* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đã Nhớ Một Cuộc Đời Voz Full

không để ý… Người đang ướt.
Sáng sau dậy, người có vẻ hơi mệt mỏi… Tắm cái cho tỉnh người rồi ra ăn sáng… Nhâm nhi cái bánh ngọt với cốc nước lọc thì nhớ hôm nay chủ nhật, rảnh rỗi… Thôi thì đi dạo phố phường HN cho vui… Chắc chủ nhật này có nhiều hoạt động lắm đây… Người dân của con đường này rất hay tổ chức cho tụi trẻ con mà… Được ngày nghỉ thì phải vui chơi chứ… Đạp chiếc xe dọc con đường thơm mùi hoa sữa… Khoảng độ tháng nữa thôi chắc rằng những cái cây này sẽ trụi hết lá vì mùa lạnh sẽ sang mà… Nghĩ lại thấy vui, nó là thằng thích mùa đông vì khi đông đến… Nó lại luôn có cảm giác ấm áp… Không phải là khí hậu đâu nhé =.= mà là những kì nghỉ đông sẽ dài hơn kì nghỉ hè, nó sẽ được ở cùng gia đình nhiều hơn… Điển hình là tết nhất… Nhìn từng dòng xe đông đúc nối đuôi nhau dưới cái tiết trời dễ chịu… Nó đoán là họ cho con cái đi chơi ở ngày chủ nhật này… rẽ vô nhà văn hóa quận gần đó…điều nó cảm thấy đầu tiên là cái không khi nhộn nhịp và náo nhiệt… Hầu hết là trẻ con, chúng chạy nhảy nô đùa nhau tạo ra thêm một không khí vui vẻ… Hôm nay ở đây có tổ chức buổi văn nghệ gì đó… Có vẻ hay đây, nó dừng xe nhìn mọi người, có cả những gia đình… Người bố cõng đứa con trên cổ, theo sau là người vợ mỉm cười… Hạnh phúc thật… Rồi những chiếc xe đạp bắp chiên, bong bóng bay, kẹo bông, chong chóng… Tất cả để thu hút những đứa trẻ con thich thú tò mò, có đứa còn giẫy nảy lên đòi bố mẹ nó mua cho bằng được… Hình ảnh này làm nó nhớ đến ngày xưa, tuổi thơ của nó… Thời còn là học sinh cấp một, khi được mẹ đón về thấy quả bóng bay siêu nhân đẹp quá nó đòi mẹ mua bằng được… Nhưng lúc đó, nhà nghèo ăn còn thiếu chứ tiền đâu mà mua đồ chơi… Đòi dữ quá mẹ nó lúng túng bảo người ta đợi rồi về nhà… Dắt theo thằng bé

vẫn còn khóc lóc gào lên là nó… Sau đó, mẹ cầm quả bưởi để thắp hương ngày dầm đi đâu một lúc rồi trở về , trong tay là trái bóng đấy… Nó vui sướng chơi… Mà đâu biết mẹ đổi quả bưởi lấy mấy nghìn đồng mua trái bóng cho thằng con hư đốn… Chỉ biết dầm hôm đó, nhà nó không có trái cây để thắp hương… Nghĩ đến lại thấy nhớ mẹ, buồn thật… Tiếng nhạc ở nhà văn hóa cất lên, nó tiến vô trong với tính tò mò của mình… Một nhóm trẻ con đang múa hát trên sân khấu… Sợ thật thằng nào hóa trang cho tụi này, trẻ con tý tuổi phấn son thấy gớm luôn =.=… Sau vài tiết mục nữa cũng qua, chả hay gì cả…trong lúc đang ngó ngó lên sân khấu trong tiếng reo hò của mọi người thì có cái tay vỗ vỗ vào lưng nó…
- Nè… – Quay sang thì thấy chị đang cười cười…
- hihi… Nhóc tồ cũng ở đây hả.
