lắm không?
- Có! Nặng chết em rồi!
- Cố lên!
- Thế sao anh không cố đi nạng? Em cố thì mệt em chứ mệt gì anh? Phiền chết!
Đông Vy gắt ầm. Đáng lẽ tan học là cô có thể bay đi kiếm việc làm chứ không phải thay thế cái nạng của Hồ Minh Quý, để anh ta vịn vai và chống đỡ cơ thể của anh ta thế này. Đã vậy, còn bị nhòm ngó!
Sáng nay, cô nhận lời xách giúp Minh Quý balô lên lớp thì phải hứng bao nhiêu cái bĩu môi, cái liếc mắt khó chịu. Còn bây giờ, cô như con bé hèn mọn, sắp bị xuyên thủng trong những viên đạn là những ánh nhìn căm ghét.
Chán thật! Với họ, Minh Quý là thiên sứ này, toả sáng nhất hành tinh này…nhưng họ có biết, Minh Quý đang là “của nợ” với cô!
Cũng vì cảm giác Minh Quý đem tới cô điềm xui nên cô mới nóng giận.
Kể từ lúc anh ta về học viện tới nay, cô chẳng ngày nào được yên ổn. Những người xung quanh đều lần lượt mang đến cô hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng kèm theo đó không phải là niềm vui.
Chúng tựa hồ những nhát dao đâm đột ngột, ghim vào cô nỗi đau tột cùng…
- Dữ quá! Phiền em vài ngày thôi, cũng không được sao?
Minh Quý choàng tay qua vai cô gái nhỏ, giọng nói của anh rất nhẹ, chỉ như chiếc lông vũ đáp trên mặt nước. Lần đầu tiên,có người lớn tiếng với anh nên anh không giấu nổi sự tự ái, gương mặt ỉu xìu.
Cô nữ sinh nhỏ chép miệng, bất cần:
- Anh có thể nhờ người khác!
- Thôi, xem như là anh năn nỉ em nhé!
- Vô ích thôi. Em sắp gãy lưng rồi. – Đông Vy buông tiếng thở
dài ảo não, rồi đột nhiên cô gái nhỏ bặm môi, lôi Minh Quý đi thật nhanh.
- Mau nào! Em còn phải đi kiếm part- time!
- Từ từ! – Minh Quý kêu lên khi chân cử động quá mạnh, anh giằng người cô nhóc lại. – Em chăm sóc anh cẩn thận vào, anh trả công! Khỏi phải tìm.
Đông Vy lập tức dừng đứng lại như chiếc xe thắng gấp, mắt cô hau háu:
- Trả em bao nhiêu đây?
Minh Quý rùng mình với phản ứng của cô gái nhỏ, anh nói máy móc:
- Em muốn thế nào?
- Muốn tất cả tiền anh có! Cho em được chứ?
Minh Quý giật mình thêm một lần nữa. Đôi môi xinh xắn của cô gái nhỏ vừa nhếch rất hiểm… thật giống với phong thái của người tàn bạo kia.
Đông Vy không biết tới điều này, cứ tưởng thiên sứ ngỡ ngàng vì tính tham lam của mình nên cười ha hả.
- Em đùa! Em giúp anh nốt hôm nay thôi. Em và anh thật sự không thích hợp để đi với nhau. Danh tiếng của anh và danh dự của em đều bị ảnh hưởng.
Im lặng chưa hẳn là thỏa hiệp, nhưng chắc chắn là đã ngầm thừa nhận một phần nào đó.
Mùi dầu gội đầu của cô rất kì dị, hăng và hắc. Đúng là đi cùng thì không thích hợp.
Minh Quý nở nụ cười trìu mến.
- Được rồi! Là em không thích, còn nếu em đồng ý, anh cho em bất cứ thứ gì cũng không tiếc.
- Vậy cho em biết nhãn hiệu giày mà Đinh Hữu Phong dùng đi. Là anh em cùng cha khác mẹ, anh hẳn là biết rõ về anh ấy chứ?
Minh Quý giật mình lần thứ ba… Hữu Phong rất ghét dòng máu lai đang chảy trong người anh, ghét thậm tệ người bố đứng đầu dòng họ quý tộc. Anh căm ghét chính huyết thống của mình, thế nhưng lại có thể chia sẻ điều này cho cô nàng xuềnh xoàng.
Quan hệ của hai người ấy thân thiết hơn cả những gì anh từng nghĩ…
Nhìn vào đôi mắt mong đợi của cô gái nhỏ, Minh Quý nói chậm rãi từng chữ.
