Kiệt thích thú nhìn ngắm khuôn mặt sinh động và tràn đầy sức sống của Thư Phàm. Mỗi lần ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon, trông thấy những món ăn bắt ăn được trình bày tinh sảo trên đĩa, Thư Phàm giống hệt một chú cún con đang thèm thuồng, không ngừng vẫy đuôi khi thấy một khúc xương.
“Ăn đi!” Hoàng Tuấn Kiệt ân cần, âu yếm nhìn Thư Phàm.
Không cần Hoàng Tuấn Kiệt nhắc lại lần thứ hai, Thư Phàm bắt đấu đánh chén thức ăn.
Mấy quý ông ngồi cùng khoang hạng nhất đã há hốc mồm, tròn xoe mắt trước cách ăn giống như hổ đói của Thư Phàm. Nếu lúc nãy Thư Phàm cho họ thấy hình ảnh thục nữ của mình, thì lúc này lại khiến họ phải khiếp sợ, tự hỏi mình có đang bị hoa mắt chóng mặt, nên mới nhìn nhầm không.
Hoàng Tuấn Kiệt đã quen nhìn thấy hình ảnh ăn uống hết sức phàm tục của Thư Phàm, nên không có một chút dị nghị nào, mà ngược lại còn thấy cách ăn uống này của Thư Phàm rất đáng yêu và dễ thương. Hoàng Tuấn Kiệt đã sống hơn 20 năm trong môi trường tranh đấu, cá lớn nuốt cá bé, người lừa người, dùng mưu hại nhau. Hắn đã chán cảnh sống như thế lắm rồi, hắn thích được sống vô tư và vui vẻ như Thư Phàm, muốn được bộc lộ con người thật của mình mà không cần phải giấu diếm, cũng không cần phải giả vờ đóng kịch là mình không sao khi bị tổn thương hay đau đớn.
Cầm ly rượu, Thư Phàm dơ lên cao, miệng hô nhỏ: “Hoàng Tuấn Kiệt! Chúc sức khỏe!”
Hoàng Tuấn Kiệt chưa kịp phản ứng hay nói gì, Thư Phàm đã đưa ly rượu lên môi và uống ngay một ngụm.
Mấy quý ông ngồi cùng khoang hạng nhất lại trợn mắt há mồm, nhìn Thư Phàm không chớp mắt. Tính cách hào sảng và phóng khoáng của Thư Phàm khiến họ động tâm, lòng thầm mong có thể gặp và làm quen được với một cô gái có tính cách và diện mạo bề ngoài giống như Thư Phàm.
Hoàng Tuấn Kiệt phì cười, dùng mu bàn tay che miệng, vai hơi run. Người con gái mà hắn thích đúng là có tính cách rất khác người. Lúc nãy còn thẹn thùng, nũng nịu ngồi trong lòng hắn, dịu dàng nói chuyện như rót mật vào tai hắn, khóc lóc rơi lệ khiến hắn thương tâm, thậm chí còn chủ động câu dẫn và quyến rũ hắn, bây giờ lại biến thành một cô gái ngang tàng, ăn to nói lớn.
Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu ngao ngán, hắn không biết phải dùng từ gì để diễn tả chính xác tính cách của Thư Phàm nữa.
Thư Phàm không chỉ uống một ly rượu, mà uống một lúc đến năm, sáu ly. Lần đầu tiên mới có thời gian rảnh rỗi đi chơi, hơn nữa còn được ngồi khoang hạng nhất, được thưởng thức những món ăn ngon, rượu tuyệt hảo, nên Thư Phàm không cần phải kiêng nhem.
“Thư Phàm! Cô uống ít thôi, nếu không sẽ say đấy!” Hoàng Tuấn Kiệt vội vàng khuyên bảo Thư Phàm. Hắn không muốn Thư Phàm say, do uống quá nhiều rượu. Rượu vang tuy rằng không khiến người khác say ngay, nhưng chỉ cần hai tiếng sau người đó sẽ say chuếch choáng, thần trí lơ mơ.
