bàn nhỏ để hỏi… Nhỏ đang ăn… Ngại thật…
- Nè… – Nó gọi khẽ.
- Sao anh?
- Hôm anh ở viện, em cũng ở đấy đúng không?
- Ừ, em tưởng anh phải biết rồi chứ.
- Vậy em biết ai đóng viện phí cho anh không?- Nó thấy nhỏ tỏ ra thái độ giống hệt chị…
- Không em không biết… – Nhỏ dường như cũng muốn dấu nó… Hazzj. Không hiểu luôn… Cái tính tò mò của nó tuy đến cực điểm rồi nhưng cũng không muốn hỏi nhỏ nữa… Tính nó vậy… Ai đã không muốn nói thì nó cũng chả ép làm gì… Ra sao ra… Nó không nói gì lẳng lặng đi làm tiếp… Khách đến đông nên mãi một lúc lâu sau nó mới được đàn và nhỏ Ly vẫn ngồi đấy, như một thói quen… Chắc nhỏ thích nghe guitar.
Nó ngồi phía trong quầy với cái tư thế quen thuộc… Cúi gầm mặt xuống… Tóc tai phủ kín hết cả… Dài quá rồi… Nhiều lúc muốn đi ra tiệm cắt tóc… Cơ mà không ra bao giờ nên không quen với lại cái gì trên đây cũng đắt đỏ khéo một lần cắt tóc bằng tiền ăn cả ngày của nó mất nên lại thôi… Dù vào cái thời tiết tháng mười dở dở ương ương này… Nhiều hôm nắng vỡ đầu ra, chết nóng ở đầu những vẫn phải chịu… @@. Hôm nay nó chọn bản Until you… Cái phong cách chơi nhạc không giống ai này của nó là do tâm trạng… Nhạc nước nào cũng được tùy lúc vui hay buồn… Nhưng thường thường thì là buồn nên nó hay chơi những bản nhạc lãng mạng để phù hợp với cái không gian và cảm xúc của nó… Đôi khi cũng nhìn trộm nhỏ Ly, lạ ở chỗ nhỏ cũng nhìn nó… Trên môi xuất hiện một nụ cười mỉm… Đáng yêu thật, tự lạ với chính mình rằng nó chỉ thích những đứa con gái để tóc xõa dài… Ấy vậy mà nó vẫn bị hấp dẫn bởi nhỏ Ly… Tại sao vậy nhỉ? Có thể đó là cách con người nó tự tạo ra một cảm xúc riêng cho những ai đã tốt với nó ư.? Khó nghĩ quá…
Bản nhạc này kết thúc… Nó cũng cất đàn vô bao… Tính phục vụ vài bàn nữa rồi báo chị nó về… Thật ra ca nó chỉ khoảng tiếng trước là nghỉ rồi nhưng về cũng chán nên nó muốn làm thêm… Riết thành quen… Chị biết nhưng cũng không nói gì, với lý do ” Nhóc ở đây đàn mới vui… Nhóc về sớm chán lắm…hihi ” đơn giản vậy thôi, tính chị hồn nhiên không suy nghĩ nhiều có sao nói vậy… Nên nó cũng muốn ở lại… Nhiều lúc đàn không thấy chị đâu nhưng thật ra chị trốn ở góc nào đó và vẫn nghe nó đàn… Chị nói vậy, nó cũng không hiểu chị làm thế để làm gì… Nhưng miễn chị vui là nó cũng vui… Nó quí chị… Đang loay hoay dọn dẹp mấy cái bàn khách vừa ngồi dậy với mớ suy nghĩ lùng bùng… thì nhỏ Ly tiến đến gần…
- Ủa anh không đàn nữa hả?
- Ừ.
- Sao vậy?
- Sắp về rồi.
- Vậy à?
- Ừ.- Nó chỉ nói chuyện với nhỏ một cách ngắn gọn nhất… Dù sao thì cái tính cách của nó chắc cũng đủ tạo lên một hình tượng trong mắt nhỏ rồi… Nếu giờ tỏ ra quá thân thiết với nhỏ thì cái hình tượng sẽ biết mất trong nhỏ… Và nó không muốn vậy… Con trai thì ai chả có một chút sĩ diện chứ.
