* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Buổi Chiều Windows - Nguyễn Nhật Ánh Full

vọng”!
Tiếng trả lời của Cúc Hương vọng lên từ dưới cánh tay, nghe não nề và hiu hắt.
Thục chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tiếng Xuyến cất lên bên tai – hóa ra Xuyến đã thức giấc và đến sau lưng Thục tự bao giờ:
- Coi nó đang cầm cái gì trên tay kìa!
Thục nhướn mắt dòm. Quả nhiên bàn tay Cúc Hương lộ ra ngoài vạt tóc đang cầm hờ hững mấy phong thư.
- Thư! – Thục nhìn Xuyến.
- Thư ai gửi cho ai vậy?
- Ai biết!
Xuyến hất hàm:
- Lấy lại đây coi!
Theo lệnh của Xuyến, Thục thận trọng kiễng chân và thò tay qua vai Cúc Hương rón rén nhón mấy phong thư. Cúc Hương chẳng phản ứng gì. Nó cứ ngồi im như phỗng.
Thục nhìn lướt qua phong thư trên cùng và hớn hở reo lên:
- A, thư gửi cho mày! Thư mời đám cưới!
Xuyến cầm lấy phong thư, liếc qua chữ “song hỷ” ngoài bìa rồi gật gù:
- Thì ra con Cúc Hương lén lút đi “chống lầy”! Nó buồn vì sắp sữa giã từ quãng đời áo trắng!
- A, tao cũng được mời! – Thục lại reo lên.
- Vô duyên! – Xuyến nguýt Thục – Nó không mời bọn mình thì mời ai?
Vừa nói Xuyến mở bì thư, rút tấm thiệp bên trong. Nhác thấy tên Ngô Thì Vân trong tấm thiệp. Xuyến trợn mắt:
- Con này ghê thật! Nó mới nhõng nhẽo có mấy bữa, người ta phải sợ vãi mật vội hỏi cưới nó liền!
- Ủa! – Giọng Thục ngạc nhiên – Sao lại có thiệp mời gửi cho con Cúc Hương nữa? Chẳng lẽ nó lại mời nó dự đám cưới của chính nó?
Câu nói của Thục khiến Xuyến cảm thấy ngờ ngợ, vội hỏi lại:
- Mày nói sao?
Rồi như linh cảm được chuyện gì, không đợi Thục trả lời, Xuyến cúi dòm tấm thiệp trên tay.
- Trời đất! – Xuyết thất thanh – Cô dâu là Mai Hương chứ đâu phải con Cúc Hương nhà mình!
- Mai Hương nào?
- Thì còn Mai Hương nào nữa! Con nhỏ ngồi ở phòng khách đằng trước đây nè!
Rồi Xuyến nhìn lên trần nhà, than:
- Như vậy là người ta ưa thích hương hoa mai mà chê bai hương hoa cúc!
Đang nói, chợt nhận thấy mình đùa không đúng chỗ, Xuyến vội im bặt và áy náy nhìn sang Cúc Hương. Nhưng Cúc Hương vẫn im lìm bất động, chả rõ có nghe thấy những lời Xuyến nói hay không.
- Sao lạ quá mày? – Thục khẽ bước lại gần Xuyến, thì thầm.
- Lạ chuyện gì?
- Chuyện nhỏ Mai Hương đó.
- Nhỏ Mai Hương sao?
Thục chớp mắt:
- Tao thấy anh Vân với nhỏ trước nay đâu có vẻ gì thân mật, thậm chí có lúc tao còn thấy hai người cãi nhau đỏ mặt tía tai nữa, sao bây giờ bỗng dưng họ lại làm đám cưới?
Xuyến nhún vai:
- Mày… còn nhỏ, làm sao hiểu được ba chuyện phức tạp này! Phải kinh nghiệm đầy mình như tao thì mới biết tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có như không…
Xuyến đang ba hoa thì Thiếu bước vào.
Thục
cười:
- Miệng con nhỏ này linh thật! Tình của mày khi không mà có rồi kìa!
Xuyến quay lại nhìn Thiếu, định nhoẻn miệng cười với anh nhưng không rõ nghĩ sao, nó nghiêm mặt lại:
- Mấy cái thiệp mời đám cưới là do anh đem vào phải không?
- Ừ.
- Đâu rồi?
Thiếu liếc lên mặt bàn:
- Ủa! Hồi trưa tôi mới để đây, định đầu giờ chiều đưa cho các bạn…
- Phải đây không? – Xuyến chìa tấm thiệp sau lưng ra.
