công tử kỳ thực vẫn thâm hậu ?
- Không phải tại hạ giã vờ hay cố tình che giấu công phu thực học. Chỉ là do tại hạ không ngờ dược lực từ linh đan được gia phụ lưu lại đã chậm phát tán đến thế. Và phải nhờ nhiều lượt chưởng thương linh đan đó mới dễ phát sinh diệu dụng.
- Vậy lúc này công tử có thể tự đi ?
- Nếu được cô nương giúp sức thì tốt hơn. Nhưng đừng nghĩ tại hạ chỉ thừa cơ hội để tiếp tục cận kề thân ngọc.
- Trong lòng nghĩ thế nào thế ngoài miệng đã nói ra. Vả lại, thân này còn biết gởi vào ai, một khi đã để công tử nhìn thấy hầu như muốn hết...
- Phương Băng...
- Nguyên tên tiểu nữ là Bách Lý Băng, thiết nghĩ đó là điều công tử cần minh bạch.
- Đối với tại hạ, cô nương vẫn cứ là Phương Băng, là người suốt đời này tại hạ quyết không thể nào quên.
- Công tử !
- Băng muội.
- Tiểu nữ đã toại nguyện lắm rồi. Thôi nào, Điền Hồ ca, hãy để muội giúp Điền Hồ ca. Chúng ta cần phải thoát chốn này.
- Băng muội thật tốt. Được, chúng ta đi.
Điền Hồ ca liệu có nhìn rõ hơn muội không ? Như có một ngách đá phía trước ?
- Đúng rồi, nhưng có hai lối rẽ. Tiếng nước chảy vọng đến là từ lối bên tả.
- Muội cũng vừa nhận ra. Điền Hồ ca liệu có cần nghĩ ngơi một lúc ?
- Ta chịu được. Có Băng muội đi bên cạnh, mọi thương thế như giảm đi nhiều.
- Nếu vậy, muộn nên ở bên cạnh Điền Hồ ca mãi.
- Đó là điều ta đang thầm mong. Cũng như thuở nào, ở Thủy Phủ, ta đã lo lắng vì phải miễn cưỡng để Băng muội ở lại một mình.
- Đó là Điền Hồ ca quan tâm đến Nam Lý, đâu phải muội.
- Ta nghĩ có lẽ chỉ là một. Vì ngay khi rời khỏi Thủy Phủ, ta đã có đủ lý do để tin rằng Nam Lý đó là giả.
- Công tử không thể biết.
- Băng muội lầm. Ta biết. Và ta còn biết Băng muội là hậu nhân của Bách Lý Tùng, trên nữa là Bách Lý Phong tiền bối.
- Sao công tử biết ?
- Ở lối thoát ra khỏi Thủy Phủ, ở đó ta đã gặp Hồi Chuyển.Pháp Vương.
- Là người đã sánh cầm gia nội tổ ở Thủy Phủ ?
- Không sai. Nhưng vì lúc đó Lệnh Tổ có mưu đồ gầy dựng bá nghiệp, bất chấp thủ đoạn.
- Nhưng gia phụ không biết. Vì thế, sau đó lại đến lượt gia phụ chịu cảnh sanh cầm lưu luôn sinh mạng tại Thủy Phủ.
- Lệnh tôn sao lại tùy tiện đi vào Thủy Phủ, một khi chưa hề luyện Xúc Cốt Thu Cân ?
- Gia phụ cũng tự biết làm như thế là mạo hiểm, nhưng do tình thế quá bức bách, gia phụ không thể không vào ?
- Nhất định là do Thượng Quan Du gây ra ?
- Không sai, chính lão. Mảnh hoa tiên Điền Hồ ca tìm thấy trong Thủy Phủ chính là do gia phụ lưu lại. Và đó cũng là bằng chứng cho gia phụ biết, di nương Kim Tuyết Ngân đã bị Thượng Quan Du mê hoặc. Cả hai đã ngấm ngầm mưu hại gia mẫu. hại bản thân muội, dù lúc đó muội chỉ là một đứa bé. Chủ ý của bọn ác nhân là muốn củng cố địa vị và quyền lực ở bổn Cung, do Kim Tuyết Ngân không phải chính thất. Rất may, mảnh hoa tiên đó đã bị gia phụ bắt gặp. Thượng Quan Du suýt bị gia phụ lấy mạng nếu không bị Kim Tuyết Nhân bất ngờ ra tay đối phó.
