nhau, kín đáo trao đổi ánh mắt.
“Cô…” Vũ Gia Minh hết chịu nổi nữa rồi. Bây giờ chẳng những không thể đối phó được Thư Phàm, ngược lại thú cưng của hắn tự dưng làm phản, không còn ngoan ngoãn nghe lời của hắn, thậm chí còn ra tay đánh người, tuyệt tình nói câu muốn đi tù còn hơn làm tình nhân của hắn.
Rút cuộc, hắn đã làm sai ở đâu? Tại sao mọi chuyện lại biến chuyển theo chiều hướng bất lợi cho hắn thế này?
…
Người vệ sĩ được Hoàng Tuấn Kiệt cử đi ngầm bảo vệ Thư Phàm, đã bám theo hai chị em Thư Phàm suốt từ chiều đến giờ.
Từ lúc hai chị em đứng nói chuyện trong bãi đỗ xe trước cửa quán Thiên Long, đến khu rừng cây vắng người trong công viên, anh vệ sĩ đã loáng thoáng nghe được nội dung câu chuyện.
Khi hai chị em Thư Phàm chở nhau đến tập đoàn Vũ Thị, anh vệ sĩ cũng lập tức đi theo sát gót.
Lẽ ra anh vệ sĩ định gọi điện thông báo tin tức này cho Hoàng Tuấn Kiệt biết, nhưng sợ khiến hắn phân tâm không thể làm việc, nên đành phải nhịn xuống, cố chờ thu thập được thêm tin tức, rồi mới dám báo cáo một lần.
Vũ Gia Minh là một kẻ xảo quyệt, biết Thư Phàm là người mà Hoàng Tuấn Kiệt coi trọng, nên khi bắt cóc Thư Phàm và Tú Linh, hắn đã khôn khéo phân tán sự chú ý của anh vệ sĩ bằng cách dùng thang máy riêng, và đi bằng một con đường khác xuống gara để xe, dưới tầng hầm của tập đoàn Vũ Thị.
Tuy nhiên anh vệ sĩ không phải là một kẻ khờ khạo, chờ mãi đến hơn sáu giờ tối, mà không thấy hai chị em Thư Phàm ra cổng, xe đạp điện được hai anh vệ sĩ gác cổng dựng ở bên cạnh, cũng không có ai ra lấy, anh vệ sĩ biết nhất định có biến, nên chú ý đến từng chiếc xe ô tô ra vào trước cổng công ty.
Đến hơn sáu giờ tối, chiếc xe màu xám bạc sang trọng và đắt tiền hiệu Hyundai – Tucson đi ra cổng, anh nhìn thấy Thư Phàm đang đập mạnh vào cửa kính xe ô tô, miệng không ngừng la hét. Tuy rằng không nghe được tiếng hét của Thư Phàm do cửa kính xe ô tô cách âm tốt, nhưng mà anh vệ sĩ cũng phần nào đoán được tâm trạng khi bị bắt nhốt của Thư Phàm lúc đó.
Do muốn biết Vũ Gia Minh muốn đưa hai chị em Thư Phàm đi đâu, anh vệ sĩ vội lái xe máy đuổi theo sau. Vượt qua mấy cái ngã tư, và vô số đèn giao thông, cuối cùng sau hơn 20 phút chạy gần như là đua xe trên đường phố, anh vệ sĩ đã kịp nhìn thấy chiếc xe ô tô màu xám bạc hiệu Hyundai – Tucson chầm chậm tiến vào một cánh cổng sắt, có tường bao xung quanh một trang viên rộng hơn một héc ta, bên hông tường bao loan màu trắng đề tên một dòng chữ màu đồng vàng nhạt: “Biệt Thự Vũ Gia”
Đã xác minh được Thư Phàm đang ở trong nhà Vũ Gia Minh, anh vệ sĩ vội vã gọi điện thoại cho Hoàng Tuấn Kiệt.
…
Hoàng Tuấn Kiệt đang trên đường về nhà, người ngả ra sau ghế, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, âm thanh ồn ào và náo nhiệt của thành phố về đêm không ảnh hưởng đến hắn do kính xe được làm bằng kính cách âm.