- Vâng chị cũng thế còn gì… Mà không trông quán hở…
- không… Nay quán vắng, chị nhờ bé Mi coi dùm đi ra đây chơi hihi…
- Ừ.
- Bộ nhóc cũng thích coi mấy tiết mục này hả…? Hihi
- Ở phòng một mình chán quá thì ra xem thôi chứ thích thú gì đâu.
- Uhm, mấy đứa trẻ con dễ thương ha nhóc hihi…
- Bằng em không?- Nó để mặt đểu đểu nhìn chị.
- Xí… Nhìn thấy gớm.
- Eo… Có mà chị thấy gớm ý.
- Còn lâu nhá nhóc con… Ai cũng khen chị xinh đó hihi.
- Người ta nịnh đấy.
- Ứ thèm nói chuyện với nhóc tồ đáng ghét nữa… Hứ.- Chị quay mặt đi dỗi đáng yêu dữ…
- Thôi… Thôi chị xinh được chưa… Thế đi một mình hở?
- Không… Chị đi với anh Vinh cả bé Yến nữa… À, kia kìa…hihi- Chịchỉ trỏ, nó thấy anh Vinh cùng nhỏ Yến đến gần… Gật đầu với nhỏ Yến quay qua chào anh Vinh…
- Em chào anh.
- Ừ…M cũng ở đây à em.
- Vâng.
- Em sao cứ chạy lung tung để anh đi tìm thế?- Anh quay sang chị.
- Thì vui mà anh hihi… – Tự nhiên anh Vinh ghé vô tai nó…
- Anh đi riêng với Yến mà con bé này cứ đòi theo… Em dẫn nó đi giùm anh với, giúp anh nha M… – Hóa ra bà chị ham vui của nó hồn nhiên không biết người ta đang hẹn hò =.= anh nhờ nó giúp chả nhẽ không giúp, nhưng biết dẫn chị đi đâu giờ… Tính từ chối thì…
- Thì thầm nói xấu em hả…?- Chị nheo mắt nhìn anh Vinh.
- Đâu có… Thằng M bảo dẫn em đi đâu vui lắm kìa… – Ôi giời ơi anh ơi là anh… Em biết gì đâu @@.
- Thiệt hả nhóc hihi… – Lại thêm bà cô này giật giật tay áo nó, ra vẻ hào hứng nữa chứ.
- À ờ… Đi chị… – nó nói sau cái nháy mắt của ông Vinh… Nhỏ Yến từ nãy im im không nói gì… Giờ thấy nó rủ chị, cười tươi dữ… Chắc nãy có chị không được tự nhiên… Cũng hết văn nghệ rồi nên mọi người kéo nhau về… Chị đi theo nó ra… Cười tít mắt…
- Hihi… Đi đâu nhóc.
- Ừ… thì chị cứ ra đây đã.
Chap 49:
Ra ngoài cổng thì chị như chả còn chú ý gì đến nó nữa… Cứ chạy linh tinh… Cười tít mắt, chọt chọt mọi thứ như lạ lẫm lắm ý… Hình như quên vụ muốn đi chơi rồi… Nó chỉ biết đi đằng sau và im lặng… Thật sự thì tâm trạng hiện giờ nó không được tốt lắm vì cứ nghĩ đến nhỏ Ly, thành ra nó không chú ý gì đến chị nhiều…
- Hihi… Nhóc ơi, mua chị cái này đi… – Chị bỗng dưng kéo kéo nó.
- Hả.?
- nhóc mua chị cái này nè hihi… – Chị chỉ vô mấy cái kẹo bông đủ màu…@@… Thiệt là…
- Mua cái đồ này làm gì, toàn phẩm thôi… Trẻ con mới ăn…
- Kệ… Nhưng chị thích mà… – Lại kiểu phụng phịu, nó thì cũng chả muốn đôi co nhiều vì đang chán… Nên mua luôn cho chị.
- Lấy hai cái nha hihi…
- Ăn nhiều béo cho coi.
