỗ vai thằng Tuấn… Chợt nó thấy có vài câu hỏi…
- Anh với chị lên đây lần nào chưa?
- À… Có mấy lần rồi… Cả con Vi nữa.
Biết ngay… Thấy chị thông thạo thế cơ mà… Vậy mà chị bảo lần đầu ra Bắc điêu ghê.
- Vâng… Mà gia đình này khá anh nhỉ…
- Ừ… Trước bố thằng này là nhân viên của bố anh… Bố anh giúp đỡ nhiều nên biết ơn, rồi sau này chuyển lên đây sống… Anh cũng hay đến chơi mà…
- Dạ…
Nó thôi không hỏi nữa… Lặng lẽ tựa vô tường ngắm căn phòng lớn bằng cả nhà nó… Có bốn chiếc giường, tủ đồ, khay nước, tivi… Phòng sơn trắng… Nhìn rất sang trọng với chiếc đồng hồ treo chính giữa… Công nhận, nơi sống của người giàu có làm nó choáng ngợp quá… Chẳng ngờ mình được ở đây, nghĩ cũng buồn cười… Sinh viên ở biệt thự…
- Nghĩ gì thế?
- À… Ở phòng này không quen…
- Ừ… Tôi cũng thế, tôi thích ở phòng tôi hơn…
- Phòng ông rộng kém gì đâu?
- Nhưng phòng này nhìn già bỏ mẹ… Chẳng thích…
Nó lại mỉm cười, so với căn phòng này… Căn phòng nó đang thuê chẳng khác là nhà kho… Sự so sánh khập khiễng này, tạo cho nó thêm động lực để cố gắng… Những dự định cũng hình thành… Mong rằng sau này nó sẽ đến được với em và cho em một cuộc sống đầy đủ…
- Ê hai thằng xuống ăn cơm… Cái Huyền gọi nè…
- Dạ…
… Bữa cơm trong căn bếp diễn ra, nhìn như nhà hàng mini vậy… Nó có thể thấy những món ăn tủ của em… Vì đã ăn quá nhiều lần, ngồi vào vẫn là vị trí giữa chị và em… Không khí có phần mới mẻ và sôi động hơn bởi chuyện trò, trêu ghẹo và khen ngợi… Của anh chàng chủ nhà và chị… Rồi việc làm quen của anh ấy với em và nhỏ P.Anh… Nó thấy khó chịu do anh ta “vui tính” hơi quá, nhưng chỉ im lặng ăn vì em của nó có cách cư xử không chê vào đâu được, còn nhỏ P.Anh rất lạ… Khi được hỏi đến và khen xinh, nhỏ đáp lại bằng nụ cười tươi, nó chẳng bao giờ thấy xuất hiện… Nhỏ cười với anh chàng đó, chẳng có vẻ gì là giả tạo… Nụ cười này làm nó mê mẩn, không ngờ ngoài nó… Cũng có người làm tan băng… Dù biết chẳng liên quan đến mình nhưng sao… Nó càng khó chịu khi thấy vậy… Chợt nhỏ quay sang nhìn nó… Bị bắt gặp, nó thản nhiên cúi xuống vào mâm cơm…
- Hihi… Em mời mọi người một ly làm quen…
Anh chàng đó nâng rượu bằng chiếc ly thủy tinh nhỏ mà ai cũng có một ly, nó chẳng buồn nhấc chỉ có mọi người, vì chưa bao giờ uống đồ có cồn…
- Ơ… Anh Minh uống chung cho vui nào…
- à… Mình không biết uống…
- Không say được đâu anh, rượu vang nhẹ ý mà…
Cậu ta nhiệt tình, cả bàn nhìn nó, nó hơi bối rối chút… Vì thật sự không muốn uống…
- Thui nhóc không uống cũng không sao… Mọi người cụng ly nào…hihi…!