Tâm trí lúc này tràn ngập hình bóng của Thư Phàm, từ giọng nói, cử chỉ, hành động, lời nói, sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt đều ảnh hưởng đến suy nghĩ của Hoàng Tuấn Kiệt. Dù là một kẻ khờ khạo đi chăng nữa, cũng nhận ra mình đã bắt đầu thích Thư Phàm.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Nhận ra số của người vệ sĩ được cử đi bảo vệ Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt nhận cuộc gọi ngay lập tức.
“Cậu chủ!” Anh vệ sĩ đứng cách xa cánh cổng nhà Vũ Gia Minh một đoạn khá xa về bên phải, thân người đứng nấp sau một gốc cây to, run giọng nói, “Cô Thư Phàm đã bị Vũ Gia Minh bắt nhốt tại nhà riêng.”
“Cái gì!” Đang ngồi dựa ra sau ghế, Hoàng Tuấn Kiệt ngồi bật dậy, miệng quát to, “Tin tức có chính xác không?”
“Hoàn toàn chính xác!” Anh vệ sĩ nghiêm giọng, khẳng định thông tin của mình vừa mới cung cấp là chính xác một trăm phần trăm, “Tôi hiện giờ đang đứng trước cổng nhà Vũ Gia Minh.”
“Được rồi!” Hoàng Tuấn Kiệt nghiến chặt răng, tức giận đến toàn thân phát run, “Cậu đứng ở đấy chờ tôi, nhớ đừng để bị phát hiện. Tiếp tục theo dõi động tĩnh ở bên trong.”
“Vâng, thưa cậu chủ.” Anh
vệ sĩ chờ Hoàng Tuấn
Kiệt cúp máy, mới dám đút điện thoại vào túi quần, mắt cảnh giác ngó nghiêng xung quanh.
“Nhanh lái xe đến nhà riêng của Vũ Gia.” Hoàng Tuấn Kiệt quát anh vệ sĩ, dáng vẻ nóng giận, cáu kỉnh hệt một tên bạo chúa muốn thiêu rụi hết tất cả mọi thứ.
Ngồi bên cạnh, Tuấn Hùng đã loáng thoáng nghe được nội dung câu chuyện, “Cậu chủ! Cô Phàm đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“Vũ Gia Minh đã bắt nhốt cô ấy tại nhà riêng.” Hoàng Tuấn Kiệt căm hận Vũ Gia Minh đê tiện và xấu xa, đến nỗi ngay lúc này hắn muốn giết chết Vũ Gia Minh, muốn băm thây hắn ra hàng trăm hàng nghìn mảnh.
“Tại sao Vũ Gia Minh lại muốn bắt nhốt Thư Phàm? Chẳng lẽ…” Tuấn Hùng bỏ dở câu nói, mắt len lén nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang bạo phát tức giận ở bên cạnh.
“Hãy cầu nguyện là hắn không làm gì Thư Phàm, nếu không…” Hoàng Tuấn Kiệt rít giọng, mắt bốc hỏa, nghiến răng trèo trẹo, tay siết thành nắm đấm, khớp ngón tay kêu răng rắc.
…
Chưa đầy mười phút sau, Hoàng Tuấn Kiệt cùng Tuấn Hùng và một anh vệ sĩ đã đến trước cổng nhà Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh không phải là một kẻ đơn giản, trong nhà hắn lại có hơn mười người vệ sĩ võ trang đầy mình, muốn trực tiếp đòi người từ tay hắn, không phải dùng đôi ba câu nói là được, mà đôi khi phải dùng võ lực, thậm chí phải đổ cả máu.
Trên đường đến nhà Vũ Gia Minh, Tuấn Hùng đã gọi một cú điện thoại, lúc Hoàng Tuấn Kiệt bước xuống xe đã có hơn 10 vệ sĩ đứng chờ sẵn hắn ở trước cổng nhà Vũ Gia Minh. Nhìn họ mặc toàn vét đen, tóc đen, vóc dáng cao lớn, trông chẳng khác gì bọn xã hội đen ở Hồng Kông.
Người đi đường, lỡ đi ngang qua khu vực nhà riêng của Vũ Gia Minh, đã bị hình ảnh trước mắt dọa cho nhảy dựng, đứng tim, vừa đi vừa lo sợ ngoái đầu lại nhìn, chạy xe như bị ma đuổi. Có vài người hài hước lại cho rằng đang được xem diễn viên Việt nam đóng phim.
Mặc dù nôn nóng muốn nhanh chóng vào cứu người, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt không phải là một kẻ lỗ mãng, làm việc không biết trước sau.