- kệ chị…hihi
Xong chị cầm hai cây kẹo bông to đùng nhảy chân sáo đi trước… Xem chừng vui lắm, hôm nay chị mặc váy nên hở đôi chân dài trắng muốt… Thu hút mọi ánh nhìn vì chị cũng đẹp nữa mà… Đi cạnh chị người ta tưởng nó là osin không biết chừng… @@, đang nhảy nhót thì chị quay lại bám tay nó một cách tự nhiên…
- Hihi… Giờ đi đâu nhóc ơi?
- À à… Đợi em đi lấy xe đã… – Nhất thời nó lúng túng, thật sự thì cũng không biết đưa chị đi đâu bây giờ… HN nhiều chỗ vui chơi nhưng nó có bao giờ đến đâu =.=…
- Hihi… Nhóc gửi xe đi rồi đi xe chị, đi chơi nha.
- Ủa đi đâu?- Nó nhất thời ngạc nhiên nên nhỡ mồm hỏi.
- Xì… Chị biết tỏng là anh Vinh xui nhóc dẫn chị đi để hai người đó tự do rồi…hihi- Biết như thế thì tự động rút đi lại còn đi theo người ta chi, hả cái bà này… Mà công nhận chị thông minh thật…
- Biết rồi sao theo người ta làm gì?
- Thì chị chán mà…hihi, người ta có cặp mình theo phá cho bõ ghét.
- Thế kiếm cho mình một người đi… Việc gì phải theo phá.
- Có rồi… Nhưng tên này ngốc quá, với lại chị đang thử tình cảm của hắn hihi… – Ủa… Chị có rồi sao, đứa nào mà tốt số dữ vậy… Chậc…!
- Ủa ai vậy chị?- Nó tò mò.
- Hihi… Chị không nói đâu, thôi đi đi nhóc… – Chị bỗng đỏ lừ mặt đẩy đẩy nó… Lạ thật. Sau khi nó gửi xe xong và chị cũng ăn xong hai cái kẹo mà không cho nó miếng nào thì… Hai chị em nó vi vu trên chiếc xe máy của chị dưới cái tiết trời mát mẻ của HN. Thật sảng khoái… Chỉ duy nhất có điều phiền phức là sau lưng nó có một bà cô rắc rối… Nhìn thấy cái gì cũng gọi nó rồi suýt xoa, to với chả đẹp… Lâu lâu còn hát nhỏ nhỏ nữa chứ…
- Nè chị ơi… Đi đâu giờ?- Nó muốn chị chọn địa điểm vì cái thằng mù thông tin như nó thì chịu chả biết có chỗ nào vui cả…
- Hihi… Chị em mình ra bờ hồ đi nhóc.
- Ừ chị chỉ đường nha.
Ngồi sau nó chị chỉ lòng vòng một lúc thì cũng đến nơi, ngồi xuống cái bàn nhựa của quán nước ngoài trời… Chị gọi hai xuất kem cho nó và chị… Nó thì chả ham hố cái món này lắm, vì thể trạng nó yếu nên hay bị những bệnh do thời tiết… Nhất là viêm họng… Hè hay đông bị riết… Nên nó hạn chế mấy đồ này… Lâu lâu chỉ đụng thìa rồi thôi… Trong khi đó chị cứ tỳ tỳ ăn… Ngồi trên hàng ghế gần rào, nó ngắm nhìn từng hàng người tấp nập dạo chơi trên hè phố, đôi khi một luồng gió mạnh thổi qua làm tóc mái nó quật vô mắt… Ngứa lại gạt ra, như một thói quen với mái tóc dài muôn thủa… Chán đường lại quay sang nhìn mặt hồ xanh gợn sóng… Đầu nghĩ mông lung về nhỏ Ly, về sự biến mất của nhỏ… Buồn, cảm xúc mà nó hay gánh chịu ập đến… Nó nhớ nhỏ… Nhớ nhiều lắm… Đến độ giận nhỏ tại sao đối sử với nó như vậy… Thà đừng biết nhau ngay từ đầu cho xong… Bỗng một bàn tay hua hua trước mặt nó…
- Nhóc ơi… Sao mặt nhóc buồn vậy… Đi với chị không vui à?
