ấy đã thành công làm cho Tiêu Tinh ngái ngủ giật mình bừng tỉnh trong nỗi sợ hãi.
“Chưa… chưa ngủ. Anh… anh có chuyện gì?”.
Cô cố tình đặt điện thoại cách tai nửa mét, để tránh nghe thấy giọng nói u buồn sầu thương của anh ta làm cho mình kinh tởm đến chết. Tạ Ý ngừng một lát, dịu dàng nói:
“Vậy thì ngủ sớm đi”.
Tiêu Tinh cố gắng để không phát điên:
“… Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi”.
“Hả?”.
Giọng nói của Tạ Ý hết sức vô tội, ngừng một lát rồi mới cười và nói, “Không có chuyện gì, chỉ gọi điện thoại hỏi em đã ngủ chưa”.
Gã này đúng là loại đàn ông nhàn rỗi không có chuyện gì làm kiếm cớ gây chuyện, thích bị ăn đấm!Toàn bộ các tế bào trên người Tiêu Tinh đều sắp nổ tung, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi mới thở dài, buồn rầu nói:
“Tạ Ý, anh còn muốn nói gì, nói hết một lần được không? Tuy thần kinh của em rất dẻo dai nhưng cũng không chịu được kiểu đánh giằng co như thế này đâu…”.
Tạ Ý im lặng một lúc lâu rồi mới cẩn thận nói:
“Anh và Minh Huệ sắp kết hôn, hôn lễ được tổ chức vào cuối tuần”.
Minh Huệ? Chị Minh Huệ xinh đẹp, dịu dàng, đối xử rất tốt với cô hồi học đại học sắp kết hôn?Tiêu Tinh đang phấn khích muốn nói lời chúc mừng thì thấy Tạ Ý chuyển chủ đề, thấp giọng nói:“Tiêu Tinh, em đừng buồn”.
Anh mới buồn, cả nhà anh đều buồn.
“Thực ra cảm giác của anh đối với em giống như cảm giác với Tiêu Phàm, chỉ là tình cảm anh em đơn thuần. Anh chưa bao giờ coi em là con gái”.
Anh đang vòng vo nói tôi không giống con gái? Anh tôi là con trai, tôi là con gái, thế mà cảm giác giống nhau được, anh cũng giỏi thật đấy!“Tiêu Tinh à, sao em không nói gì?”.
Tôi nên nói gì đây?“Đừng khóc, em đừng khóc, nhất định không được khóc”.
Tôi thích khóc đám tang của anh hơn!Tiêu Tinh đau đầu nắm chặt ống nghe, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:
“Thôi đi Tạ Ý, em thật sự không buồn, anh và chị Minh Huệ kết hôn, em rất mừng cho hai người, em…”.
Vẫn chưa nói hết câu đã bị Tạ Ý ngắt lời:
“Chúngta chơi với nhau từ nhỏ, anh còn không hiểu em sao? Mỗi lần giọng nói của em hết sức bình tĩnh, chứng tỏ tâm trạng của em vô cùng không bình tĩnh”.
Chap 5
Tôi không bình tĩnh là vì bây giờ tôi hận không thể biến thành ma quỷ bay sang bóp cổ anh!Tiêu Tinh ở đầu dây bên kia hận đến nghiến răng nghiến lợi, Tạ Ý vẫn ở đó tiếp tục đắm chìm trong cuộc độc thoại bi thương của mình:
“Anh quen rất nhiều chàng trai ưu tú, hôm nào đó anh sẽ giới thiệu cho em một người. Em thấy đấy, em đã hai mươi hai tuổi rồi mà chưa yêu lần nào. Cứ nghĩ đến chuyện này, anh lại thấy rất có lỗi với em…”.
Tiêu Tinh không thể nhẫn nhịn được nữa, lớn tiếng gào lên trong điện thoại:
“Anh đủ rồi đấy! Em chỉ coi anh là bạn, không hề có ý gì khác. Những chuyện trước đây em đã quên từ lâu rồi, anh đừng có để trong lòng rồi cảm thấy có lỗi với em. Thật sự không có chuyện đó đâu, anh đã nghe rõ chưa?”.