- Song quyền nan địch tứ thủ. Vậy là để bảo toàn sinh mạng, lệnh tôn đã tự lánh thân vào Thủy Phủ ?
- Gia phụ không lường trước vào Thủy Phủ là không đường ra, nên đã ôm hận mà chết.
- Có phải Băng muội sau đó đã phá hủy Thủy Phủ ?
- Để đề phòng mụ Kim Tuyết Ngân dựa theo công phu bản lãnh của muội, đoán ra nơi có Thủy Phủ. Muội đã lấy Tỵ Thủy Châu, để cho nước Thủy Vô Đề ngập tràn Thủy Phủ.
- Đúng là Thiên Ý. Gia sư Hồi Chiển Pháp Vương đã vì chuyện này bị táng mạng. Nước ngập Thủy Phủ đã tạo áp lực, đẩy bắn gia sư va vào vách đá.
- Có kết quả như thế cũng hay. Dù là ngẫu nhiên nhưng âu cùng là ân đền oán trả. Muội không phải khó xử, nếu có cơ hội giáp mặt Hồi Chuyển Pháp Vương.
- Ở phía trước có ánh sáng ?
- Muội cũng vừa phát hiện ! Nhưng dường như không phải ánh dương quang ?
- Là do Dạ Minh Châu phát ra. Băng muội có nghĩ chúng ta lại sắp đặt chân vào một nơi tương tự Thủy Phủ ?
- Điền Hồ ca nghi ngờ Đại ác ma Bạch Cốt U Linh cũng có một nơi bí ẩn như bổn cung từng có ?
Đó là thứ ánh sáng huyền hoặc và dịu nhẹ, đủ để giúp Điền Hồ và Bách Lý Băng lúc này nhìn thấy rõ mặt nhau.
Nàng đỏ mặt, vội liếc nhìn toàn thân.
Điền Hồ tủm tỉm cười :
- Băng muội đã kín đáo lắm rồi, không việc gì phái lo ngại nữa:
Nàng lườm mắt, nguýt Điền Hồ :
- Sao lúc nãy không giỏi nói như thế ? Để tha hồ nhìn, phải không ? Nếu sau này...
Điền Hồ chợt hắng giọng:
- Chúng ta đoán đúng rồi. Đây là U Linh Thất. Băng muội thử nhìn xem.
Nhìn theo tay Điền Hồ chỉ. Bách Lý Băng liền nhìn thấy ba chữ U Linh Thất được khám bằng toàn là những viên Dạ Minh Châu đang phát sáng !
Nàng thở ra nhè nhẹ :
- Có lẽ đây là nơi phát tích ra một Đại ác ma Bạch Cốt U Linh. Hy vọng mọi di học ở đây vẫn chưa bị Thượng Quan Du phát hiện.
Điền Hồ bảo :
- Hãy để ta ngồi đây nghĩ. Băng muội thử tìm hiểu xem.
Chỉ có một thạch sàn là nơi duy nhất có thể để Điền Hồ ngồi, hoặc muốn nằm nghĩ tùy ý, Bách Lý Băng dìu Điền Hồ đến đó. Đoạn nàng bắt đầu tìm hiểu khắp Thất U Linh.
Chợt nàng kêu :
- Ở đây có bút tích do tự tay Đại ác ma Bạch Cốt U Linh lưu lại. Thì ra lá ác ma đã biết rõ lai lịch của Thượng Quan Du.
Điền Hồ khấp khởi mừng :
- Băng muội đọc rõ xem nào.
Nàng giải thích :
- Thượng Quan Du nguyên ở họ Khương...Lần đầu hội diện, chính Thượng Quan Du đã thố lộ dã tâm thao túng quần hùng cho Đại ác ma biết. Và đó là nguyên do, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, khiến hai Đại ác Ma đầu hợp ý nhau và câu kết nhau.