- Đâu có đâu, chị ăn xong chưa?
- Chị ăn xong rồi… Nhóc sao lạ vậy?
- Em có sao đâu mà… Giờ đi đâu nữa đây chị… – Nó để mặt tươi lên chút cho chị khỏi nghi chứ chị cứ tò mò hỏi nó không thích lắm… Thường thì có nỗi buồn nó không bao giờ nói với ai… Từ trước đến nay là vậy, căn bản có bạn đâu mà nói chứ =.=… Giờ cũng vậy, dù có nó cũng không muốn thay đổi chút nào… Nhất là với chị, nó hiểu chị rất quí nó… Nói ra cũng chả giải quyết được gì… Chỉ tổ lo lắng thêm thôi, giờ hỏi chị về nhỏ Ly khác gì nói là mình quan tâm đến nhỏ thì lại rắc rối… Thôi thì cứ để mọi chuyện được tự nhiên vậy…
- Không… Về nhóc ạ… Chị đi từ sáng rồi, giờ cũng phải về trông quán… – Thế thì lúc nãy về luôn đi còn đòi ra đây làm gì =.=… Ngồi được có tý. Tính tiền hai li kem rồi đèo chị ra chỗ cũ lấy xe… Chào chị xong đạp về phòng trọ ngủ trưa luôn.
Chiều sang quán, nhìn hai bên đường toàn cửa hàng hoa… Nhiều dễ sợ mà loại nào cũng có… Có cả hoa hồng hoa chị nó thích nhất… Nếu chị nó còn sống thì chắc chắn mai nó sẽ tặng chị… Mai là ngày đặc biệt đối với phụ nữa VN rồi mà… Thật sự với nó thì rất ghét hoa, ngoài hoa nhài ở nhà có trồng ra thì nó chả thấy hoa nào thơm cả toàn mùi ngái ngái ghê bỏ xừ… Ấy vậy tụi con gái đứa nào cũng thích hoa chứ… =.= đầu nó chảy qua dòng suy nghĩ có nên tặng chị Huyền không nhỉ, còn nhỏ Ly nữa… Cơ mà tặng rồi về để vài hôm là héo… Có tặng thì phải là cái gì thiết thực hơn hoặc là không tặng… Nhỏ đến lớn còn chưa tặng mẹ chứ nói gì mấy người này… Thơ thẩn lúc cũng đến quán… Khu nó giờ khác một cách rõ rệt… Thật sự chả hiểu mắt thẩm mĩ của chị có vấn đề không mà nó cảm giác khu nó có vẻ “ái” nhìn thấy sợ luôn @@… Trái tim treo lổm ngổm trên mai hiên cái dài cái ngắn toàn màu hồng, rồi trăng sao to nhỏ dính linh tinh hết cả vô tường, mấy cái cây yên lành bị xê dịch không thẳng hàng như trước… Chả hiểu chị trang chí kiểu gì nữa… Được mỗi bàn caphe có khăn trải bàn trông lịch sự nhưng cũng toàn màu hồng… Bộ chị thích màu hồng hay sao ý… Hazzj… Thấy nó vô chị chạy lại kéo nó đến gần… Tít mắt khoe… Để ý thấy cả nhỏ Mi với nhỏ Yến đang đi loanh quanh trà rồi… Sớm dữ…
- Hihi… Thành quả của chị này nhóc thấy đẹp không?