Tạ Ý im lặng một lúc rồi dịu dàng nói:
“Anh biết, chỉ khi nào rất buồn em mới lớn tiếng gào lên như thế”.
“…”.
“Tiêu Tinh, em cứ gào lên với anh đi, hãy nói tất cả những điều em thấy khó chịu trong lòng, như thế em mới dễ chịu hơn một chút. Anh nguyện là người lắng nghe em nói”.
“…”.
Tiêu Tinh im lặng không nói gì. Tạ Ý cũng im lặng, chuyên tâm làm người lắng nghe. Một lúc rất lâu sau, Tiêu Tinh mới nhăn nhó nói:
“Em thật sự không khó chịu, anh tha cho em được không?”.
Tạ Ý sững người, ngạc nhiên hỏi:
“Em không đau lòng sao? Anh tưởng rằng em đang chờ anh quay lại”.
Chờ anh quay lại? Đùa à, tốt nhất anh vĩnh viễn đừng bao giờ quay đầu, cứ dũng cảm tiến lên phía trước, bước ra khỏi trái đất! Bước ra khỏi tầm mắt của tôi!“Anh nghĩ nhiều rồi”.
Tiêu Tinh sa sầm mặt xuống rồi nói.
“Thế trước đây, mỗi lần bọn họ trêu hai chúng ta em đều đỏ mặt, lại còn ngoảnh đầu đi không dám nhìn anh, anh cứ tưởng em đang thầm yêu anh…”.
Đỏ mặt là vì tức giận! Ngoảnh đầu đi không phải không dám nhìn mà là không muốn nhìn cái mặt bánh dày cười cợt, nếu không tôi sẽ có ý nghĩ bồng bột muốn xông lên xé nát nó!Tạ Ý im lặng một lúc, đột nhiên thẳng thắn hỏi:
“Nếu em đã không còn đau lòng, vậy vì sao mãi không chịu tìm bạn trai?”.
Tiêu Tinh ức chế, buột miệng nói:
“Ai bảo em không có bạn trai, anh quá coi thường người khác đấy”.
“Hi, đừng lừa anh, ngay cả tay con trai em còn chưa cầm bao giờ”.
“Ai lừa anh”.
Tiêu Tinh tiếp tục khoác lác, “Sau khi anh ra nước ngoài em đã yêu. Em nói cho anh biết anh ấy rất tốt, em rất thích anh ấy”.
“Thật sao?”.
Đột nhiên giọng nói của Tạ Ý trở nên vô cùng phấn khích và vui vẻ, giống như cuối cùng đã trút bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, “Em nói thế thì anh yên tâm rồi. Chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?”.
“Ừ… đúng…”.
Tiêu Tinh uể oải nói.
“Thế hôm nào đó giới thiệu bạn trai em cho anh làm quen được không?”.
“Chuyện này…”.
Tiêu Tinh có cảm giác dường như mình đã tự đào cho mình một hầm lửa. Dĩ nhiên, hầm lửa còn tốt hơn bị cái tên Tạ Ý học ngành diễn viên xem quá nhiều phim Quỳnh Dao ném bom bằng giọng điệu buồn thương của hắn.
“Thế mà em cũng do dự? Lẽ nào bạn trai của em không ở đây? Thế thì một mình em ra nước ngoài làm gì?”.
“Ơ…”.
“Hay là em không có bạn trai, đang lừa anh?”.
“… Không”.
Cái này thì không thật.
“Thế hôm nào giới thiệu cho anh làm quen”.