“Không sao! Tôi sẽ không say đâu mà anh lo!” Thư Phàm không hề nói ngoa. Trước kia khi còn là một sinh viên đại học, ngoài thời gian vùi đầu vào sách vở, đến bệnh viện để thực tập, Thư Phàm thường xuyên đi uống rượu với bạn bè. Là sinh viên, người nào chẳng quậy phá và nghịch ngợm, có cơ hội bắt bí người khác làm sao họ có thể bỏ qua, mỗi lần bị mấy người bạn trong cùng lớp chúc rượu, Thư Phàm đều tiếp nhận, đến lúc họ bị say phải nằm bò ra bàn, Thư Phàm mới hơi xây xẩm, trên tay vẫn còn cầm ly rượu, tiếp tục chiến đấu.
“Thư Phàm! Cô nên nghe lời tôi đi.” Hoàng Tuấn Kiệt hạ giọng, dịu dàng khuyên bảo Thư Phàm. “Tôi không có ý định là sẽ ngăn cấm không cho phép cô uống rượu, mà uống nhiều không tốt cho sức khỏe, hơn nữa hai chúng ta còn đang ở trên máy bay.”
Thư Phàm thấy Hoàng Tuấn Kiệt nói có lý, đã không còn tiếp tục uống rượu nữa.
“Tôi sẽ không uống nữa, được chưa?” Thư Phàm giận lẫy, hỏi Hoàng Tuấn Kiệt.
“Được rồi, cô ăn đi!” Hoàng Tuấn Kiệt hài lòng, gật đầu giục Thư Phàm.
Cách chiều chuộng của Hoàng Tuấn Kiệt, chẳng khác gì một ông chồng đang cưng chiều một cô vợ nhỏ.
Mấy quý ông ngồi trong khoang hạng nhất quan sát Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm từ lúc họ lên máy bay cho đến tận lúc này, đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người, cho rằng hai người ngoài quan hệ giữa nhân viên với cấp trên còn là tình nhân. Họ lầm tưởng Thư Phàm là thư kí của Hoàng Tuấn Kiệt, vì lúc nãy họ loáng thoáng nghe cả hai nói chuyện về công việc.
Sáu giờ tối, tại nhà hàng trong khách sạn Hong Kong SkyCity Marriott, Đảo Lạn Đầu.
Tú Linh và Vũ Gia Minh ngồi đối diện với nhau, trên một chiếc bàn kê ở giữa nhà hàng.
Nhà hàng rộng hơn 1,000 mét vuông, nền và trần nhà có màu cánh cam, trên trần nhà treo nhiều đèn chùm màu trắng trong suốt, bàn tròn làm bằng gỗ, đặt năm chiếc ghế xung quanh, khăn trải bàn màu trắng sữa. Tông màu, kết hợp cùng lối kiến trúc sang trọng, không gian rộng lớn, khiến cho thực khách có cảm giác choáng ngợp, ấm cúng và tôn nghiêm, thể hiện mình là người giàu có và quý phái.
Từ lúc xảy ra tình huống đáng xấu hổ, nhạy cảm và hết sức tế nhị, Tú Linh đã trốn trong phòng tắm rất lâu, ngồi bệt xuống nền nhà, đầu dựa vào cánh cửa gỗ, miệng thì thào lẩm bẩm, nói ra những câu vô nghĩa, đến ngớ ngẩn cả người. Còn Vũ Gia Minh nằm vật trên giường, vừa đút khăn giấy vào mũi để cầm máu, vừa vò đầu bứt tóc tự nguyền chính mình, tự chửu mình ngu dại. Hai người duy trì tình trạng tự hành hạ và dày vò bản thân mình đến hơn một tiếng mới kết thúc.
Vũ Gia Minh là người đầu tiên lấy lại tự chủ, gõ cửa phòng tắm, giục Tú Linh nhanh thay đồ, theo mình xuống nhà hàng trong khách sạn để ăn cơm tối.
Tối nay, Tú Linh mặc một chiếc váy màu trắng chít eo, hở cổ và hở vai, mái tóc đen dày được tếp thành hai bím thả dài trước ngực, do đi vội nên Tú Linh đã quên chiếc bờm làm bằng vải có gắn một chiếc nơ nhỏ màu xanh dương trên giường, trong phòng ngủ trên lầu sáu. Cách ăn mặc của Tú Linh tuy đơn giản nhưng khuôn mặt xinh đẹp tựa như búp bê barbie, khiến Tú Linh trong mắt mọi người đang ngồi xung quanh, chẳng khác gì một cô công chúa nhỏ của một vương quốc trong một câu truyện cổ tích.
Vũ Gia Minh lịch sự và hào hoa trong trang phục quần kaki màu trắng, áo jacket cùng màu. Nhìn hắn, người khác có cảm giác đang trông thấy một vương tử một đất nước xa lạ nào đó.
