* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đã Nhớ Một Cuộc Đời Voz Full

trong khu… Nhỏ không còn cười nữa…
Vào mới thấy sợ, toàn nữ là nữ, mà trưa nắng nơi đến đông thật… Buổi chiều chắc hết bàn luôn quá, nó thì cũng không thắc mắc nhiều vì hai nhỏ đứng ngoài khu… Chắc chị nhờ làm tiếp viên cho cái ngày đặc biệt này… Nhưng lạ là ở chỗ sao lại là hai nhỏ mà không phải ai khác… Mỗi lần đến gần nhỏ Ly là nó lại thấy xa vời… Vừa vui đã buồn rồi… Cảm xúc trong nó thật kì cục… Không hiểu được… Đầu óc nó như trống rỗng… vào trong quầy đánh mắt nhìn xung quanh… Toàn nữ, đi qua có một số người nhìn nó chỉ chỏ… Chắc lạ lùng vì tự nhiên có thằng đực ở đây… Bất giác nó nhìn nhỏ Ly… Nhỏ cũng đang nhìn nó… Nó quay đi và tiếp tục công việc của mình… Xếp lại mấy cái cốc vì thật sự không muốn ra ngoài kia, ngại… Chị ở đâu ra đụng đụng nó…
- Hihi… Nhóc ăn gì chưa?
- Rồi chị… – Nó nói dối.
- Uhm… Nhóc đàn luôn đi cho vui nào hihi… Mong nhóc từ sáng giờ, may mà có bé Ly với bé Chi đến giúp chị đấy… Đông khách quá…hihi
- Vâng. – Nhắc đến nhỏ, nó cũng không muốn nghĩ nhiều… Nó đàn… Không nhớ rằng mình đã chơi bản gì, chỉ nhớ bản đó là một bản nhạc tình buồn… Nó chơi mà không để ý nhiều… Chỉ biết, chơi theo cái tâm trạng của mình… Chơi xong thì cái không khi im lặng bao trùm khu… Mọi người hướng hàng loạt ánh nhìn về phía nó… Giờ đây nó cũng không để ý nhiều… Nó buồn, nhỏ Ly cũng chăm chú nhìn nó…
- Nhóc ơi… Chơi bài nào vui lên đi nhóc, bài này buồn quá… – Chị nhăn nhăn xụ mặt xuống…
- Em xin lỗi… Hay dẫn dây ngoài kia vô mở nhạc lên đi… Hôm nay em mệt chị ạ.
- Vậy hả nhóc, hay nhóc về nghỉ đi…
- Vâng… Để mai làm bù… Em về nha chị… – Vừa đến

được lúc đã về rồi… Chán thật, chắc chị sẽ không vui… Nhưng nó không có tâm trạng nào khi thấy nhỏ Ly ở đây cả… Vui và giận cảm xúc đan xen với nhau.
