ai khác.
Durex: Tớ đây.
Heo muốn bay: Đại tiểu thư, cuối cùng cậy cũng chịu hiện hình rồi à.
Durex: ...
Heo muốn bay: Nói! Mấy hôm nay cậu làm trò quỷ gì ở đâu thế hả? Tại sao gọi điện thoại cho cậu mãi không được. Có phải cậu muốn đá tớ đi không? Nói cho cậu biết, tiền nước ngọt tám xu của cậu còn chưa trả tớ, đừng mơ trốn nhé!
Durex: Phi Phi, cậu hiểu lầm rồi! Điện thoại của tớ bị cướp rồi.
Heo muốn bay: Cậu lừa ai thế? Cái Nokia cũ rích ngừng sản xuất của cậu mà cũng có người cướp à?
Durex: Không lừa cậu đâu! Tên cướp ấy đi xe đạp, đến chiếc túi hàng nhái của tớ cũng bị cướp luôn!
Heo muốn bay: Chẳng có tí kỹ thuật gì cả!
Durex: Phi Phi, tớ nói cậu biết chuyện này, tớ kết hôn rồi.
Heo muốn bay: -_- ||| Cậu lại đang mộng du à?
Durex: Tớ đã không mộng du từ lâu rồi mà...
Heo muốn bay: Cậu lừa người khác ít thôi, lúc ở ký túc xá chỉ có tớ dám ngủ dưới giường cậu.
Durex: Tớ không lừa cậu, tớ kết hôn thật mà!
Heo muốn bay: Cậu kết hôn? Thế thì con tớ còn biết rót xì dầu nữa cơ!
Durex: ...
Cứ thế, hai người buôn chuyện đến khuya, cho đến khi Đỗ Lôi Ty nghe thấy bụng cô bắt đầu sôi.
Chỉ tại sếp tổng đại nhân buổi tối nổi cáu lung tung, hại cô đến cơm tối cũng chưa ăn no đã phải chuồn về phòng, giờ thì bụng đói rồi!
Khi đã chắn chắn nhiều lần rằng bây giờ đã quá mười hai giờ, sếp tổng chắn chắn đã ngủ rồi, Đỗ Lôi Ty tắt máy, lén lút luồn ra khỏi phòng.
Mục tiêu của cô là nhà bếp lầu dưới, biệt thự to như vậy, muốn tìm chút gì đó ăn trong tủ lạnh chắc không thành vấn đề?
Nhưng do biệt thự quá rộng, Đỗ Lôi Ty mãi không tìm thấy công tắc bật đèn, đành lần mò trong bóng tối. Đến khi tìm đến nhà bếp, ít nhất cô đã đụng vào tường ba lần, đá tung n vật trang trí trong nhà, suýt nữa thì vồ ếch.
Sự thực chứng minh, nhà quá lớn cũng có chỗ bất lợi, nếu là phòng chung cư nhỏ của cô thì đâu cần hành hạ nhau đến thế?
Đỗ Lôi Ty vừa than thở, vừa mở tủ lạnh cao hơn mình gấp nhiều lần.
Vừa mở ra cô đã choáng váng.
Sao chỉ toàn thức uống thế này? Chai lọ bình đủ thứ, từ tầng cao nhất đến thấp nhất, không thấy có thứ gì gặm được. Khó khăn lắm mới tìm thấy một thứ khác biệt trong đống chai lọ đó, nhìn kỹ lại, nó là chai tương sốt cà!
Ôi trời ơi, lẽ nào bữa tối nay họ ăn đều biến ra từ không khí hay sao?
Đang nghi ngại thì bỗng có tiếng sếp tổng đại nhân vang lên: "Em đang tìm gì?"
Đèn nhà bếp bỗng bật sáng, sếp tổng đại nhân xuất hiện sau lưng, Đỗ Lôi Ty đang chăm chú tìm thức ăn khuya bỗng giật bắn mình. Mãi một lúc sau cô mới chú ý thấy sếp tổng đang mặc bộ quần áo ngủ, hình như cũng vừa từ phòng ra.
Chẳng lẽ sếp tổng cũng đói bụng?
Thế là Đỗ Lôi Ty vừa lúng túng trả lời: "Em đang tìm thức ăn... ", vừa lén lút nhìn thứ gì đó trên tay anh, chắc anh có thể tìm thấy món ăn chứ? Nhưng khi cô nhìn thấy thứ trên tay Liêm Tuấn thì sững người, vì trong tay anh lại là thuốc sát trùng và bông băng!