Kim đồng và ngọc nữ ngồi sánh đôi với nhau, trong nhà hàng sang trọng và qu
yền quý này, đã tạo nên khung cảnh lãng mạng và nên thơ.
“Ăn đi chứ?” Vũ Gia Minh nhấm nháp một ngụm rượu, mắt chăm chú nhìn Tú Linh.
Tú Linh bẽn lẽn cúi đầu, ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt Vũ Gia Minh. Xảy ra chuyện đáng xấu hổ vừa rồi, Tú Linh không có dũng khí đối diện với hắn, cũng không thể mở miệng nói chuyện với hắn, ngay cả việc phải ở cùng với hắn một chỗ, cùng ngồi ăn một bàn, Tú Linh cũng thấy ngại và sợ hãi.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mau ăn đi, thức ăn sắp nguội hết cả rồi kìa!” Vũ Gia Minh mỉm cười, hắn thật không có cách nào để trách mắng Tú Linh. Tuy rằng hắn vẫn còn tức, vẫn còn bực mình vì Tú Linh đã dày vò hắn, đã khiến hắn phải đè nén dục vọng của mình, nhưng để lấy được trái tim của Tú Linh, hắn đành phải cố gắng nhẫn nhịn và cho Tú Linh thời gian để thích ứng.
Tú Linh run run dùng dao cắt nhỏ miếng thịt bò trên đĩa. Tâm trạng căng thẳng, tinh thần hoảng loạn, khiến Tú Linh cắt mãi cũng không thể chia nhỏ được miếng thịt bò.
Vũ Gia Minh thở dài, đặt ly rượu xuống bàn, cầm lấy con dao nhỏ gác trên thành đĩa thịt bò. Hắn thành thục cắt nhỏ miếng thịt bò ra làm hai, dùng dĩa xiên vào miếng thịt bò, chìa trước mặt Tú Linh.
“Há miệng ra!” Vũ Gia Minh ân cần, hạ giọng bảo Tú Linh.
Tú Linh tròn xoe mắt nhìn Vũ Gia Minh, mặt đỏ bừng, không hiểu hắn định làm gì.
“Há miệng ra nào, cô muốn ăn thịt bò chứ?” Vũ Gia Minh mỉm cười, chiều chuộng hỏi Tú Linh.
Tú Linh chớp chớp mắt, hết nhìn khuôn mặt tươi cười đẹp trai của Vũ Gia Minh, lại cụp mắt nhìn chiếc dĩa xiên thịt bò trước mặt.
“Tú Linh! Cô muốn há miệng ra để tôi bón cho cô ăn, hay là…” Vũ Gia Minh xấu xa và vô sỉ nói tiếp: “Hay là cô muốn tôi dùng miệng bón thức ăn cho cô?”
Mặt Tú Linh
đỏ bừng như gấc chín, mắt căm phẫn nhìn Vũ Gia Minh: “Không cần! Tôi tự ăn được!”
“Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng nói chuyện với tôi rồi!” Vũ Gia Minh nháy mắt, thích thú nhìn ngắm khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín của Tú Linh.
“Mở miệng ra nào! Tôi đã mỏi tay lắm rồi!” Vũ Gia Minh mặc kệ Tú Linh có nguyện ý để cho mình bón hay không, hắn vẫn một mức muốn làm theo ý mình.
“Tôi…tôi đã nói là tôi không cần!” Tú Linh bối rối, ấp úng nói ra suy nghĩ của mình.
“Cô muốn tôi dùng miệng bón cho cô?” Vũ Gia Minh nguy hiểm hỏi Tú Linh, hắn đang rất chờ mong có thể dùng cách này để hôn Tú Linh. Khuôn mặt đỏ bừng, cử chỉ thẹn thùng của Tú Linh đáng yêu và dễ thương đến nỗi hắn muốn cắn mạnh vào má, muốn nuốt Tú Linh vào bụng, muốn giữ chặt lấy, muốn nhốt Tú Linh ở một chỗ thật kín, chỉ để cho một mình hắn được quyền ngắm nhìn và sở hữu. Càng ngày ý nghĩ muốn được chiếm hữu Tú Linh càng trở nên mạnh mẽ và cấp thiết.