“Ừm…”, Tiêu Tinh khó nhọc gật đầu. Đợi Tạ Ý cúp máy, Tiêu Tinh mới ngây người nhìn ống nghe. Nếu không lấy chiêu có bạn trai rồi để chống đỡ thì cái tay Tạ Ý này sẽ suốt ngày bám lấy cô diễn bi kịch tình cảm. Chuyện này cũng tại cô, vì tính cách quá thẳng thắn nên rất nhiều chuyện cô không muốn tính toán. Những lời trêu đùa của bạn bè cô chưa bao giờ coi là thật, cũng chỉ cười cho qua, không bao giờ để bụng, càng không có ý giải thích với Tạ Ý điều gì. Cô luôn nghĩ cái kiểu trêu đùa này, càng giải thích càng chứng tỏ mình có tật giật mình. Không ngờ lần này Tạ Ý hiểu lầm, mức độ lệch lạc lớn đến như vậy, lại còn tưởng rằng vì yêu thầm anh ta nên cô mới ngại không giải thích, vì yêu thầm anh ta nên mới xấu hổ đỏ mặt, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta…Tiêu Tinh nằm trên giường, toàn thân rã rời như bị rút hết gân cốt. Haizz, xui xẻo ơi là xui xẻo, khó khăn lắm mới đuổi được ôn thần đi, sao lại đón về rồi? Hôm nay lúc ở trên đường không nên nhận anh ta, ai bảo mày không biết xấu hổ chạy đi ôn chuyện cũ, vừa mới ôn lại đã gây chuyện rồi, thấy chưa?Tiêu Tinh vô cùng hối hận, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy phải tìm một người đóng giả làm bạn trai để ngăn không cho Tạ Ý tự say sưa với ý nghĩ “được cô em hàng xóm yêu thầm bao nhiêu năm” và cảm giác day dứt đè nén vì “có lỗi với cô ấy, làm lỡ tuổi thanh xuân của cô ấy”.
Chỉ là ứng cử viên cho “bạn trai”…Người quen ở Mỹ không nhiều, bạn bè ở Trung Quốc đều là anh em tốt của Tạ Ý, nếu nói dối chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Muốn tìm người Tạ Ý không quen, còn phải qua mắt được thật không dễ dàng…Hai mắt Tiêu Tinh sáng lên, đúng rồi, Jesen, anh ấy là một ứng cử viên sáng giá!Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh lập tức bật dậy khỏi giường, nhấc điện thoại khách sạn gọi vào di động của Jesen.
“Tiêu Tinh à?”.
Bên tai vang lên giọng nói trầm lắng khiến Tiêu Tinh cảm động đến rớt nước mắt. “Sao anh biết là tôi?”.
“Tôi đoán thế”.
Thẩm Quân Tắc buột miệng nói. Chắc cô nàng này lại gặp chuyện gì đó, lần trước không mang sạc điện thoại, không phải lần này lại không mang sạc laptop đấy chứ?Thẩm Quân Tắc đang bực tức trong lòng thì nghe thấy Tiêu Tinh hỏi:
“Đúng rồi, anh có thân với Tạ Ý không?”.
Thẩm Quân Tắc sững người, “Không thân lắm, chỉ mới gặp thôi”.
“Tốt quá!”, Tiêu Tinh vui mừng nói, “Thế anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”.
Giọng nói mang theo nụ cười, khách sáo và thành khẩn, có thể so sánh với dịch vụ phục vụ khách hàng của mạng Mobile. Quả thực Thẩm Quân Tắc ngại không muốn từ chối lời thỉnh cầu khách sáo của cô, chỉ có thể nói:
“Cô nói đi”.
“Anh hãy bớt chút thời gian khoảng một tiếng, đóng giả làm bạn trai của tôi nhé!”.
“…”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, để muốn chắc chắn là mình không bị ảo giác, anh hạ thấp giọng, hỏi từng câu từng chữ:
“Đóng giả… cái gì… của cô?”.
Tiêu Tinh bị giọng nói trầm lắng của anh làm cho giật nảy mình, có chút chột dạ khi nói:
“Ha ha, tôi biết là lời thỉnh cầu này có chút mạo muội, có điều… chỉ là đóng giả làm bạn trai một lúc mà thôi! Chỉ một tiếng thôi có được không? Xin anh đấy, anh đứng cạnh tôi, không cần nói một câu nào cũng được, chỉ cần làm đạo cụ! Tất cả giao cho tôi!”.
Đạo cụ…“Được không, được không? Ở đây tôi không quen nhiều người lắm, anh giúp tôi lần này đi, xin anh đấy!”.
“Ưm…”.
“Cảm ơn anh! Rất cảm ơn anh! Vậy ba giờ chiều mai tôi đợi anh ở cửa khách sạn, không gặp không về! Bye bye!”.
“…”.