Vẫn là chị khuấy động không khí cho huyên náo hơn và giải vây vụ uống rượu cho nó… Rồi mọi người lại tiếp tục… Anh chàng kia từ lúc được nhỏ P.Anh cười, liên tục nói chuyện gây ấn tượng… Và cũng được nhỏ đáp lại nhiệt tình… Điều xưa nay hiếm thấy… Có thể đây là lần đầu tiên nó thấy nhỏ P.Anh cười nói nhiều như vậy… Hay thật…
- Ủa anh sao thế?
- À… Không sao… Em ăn đi…
- Nãy mải nhìn gì bát trống trơn thế kia?
- Nhà… Nhà này đẹp quá, anh coi chút.
Nó lúng túng… Em bên cạnh tủm tỉm cười. Rồi gắp đồ cho nó…
- Hì… Ở đây nhiều căn như vậy lắm mà… Từ xưa rồi…anh còn ngạc nhiên dài dài.
- Đi rồi mà biết…?
- Em chẳng cần đi cũng biết…
- Giỏi dữ…
- Giỏi mới bắt được tên ngốc này chứ…hihi…
… Xong xuôi, cô Hai dọn dẹp, em lại lăn xả vô dọn mặt cho sự từ chối quyết liệt của cô… Nó cười thấy vui vui… Vì em của nó thật hoàn hảo… Lên lầu để chuẩn bị cho ngày mai, một chuyến đi chơi… Nó cứ lầm lì một cách thong thả trên cái hành lang dài và rộng như con đường của ngôi nhà… Sự bề thế khiến nó hơi ngột ngạt… Bỏ qua bữa tráng miệng, vào phòng để ra ngoài lan can tìm chút không khí… Trời đã không còn mưa chỉ còn sương mù… Sapa thật kì lạ bởi cái lạnh thấu xương không cần gió… Ở thị trấn khung cảnh hoang sơ không thể thấy, nhưng từ trên cao nó có thể cảm nhận được cái vị của núi rừng bao quanh… Khẽ ngồi ở bờ tường… Nó nhìn thấy nhiều ánh đèn lờ mờ phía trong thị trấn, cũng giống HN… Nơi đây chắc hẳn có cuộc sống về đêm nhiều màu sắc lắm, nhưng có khi phải từ từ khám phá thôi… Còn bây giờ nó để cái đầu cho khoảng lặng… Một chút thắc mắc, một chút tiếc nuối… Nhưng không biết do đâu… Nó đảo quanh đôi mắt để tìm một lý do tháo gỡ cái nút thắt trong tâm hồn nó hiện giờ nhưng vô vọng… Bỗng dưng có dự cảm không tốt… Lại thở dài thầm trách… Mình quá đa cảm rồi…
- Anh có vẻ thích một mình…?
Phía trong phòng, giọng nói lạnh lùng của nhỏ P.Anh làm nó quay lại… Tò mò, nhưng chỉ đáp bằng thái độ hờ hững… Không hiểu sao… Nó thấy nó cần phải vậy…
- Ừm…
Rồi điểm dừng đôi mắt của nó trở về với khoảng sân của ngôi biệt thự được trưng đèn để lộ những bông hoa đỏ và trắng cùng vô số cây cảnh mà nó chẳng biết tên… Chủ nhà này thật biết cách trang trí…
- Anh không thể nhìn em mà nói chuyện được à?
- Chỉ cần nghe và đáp thôi… Cần gì phải nhìn… Có chuyện gì vậy?
