Truyện: Chuyện Sinh Viên Và Kiếp Cave
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: GameHub.Pro
**********************
Trong truyện có yếu tố [18+]. Bạn nào cảm thấy không thích thì bỏ qua nhé.
Chuyện kể về cuộc đời sinh viên của tác giả, và sinh viên vừa mới ra trường chưa nhận bằng, nên vẫn liên quan đến sinh viên.
Kiếp cave: những mảnh đời nghiệt ngã mà tác giả đã gặp, cũng 4- 5 người như thế, và mỗi người mỗi khác…
Cũng thấy hơi buồn khi move vào đây, vì chuyện mình kể không hẳn là tình yêu…nếu tình yêu mình sẽ tự post ngay vào đây, mình chỉ muốn kể trong cuộc đời sinh viên mình đã gặp những mảnh đời như thế nào…như vậy thôi…
***
Phần I
Bất chợt hôm nay, ngồi lục lại trong đống nhạc mình viết, có 1 bài hát mang tên ” Kiếp cave “, ký ức chợt hiện về, 1 cô pé non nớt, mới tí tuổi đầu mà đã làm cái nghề này…Lời thoại thì mình nhớ mang máng rồi viết vào, chứ ko nhớ rõ, nhưng nội dung câu chuyện thì vẫn vậy nhé…thôi viết đây!
Ngày ấy ở ktx Nguyễn Chí Thanh, các bác biết khu đó phức tạp cỡ nào rồi, chuyện sinh viên mà cãi nhau với mấy chị ” gà ” ở đó thì như thường ngày, cuộc đời em cũng thế, cứ thế thầm lặng trôi qua, rồi bỗng 1 hôm đi làm về trễ (đi bưng tiệm phớ, ktx 11h đóng cửa mà 12h mới về), mới năm 1 mà, có quen biết mấy bác bảo vệ ở đó đâu mà…gõ cửa xin vào, thế là lúc đó nói thằng bạn, thôi mày về đi để tao ngồi đây đến 5h sáng, mấy bác mở cửa t vô ngủ…thằng bạn ko nỡ bỏ mình, nhưng vì nó ở với pà chị khó tính + ông anh rể khó chịu, nên nó phải về nhà nó (mà ko thể cho em ngủ ké được)…
Còn chuyện khách sạn thì đừng có mơ tưởng, sinh viên nghèo, bỏ ra mấy trăm k vào đó thấy tiếc lắm (lúc đó nghĩ vậy, chứ sau này vào ks với gấu mới biết giá chỉ có 150k/ qua đêm) hồi đó ngu vãi ra…mà có biết 150k cũng ko vào, bưng bê tiệm phở có 30k/ buổi tối mà ai zám tốn tiền kiểu vậy…
Ngồi trước kí túc xá, lưng dựa vào cửa sắt và châm vội điếu thuốc, rít 1 hơi ngồi đếm còn bao nhiêu điếu…còn 5 điếu, ko biết có qua khỏi đêm nay ko…ngồi rít được mấy hơi thì có 1 con pé nó tới…nói thật là run lắm, sợ ăn cướp…mà nó xuynh vãi các thím…nhìn múp rụp, ko biết có phải do trời tối ko nữa…
CB: Anh ơi cho em điếu thuốc!
M: Bát tô đó, hút được ko mà xin…
CB: Thuốc gì cũng được anh, dân quân mấy hôm nay ” dí ” giữ quá, tụi em chẳng làm ăn được gì hết…
M: Nè…
CB: Cầm điếu thuốc day day, thế đưa thuốc mà ko đưa quẹt sao hút…
M: Nè…
CB: Anh ở đâu mà sao ngồi đây!
M: Chỉ lên trên, tầng 7…
CB: sinh viên àh!
M: Thế ko sinh viên sao mà được ở trên đó
CB: Nói chuyện lạnh lùng vậy!
M: Chứ em làm gì mà giờ này còn ở đây!
