múc cháo cho nó ăn, 2 đứa nó vẫn ngồi nhìn, ko ăn…mợ nó chứ phải làm sao bây giờ…
M: Thôi ăn đi nào 2 đứa
T: em ko ăn nổi đâu anh!
M: Vậy chắc uống được chứ? Hoàng rót bia mày, t cũng đang buồn đây, hôm nay nhậu, say quá thì mai nghỉ, khỏi làm cm gì hết…Thôi, vậy 2 đứa cứ khóc đi nha, tụi anh ngồi đây nhìn 2 đứa khóc, khóc cho đã đi, khi nào đã rồi thì nói anh…
2 thằng vừa rót vừa uống, vừa rít thuốc, rít ngay trong phòng luộn, giờ mặc kệ rồi, ko ý tứ gì nữa, uống được mỗi thằng 5 lon
T: Cho em uống với 2 anh
N: Nhi cũng muốn uống nữa…
M: ko có uống gì hết…
H: Muốn uống thì phải ăn…ăn hết 2 tô cháo kia đi rồi uống…
T: Em vừa ăn vừa uống…
M: thấy sao mày, hợp lý ko
H: ukmh vậy cũng được
1, 2, 3 zô, zô zô zô zô, đóng cửa la ầm ầm, mở nhạc đùng đùng…20p sau hàng xóm qua, pé pé lại con ơi, để cô xem TV…dạ…
Nhạc nhỏ volume xuống, mỗi lần zô là nhẹ nhàng thôi…đêm đó nhậu say bí tỉ…tới sáng…
M: ê H! alo sếp mày, hôm nay anh em mình nghỉ, t mệt quá…
H: ukmh! để tao…
nó ra alo, dạ sếp ơi, hôm nay tụi em ra cafe viết concept, mai em nộp lại cho anh…dạ dạ dạ dạ…
M: sao rồi mày!
H: ok rồi…
2 em nó thì xĩn đâu từ lâu lắc rồi, mà còn ráng ngồi đó gục, bảo 2 nó vô nệm nằm, mình với thằng H zọn zẹp chiến trường…xong, đi về phòng, 2 thằng nằm ngủ tới chiều…trang thủ dậy viết để mai nộp cho sếp, viết xong, tới 7 giờ tối rủ 2 đứa đi ăn…
Mọi chuyện cứ vậy, rồi thời gian cứ thế trôi qua, 2 đứa nó zần zần quên nỗi đau kia đi, chuyện mình với pé Nhi thì tiến triễn rất tốt, pé trang nó cũng biết chuyện rồi, ủng hộ 2 đứa lắm, cứ đùa là bắt mình phải gọi nó bằng chị mới chịu…còn thằng H với Pe trang thì chẳng ra sao cả…rồi một hôm, thằng H mặt mày cau có…
H: Trang nó quay lại với người yêu cũ rồi…
M: sao vậy, nó cũng biết mày thương nó mà
H: ukmh, nó biết, nhưng nó nói t lâu lắm rồi, nó ko có cảm xúc gì với t cả
M: ukmh! ko có cảm xúc gì thì thôi chịu, khó lắm…
H: tao biết chứ, nhưng vẫn quan tâm em nó thường xuyên…thôi thì hôm nay cũng đã rõ ràng rồi…
M: có buồn ko ku
H: Buồn gì mày, cái gì ko phải của mình thì mãi ko phải là của mình…
M: ukmh! CÒn cái gì của tao thì mãi sẽ là của tao…bạn pé Nhi nhiều lắm, để t nói pé nó giới thiệu 1 em…
H: thôi mày, yêu đương cm gì nữa, t muốn thế này 1 thời gian nữa…
M: ukmh! thôi tùy đồng chí, đồng chí có chí hướng thì đồng chí cứ thực hiện…
H: đùa mày chứ, t cũng thủ sẵn 1 pé rồi
M: móa! kinh chưa! ai vậy…
H: con bạn đại học t…
M: con nào
H: mày biết đếu đâu mà nói, àh có gặp rồi đó, nhưng chắc ko nhớ đâu, khi nào có dịp t giới thiệu, mà cũng chưa ra sao cả, t chưa tỏ tình…
