giàu có thì cần gì đến 400 trăm triệu nhỏ nhoi đó. Lúc có một viên ngọc quý không biết giữ gìn, giờ mất đi rồi, hắn lại thấy tiếc, muốn giữ chặt lại.
Tuấn Hùng thay mặt Hoàng Tuấn Kiệt, đứng ra giải quyết món nợ của Tú Linh.
“Ông Gia Minh! Đây là tấm séc 400 trăm triệu. Phiền ông nhận cho.” Tuấn Hùng đặt tờ séc trên mặt bàn.
Vũ Gia Minh không thèm liếc mắt nhìn tờ séc trên mặt bàn, mắt vẫn chăm chú nhìn hình bóng nhỏ bé của Tú Linh.
“Hoàng Tuấn Kiệt! Cậu có thể mang Thư Phàm đi, nhưng Tú Linh phải ở lại. Số tiền này,tôi không cần, cậu bảo Tuấn Hùng cất lại đi.”
Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm, nhạt nhẽo trả lời Vũ Gia Minh, “Cậu nhận hay không là tùy, tôi chẳng quan tâm. Nếu cậu muốn kiện cáo, tôi sẽ thuê luật sư cho hai chị em cô ấy. Còn nữa…” Hoàng Tuấn Kiệt kiên định bảo Vũ Gia Minh, “Người nhất định tôi phải mang đi, dù là Thư Phàm hay Tú Linh cũng phải theo tôi ra khỏi đây.”
“Đi thôi chị!” Tú Linh xoay người bước đi, bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay Thư Phàm.
“Ừ.” Thư Phàm dịu dàng đáp, mỉm cười với Hoàng Tuấn Kiệt, rồi ung dung cùng em gái tiến ra tiền sảnh.
Vũ Gia Minh thấy mình đã thua hoàn toàn rồi, một khi tâm của Tú Linh đã chết, thì dù có dùng miệng lưỡi giảo hoạt đi chăng nữa, cũng chẳng có tác dụng gì.
Hơn 10 vệ sĩ của Hoàng Tuấn Kiệt xếp hàng hai bên dẹp lối cho hai chị em Thư Phàm đi. Hoàng Tuấn Kiệt đi sánh đôi cùng với họ.
Tuấn Hùng sau khi đặt tờ chi phiếu trên bàn, lẳng lặng bỏ đi, mà chẳng quan tâm Vũ Gia Minh có nhận hay là không nhận tờ chi phiếu kia.
Vũ Gia Minh ngồi đông cứng trên ghế sô pha, mắt dõi theo hình bóng Tú Linh đi khuất dần ra sân vườn, rồi sau đó hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Ông quản gia định lên tiếng hỏi Vũ Gia Minh là có nên cho vệ sĩ ngăn cản họ không, nhưng sau khi nhìn khuôn mặt băng lãnh của hắn, lại thôi.
Căn biệt thự trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở trầm ổn của Vũ Gia Minh, ông quản gia, hai vệ sĩ và tiếng lá cây kêu xào xạc trong gió thì không còn âm thanh nào khác.
Chap 14:
Xe đạp điện hiện giờ vẫn còn được hai vệ sĩ gác cổng giữ, hai chị em Thư Phàm đành phải trèo lên xe ô tô của Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi cùng Tuấn Hùng ở băng ghế đằng trước, Thư Phàm và Tú Linh ngồi ở băng ghế đằng sau.
Từ lúc bước lên xe, Tú Linh giữ thái độ trầm mặc, kiệm lời không lên tiếng nói chuyện.
Thư Phàm biết em gái đang buồn, nên dịu giọng an ủi, “Em đừng lo lắng. Chúng ta đã giả tiền cho anh ta rồi, anh ta sẽ không tìm cách quấy rối em nữa đâu.”
“Em cũng hy vọng là thế.”Tú Linh hiểu chị gái đang lo lắng cho mình, nên dù đang buồn bã, cũng gắng gượng nở một nụ cười.
Thư Phàm siết chặt tay em gái, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Từ lần sau, gặp phải chuyện gì, em cũng không được phép hành động một cách hàm hồ mà không chịu suy nghĩ trước sau. Nếu không thể quyết, thì hãy gọi điện cho chị, chị sẽ đến ngay lập tức.”