- Nhãn hiệu với Phong không quan trọng đâu, bền đôi chút là được vì Phong thường xuyên chạy bộ. Có một loại giày mà cậu ấy đặc biệt thích. – Lướt qua nụ cười đơn thuần một tia độc ác, Minh Quý đột nhiên nhấn giọng. – Giày da, màu nâu!
Chap 35: Lớp ngụy trang.
Đứng trước một chiếc gương cũng như đứng trước một ánh mắt săm soi, nó sẽ chỉ thấy được ngoại hình mà không thấu được nội tâm của ta nếu ta biết cách ngụy trang…
***
Lời xin lỗi ít khi được nói ra vì bởi lẽ, ít ai dám thừa nhận sai lầm của mình.
Hạ An cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ thay vì đẩy nó ra. Xin lỗi Đông Vy và được cô bé tha thứ là rất dễ nhưng cô khó có thể đối diện với ánh mắt ấy. Trong đó, một thứ đã vỡ vụn. Hạ An đoán là niềm tin.
Cô muốn làm lành với Đông Vy nhưng lại sợ, tính ghen tuông và ích kỷ của mình sẽ hại nàng lọ lem tội nghiệp.
Đều là vì Tuấn Dương, vì cô quá yêu anh.
Dù anh cho cô là độc địa thì cô vẫn sẵn sàng ác với những kẻ được anh để ý tới.
Ngoài cô ra, anh đừng hòng yêu ai!
Anh không tự động quay lại bên cô thì cô cũng không để anh bên ai!
Đêm lạnh lẽo. Hơi ẩm ướt từ bờ hồ xốc thẳng vào người Hạ An, đông cứng cô lại như đang ướp lạnh một miếng thịt.
Chiếc mũi nhạy cảm hắt xì liền vài cái nhắc nhở Hạ An phải nhanh chóng đưa ra một quyết định dứt khoát!
Cứ đứng mãi thế này thì cô ốm mất.
Hạ An lưỡng lự đưa tay lên nhưng chưa vội gõ cửa, đang không biết phải làm gì tiếp theo thì một giọng nói trầm chợt cất bên tai:
- Đến đây làm gì?
***
Đứng trước một chiếc gương cũng như đứng trước một ánh mắt săm soi, nó sẽ chỉ thấy được ngoại hình mà không thấu được nội tâm của ta nếu ta biết cách ngụy trang…
Chiếc gương lớn phản chiếu đôi mắt đang híp lại thật ngộ, đôi môi căng mọng thật cong và hai chiếc má lúm thật xinh. Tuệ Anh vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của mình – một lớp ngụy trang an toàn!
Cô biết cách để mình hòa trộn vào đám cậu ấm cô chiêu luôn đốt cháy mình trong ồn ào, cuồng nhiệt.
Dù cô luôn đứng ngoài lề những cuộc vui ngoài hành lang lớp học nhưng chẳng ai thèm nghi ngờ điều gì vì cô đóng giả nàng mơ mộng, mê mẩn phim thần tượng.
Cô ít khi tham gia vào những câu chuyện phiếm vì chẳng thể nào nuốt trôi những suy nghĩ ngớ ngẩn của lũ bạn trẻ con.
Tuy cùng tuổi nhưng Tuệ Anh thấy mình già dặn hơn rất nhiều. Nội tâm của cô cũng thế, phức tạp hơn, tham vọng hơn!
Cầm tấm bằng Trung Anh với cô đã là điều hiển nhiên, tương lai sáng lạng đã là điều bình thường của mọi học sinh ở Trung Anh. Họ cho đó là đủ nhưng Tuệ Anh khác, cô sẽ thực hiện điều mà ai cũng chỉ dám mơ ước. Đó là……chạm vào nhân vật nguy hiểm ấy!
Tuệ Anh thu lại nụ cười giả tạo rồi chạy nhanh vào nhà tắm, cố nôn hết số thức ăn mà dạ dày chưa kịp tiêu hóa.
Đã đến lúc để người đó nhìn thấy vẻ đẹp thật sự của cô!
Sau khi tống hết đống đồ ngọt ra khỏi bụng, Tuệ Anh lại chạy điên cuồng trên máy thể dục. Mồ hôi cô tuôn nhễ nhại, chảy ròng từ thái dương xuống chiếc áo thun ướt đậm.
Cô đã chạy rất lâu nhưng vẫn chưa chịu dừng nếu như chuông điện thoại không reo lên inh ỏi.
Lúc Tuệ Anh áp tai vào di động, liền vọng lại từ đầu dây bên kia chất giọng đe dọa:
- Nếu không mau đưa đủ tiền cho tôi thì cô sẽ phải hối hận mãi mãi!