"Anh sao thế?" Cô hỏi.
Liêm Tuấn từ từ quay đi, nói gọn, "Bôi thuốc." Sau đó cầm thuốc ngồi xuống cạnh bàn, xắn tay áo lên.
Trên cánh tay có đến mấy vết thương.
Đỗ Lôi Ty ngẩn ngơ, bỗng nhớ ra hôm nay lúc đâm xe cũng chưa hỏi sếp tổng có bị thương không. Co đã nôn lên người anh, mà ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên hỏi, thực sự là không phải.
Nghĩ thế, Đỗ Lôi Ty không tránh khỏi cảm giác hổ thẹn.
"Để em giúp anh bôi thuốc!" Cô tiến đến, quyết định bù đắp tội lỗi.
"Không cần." Liêm Tuấn nói thế, tay đã mở lọ thuốc đỏ.
"Khoan đã!" Đỗ Lôi Ty vội ngăn anh lại, "Vết thương phải được sát trùng bằng cồn đã!" Cô vừa nói vừa cướp lấy bông băng trong tay Liêm Tuấn, "Nào! Đưa tay ra đây!"
Liêm Tuấn sững sờ, chậm rãi đưa tay ra.
Trong phòng lặng phắc, chỉ nghe thấy hơi thở của cả hai người. Bàn tay cô đang nắm có một hơi nóng truyền đến không ngừng, khiến người ta quên cả cơn đau ở vết thương.
"Ối, sao sâu thế này, da rách cả rồi... " Đỗ Lôi Ty vừa bôi vừa lầm bầm nho nhỏ, "Bị thương cũng không biết nói một tiếng, lỡ bị uốn ván thì sao? Đúng là ngốc chết đi được!"
"Em đang nói gì thế?" Liêm Tuấn bỗng lạnh lùng hỏi.
Choáng! Đỗ Lôi Ty giật bắn mình, thì ra cô đã bất cẩn nói ra những lời trong lòng.
"Không có gì... " Cô vội vàng lắc đầu.
"Lúc nãy em nói ngốc gì... "
Đỗ Lôi Ty vội vàng tiếp lời: "Ý em là em ngốc chết được, ngay cả anh bị thương mà cũng không nhận ra!" Cô nói xong, thầm khinh bỉ mình ngàn vạn lần.
Liêm Tuấn không nhìn nữa, hừ khẽ: "Cũng xem như em tự biết mình!"
Sự thực chứng minh, càng nói càng sai, để phòng ngừa sự sai sót cấp thấp lúc nãy tái diễn, Đỗ Lôi Ty quyết định im lặng, lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ bôi thuốc vĩ đại cho sếp tổng.
Trong gian phòng lớn như vậy, nếu cả hai cùng im lặng, trong tình huống ấy rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung. Đặc biệt là người có đầu óc kém khả năng điều khiển năng lực như Đỗ Lôi Ty, vừa bôi thuốc vừa nghĩ ngợi. Nghĩ mãi rồi, trong đầu bỗng nhảy ra một từ, từ đó đã khiến Đỗ Lôi Ty kinh hãi.
Cô nam quả nữ!
Nghĩ lại thì, thời gian như lúc này, địa điểm như lúc này, tư thế tay liền tay thế này, cảm giác ấm áp khi tay chạm nhau... thật sự rất dễ khiến người ta nghĩ đến hướng rất xxx rất bạo lực mà!
Đúng lúc ấy, một ánh mắt nóng bừng từ phía trên lại chiếu vào người cô rất trùng hợp!
Cảm nhận được sự đột kích của ánh mắt ấy, Đỗ Lôi Ty len lén liếc nhìn.
Quả nhiên, sếp tổng đang nhìn cô, đôi mắt đen ấy không chớp, dường như muốn nhìn thấu cô.
Bốn mắt chạm nhau, trong màn đêm mờ ám này, có thể thấy rằng gian tình sắp xảy ra rồi!
Bỗng dưng, một âm thanh lãng nhách phá vỡ sự tĩnh lặng đó!
Đến khi Đỗ Lôi Ty hoàn hồn thì đã mặt đỏ tía tai, cô cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Em đói bụng... "
Cứ tưởng sếp tổng sẽ kỳ thị hành vi "cơm tối ăn không no, tìm thức ăn khuya khắp nơi" của cô, kết quả ngẩng đầu lên, một miếng thịt bò đã đặt trước mặt.