Sau khi Tiêu Tinh cúp máy, bộ não tê liệt của Thẩm Quân Tắc cuối cùng cũng hoạt động trở lại. Lúc nãy anh đã nhận lời ư? Anh không nhớ là mình đã nhận lời. Anh không cẩn thận vì hai chữ “đạo cụ” mà “ưm” một tiếng nên đã bị Tiêu Tinh nghe thành “ừm”?Thế là nhận lời rồi? … Đột nhiên Thẩm Quân Tắc có cảm giác như có tảng đá đè nặng trên đầu, tức ngực đến nỗi muốn ói máu. Chính anh đang tìm người đóng giả mình để lừa Tiêu Tinh, xui xẻo không ai bằng, tìm tay Tạ Ý làm diễn viên. Kết quả là diễn viên gạt anh sang một bên, cùng Tiêu Tinh biểu diễn màn kịch “thanh mai trúc mã tương phùng” trước mặt anh, khó khăn lắm mới tùy cơ ứng biến để em trai tiếp tục đóng giả mình, cuối cùng cũng che mắt được chuyện này. Cứ tưởng rằng bên phía Tiêu Tinh đã lắng xuống rồi, không ngờ Tiêu Tinh lại bảo anh đóng giả làm cái gì mà… bạn trai?Anh mời diễn viên đóng giả mình để lừa Tiêu Tinh, bây giờ anh lại trở thành diễn viên được Tiêu Tinh mời để lừa người khác? Báo ứng đến nhanh vậy sao?Thẩm Quân Tắc đặt điện thoại xuống, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Cảm giác này không dễ chịu chút nào, giống như người thợ săn gài bẫy để bẫy con mồi, nhưng đi một vòng mới phát hiện, cái bẫy lại trở về trên cổ mình.
Chương 4 : Những điều bất ngờ
Chap 1
Mặc dù Thẩm Quân Tắc có ý nghĩ kích động muốn “nhét Tiêu Tinh vào bao tải ném ra khỏi trái đất”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chiều hôm sau anh vẫn bực tức lái xe đến cửa khách sạn.
Lần trước ở sân bay đã vì sai sót mà đắc tội với Tiêu Tinh, nếu lần này lại đắc tội với cô trong thân phận của Jesen thì anh sợ rằng cô nàng này nhất thời kích động sẽ lấy dao gọt hoa quả đâm vào ngực mình.
Huống hồ chuyện đau đầu vẫn còn ở phía sau. Ông nội yêu quý Tiêu Tinh giống như cháu gái của mình. Cho dù anh không sợ đắc tội với Tiêu Tinh thì vẫn phải suy nghĩ đến cảm giác của ông nội mắc bệnh cao huyết áp…
Đột nhiên Thẩm Quân Tắc phát hiện, từ sau khi Tiêu Tinh xuất hiện, những tháng ngày bình yên phẳng lặng của anh bắt đầu biến thành nước sôi lửa bỏng, lúc thì núi tuyết tan chảy, lúc thì núi lửa phun trào, vô số kích thích dữ dội lúc nào cũng thử thách giới hạn chịu đựng của anh, các dây thần kinh trong não gần như đều căng lên, bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt “phựt”, trước một hành động bất ngờ nào đó của Tiêu Tinh.
Thẩm Quân Tắc lái xe đến cửa khách sạn trong tâm trạng rất không vui vẻ. Tiêu Tinh đã đứng chờ ở đó từ rất lâu. Hôm nay cô lại mặc chiếc váy liền trắng muốt, đuôi váy có những hoa văn nhỏ hình gợn sóng, chiếc kẹp tóc màu xanh da trời đơn giản kẹp một phần tóc mái lên đỉnh đầu, để lộ cái trán nhẵn bóng. Nhìn từ xa, cái vẻ ngây thơ trong sáng ấy… khiến người ta “choáng ngợp”.
Nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ thục nữ ấy của cô, Thẩm Quân Tắc luôn có cảm giác ảo mộng tiêu tan như “sét đánh ngang đầu”.
Ấn tượng đầu tiên của một người với người khác rất quan trọng. Hình ảnh đáng sợ của Tiêu Tinh đã bám rễ trong lòng anh bắt đầu từ cái hôm anh nhìn thấy cô lớn tiếng **** rủa mình. Cho dù bây giờ cô có hiền dịu đến đâu đi chăng nữa thì Thẩm Quân Tắc vẫn không thể chấp nhận được sự chênh lệch về tâm lý này.
