vào bàn mình. Anh đáp, mắt vẫn nhìn vô màn hình trước mặt:
- Tất nhiên là thật!
Cúc Hương không hỏi nữa nhưng trong lòng rất cảm động. Từ hôm qua đến nay, nó vẫn giận Vân. Mặc dù ngoài mặt phớt tỉnh, nhưng nỗi ấm ức cứ âm ỉ không nguôi. Trước nay nó chỉ toàn át giọng bọn đàn ông con trai. Nhưng khi bước chân vô đây, lần đầu tiên trong đời nó gặp “đối thủ”. Vân chẳng lớn tuổi hơn ba cô là mấy nhưng trông chững chạc và điềm tĩnh đến lạ. Lúc nào cũng tươi tỉnh, niềm nở nhưng hễ bị bọn Xuyến “tấn công” là anh “phản kích” ngay tức khắc. Những đòn phản kích của anh lại không phải tầm thường, toàn những chiêu “sát thủ” khiến Xuyến chỉ biết nhe răng
cười trừ, còn Cúc Hương thì tức đến nỗi hôm qua phải dậm chân bình bịch và trong cơn bối rối nó đã quyết định làm cái chuyện động trời là quit thẳng một lèo ra cửa để che giấu sự bất lực của mình.
Tuy vậy, Cúc Hương chẳng thấy ghét Vân. Nó chỉ tức anh thôi. Hôm qua đến nay, không hiểu sao nó hay nghĩ đến anh và cứ mỗi lần nhớ đến vẻ ung dung từ tốn và nụ cười nửa miệng của anh, lòng nó lại ngập tràn giận dỗi.
Lúc nãy, khi thấy màn hình của mình chỉ có hai màu đen trắng, nó cố tình tru tréo và định làm mình làm mẩy với anh cho bõ ghét chứ chẳng phải đòi hỏi hay yêu sách gì. Nào ngờ anh nhanh nhẩu hứa đổi máy cho nó khiến nó ngạc nhiên và khoái chí vô kể.
Trong khi Cúc Hương đang sung sướng với bao nhiêu ý nghĩ đẹp đẽ trong đầu thì Xuyến lại phập phồng lo lắng. Nó ngồi làm bài mà cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên.
Đến khi tắt máy chuẩn bị ra về, Xuyến mới bước lại gần Vân, bồn chồn hỏi:
- Từ hôm qua đến nay, anh có gặp thầy Gia của tụi này không?
- Có.
- Vậy thì chết tôi rồi! – Xuyến tái mặt kêu lên.
Vân trố mắt:
- Chuyện gì vậy?
Xuyến không đáp mà lật đật hỏi tiếp:
- Thế anh có nói chuyện gì với thầy Gia không?
- Chẳng lẽ gặp nhau mà không nói chuyện? Vân hỏi lại, vẻ chế giễu.
Xuyến nhăn nhó:
- Chuyện về tụi này kìa! Anh có nói không?
- Nói.
- Trời đất! Anh nói làm chi vậy?
Vân thản nhiên:
- Anh Gia hỏi chẳng lẽ tôi làm thinh?
Xuyến chớp mắt:
- Thầy Gia hỏi sao?
- Hỏi các cô đã đến chỗ tôi chưa?
- Anh đáp sao?
- Tôi nói đến rồi.
Xuyến liếm môi:
- Thầy Gia còn hỏi gì nữa không?
- Còn! Hỏi trình độ tin học của các cô có đáp ứng được công việc của công ty không?
Xuyến nín thở:
- Anh trả lời sao?
Vân đằng hắng:
- Tôi bảo trình độ của các cô cỡ “chuyên gia”, thừa sức làm việc ở chỗ tôi!
Xuyến gượng gạo:
- Anh đừng có chọc quê tụi này! Anh đã nói rõ tất cả với thầy Gia rồi phải không?
- Tôi chẳng việc gì phải “nói rõ”! – Vân nhún vai – Đằng nào các cô cũng đã được nhận vào làm việc ở đây rồi!