Thiếu thở phào:
- Vậy mà Xuyến làm tôi hết hồn!
- Anh khoan mừng vội! – Xuyến nghinh mặt – Nghe tôi hỏi tội đây nè!
- Tội gì?
Xuyến hắng giọng:
- Anh Vân với nhỏ Mai Hương quen nhau lâu chưa?
- Lâu rồi!
- Lâu là mấy tháng?
Thiếu khịt mũi:
- Họ quen nhau tới ba năm lận!
Xuyến chưng hửng:
- Ba năm?
- Ừ.
- Ba năm sao bây giờ mới làm đám cưới?
Thiếu nhăn nhó:
- Cái đó làm sao tôi biết được!
Dường như chợt nhận ra câu hỏi của mình hơi kỳ cục, Xuyến liền chuyển đề tài:
- Anh biết bọn họ quen nhau từ trước sao không chịu nói cho con Cúc Hương biết?
Thiếu khẽ liếc về phía Cúc Hương bằng ánh mắt bối rối:
- Tôi đâu biết Cúc Hương có tình cảm với anh Vân thật! Tôi cứ tưởng mấy bạn chỉ đùa chơi thôi!
Xuyến sầm mặt:
- Vậy chuyện tôi với anh cũng là chuyện đùa chơi hả?
- Đâu có! – Thiếu hoảng hốt – Ý tôi đâu phải vậy!
Xuyến nghiến răng:
- Ý anh mà là vậy tôi đã xé anh ra làm hai lâu rồi!
Sau khi hù cho Thiếu xanh mặt, Xuyến thủng thẳng quay lại chỗ Cúc Hương.
- Cúc Hương! – Xuyến khẽ gọi.
Cúc Hương vẫn gục đầu trên hai cánh tay, xụi lơ như chết rồi.
Ngần ngừ một lát, Xuyết lại tặc lưỡi:
- Ngồi dậy đi! Mày là “cô gái hệ PAL” kia mà!
Trước đây, Cúc Hương thường cho mình là người có trái tim sõi đá, thuộc hệ PAL, tức “Phớt Anh Luôn”, đối nghịch hoàn toàn với hệ NTSC, tức “Nhớ Thương Sầu Cảm” của con Thục mít ướt. Bây giờ Xuyến nhắc lại “truyền thuyết” đó, cố chọc cho bạn cười, nhưng vô hiệu.
Tự nhiên Xuyến thấy thương Cúc Hương vô hạn. Rốt lại, sau hai tháng học nghề vi tính ở công ty Việt Anh, trong ba đứa chỉ có Xuyến là thuận buồm xuôi gió nhất. Thiếu hiền lành, tử tế, ngày càng quý mến và quấn quýt Xuyến. Trong khi đó Thục “vỡ mộng” với nhà thơ Tóc Mây đầu hói còn Cúc Hương thì đang lên cơn đau tim trước dòng chữ “trân trọng báo tin” của anh chàng Vân kín đáo, lạnh lùng. Lạ một điều, những tin tức khủng khiếp đó lại xảy đến với Thục và Cúc Hương trong cùng một ngày, hệt như có hẹn trước!
Dĩ nhiên so với Cúc Hương, “ca” của Thục nhẹ hơn. Xuyến thừa hiểu điều đó. Bệnh của Thục là bệnh tưởng, bệnh của Cúc Hương mới là bệnh thật. Thục chỉ vỡ mộng, Cúc Hương mới vỡ… tim. Sau vụ này, cần phải format lại trái tim con Cúc Hương như người ta vẫn định dạng lại những chiếc đĩa nhiễm virus! Xuyến buồn buồn nhủ bụng.
- Anh Vân đâu? – Cúc Hương đột ngột ngẩng đầu lên, hỏi.
- Anh Vân hả? – Xuyến liếm môi – Ảnh chưa vô!
- Không phải là chưa! – Cúc Hương thẫn thờ nhìn Xuyến – Mà là ảnh sẽ không vô! Chiều nay cũng vậy và ngày mai cũng vậy!
- Sao mày biết?
Giọng Cúc Hương bùi ngùi:
- Tao biết! Chỉ đến ngày mốt, khi tụi mình đã rời khỏi đây rồi, ảnh và Mai Hương mới trở lại công ty! Họ muốn tránh mặt tao!
- Nếu muốn tránh mặt, tại sao ảnh lại mời mày dự đám cưới? – Thục vọt miệng.