M: ukmh! cần thì nói anh em giúp…
Sau này dần dần thằng Hoàng (được 1 bro nhắc thì em sửa lại, em ghi tên ba nó vào – ở em thì hay có trò đùa là gọi tên thằng ku kèm với tên ông già nó, hoặc là kêu tên ông già nó thôi, ông già nó tên Hải – con xin lỗi chú) ít xuất hiện hơn ở cuộc đi chơi với 2 chị em nhà pé Nhi, thay vào đó là thằng người yêu cũ của pé T, lần đầu gặp thì ghét thằng này bỏ mẹ, tướng kênh kênh như thằng bệnh, ko biết con pé trang nó yêu ở chổ nào nữa…mà thôi, cứ đối xử tốt, lỡ mà có anh em cột chèo thì sau này con nương tựa nhau mà sống…
Thời gian cứ thế trôi qua…mọi việc vẫn bình yên, chỉ có 2 điểm đặc biệt:
1. Pé trang đi với thằng này hoài, có khi đi qua đêm…
2. Mình với pé Nhi thì tần suất thứ 7 ra KS ngủ nó đều đặn hơn, vì pé trang nó cũng đi suốt mà, nó đi là mình với pé Nhi phóng ngay ra ks thôi, nó có cái tật đi không về là nói trước pé Nhi để khỏi đợi…
Nói chung là thích đổi không khí thôi, còn thằng H thì với con bồ no cũng thế, thứ 7 là chui tọt ra KS, haizzzzzz, đổi không khí là vậy đó…
Cứ thế bình lặn trôi qua, trôi qua, ko có gì đáng kể lại cả, và ngày mai mình sẽ kể tiếp cái đoạn đáng để kể, nó sắp diễn ra rồi…chào thân ái quyết thắng, đi ngủ…
Một số bác cứ thắc mắc vì sao em kể chuyện mà cả thế giới như chỉ có 4 đứa, em xin được nhắc lại:
1. Em đã nói ở khúc trên kia, câu chuyện em chỉ xoay quanh 4 nhân vật kia là nhiều
2. Nếu kể thêm hàng xóm, bạn bè, rồi học hành, thì các bác có cảm thấy nhạt ko, kể lại mà hơi dài thế này 1 số bác đã kêu nhạt rồi
3. Cũng chẳng có gì phải đáng kể về chuyện học hành + trong xóm + bạn bè nó cả, thì cũng có người kua, em biết vậy thôi, chứ em đâu có biết rõ…
4. Mà những chuyện đó biết sơ sơ thì kể làm ccm gì, ví dụ: thằng hàm xóm qua chọc em nó, em nó kể lại, ờh, biết là thằng đó chọc thôi, chứ sao em biết chọc thế nào mà kể lại mấy bác, em cũng ko có cái tính hỏi nhiều, ukmh! biết vậy thôi, mà biết vậy thì có cái gì để kể đâu…
5. Cái gì em biết thì em kể, em cũng ko phải loại pà 8 mà biết hết chuyện xung quanh nó mà kể lại – mà thật ra là ko biết hoặc biết quá ít để kể, với lại em ko phải là đạo diễn phim, hay tác giả kịch bản gì, mà lại ” bày vẽ ” thêm 1 số nhân vật đó làm gì, NÓI CHUNG LÀ CÁI GÌ EM BIẾT, EM THẤY, VÀ EM NGHE THÌ EM TƯỜNG THUẬT LẠI THÔI
Một lần nữa mong mấy bác đừng hỏi chi tiết và đừng hỏi thêm cái câu: VÌ SAO CẢ THẾ GIỚI, CẢ 1 XÃ HỘI MÀ CỨ KỂ CÂU CHUYỆN XOAY QUANH 4 ĐỨA EM, TẠI VÌ EM NÓI RỒI ĐÓ: CÂU CHUYỆN XOAY QUANH EM THÌ EM BIẾT EM KỂ, CÒN NGOÀI XA HỘI THÌ EM BIẾT 1 ÍT HOẶC LÀ KO BIẾT GÌ CẢ, THÌ KỂ LÀM CÁI GÌ…BIẾT KO ĐẦU KO ĐUÔI, KỂ VỚ VẪN LẮM…