Huống hồ tính cách của cô, quả thực là… rất trừu tượng.
Quả nhiên, Tiêu Tinh trừu tượng vừa nhìn thấy Thẩm Quân Tắc là cười tít mắt chạy lại. Tốc độ ấy có thể sánh ngang với thỏ. Bật nhảy đến trước mặt Thẩm Quân Tắc, cô phanh kít một cái, vui vẻ nói: “Thật vui vì anh đã đến, tôi cứ sợ anh cho tôi leo cây!”.
“… Sao có thể thế được”. Thẩm Quân Tắc hơi sầm mặt xuống.
Tiêu Tinh vội vàng nói: “Đùa thôi! Sao anh có thể cho tôi leo cây được. Chúng ta mau đi thôi, đến quán cà phê, tôi đã đặt chỗ rồi”.
“… Ừ”.
Thẩm Quân Tắc nhăn mặt, bước lại mở cửa xe cho cô, Tiêu Tinhvội vàng chui vào trong xe, nhanh chóng thắt dây an toàn. Thẩm Quân Tắc đi sang bên kia, đang định mở cửa lên xe thì nghe thấy cách đó không xa đột nhiên vang lên mấy tiếng chụp ảnh tách tách, lại còn lẫn với tiếng thì thào bàn tán:
“Nhìn thấy chưa, người đàn ông đứng ở cửa chẳng phải là Thẩm Quân Tắc sao?”.
“Đúng rồi đúng rồi, sau khi tốt nghiệp mình không nhìn thấy anh ta nữa, trước đây hồi còn ở trường anh ta rất nổi tiếng, thường xuyên nhìn thấy anh ta trong những buổi lễ trao giải của trường”.
“Đúng vậy, hồi ấy mình rất tôn sùng anh ta, còn muốn theo đuổi anh ta cơ. Đáng tiếc anh ta là người lạnh lùng, đã từ chối rất nhiều cô gái. Mình sợ cũng bị như thế nên không dám hành động, chỉ có thể bóp chết mối tình thầm lặng với anh ta ngay từ khi còn trong trứng nước”. Giọng nói của cô gái nghe có vẻ vô cùng ai oán.
“Thật không ngờ, vừa tốt nghiệp là anh ta đã thay đổi, lăng nhăng bên ngoài, lén lút giấu người tình trong khách sạn”.
“Còn gì nữa, cô gái kia rất xinh đẹp, trông có vẻ rất trong sáng, hình như cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, vẫn còn là sinh viên… Haizz, thời đại này sao đàn ông lại đê tiện đến thế nhỉ?”.
“Không sai, ngay cả cô bé sinh viên trong sáng như thế mà còn ra tay được, anh ta cũng thật độc ác”.
“Thật bất lương, đúng là đồ thú đội lốt người”.
“Đột nhiên mình phát hiện năm ấy yêu thầm anh ta đúng là có mắt như mù”.
“May mà cậu kịp thời từ bỏ, nếu không thì không biết anh ta sẽ cắm cho cậu bao nhiêu cái sừng”.
“…”.
Thẩm Quân Tắc đứng im bất động, im lặng một lúc rất lâu, đến cuối cùng ngay cả cơ thịt cũng tê liệt.
Nghe thấy tiếng bàn tán xa dần, cơn tức giận từ gan bàn chân xông lên toàn thân, trái tim sắp biến thành khinh khí cầu phình to đến cực điểm.
Họ đang nói cái gì vậy? Tiêu Tinh là tình nhân mà anh chứa trong khách sạn? Nói anh ra tay với một cô bé sinh viên trong sáng, là tên thú đội lốt người bỉ ổi hạ lưu?
Thôi xin, hai người đó mù hay sao? Trông Tiêu Tinh giống con cừu non trong sáng vô tội lắm sao? Cô ta hoàn toàn là con hổ cái miệng nam mô bụng bồ dao găm đấy ạ!
Thẩm Quân Tắc không kìm được sa sầm mặt xuống nhìn Tiêu Tinh đang cười toe toét trong xe.