Cúc Hương nhún vai:
- Mời dự đám cưới là chuyện khác! Đó là chuyện chẳng đặng đừng!
Thục đột nhiên cảm thấy lo lắng:
- Nhưng mày tìm anh Vân chi vậy? Bộ mày tính hỏi tội ảnh hả?
- Ảnh chẳng có lỗi gì trong chuyện này! – Cúc Hương thở dài – Tao định gặp ảnh để kêu ảnh cứ đi làm như bình thường!
Câu nói của Cúc Hương khiến xuyến và Thục thở phào. Cuối cùng con Cúc Hương đã nhìn ra được vấn đề, Xuyến mừng rỡ nghĩ, và như vậy chẳng có gì phải lo lắng, chắc chắn nó sẽ vượt qua được “cú sốc” này!
- Chiều nay buồn quá!
Vừa mới tỏ ra cứng cỏi, giọng Cúc Hương đã lại ỉu xìu.
- Đừng buồn! – Xuyến an ủi bạn – Mày có nhớ câu nói của Legouvé hôm trước anh Vân cài vô màn hình mày không?
- Nhớ.
- Câu gì?
Cúc Hương chớp đôi mắt đỏ hoe:
- “Làm việc sẽ giúp lau khô những giọt lệ”!
- Vậy mày “lau khô” đi!
Cúc Hương quay mặt đi chỗ khác:
- Tao có khóc đâu mà lau!
- Thôi kệ mày! – Xuyến nhượng bộ – Mai mốt vùi đầu vào ôn tập, lệ mày sẽ được lau khô một cách tự động! Còn bây giờ thì mày “lau” màn hình đi! Màn hình gì đỏ đỏ đen đen thấy ghê!
Cúc Hương buồn bã triết lý:
- Tình yêu là một cuộc đỏ den!
- Đừng nói ba láp! – Xuyến tằng hắng – Mày chơi games riết, bây giờ nhìn cái gì cũng ra cờ bạc!
- Cờ bạc kệ tao!
Thấy Cúc Hương có vẻ chẳng buồn nhúc nhích chân tay, Thục thình lình lên tiếng:
- Con Cúc Hương chỉ giỏi cái miệng! Mày ngon sao mày không thể hiện bản lĩnh của mày đi!
Cúc Hương lườm Thục:
- Bản lĩnh gì?
Thục thản nhiên:
- Bản lĩnh mà mày bảo là tao học được ở mày ấy! Nhanh: Dng quit khỏi nỗi buồn nè! Delete ngay lập tức hình bóng người yêu ra khỏi đầu óc nè! Kịp thời press any key to return to DOS nè!
Thục nhắc lại một lèo nguyên văn những câu nói hùng hổ của Cúc Hương ban sáng khiến Cúc Hương dù đang buồn nẫu ruột cũng phải mỉm cười:
- Sao bữa nay mày mồm mép ghê thế! Mày muốn tao thể hiện bản lĩnh cách nào?
Thục chỉ tay lên màn hình:
- Xóa mẫu màu “tuyệt vọng” này đi! Chuyển sang mẫu “hy vọng”!
- Hy vọng gì nữa bây giờ? – Giọng Cúc Hương đượm hờn dỗi.
- Sao lại chẳng hy vọng gì? – Xuyến nghiêm nghị – Hy vọng mai mốt thi đâu đỗ đó nè! Hy vọng trong tương lai sẽ trở thành một chuyên gia vi tính như… tao nè! Hy vọng sẽ gặp một anh Vân khác đẹp trai hơn anh Vân này nè! Hy vọng sẽ…
- Thôi, thôi, stop đi! Tao không nghe nữa đâu! – Cúc Hương la lên và đưa tay bịt tai lại.
- Không có tốp tiếc gì hết! – Xuyến hừ giọng – Bây giờ mày có chịu đổi màn hình Windows sang mẫu màu “hy vọng” không, nói một tiếng đi! Yes hay No?
Thục láu táu:
- Dĩ nhiên là Yes!
Xuyến trừng mắt:
- Tao không hỏi mày!
Trong lúc đó, Cúc Hương đưa mắt bâng khuâng nhìn ra bên ngoài. Qua màn kính ngăn, nó vẫn nhìn thấy những tia nắng đang nhảy múa trên tàng cây bên kia đường và bất giác nó buột miệng nhắc theo lời Thục:
- Dĩ nhiên là Yes!
****** Hết ******

<< 1 ... 10 11 12

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status