CB: Em làm cave…
M: Thật sự lúc đó hơi choáng, vì nhìn nó mặc đồ cũng đàng hoàng lắm, ko có hở hang như mấy ” chị ” mà mình thường thấy…mặt ngơ ngác hỏi lại nó ” thật hả em ”
CB: em đùa anh làm gì…
M: Ukmh!
CB: Em biết tụi anh khinh bọn em lắm, nhưng cuộc sống là vậy đó, tụi anh có tiền đi học, còn em ở dưới đó khổ quá, phải lên tp làm cái nghề này…
M: Ukmh…
CB: Sao uk quài zậy, cho em mượn cái quẹt…
M: Nè…
CB: Rút tờ báo đâu trong cái cây gần đó…đốt và nhảy qua nhảy lại
Mình thì ngồi nghĩ, con điên, nhảy như khỉ…bố con bệnh…
CB: trả anh quẹt này, ko biết sao tối nay xui vậy, mãi mà ko có khách…em đốt ” phong long “…
M: Ukmh! Vậy tưởng em bị điên chứ…
CB: Cười! Đúng là bọn sinh viên…
Mình ngồi đó rít thuốc và nó tiếp tục đứng đó…có 1 chiếc xe máy tống 2 đi qua, tấp vào lề, nói gì với em nó…mình ngồi cách đó 15m mà chẳng nghe gì cả…lúc đó nói thật chứ cũng muốn nghe thử tụi nó nói gì mà vẫn ko nghe được…rồi sau đó 2 thằng đó đi, con pé nó quay lại chổ em
CB: Cho em điếu thuốc nữa, mấy thằng điên, nghĩ sao 200 2 thằng qua đêm…
M: Còn mấy điếu, hút chi zữ zậy…nè…
CB: Uk! Nói thật chứ em ghét thuốc lắm, nhưng làm cái nghề này, đâm ra nghiện rồi…
M: Làm lâu chưa…
CB: gần 1 năm…
M: Mà nhiêu tuổi mà cứ xưng hô bằng anh quài zậy…
CB: em 17…
M: Nhìn mặt vầy mà 17, chắc anh 16…
CB: Uk! Ko tin thì thôi…
RỒi 1 chiếc xe máy nữa sắp tới, rọi đèn vô chổ em với con pé ngồi, nó vội chạy ra, nói loáng thoáng gì đó rồi con pé leo lên xe thằng đó và đi…còn em thì tiếp tục ngồi và đợi ktx mở cửa, cứ thế ngồi rít thuốc và đợi…
2 đứa quen nhau như vậy đó, cũng chưa hỏi được cái tên, quê ở đâu…
Ngồi đó đến khoảng 1h30 thì em nó quay lại, cũng ngồi trên xe thằng lúc nãy…nó tới và nói
CB: Nè! trả 2 điếu thuốc lúc nãy nè…(nó rút ra 1 gói JET)
M: xin có 2 điếu, trả gì tới 1 gói…
CB: Có vay thì có lãi…
M: Thôi cầm đó đi, nhiêu đây đủ qua đêm nay rồi…
CB: ko lấy thì thôi đừng hối hận
Nói thật chứ muốn lấy lắm đó,, rồi nó lại tới chổ mình ngồi tiếp và hỏi han mình đủ thứ trên đời, rồi mình cũng hỏi lại nó cho đỡ buồn ngủ, nói thật hôm nay cũng may mắn có con pé này nó ngồi nói chuyện…
M: Tên gì!
CB: Gọi em là em được rồi, biết tên làm gì…
M: ukm! Quê ở đâu!
CB: Sinh viên hay công an vậy…
M: Ko trả lời thì thôi! Nãy đi đâu vậy…
CB: Đi khách…đi 2 thằng mà nó trả có 300k, nhưng thế cũng ổn rồi…dạo này ế quá
M: Uk! Chứ thường thì đi bao nhiêu!
