* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Có cần lấy chồng không Tiểu Thuyết Hay

tác đã xong xuôi rồi."
Hết bận rồi? Trong thâm tâm Đỗ Lôi Ty hết sức vui vẻ, nhưng cô không dám biểu hiện quá mức ra bên ngoài mà chỉ hỏi: "Vậy sau này... anh sẽ về sớm hơn chứ?"
Vừa hỏi xong, xe đột nhiên dừng lại.
"Sao thế?" Đỗ Lôi Ty bật hỏi.
"Mấy ngày trước hơi bận nên lạnh nhạt với em. Xin lỗi." Giọng nói dịu dàng bất ngờ vang lên khiến Đỗ Lôi Ty ngơ ngẩn.
Sếp tổng đại nhân đang... xin lỗi cô sao?
Đỗ Lôi Ty giật mình nhìn về phía anh, đụng ngay phải một ánh mắt rất nghiêm túc.
Bên ngoài, nước mưa táp vào cửa sổ xe, cảnh tượng mịt mù.
Bên trong, hai ánh mắt giao nhau, cảnh tượng ấm áp.
Anh đột nhiên vươn tay đỡ lấy cổ cô, môi dần dần tiến tới gần.
"Chờ chút!" Đỗ Lôi Ty chợt nhớ ra điều gì.
"Sao vậy?"
"À ừm... Anh có thể..." Cô chớp chớp mắt, không biết nên nói sao cho phải. Thật ra thì cô rất muốn nghe anh nói câu kia một lần...
Đột nhiên, di động đổ chuông, phá vỡ không khí gượng gạo.
Ngay sau đó, giọng nói dữ dằn của Chu Ngọc Phỉ vang lên: "Đỗ Lôi Ty! Rốt cuộc thì lúc nào mày mời tao ăn cơm hả?"
Thứ bảy, không khí trong lành, gió nhẹ mơn man, thời tiết thật đẹp. Chỉ riêng mình Đỗ Lôi Ty đang đi trên đường là mặt mày rầu rĩ.
Mấy hôm trước, cô và đứa bạn thân Chu Dao Phỉ hẹn nhau đi ăn ở một nhà hàng mới mở. Mọi việc vốn đang diễn ra bình thường, bỗng dưng nửa tiếng sau, lúc cô mặc quần áo chuẩn bị đi thì sếp tổng đại nhân xuất hiện ngay trước cửa, nói muốn đi cùng cô. Hơn nữa, thái độ của anh không cho cô cửa để từ chối.
Thế là, Đỗ Lôi Ty 囧.
Lại nói tiếp, từ khi kết hôn đến bây giờ, cô chưa đưa sếp tổng đại nhân đi gặp người ngoài bao giờ. Nói chính xác hơn, cô chưa từng nghĩ đến việc giới thiệu sếp tổng đại nhân cho bạn bè của mình. Nguyên nhân rất đơn giản, cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng kết thúc. Nếu sợ người ta biết mình ly hôn thì tốt hơn hết là ngay từ đầu đừng để cho ai biết mình đã kết hôn.
Nhưng giờ thì khác, dựa theo tình hình hiện tại, chuyện ly hôn tạm thời sẽ không xảy ra, vả lại thực lòng thì cô cũng không muốn rời khỏi sếp tổng đại nhân. Người đàn ông này tuy có hơi chuyên quyền, hơi keo kiệt, tính khí cũng hơi tệ một chút nhưng ở bên anh luôn luôn có cảm giác an tâm, giống như dù trời sập cũng có người chống cho vậy...
Dừng lại! Sao tự nhiên lại nghĩ về anh tốt như thế hả?
Đỗ Lôi Ty định thầnlại, thấy sếp tổng đại nhân đang thong thả đi sau mình, trong lòng càng thêm bực bội.