Khoác cây đàn lên vai nó bước ra cổng… Cũng không chào hay nói năng gì… Chỉ biết đi mà thôi… Nhỏ Ly đang nhìn nó thì phải…
Dắt chiếc cào cào qua đường phố đầy những hàng hoa tươi sắc của HN… Trái ngược hẳn với cái tâm trạng u buồn của nó… Dường như hôm nay con gái ai cũng vui hay sao ấy… Lướt qua để ý mấy đứa con gái ôm hoa hoét mặc áo dài đi đầy đường… Chắc học sinh được bạn tặng… Về phòng với cái tâm trạng không thể chán hơn… Vô giường nằm lại ngủ… Tỉnh thì thấy trời tối rồi… Nó ngủ khiếp thật, vô WC thì ngắm cái thân thể mệt mỏi… quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù… Trông tàn tạ thấy gớm… Tắm luôn cho sạch sẽ nó lại rời căn phòng trọ của mình… Không đói, đơn giản lúc này nó muốn khuây khỏa và muốn suy nghĩ bởi cái đầu thích đòi hỏi này… Tối không khí dễ chịu hơn, tuyệt thật… Từng làn gió thốc vô người nó, độc cái sơ mi cũ… Đạp xe thấy cũng hơi lạnh ở cái tiết trời này… Ra đến hồ LĐ nó để dựng xe ngồi một mình ở chiếc ghế đá đôi… Nghĩ, chả có gì ngoài hình ảnh của nhỏ Ly… Một người con gái nó tự thấy có tình cảm… Đơn giản tính nó rất dễ rung động, nhưng chưa lần nào khiến nó ảnh hưởng như thế này… Không thể phủ nhận tình cảm của nó đối với nhỏ Ly… Lớn lên từng ngày trong nó, từng giọt nước mắt, cái ôm… Giọng nói… Sự quan tâm của nhỏ dành cho nó… Nó vẫn không giải thích được… Rồi đôi khi lanh lùng… Lại biến mất… Giờ đây lại xuất hiện… Mọi thứ như một sự mâu thuẫn… Lúc chiều nhìn nhỏ nó thấy vui… Nhưng rồi lại buồn… Nhỏ hiểu được không nhỉ? Chắc không… Ngoài nụ cười nhẹ ra thì cũng chỉ nhìn nhau rồi thôi… Nó trầm ngâm, trong cái không gian yên tĩnh phẳng lặng bên chiếc hồ rộng… Mùi cốm ở đâu phe phẩy quanh đây… Nó đưa mắt sang bên kia bờ… Khu biệt thự nằm đấy… Đâu đó trong những ánh đèn vàng kia là của nhà nhỏ… Cô tiểu thư cao sang… Lại để ý đến thằng sinh viên này… Thở dài đặt lưng nằm dài trên chiếc ghế… Người nó nhỏ lên vừa lắm… Một tay thõng xuống tay còn lại để lên trán… Nhìn bầu trời đầy sao qua cành cây thưa thớt… ” Nếu nhỏ là ngôi sao sáng trưng kia… Nó chỉ là một ngôi sao nhỏ bé và mờ lặng lẽ nhìn nhỏ qua những đám mây mà thôi…” Chợt cười vì cái suy nghĩ của mình, nó ngồi dậy vươn vai một cái rồi ra về… Loanh quanh chút đến gần phòng… Nó xuống xe dắt bộ… Nó muốn tận hưởng cái không khí ban đêm này thêm chút nữa trước khi đi ngủ… Khoan khoái thật, trên con đường rộng mà trống hoác… Chỉ có nó đang chậm rãi đi từng bước với cái bóng của mình… Cô đơn… Cảm xúc quen thuộc đến… Nhưng cũng không buồn… Đôi khi nó tự thấy sự cô đơn của mình cũng là một may mắn… Không ồn ào màu sắc… Đơn giản trầm lặng và tự do… Vui lắm, Con người là thế mà… Dù trong hoàn cảnh nào họ cũng có thể thích nghi mà sống được… Nó chẳng hạn… Về đến cửa phòng thì nó vô cùng sửng sốt… Nhỏ Ly đang ngồi thu lu gật gà gật gù trước của phòng trọ nó… Con người làm nó nhớ mong từng ngày đây rồi… Nhưng sao gặp giờ cảm xúc nhạt quá… Chút vui, chút buồn… Chút giận… Vẫn là những câu hỏi tại sao nhỏ lại đến đây? Tính làm thiên thần tiếp ư… Xin đừng… Cảm giác thời gian qua khó chịu lắm… Nghe thấy tiếng xe nó về, nhỏ giật mình… Ngước lên nhìn nó, cười tươi…