Nói sơ về thằng người yêu pé Trang, đã đi làm và lớn hơn em 2 tuổi, thằng này ban đầu có vẻ kênh kiệu và em ko thích nó…nhưng chơi thì chơi, vui thôi…
Dạo này em với pé Nhi tiến triển tốt, tình cảm 2 đứa rất mặn nồng, tối nào về cũng gặp đi chơi cafe, ko thì qua bên phòng em nó ngồi laptop, em nó thì ngồi học bài, cái gì ko biết thì hỏi em chỉ, mà nói chung em chẳng chỉ được cái gì cả, vì em ko nhớ cái gì để chỉ…lúc xưa học thì học ko có tập trung, thi thì thi cố cho qua môn, chứ thật ra cũng chẳng có cố gắng gì, nên kiến thức ko đọng lại trong đầu…(tính mấy năm đại học thôi nha), nếu nó cố hỏi thì em lấy cái thực tế em làm ra em chỉ nó, và nó có vẻ rất thích thú, nói chung là kinh nghiệm sống + làm việc của em ra để nói + chỉ bảo nó…dạo gần đây thì thấy pé Trang nó đi nhiều hơn, một hôm đi cafe, em tò mò nên hỏi pé Nhi:
M: Nhi nè, sao dạo này anh ít gặp pé Trang vậy…
N: àh! chị 2 nói là đi làm…
M: đi làm gì
N: làm PG
M: ukmh! đầu quân cho công ty nào hay là PG tự do
N: Nhi ko rõ nữa anh
M: ở nhà ko gởi tiền hay sao mà phải đi làm…
N: Ko anh, nhà vẫn gởi tiền đó chứ, pa gởi cho em, còn mum gởi cho chị 2…
M: ukmh! Vậy thì sao phải đi làm…
N: anh người yêu 2 bảo là đi làm cho năng động…
M: ủa vậy àh, dạo gần đây anh cũng ko thấy người yêu trang qua chơi…
N: em cũng hỏi 2, nhưng 2 nói ảnh bận đi làm, hôm tuần trước em nghe 2 người cãi nhau đó…
M: cãi nhau chuyện gì em…
N: em ko rõ nữa, chỉ nghe thoáng thoáng: ” anh là thằng đốn mạt, khốn nạn, tôi đã hiểu anh là người như thế nào rồi “…
M: trời…
N: Rồi 2 vô nhà nằm khóc…
M: Em ko hỏi 2 sao…
N: Em có hỏi chứ, nhưng 2 im lặng…
M: ukmh! 2 chị em ở với nhau thì phải quan tâm nhau chứ…
N: chuyện gì 2 chị em cũng kể nhau nghe hết đó, nhưng sao lần này 2 ko nói gì với Nhi…
M: dạo này anh thấy nó sao sao đó, đi về thất thường quá…mà mặt lúc nào cũng tâm trạng hết…
N: cứ vậy đi anh, chứ Nhi ko biết sao nữa, khi nào 2 cần tâm sự chắc 2 kể em thôi…
M: ukm thôi vậy, àh! Hôm nào anh dẫn Nhi về nhà anh chơi nha…
N: về quê anh đó hả…
M: ukmh, anh cũng muốn giới thiệu cho cả nhà biết em…
N: Nhi ko biết nữa, thấy sợ lắm…
M: sợ gì chứ…
N: Nhi ko biết, nhưng thấy kì kì sao đó…
M: Ukmh tùy em, nhưng anh muốn 2 đứa quen biết cả 2 nhà đều biết…
N: vậy anh với Nhi về Nha Trang đi…
M: về sao đây, pa mẹ em như thế mà…
N: Về ở với nhà Ngoại Nhi, còn pa Nhi thì có gì 2 đứa qua thăm chơi…
M: ukmh! Cứ vây đi, nhưng đi thì chắc cuối tuần, anh xin nghỉ thứ 6 + sáng thứ 7 rồi đi…
N: ukmh!