- Anh này… – Nhỏ lại khều khều nó.
- Sao…?
- A…nh đi ăn với em đi… – Nhỏ có vẻ hơi ngập ngừng rồi cũng nói hết ra luôn… Nó rất ngạc nhiên… Tại sao không đâu rủ nó đi ăn nhỉ?
- Không… – Nó từ chối luôn… Một phần không thích với lại mấy cô tiểu thư này thì chắc không vô mấy quán lề đường đâu… Chắc chắn là không hợp với cách ăn uống của nó được… Quan trọng hơn cả là giờ nó biết quí trọng đồng tiền và muốn tiết kiệm mua xe máy… Chẳng nhẽ đi để nhỏ trả tiền chắc… Thôi kệ.
- Sao lại không…?
- phòng còn đồ ăn, với lại không thích ra hàng…
- Đi với em đi… Em mời mà… – chọc đúng huyệt sĩ nó rồi… Công nhận nó hơi khắt khe và bủn xỉn về
khoản tiền bạc nhưng chắc chắn ai mà như nó thì thế nào cũng vậy thôi… Nhìn bố mẹ ở quê khổ để mỗi tháng gửi tiền cho nó… Rồi công việc… Cuộc sống sinh viên. Nó không cho phép mình ăn sang được… Phải tiết kiệm.
- Không cần… Thôi về đây.- Đeo bao đàn rồi ra lấy xe về luôn quên cả bảo chị… Nhỏ chắc có vẻ ngạc nhiên về thái độ của nó nên vẫn đứng tần ngần trong khu… Tưởng có tiền sẽ rủ được nó đi à? Dễ vậy, nghèo thì nghèo thật nhưng sống cũng có chút sĩ diện chứ… Nghe gái mời phát là đi luôn chắc thằng đó mất hết sĩ diện chứ chả đùa…
Đạp xe trên con đường HN vào buổi tối… Trời nổi giông… Mát thật… Khéo tý nữa trời đổ mưa cũng nên, nó nghe đâu bảo đang sắp có bão… Thời tiết miền bắc chán quá…hè với thu hệt nhau nóng và mưa nhiều… Đông xuân cũng vậy rét mướt và khô hanh… Về phòng mà nổi hết da gà… Dù gì cũng là giông mùa thu nên có vẻ hơi lạnh chút… Nó còn mặc áo cộc nữa chứ…
Nằm thở một lúc rồi vô tắm… Tắm xong ra làm mì ăn… Thời tiết này có bát mì thì cũng ấm bụng hehe… Dù có ngán đến tận cổ… Vừa mở cái đĩa úp bát mì ra hít một hơi thì bỗng…
- Cộc… Cộc.- Tiếng cửa phòng nó kêu như kiểu có ai gõ vào… Bên ngoài thì trời bắt đầu mưa rồi… Chỗ nó thì đường vắng lắm… Ai lại gọi cửa giờ này nhỉ… Biết bao ý nghĩ ma quái xuất hiện trong đầu nó, làm nó sợ…@@… Hay trộm cướp gì nhỉ, dám lắm… Mà chả có gì tự vệ… đang nghĩ nghĩ thì tiếng đập cửa bỗng to hơn…
- Mở cửa ra nhanh lên…!
Hả?? Cái gì vậy trời…?