Nhìn anh rõ ràng là đã tính trước sẽ đi cùng với cô, vậy mà còn cố tình xuất hiện đột ngột khiến cô không kịp trở tay, khiến cô chưa chuẩn bị gì đã phải giới thiệu pho tượng Bồ Tát lớn này cho Chu Dao Phỉ và Hạ Khôn. Đến lúc đó cô phải giải thích sao về chuyện mình là gái đã có chồng? Rõ ràng anh cố ý muốn cô phải xấu hổ!
Xấu xa! Quá mức xấu xa!!
Nghĩ như vậy, cô cúi gằm mặt đi phăm phăm.
Bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy vai cô.
"Sao lại đi nhanh vậy?" Người nào đó vẻ mặt thoải mái, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng buồn bực của cô hiện giờ.
Đỗ Lôi Ty cúi đầu, không nói lời nào.
"Không phải em giận anh đấy chứ?"
"Đương nhiên là ——" Lời nói đã chực đến cửa miệng, bỗng cô nhìn thấy ánh mắt sếp tổng đại nhân đang nheo lại đầy nguy hiểm, bên môi còn đọng lại một nụ cười nửa miệng rất gian xảo.
"Đương nhiên là em vui còn không kịp!" Nở một nụ cười méo xẹo, trong lòng Đỗ Lôi Ty tự khinh bỉ mình một trăm lần rồi lại một trăm lần.Thôi, coi như là dắt chó đi dạo!
Hức... Nhưng có con chó nào lại nắm cả vai chủ nhân thế này không...
Lúc hai người tới nhà ăn thì đã mười giờ rưỡi. Chu Dao Phỉ nhắn tin rằng cô với Hạ Khôn đã đến và ngồi chờ bên trong phòng tiệc.
Đi theo người phục vụ đến phòng, cửa bỗng bật mở, một người bên trong lao ra, giang hai tay ôm chầm lấy Đỗ Lôi Ty.
"Bao cao su, em có nhớ anh không?"
Giọng nói cợt nhả này không phải của Hạ Khôn thì còn ai vào đây.
"Hồ ly chết, anh cách xa em ra một chút!" Đỗ Lôi Ty đang định đẩy anh ta ra thì đã có một bàn tay bắt được tay của Hạ Khôn trước cô, sau đó ngang nhiên chen vào đứng chắn giữa hai người bọn họ.
Đỗ Lôi Ty lắp bắp kinh hãi, Hạ Khôn cũng kinh hãi lắp bắp.
Bất ngờ một lúc, anh ta dường như hiểu được điều gì, bèn cố ý trưng ra bộ dáng đau buồn: "Anh giai này, đừng kích động như vậy, tôi thật sự không có sở thích đặc biệt đó..."
Liêm Tuấn buông tay, nghiêm mặt nói: "Tôi trước đây cũng không có, và sẽ càng không bao giờ có."
Phụt ——
Đỗ Lôi Ty bên cạnh phun ra.
Những lời của sếp tổng đại nhân thoáng nghe thì không thấy gì, nhưng ngẫm lại thì chẳng phải anh đang nói cho Hạ Khôn rằng: Từ khi thấy anh, tôi không còn ảo tưởng gì về đồng tính luyến ái nữa.
Quá hiểm! Hạ Khôn trông hơi xấu hổ, đúng lúc này Chu Dao Phỉ đang ngồi trong phòng tiệc cũng đi ra. Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu trắng kết hợp với chân váy đen dài, làm tôn thêm vóc dáng vốn cực chuẩn. Mái tóc xoăn đen được búi gọn lại trông rất tri thức, khác hẳn với hình ảnh bà hoàng bụng dạ hẹp hòi hàng ngày.
Đỗ Lôi Ty đang định chào cô, chợt thấy cô sửng sốt nhìn Liêm Tuấn, "Sao lại là anh?"
"Là em?" Giọng nói của Liêm Tuấn cũng đượm vẻ kinh ngạc.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đỗ Lôi Ty lúng túng hỏi: "Hai người quen nhau?"