Vũ Gia Minh chồm người về phía trước, giả vờ chuẩn bị đút miệng thịt bò vào miệng, sau đó nhai nát, tiếp theo chuyển vào miệng Tú Linh.
Tú Linh hốt hoảng vội xua tay, kêu lên nho nhỏ: “Tôi ăn! Tôi ăn! Xin anh đừng làm thế!”
“Cô biết nghe lời như thế là tốt! Từ lần sau tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai nữa đâu.” Vũ Gia Minh ngồi xuống ghế, lên giọng cảnh cáo Tú Linh, tay đút miếng thịt bò vào chiếc miệng nhỏ nhắn của Tú Linh.
Tú Linh không tình nguyện há miệng, nhăn mặt nhai miếng thịt bò.
Vũ Gia Minh phì cười, mu bàn tay phải che miệng, mắt thích thú nhìn ngắm Tú Linh. Nhận ra cảm giác được bón cho thú cưng ăn rất thú vị và vui sướng, Vũ Gia Minh chờ Tú Linh nuốt miếng thịt bò xuống cổ họng, tay tiếp tục xiên ngay một miếng thịt bò khác, ép Tú Linh phải mở miệng và ăn thức ăn do mình bón.
Tú Linh khổ sở, đi cũng không được mà ở cũng không xong, phải ngoan ngoãn đóng vai một tiểu cô nương, để cho người tình galang và lịch sự Vũ Gia Minh chiều chuộng và chăm sóc.
Hình ảnh âu âu yếm yếm của hai người lọt vào máy ảnh của một người đàn ông hơn 30 tuổi, vóc dáng gầy nhỏ, da ngăm đen, mái tóc màu đen sơ cứng hơi rối, khuôn mặt góc cạnh, mặc áo khoác màu xám, quần jean bạc màu rách gối.
Anh ta đã ngồi ở đây được môt lúc khá lâu, chụp được hơn 20 bức ảnh của Vũ Gia Minh và Tú Linh, đặc biệt góc độ nào anh ta cũng lấy Tú Linh làm chủ đạo, muốn hình ảnh của Tú Linh phải được thể hiện một cách rõ nét và sống động như thật.
Anh ta được thuê theo dõi Vũ Gia Minh và Tú Linh, đặc biệt là Tú Linh. Người thuê anh ta muốn biết Tú Linh có hình dáng như thế nào, có mối quan hệ gì với Vũ Gia Minh. Chính vì điều này, người thuê anh ta không tiếc trả cho anh ta một số tiền rất lớn, để anh ta có thể tự do ra vào ở đây, mà không khiến người khác nghi ngờ anh ta là nội gián.
Đứng trước cửa nhà hàng trong khách sạn, một người đàn ông trong trang phục vét đen đứng gác từ nãy đến giờ, mắt chăm chú nhìn Vũ Gia Minh và Tú Linh, nhiệm vụ chính của anh ta là bảo vệ an toàn cho hai người. Biết rằng khi đang ngồi ăn cùng với mọi người thuê phòng trong khách sạn, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng để đề phòng bất trắc, anh ta không dám lơ là trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.
Tú Linh ngây thơ và hồn nhiên không biết gì cả, không biết rằng một khi đã dính vào Vũ Gia Minh, sẽ không tránh khỏi nguy hiểm, sẽ bị người muốn thân cận với hắn hại.
Vũ Gia Minh chiều chuộng bón thức ăn cho Tú Linh, dùng khăn tay lau miệng cho Tú Linh. Cử chỉ galang của Vũ Gia Minh khiến cho mấy cô gái ngồi ở gần ăn ước ao, ngưỡng mộ và ghen tị với may mắn của Tú Linh. Họ cũng đang thầm ước mong có được một người tình lãng mạng, biết chăm sóc cho người mình yêu giống như Vũ Gia Minh.
Mấy quý ông ngồi ở gần đấy lại ghen tị với may mắn của Vũ Gia Minh, họ thích có được một cô người yêu nhỏ bé, đáng yêu, dễ thương và xinh đẹp động lòng người giống như Tú Linh.
“Cô gái kia trông thật dễ thương, nhìn cô ấy giống như một cô công chúa nhỏ ấy.” Một cô gái mặc váy màu xanh dương thì thào nói chuyện với một cô bạn ngồi bên cạnh.
“Ừ, cô ấy trông thật đáng yêu. Giá mà mình cũng có được mái tóc giống như cô ấy.” Cô bạn liếc mắt nhìn Tú Linh, đáp lại câu nói của cô gái kia.