Chap 36: Cuộc gặp gỡ không mong muốn.
Nếu gã hé miệng việc này ra thì chả sao cả, Tuệ Anh đã giàn xếp hết rồi. Đêm ấy, chính cô và gã lưu manh diễn kịch để dụ Đông Vy…
***
Quay đầu sang nhìn người đang đứng kế mình, phản ứng đầu tiên của Hạ An là cười mai mỉa.
- Việc tôi đến đây liên quan gì tới anh mà hỏi?
- Hừ. Cô tới đây cũng chẳng có ý đồ tốt đẹp gì đâu!
Tuấn Dương đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt nhơn nhơn thiên về chọc tức hơn là đối thoại bình thường.
- Hắt xì!
Hạ An tức điên, nhưng những lời khó chịu cô đang định đáp trả tên kia đã bị kìm hãm bởi mấy cái hắt xì vô duyên.
Chóp mũi phù thủy của cô đỏ dần lên, mặt tím lại vì lạnh và bực.
- Điên rồi! Ăn mặc thế này thì có ngày nhập viện!
Tuấn Dương cởi áo, khoác lên bộ đồ mỏng manh của Hạ An. Hành động thì tỏ ra gentlement nhưng miệng vẫn tuôn giọng gây hấn.
Thấy ấm nên Hạ An để im, bỗng thấy bối rối khi môi anh gần như chạm lên tóc cô. Sự gần gũi lúc này gợi cho cô về những ngày hai người còn bên nhau…
Anh vẫn thường mắng mỏ cô như đứa nhóc tì hư hỏng vì cách ăn mặc trái thời tiết của cô. Anh vẫn thường hôn tóc cô thay cho lời xin lỗi những khi cô giận dỗi…
Hạ An không nén nổi tâm tư nữa, cô vòng tay ôm chặt Tuấn Dương trong sự bất ngờ của cả hai.
Hơi thở quen thuộc vương vấn quanh nhau, để lộ những yêu thương vẫn còn cháy bỏng như hôm nào.
Tuấn Dương nghe tim anh đập mạnh và cùng nhịp với trái tim bướng bỉnh của Hạ An. Tích tắc ấy, anh vô thức để môi mình tìm tới môi cô gái mà anh vừa yêu vừa ghét.
Hạ An từ từ nhắm mắt như đón nhận, nhưng nụ hôn còn chưa kịp bắt đầu thì cô đã đẩy mạnh anh ra, hắt xì thêm vài cái.
- Ốm rồi à?
- Không, tôi ổn!
Hạ An chêm vào giọng nói sự xa cách, không quên trả luôn áo cho Tuấn Dương. Mọi cử chỉ dứt khoát của cô đều tỏ ý từ chối anh.
- Tôi về đây!
Tuấn Dương bối rối rồi dần tức nghẹn. Anh đã đặt tất cả cảm xúc vào môi mình và khoảnh khắc vừa rồi thật kỳ diệu khi mọi ngăn cách bấy lâu đều bị gạt bỏ…
Thấy mình như bị giỡn mặt nên anh lớn tiếng:
- Cô tới đây làm gì?
Hạ An đã rất mệt mỏi, cô chẳng muốn cùng anh đôi co thêm nữa, đáp cộc lốc:
- Tôi chưa vào trong kia, chưa làm gì Đông Vy của anh. Anh không cần sợ!
- Tốt nhất là cô đừng làm gì ngốc nghếch như lần trước!
Tuấn Dương dứt lời thì gõ cửa ầm ầm, cảnh đêm vốn tĩnh mịch đã bị anh náo động.
Hạ An chột dạ, tay cứ nắm chặt chiếc túi có đựng ít thuốc giảm đau và hoa quả với vẻ bồn chồn.
Tuấn Dương đã thay cô quyết định nhưng cô khó mà đối diện với Đông Vy khi mà… anh đột nhiên tới thăm cô nàng vào đêm hôm thế này. Khi quen cô, anh rất ít khi dành thời gian buổi tối để hẹn hò vì còn bận bịu ở những quán bar. Vậy mà lúc này, anh lại có mặt tại đây. Tình cảm của anh với cô bé đã vượt xa những nồng nàn của ngày trước rồi.
Hạ An tội nghiệp thật! Ai cũng để cô ngoài lề cuộc sống của họ mất rồi…
Tuấn Dương phát hiện ra ý định bỏ đi trong im lặng của cô thì vội hét:
- Nhím bù xù ơi, mau mở cửa. Hạ An đến tìm em đây này!