Chap 40:
Giọng của nhỏ Ly…!! Sao nhỏ lại đến đây lúc này? Nó vội vàng mở luôn cửa ra… Trước mặt nó giờ là nhỏ Ly… Hai tay ôm chặt hai bên vai, chắc do lạnh, người ướt sũng… Tóc tai dính bết vào mặt vì nước mưa… Mặt tái mét… Thương nhỏ quá… Tự nhiên nhỏ đến làm gì cơ chứ… Việc gì phải khổ như vậy?? Nó đỡ nhỏ Ly vào nhà mà không nói một lời nào… Lẳng lặng dắt chiếc xe của nhỏ vô phòng luôn… Mưa càng lúc càng to… Tiếng rào rào rõ rệt phá tan cái không gian im lặng vốn có của tối HN… Mưa đem lại một không khí sảng khoái và mùi the mát… Nó thích trời mưa… Nhưng không phải lúc này vì nhỏ Ly… Nhìn môi nhỏ thâm lên vì lạnh mà người cứ co ro… Bản năng thằng đàn ông trong nó muốn nó ôm lấy nhỏ ngay lúc này vì trông nhỏ giờ rất yếu đuối cần che chở… Nhưng bản tính mất tự tin vốn có không cho phép nó làm vậy… Thành ra nó rất bực nhỏ…
- Đến đây làm gì…!- Nó hơi to tiếng, nhỏ giật mình, ngước lên nhìn nó… Nước trên mặt nhỏ giỏ xuống… Không biết nước mắt hay nước mưa nữa… Nhưng mắt nhỏ đỏ hoe…
- E…m rủ anh không được… Nên mang đồ ăn đến cùng ăn cho vui… Ai ngờ… Trời mưa… – Nhỏ lắp bắp… Người vẫn run lên vì lạnh… Nó để ý thấy tay nhỏ cầm theo một bọc gì đó. Nhỏ ngốc quá… Tại sao phải tốt với nó vậy chứ, tại sao phải tự làm khổ mình như vậy vì một thằng như nó chứ?… Chợt sống mũi nó cay cay… Nó giờ thấy hối hận với chính mình vì tự nhiên cáu giận với nhỏ… Nhỏ tốt với nó quá, hình ảnh nhỏ trong mắt nó giờ không còn là một cô gái kiêu kì mang nét cá tính quyến rũ nữa, mà là một cô gái đang run lên vì lạnh cần được che chở… Nó lấy lại bình tĩnh trước một mớ cảm xúc đang ngự trị… Dù cảm xúc đó thật sự là nó thích nhỏ mất rồi… Mong đó chỉ là cảm xúc nhất thời đối với ai tốt với nó thôi.
- Sao biết chỗ này mà đến…?
- Em hỏi cái Phương Anh đó hihi… Thông minh không… Em tìm một lúc ra liền… Đường hơi tối em đi một mình lên cũng sợ… Mà đến rồi gọi mãi anh mới ra… – Nhỏ phụng phịu… Xinh lắm.
- Bảo không cần rồi đến làm gì nữa…!
- Người…đâu… mà…bất…lịch… sự…hức… Không đi thì…thôi…hức… Còn về luôn… Không thèm… Nói gì… Hức…huhu… Thái độ gì… Dễ ghét quá vậy… Hức…hức người ta… Có lòng tốt… Đến…mà còn nói vậy nữa…hức… – Nhỏ khóc rồi… Mắt đỏ hoe nước mắt chảy ròng ròng… Chán thật… Nó lúng túng… Tự nhiên ngồi xuống bên cạnh ôm nhỏ luôn nhỏ thơm lắm mà vừa dầm mưa xong… Dù sao hai đứa cùng ướt… Nhỏ đang run… Nó cũng vậy… Nhưng do hai lý do khác nhau… Nhỏ run chắc vì lạnh và khóc… Còn nó thì vì sợ xen lẫn hồi hộp vì lần đầu tiên ôm con gái… Công nhận liều thật… Ngoài kia tiếng mưa vẫn ầm ầm như trút nước… Muộn rồi…
- Hihi… – Nhỏ bỗng cười rúc rích.
- Nay bạo ha… Ôm chị luôn hả cưng hihi… – Thôi chết nhỏ thay đổi trạng thái rồi… Ngại chết mất thôi
@@ còn chị nữa chứ. Nó tính buông ra thì nhỏ níu lại…
- Để yên…! Đang ấm mà hihi… – Ngại bỏ xừ ra… Yên gì được.
- Thôi thôi… Đang đói… – Một câu chả liên quan đến việc ôm hay không ôm.
- Ừ ha em quên…hihi- Nhỏ cũng rời nó ra… Mặc cho nó đơ đơ.