Người vệ sĩ được cử bảo vệ Thư Phàm, vội vàng rời khỏi chỗ nấp, đi đến bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.
“Họ vẫn ở bên trong?” Hoàng Tuấn Kiệt sắc mặt trầm trọng, khàn giọng hỏi anh vệ sĩ.
“Từ lúc tôi đứng ở đây, không thấy có bất cứ một chiếc xe ô tô nào đi ra ngoài. Cô Thư Phàm và Tú Linh vẫn còn ở trong đó.”
“Tú Linh?” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, “Tú Linh cũng bị bắt cùng Thư Phàm?”
“Vâng.” Anh vệ sĩ kính cẩn trả lời.
“Họ bị bắt khi nào, ở đâu?”
“Cô Thư Phàm và cô Tú Linh đã tìm đến tận công ty của tập đoàn Vũ Thị.”
“Cái gì?” Hoàng Tuấn Kiệt sửng sốt, “Tại sao cô ấy lại đến đó?”
Anh vệ sĩ nói tóm tắt ngắn gọn cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe.
Dù không được rõ ràng, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt cũng hiểu được phần nào. Xem ra Vũ Gia Minh đúng là con cáo già, chuyên môn tính kế hại người.
“Bấm chuông cổng đi!” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng phân phó cho một người vệ sĩ đứng gần cổng sắt, khuôn mặt hắn băng lãnh tựa như sương đêm, phẳng lặng như gương, tất cả mọi phẫn nộ đều bị hắn dấu kín vào trong.
Anh vệ sĩ kia vội làm theo mệnh lệnh của hắn.
…
Người làm trong nhà nghe tiếng chuông cổng kêu inh ỏi, đã nhanh chóng chạy ra cổng. Vũ Gia Minh là người ghét ồn ào, đặc biệt không thích khách đến nhà bấm chuông cổng, mà không có người làm nào ra mở cổng, hay hỏi xem người đó là ai. Nếu muốn sống yên ổn với hắn, tất nhiên phải biết hắn thích gì, ghét gì, để tránh chuốc họa vào thân.
Cô giúp việc có nước da hơi ngăm đen kinh hoàng nhìn hơn mười người đàn ông trong trang phục mặc vét màu đen trước mặt.
“Các…các anh là?” Chị giúp việc lắp bắp, mặt cắt không còn một giọt máu, mồ hôi tuôn ra đầm đìa.
“Mở cửa!” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng ra lệnh cho cô giúp việc.
“Nhưng…nhưng…” Cô giúp việc đi giật lùi, mắt hốt hoảng nhìn người đàn ông vóc dáng cao lớn, có nước da hơi ngăm đen, trông phong độ và quyến rũ như một bức tượng thần Hy Lạp đứng sau cánh cổng sắt, miệng run rẩy hỏi, “Anh…anh là ai…?”
“Tôi cho cô một phút để mở cửa. Nếu không tôi bắt buộc phải phá cửa để xông vào.” Hoàng Tuấn Liệt sắc mặt càng lúc càng lạnh, căm phẫn dành cho Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, ngay cả người làm trong nhà cũng có ý định làm khó hắn.
“Anh…anh có thể chờ tôi vào thông báo một tiếng với ông chủ được không?” Vừa dứt lời, chị giúp việc đột ngột xoay người bỏ chạy vào trong nhà.
“Phá cửa đi!” Hoàng Tuấn Kiệt không còn kiên nhẫn được nữa, phép lịch sự mà hắn diễn từ nãy đến giờ đã vượt quá sức chịu đựng.
“Vâng.” Một người vệ sĩ nhận lệnh, bấu vào song sắt, uyển chuyển trèo lên cao, rồi nhảy xuống đất như báo. Chỉ bằng vài thủ thuật nhỏ, khóa cổng đã tự động mở ra.
Hoàng Tuấn Kiệt dẫn đầu, sắc mặt trầm trọng, thẳng người đi vào trong sân vườn, đi bên cạnh là Tuấn Hùng, hơn mười vệ sĩ đi kèm Hoàng Tuấn Kiệt và Tuấn Hùng vào giữa, khí thế hùng hổ của bọn họ chẳng khác gì bọn xã hội đen đi thanh toán lẫn nhau.
Cô giúp việc quá sợ hãi, vội chạy vào phòng khách bẩm báo với Vũ Gia Minh.