“Em xin lỗi.” Tú Linh cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ xíu.
“Mọi chuyện đã qua cả rồi, em đừng tự trách bản thân mình nữa.” Thư Phàm vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tú Linh, mỉm cười nói, “Chỉ cần từ lần sau em chú ý không để chuyện tương tự này xảy ra lần nữa là được.”
“Vâng, em nhớ rồi.” Mắt Tú Linh đỏ hoe, cảm động muốn khóc. Trên đời này chỉ có một người đối xử tốt và thật lòng với Tú Linh, là chị gái Thư Phàm. Cũng may Thư Phàm là một người chị hết lòng vì em gái, lại thông minh mới cứu thoát Tú Linh ra khỏi móng vuốt của con sói Vũ Gia Minh. Nếu không khi bị hắn đũa bỡn, bị hắn chơi chán chê, rồi mới phũ phàng vứt bỏ như một chiếc áo cũ, rách nát; trái tim ngây thơ, non nớt và thuần khiết của Tú Linh làm sao mà chịu đựng nổi.
Ngồi trên băng ghế đằng trước, Hoàng Tuấn Kiệt lắng nghe hai chị em Thư Phàm nói chuyện, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Thư Phàm phản chiếu trong gương xe. Khi nghe tin Thư Phàm bị Vũ Gia Minh bắt nhốt tại tư gia, hắn đã lo sợ, cuống cuồng vội ra lệnh mau chóng lái xe ô tô đến cứu người, lúc đó trái tim hắn gần như ngừng đập, cũng may là Thư Phàm không sao. Nếu không, hắn đã đánh Vũ Gia Minh một trận bầm dập, và xử đẹp hắn ngay tại chỗ rồi.
Đi được một đoạn khá xa, Thư Phàm nhìn khung cảnh hai bên đường, mắt đọc bảng hiệu in điện chỉ con đường
mà xe ô tô đang đi.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm gọi, “Anh định đưa hai chị em tôi đi đâu đây?”
“Về nhà tôi.” Hoàng Tuấn Kiệt quay lại nhìn Thư Phàm, đơn giản trả lời.
“Không được.” Thư Phàm thẳng thắn cự tuyệt, “Anh mau đưa tôi về nhà trọ của em gái tôi.”
“Cô vẫn không hiểu hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân mình sao?” Hoàng Tuấn Kiệt nén giận, nhắc nhở cho Thư Phàm nhớ bây giờ sát thủ đang bám theo, tìm cơ hội để thủ tiêu. Có thể Thư Phàm không quan tâm đến chuyện sống chết của cá nhân, nhưng còn Tú Linh, Thư Phàm không thể không lo.
Thư Phàm định mở miệng cãi lại yêu cầu của Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng thấy hắn nói có lý, lại thấy cô em gái đang trong trạng thái tinh thần hoảng loạn, nên không có ý kiến gì thêm nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt rất mừng, vì cuối cùng cô gái ương bướng và không biết sống chết như Thư Phàm đã chịu nhượng bộ. Để cho Thư Phàm sống ở bên ngoài, hắn rất lo. Nếu có thể nhốt Thư Phàm ở bên cạnh mình cả ngày lẫn đêm, cho đến khi nào bắt được hai tên sát thủ và tìm ra người chủ mưu đứng sau vụ ám sát kia, thì hắn mới yên tâm được. Hoàng Tuấn Kiệt bị ý nghĩ kì lạ này, dọa cho nhảy dựng. Từ khi nào hắn lại có ý nghĩ kì lạ, là muốn giữ một cô gái suốt ngày ở bên cạnh mình, thậm chí ngay cả ban đêm cũng không buông tha.
“Chúa ơi! Mình điên thật rồi!” Hoàng Tuấn Kiệt luồn tay vào tóc, vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo đầu óc. Hắn đang cho rằng bản thân mình vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái căng thẳng và lo sợ, nên mới có suy nghĩ trước nay chưa từng có ấy.