"Ừ." Chu Dao Phỉ gật gật đầu, lại liếc nhìn sang Liêm Tuấn. Đến khi xác định mình không nhận nhầm người, cô mới nói tiếp, "Tao từng hôn anh ta."
*** *** ***
Đỗ Lôi Ty phải thừa nhận rằng mình đã bị đả kích rất mạnh.
Tuy rằng từ khi còn đi học, Chu Dao Phỉ đã nổi tiếng là yêu nhiều, quen biết rộng rãi đến mức ai cũng phải tặc lưỡi bái phục, nhưng cứ nghĩ đến việc cô và sếp tổng đại nhân từng hôn nhau, thì trong lòng Đỗ Lôi Ty lại có một... niềm vui không thể diễn tả được.
Một đại ma vương, một bà hoàng.
Bọn họ rốt cuộc là quen nhau như thế nào? Tò mò! Rất tò mò!
Lúc Đỗ Lôi Ty đang không ngừng tưởng tượng cảnh hai người hôn nhau ra sao thì đồ ăn đã được đưa lên. Bình thường khi có Chu Dao Phỉ thì đồ ăn đều là do cô chọn, tuy giá không rẻ nhưng có nhiều chất dinh dưỡng.
Nhưng lần này thì không, một đĩa thịt bò ngon lành được mang lên. Mùi thơm hấp dẫn kéo tâm trí của Đỗ Lôi Ty quay về. Nhìn đĩa thịt bò nóng hổi trước mắt, ngón tay cô đã chực di chuyển.
Quan tâm chuyện bọn họ hẹn hò làm gì, ăn cho no bụng mới là quan trọng nhất!
Lúc cô vươn đũa hướng tới miếng thịt bò nhiều mỡ nhất thì Liêm Tuấn đã nhanh tay hơn, gắp được miếng thịt bò trước cô.
Ô... Anh chàng thịt bò!
Đỗ Lôi Ty bực bội nhìn sang sếp tổng đại nhân, bỗng ngớ người ra.
Bởi cô thấy anh đang đưa chiếc đũa kẹp miếng thịt bò tiến dần về phía mình, sau đó bỏ vào bát của cô.
"Em gầy quá, ăn nhiều một chút."
"..."
Sau một thoáng im lặng, một Đỗ Lôi Ty thu nhỏ bắt đầu lăn qua lăn lại, gào khóc trong lòng! Hạnh phúc quá! Thật hạnh phúc biết bao!
"Vợ à, anh cũng gắp cho em ăn." Hạ Khôn đặt một miếng thịt bò vào trong bát của Chu Dao Phỉ.
"Ai là vợ của anh?" Chu Dao Phỉ trừng mắt nhìn Hạ Khôn, sau đó phá vỡ màn nhìn nhau rất tình cảm của Đỗ Lôi Ty và anh chàng thịt bò, "Ty Ty, sao mày lại đi cùng anh ấy?" "Anh ấy" đương nhiên là chỉ sếp tổng đại nhân.
Rời mắt khỏi anh chàng thịt bò, Đỗ Lôi Ty đang không biết phải giải thích cho Chu Dao Phỉ như thế nào thì sếp tổng đại nhân đã trả lời thẳng thừng: "Chúng tôi đã kết hôn hơn ba tháng rồi."
Chu Dao Phỉ suýt nữa thì bị nghẹn chết bởi miếng thịt bò trong cổ họng.
"Không thể nào! Lần trước mày nói được gả vào nhà giàu là thật à?"
Thật là, sao Chu Dao Phỉ lại nói ra cả những từ ngữ thô tục như "gả vào nhà giàu" chứ? Đỗ Lôi Ty xấu hổ gật đầu, liếc mắt nhìn sếp tổng đại nhân.
Anh mỉm cười, không hề có chút giận dữ nào.
"Bao cao su, vậy bây giờ em là quý bà giàu có rồi?" Hạ Khôn tiện đà bồi thêm một câu.