“Ông…ông chủ!” Cô giúp việc lắp bắp, sắc mặc nhợt nhạt, tay chỉ hướng ra cánh cổng sắt ngoài sân vườn, “Ngoài…ngoài kia…!”
“Có chuyện gì?” Vũ Gia Minh đang tức tối vì bị Thư Phàm và Tú Linh chọc giận, giờ lại thêm cô giúp việc nói năng lộn xộn, khiến hắn quát ầm lên.
Cô giúp việc co rúm người, đã nói năng lộn xộn rồi giờ lại càng rối hơn, “Ngoài…ngoài kia…bọn…bọn…”
Cô giúp việc lặp đi lặp lại điệp khúc đó đến gần năm lần, Thư Phàm nhay nhay lỗ tai, mắt giễu cợt nhìn Vũ Gia Minh, khóe môi nhếch lên đầy vẻ thách thức.
“Biến!” Vũ Gia Minh bị Thư Phàm chọc cho nổi điên, bạo rống quát to đến rung chuyển cả ngôi nhà.
“Ai dà!” Thư Phàm cố tình đổ thêm dầu vào lửa, “Đâu cần phải quát to như thế, tôi và mọi người ở đây đâu có ai bị điếc đâu.”
“Cô…” Vũ Gia Minh giận run người, tay chỉ thẳng vào mặt Thư Phàm.
Thư Phàm dùng tay che miệng ngáp ngủ, cử chỉ khiêu khích, hoàn toàn không để Vũ Gia Minh vào mắt.
Lần đầu tiên Vũ Gia Minh mới hiểu tức đến hộc máu, tức đến nỗi muốn xuất huyết não có nghĩa là gì. Một người phụ nữ không biết sống chết như Thư Phàm đúng là khắc tinh của hắn.
…
Đám vệ sĩ đứng canh gác trong vườn, thấy có hơn mười người đàn ông lạ mặt, trong trang phục vét đen đột nhập vào tư gia nhà họ Vũ, đã nhanh chóng đứng bao vây lấy họ vào giữa, ngăn chặn không cho họ tiến thêm một bước nào nữa.
“Tránh ra!” Tuấn Hùng thay mặt Hoàng Tuấn Kiệt đứng lên phía trước nói chuyện phải trái với hơn mười vệ sĩ của Vũ Gia Minh.
“Xin hỏi các người là ai, vì sao tự dưng lại xông vào đây?” Một người vệ sĩ hơn 30 tuổi, lạnh lùng hỏi Tuấn Hùng.
“Bảo chủ nhân của các người thả hai cô gái ra, thì chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.” Tuấn Hùng bình thản đối đáp lại câu hỏi của người vệ sĩ.
“Đó là chuyện của chủ nhân chúng tôi. Phiền các vị mau đi ra khỏi đây, Biệt thự của Vũ Gia không phải nơi các muốn người muốn đến là được.”
“Thế sao?” Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt, “Nếu tôi muốn xông vào đây làm khách thì sao?”
Hoàng Tuấn Kiệt tiến lên phía trước, người vệ sĩ kia ngay lập tức đứng chắn trước mặt Hoàng Tuấn Kiệt, “Mời anh ra khỏi đây!”
“Tránh đường!” Hoàng Tuấn Kiệt ngữ khí nghiêm lạnh, trừng mắt nhìn người vệ sĩ.
“Xin lỗi, nhưng tôi không thể để cho anh xông vào đây được. Chủ nhân tôi không cho phép người lạ vào nhà.” Anh vệ sĩ vẫn lạnh lùng đứng đối đáp với Hoàng Tuấn Kiệt.
“Giải quyết đi!” Hoàng Tuấn Kiệt phất tay ra hiệu cho 10 người vệ sĩ đứng phía sau.
Trong vòng chưa đầy một phút, hai bên xông vào đánh nhau loạn xạ.
Hoàng Tuấn Kiệt và Tuấn Hùng không tham gia vào cuộc chiến, hắn ung ung rảo bước đi vào trong tiền sảnh, nhìn hắn lúc này giống hệt một vị tướng quân.
Người vệ sĩ lúc nãy cố gắng ngăn cản không cho hắn đi vào trong, nhưng không thể đánh thắng được Tuấn Hùng.
Hoàng Tuấn Kiệt không cần ra tay, đã không mất chút lực, đi thẳng vào trong phòng khách.