M: mà Nhi ko học hay sao mà rủ anh về…
N: thì có học chứ, nhưng nghỉ vài hôm thì đã sao…
M: ukmh! sinh viên là vậy đó, trước anh đến lớp, cứ như là đi dự giờ…mà em có kể mẹ em biết về anh chưa…
N: em có kể rồi…mẹ thích anh lắm đó, ngoại nữa…
M: có gì mà thích chứ, anh xấu mà…chưa cưới xin gì mà đã…
N: có khi nào anh chán Nhi ko…
M: sao lại chán…
N: vì có được Nhi rồi
M: ngốc lắm, Nhi nghĩ anh là hạng người nào…
N: Nhi đùa đó, Nhi tin anh mà…
M: từ nay về sau đừng nói vậy nữa nha…
N: Nhi biết rồi…
M: Tính anh hay nổi nóng bất thường, ko ghét anh hả…
N: Những lúc đó ghét lắm chứ, nhưng Nhi vẫn thương anh…
M: sao lại thương…đáng lẽ phải ghét chứ…
N: Nếu nhi biết vì sao thương anh thì…
M: thì sao…
N: Nhi ko biết, ngoài cái tính dễ ghét đó, anh rất thương và chìu Nhi…
M: ủa! Chứ ko chìu chuộng người yêu thì chìu chuộng ai…
N: ai biết con nào đó…
M: trời…
Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp tục, trong tuần đó em xin nghỉ làm về Nha Trang với Nhi luôn…gọi điện cho pé Trang thông báo 2 đứa về, chứ ko lại trách sao đi mà ko nói…
M: Trang ơi! Nhi nói em chưa! Cuối tuần này anh về Nha Trang với Nhi đó, nói để em biết chứ ko lại trách anh…
T: Nhi nói rồi, mà khi nào anh, em đi về luôn với…
M: thật ko đó, đừng xạo anh nha, chiều tối thứ 5 đi…
T: để em sắp xếp thử, chắc về cùng anh với Nhi được đó
M: ukmh! đi chung cho vui, anh đi 1 mình ngại thấy pà…
T: ngại gì chứ, mum em vui tính lắm…
M: Cũng ngại chứ, cố gắng sắp xếp về nhen…năn nỉ luôn đó…
T: Vâng!
M: ukmh!