Rõ ràng bụng đói đến sôi sùng sục, đối diện đĩa thịt bò to ụ kia, Đỗ Lôi Ty lại không vui nổi.
Sếp tổng, anh đùa em cho vui phải không?
Nó là thịt bò sống mà!!!
Nhưng sếp tổng lại lạnh lùng ném cho cô hai chữ: "Chiên đi."
"Thôi, hình như em không đói nữa... " Đỗ Lôi Ty tuyệt vọng sờ bụng. Nói thực, cả đời này cô chỉ biết nấu ba món - mỳ gói và rau xà lách, mỳ gói và cà chua, mỳ gói và xúc xích.
Nhưng sếp tổng đại nhân rõ ràng khôngbuông tha cô dễ dàng.
Anh thả tay áo xuống và lại lên tiếng: "Anh đói rồi."
...
Nếu mọi thứ có thể lặp lại, Đỗ Lôi Ty thà nhịn đói đến chết cũng không muốn xuống tìm đồ ăn khuya. Chính vì suy nghĩ tội ác ấy mà dẫn đến chuyện bây giờ cô bất đắc dĩ phải đảm nhiệm vai bà đầu bếp, làm thức ăn khuya cho sếp tổng.
Nhìn miếng thịt bò, Đỗ Lôi Ty chỉ có một suy nghĩ: thịt bò ơi thịt bò, tại sao bạn không phải là một gói mỳ ăn liền chứ?
Một bên là sếp tổng không thể đắc tội, một bên là bạn thịt bò không đắc tội nổi, cuối cùng Đỗ Lôi Ty cắn răng: bạn thịt bò à, bạn chịu khó làm mỳ ăn liền nhé!
Không nghĩ cũng biết, khi đĩa thịt bò bị xem là mỳ ăn liền xuất hiện trước mặt Liêm Tuấn, sắc mặt anh khó coi đến nhường nào.
"Đây là gì?" Anh hỏi, vẻ mặt không chút cảm xúc.
"Mỳ... à không! Là thịt bò luộc!" Đỗ Lôi Ty lúng túng trả lời.
Quả nhiên, sếp tổng đại nhân cau mày: "Món này ăn được không?"
"Chắc là... có thể... có lẽ... maybe là được... "
"..."
Điều khiến Đỗ Lôi Ty không ngờ là, đĩa mỳ ăn liền... à không, là thịt bò luộc ấy lại ăn được thật! Sếp tổng đại nhân sau khi ăn xong miếng đầu tiên, khựng lại, rồi gắp miếng thứ hai.
Đỗ Lôi Ty thấy nhen nhóm hy vọng: "Ngon không?"
"Khó ăn chết đi được."
Khó ăn? Lòng tự tin vừa được xây dựng đã bị hủy hoại.
Cô biết không ngon được chỗ nào cả, nhưng đến mức độ khó ăn đến chết thì cũng khoa trương quá chăng? Cô đã phải luộc bằng cách nấu mỳ gói ba lần cơ mà!
"Em không tin, để em thử." Đỗ Lôi Ty không cam tâm.
"Không cần." Liêm Tuấn lại ngăn cản.
"Không được, em nhất định phải thử!" Đỗ Lôi Ty không chịu thua.
"Chẳng lẽ em cho rằng anh lừa em?"
"..."
Sếp tổng tiếp tục ăn.
Năm phút sau.
"Em đói, anh cho em ăn một miếng nhé?"
"Lúc nãy em nói không đói mà?"
"..."
Lại năm phút sau, sếp tổng vẫn còn ăn! Vừa ăn vừa lắc đầu.
Đỗ Lôi Ty cuối cùng nổi cáu: "Nếu đã khó ăn thì anh còn ăn làm gì?"
"Không ăn, chẳng lẽ bỏ phí?'
"..."
Cứ thế, dưới sức mạnh to lớn của sếp tổng, Đỗ Lôi Ty đang thao láo mắt nhìn anh ăn hết đĩa thịt bò "khó ăn chết đi được".
Ngay cả một mảnh vụn cũng không chừa lại cho cô!
Ăn xong, sếp tổng đại nhân lắc đầu, ra lệnh: "Bắt đầu từ mai, em theo chị Ngô học mỗi ngày nấu một món."
Chương 9
Mấy ngày qua, đêm nào Đỗ Lôi Ty cũng mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy trong nồi thịt bò sống, tay chân nó dài ra nhào về phía cô, bóp cổ cô hô to: "Cho nấu ta này! Cho nấu ta nữa này!!!"
Mỗi lần tỉnh lại đều toát mồ hôi lạnh khắp người.