- Anh ơi…
- Á…h…ả?
- Phòng tắm đây hử…?
- Ừ.
- Có nước nóng không anh… Em muốn tắm… Lạnh quá…!
- Không… Để anh đun đã… – Đành đun cho nhỏ thiêu nước vậy… Trước giờ từ hè trời nóng nên nó cũng toàn tắm nước lạnh… Không sài nước nóng mấy giờ mới nghĩ… Kiểu này thì đến mùa đông là chết rồi @@.
- Vâng.- Nhỏ vẫn ngồi đó nhìn nó… Tiếng mưa bên ngoài không nhỏ đi… Còn bên trong phòng này thì không có tiếng động gì cả… Chìm
vào im lặng với hai con người hai luồng suy nghĩ khác nhau… Nước sôi, vào pha cho nhỏ…
- Em tắm được rồi đấy…
- Nhưng em ko có quần áo… – Quên mất… Không nghĩ đến… Thôi thì lấy nhỏ bộ quần áo của nó mặc tạm vậy… Một chiếc quần ngố với chiếc áo cộc chuột cắn vài lỗ ở bả vai…
- Mặc tạm đi nha…
- Uhm… Cấm không được nhìn trộm đó… – Nhỏ nhận bộ quần áo rồi quay lại lườm nó… Xong bước vô phòng tắm đóng cửa cái rầm…!@@.
Ngồi bên ngoài mà cái đầu thích suy nghĩ của nó lại bắt đầu hoạt động… Thật sự không thể tin nổi những gì vừa xảy ra… Sao nhỏ tốt với nó vậy? Sao phải dầm mưa để đến với nó? Tình cảm nó dành nhỏ là gì đây?… Hazzj, mà quan trọng hơn là có để nhỏ về tối nay không nhỉ?… Trong khi ngoài kia… Trời tối , đường vắng…lại mưa to nữa chứ… Nhỏ còn là con gái. Nên rất nguy hiểm… Khó nghĩ quá… Nó nhìn qua bát mì yêu quí của nó… Trương xừ nó rồi @@
Mãi lúc lâu sau nhỏ mới ra… Nhìn nhỏ buồn cười lắm… Hai tay cứ giữ cạp quần… Rộng thùng thình… Nó mặc còn rộng nữa là nhỏ… Mà quên, nhỏ này cao hơn nó thì phải @@.
- Có trun mà… Thắt vào việc gì phải giữ thế?
- Vậy ạ…? Em không để ý…hihi.- Nhỏ lại quay vô phòng tằm một lúc mới bước ra.
- Anh ơi ăn nha…
- Ừ ăn đi… – Nó tiến đến bát mì của mình… Nhỏ cầm bát mì đổ luôn xuống chỗ ống thoát nước @@… Xong quay ra lườm nó…
- Ăn cái kia… Không phải cái này…!
- Ơ…nhưng…?
- Nhưng gì… Anh phải ăn cùng em…!- Nhỏ quát.@@
- À…ừ được rồi…
Xong nhỏ lúi húi mở cái bọc ý ra… Bày… cơm với gà… Còn một đĩa gì xào nữa… Nhìn ngon thôi rồi… Nó đang đói nữa chứ…
- Anh ơi… – Mặt nhỏ tự nhiên xụ xuống gọi nó.
- Hả?
- Nó nguội rồi… – nhìn nhỏ nhăn nhăn trông buồn cười thật =)).
- Ừ… Không sao vẫn ăn được mà.
- Phòng anh có bếp không?
- Không.
- Thế anh đun nấu kiểu gì??
- Có đun nấu bao giờ đâu.
- Anh ăn mì suốt hả?
- Không… Chán quá thì mua bánh mì với cơm hộp về ăn.
- Eo ơi… Cái đồ lười… – Tự nhiên chê nó chứ.
- Kệ… Thôi ăn đi.
- Anh lấy bát đũa đi…hihi- Nó vào lấy… Phòng có một mình lên nó mua có một bộ… Thành ra giờ mỗi thứ chỉ có một cái @@.