“Chàng trai đang bón thức ăn cho cô ấy trông thật bảnh bao và tuấn tú.”
“Cậu nói đúng. Anh ta có phải là diễn viên điện ảnh không nhỉ?”
Hai cô gái vô tư bàn luận với nhau, mà không hay những lời nói của họ đều lọt vào tai Vũ Gia Minh.
Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, đôi mắt sắc bén xẹt ra một tia sáng có thể đóng băng người khác trong vòng chưa đầy năm giây.
Vũ Gia Minh dùng dĩa cuộn mỳ ý, dơ lên định đút tiếp cho Tú Linh ăn.
Tú Linh lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ đã no và không muốn ăn tiếp nữa.
“Cô đã ăn no rồi sao?” Vũ Gia Minh mỉm cười, dịu dàng hỏi Tú Linh.
“Tôi no rồi.” Tú Linh gật đầu đáp.
“Nhưng cô chỉ ăn được một chút, ăn thêm một ít nữa đi.” Vũ Gia Minh liếc nhìn cơ thể nhỏ bé và hơi gầy gò của Tú Linh. Hắn muốn vỗ béo cho Tú Linh, muốn Tú Linh tăng thêm vài kí nữa.
“Không, tôi không thể ăn tiếp được nữa. Tôi đã no rồi.” Tú Linh khổ sở nhăn nhó, nhìn hắn bằng đôi mắt cầu xin.
Nhìn đôi mắt cún con của Tú Linh, Vũ Gia Minh đành buông vũ khí đầu hàng. Hắn không muốn Tú Linh khóc lóc và rơi lệ ở đây.
“Được rồi, tôi không ép cô ăn nữa.”
Tú Linh sung sướng, nở một nụ cười tươi như hoa: “Cảm ơn anh.”
Vũ Gia Minh ngây người ngắm Tú Linh, bất giác đưa tay vuốt tóc, mặt hơi ửng đỏ.
Bối rối Vũ Gia Minh cầm một cốc nước lọc, đưa cho Tú Linh: “Cô uống nước đi!”
Tú Linh đón lấy, cho lên miệng rồi uống một ngụm.
Cả bữa tối, Vũ Gia Minh chỉ ăn được vài đũa, còn đâu phần lớn thời gian hắn dành để bón cho Tú Linh, chăm sóc từng li từng tí một. Lần đầu tiên trong đời hắn mới cảm nhận được không khí ấm cúng và ấm áp của một gia đình nhỏ.
Uống nước xong, Tú Linh đặt ly nước lọc xuống bàn.
“Vũ Gia Minh! Sao anh không ăn gì đi?” Tú Linh chu môi, chớp mắt nhìn Vũ Gia Minh.
“Phụt!” Mặt Vũ Gia Minh đỏ bừng như hơ phải lửa, trái tim đập gấp gáp trong lồng ngực, mũi hắn sắp có nguy cơ lại bị chảy máu cam. Đầu óc đen tối của hắn đang nhớ đến thân hình vệ nữ của Tú Linh vào chiều tối nay.
“Anh Minh! Anh không sao chứ?” Thấy Vũ Gia Minh tự dưng đỏ bừng mặt, bịt chặt miệng, Tú Linh lo sợ, tưởng hắn bị sốt.
“Tôi…tôi không sao!” Vũ Gia Minh lúng túng, yếu ớt trả lời, lòng thầm cầu mong Tú Linh nhanh chóng chấp nhận hắn, để hắn ăn nuốt Tú Linh vào bụng cho thỏa lòng khát khao và mong ước đang mãnh liệt bùng cháy trong lòng. Nếu không, hắn sẽ chết vì phải chống chọi với căn bệnh chảy máu mũi, và cố dồn nén dục vọng của mình.
“Không được! Mình không thể chịu đựng hơn được nữa! Nhất định mình phải nghĩ cách để cô ấy nhanh chóng trở thành người phụ nữ của mình.” Vũ Gia Minh xấu xa, bắt đầu vận dụng trí óc chuyên môn tính kế hại người của mình để lừa gạt Tú Linh xa vào bẫy.
Tú Linh ngây thơ, đáng thương không hiểu chuyện, không đoán được trong đầu Vũ Gia Minh đang nghĩ gì, đã tốt bụng chồm người đứng lên, tay chạm nhẹ vào trán Vũ Gia Minh để kiểm tra nhiệt độ.