- Hihi… Anh… – Nhỏ ngồi dậy ôm một cánh tay nó…
- Ừ… – Đơn giản vậy… Nó trở về với vẻ sẵn có của tính cách của nó, thờ ơ…Mở cửa bước vô phòng, coi như không có sự hiện hữu của nhỏ… Chắc nhỏ sẽ hiểu cảm giác này nhanh thôi… Dắt chiếc xe dựng vô góc… Vừa đá cái chân trống xuống… Thì chợt một bàn tay nhỏ bé ôm lấy nó từ đằng sau lưng… Rất chặt… Kèm thêm những tiếng nấc nghẹn thổn thức…
- Hức…huhu… Anh đừng như vậy với em… Đừng đối xử với em như vậy nữa mà…hức huhu…hức… – Nhỏ khóc… Nhỏ khóc làm gì nhỉ? Đối xử với nhỏ như thế là sao… Vậy nhỏ có để ý nhỏ đã đối xử với nó như nào không? Niềm hi vọng của nó như xụp đổ khi chỉ mới bắt đầu chỉ vì nhỏ… Trống rỗng vô cảm…
- Ừ… Nó gỡ tay nhỏ ra… Nhưng không được, nhỏ càng ôm chặt hơn… Dụi đầu lia lịa vào lưng nó…
- Đừng… Như vậy mà.! Đừng như vậy mà anh…huhu… Hức…!- Nhỏ khóc to hơn nói dường như hét… Cảm xúc nó tự dưng thấy tức giận nhỏ ghê gớm… Nỗi buồn như đang đóng băng thấy nhỏ chợt hiện về… Nó sẽ nói… Nói cho nhỏ hiểu hành động của nó như vậy là do đâu… Tất cả là vì nhỏ là vì nhỏ mà thôi…
Chap 51:
Giật mạnh đôi tay nhỏ ra… Quay lại nhìn nhỏ bằng đôi mắt lạnh băng nhất có thể… Nhỏ sững sờ nhìn nó, nước mắt vẫn chảy…
- Vậy ư? Đối xử với em… Đối xử với em có bằng em đối xử với tôi không? Một tuần qua em đã đi đâu… Đi đâu hả…!!- Nó hét lên… Chưa bao giờ nó thấy giận nhiều như vậy, giận người con gái đầu tiên làm cho nó có cảm xúc nhớ nhung… Rồi hụt hẫng… Nhỏ vẫn khóc, chợt lao vào ôm nó… Nó vẫn vậy chỉ biết bất động mà thôi… Dường như con gái rất biết cách làm cho đối phương bị vô hiệu hóa thì phải… Nhỏ cất giọng run run khi vẫn trong vòng tay và đang đang ôm chặt của nó…
- Anh… Anh… Nghe em nói được không…?- Nó cũng muốn biết cái lý do nhỏ không gặp nó cả tuần… Cơn giận xìu xuống, cái cảm xúc chết tiệt của nó thật kì lạ…
- Ừ… Chỉ biết vậy rồi nhỏ Ly kể… Bố mẹ nhỏ sang Nhật công tác từ năm nhỏ học lớp 10… Trong những năm ở đây nhỏ chỉ sống có một mình hoặc sang nhà người thân… Khi bố mẹ nhỏ về nhỏ rất vui… Một cô gái yếu đuối thiếu thốn tình cảm gia đình nên lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ… Tuần vừa rồi là do bố mẹ nhỏ về nên nhỏ không đến được… Đơn giản là vậy chứ không giống những gì nó nghĩ trong đầu mấy ngày qua… Giờ chỉ thấy thương nhỏ… Đây cũng là lý do nhỏ đến ở với nó qua đêm cũng không sao… Nhỏ tủi thân, cô đơn giống nó… Ít ra nhỏ còn có bạn bè… Còn nó thì không… Chỉ có nhỏ và chị… Nhỏ còn kể những lúc ở một mình trời mưa mà mất điện nhỏ sợ… Thật sự nó nể phục nhỏ rất nhiều… Nó hết giận nhỏ… Im lặng… Nhỏ nói xong thì khóc to hơn… Đôi tay của nó đánh bạo ôm nhỏ run run… Nó là một thằng rất vụng về trong việc an ủi… Đỡ nhỏ ngồi xuống giường… Nhỏ tựa hẳn vào người nó…
- Anh… Ơi… – Ơn trời, nhỏ hết khóc rồi…=.=
- Sao?