Nghe vậy, Xuyến thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nó định cảm ơn Vân nhưng thấy kỳ kỳ nên chi gật đầu chào anh rồi lật đật xách túi đuổi theo Thục và Cúc Hương lúc này đã ra tới cửa ngoài.
Đầu giờ chiều, ba cô gái vừa bước vào phòng đã thấy trên bàn của Cúc Hương một chiếc 386 mới cáu.
Xuyến gật gù bình phẩm:
- Anh chàng Vân của con Cúc Hương mặc dù nói năng thì cứ như ong chích nhưng dù sao cũng thuộc loại người quân tử nhất ngôn!
Thấy Xuyến lại giở giọng trêu cợt, Thục khẽ liếc Cúc Hương và ngạc nhiên thấy Cúc Hương chẳng phản ứng gì về cụm từ “anh chàng Vân của con Cúc Hương” như bữa trước. Cúc Hương trước mặt nó bây giờ đang ngồi mơ màng mân mê chiếc máy, đầu óc đường như đang để tận dâu đâu.
Xuyến nháy mắt với Thục:
- Con Cúc Hương giả bộ đó! Nó thừa biết “làm thinh là đồng ý” nên cố tình ngậm miệng!
Đúng lúc đó, Thiếu từ phòng trong đi ra. Anh nhìn Cúc Hương:
- Sao, bây giờ thì bạn hài lòng rồi chứ?
Cúc Hương mỉm cười. Nó chớp mắt:
- Anh Vân đâu?
- Anh Vân chiều nay không vô?
- Ủa, sao vậy?
- Ảnh đi công chuyện!
Xuyến đột ngột cất giọng ca:
- Chiều nay không có anh, ngõ hồn sao hoang vắng…
Tiếng hát của Xuyến làm Thiếu xanh mặt. Anh vội đưa ngón tay lên miệng:
- Suỵt!
Vẻ hốt hoảng quá đáng của Thiếu khiến Xuyến chưng hửng:
- Anh sợ gì vậy?
Thiếu lúng túng:
- Toi có sợ gì đâu! Nhưng ở đây không nên làm ồn.
Xuyến vẫn chưa hết nghi hoặc nhưng nó không tiện hỏi, đành nói lảng sang chuyện khác:
- Chiều nay mình làm gì?
Thiếu khịt mũi:
- Chiều nay tập luyện ngón!
- Trời đất!- Xuyến trợn mắt – Sao anh biết con Thục bị ghẻ kinh niên mà dạy “luyện ngón” hay quá vậy!
Con quỷ này! – Thục la bài hãi – Bộ mày không nói bậy không chịu được hả!
Vừa la Thục vừa thò tay ra ngắt khiến Xuyến phải cong người tránh né.
Thiếu cười cười:
Luyện ngón đây tức là luyện cách sử dụng bàn phím cho thành thục!
- Còn luyện tới luyện lui gì nữa! – Cúc Hương kêu lên – Chẳng phải hồi sáng anh khen tụi nay học một hiểu mười, thông minh xuất sắc ngoại hình xinh đẹp đó sao!
Thục giật mình liếc Cúc Hương:
- Mày nói cái gì mà có “ngoại hình xinh đẹp” trong đó mày?
Cúc Hương nheo mắt ngó Thục:
- Tao nói gì kệ tao! Sao mày ưa thắc mắc quá!
Rồi quay sang Thiếu, Cúc Hương tiếp:
- – Sao, tôi nói có đúng không?
Thiếu gượng gạo:
- Dĩ nhiên là đúng rồi! Nhưng dù sao các bạn cũng nên học cách sử dụng bàn phim đúng theo bài bản.Chứ nếu cứ đánh theo phương pháp “mổ cò” hiện nay, tốc độ sẽ rất chậm.