Từ "quý bà giàu có" này so với "gảvào nhà giàu" còn thô tục hơn! Hai người kia lịch sự một chút không được sao? Đỗ Lôi Ty len lén nhìn sếp tổng đại nhân, trông anh vẫn bình thản như thường.
Dựa theo kinh nghiệm của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân không nói lời nào không có nghĩa là anh không tức giận, nói không chừng bây giờ anh đang suy nghĩ xem lát nữa phải chỉnh đốn cô như thế nào.
Không được! Cô phải nịnh bợ mới được!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Đỗ Lôi Ty đang phiền não làm thế nào để nịnh bợ sếp tổng đại nhân thì một món ăn mới được mang lên – cá dưa chua!
Món cá dưa chua của nhà hàng này nổi tiếng là tươi, cay. Tuy cô không ăn cay nhưng nếu là món ăn nổi tiếng thì chắc chắn rất ngon. Đỗ Lôi Ty hạ quyết tâm, dùng thứ này để nịnh anh xem sao!
Cô niềm nở gắp một miếng cá vào bát của sếp tổng đại nhân, tiện thể thuyết minh thêm: "Anh nếm thử món này xem, ngon lắm đấy!"
Liêm Tuấn nhìn miếng cá rắc đầy hạt tiêu trong bát, tay không hề động đậy.
Không thể nào? Sếp tổng đại nhân hình như giận thật rồi! Đỗ Lôi Ty căng thẳng dùng ánh mắt vô cùng chờ mong bắn về phía anh, trong lòng không ngừng cầu xin: mau ăn đi, mau ăn đi...
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Đỗ Lôi Ty, Liêm Tuấn đành phải nhấc đũa hướng tới miếng cá.
Gắp lên, ăn, rời khỏi ánh mắt vui sướng của cô, lén cau mày.
Đương nhiên, cô nàng ngốc nghếch của chúng ta không chú ý tới chi tiết này, cô còn đang hớn hở vì kế sách nịnh bợ của mình đã thành công vang dội. Phải không ngừng cố gắng, tiếp tục phấn đấu!
Kết quả là miếng cá thứ hai được đặt trước mặt sếp tổng đại nhân.
Rồi lại một ánh mắt vô cùng háo hức...
Cứ như vậy, Liêm Tuấn sống gần ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên ăn cá dưa chua, cánh gà cay, gà xào ớt, tôm cay,...
Ăn nhiều đến mức Chu Dao Phỉ phải thốt lên: "Ty Ty, chồng mày ăn cay thật đấy!"
"Đương nhiên, chồng tao mà lại!" Đỗ Lôi Ty cười tươi như hoa, gắp thêm một miếng cua cay, "Đây, anh thử tiếp món này đi!"
Liêm Tuấn: "..."Từ nãy đến giờ, Đỗ Lôi Ty vẫn rất buồn bực.
Cô đã nịnh sếp tổng đại nhân mãi rồi nhưng anh vẫn chẳng hé miệng nói nửa câu, trên mặt chỉ có mỗi nụ cười nhàn nhạt, thế này rốt cuộc là sao?
Đỗ Lôi Ty nghĩ nát óc, chẳng lẽ phải nịnh nọt đến tận lúc về nhà?
Thế nên cô lại càng ân cần gắp thức ăn cho sếp tổng đại nhân. Từ lúc ấy, cái ý cười mờ nhạt duy nhất trên mặt Liêm Tuấn cũng biến mất luôn, chỉ cau mày im lặng không lên tiếng.
Thấy anh như vậy, Đỗ Lôi Ty rốt cục không chịu nổi nữa, mở miệng thử dò hỏi: "Anh không thoải mái ở đâu à?"
Liêm Tuấn lắc đầu, không nói gì.
"Thế anh đang... giận em à?"