- Em… Nhớ anh lắm… – Nhỏ nói bé nhưng nó vẫn nghe được… Má nhỏ hồng lên… Chắc ngượng…
- Ừ…
- Ừ… Gì mà ừ… Anh nhớ em không?- Nhỏ phụng phịu đấm đấm vô người nó… Nếu nói không thì là nói dối nhưng nói thật thì ngượng… Kệ…
- Có…
- Hihi… Có là nhiều hay ít… – Nhỏ típ đôi mắt đỏ hoe cười cười… Ngước lên nhìn nó.
- Thì vừa vừa…
- Hứ, cái đồ ngốc… – Rồi nhỏ ôm chặt nó hơn… Khoái ôm dữ vậy bà… May mà mùa này mát chứ mùa hè thì chịu =.=… Nhỏ thơm thật.
- Ừ…
- Anh này… Lần sau có chuyện gì cũng nghe em nói trước nha… Đừng như vậy với em nữa nhé… Em sợ anh nhìn em như vậy lắm…
- Ừ… Anh xin lỗi…
- Hihi… Thôi bỏ em ra để ăn tối nào… – Chợt nhận ra tay nó cũng đã ôm chặt nhỏ từ lúc nào… Ngượng quá…=.=… Nhỏ đứng dậy tiến ra ngoài xe đêm theo một bọc gì đó, chắc đồ ăn… Lại trở về với những ngày được nhỏ quan tâm rồi… Vui dữ… Mà cũng thương nhỏ… Chắc vừa tan quán xong sang đây luôn… Nhìn nhỏ bày biện đồ ăn mà nó chỉ muốn chạy lại ôm nhỏ để thổ lộ tình cảm luôn nhưng… Nó không đủ dũng cảm… Trong nó vẫn hình thành một khoảng cách với nhỏ… Sợ rằng đây chưa phải là tình yêu… Nó là một thằng tính cách có phần lãng mạn… Nó muốn tình đầu cũng là tình cuối của nó nên cho đến nay nó vẫn chưa có người yêu… Hoặc cũng có thể chả ai thèm yêu cũng nên =.= nó muốn xác định tình cảm của mình với nhỏ… Đơn giản vậy…
- Anh ơi… – Nhỏ gọi làm nó tỉnh sau một hồi ngẫm nghĩ…
- Hả?
- Em tắm nha…
- Ừ… Đổ ở phích ra có nước nóng đấy…
- Nhưng em không có quần áo… – Nhỏ xụ cái mặt xinh xắn của mình xuống… Nó ngồi dậy lục tủ kiếm cho nhỏ cái quần ngố với cái áo sơ mi… May hôm trước nhỏ trả… Không chắc phải mặc áo mùa đông mất @@… Cầm bộ quần áo nhỏ bước vô phòng đóng cửa rầm một cái… Xong thò đầu ra lườm lườm…
- Cấm nhìn trộm…
- Chả thèm… – Tiếng nước chảy ở trong kèm theo tiếng hát nhắng nhít của nhỏ làm nó lắc đầu phì cười… Cô gái này thật thú vị, lúc thì như trẻ con hồn nhiên thấy gớm, lúc lạnh lùng… Lúc lại mít ướt thấy sợ luôn… Nó chắc phải tìm hiểu từ từ thôi… Ra bàn lấy bát đũa nhìn vô chỗ thức ăn… Mua nhiều quá… Ăn không hết lại đổ đi… Nó cũng chả để ý nữa, được nhỏ quan tâm như thế này là phúc của nó lắm rồi… Ít ra những ngày vừa qua nó cũng biết nhỏ chiếm một vị trí quan trọng trong tim nó… Đó mới là mộ tuần… Nhỡ đó là một tháng, một năm, hoặc cả đời thì sao nhỉ… Nó sợ nghĩ đến viễn cảnh đó, sợ những ngày tháng như thế này rồi cũng có lúc phải tàn… Thời gian qua đi nhanh lắm, không biết sau này sẽ như thế nào đây… Nó không thể tưởng tượng được… Thôi thì cứ sống vui những ngày này đi đã… Không nên suy nghĩ nhiều.