CB: 1 shot/ 200k
M: 1 shot là sao…(nói thật chứ hồi đó ko biết mẹ gì cả)
CB: 1 shot là 1 lần…
M: làm sao biết 1 lần, 1 lần 10p hay 1 tiếng…
CB: Tùy thằng kia, nó xong khi nào thì xong khi đó…
M: Uk! Vậy nó 2 tiếng thì cũng phải 2 tiếng àh…
CB: uk, nhưng ko có thằng nào mà sống sót với em quá 30p
M: uk! Xinh thế này mà phải đi làm thế này àh
CB: Uk! hoàn cảnh đưa đẩy thôi anh
M: Sao ko xin vào bar nào đó làm (Nói bar vậy chứ cũng nghe tụi bạn kể là vậy là vậy, chứ chưa zô lần nào – tính thời điểm đó nhóe, chứ giờ thì đi hoài)
CB: Ko có cửa vào đó anh…
M: uk!
CB: sao hỏi nhiều vây
M: Nói cho đỡ buồn ngủ, với lại người ta hỏi mình mà ko hỏi lại cũng bất lịch sự…
CB: ờh, dạo này ế quá, đm bọn dân quân, ngày nào cũng đi tuần, đuổi tui em chạy khắp nơi…
M: ế quá thì về ngủ đi…
CB: Ngủ thì lấy cái gì ăn…
M: mới có 300k rồi đó
CB: 300k này chia ra nhiều lắm, cho thằng xe ôm lúc nãy…rồi sau đó là ai đó thì đếu nhớ nữa…
M: Ờh! thế 1 ngày cần bao nhiêu
CB: 500k…
M: Ờh vậy ở lại đợi thêm khách tới àh…
CB: Ukmh, phải như vậy mới có tiền gởi về quê cho tụi nhỏ ăn học…
M: Uk!
CB: Hay anh đi zùm em nhen, lấy rẻ anh thôi…
NGhe câu này mà choáng cả hàng họ…
M: Em cứ đùa…
CB: Em nói thật chứ ko đùa, mai em phải ra gởi tiền về cho mẹ để lo cho mấy đứa em học, với tiền trả nợ nữa…
M: Nợ nần gì…
CB: Ba em chơi banh, đề…cầm sổ cắm nhà để chơi, cũng may người ta nghĩ tình làng nghĩa xóm, thấy mẹ con em khổ quá nên cho trả từ từ, ko trả đúng hàng tháng thì người ta siết nhà…
M: Nợ bao nhiêu mà…
CB: Hơn trăm triệu anh, em làm cả năm rồi mà mới trả 1 nữa àh…
M: Chứ mỗi tháng phải gởi về nhà bao nhiêu…
CB: 10tr anh, trả nợ với trang trải cuộc sống ở nhà, mẹ em bị bệnh nên ko làm được, còn mấy đứa em nữa…
M: Thế có bao nhiêu rồi,
CB: em chỉ mới có hơn 8tr…
M: Thế ko mượn được ai àh!