- Em ăn trước đi… Anh ăn sau…
- Ủa… sao vậy anh?
- Có một cái bát với thìa thôi… Anh sống một mình mà… – Nhỏ bỗng nhiên nhăn mặt nhìn nó…
- Không biết… Anh phải ăn với em…!
- Ăn thế nào được…?
- Ngồi đây…!- Nhỏ chỉ chỗ bên cạnh nhỏ… Nó ngồi xuống… Xong nhỏ tự xúc một thìa ăn… Thìa tiếp theo nhỏ chìa trước mặt nó… Gì vậy trời @@.
- Há ra…!- Nhỏ dám ăn chung kiểu này với nó sao…?
- Ơ… Thôi… – Nó lúng túng.
- Mau lên… Em mỏi tay rồi đấy nhá… – Giọng nhỏ có vẻ cáu… Nó sợ…
- Anh…tự…làm được mà… – Nó vẫn run run… Nhỏ này bạo thế không biết.
- Há…!!!- Nhỏ gào lên… Nó giật mình… Đã thế, ăn thì ăn… Sợ quái gì… Nhỏ không ngại… Chả nhẽ nó ngại… Ăn luôn miếng cơm…
- Hihi… Ngoan… – Nhỏ thay đổi thái độ luôn… Xong vuốt mặt nó một cái chứ… Nhục không tả được… Cảm giác như là trẻ con bị nhỏ trông ý… Nó cứ im ỉm… Chả dám nói gì nữa… Ngộ nhỡ nhỏ lại khùng lên thì tiêu… Cứ thế nhỏ một miếng… Lại xúc nó một miếng… Lâu lâu còn quay sang nó cười cười chứ… Cho đến khi hết suất cơm… Nhỏ kều kều nó…
- Ngon không anh? Hihi…
- Cũng được.
- Nhờ ăn chung thìa với em đấy…hihi.
- Hơ… Có bệnh gì về răng miệng không vậy?- Nó trêu nhỏ… Thấy nhỏ thoáng đỏ mặt.
- Cái đồ… Đồ vô duyên…
- Một cách gọi khác của sự trung thực…
- Này thì trung thực này… – Nhỏ bấu vào hông đó… Đau chảy nước mắt… Vừa ăn xong nữa chứ…
- Ái… Đauuuu!
- Chừa chưa… Lần sau nói nữa không…?
- Không biết…! Ái… Đau…! Bỏ tay ra… Chừa rồi…
- hihi… Thế phải ngoan không… – Xong nhỏ xoa xoa vô vết bấu @@.
Nó đứng dậy… Không nói gì… Bê đống bát đũa kìa đi rửa điên thật… Nhỏ nhìn nhìn nó… Trông mắt lạ lắm, bộ chưa thấy ai rửa bát bao giờ chắc…
Rửa xong thì lại gần hỏi nhỏ… Vì giờ muộn rồi… Trời thì vẫn mưa to… Tính sao đây…
- Nè… Muộn rồi đấy… Có về không…?
- Không…
- Hả… Bộ muốn ở đây luôn chắc…?
- Ừ… Tối nay em ngủ đây… Giờ mưa chả muốn ra ngoài… – Phòng nó hay phòng nhỏ vậy trời @@.
- Ơ… Nhưng bố mẹ em… Không nói gì à…?
- Anh ko phải bận tâm chuyện đó… Tối nay chắc chắn sẽ ngủ ở đây cùng anh hihi… – Mặt nhỏ nhìn gian gian… Nó thì đỏ mặt lúng túng…
- Không được… Ngủ gì…
- Xì… Chỉ ngủ thôi… Đầu óc anh nghĩ linh tinh gì mà mặt đỏ lên thế kia… Đáng yêu quá…hihi.
- Thế không sợ anh làm gì em à… – Nó để mặt dê dê tính trêu lại nhỏ vì đang ngại quá…
- Có mà dám… Em tha không làm gì anh thì thôi… – Ôi trời ơi… Con nhỏ này hóa quỷ rồi… Đã thế làm gì thì làm luôn đê… Đây không sợ nhá =)).