Ngồi bên cạnh, tuy đang tập trung vào lái xe, nhưng Tuấn Hùng thỉnh thoảng vẫn kín đáo quay sang, liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Nhìn hắn vò đầu bứt tóc, vuốt mặt như một nhà hiền triết không thể giải thích được một nguyên lý hết sức tự nhiên của con người rằng: “Một người con trai khi đã bắt đầu có tình cảm với một cô gái, thì sẽ nhớ về cô ấy, lo lắng cho sự an toàn của c
ô ấy, muốn giữ cô ấy ở bên cạnh mình một khắc cũng không muốn rời xa.”, Tuấn Hùng không nhịn được cười. Xem ra vị sếp nóng tính như lửa, không coi trọng chuyện nữ nhi tình trường, đã tìm được người con gái định mệnh của cuộc đời mình rồi.
…
Con đường dẫn vào tòa cao ốc Hoàng Thị hoàn toàn không có một bóng người, cây cối hai bên đường chìm trong ánh sáng mờ ảo của bóng đèn điện. Nơi đây giống như một dinh thự của một nhân vật chính trị cấp cao, làm việc cho chính phủ.
Tú Linh lần đầu tiên đến đây, nên không thoát khỏi tò mò, mắt hiếu kì nhìn quang cảnh hai bên đường. Cảm nhận được không khí trang nghiêm nơi đây, Tú Linh hơi ớn lạnh, mắt lo sợ nhìn chị gái đang ung dung ngồi dựa người ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Thư Phàm là thế, lúc nào cũng bình thản, ít khi nào sợ sệt, chỉ khi nào gặp phải vấn đề gì đó khó giải quyết và liên quan đến sự an toàn tính mạng của người thân, mới trở nên yếu đuối và rơi lệ.
“Chị Thư Phàm!” Tú Linh gọi nhỏ, thì thào hỏi, “Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Lúc nữa em sẽ biết thôi.” Thư Phàm không mở mắt, lười biếng đáp.
“Chị đã từng ở đây rồi sao?” Tú Linh tròn xoe mắt nhìn Thư Phàm, lúc này đã hoàn toàn biến thành một đứa trẻ con, không còn dáng vẻ của một thiếu nữ vừa mới thất tình nữa.
“Chị ở đây được mấy ngày.”
“Cái gì?” Tú Linh kinh ngạc bật thành một tiếng kêu nhỏ, “Chị…chị từng sống ở đây?”
“Ừ.” Thư Phàm che miệng ngáp ngủ, vô tư thừa nhận, mà không biết cô em gái đã bị câu trả lời của mình, khiến cho đầu óc trong sáng bắt đầu tưởng tượng ra những suy nghĩ đen tối, chỉ có người lớn mới nên có.
“Em lại đang suy nghĩ lung tung gì thế?” Hiểu em gái không ai bằng chị, nên Thư Phàm không cần nhìn biểu hiện trên khuôn mặt trắng nõn và thanh tú của Tú Linh, cũng biết Tú Linh đang nghĩ gì trong đầu.
“Chị..chị và anh Kiệt…không…không phải…?” Tú Linh đỏ mặt vì xấu hổ, ấp úng không dám nói tiếp.
“Vớ vẩn!” Thư Phàm lập tức cắt ngang lời của cô em gái, “Đừng có nói lung tung. Giữa chị và anh ta không có quan hệ gì cả.”
“Nhưng…nhưng mà…” Tú Linh thấy có gì đó không đúng. Nếu Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt không có quan hệ gì đặc biệt, tại sao lại sống cùng nhau?
Ngồi ở phía trước, Hoàng Tuấn Kiệt dở khóc dở cười. Hai chị em Thư Phàm đúng là rất biết cách chọc tức hắn. Nói chuyện thì ít ra cũng chừa cho hắn một chút mặt mũi chứ? Đằng này, Thư Phàm oang oang nói cho thiên hạ biết, trong mắt cô, hắn chẳng đáng một xu một cắc nào cả. Nếu có thể, hắn rất muốn xông lên đánh Thư Phàm một trận, hay bổ não Thư Phàm ra xem ngoài các công thức hóa học, tên và công dụng của các loại thuốc, khả năng mổ và phẫu thuật thiên tài ra, thì còn thứ gì khác nữa không?
Tuấn Hùng cười tủm tỉm, dù đã cố nín nhịn, nhưng hai chị em Thư Phàm nói chuyện hài hước quá.
“Im!” Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn Tuấn Hùng, rít giọng cảnh cáo.
“Vâng, thưa sếp.” Tuấn Hùng mím môi, giả vờ ho lên một tiếng để che dấu khuôn mặt vì nén cười đã trở nên đỏ bừng của mình.