CB: Mượn thì em nói anh làm gì, a ko hiểu được cuộc sống của tụi em đâu…phức tạp lắm…
Lúc đó nó kể, nhìn mặt nó tội lắm, em thật sự xót xa cho nó…
M: Vì thế nên em lên đây làm àh…
CB: Học xong lớp 10, em lên đây, rồi làm thuê cho người ta, nhưng ko đủ tiền…nên em mới nghĩ đến chuyện này rồi đi làm…
M: Uk! anh biết hoàn cảnh mỗi người mỗi khác…a cũng đồng cảm với hoàn cảnh của em…
CB: Vậy anh đi với em nha, được đồng nào hay đồng ấy, ko trả người ta siết nhà em…
M: …im lặng…
CB: ANh đi với em đi, anh đưa em bao nhiêu cũng được…
M: a ko phải loại người ăn bánh trả tiền em àh…
CB: Giúp em đi anh…tháng này ko biết tháng gì mà dân phòng cứ đi tuần quài…
Lúc đó ngồi nghĩ, đi thì được gì, rất muốn…nhưng sao trong tâm ko cho phép, dằn vặt lương tâm nhiều lắm, thấy nó kể cũng tội…ko hiểu lúc đó có bị bùa mê gì ko mà…đứng zậy…
M: Anh mới nhận lương được hơn 1 tr, em cầm lấy…
CB: để em gọi anh xe ôm tới rồi mình đi, nhưng em lấy anh 200k thôi, em ko lấy nhiều đâu…
M: em cầm lấy, và ko đi đâu hết…
CB: ý anh là sao…
M: anh nói rồi, a ko phải là loại ăn bánh trả tiền, anh biết đưa em thế này, 2 người mới nc vài câu…em có trả hay ko thì anh cũng chịu, nhưng nghe em kể thế anh thật sự thấy đáng thương cho em, bạn anh cũng vì banh bóng mà nó làm khổ gia đình…
CB: Anh có đi thì đi với em, em ko nhận đâu…
M: thôi em cầm lấy đi mà gởi về nhà, rồi khi nào có trả anh, anh cũng ko giàu có gì để giúp em nhiều…em cứ cầm lấy…
CB: cảm ơn anh, vậy làm sao em trả anh…
M: khi nào em có, em mang gởi bảo vệ đó, bỏ vào bì thư, ghi tên và phòng anh vào: anh tên là…phòng…
CB: Cảm ơn anh, em hứa sẽ trả anh sớm…
cuộc nói chuyện cũng dài…rồi mình cứ ngồi đó rít thuốc, nó cũng rít thuốc, ngồi hỏi thăm quê quán, tên gì thì lần này nó nói thật: em tên H quê ở cà mau…
nói đủ thứ trên đời, chuyện ngày xưa nó học ở đâu như thế nào, có người yêu chưa…nói chung là nhiều lắm, chỉ nhớ cái lúc mà nó nói đến người yêu nó thôi…
CB: anh có người yêu chưa…
M: Có rồi em…
CB: Ukmh, anh đẹp trai thế này ko có thì hơi lạ…
M: Khen anh giữ vậy, còn em sao…
CB: em đã từng có người yêu, năm em học lớp 9…
M: Sao yêu sớm vậy…
CB: chuyện gì đến nó đến anh, lúc trước em cũng đâu có nghĩ em làm nghề này…
M: Uk! người yêu em cùng lớp àh…
CB: Ko anh, lớn hơn em 3 khóa, năm em học lớp 9, ảnh học 12…
M: Uk
CB: Lúc trước em học giỏi lắm, được thầy cô khen quài àh…
M: uk! nhìn em anh thấy cũng rất thông minh, tuy em làm nghề này, nhưng anh thấy em nói chuyện rất đàng hoàng…ko có như mầy pà kia, ăn rồi chửi lộn với mấy thằng con trai ktx anh suốt, mà toàn chửi bậy, L nọ L kia…
CB: …im lặng…
M: Anh tò mò chút! Vị khách đầu tiên của em là ai…người đầu tiên mà em làm chuyện này đó…
CB: dạ, người đầu tiên là 1 người mà em từng xem là người cha thứ 2 của mình…
M: hả! Thật àh
CB: năm đó em thi tốt nghiệp xong, rồi sau đó người yêu em nói lên sg làm, vì ảnh rớt đh, cũng lúc đó pa em vỡ nợ…
M: ukmh! em nói tiếp đi
CB: Em suy nghĩ nhiều lắm, đang học lớp 10…, rồi quyết định lên sg với ảnh, để phụ giúp mẹ, chuyện tiền bạc…ảnh nói lên đây ảnh lo cho em, vì công việc ảnh cũng ổn rồi…
M: người yêu em làm gì…
CB: ảnh đi phụ hồ…(em nhớ mang mán thế)
M: uk!