Tối thứ 5 3 đứa lên xe về Nha Trang, rồi bắt taxi về nhà ngoại, ngủ ở đó, sáng dậy ăn sáng cafe, ngao du Nha Trang…cảm nhận ban đầu: Nha Trang thật bình yên, con đường dọc biển (em nhớ Trần Phú thì phải – “lần đầu tiên và cũng là duy nhất ” từ đó đến giờ em đi Nha Trang, lần trước thì mẹ dẫn đi, nhưng lúc đó có 5 tuổi, chẳng biến gì cả), nó còn đẹp hơn cả đường dọc biển ở VT, ko hiểu sao VT lại được chọn là con đường đẹp nhất VN nữa…, về đó ăn cơm với ngoại, với mum pé Nhi, nói chung là vui lắm, cười nói suốt, ngoại Nhi cũng hơi khó tính, nhưng với người già thì chỉ cần 1 chút tinh ý là lấy lòng được thôi: phải lịch sự, phải thể hiện mình là người lớn, chững chạc đàng hoàng…và nên ngồi nói chuyện với pà thì sẽ lấy lòng được họ thôi, nói vài câu thì thấy, trước ngoại có theo cách mạng, thích nói về những gì đã làm trước kia, rồi ok thôi, vận dụng kiến thức mà trước đó ngồi nói chuyện với ông nội mình, ngồi chém gió chém bão với pà sau bữa ăn tối, pà với mình ngồi ở salon phòng khách…mở tv mà ko xem, chỉ nói chuyện thời pà hoạt động cách mạng…, 2 pà cháu nói chuyện mà đến nỗi pé Nhi nó phải thắc mắc (sau khi nói chuyện với pà xong, thì 2 đứa lên ban công nc) – pet thì nó ở dưới nc với mẹ…ngoại thì đi vào phòng ngủ rồi:
N: hình như anh là cháu ngoại chứ ko phải Nhi
M: sao vậy
N: cháu về mà ngoại nói được có vài câu, còn lại là ngồi nói với anh
M: chứ ko muốn anh lấy lòng ngoại àh…
N: anh ghê thật đó…
M: ko ghê sao mai mốt cưới Nhi về được hén…
N: quỹ…sợ anh luôn…
M: đùa chứ anh cũng thích nói chuyện với người lớn, nói chuyện với họ mình sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm sống + nhiều kiến thức mà ko có sách nào chỉ được…
N: anh tinh tế thật đó…
M: cái này do luyện công với ông nội anh đó chứ, về nội, 2 ông cháu hay ngồi nc này lắm…
N: hèn gì tính anh già như ông cụ…
M: ủa mà trang đâu em, sao ko lên đây, 8 chơi…đâu có lúc nào được thoải mái thế này…
N: 2 ở dưới với mẹ đó, để xem xuống xem sao, rồi gọi 2 lên chơi luôn…
M: ukmh! nhanh nha, xuống đi anh hút điếu thuốc…
N: hút quài…lấy Nhi về rồi anh phải bỏ thuốc đó…
M: ukmh! có lẽ sẽ bỏ, nhưng ko phải thời điểm này, thôi em xuống đi…
N: dạ…
Ngồi đó tỉ tê với điếu thuốc, cảm giác thật thoải mái, cuộc sống ko bộn bề như sg,lâu lâu được như thế này thật đã…cảm giác nói chung rất là đã…
Rồi pé trang đã lên, 3 anh em ngồi nc, nói đủ thứ trên đời, riêng pé trang thì vẫn thấy nét mặt đượm buồn, rất suy tư âu lo…ngồi đến hơn 11 giờ thì mum gọi pé Nhi vào ngủ, về nhà thì Nhi ngủ vớ mum, còn Trang thì ngủ với ngoại, em thì nãy mum nói rồi, nằm salon nha con, ờh thôi chịu thôi, salon vậy, ngoại chỉ có mình mẹ pé Nhi là con gái + út, mấy cậu ở trên thì đã lấy vợ, rồi qua Úc ở hết rồi, chỉ có ngoại là ở lại, ngoại có nói ” ở đây còn mồ mã ông pà, còn có ông ngoại pé Nhi, pà qua đó luôn thì ai chăm sóc mồ mã, sống ở đâu pà chết ở đó, pà ko đi đâu cả “, người già là vậy đó, họ sống ko chỉ vì mình, vì cái gọi là cái tình nữa, có sống có chết, thì cái tình vẫn là thiêng liêng là tất cả với họ…pé Nhi ngồi 1 lát nữa rồi qua phòng mum ngủ, còn lại chỉ mình với pé Trang…thấy nét mặt em nó đượm buồn, gặng hỏi…