…
Tiếng đánh nhau ngoài vườn, tiếng la hét đã gây sự chú ý của bảy người ngồi trong phòng khách.
Trong khi Vũ Gia Minh cau mày nhìn ra sân vườn, ông quản gia và hai người vệ sĩ đi nhanh ra xem tình hình, cô giúp việc sợ hãi đến mức chạy nấp vào một chỗ, Thư Phàm lại ung dung ngồi xuống ghế sô pha, bưng cốc nước lọc lên miệng, nhấm nháp dòng nước mát đang trôi xuống cổ họng. Nhìn Thư Phàm lúc này, Vũ Gia Minh rất muốn xông lên đánh bất tỉnh nhân sự.
Người duy nhất không quan tâm đến hiện tại là Tú Linh. Ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt đượm buồn, Tú Linh đã biến thành một mỹ nhân băng lãnh, thân mang đầy vết thương vô hình.
Hoàng Tuấn Kiệt bị hai vệ sĩ dùng võ ngăn cản, không cho tiến vào phòng khách.
Hoàng Tuấn Kiệt hừ lạnh, môi nhếch lên. Buổi tối hôm trước, nếu không phải do hắn bị người ta dùng ám kí có tẩm thuốc mê ra tay lén lút, thì đừng hòng động được vào người hắn.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Vũ Gia Minh kinh ngạc bật ra một tiếng kêu. Hắn không ngờ được là tin tức mà Hoàng Tuấn Kiệt nhận được lại nhanh như thế. Hắn chỉ vừa mới đưa hai chị em Thư Phàm về đây chưa được một tiếng đồng hồ, Hoàng Tuấn Kiệt đã tìm đến tận cửa rồi.
Đấm hai vệ sĩ ngã liểng xiểng, Hoàng Tuấn Kiệt căm phẫn quát Vũ Gia Minh, “Thằng ranh kia! Con không mau thả người!”
Vũ Gia Minh căm ghét nhất việc bị người khác chửu thẳng vào mặt. Hoàng Tuấn Kiệt mỗi lần gặp hắn, đều không khách khí, dùng miệng lưỡi để chê bai hắn, hạ nhục hắn.
Thư Phàm đứng bật dậy, mắt mở to, chớp chớp vài cái để nhìn cho rõ xem có đúng là Hoàng Tuấn Kiệt không? Sau khi biết mình không có nhìn nhầm, Thư Phàm nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt, quát còn to hơn cả Vũ Gia Minh, “Hoàng Tuấn Kiệt! Anh có bị điên không hả? Đã bị thương nặng sao còn dám đánh nhau?”
Hoàng Tuấn Kiệt lảo đảo suýt ngã, hắn có lòng tốt đến tận đây cứu người, thế mà Thư Phàm chẳng những không biết điều nói một câu cám ơn, ngược lại còn quát thẳng vào mặt hắn.
Vũ Gia Minh cười ha ha, hắn sung sướng khi biết không chỉ có một mình hắn mới bị Thư Phàm quát mắng, mà ngay cả Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm cũng không
buông tha.
“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt cố nén giận, nhanh chóng kéo Thư Phàm vào lòng, nhìn từ đầu xuống chân Thư Phàm, miệng lo lắng hỏi, “Cô không bị thương ở đâu chứ?”
Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, thấy hắn vì lo lắng cho sự an toàn của mình, đã vội vàng xông vào đây cứu người, thậm chí còn đánh nhau vì mình mà không quan tâm đến vết thương trên bụng, mắt Thư Phàm đỏ hoe, cảm giác ngọt ngào và ấm áp đang bùng cháy dữ dội trong lòng.
“Tôi không sao.” Thư Phàm bẽn lẽn đáp, mặt hơi ửng đỏ.
“Này!” Vũ Gia Minh chướng mắt nhìn cảnh âu yếm của hai người, “Hoàng Tuấn Kiệt! Cậu có biết đây là nhà tôi không hả? Tại sao cậu dám xông vào đây như một quân ăn cướp. Có tin là tôi sẽ gọi công an gô cô cả đám vào tù không?” Vũ Gia Minh là một tên xấu xa, chuyên môn lợi dụng điểm yếu của người khác để đưa họ vào đường cùng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội có một không hai này.