CB: Cuộc sống ban đầu cũng vui vẻ lắm, ảnh đi làm, lo cho em phòng trọ, tiền ăn,còn em thì giúp việc, giặc đồ thuê, làm việc nhà cho ai cần…
M: ukmh! 1 tháng em được bao nhiêu!
CB: Cũng ít anh, chỉ được hơn 1tr, em làm để zành zữ lắm, có bao nhiêu là gởi về cho nhà hết…
M: ukmh!
CB: sau đó thấy khổ quá, thì em mới nói ảnh, em đi làm thuê osin ở nhà người ta luôn, 1 tháng được hơn 2tr…chổ này do người quen ở dưới giới thiệu em…
M: vậy em qua đó làm hả!
CB: uk! vào đó ông chủ + bà chủ tốt với em lắm, ngoài lương tháng, bà chủ còn cho đồ cũ của pà với đồ củ của con pã nữa, em lấy gởi về quê, hàng tháng ngoài lương, thì ông chủ còn cho em tiền thêm để gởi về nhà nữa…người cha thứ 2 của em…
M: vậy là ông này đã…
CB: là ổng
M: Ukmh!
CB: Hôm đó pà chủ đi công tác ở tận Hà Nội, chỉ có em với ông chủ ở nhà, với con gái 6 tuổi của ổng nữa, như mọi hôm thì ăn cơm xong, em tắm cho con gái ổng, rồi ngồi chỉ nó học bài và cho nó ngủ…
M: em nói tiếp đi…
CB: Đêm hôm đó, lúc hơn 10 giờ tối, con gái ổng đã ngủ, rồi em trở lại phòng em…
M: em nói tiếp đi…
CB: Đêm hôm đó, lúc hơn 10 giờ tối, con gái ổng đã ngủ, rồi em trở lại phòng em…em vừa vào phòng, rồi em vào phòng tắm tắm, thương em lắm, nên cho em 1 cái phòng riêng luôn, em đang mặc đồ vào thì bỗng đâu ông chủ xô cửa phòng tắm vào…em la lên, thì ổng nhào tới bịt miệng em lại, rồi nói ” im lặng, ko tao đuổi về quê là ko có tiền trả nợ nữa” em hết sức chống cự lại, em vùng vẫy, nhưng em ko thể nào chống cự lại ổng, ổng khỏe lắm, ổng vật em xuống nhà tắm…, rồi lấy khăn bịt miệng em lại, nên em ko thể hét hay nói được nữa, rồi ổng cởi đồ em ra…sau đó thì chuyện gì anh cũng biết rồi đó, xong xuôi ổng về phỏng ổng, còn em ngồi đó, em khóc rất nhiều…em chỉ muốn chết vào lúc đó, nhưng em chết thì ai lo cho nhà em, mẹ em thì ko làm được gì rồi, còn em của em nữa, em tắm lại 1 lần nữa, rồi vào giường nằm, rồi lại suy nghĩ…nằm được chút thì ông chủ lại qua, em sợ quá, trùm chăn lại, rồi nép vào 1 góc giường, ổng tới ổng nói: ” mày mà kể chuyện này cho ai nghe, tao ziết chết “, em cũng im lặng, rồi ổng nói tiếp: ” đây là 5tr, cầm lấy rồi gởi về quê “, ổng ném vào mặt em, rồi đi ra…
Cầm cục tiền đó, em lại khóc, thật nhục nhã cho em…, em nằm mà ko thể ngủ được, nằm đó gần tới sáng, thì em xuống làm đồ ăn sáng + pha cafe cho ông chủ, vì sáng ông chủ hay đi chơi tenis, em xuống dưới và như thường lệ là làm ốp la 2 trứng, ổng ko ăn bánh mì, chỉ ăn trứng và uống cafe sau đó mới đi chơi tennis, em đang làm thì ổng ở đâu từ đằng sau ôm chầm lấy em, rồi nói, im lặng, tao cho mày thêm 2 triệu nữa, em nghĩ đời em cũng chẳng còn gì rồi, để ổng làm gì thì làm, còn tiền mẹ em với em của em còn sống được, ổng kéo quần em xuống, rồi làm từ đằng sau…em vừa chống 2 tay trên cái bếp, vừa khóc, sau đó ổng làm xong thì em zọn đồ ăn sáng + cafe cho ổng, ổng ăn xong rồi lên phòng lấy 2tr xuống cho em, nói em cầm đi, và ko có được nói với ai, nói là ông ziết em…