M: Trang, có chuyện gì vậy em, mấy ngày nay anh thấy em sao đó, cứ như là người mất hồn…
T: Cũng có 1 số chuyện anh, em buồn lắm, thất vọng lắm…
M: anh đã về nhà em rồi, xem anh là người trong nhà được chứ, có gì kể anh nghe đi…anh ngồi đây để em tâm sự đó…
T: ước gì em có 1 người anh như anh từ trước…
M: thôi nào, anh nghĩ nói ra hết em sẽ đỡ buồn hơn đó…
Nét mặt trang vẫn như thế đượm buồn, ngồi bệt xuống nền nhà ban công, mặt cuối xuống, trán tựa vào đầu gối, hình như em nó đang khóc…
M: sao vậy trang…nói anh nghe đi…
T: em ko biết nữa, vừa nói nước mắt vừa rơi…
M: mình đã là người 1 nhà rồi, đừng dấu anh, có gì thì mình cùng giải quyết…
T: khóc to hơn 1 chút, lần này mình nghe những tiếng nất nghẹn ngào từ trong cổ họng pé trang
M: em nói đi…sao vậy…
T: con trai là vậy sao anh…ai cũng như ai hết…
M: em cãi nhau với người yêu àh…
T: em buồn lắm, đàn ông chỉ là thế, cũng chỉ là bọn súc sinh
M: ukmh! đàn ông là thế…(mình muốn cãi lại lắm, nhưng thôi ko nên, cãi thì làm được gì bây giờ, phải im lặng để nghe em nó nói chứ, con gái là vậy đó: nếu nó nói được thì sẽ nguôi ngoai hơn)
T: em ko tin ai hết…
M: kể cả anh sao trang…
T: ngồi im lặng, rồi lại khóc, rồi lại nất lên từng tiếng…
M: em khóc, lại khóc…mình xích qua chỗ pé trang, dựa vào vách tường, ngồi cùng chiều với pé nó, lúc nãy là ngồi đối diện, đưa tay qua, siết nó 1 cái thật chặc và nói nhỏ vào tai nó: em nói cho anh biết, vì sao lại vậy, em tin ở anh chứ, đúng ko trang
T: tại sao lại vậy chứ anh
M: bình tĩnh! kể anh nghe đi
T: khóc nữa, lại nghe tiếng nất nữa, lần này thì mình thật sự thấy…buồn theo em nó rồi đây ” anh ko được nói với ai, kể cả pé Nhi ”
M: anh hứa, em biết tính anh rồi mà…a ko phải…
T: em bị lừa rồi anh…
M: em nói đầu đuôi anh nghe xem…
T: vừa nói vừa nất, em quay lại với người yêu cũ, tụi em vẫn đang vui vẻ với nhau, anh cũng hay zẫn em đi zới thiệu với bạn của ảnh, đi đâu chơi với cty, ảnh cũng dẫn em đi theo…
Hôm đó em với ảnh đi xem phim xong, thì bạn trong cty ảnh gọi đến Phương Đông chơi, nói là zẫn em đi chung luôn, vì ai cũng zẫn theo người yêu hết, đến bar thì có sếp của ảnh nữa, ai cũng có cặp, chỉ có sếp của ảnh là ngồi 1 mình, nhưng xung quanh là mấy em phục vụ, chơi tới 1 giờ sáng thì ai cũng về hết rồi, sếp bảo ảnh ở lại chơi thêm rồi bàn công việc với anh ấy luôn, em nghe được là: do trưởng phòng kinh doanh cty xin nghĩ nên sẽ cất nhắc ảnh lên trưởng phòng, vì hiện tại là 2 phó phòng…ngồi nói chuyện đó em cũng vui với ảnh luôn, sếp thì cứ gọi thêm rượu và em với ảnh, với sếp ảnh ngồi uống…, uống được 1 lát thì em mệt quá nên gục lúc nào ko biết, sáng dậy thì thấy em đang nằm trong ks với sếp ảnh…