Tắm xong nhỏ bước ra lau lau cái đầu… Thơm dữ… Ngồi xuống bàn, nó để bát đũa ra… Hai đứa ngồi ăn… Nhỏ đôi lúc nhìn nó cười cười… Như con khùng…
- Anh ơi…
- Gì?
- Em muốn ăn chung… – Gì đây trời…@@
- Dẹp… Đủ bát đũa mà ăn chung gì, bổ lắm chắc… Điên vừa thôi.
- Nhưng em thích mà… – Nhỏ nhăn nhó xụ cái mặt xuống.
- Thế giờ có ăn nữa không đây?
- Thì có… – Nhỏ vẫn nhăn, gảy gảy đũa… Đúng là tiểu thư… Nhưng nó chịu không chiều được… Hai đứa ngồi ăn im im… Tính xấu của nó là thế, khi ăn thì không khoái nói chuyện nhiều… Ăn xong thì nhỏ lại rửa bát… Rồi bôi bôi tay vô cái áo mới giặt của nó chứ…@@
- Nè làm gì thế?
- Thì em lau tay… Không thấy sao còn hỏi.
- Ai chẳng biết nhưng sao lại lau vào đấy?
- Thì giẻ lau không lau vào đấy lau vào đâu?
- Ôi trời… Áo tui đó chị hai…
- Áo gì mà thủng lỗ chỗ thế này?- Nhỏ còn thọc tay vô mấy cái lỗ thủng giơ lên chứ… =.=.
- Thủng nhưng vẫn mặc được… Mặc hè cho mát.
- Hihi… Em xin lỗi, không có biết… – Cũng chả trách gì được nhỏ, vì nhìn trông giống giẻ lau thật… Nhưng còn hơn mấy cái quần rách te tua các vết chém của nhỏ… Hôm nào phải góp ý mới được, chứ chân trắng đẹp như thế… Mà cứ để hở khác gì đốt mắt người khác…
- Ừ.
- Sao anh không bỏ đi…?
- Bỏ thì cởi trần.
Nhỏ im luôn chả nói gì nữa, quay sang cầm cây đàn của nó nghịch nghịch một cách thích thú…
- Anh học đàn lâu chưa…hihi?
- Lớp 10 rồi…
- Thảo nào đàn hay ghê… Anh đàn em nghe một bản đi… – Nhỏ hấp háy đôi mắt long lanh… Còn lâu, mới thôi miên được anh nữa nhé…=))
- Nghe suốt ngoài quán rồi còn gì?
- Nhưng nghe ngoài quán khác ở đây khác.
- khác gì… Vẫn thế mà?
- Ngoài quán đông người… Còn ở đây chỉ có mình em nghe thích hơn hihi…
- Thôi tối rồi…
- Đi mà anh… – Nhỏ bám tay nó lắc qua lắc lại…
- Để hôm khác… Giờ đi ngủ…
- Xí… Cái đồ kẹt xỉn… – Con dở này có xin gì đâu mà bảo nó kẹt xỉn chứ @@.
- Ừ… Ngủ đây… – Nó nằm xuống cái giường… Nhỏ nhăn nhó đạp vào thành giường… Khó chịu thật…
- Yên nào…!
- Hứ… Em đi về đây… – Tốt quá về đi… Cơ mà tối này hơi nguy hiểm… Chậc, để xem thế nào đã…
- Ừ… Đi cẩn thận nhé… – Nó ngồi dậy mở cửa phòng cho nhỏ… Tự nhiên nhỏ hét lên…
- Cái đồ ngốc này…! Đồ ngốc… Ngốc ơi là ngốc… Đã thế đây không về nữa… – Ơ tự nhiên chửi người ta xong ăn vạ… Chả hiểu gì cả =.=
- Ừ… Rồi sao, giờ về hay ở?
- Ở… – Nhỏ chả thèm nói gì nữa, cau có ngồi xuống giường…
- Ở thì đi ngủ… Muộn rồi… – Nó đóng cửa lại rồi vô WC VSCN, xong ra tắt điện nằm lên giường… Nhỏ vẫn ngồi đấy mặt nhăn nhó… Có cái đàn thôi mà làm gì giữ vậy…hazzj, đòi cái gì thì phải đòi bằng được mà…@@
- Nè ngủ đi…
- Không…!