Sau một thoáng im lặng, một Đỗ Lôi Ty thu nhỏ bắt đầu lăn qua lăn lại, gào khóc trong lòng! Hạnh phúc quá! Thật hạnh phúc biết bao!
"Vợ à, anh cũng gắp cho em ăn." Hạ Khôn đặt một miếng thịt bò vào trong bát của Chu Dao Phỉ.
"Ai là vợ của anh?" Chu Dao Phỉ trừng mắt nhìn Hạ Khôn, sau đó phá vỡ màn nhìn nhau rất tình cảm của Đỗ Lôi Ty và anh chàng thịt bò, "Ty Ty, sao mày lại đi cùng anh ấy?" "Anh ấy" đương nhiên là chỉ sếp tổng đại nhân.
Rời mắt khỏi anh chàng thịt bò, Đỗ Lôi Ty đang không biết phải giải thích cho Chu Dao Phỉ như thế nào thì sếp tổng đại nhân đã trả lời thẳng thừng: "Chúng tôi đã kết hôn hơn ba tháng rồi."
Chu Dao Phỉ suýt nữa thì bị nghẹn chết bởi miếng thịt bò trong cổ họng.
"Không thể nào! Lần trước mày nói được gả vào nhà giàu là thật à?"
Thật là, sao Chu Dao Phỉ lại nói ra cả những từ ngữ thô tục như "gả vào nhà giàu" chứ? Đỗ Lôi Ty xấu hổ gật đầu, liếc mắt nhìn sếp tổng đại nhân.
Anh mỉm cười, không hề có chút giận dữ nào.
"Bao cao su, vậy bây giờ em là quý bà giàu có rồi?" Hạ Khôn tiện đà bồi thêm một câu.
Từ "quý bà giàu có" này so với "gảvào nhà giàu" còn thô tục hơn! Hai người kia lịch sự một chút không được sao? Đỗ Lôi Ty len lén nhìn sếp tổng đại nhân, trông anh vẫn bình thản như thường.
Dựa theo kinh nghiệm của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân không nói lời nào không có nghĩa là anh không tức giận, nói không chừng bây giờ anh đang suy nghĩ xem lát nữa phải chỉnh đốn cô như thế nào.
Không được! Cô phải nịnh bợ mới được!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Đỗ Lôi Ty đang phiền não làm thế nào để nịnh bợ sếp tổng đại nhân thì một món ăn mới được mang lên – cá dưa chua!
Món cá dưa chua của nhà hàng này nổi tiếng là tươi, cay. Tuy cô không ăn cay nhưng nếu là món ăn nổi tiếng thì chắc chắn rất ngon. Đỗ Lôi Ty hạ quyết tâm, dùng thứ này để nịnh anh xem sao!
Cô niềm nở gắp một miếng cá vào bát của sếp tổng đại nhân, tiện thể thuyết minh thêm: "Anh nếm thử món này xem, ngon lắm đấy!"
Liêm Tuấn nhìn miếng cá rắc đầy hạt tiêu trong bát, tay không hề động đậy.
Không thể nào? Sếp tổng đại nhân hình như giận thật rồi! Đỗ Lôi Ty căng thẳng dùng ánh mắt vô cùng chờ mong bắn về phía anh, trong lòng không ngừng cầu xin: mau ăn đi, mau ăn đi...
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Đỗ Lôi Ty, Liêm Tuấn đành phải nhấc đũa hướng tới miếng cá.
Gắp lên, ăn, rời khỏi ánh mắt vui sướng của cô, lén cau mày.
Đương nhiên, cô nàng ngốc nghếch của chúng ta không chú ý tới chi tiết này, cô còn đang hớn hở vì kế sách nịnh bợ của mình đã thành công vang dội. Phải không ngừng cố gắng, tiếp tục phấn đấu!
Kết quả là miếng cá thứ hai được đặt trước mặt sếp tổng đại nhân.
Rồi lại một ánh mắt vô cùng háo hức...