Rồi sợ các cô gái giở giọng đùa dai, Thiếu vội nói tiếp:
- Ở trong máy của mỗi bạn hiện nay đều có hai phần mềm dạy về kỹ thuật bàn phim: TT và Touch. Các bạn có thể dùng chương trình TT.
Thiếu vừa nói xong, Xuyến, Thục, Cúc Hương lập tức thò tay bật công tắc máy, dáng điệu nhanh nhẹn, tự tin, thật khác xa với vẻ lóng ngóng rụt rè hôm trước.
Đã học qua rồi nên ba co cũng chẳng cần Thiếu tò tò chỉ dẫn. Sau khi đã chuyển qua chế độ hiển thị của màn hình Norton, ba cô bắt đầu dò tìm thư mục dể vào chương trình “luyện ngón”.
Công việc có vẻ dễ dàng nhưng rốt cuộc chỉ có Thục va Cúc Hương là “vào” đúng “địa chỉ”. Còn Xuyến sau một hồi nhấn nhấn gõ gõ, bỗng mở miệng la hoảng:
- Anh Thiếu ơi anh Thiếu! Sao kỳ vậy nè?
Thiếu nghiêng người dòm lên màn hình của Xuyến, mỉm cười:
- Xuyến vào lộn rồi! Đây là chương trình ET chứ không phải TT!
- ET? – Xuyến trố mắt – Đây có phải là bộ phim “ET, người ngoài trái dất” không?
Cúc Hương làm bộ nói nhỏ vào tai Thục nhưng cố ý để Xuyến nghe:
- Con Xuyến nó tưởng nó đang ngồi trong rạp Thăng Long!
- Đồ ngốc! – Xuyến quay sang Cúc Hương – Bộ mày tưởng máy vi tính không chiếu phim được hả?
- Dĩ nhiên là được! – Thiếu gật đầu – Nhưng ET ở đây không phải là phim. ET là chữ viết tắt của English Tutor, một chương trình dạy tiếng Anh!
- Ồ, hay quá hén – Cúc Hương reo len – Vậy mai mốt mình đến đây mở chương trình này ra học, khỏi phải đến các trung tâm ngoại ngữ làm gì!
Thục ngồi bên “xì” một tiếng:
- Nói như mày! Mình đến đây là để làm việc chứ đâu phải để học tiếng Anh!
Cúc Hương cười hì hì:
- Thì mình áp dụng phương châm “vừa làm vừa học” mà!
- Thế còn TT là viết tắt của chữ gì? – Xuyến hỏi Thiếu.
- TT là Typing Tutor! Xuyến vào chương trình TT, sẽ thấy chữ đó hiện lên ngay!
Xuyến tặc lưỡi:
- Nhưng bây giờ làm sao thoát khỏi ET?
- Nhấn escape!
Xuyến gãi đầu:
- Escape ở đâu mà nhấn?
- Cái phím có chữ ESC đó!
Xuyến nhấn phím ESC. Trên màn hình đột ngột hiện ra hàng chữ “Are you sure?”
- Cái gì nữa vậy? – Xuyến giật mình – Nó hỏi mình “có chắc không?” phải không?
- Đúng rồi! – Thiếu hắng giọng – Nó muốn hỏi Xuyến có chắc là định thoát khỏi chương trình không! Những thông báo loại này, rồi đây các bạn sẽ gặp thường xuyên. Đằng sau câu hỏi là hai chữ Yes và No, Xuyến thấy không?
- Thấy.
- Vậy bây giờ Xuyến Yes hay No?
- Yes, sir.
- Đủ rồi, khỏi cần sir! – Thiếu làu bàu – Muốn Yes thì nhấn chữ Y!
Xuyến liền nhấn phím chu Y. Chương trình ET lập tức đóng lại.
Xuyến khoái chí đang định lên tiếng khen Thiếu một câu thì Cúc Hương đã cướp lời:
- Sao, anh thấy tụi này học hành có sáng dạ không?
- Sáng.
Cúc Hương liếm môi:
- Vậy có xứng đáng được thưởng không?