“Anh bị cảm cúm hả?” Thư Phàm chú ý đến tiếng ho của Tuấn Hùng, bệnh nghề nghiệp nổi lên, nên tốt bụng thăm hỏi Tuấn Hùng.
Tuấn Hùng suýt chút nữa là bị sặc chết, không ngờ từ giả vờ lại biến thành bệnh thật.
“Không, tôi không sao cả.” Tuấn Hùng vội vàng đáp, sợ chút nữa khi lên đến lầu thứ 13, Thư Phàm sẽ nhanh tay bắt mạch và kê cho một đống thuốc bắt phải uống.
Hoàng Tuấn Kiệt khinh thường nhìn Tuấn Hùng, mắt hàm ý, “Cho chết! Cười cho lắm vào!”
…
Đi xe mất hơn 20 phút, chiếc xe ô tô màu đen rẽ phải, đi thêm hơn 500 mét, dừng lại trước một cánh cổng sắt màu xanh dương.
Cánh cổng sắt tự động mở ra hai bên, ông quản gia đã được Tuấn Hùng gọi điện thông báo từ trước và kể sơ qua chuyện Thư Phàm bị Vũ Gia Minh bắt, nên đã sớm đứng chờ ở trước cổng.
“Chào chú!” Hạ cửa kính xe ô tô, thò đầu ra ngoài, Thư Phàm vui vẻ, mỉm cười chào hỏi ông quản gia.
“Chào cháu!” Ông quản gia vui vẻ chào lại Thư Phàm, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thư Phàm không sao.
“Tôi muốn xuống ở đây.” Thư Phàm bảo Tuấn Hùng.
Hoàng Tuấn Kiệt nói theo Thư Phàm, “Cậu dừng xe ở đây đi. Tôi sẽ xuống cùng với họ.”
Tuấn Hùng dừng xe, đang định bước xuống để mở cửa xe cho Hoàng Tuấn Kiệt và hai chị em Thư Phàm, ông quản gia đã giúp Tuấn Hùng làm việc đó.
Thư Phàm bấu lấy cánh tay ông quản gia, thân thiết giới thiệu Tú Linh cho ông biết, “Chú Phong! Đây là em gái cháu, tên là Tú Linh.”
Ông quản gia kín đáo đánh giá và quan sát từ đầu xuống chân Tú Linh.
“Chào chú!” Tú Linh bẽn lẽn chào hỏi ông quản gia, giọng trong trẻo dễ nghe.
“Chào cháu!” Ông quản gia mỉm cười, ngay từ lần gặp đầu tiên ông đã thích cô gái có hai bím tóc đen dày trước ngực, khuôn mặt đẹp tựa búp bê barbie, tính cách ngoan ngoãn và dễ thương này. Ông thật lòng mong có thể thường xuyên được gặp và tiếp chuyện với hai chị em Thư Phàm.
“Chúng ta đi lên phòng thôi.”
Tú Linh vừa đi vừa hiếu kì ngó ngược ngó xuôi. Nhìn khoảng sân vườn rộng mấy trăm mét vuông, trồng đủ các loại hoa và các loại cây cảnh, lối đi được rải sỏi trước mặt, Tú Linh đã thích thú bật lên một tiếng kêu nho nhỏ trong cổ họng, khuôn mặt ửng hồng trông sinh động và hoạt bát hẳn lên.
Đi vào trong tiền sảnh của tòa cao ốc, Tú Linh còn kinh ngạc nhiều hơn nữa. Thấy kiến trúc của tập đoàn Vũ Thị gần giống với kiến trúc xây dựng của tập đoàn Hoàng Thị, Tú Linh lại tưởng mình vẫn còn ở tập đoàn Vũ Thị.
Tuấn Hùng bấm mũi tên chỉ xuống dưới, chưa đầy hai mươi giây sau, cánh cửa thang máy mở ra.
Năm người lần lượt bước vào trong, cùng với hai anh vệ sĩ.