Cứ như vậy, LiêmTuấn sống gần ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên ăn cá dưa chua, cánh gà cay, gà xào ớt, tôm cay,...
Ăn nhiều đến mức Chu Dao Phỉ phải thốt lên: "Ty Ty, chồng mày ăn cay thật đấy!"
"Đương nhiên, chồng tao mà lại!" Đỗ Lôi Ty cười tươi như hoa, gắp thêm một miếng cua cay, "Đây, anh thử tiếp món này đi!"
Liêm Tuấn: "..."Từ nãy đến giờ, Đỗ Lôi Ty vẫn rất buồn bực.
Cô đã nịnh sếp tổng đại nhân mãi rồi nhưng anh vẫn chẳng hé miệng nói nửa câu, trên mặt chỉ có mỗi nụ cười nhàn nhạt, thế này rốt cuộc là sao?
Đỗ Lôi Ty nghĩ nát óc, chẳng lẽ phải nịnh nọt đến tận lúc về nhà?
Thế nên cô lại càng ân cần gắp thức ăn cho sếp tổng đại nhân. Từ lúc ấy, cái ý cười mờ nhạt duy nhất trên mặt Liêm Tuấn cũng biến mất luôn, chỉ cau mày im lặng không lên tiếng.
Thấy anh như vậy, Đỗ Lôi Ty rốt cục không chịu nổi nữa, mở miệng thử dò hỏi: "Anh không thoải mái ở đâu à?"
Liêm Tuấn lắc đầu, không nói gì.
"Thế anh đang... giận em à?"
Cô chợt nhớ ra, nếu nói hai người bọn họ còn hiểu rõ nhau hơn cả đã kết hôn thì quan hệ giữa cô và sếp tổng đại nhân rốt cuộc được coi là hiểu nhau hay là không đây?
Nếu nói không hiểu, thế hành động vừa ôm vừa hôn vừa lăn khắp giường với cô của anh... là thế nào?
Còn nếu nói là hiểu... anh ấy rõ ràng chưa từng nói ba chữ kia với cô, đừng nói là ba chữ, ngay cả nắm tay hẹn hò lúc bắt đầu cũng không có, thế sao có thể gọi là hiểu nhau?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Lôi Ty bấn hết cả người.
Đúng lúc đó, Liêm Tuấn đột nhiên nói với cô: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Đỗ Lôi Ty còn chưa kịp phản ứng.
Liêm Tuấn: "Đi dạo một chút."
"Nhưng hai người Phỉ Phỉ đã đi rồi mà."
Liêm Tuấn nhướn mày: "Hai người chúng ta chẳng lẽ không đi dạo được sao?"
Hả? Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên giật mình một cái, nhớ tới vấn đề mình vừa bấn lúc nãy.
Đi dạo phố? Hai người? Đây, đây chẳng lẽ chính là —— hẹn hò trong truyền thuyết! ! !
Không chờ cô phản ứng, Liêm Tuấn đã đi tới nắm lấy tay cô.
Bàn tay anh gần như nắm trọn cả bàn tay cô, chỉ cần hơi dùng sức đã lôi cô đi theo anh một cách máy móc.
Tình cảnh này thật kì lạ.
Một người đàn ông cao ráo tuấn tú nắm tay một cô gái mặt mũi ngây ngô, bước đi chậm rãi trên đường.
Đi được một lát, Liêm Tuấn bỗng dừng bước, bất đắc dĩ nhìn.
"Đỗ Đỗ, anh đâu phải đang dắt chó đi dạo." Xin em có chút phản ứng đi được không hả?
"Ừm..." Đỗ Lôi Ty gật đầu, chợt tỉnh ra, "Anh, anh, anh mắng em là chó!"
Liêm Tuấn nhún nhún vai: "Đây là em tự nói đấy chứ."
Đỗ Lôi Ty hận đến nghiến răng, lúc nãy còn cảm thấy sếp tổng đại nhân rất ân cần, thì ra tất cả đều là giả tạo!