- Em được quyền nhận xét thẳng thắn không?- Nó không thích nhưng cũng phải hỏi trước sợ chị sẽ buồn… Tính chị trẻ con lắm, với lại cũng là công sức của chị với mấy nhỏ mà…
- Hihi… Nhóc nhận xét đi… Đẹp hết ý còn gì nữa hihi…
- Treo thì cái dài cái ngắn, ngứa cả mắt, màu thì nham nhở chả hợp tông với màu cây, chậu thì kê lung tung vướng đường đi, khăn trải bàn thì toàn màu hồng… Trùng nhau trông thấy gớm… – Chả hiểu sao nó lại nói nhiều như vậy, chỉ thấy khó chịu bởi cái không gian này bị chị thay đổi chán quá… Dù quán của chị, nhưng nó vẫn nói vậy… Chắc do tâm trạng đang khó chịu… Chị sững người nhìn nó mặt hơi nghệt… Bỗng nhiên cười cười…
- Hihi… Biết ngay là nhóc không thích mà… Hay nhóc sửa sang đi vậy… Chị vô bếp chút.- Chị đi vô, nó thấy mình cũng hơi quá, nhưng kệ… Tính nó vậy, nên bắt tay vô làm luôn… Nhờ hai nhỏ kia mà nhỏ Mi cứ cằn nhằn, chắc làm cả buổi chiều rồi giờ thay đổi nên khó chịu đây mà =.= ai biểu làm xấu quá chi… Cũng hơi sợ mắt thẩm mĩ của nhỏ này… Thế mà cũng để yên được, có thể con gái thì giống nhau chăng…@@. Gọi thêm mấy thằng đực vô cùng kê mấy chậu cây cho thẳng rồi… Để nhỏ Mi với nhỏ Yến treo các đồ kia lại cho đều, bóc rồi dính lại trăng sao kiểu chéo chéo nhau, trông đẹp hơn thiệt… Còn mấy cái khăn trải bàn khi lật ngược lại… Ơn trời mặt dưới màu trắng, nó cũng không đổi lại hết để kiểu so le… Trắng hồng rồi lại hồng trắng… Dọn đẹp kê kê mãi đến tối mới xong… Hôm nay không phải chạy bàn vì từ lúc chị đi thì chả có khách vô khu nữa… Chắc do thông báo khu nghỉ để trang trí cho ngày mai… Khi tất cả chuẩn bị xong xuôi thì nó tính về… Ổn cả, mai thế nào cũng đông khách cho xem… Toàn nữ nữa chứ hơi ngại chút nhưng cố chịu một hôm chắc không sao… À mà còn khoe chị nữa chứ nhỉ… Vừa bước vô bếp thì nó thấy chị ngồi một chỗ khóc thút thít, mắt đỏ hoe tay vội dụi dụi khi biết nó vào… Nó vội tiến đến gần chị…
- Chị ơi chị… Sao lại khóc thế này, sao đấy chị?- Chị mếu mếu nhìn nó rồi thụi liên tiếp vào người nó…
- Đồ nhóc tồ… Đáng ghét…hức, công sức cả trưa…hức… Của người ta…hức, mà ngươi chê sạch sanh… Hức hu hu… – Vừa buồn cười vừa thấy thương chị trước cái điệu khóc này… Mắt sung húp, chắc khóc từ chiều… Và khóc vì nó đây mà… Nó tự thấy mình thật đáng trách… Hazj, nản thật.
- Thôi… Thôi chi, em xin lỗi… Ra coi khu em mới làm lại nè… Thôi đừng khóc nữa mà…
- Không… Không… Hức, không thèm xem đâu… – Chị lắc đầu, mà nhắm tịt mắt… Cái hình động này đáng yêu dữ… Dù khóc chị vẫn rất đẹp…
- Đi mà chị… Em biết lỗi rồi, sau không thế nữa đâu mà…
- Không… – Chị nín nhưng mắt vẫn nhắm , không chịu mở ngồi ôm chân… Tính chị trẻ con chắc nãy tủi thân nên khóc lâu chứ giờ nó vô thì nín liền nhưng khoái làm bộ đây mà…=.=
- Thế giờ có ra không…!- Giọng nó để kiểu đểu đểu.