Cứ tuần hoàn lặp lại như thế, rốt cục thần kinh nhỏ bé yếu ớt của Đỗ Lôi Ty sau khi nhìn thấy miếng thịt bò trên bàn, hoàn toàn sụp đổ.
"Vua thịt bò ơi, oan có đầu nợ có chủ, người muốn nấu ngài không phải là tôi, đừng quấn lấy tôi nữa, tôi van ngài tôi van ngài..."
"Em đang nói thầm cái gì đấy?" Liêm Tuấn đang dùng bữa sáng nhíu mày.
"Không có gì, tôi đang cầu khấn." Đỗ Lôi Ty nghiêm trang nói.
"Em tin vào Chúa à?"
Đỗ Lôi Ty lắc đầu: "Tôi tin thịt bò."
-_- [] [] []
Dùng xong bữa sáng, lão Dư quản gia đưa tây trang đến, điều này chứng tỏ sếp tổng đại nhân lại cần phải ra khỏi cửa để đi chấn hưng kinh tế quốc tế. Mỗi lúc thế này, tâm trạng Đỗ Lôi Ty lại vui sướng khác thường.
Rất nhanh, Jason sẽ mặc cái áo sơ mi trừu tượng kia, đúng giờ xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Đỗ Lôi Ty, Jason cung kính cúi người chào, nói: "Chúc phu nhân buổi sáng tốt lành."
Đối với cách xưng hô kinh hãi này của Jason, Đỗ Lôi Ty đã sớm thấy nhưng không thể trách. Hơn nữa, so với khó khăn về sếp tổng đại nhân mà nói, Jason thật sự là một đối tượng nói chuyện phiếm không tệ.
Cho nên, thừa dịp sếp tổng đại nhân lên lầu thay quần áo, Đỗ Lôi Ty tiến tới bên cạnh Jason. Có vẻ vật kia đã được giặt qua nhưng vẫn nhìn ra được vết màu vàng nhạt trên áo sơ mi.
Cũng là bởi vì hôm đó lỡ lời mà Jason phải mặc cái áo sơ mi này suốt một tuần, tự mình trải nghiệm để chứng minh chân lý "gần vua như gần hổ" này mãi mãi không thay đổi.
Bị phu nhân sếp tổng nhìn từ trên xuống dưới như vậy Jason có chút không được tự nhiên: "Phu nhân, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Jason, anh ngày ngày phải chạy theo sau mông sếp tổng, mệt chết đi ấy nhỉ?"
Jason do dự một chút, nói: "Không mệt! Có thể đi theo sau sếp tổng là vinh hạnh của tôi."
Vinh hạnh? Đỗ Lôi Ty cảm thấy rùng mình một cái.
"Sếp tổng bây giờ không có ở đây, anh không cần phải vuốt mông ngựa nữa đâu!" Vỗ vai Jason, Đỗ Lôi Ty nói giọng dũng cảm, "Tôi thấy anh mặc cái áo sơ mi này đến sắp khóc rồi, trong lòng nhất định rất khó chịu đúng không? Cũng khó trách, anh ta rất ngang ngược, trước giờ không thèm nghe ý kiến của người khác. Vừa mất hứng một cái là sẽ giận chó đánh mèo trút lên người khác, trong đầu đầy chủ nghĩa tư bản ác tính..."
"Phu nhân, cô... đừng nói nữa." Sắc mặt Jason có chút khó coi.
"Có sao đâu!" Đỗ Lôi Ty đang nói đến cao trào, đâu chịu bị ngắt lời? Cho nên cô tiếp tục thao thao bất tuyệt lên án, "Anh có biết sếp tổng đại nhân quá đáng thế nào không? Anh ta yêu cầu tôi phải nấu thịt bò cho anh ta ăn hàng ngày! Anh ta tưởng thịt bò là mì ăn liền chắc? Nói nấu là nấu được luôn đấy! Quá đáng hơn nữa chính là, anh ta miệng nói khó ăn nhưng vẫn ăn hết sạch thịt bò, sau khi ăn xong còn nói tôi không có tiến bộ, ngay cả bát thịt bò cũng không biết nấu..."
"Phu nhân..." Jason sắp khóc đến nơi rồi.
Nhưng Đỗ Lôi Ty hoàn toàn không thèm để ý, càng tiếp tục nói không ngừng, nói đến đoạn kích động còn khua tay múa chân biểu diễn làm hại Jason phải đứng đó đi không được mà không đi cũng không xong.