- Ừ… Tuỳ.- Nhỏ không nói gì nữa ngồi hơ tóc xong vô đánh răng bằng bàn chải nó… Nó thấy vậy thì không đánh răng nữa lấy chai nước muối ra ngậm… Người đẹp gì mất vệ sinh… Đã ăn chung thìa còn sài chung bàn chải nữa @@.
- Không đánh răng thì tối nay khỏi ngủ nhé…
- Em dưới đất anh trên giường… Không lo.
- Em trên giừơng anh dưới đất chứ hihi…
- Ờ cũng được…
Xong nó bảo nhỏ đi ngủ… Ngại thật… Lần đầu chung phòng với con gái… Nó lau sạch sàn rồi trải tấm bạt cũ xong đè mấy cái áo lên… Tốt… Được chỗ ngủ rồi còn gối thì là sách trồng lên nhau… Nó nằm xuống.
Chap 41:
Tắt điện…phòng tối om…hơi khó chịu một chút vì không quen… Với lại tiếng mưa ồn quá làm nó khó ngủ… Không khí hơi lạnh do cũng gần đêm rồi… May mà trước về quê mẹ có nhét mấy bộ quần áo dành cho mùa đông vô balo lên nó lấy đắp tạm… Nhưng vẫn hở chân… Nó nằm co ro, trằn trọc nghĩ về nhỏ Ly… Nghĩ về từng hành động nhỏ dành cho nó… Từng cử chỉ… Tất cả đều rất mới trong tâm trí nó… Quá khó hiểu… Vẫn chỉ hai từ “tại sao”… Chả lẽ nhỏ thích nó… Không đời nào… Người như nhỏ việc gì phải chú ý đến thằng nhà quê lên tỉnh như nó chứ… Chán thật, tiếng mưa bên ngoài hình như không muốn dứt… Càng ngày càng to hơn thì phải… Không biết nhỏ đã ngủ chưa… Từ nãy giờ không thấy nhỏ cử động gì, vì giường nó cũ… Chỉ cần cử động chút thôi là sẽ có tiếng kẽo kẹt… Im thế này chắc nhỏ ngủ rồi… Đầu nó lại suy nghĩ… Chỉ về nhỏ Ly thôi… Không ai cả… Chính nó giờ cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa… Nhỏ thật kì lạ, lúc thì tỏ ra ghét nó… Lúc lại quan tâm đến nó một cách thái quá… Lúc hồn nhiên ngây thơ… Lúc lạnh lùng… Đôi khi lại cá tính năng động @@… Càng về đêm cái lạnh càng ngự trị lấy con người nó mặc dù đã đắp vài cái áo gió rồi…Tự dưng lại thấy lo cho nhỏ Ly, với chiếc vỏ chăn mỏng của nó liệu rằng nhỏ đủ ấm không nhỉ? Bứt rứt quá nó ngồi dậy ngó lên chiếc giường… Nhỏ nằm quay mặt vô trong lên nó không nhìn thấy… Nhưng cái dáng thì cong như con tôm rồi… Chắc lạnh… Nhỏ cao nên cái vỏ chăn của nó không đủ phủ kín đôi chân nhỏ. Nó lấy những chiếc áo gió mình đang đắp phủ lên tất cả chỗ nào hở trên người nhỏ… Nó chỉ biết làm vậy sẽ giúp nhỏ ấm hơn… Còn nó thì nằm không… Ít ra thế này còn đỡ hơn việc nhỏ dầm mưa mang thức ăn đến cho nó… Hơi rét nhưng nó chịu được… Bỗng tiếng giường kẽo kẹt phát ra… Chắc nhỏ trở mình… Thôi kệ phải cố ngủ vậy… Đêm rồi mà, mai còn đi học nữa… Nó nhắm mắt…
- Anh ơi… – Giọng nhỏ Ly gọi nó… Nó không trả lời…
- Anh… Ngủ rồi à?- Lại gọi tiếp… Gì đây trời…@@
- Ừ… Sao?
- Hihi… Ngủ mà trả lời được hả.
- Ừ… Ngủ rồi...