M: ukmh! em nói tiếp đi…
T: em hoảng quá, vội mặc đồ vào và chạy ra gọi điện cho ảnh, nhưng điện thoại ko gọi được, em gọi taxi chạy về phòng, rồi về đó nằm rồi nghĩ lung tung cả lên, tối đó em gọi điện cho anh ấy thì được, em hỏi ảnh sao hôm qua lại như vậy, ảnh nói ảnh ko biết nữa, ảnh cũng gục tại bàn, rồi em hỏi ảnh có biết chuyện gì đêm qua ko, ảnh nói ảnh ko biết, rồi em chửi ảnh trong điện thoại…em vào phòng rồi nằm đó khóc…
M: là vậy thật hả pé Trang, anh nghĩ em nên dấu chuyện này đi…
T: em cũng nghĩ là sẽ dấu ảnh, ko cho ảnh biết, tối hôm sau ảnh gọi em ra và đi cafe với ảnh, ảnh hỏi em đủ thứ hết, rồi hỏi tối đó em ngủ ở đâu, hỏi nhiều lắm, em chỉ nói là em ngủ ở ks 1 mình, rồi anh thắc mắc, hỏi cứ như tra xét em…, em buồn lắm, em định sẽ cố dấu chuyện này luôn, nhưng ảnh cứ hỏi, rồi tra xét đủ điều, em mệt lắm, nên em nói đi về…sau hôm đó thì ngày nào sếp ảnh cũng gọi điện cho em, em ko nghe, rồi nhắn tin cho em với lời lẽ dung tục lắm anh…” đi với anh 1 đêm nữa nha…” ông ta thật là trơ trẽn…
M: ukmh! vậy được rồi…
T: hôm sau ảnh lại đòi gặp em, em ko muốn gặp nên nói ảnh để khi khác, cứ thế rồi 2- 3 ngày như thế, thì ảnh nhắn tin cho em, và nói rằng, thôi chia tay nha em…em buồn lắm, chẳng biết sao cả, sao lại chia tay em, ảnh nói là mệt mỏi lắm rồi, em cứ như là người khác vậy đó, em nói lại là sao anh lại nghĩ vậy rồi hẹn ảnh ra cafe nc, ảnh ra gặp em, rồi nói chuyện cứ như 2 người xa lạ, điện thoại cứ kêu suốt, em lấy ra thì thấy số lạ gọi, em ko nghe máy, rồi ảnh hỏi có chuyện gì mà ko nghe, em nói người nào đó cứ gọi phá em, ảnh nói đưa điện thoại đây, nó mà gọi nữa thì anh nói chuyện cho, em ko đưa, ảnh nói em có gì đó mới ko đưa, rồi em đưa cho ảnh…điện thoại vang lên, ảnh nghe máy nhưng bên kia cúp máy, rồi tin nhắn tới – cũng số đó luôn, ảnh lấy ra đọc, ” hôm nay em rãnh ko, đi với anh, nhớ em quá, em thật là dễ thương “…đọc xong rồi ảnh lại chất vấn rồi lại xét nét em…nói là em quen ai nữa, sao lại bắt cá 2 tay như vậy, ảnh chì chiết em zữ lắm…em bực quá nên mới nói: bây giờ anh muốn nghe hết mọi chuyện ko, em kể anh nghe, đừng có nói cái kiểu sock đó với em…vẫn cái zọng
sock sock đó ” ko ngờ em lại như vậy, ko khác gì mấy con khác, đời lắm bạc bẽo khi gặp phải 1 người như em…” thế rồi…
Rồi em kể hết sự việc hôm trước cho ảnh nghe, ảnh im lặng, rồi ko nói gì, ngồi đó được 1 lúc thì 2 đứa đi về, thái độ của ảnh đã thay đổi, ít quan tâm em hơn, và sau đó thì ko hỏi thăm gì nữa: trước đó thì đi làm, thì mỗi sáng cũng nhắn cho em 1 tin, chiều tối nếu bận gì đó cũng tranh thủ gọi điện nói chuyện em 1 lát, tối nhắn tin chúc...