- Không đấy… Nhóc làm gì được chị…!- chị giương đôi mắt long lanh lên đầy vẻ thách thức nó… Tay chị ôm thẳng vô đôi chân… Thủ thế…@@ Đã thế thì…
Chap 50:
Nó ôm qua chân và lưng chị nhấc lên… Chị nhẹ thật, còn thơm nữa chứ… Chẳng hiểu sao bên chị nó không còn thấy khoảng cách giữa con trai với con gái… Mà thấy rằng cô chị hồn nhiên này đang khóc nên nó muốn dỗ mà thôi… Chị giẫy nảy lên… Nó liền ghì chặt lại luôn…
- Á… Nhóc tồ… Thả chị xuống… Thả chị xuống…!
- Không thả… Ra đây xem đã rồi thả… Ngồi yên!- Tự dưng chị không nhăn nhó nữa mà cười, vòng tay qua cổ nó để giữ luôn…@@
- Hihi… Nhóc tồ khoẻ dữ…
- Uhm… Đừng giận nữa, ra kia nha.
- Được rồi tha cho nhóc đấy…hihi
Chị cứ thế ôm cổ nó không chút ngại ngùng, còn nó thì bế chị ra ngoài khu mà ngại ơi là ngại =.=… Đã thế mấy người ở ngoài còn trố mắt ra nhìn chứ… Nó thả chị xuống, chị thì quay ngang quay ngửa kiểu lạ lắm ý…
- Hihi… Nhóc làm lại đây hở?
- Uhm… Còn nhờ mọi người giúp nữa mà.
- Đẹp thật đấy…hihi, nhóc tồ trông thế mà làm đẹp dữ hen… – Trông thế là trông thế nào à chị @@.
- Dĩ nhiên rồi…còn hơn của ai đó.
- Xí… Khen có cái mà thấy gớm… Hihi, chị mong đến ngày mai quá nhóc ơi…
- Còn em thì không… Một mình ở trong… Hay mai cho em nghỉ đi chị.
- Không được…hihi, không có nhóc là chán chết.
- Được rồi… Thôi em về nha.- Chán, cứ đòi nó đến làm gì, nó có phải phụ nữ đâu.
- Uhm… Nhóc nhớ mai đến sớm đó nha hihi.
Nó gật rồi về… Chán quá cơ, đạp xe trên con đường vàng sáng… Trời hôm nay đẹp, trăng vàng nữa… Cái sự ồn ào của tiếng người tiếng còi, tiếng động cơ thôi thúc nó về căn phòng yên tĩnh của mình… HN, đôi lúc cũng làm nó cảm thấy khó chịu bởi cái không khí đô thị của nó… Về đến phòng nó nằm vật xuống giường nghỉ… Mệt với đói, nó lại quay về món ăn dân dã mà quen thuộc là mì tôm =.= xong xuôi đi tắm rồi ngủ… Hôm nay lại không được chơi đàn.
.
.
.
Sáng cái điện thoại kêu ing ỏi kèm thêm tiếng còi xe bên ngoài khiến nó tỉnh dậy… Vớ tay tắt báo thức… Từ lúc có điện thoại chả gọi cho ai bao giờ =.=… Số thì toàn người ta tự lưu vô máy… Phế quá… Vô VSCN rồi lên trường ăn sáng… Học… Chả có gì… Tan rồi sang quán luôn… Vào mới thấy ngạc nhiên vô cùng… Cổng khu nó nhỏ Chi với nhỏ Ly đang mặc đồng phục nhân viên tiếp khách… Người thì đông đúc toàn nữ là nữ… Nỗi nhớ của nó tràn về, nhỏ kia rồi… Vui quá, vẫn vậy xinh đẹp… Nụ cười hiền nhìn nó cười cười… Ngay lúc này chỉ muốn lao vào hỏi rõ những ngày qua nhỏ đi đâu nhưng không dám… Một sự thật, nó không là gì của nhỏ cả… Đáp lại nhỏ bằng một nụ cười gượng, nó lướt qua nhỏ vào...

<< 1 ... 25 26 27 28 29 ... 75 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status