- Sợ à, để anh xuống đất nhé… – Nó thử thế thôi chứ nằm với nhỏ quen rồi, chả lo lắng gì nhiều… Nó có tình cảm với nhỏ lên nó kiềm chế được…dù bên cạnh nó bây giờ là một thân hình bất kể người đàn ông nào cũng muốn chiếm hữu… Nhưng nó tôn trọng và chắc chắn sẽ không làm gì hết…
- Anh cứ nằm đấy…
- Lắm chuyện vừa thôi… Thế có ngủ hay không đây?
- Không đấy…!
- Anh thức cùng em… – Nó ngồi dậy luôn cạnh nhỏ… Im lặng…
- Hứ… – Nhỏ quay đi… Đêm tĩnh nặng mọi người ngủ hết…HN ngủ, duy chỉ có hai đứa nó vẫn thức… Điên dữ… Lúc lâu sau nhỏ cứ gật gà gật gù rồi tựa vào người nó ngủ luôn… @@… Thế mà cũng đòi, đặt nhỏ nằm xuống giữa giường cho thoải mái… Định xuống đất nằm thì… Nhỏ bỗng mở mắt ra giữ nó lại…giật cả mình… Tưởng ngủ rồi, vài lần thế chắc sốc tim quá =.=
- Anh không được đi… Nằm đây…
- À…ừ…
Nó nằm xuống cạnh nhỏ, lại ôm chặt xong rúc vô người nó…
- Anh ơi…
- Gì?
- Lúc ở nhà một mình mỗi buổi tối… Em rất cô đơn… Giờ thì hết rồi, cảm ơn anh nha…
Nhỏ nói khẽ… Nhưng cũng đủ cho nó nghe thấy và hiểu được những gì người con gái này phải chịu đựng, nó luôn cô đơn nên nó hiểu cảm giác đó, nó ăn mòn niềm tươi sáng năng động của con người…biến người ta thành kể lầm lì như nó, vậy mà nhỏ vẫn luôn tỏ ra mình cá tính được, thật đáng ngưỡng mộ…nhưng con gái thì vẫn là con gái… Họ luôn có tính chất yếu đuối dù có mạnh mẽ thế nào đi nữa và cần được che trở bằng một bờ vai vững chắc của một người đàn ông… Nó sẽ là người che trở cho nhỏ dù khoảng cách địa vị hay bờ vai nó có bé đi chăng nữa thì nó tin mình sẽ làm được…
- Ừ… – Nó ừ nhẹ rồi tự động ôm lại nhỏ (có tiến bộ)rồi ngủ… HN đêm yên bình trong tĩnh lặng…
.
Hãy cho anh thời gian để xác định tình cảm của mình em nhé, sẽ nhanh thôi…
Chap 52:
Sáng dậy bởi ánh nắng chiếu vô mắt, chói thật… Thời tiết quái gì thế này, nửa lạc nửa mỡ… Mó tay cái điện thoại thì giật cả mình, muộn rồi… Vội bật dậy mà không để ý một vòng tay đang giữ chặt lấy nó… Thành ra…
- Huỵch… Á…á… – Nhỏ bị nhấc lên buông tay khỏi nó rồi ngã xuống giường… Lườm nó cái rồi hét lên…
- Đau quá… Anh làm cái gì vậy hả?
- Anh xin lỗi… Anh phải đi học…
Xong nó vô VSCN để mặc nhỏ ở ngoài dụi mắt cằn nhằn… Bước ra thì nhỏ chạy vô còn nó thì chuẩn bị đồ… Lúc sau đang dắt cái xe của nhỏ ra thì nhỏ vỗ vỗ vai nó…
- Anh, đi xe em đi…
- Thôi đi xe anh cũng được mà…
- Muộn rồi còn làm bộ… Có đi không…!?- Nhỏ trừng mắt, lạ...

<< 1 ... 26 27 28 29 30 ... 75 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status