Thời gian cứ thế trôi đi, cứ vợ ổng mà đi lúc nào là em phải phục vụ cho ổng lúc đó, vợ ổng mà đi chơi với bạn là ổng lại lẻn vào phòng em, rồi lại làm cái chuyện đó, cứ mỗi lần làm như thế, ổng cho em 500k, em cũng cam phận thôi chứ biết làm sao, vì còn mẹ, còn em của em nữa mà…rồi chuyện gì đến cũng phải đến…
Hôm đó vợ ổng đi chơi với bạn rồi về sớm, ổng thì đang ở trên lầu với em, đang làm chuyện đó, vợ ổng về…(Lúc trước cũng nghi em với ổng rồi, vì em thấy ánh mắt pà chủ đợt zạo này nhìn em lạ lắm…), pã xông lên phòng em, rồi thấy em với ông chủ ko 1 mảnh vải trên người…pã xông vào, đánh đấm em, cào cấu em, em chỉ biết ngồi im, để pã làm gì pã làm…, ông chủ thì lo mặc đồ vào rồi chạy khỏi phòng, đánh đập em xong, pã đi ra, rồi sau đó quay lại: cầm tiền quăng vào mặt em, chuyện này mày ko được nói với ai, zọn đồ đạc, đi ra khỏi nhà tao trong đêm nay…
Em buồn lắm, thu zọn đồ đạc, rồi lang thang đi…đi về đâu, đi vô định, ko biết sẽ về nơi đâu nữa, vừa đi vừa khóc, cuộc đời của em lại sang trang mới…
CB: Em đi trong cảm giác mất hồn, ko định hướng…
M: rồi sau đó sao em…
CB: Sau đó thì em đi rồi dạt tới khu này, em gặp anh xe ôm – cái anh mà lúc nãy vừa chở em đi đó…chuyện cũng dài lắm, rồi sau đó em làm nghề này…
M: Cuộc đời e thật lắm cái khổ cực, mẹ em có biết em làm nghề này ko!
CB: Ko anh, em chỉ nói mẹ là em đang làm giúp việc cho người ta thôi!
M: Mẹ em ko hỏi giúp việc sao có tiền nhiều gởi về àh!
CB: Có chứ, nhưng em nói, gia đình người ta thương em, nên cho em nhiều tiền…
M: Uk! Sao lúc đó em ko tìm đến nhà người yêu em!
CB: Còn mặt mũi nào mà tìm đến anh!
M: uk! Anh hiểu…
Cuộc nói chuyện cứ kéo dài đến thế, rồi cũng gần tới sáng, em nó bảo về ngủ sớm, để hôm sau còn phải thức làm nữa…còn em thì ngồi đó đợi, rồi ktx cũng mở cửa, em lên phòng, cũng nằm nghĩ, ko biết mình có bị lừa ko ta, nó có trả tiền cho mình ko…? nằm nghĩ nhiều rồi em ngủ lúc nào ko biết…
mấy tuần đầu, ngày nào em cũng trông ngóng số tiền đó, nhưng sao ko thấy đâu cả, em thất vọng quá trời, vậy là mình bị lừa rồi, nên sau đó em cũng ko nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa, cứ nghĩ là 1 bài học vì cái tội tin người của mình, rồi đến 1 hôm, đi làm về khuya nữa, lần này cũng vậy, em lại ngồi trước ktx và đợi mở cửa…ngồi được 1 lát thì thấy 1 dáng người quen quen, áh! hóa ra là con H đây mà, em định chạy tới chửi nó…nhưng con pé vừa thấy em thì chạy tới
CB: áh anh, mấy hôm nay em đợi anh hoài!