Cô giận dữ giậm chân, muốn giằng ra khỏi tay anh nhưng sức lực chênh lệch quá xa, giãy dụa một hồi cuối cùng vẫn vô ích. Cô lại ngẩng đầu nhìn nhìn sếp tổng đại nhân, vẻ mặt kia đúng là y hệt đang chơi với chó.
(ㄒoㄒ )...
Đi cùng sếp tổng đại nhân đúng là chẳng có gì tốt đẹp hết.
Tự dưng bị sếp tổng đại nhân đùa bỡn, Đỗ Lôi Ty sinh lòng oán hận, quyết tâm sống mái một phen.
"Đỗ Đỗ."
"..." Nghiến răng nghiến lợi, giả bộ không nghe thấy.
"Đỗ Đỗ?"
"..." Ai mà để ý đến anh thì người đấy là con heo!
"Đỗ Đỗ, em có muốn ăn kem không?" Liêm Tuấn bỗng nhiên dừng lại chỗ xe bán kem bên đường.
Đỗ Lôi Ty nhìn chằm chằm vào kem.
Trên thế giới này nếu có thứ gì mà Đỗ Lôi Ty không thể từ chối nổi thì chỉ có hai cái —— sếp tổng đại nhân và kem. Bây giờ sếp tổng đại nhân đang nắm tay cô hỏi cô có muốn ăn kem hay không, đối mặt với sức hấp dẫn lớn đến thế, Đỗ Lôi Ty quyết định tạm thời làm heo một lần.
Liếm liếm môi, cô gật đầu dứt khoát, "Có!"
Vào một ngày hè nắng chói chang, tay phải cầm một que kem to đùng, tay trái kéo theo một anh chàng đẹp trai, đãi ngộ như thế không phải chuyện người bình thường có thể có được.
Vì thế, tâm trạng bực bội lúc nãy của Đỗ Lôi Ty đã bay hết sạch, cô liếm que kem, nheo nheo mắt một cách vô cùng hưởng thụ.
Liêm Tuấn nhìn thấy cảnh này, không kìm được bật cười.
Cô bé này, vừa rồi còn giận ngút trời mà mới cho có mỗi que kem đã vui như trúng xổ số rồi, thật không biết trong đầu chứa cái gì nữa.
Anh nghĩ nghĩ, bất lực lắc đầu.
Động tác nhỏ này khiến Đỗ Lôi Ty chú ý.
"Sao thế?" Cô hỏi, từ lúc nãy sếp tổng đại nhân đã nhìn cô một cách rất kì lạ rồi, chẳng lẽ...
A! Cô tỉnh ra, nhất định là sếp tổng đại nhân muốn ăn kem. Chắc là ngại lớn rồi mà lại ăn kem trên đường nên mới thèm thuồng nhìn que kem trên tay cô.
Sếp tổng ơi là sếp tổng, chắc anh khó chịu lắm!
Cho nên cô hào phóng đưa que kem trên tay ra: "Cho anh cắn một miếng này!"
"Ừ." Liêm Tuấn khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống cắn một miếng.
Có điều, anh chẳng cắn vào kem mà lại nhằm ngay vào chút kem còn dính trên môi người ta. Răng nhẹ nhàng cắn vào môi, đầu lưỡi chậm rãi liếm kem.
Ầm một tiếng, Đỗ Lôi Ty chỉ cảm thấy trong đầu như có cái gì đó nổ tung, sức nóng cuồn cuộn bốc từ trong ra ngoài chỉ lát sau đã làm đỏ bừng cả...

<< 1 ... 18 19 20 21 22 ... 37 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Cạm bẫy của ái thê Cạm bẫy của ái thê
Thục nữ PK Xã hội đen Thục nữ PK Xã hội đen
Tổng tài thử hôn Tổng tài thử hôn
Đời này mình Nàng nhất thế Đời này mình Nàng nhất thế
Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé! Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé!

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status