Tú Linh càng lúc càng thấy bản thân mình rơi vào sương mù. Ban đầu Tú Linh tưởng Hoàng Tuấn Kiệt là bệnh nhân của chị gái, việc hai người đi ăn với nhau có thể là do Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt hẹn gặp vì lịch khám bệnh, nhưng ngay sau đó, Tú Linh thấy lời giải thích này không đúng hoàn toàn. Hoàng Tuấn Kiệt dù có giàu nứt đố đổ vách đi chăng nữa cũng không thể dễ dàng bỏ ra 400 trăm triệu trả tiền thay cho Thư Phàm, mà không có một chút chần chờ hay tính toán nào. Còn nữa, tại sao một người đàn ông phong độ và làm việc biết tính toán trước sau như Hoàng Tuấn Kiệt có thể lỗ mãng phá cổng, đánh người, xông hẳn vào nhà Vũ Gia Minh để cứu hai chị em. Bây giờ còn tốt bụng mang hai chị em về đây sống nữa.
Càng nghĩ Tú Linh càng không hiểu gì cả. Hay là Hoàng Tuấn Kiệt là người thương thầm trộm nhớ chị gái, mà Thư Phàm cũng đã chấp nhận tình cảm của Hoàng Tuấn Kiệt?
Tú Linh liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, cố xác minh xem suy đoán của mình có đúng không.
“Reng!” Tiếng chuông thang máy báo hiệu đã lên đến lầu thứ 13.
Tú Linh đã được xem kiến trúc của tập đoàn Vũ Thị, nên đối với tập đoàn Hoàng Thị có kiến trúc tương tự, Tú Linh chỉ ngạc nhiên ban đầu, còn sau đó đã không còn hứng thú nhìn ngắm nữa. Điều khiến Tú Linh phải mở to mắt nhìn và không hiểu lý do vì sao, Hoàng Tuấn Kiệt lại không mua một căn biệt thự để sống giống như Vũ Gia Minh, mà lại thích thích sống trong tòa cao ốc cao hơn 10 tầng này.
Thư Phàm cố ý đứng gần Hoàng Tuấn Kiệt, để nhìn xem mật mã 10 con số mà hắn đang bấm là gì.
Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép cười thầm, “Người phụ nữ ương bướng và tinh khôn này, muốn nhìn để mai sau nếu chẳng may bị nhốt ở đây, có thể dùng mật mã để trốn chứ gì? Được thôi, muốn nhìn thì tôi cho cô nhìn, nhưng mà khi nào tôi muốn nhốt cô, tôi sẽ thay đổi.”
Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Thư Phàm vốn là một cô gái thông minh, đã lẩm nhẩm trong miệng, và nhanh chóng ghi nhớ vào đầu.
Đứng ở bên cạnh, ông quản gia kín đáo che miệng cười tủm tỉm.
“Cậu chủ và Thư Phàm lại tìm cách đấu đá nhau nữa đây.” Ông quản gia lắc đầu chịu thua tính cách nóng như lửa, và không ai chịu nhường ai của hai người.
…
Thư Phàm lôi em gái vào phòng ngủ của Hoàng Tuấn Kiệt, tự nhiên mở cửa tủ quần áo.
“Em thích bộ nào thì lấy đi.” Thư Phàm quay lại nhìn em gái, cười tươi nói.
Tú Linh trợn tròn mắt, hết ngó đông rồi lại ngó tây. Thấy chị gái tự nhiên bước vào phòng ngủ của Hoàng Tuấn Kiệt, sử dụng đồ đạc trong nhà hắn, như đang ở nhà mình, Tú Linh mờ mịt không hiểu gì cả.
“Chị Hai! Thế này là thế nào? Tại…tại sao quần áo của chị lại treo ở trong tủ áo của Hoàng Tuấn Kiệt?” Tú Linh không thể nén nhịn được tò mò nữa, nên đã lên tiếng hỏi chị gái.
“Chị sống tạm ở đây, nên đương nhiên phải có quần áo ở đây rồi.” Thư Phàm xăm xoi từng bộ quần áo, cố tìm một bộ phù hợp với vóc dáng nhỏ bé của cô em gái.
“Sống…sống ở đây?” Tú Linh lắp bắp, “Chị sống ở đây từ bao giờ, tại sao em không biết gì cả. Em nhớ mấy hôm trước còn đi mua và nấu thứ ăn cho chị kia mà?” Tú Linh vì quá sửng sốt đã nói một hơi không ngừng nghỉ.