“Hừ!” Hoàng Tuấn Kiệt cẩn thận để Thư Phàm đứng ở phía sau, “Có giỏi thì cậu gọi công an ngay đi. Tôi cũng đang chờ mong có thể cùng cậu đối chất trước tòa tội dám bắt cóc người.”
Vũ Gia Minh ngồi xuống ghế sô pha, chân gác lên mặt bàn, hắn lại khôi phục dáng vẻ vô lại của mình, “Tôi không hề có bắt cóc người, tôi mời họ đến đây làm khách.”
“Phải không?” Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, mắt khinh bỉ nhìn Vũ Gia Minh, “Nếu mời họ làm khách có cần bắt nhốt họ như tù nhân ở đây không?”
“Đừng khua môi múa mép trước mặt tôi!” Vũ Gia Minh nóng nảy ngắt lời Hoàng Tuấn Kiệt, “Đã đến đây rồi, cậu cũng ở đây làm khách của tôi đi.” Vũ Gia Minh cười, nheo mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ngữ khí hoàn toàn uy hiếp.
“Muốn giữ được tôi, để xem cậu có bản lĩnh không đã?” Hoàng Tuấn Kiệt không để mấy lời nói đe dọa của Vũ Gia Minh vào mắt, thậm chí hắn còn khinh thường Vũ Gia Minh, “Tốt nhất là cậu nên tránh xa Thư Phàm ra, nếu không đừng trách tôi độc ác.”
“Cậu không biết là…” Vũ Gia Minh cười cợt, nháy mắt với Thư Phàm, “Cô ấy đã đồng ý trở thành người tình của tôi rồi sao?”
Người Hoàng Tuấn Kiệt run lên, hắn lập tức quay lại nhìn Thư Phàm đang đứng ở phía sau, “Những gì mà hắn nói có đúng không?”
Thư Phàm khinh bỉ nhìn Vũ Gia Minh, mai mỉa nói, “Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng mà tôi không có cái phước ấy. Anh hãy giành may mắn này cho một cô gái khác đi.”
Thư Phàm kéo Tú Linh đứng lên, “Hai chị em mình đi thôi!”
“Khoan đã!” Vũ Gia Minh quát, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tú Linh, “Cô đi được, nhưng Tú Linh phải ở lại.”
“Tại sao?” Thư Phàm căm phẫn hét to, tay chỉ thẳng vào mặt Vũ Gia Minh, “Anh đừng ăn hiếp người quá đáng, em gái tôi không phải là nô lệ của anh.”
Hoàng Tuấn Kiệt rất vui, vì Thư Phàm không hề nhận lời làm nhân tình của Vũ Gia Minh, hơn nữa hắn còn thấy Thư Phàm căm ghét Vũ Gia Minh thấu xương. Nội tình mối quan hệ dây mơ dễ má giữa Tú Linh và Vũ Gia Minh, hắn cũng biết ít nhiều, nên hiểu vì sao Thư Phàm lại tức giận như thế.
“Em gái cô nợ hắn bao nhiêu tiền?” Hoàng Tuấn Kiệt hạ giọng hỏi Thư Phàm, hắn đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì giận của Thư Phàm.
“Anh hỏi làm gì?” Đang tức giận phừng phừng, Thư Phàm không hiểu vì sao hắn lại hỏi mình thế.
“Cô nói số tiền mà em gái cô nợ hắn đi, tôi sẽ trả thay cho cô.”
Thư Phàm ngây người, mắt mờ mịt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
“Hắn…hắn vừa nói gì cơ? Trả…trả tiền thay?”, Thư Phàm hoàn toàn chìm vào trong mộng mị, đầu óc lơ ngơ như một kẻ mất hồn.
“Nói đi, cô ấy nợ hắn bao nhiêu tiền?”
“Bốn…bốn trăm triệu..” Thư Phàm đáp như một cái máy, mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai, nam tính của Hoàng Tuấn Kiệt không rời, lòng thầm mong đây không phải là mộng.
Hoàng Tuấn Kiệt ra hiệu cho Tuấn Hùng.
Vũ Gia Minh ngồi bất động trên ghế, khuôn mặt băng lãnh, thấy Tú Linh hoàn toàn không chú ý đến mình, cũng không thèm nhìn mình đến lấy một cái, hắn hiểu từ nay đừng hòng Tú Linh còn tin tưởng và nghe lời hắn nữa. Tú Linh giờ chỉ còn lòng căm ghét và hận thù đối với hắn.
Hắn là một kẻ...