***
Ngõ hẻm của khu phố vắng vẻ, một bóng người đổ dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Gã lưu manh đứng cạnh chiếc xe cũ, châm điếu thuốc lá và rít mạnh.
Tàn thuốc như những đám bụi, rơi dưới chân gã ngày một thêm nhiều.
Gã mất kiên nhẫn, bấm điện thoại gọi cho ai đó và gào to:
- Để tôi chờ thêm nữa thì cô đừng trách!
Tuệ Anh vừa mới tới chỗ hẹn, cô bực tức ngắt điện thoại và bước nhanh đến trước mặt gã.
- Ông muốn gì nào?
Dậm cho đốm thuốc tàn lụi, gã lưu manh đi thẳng vào vấn đề chính:
- Muốn tiền!
- Tôi trả ông rồi! Chúng ta đã thỏa thuận là xem như không biết nhau nữa. Tại sao ông còn làm phiền tôi hả?
- Tôi sắp chết rồi đây!
Gã lưu manh như con thú hoang bị dồn tới đường cùng, rú lên man rợ. Giọng gã lạc đi, tựa hồ như cổ họng bị đập vỡ, phả ra mùi khét rẹt.
- Cô có biết tôi bây giờ thế nào không hả? Hắn không chịu buông tha cho tôi. Hắn đánh tôi rồi lôi tới bệnh viện. Vừa khá hơn một chút thì hắn lại tìm tới! Tôi có chuyển chỗ ở cũng không thoát nổi hắn. Trên người tôi giờ toàn là thương tích. Cô có thấy không hả?
Tuệ Anh thốt lên kinh khiếp khi gã lưu manh tự vạch áo ra, những vết bầm dập chồng lên nhau, tụ máu và biến da gã thành màu thâm tím.
- Tôi sẽ vào nhà xác mất! Tôi phải trốn khỏi đây. Cô mau cung cấp tiền cho tôi!
- Ông mất trí rồi! Hãy nhớ tôi và ông chẳng liên quan gì đến nhau nữa cả.
Tuệ Anh chẳng hề động lòng trước tình trạng sống dở chết dở của kẻ bị săn đuổi này, cô chỉ chỉ vào gã với vẻ coi khinh:
- Ông nghe cho kỹ đây. Tôi chẳng việc gì phải nôn tiền cho ông cả. Ông nghĩ là tôi có đủ từng ấy tiền cho ông à? Mà có, tôi cho ông lần này thì lấy gì đảm bảo là không có lần sau. Thoả hiệp từ đầu rồi mà ông còn nuốt lời sao? Việc tôi giao ông đã làm, tiền công ông đòi, tôi đã trả đủ. Bây giờ ông thế nào tôi cũng chỉ có thể thương hại thôi!
Gã lưu manh sững người vì sự trơ tráo của cô gái trẻ, ngay lập tức, gã nắm tóc Tuệ Anh và ghì đầu cô vào thành xe. Gã lồng lộn:
- Cũng vì mày mà tao mới thành ra thế này! Mày không giúp tao,để tao chết thì mày cũng không yên ổn đâu!
- Ông dọa tôi à?
Đầu bị va mạnh cũng chẳng làm Tuệ Anh sợ hãi, giọng nói còn pha chút giễu cợt.
- Ông đủ gan để giết tôi không? Hay báo cảnh sát và học viện là tôi sai khiến ông cưỡng bức con bé đó đi! Bằng chứng ông không có nhưng mà tôi à, tôi thừa sức cho ông tù mọt gông vì tội quấy rối nữ sinh đấy! Biết điều thì cút xa tôi ra!
Tuệ Anh dùng hết sức đẩy bàn tay bẩn thỉu ra khỏi tóc mình, cô nàng khá đắc thắng vì gã bị nắm thóp. Nếu gã hé miệng việc này ra thì chả sao cả, Tuệ Anh đã giàn xếp hết rồi. Đêm ấy, chính cô và gã lưu manh diễn kịch để dụ Đông Vy…
Một cái bẫy hoàn hảo và che mắt được hết Tuấn Dương, Hạ An. Họ đều nghĩ cô là nạn nhân thì sao tin gã được!
Hơn nữa, cô biết cách để gã không dám ho he. Gã gây ra những vụ cướp bóc, trộm giật nào thì cô đều biết hết thảy! Gã không dám tố tội cô!
- Mày còn trẻ mà đã thủ đoạn thế rồi à con ranh!