Thục nhăn nhó nhủ bụng “Không biết con nhỏ này định giở trò vòi vĩnh gì đây? Chắc là vòi ăn!
Quả nhiên, trong khi Thiếu còn đang ngập ngừng:
- Thưởng hả? Thưởng gì…
Cúc Hương đã tiếp ngay:
- Nói chung là anh đã có ý định thưởng tụi này từ lâu nhưng chưa nghĩ ra cách gì phải không? Để tôi làm quân sư không công cho! Đơn giản thôi, chiều nay anh dẫn tụi này đi ăn chè!
Trước những đòn tấn công tới tấp của cô gái láu lỉnh, mặt Thiếu cứ đực ra:
- Chè hả? Chè gì…
- Làm gì mà anh cứ ngơ ngơ ngác ngác như thế! – Cúc Hương hừ mũi – Tóm lại, anh có muốn dẫn tụi này đi ăn chè hay không, anh nói một tiếng đi! Sao, Yes hay no
Thiếu giật thót, đầu gật lia lịa:
- Yes, yes.
Nói yes mà miệng anh méo xẹo.
Chương 5
NGÀY hôm sau, Thiếu đưa cho Xuyến, Thục, Cúc Hương một xấp bản thảo chi chít chữ:
- Bữa nay các bạn có thể bắt tay vào công việc được rồi! Đây là cuốn sách khách hàng mới đưa tới!
Cúc Hương trố mắt:
- Còn cái vụ TT tụi này tập chưa xong mà!
- Cái đó các bạn có thể tranh thủ tập thêm trong những giờ rảnh!
Xuyến liếc xấp thảo trên tay Thiếu:
- Cuốn gì vậy? Truyện trinh thám của J.H Chase hả?
Thiếu mỉm cười:
- Đây là cuốn “Kỹ thuật nấu nướng”.
- Trời đất! – Xuyến bật kêu – Vậy thì tiêu rồi!
Thiếu ngơ ngác:
- Gì mà tiêu?
Xuyến thở dài:
- Con Cúc Hương là một đứa có tâm hồn ăn uống! Anh đưa cuốn này cho nó, suốt ngày nó lo vùi đầu nghiên cứu, còn đánh với gõ gì nữa!
Cúc Hương cười cười ngó Thiếu:
- Anh đừng có nghe lời nó! Tôi có tâm hồn ăn uống chứ chẳng tâm hồn nấu nướng đâu! Trước nay toàn người ta nấu sẵn tôi ăn không à!
- Are you sure? – Thiếu đột ngột hỏi lại .
Thoạt đầu Cúc Hương không hiểu Thiếu nói gì. Nó tưởng mình nghe lộn. Mãi một lúc nó mới sực nhớ ra bài học hôm qua, liền rối rít:
- No, no… à không, yes, yes!
Vẻ quýnh quíu của Cúc Hương khiến Thục và Xuyến cười gập cả người .
Thiếu tủm tỉm đặt xấp bản thảo xuống bàn:
- Cách soạn thảo trên VNI các bạn đã biết rồi! Tập bản thảo này tôi đã tách ra làm nhiều files, bây giờ các bạn chia ra đánh!
Chỉ đợi có vậy, ba cô gái hối hả giành giật nhau từng xấp giấy, miệng la chí: De. Thiếu phải vội vàng can thiệp:
- Từ từ thôi! Coi chừng rách bây giờ!
Vân ngồi đằng góc phòng, thấy vậy chỉ lặng lẽ mỉm cười .
Kể từ giây phút đó, Xuyến, Thúc và Cúc Hương đã trở thành những “chuyên gia vi tính” thực thụ của phòng sắp chữ điện tử thuộc công ty Việt Anh .
Và trong cái phòng vi tính xinh xắn đó, chốc chốc lại nghe tiếng các “chuyên gia” hoảng hốt và lo lắng kêu lên:
- Anh Thiếu ơi, cái dòng này rớt xuống làm sao kéo lên, tôi quên mất rồi?