- Anh vô tâm lắm… Đồ tồi…
Ở trong… Nhỏ nói vọng ra… Giọng nói có gì đó tha thiết và buồn tủi… Trái ngược với khuôn mặt cách đây vài phút… Nó vẫn không thể nào quan tâm… Đầu nó bảo, nó cần như vậy… Dù con tim lại khác…
- Ừ…
Một cơn gió bất chợt… Lùa vào người nó… Run bần bần… Vậy mà chẳng muốn vào… Không gian trở lên tĩnh lặng…
- Anh đang lạnh phải không? Em cho mượn, dùng xong trả em …
Nhỏ P.Anh ở đằng sau từ lúc nào… Thì thầm vào tai nó giật mình… Rồi nhỏ khoác lên người nó chiếc áo khoác trước kia nó đưa cho nhỏ… Tiếng cửa phòng khô khốc sập vào cũng là lúc nó nhói lòng… Nhỏ P.Anh thật biết làm người khác dằn vặt… Đêm SaPa… Sao rét quá…
…
- Buốt hết cả tay rồi nè…
Em dí tay vô cổ nó làm nó rùng mình… Gắt…
- Tay làm gì mà như đá thế?
- Nãy em rửa chén cùng cô mà tự dưng hỏng bình nước nóng nên phải sài nước lạnh… Tê hết luôn…
- Đâu đưa đây xem nào…
Nó kéo tay em vào lòng ủ ấm… Em cười, cái tiếng cười y như trẻ con được quà vậy…
- Cười nhỏ thôi, mọi người dậy hết giờ…
- Đã ai ngủ đâu mà dậy, anh cứ lo xa…
Sau khi ngồi “nếm” sương một lúc lâu, thằng Tuấn bảo là em gọi nó xuống dưới sảnh, tò tò xuống, em bảo khó ngủ nên gọi… Mà cũng lạ, ngồi vậy không bị sao… Dạo này khỏe thật, chẳng giống khi ở HN, giao mùa cái là ốm…
- Ủa sao nhìn mặt tái thế?
- Em không biết… Chắc khi hậu trên này chưa quen, em cứ bị ho với tức ngực…
Em xị mặt, nhìn thương ghê…
- Sát vô… Lạnh thế phải như này mới được…
Nó ôm trọn em vào lòng… Trong cái ánh sáng nhạt của cây đèn trùm ở trên vì hôm nay hai đứa không ngủ cạnh nhau nên tranh thủ chút, trước khi ngủ, cũng may là mọi người lên phòng hết rồi… Em cứ khúc khích cười… Cảm giác có ai đó cho mình yêu, cho mình ôm vào lòng… Nó thật ấm áp…
- Ước gì… Cứ mãi như này anh nhỉ?
- Ừ…
… Chúng nó như vậy rất lâu, thủ thỉ nhiều lời yêu thương và trao nhau nụ hôn ngọt ngào mới chịu rời nhau đi ngủ… Trước khi đóng cửa phòng em còn ngoái lại nhìn nó cười nữa… Nó cũng vậy… Đúng là chỉ có em là người làm nó cười được mà thôi, cả khóc nữa chứ… Chỉ có em thôi…
… Vào phòng… Anh Vinh và thằng Tuấn đã ngủ… Nó khẽ thay đồ rồi cũng trèo lên giường, điện tắt, nó cố nhìn bầu trời đen đặc trước khi nhắm mắt ngủ, chờ một ngày mai… SaPa có bình yên không nhỉ?
Chap 110
Sáng hôm sau dậy, mò xuống bếp theo mùi thơm và tiếng gọi, đã thấy em của nó làm đồ ăn với chiếc tạp dề đeo trước người.. Khẽ ôm em từ đằng sau. Em cười, nói âu yếm.
_Kìa anh.. Bỏ ra em làm nốt cái nào..hihi.. Sáng sớm đã giở trò rồi.
_Không bỏ. Làm gì nhau.
_Không bỏ tý nhịn nhá.
_Để xem dám bỏ đói anh hông mà bày đặt..
_Hihi.. Chụt..!! Đó, để yên em làm coi..
Em hôn nhẹ nó một cái, nó buông em, ngồi vào bàn. Với nó thế là đủ ấm áp cho buổi sáng này rồi. Đang tu cốc nước ấm thì thấy cô Hai từ phòng ra.. Mặt cô hớt hải.
_Ơ, cậu Minh với cô Ly dậy sớm thế, để tôi làm cho. Ấy chết.
_Dạ chào cô, cô để con làm cũng được mà,...