M: Nóng máu lắm rồi, đợi gì…
CB: Đợi trả tiền cho anh
M: Sao ko gởi bảo vệ trả mà đợi!
CB: Anh biết rồi đó, em làm nghề này, em tới đưa bảo vệ, rồi họ nghĩ thế nào về anh…
M: im lặng đôi chút…rồi nghĩ trong lòng: con pé này tinh ý thật, mình trách lầm nó rồi…
CB: làm gì mà im lặng vậy anh!
M: àh ko có gì em…
CB: Àh! em trả tiền anh này…nó lấy trong ví nó ra, tiền được gói cẩn thận lắm, cột chặc lại…
M: ukmh! cảm ơn em!
CB: sao lại cảm ơn em, em phải cảm ơn anh mới đúng chứ!
M: ờh, thì sao cũng được!
CB: em cảm ơn anh nhiều lắm!
M: ờh!
CB: Sao vậy! hôm nay lại bị nhốt ở ngoài nữa àh!
M: ờh! Đi làm về khuya nên ko vào ngủ được…
CB: sao ko vào ks mà ngủ!
M: Chi cho tốn tiền…
CB: Vào ks ngủ ko, em zẫn anh đi…
Mợ nó chứ, hôm đầu gặp thì bảo mình đi với nó, lần 2 gặp thì lại bảo mình vào ks ngủ với nó…
M: im lặng…
CB: đi nè, coi như cảm ơn anh…
M: thôi ko! ở đây đợi…ktx mở cửa
CB: trời mưa thế này mà ngồi đợi, anh bị sao vậy…
M: Còn hơn là vào ks với em…
CB: anh khinh em àh…
M: Ko, em hiểu sai ý anh rồi, anh ko muốn chuyện đó…
CB: lần đầu tiên em thấy có người từ chối đó…
M: uk! đâu phải ai cũng như ai em…
CB: uk! đâu phải ai cũng như ai…
nói câu đó xong nó ngồi im lặng, ko nói gì nữa, đang suy nghĩ về điều gì chăng, mình đoán là nó đang xấu hổ vì cuộc sống của nó, xấu hổ với…nhiều điều lắm…để cắt đứt khoảng thời gian im lặng đó…mình hỏi nó:
M: Mưa thế này sao ko về đi, mưa có ai thèm đi đâu mà ngồi đó!
CB: em ngồi chơi với anh ko được àh!
M: Chơi thì lúc nào chơi ko được!
CB: Nhưng em thích bây giờ!
M: thôi về ngủ đi, ngủ lấy sức còn kiếm tiền gởi về cho mẹ…
CB: em đùa đấy, anh thấy ko, mưa là mấy chị kia về hết, em ở lại đây 1 mình, như vậy chỉ có 1 mình em đi, ko ai tranh zành cả, em phải cố làm để trả nợ sớm, rồi em làm lại cuộc đời mình…
M: anh hy vọng vậy!
CB: Nhưng ai sẽ chấp nhận 1 người như em…
M: đâu phải ai cũng như ai em…
CB: Nếu như là anh, anh có chập nhận 1 người như em ko…
M: A ko biết, vì anh ko có tình yêu với em
CB: em biết
chứ, có ai mà yêu 1 người như em…
M: cuộc đời mà em, ai cũng có những ngã rẽ riêng, anh tin, nếu ai yêu em, sẽ bỏ qua cho em…
CB: con trai được như thế thì…
M: thì sao…
CB: thì sao thì sao…em chẳng...