- Nhấn phím backspace.
- Backspace là phím nào há?
- Phím có hình mũi tên ngược đó .
- Anh Thiếu ơi, tại sao chữ nào tôi đánh cũng thành chữ hoa hết vậy nè?
- Đó là do bạn đụng phải phím CapsLock. Nhấn lại phím đó lần nữa!
Phòng vi tính lẽ ra là nơi làm việc yên tĩnh nhưng với những nhà tin học mới toanh này lại đâm ra náo nhiệt ồn ào như một cái chợ.
Dĩ nhiên, mỗi một ngày qua đi những thắc mắt ngô nghê dần dần ít đi, thay vào đó là tiếng bàn phím lách cách càng lúc càng nhịp nhàng, thuần thục .
Một hôm, Xuyến hí hửng khoe với Thục và Cúc Hương:
- Bây giờ để vào VNI, tao không cần phải tốn công lần theo cây thư mục nữa!
- Chứ mày làm sao?
Xuyến đắc ý:
- Mở máy lên, tao chỉ đánh chữ “Xuyến” là màn hình VNI lập tức hiện ra!
Thục tròn mắt:
- Thật không?
Còn Cúc Hương thì bĩu môi:
- Xạo đi mày! Làm gì có chuyện đó!
- Coi đây nè!
Vừa nói Xuyến vừa gõ tên mình lên màn hình rồi nhấn enter. Quả nhiên, màn hình VNI hiện ra trong chớp mắt.
Đôi môi Cúc Hương lập tức cong thành hình chữ O . Còn Thục thì không ngớt xuýt xoa:
- Chà, chà, hay quá hén!
Xuyến vênh mặt:
- Hay chứ sao không?
Thục lay tay Xuyến:
- Mày làm sao hay vậy, chỉ tao đi!
Xuyến làm bộ nghiêm trang:
- Tao có chỉ, mày cũng không hiểu được! Muốn biết được bí quyết này, phải học hết cơm hết gạo chứ mày tưởng .
- Hết cơm hết gạo cái mốc xì – Cúc Hương ngồi bên hừ mũi – Vụ này chắc chắn không phải do mày mà do cái anh chàng Thiếu đằng sau lưng mày kìa!
Thục như vỡ lẽ . Nó quay sang Thiếu:
- Anh Thiếu ơi anh làm dùm tôi một cái giống như vậy đi!
Câu nói không đầu không đuôi của Thục khiến Thiếu phải bối rối hỏi lại:
- Thục định nhờ chuyện gì vậy?
Thục chỉ tay lên màn hình trước mặt Xuyến:
- Anh làm sao cho tôi vào VNI nhanh gọn như con Xuyến vậy nè!
Xuyến vọt miệng giải thích:
- Tức là nó muốn máy nó mỗi khi bật lên, đánh chữ “Xuyến” thì màn hình VNI cũng lập tức hiện ra y như máy tôi vậy!
- Vô duyên! – Thục lườm Xuyến – Tao đánh tên tao chứ tao đánh tên mày làm gì!
Xuyến cười hì hì:
- Chứ sao vừa rồi mày bảo làm cho máy mày giống y như máy tao?
Biết không nói lại Xuyến, Thục chẳng buồn đôi co. Nó nhìn Thiếu:
- Sao? Được không nói lại Xuyến, Thục chẳng buồn đôi co. Nó nhìn Thiếu:
- Sao? Được không anh Thiếu?
- Tất nhiên là được! – Thiếu dễ dãi .
- Giống như máy con Xuyến chứ?
- Ừ .
- Nhưng mỗi khi vào VNI thì đánh tên “Thục” chứ? – Thục vẫn chưa hết lo lắng sau khi bị Xuyến hù .
Thiếu cười:
- Dĩ nhiên rồi:
Nói xong, anh bước lại trước chiếc máy của Thục . Thục lật đật đứng dậy nhường chỗ .