Quả nhiên người con gái này là sao chổi của anh, tiếng tăm lừng lẫy mà anh đã cố gắng duy trì bao nhiêu năm trong trường đã bị hủy hoại như thế này. Mấy cô gái kia là những cô nàng lắm điều nổi tiếng trường đại học S. Anh có thể tưởng tượng thông tin này sẽ nhanh chóng truyền đến các diễn đàn trong trường… Được lắm, anh lại sắp nổi tiếng rồi.
Thượng đế phù hộ, ngày hôm nay Tiêu Tinh đừng có làm chuyện gì thách thức giới hạn chịu đựng của anh, nếu không sự tu dưỡng tốt đẹp của anh sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều. Anh thật sự không muốn thuê sát thủ để giải quyết cô gái này!
Lúc lên xe, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc rất khó coi. Tiêu Tinh nhìn anh, không kìm được quan tâm hỏi: “Anh sao vậy, khó chịu à?”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, khẽ nói: “Không sao”, sau đó miễn cưỡng khởi động xe trước ánh mắt lo lắng của Tiêu Tinh.
Nghe giọng nói cố gắng kìm nén của anh, dường như trong lòng có một nỗi đau khổ rất lớn mà không thể bày tỏ được, Tiêu Tinh không kìm được lo lắng nói: “Nếu thấy khó chịu thì uống chút thuốc đi, tôi có một người chị em tốt học ngành y, cô ấy đã từng nói với tôi đừng có coi thường những triệu chứng nhỏ. Nếu bị cảm cúm mà không chữa thì có thể biến thành viêm phổi. Nếu đau dạ dày mà cứ mặc kệ thì có thể bị viêm loét dạ dày. Nếu đau bụng mà mặc kệ thì có thể bị thủng ruột”, ngừng một lát cô nói tiếp, “Bây giờ anh… thấy đau ở đâu?”.
“…”. Thẩm Quân Tắc không còn gì để nói với cô, nhân tiện không còn gì để nói với người chị em đó của cô. Anh đau đầu, đau đầu, được chưa?
“Anh khó chịu ở đâu, hay là đến viện khám xem thế nào. Cứ cau mày chịu đựng như thế không khỏi được đâu”.
“…”. Đầu như muốn nổ tung!
“Hay là tôi gọi điện thoại cho Tạ Ý nói là hôm nào đó chúng ta diễn màn kịch này sau, anh đến bệnh viện khám trước đã, để bác sĩ truyền nước cho anh…”.
“Đủ rồi, đừng nói nữa!”. Thẩm Quân Tắc khó chịu ngắt lời cô, giọng nói không mấy vui vẻ, quay đầu sang đang định nổi nóng với cô nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và bị tổn thương của cô.
“Tôi… tôi nói sai gì sao?”.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi đến ngây ngô của cô, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy mềm lòng. Đúng là không biết phải làm thế nào với cô gái này! Lúc nãy nổi nóng với cô ta quả thật là rất mơ hồ, thậm chí còn làm mất đi phong độ vốn có của mình.
“…”. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống quay đầu nhìn về phía trước, cố tình thờ ơ với vẻ mặt buồn rầu của Tiêu Tinh, khẽ giải thích, “Lúc lái xe tôi không thích nói chuyện với người khác. Có chuyện gì khi nào xuống xe rồi nói”.
“Ồ!”. Sắc mặt của Tiêu Tinh nhanh chóng trở lại bình thường, cô mỉm cười gật đầu, “Tôi hiểu rồi, anh chuyên tâm lái xe đi, tôi không làm phiền anh nữa, an toàn là quan trọng nhất. Lái xe mà phân tâm thì sẽ hại mình hại người”.
Nói xong cô ngậm miệng không nói gì nữa, tiện tay lấy cuốn tạp chí đọc say sưa.
…Dễ bị lừa vậy sao? Thẩm Quân Tắc nhìn dáng vẻ say sưa đọc tạp chí của cô qua gương chiếu hậu, chốc chốc lại thấy cô che miệng cười khúc khích khi đọc những câu chuyện thú vị trên tạp chí, càng nhìn càng thấy cô rất ngốc… rất ấu trĩ… rất vô vị… rất trừu tượng…
Thấy cô cứ ngồi đó tự...