Gã lưu manh lớn tiếng chửi bới, mắt gã trợn ngược và long sòng sọc như quái thú trong những bộ phim kinh dị. Gã gầm gừ với bộ dạng điên khùng:
- Mày tưởng tao ngu à? Haha! Nếu tao nói với hắn thì sao nhỉ? Tao chưa làm gì con bé đã bị hắn hành hạ ra thế này, còn mày là đứa chủ mưu thì sẽ ra sao nhỉ? Haha!
Sắc mặt Tuệ Anh trắng bệch, hồ như mạch máu của cô đã bị đông cứng bởi tiếng cười gàn dở. Gã lưu manh dí tay vào trán cô gái trẻ:
- Mày nghe đây này! Ba ngày sau phải có tiền cho tao, nghe không con ranh! Tao theo dõi mà thấy mày phản tao hoặc chậm tiền là tao phun sạch mọi chuyện với hắn, nhớ kỹ đi con ranh!
Chap 37: Ném giày vào Gió Quỷ.
Bằng một cú đá chuẩn xác, giày sneaker nền trắng sọc đen đã hất tung chiếc giày vải của cô nhóc con lên tận mái nhà thư viện.
***
Lếch thếch cùng chiếc balô đi qua khuôn viên trường, cô gái nhỏ dừng lại một chút để hít hà hương cỏ dại trong lành.
Vì gió mang bụi táp vào hay vì đau buồn mà khoé mắt cô cay xè.
Suốt đêm qua, Đông Vy cứ lởn vởn quanh ngôi nhà cũ để tưởng nhớ lại những ngày tháng đầy ắp yêu thương. Cô gái nhỏ thẫn thờ ngồi mãi trước cửa nhà cho tới mờ sáng mới vội vã về học viện.
Chẳng hiểu sao, chỉ là cô ngồi dưới mái hiên và giữa bao la bóng tối nhưng vẫn thấy bình yên hơn căn nhà nhỏ gần bờ hồ.
Có lẽ… cô thật sự không thuộc về vườn ươm tinh tú này!
Còn hơn nửa tiếng mới tới giờ học nên cô gái nhỏ lẻn vào thư viện, tìm vài cuốn truyện tranh nhí nhố.
Cô muốn cười… dường như đã rất lâu rồi, môi cô chỉ biết mím chặt.
Dạo qua dãy sách triết lý dày cộm, cô gái nhỏ thoáng thấy một bóng người rất quen… nhưng vừa mới chớp mắt thì đã không thấy ở đâu nữa.
Nghi ngờ vào đôi mắt thiếu ngủ của mình nên Đông Vy lại cắm cúi chọn sách.
Khoảng mười phút sau, cô gái nhỏ tiu nghỉu bước trên từng ô gạch, hai tay vặn vẹo lấy nhau rất bứt rứt.
Thẻ thư viện cô lại quên đem theo rồi!
Đông Vy tự vỗ mạnh vào trán mình, than thở:
- Aaa, grừ, đầu với óc, mi thật ngốc!
- Quá đần độn!
Gì? Ai vừa mắng cô thế?
Đông Vy ngoái đầu nhìn Hữu Phong, chẳng biết anh đứng sau cô từ lúc nào, hừ một tiếng khinh khỉnh.
Vẻ mặt ngờ nghệch của cô gái nhỏ khiến anh thêm bực mình, đặt ngón trỏ trên vầng trán trắng xanh, Gió Quỷ nâng mi:
- Đầu óc chỉ chứa bánh mì đen!
Cô gái nhỏ im thin thít, không dám thở mạnh cho tới lúc người tàn bạo rời đi.
- Phù!
Đông Vy thở phào một tiếng như vừa thoát nạn nhưng sắc mặt của cô tối sầm lại ngay sau đó vì nhận ra mình vừa bị xúc phạm!
Lúc còn bé, Đông Vy thường được ông bà ngoại khen là nhanh nhẹn, thừa hưởng trí thông minh từ ba mẹ nên cô rất ghét cách ai đó hạ thấp cô như thế!
Lại còn ngang nhiên bỏ đi!
Bặm môi lại, cô gái nhỏ tháo giày dưới chân ra và ném mạnh…
Chiếc giày cũ bay vút lên không trung, nhắm thẳng vào dáng người cao ráo mà lao đi.
Tựa hồ như nắm bắt được điều bất thường nên Hữu Phong từ từ quay người…sống lưng quyền quý bất động trong phút chốc.
Bốp!
Bằng một cú đá chuẩn xác, giày sneaker nền trắng sọc đen đã hất tung chiếc giày vải của cô nhóc con lên tận mái nhà thư viện.
Hữu Phong nhếch miệng ngạo nghễ,...