“Em đừng khẩn trương như thế. Mọi chuyện không giống như em nói đâu. Chị và anh ta chỉ là quan hệ thuần túy, không phải quan hệ kia đâu.”
“Em thử mấy bộ đồ này đi.” Thư Phàm lôi hai bộ đồ khá xinh xắn, chìa trước mắt Tú Linh.
“Chị còn không mau nói cho em biết lý do vì sao chị chuyển đến đây sống?” Tú Linh tiếp nhận hai bộ đồ trên tay chị gái, vẫn một mực muốn bức Thư Phàm giải thích cho mình hiểu.
“Em đi tắm đi! Có gì trước lúc đi ngủ, chị sẽ kể cho em nghe.” Đẩy em gái vào phòng tắm phía đối diện, Thư Phàm giục Tú Linh.
Tú Linh mặc dù muốn nghe ngay bây giờ, nhưng thấy chị gái nói có lý nên đành phải ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi đưa Hoàng Tuấn Kiệt, và hai chị em Thư Phàm an toàn lên lầu thứ 13, Tuấn Hùng cáo từ ra về.
Ông quản gia đã chuẩn bị sẵn cơm tối cho ba người, chỉ cần chờ họ tắm rửa xong là có thể ăn cơm. Ông quản gia rất vui vì Thư Phàm vẫn tiếp tục sống ở đây, hơn nữa còn mang cả em gái theo cùng. Dù mới chỉ gặp mặt, và nói chuyện đôi ba câu, nhưng ông quản gia rất thích tính cách dễ thương và ngoan ngoãn của Tú Linh.
Gần một tiếng sau, bốn người cùng nhau ngồi ăn cơm trong bếp.
Thư Phàm vui tính vừa ăn cơm vừa nói chuyện với ông quản gia, đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui vào ngày hôm nay, thậm chí ngay cả tâm trạng bực bội và tức giận khi nhà cửa bị đập phá, e
m gái bị lừa kí vào tờ giấy ghi nợ 400 trăm triệu, bị Vũ Gia Minh biến thành tình nhân trong ba tháng, và bị hắn bắt nhốt cả hai chị em vào chiều nay, cũng hoàn toàn quên sạch. Lúc này Thư Phàm chỉ nhìn thấy thức ăn ngon miệng trước mặt, biết rằng cô em gái vẫn an toàn, khỏe mạnh đang ngồi ăn cơm bên cạnh mình.
Tú Linh ăn uống thỏ thẻ như mèo, vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ông quản gia và Thư Phàm. Chưa được chị gái giải thích lý do vì sao lại chuyển đến sống cùng với Hoàng Tuấn Kiệt, Tú Linh không làm sao có thể dẹp bỏ được thắc mắc ra khỏi đầu, lúc nào cũng nghĩ đến vấn đề này đến bồn chồn trong dạ, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng. Tuy biết rằng, chị gái là một cô gái thông minh, chỉ có niềm đam mê duy nhất là chữa bệnh cứu người và nghiên cứu thuốc, không thích yêu đương nhăng nhít, nhưng Tú Linh vẫn thấy lo lắng cho chị gái, sợ chị đi vào con đường không có lối thoát giống như mình.
Thư Phàm ăn uống thoải mái, vô tư cười nói, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng bồn chồn, lo lắng như đang ngồi trên đống lửa của em gái.
Hoàng Tuấn Kiệt không nói gì trong suốt bữa ăn. Cảm giác được ăn cơm cùng với hai chị em Thư Phàm thật đặc biệt. Trước đây, hắn toàn ăn cơm một mình, có đôi khi ngồi ăn cơm cùng với ông quản gia. Công việc bận rộn, hắn ít khi nào chú ý đến cuộc sống xung quanh mình, cũng không có cảm giác cô đơn, hay thấy thiếu hụt thứ gì đó.
Cũng giống như Thư Phàm, hắn ngoài đam mê kinh doanh, một lòng một dạ muốn đưa tập đoàn của gia đình phát triển lớn mạnh, thì không còn quan tâm đến vấn đề gì khác.
Nhưng kể từ lúc gặp gỡ Thư Phàm, sống chung vài ngày với Thư Phàm thì lại khác. Giờ đây, hắn đã dần làm quen được với không khí ồn ào, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, tràn ngập không khí ấm áp...