Chờ đến lúc Đỗ Lôi Ty xả hết sạch sẽ một bụng đầy ấm ức thì Jason đã không còn 囧 hơn được nữa.
"Sao hả, anh cũng cảm thấy rất quá đáng phải không?" Đỗ Lôi Ty hỏi.
"Đúng là rất quá đáng." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, nói tiếp lời cô.
"Chứ còn gì..." Đỗ Lôi Ty nói đến đây, nghẹn họng.
Sê... Sếp tổng đại nhân!!!
Đỗ Lôi Ty tự cảm thấy đại sự không ổn, máy móc chậm rãi quay đầu, trong lòng còn ôm một tia hy vọng sống sót: "Anh...đến đây lúc nào thế?"
Liêm Tuấn mặt không chút thay đổi trả lời cô: "Đúng lúc em đang nói đến chủ nghĩa tư bản ác tính."
Đỗ Lôi Ty đời này chưa từng hận mình đến thế, đi nói cái gì mà chủ nghĩa tư bản ác tính chứ? Nói chủ nghĩa xã hội khoa học đặc sắc có phải hay không! Bây giờ thì tốt rồi, sếp tổng đại nhân lại tức giận rồi!!
(>_< )
Song, ngoài dự đoán của Đỗ Lôi Ty chính là, sếp tổng đại nhân lúc này lại không hề tức giận. Chẳng những không tức giận mà thái độ còn hiền hòa khác ngày thường.
"Mấy ngày qua em đều ở nhà rồi, đến bệnh viện thăm bà nội nhiều một chút, bà rất thích em đấy."
"Dạ..." Đỗ Lôi Ty mờ mịt gật đầu.
"Đi ngủ sớm một chút,đừng lên mạng muộn."
"Dạ..." Đỗ Lôi Ty tiếp tục gật đầu.
"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
"Dạ..."
"Cái này cho em."
"Dạ..."
"Tôi đi đây."
"Dạ... Chờ một chút!" Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên từ trong trạng thái đầu óc trống rỗng phục hồi lại tinh thần. Liêm Tuấn đã đi tới cửa lớn, cô vội vàng đuổi theo, hét lên với anh, "Anh muốn đi đâu?"
Sân lớn như thế, truyền đến giọng nói vân đạm phong khinh của sếp tổng: "Đi công tác."
Đi công tác, đi công tác, đi công tác...
Cái từ này luẩn quẩn thật lâu trong đầu Đỗ Lôi Ty, sau đó cô bỗng nhiên tỉnh lại: sếp tổng đại nhân đi công tác rồi!!!
Khoảnh khắc đó, dường như đám mây ảm đạm trên bầu trời đều bị quét sạch đi, ánh mặt trời rực rỡ quay về với mặt đất. Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên cảm thấy con đường đời tràn đầy tối tăm lại một lần nữa lấp lánh sáng bừng.
Tạm biệt nhé, vua thịt bò!
Tạm biệt nhé, ác mộng!
Tạm biệt nhé, bị áp bức!
Đỗ Lôi Ty cười ngơ ngẩn trong gió: Đỗ Lôi Ty bổn đại vương ta đã trở lại!!!
Gần như là chạy vội về phòng, Đỗ Lôi Ty bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường, lăn xong lại đứng nhảy ầm ầm trên giường, nhảy đến mệt rồi thì tiếp tục nằm lăn trên giường...
Điên cuồng như vậy được một lúc, cô bỗng nhiên dừng lại, dừng trong chốc lát cô lại thấy buồn bực.
Thế này thì có gì khác với lúc sếp tổng đại nhân không ở nhà như mọi ngày cơ chứ?
Vẫn là... ăn cơm, ngủ, chơi Lines!
Buồn bực mãi, Đỗ Lôi Ty quyết định đứng lên đi tìm Chu Ngọc Phỉ nói chuyện phiếm.
"Phỉ Phỉ, mày có rảnh không? Bọn mình đi dạo phố đi."
"Đi dạo phố?" Chu Ngọc Phỉ đầu bên kia điện thoại kêu lên, "Đỗ Lôi Ty, mày có tiền đi dạo phố mà không có tiền trả nợ sao? Mau trả một đồng tám hào tiền nước ngọt tháng trước mày nợ tao đây!"
Tiền?
Nói đến từ này, cảm xúc dâng cao của Đỗ Lôi Ty lại một lần nữa chìm xuống.