- Thục cứ ngồi đi!
Thiếu khoát tay và đứng ghé người bên chiếc máy, anh loay hoay đánh đánh gõ gõ Một lát, anh đứng thẳng người lên:
- Xong rồi đó! Bây giờ Thục thử coi!
Mặt mày sáng rỡ, Thục nôn nao gõ tên mình vào máy, rồi nhấn phím enter . Lập tức màn hình VNI hiện ra như có phép màu.
- Cảm ơn anh nhiều nghen! – Thục hớn hở – Từ nay cho con Xuyến hết làm tàng!
Rồi quay sang Cúc Hương, Thục phấn khởi giục:
- Mày nhờ anh Thiếu làm giùm cho mày đi!
Không ngờ Cúc Hương bĩu môi:
- Khỏi! Mày làm như trên đời này chỉ có mỗi anh Thiếu của con Xuyến là tài giỏi không bằng!
Tự dưng bị Cúc Hương “nhéo ngang hông”, Thiếu bối rối quay đầu đi chỗ khác, giả bộ ta đây lãng tai chẳng nghe thấy gì . Còn Thục thì thuỗn mặt ra:
- Mày nói vậy nghĩa là sao?
Như để trả lời Thục, Cúc Hương ngoảnh lại phía góc phòng, hắng giọng kêu:
- Anh Vân ơi Anh Vân!
- Gì vậy Cúc Hương? Vân ngừng tay, nhìn sang .
- Anh lại đây tôi nhờ cái này một chút!
Cúc Hương nói như ra lệnh khiến Thục nghe bụng mình giật thon thót. Nó không hiểu sao trong khi nó và Xuyến không bao giờ dám giỡn mặt với anh chàng Vân thì con nhỏ Cúc Hương liều mạng này chẳng tỏ vẻ gì ngán sợ anh ta cả. Nó cứ làm như nó là chị hai người ta Vậy mà anh chàng Vân kia lại không hề lấy đó làm bực bội . Như lúc này đây, anh lò dò bước lại:
- Cúc Hương nhờ gì vậy?
Cúc Hương nheo nheo mặt:
- Anh biết chuyện cổ tích “Vừng ơi, hãy mở ra!” không?
Vân chưng hửng:
- Biết mà sao?
Cúc Hương hỏi lại:
- Chuyện đó sao?
- Thì mỗi khi có người niệm chú “Vừng ơi, hãy mở ra!” thì cửa hang liền mở ra!
- Đúng rồi! – Cúc Hương cười láu lỉnh – Anh làm dùm tôi giống trong chuyện cổ tích vậy được không? nhưng câu thần chú của tôi là “Cúc Hương hãy mở ra!”
Nghe Cúc Hương vòng vo một hồi, Thục không nhịn được cứ che miệng cười khúc khích. Còn Vân thì thấy nhức cả đầu:
- “Cúc Hương hãy mở ra” là sao?
Cúc Hương tủm tỉm:
- Vậy mà cũng không hiểu! nghĩa là anh làm sao mỗi khi tôi đánh chữ “Cúc Hương” thì màn hình VNI hiện ra, khỏi phải theo đường dẫn lâu lắc, lôi thôi kia nữa!
- Trời đất! – Vân cười khổ – Muốn làm tập tin BAT thì nói đại ngay từ đầu cho rồi, cô cứ bày đặt lòng vòng!
Tuy nhăn nhó nhưng Vân vẫn chiều theo ý Cúc Hương. Trong nháy mắt, máy Cúc Hương đã được cài đặt câu “Thần chú” đúng như nó muốn .
Những trò nhõng nhẽo của Cúc Hương không lọt khỏi mắt Xuyến . Thục nhìn sự kiên này bằng cặp mắt thảnh nhiên nhưng Xuyến thì tức lắm . À, nó ỷ nó có anh chàng Vân, dám công khai coi thường “Thiếu của mình”!