Sờ trán mình rồi lại sờ trán Vũ Gia Minh, Tú Linh nói lẩm bẩm trong miệng: “Lạ nhỉ người anh ấy đâu có nóng, tại sao lại đỏ mặt?”
Sự động chạm của Tú Linh khiến Vũ Gia Minh đông cứng cả người, một luồng điện chạy dọc cơ thể. Hắn thấy tiếc nuối khi Tú Linh không còn đặt tay lên trán hắn nữa. Vũ Gia Minh cảm động trước hành động ngây thơ và trẻ con của Tú Linh.
Thân là Tổng giám đốc của Tập đoàn Vũ Thị, có rất nhiều người muốn tiếp cận, làm quen, dùng đủ mọi cách để lấy lòng hắn, nhưng chưa một ai thành công làm cho hắn cảm động và siêu lòng, ngoại trừ Tú Linh.
Mấy cô gái và mấy quý ông ngồi gần ở đấy chăm chú nhìn cả hai. Họ nhìn hai người bằng con mắt chiêm ngưỡng và ước ao. Trong mắt họ, Vũ Gia Minh và Tú Linh là một cặp đôi hạnh phúc, đang trong thời kì mật ngọt yêu đương.
Tú Linh ngồi xuống ghế, lo lắng nhìn Vũ Gia Minh: “Anh có cần gọi bác sĩ không? ”
“Không cần đâu. Tôi thấy trong người rất khỏe.” Vũ Gia Minh cười, dịu dàng trấn an Tú Linh.
“Nhưng mà…” Tú Linh mặc dù nghe hắn nói là mình không sao, nhưng vẫn lo lắng cho hắn.
Vũ Gia Minh vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tú Linh, cảm thấy có lỗi khi khiến Tú Linh phải lo lắng cho mình. Tuy nhiên hiếm khi thấy thú cưng quan tâm và hỏi han đến mình, hắn phải tận dụng cơ hộ
i này để bắt Tú Linh phải nghe lời hắn, chịu để hắn thân cận.
Vũ Gia Minh khoái trá cười thầm, sung sướng muốn hoa chân múa tay, nhưng bên ngoài lại tỏ ra mệt mỏi, mặt nhăn mày nhó.
“Sao thế? Anh bị đau ở đâu à?” Tú Linh cuống quýt, hốt hoảng khi thấy sắc mặt hắn đột nhiên xấu đi.
“Cơ thể tôi tuy không ốm đau, nhưng rất mỏi mệt. Có lẽ do vừa mới đi máy bay, lại chảy hơi nhiều máu cam nên mới thế.” Vũ Gia Minh giả vờ đáng thương nói, tay xoa xoa vào bụng, nhìn Tú Linh bằng đôi mắt của một con sói được che dấu bằng đôi mắt cừu non của mình.
Tú Linh không nghĩ ngợi gì nhiều, vội gắp ngay một miệng thịt hun khói đút vào miệng Vũ Gia Minh. Tú Linh cho rằng lúc nãy được Vũ Gia Minh chăm sóc, bón cho mình ăn, thì cũng đã đến lúc mình nên chăm sóc lại cho hắn, mà đâu hay đây là kế hoạch của hắn.
Vũ Gia Minh há miệng thật to, miệng nhai, mắt âu yếm nhìn Tú Linh. Trong lòng hắn càng lúc càng muốn cười thật to, nhưng bên ngoài lại càng tỏ ra đáng thương để lấy lòng thương hại của Tú Linh.
Vũ Gia Minh vừa nhai thức ăn, tay vừa chỉ vào đĩa bít tết đặt ở giữa bàn: “Tôi muốn ăn thứ kia.”
Tú Linh vội vàng làm theo lời hắn. Chẳng những gắp thức ăn cho hắn ăn, Tú Linh còn bắt chước, dùng khăn tay lau miệng cho hắn.
Mọi người xung quanh lại được một phen trợn mắt há mồm, quên cả ăn, quên cả uống, quên làm việc riêng để nhìn hai người.
Vũ Gia Minh thoải mái ngồi một chỗ, tay chỉ hết món ăn này đến món ăn kia, bắt Tú Linh phải gắp, phải đút cho mình hắn, thậm chí hắn còn cố ý vương thức ăn ra miệng để Tú Linh phải dùng khăn tay chùi...