Sau khi cô đến đây đã đi trả lại nhà trọ cho chủ thuê nhà, kết quả người chủ nhà hám lợi kia lại đòi cô hai tháng tiền thuê nhà vi phạm hợp đồng! Hơn nữa cô còn vừa mới trả nợ thẻ tín dụng...
Thẻ tín dụng?
Hai mắt Đỗ Lôi Ty sang lên! Vừa rồi lúc sếp tổng đại nhân đi hình như đã nhét vào tay cô cái gì đó, chẳng lẽ là... Cô vội vàng nhìn quanh khắp nơi, quả nhiên phát hiện cái thứ được gọi là thẻ tín dụng đang ở trên giường!
Vừa nhìn thấy thẻ tín dụng, linh hồn yếu ớt nhỏ bé của Đỗ Lôi Ty không thể ức chế nổi mà kích động.
Rốt cục! Rốt cục cũng xuất hiện cái cảnh trong ti vi! Nam chính có tiền có thế chìa thẻ tín dụng ra trước mặt nữ chính, sau đó phóng khoáng nói: "Cầm đi, mật mã là sinh nhật của em."
Xem ra, trong ti vi không phải tất cả đều là gạt người, gả vào nhà giàu vẫn có cái tốt của nó!
"Này, Đỗ Lôi Ty, mày làm sao thế?"
"Phỉ Phỉ, tao có tiền!"
"Tiền?"
"Không phải!" Đỗ Lôi Ty vì kích động nên giọng nói cũng run rẩy theo, "Không phải là có tiền, là thẻ! Thẻ tín dụng!"
"Thẻ tín dụng?" Đầu bên kia điện thoại, Chu Ngọc Phỉ rõ ràng đang nghi ngờ, "Thẻ tín dụng của mày không phải hết sạch rồi sao?"
"Cái này không phải là thẻ của tao...Là người khác cho!"
"Của người khác á? Mày có biết mật mã không?"
"..."
Đỗ Lôi Ty 囧 luôn, sếp tổng đại nhân hình như đã quên nói cho cô biết chuyện quan trọng nhất.
Đang lúc cô không phản bác được đã nghe thấy tiếng Chu Ngọc Phỉ mắng tới tấp: "Đỗ Lôi Ty, mày còn đang nằm mơ giữa ban ngày hả? Còn thẻ tín dụng nữa chứ! Mày thật sự cho rằng mình được gả vào nhà giàu có à? Nói cho mày biết, xã hội bây giờ, nữ thanh niên hai mươi sáu tuổi như mày, không có dáng người, không có khuôn mặt, không có công việc, không có trình độ học vấn, tỷ lệ đi trên đường bị đá đập trúng còn cao hơn là được gả vào nhà giàu có! Dựa vào thân hình như cái thùng nước kia của mày á, cho dù có được gả vào nhà giàu có thật thì một ngày nào đó cũng sẽ bị vợ bé hung hăng ngang ngược đánh bại, mày giác ngộ đi!"
Trận mắng này của Chu Ngọc Phỉ đã mắng tỉnh Đỗ Lôi Ty đang đắm chìm trong nỗi đau khổ thẻ vì tín dụng.
Cô vẫn tự xưng là nữ thanh niên tri thức thời đại mới, vẫn kiêu ngạo coitự lực cánh sinh là phẩm chất đạo đức tốt của bản thân, nhưng tất cả tất cả những điều này đều bị quên lãng sau khi được gả vào nhà giàu có.Cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ bị giai cấp tư sản đồng hóa mất!
Vừa nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty cảm thấy lo lắng.
Mặc dù sếp tổng đại nhân rất nhiều tiền, mặc dù bây giờ cô đang ở khu nhà cao cấp mà phòng tắm còn lớn hơn cả gian nhà trọ bé tí lúc trước, mặc dù thức ăn hàng ngày tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với hồi xưa, mặc dù cuộc sống thiếu phu nhân đúng là thật hấp dẫn người ta, nhưng tất cả mọi thứ cũng không thể trở thành lý do khiến cô đắm mình được!
"Phỉ Phỉ, mày nói đúng! Tao phải tự lực cánh sinh, trở lại con đường cách mạng giản dị gian khổ!" Đỗ Lôi Ty đột nhiên đứng lên, nắm chặt quả đấm, "Tao quyết định rồi, tao phải đi tìm việc làm!"
Chương 10
Kể từ khi quyết tâm đi tìm việc làm, Đỗ Lôi Ty không ngừng hành động.
Đầu tiên, Đỗ Lôi Ty nộp đơn vào vị trí phóng...