- Rồi không biết Xuyến to nhỏ rì rầm gì với Thiếu mà ngày hôm sao khi Xuyến bật máy lên, nó vô cùng khoái chí khi nhìn thấy trên đỉnh màn hình chớp nháy một dòng chữ trắng trên nền tím: “Chúc Xuyến một ngày làm việc vui vẻ”.
Xuyến chưa kịp khoe, Thục đã thấy. Nó tấm tắc:
- À lại một trò mới! Hay quá hén!
Xuyến hất mặt:
- Dĩ nhiên rồi!
Thục níu tay Xuyến:
- Mày nhờ anh Thiếu làm dùm tao đi!
Vẫn như hôm qua, Cúc Hương chẳng màng tới Thiếu. Và cũng như hôm qua, nó hùng dũng ngoác miệng:
- Anh Vân ơi anh Vân!
Vân ngó qua:
- Lại “Vừng ơi, hãy mở ra” nữa hả?
- Không, cái này khác! Anh lại đây đi!
Vân bước sang:
- Gì?
Cúc Hương chỉ tay lên màn hình trước mặt Xuyến:
- Anh làm giùm tôi giống như vậy kìa? Vân nhìn theo tay chỉ của Cúc Hương:
- À, đó là chương trình điều khiển bàn phím và màn hình!
Cúc Hương chẳng buồn quan tâm đó là chương trình gì. Nó sốt ruột hỏi:
- Anh làm giống vậy được không?
- Được! Cô đứng dậy đi!
Sau một hồi đánh đánh gõ gõ, Vân liếc Cúc Hương:
- Nhưng mà cô muốn cài câu gì vào máy? “Chúc Cúc Hương một ngày làm việc vui vẻ” nhé?
- Ai lại bắt chước người ta! – Cúc Hương ngúng nguẩy – Anh soạn ra câu khác đi!
Vân thở ra:
- Câu gì bây giờ?
- Câu gì hay hay ấy!
Xuyến im lặng theo dõi nãy giờ, bỗng vọt miệng:
- Cài cái câu mà mày hay nói nhất ấy!
Đang bận bịu suy nghĩ, Cúc Hương quên béng mất cảnh giác . Nó ngó Xuyến:
- Câu gì vậy?
- Thì câu “Anh Vân ơi anh Vân!” chứ câu gì! Ngày nào mà mày chẳng hét ầm lên câu đó!
Nói xong, Xuyến toét miệng cười hì hì nhưng khi chạm phải ánh mắt không hài lòng của Vân, nó hoảng hồn ngậm miệng lại .
Sau khi nghiêm khắc nhìn Xuyến như để cảnh cáo, Vân quay sang Cúc Hương định hỏi nó đã nghĩ ra câu nào đắc ý chưa nhưng anh bỗng ngẩn người ra khi thấy Cúc Hương đang đứng nép vào cạnh bàn, tay bối rối mân mê vạt áo hệt như đứa học trò bị một tên bạn xấu đem những bí mật của mình ra tố cáo với thầy giáo.
Ngần ngừ một thoáng, anh hắng giọng hỏi:
- Sao? Đánh câu gì bây giờ?
Cúc Hương như bừng tỉnh . Nó gượng lấy lại vẻ hoạt bát:
- Câu gì cũng được! Miễn là phải hay hơn máy của con Xuyến!
Vân mỉm cười:
- Đánh câu của Legouvé vậy nhé! “Làm việc sẽ giúp lau khô những giọt lệ”
Nếu như thường ngày, Cúc Hương đã quyết liệt phản đối cái câu danh ngôn nhuốm đầy vẻ cải lương ướt át này rồi, nhưng lúc này chưa thoát ra khỏi nỗi ngượng ngùng vì câu chòng ghẹo “ác miệng” vừa rồi của Xuyến, nó bèn “ừ” đại .
Cúc Hương rất lấy làm lạ về mình. Trước nay chưa bao giờ nó rơi vào một tình trạng lóng ngóng...