Điền Hồ nôn nóng :
- Có đề cập gì đến Phi Thiên Bảo không ?
Nàng đáp :
- Có. Nhưng chuyện Tử Y Hội thì không.
Điền Hồ hoài nghi :
- Không lẽ cũng như biểu thúc Điền Hạ Du, thủy chung Thượng Quan Du không hề biết gia phụ chính là chủ nhân Tử Y Hội ?
Nàng bỗng kêu :
- Có rồi. Có một khoản bút tích của Đại ác ma Bạch Cốt U Linh do có biết đến sự tồn tại của Tử Y Hội nhưng không nghe Thượng Quan Du đề cập nên có ý ngờ Thượng Quan Du.
Điền Hồ hắng giọng :
- Hãy đọc lại nguyên văn. Ta muốn nghe.
Bách Lý Băng đọc khá to. Vì từ chỗ nàng đứng đến thạch sàng Điền Hồ đang nằm là xa có đến năm trượng :
- "... Kẻ đã từng lừa đời dối người như gã Thượng Quan, lão phu đâu thể tin, nhất là chuyện có liên quan đến Tử Y Hội. Sau thời gian dài tìm hiểu, lão phu một rõ. Hóa ra là Thượng Quan không nói vì sợ Công phu Tử Hà là sở học của kẻ thù, Hải Âu Quái Khách từng hạ thủ toàn bộ U Linh Môn, nơi lão phu đã vô tình đắc thủ sở học với lời hứa là phải thay U Linh Môn phục hận. Lão phu đâu màng đến công phu đó của kẻ thù. Nhưng bây giờ lão phu cảm thấy ân hận, đã trót xem thường gã Thượng Quan. Ô hô, có ân hận cũng đã muộn rồi.
Khương Du ơi, Khương Du ! Ta thật không ngờ ngươi lại nhẫn tâm hạ thủ tatrước.
Phải chăng vì người chính là..."
Không nghe Bách Lý Băng đọc nữa, Điền Hồ ngồi bật dậy :
- Lão là ai ?
Điền Hồ không thể nhìn thấy Bách Lý Băng, do có một thạch trụ ngăn cách thị tuyến giữa hai người. Điền Hồ chỉ nghe nàng đáp :
- Bút tích đến đây là hết. Có lẽ chất độc do Thượng Quan Du ngấm ngầm hạ thủ đã đến hồi bộc phát. Đại ác ma Bạch Cốt U Linh không thể viết tiếp vì cần phải vận công bức độc ngay.
Điền Hồ lại nằm xuống :
- Băng muội còn tìm thấy gì nữa ? Hãy cố tìm, biết đâu chúng ta sẽ biết rõ hơn về xuất thân lai lịch của Thượng Quan Du.
Nàng bảo :
- Theo Đại ác ma Bạch Cốt U Linh lưu tự thì mọi kế mưu thao túng các phái đều do Thượng Quan Du đề xuất. Đầu tiên là thu phục, dụ hoặc Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn tam Đại phái sáu người... Bị danh lợi làm mờ mắt, mất hết lương tri. Sáu nhân vật này đã toàn tâm toàn ý, tuân lệnh Đại ác ma Bạch Cốt U Linh, trước là tiêu diệt Bát Quái Môn, khiến Bát Quái môn Lục Lão nguyện ý về đầu thân Thanh Thành phái. Sau là tiêu diệt toàn gia Cầu Đại Hiệp, chuyển Thạch Chung Đao Phổ cho phái Thanh Thành, giúp Lục Lão thành toàn tuyệt nghệ, sau này sẽ trở thành lực lượng hậu bị cho Bạch Cốt Môn. Quả là kế sách chu đáo, không một kẻ hở...
Điền Hồ động tâm :
- Vậy còn Thuỷ Phương Cung ?
Nàng đáp :
- Có lẽ cũng như Tử Y Hội, Thủy Phương Cung có thể chỉ là đối sách riêng của lão Thượng Quan. Đại ác ma Bạch Cốt U Linh không được biết.
Điền Hồ vụt cau mày :
- Thiếu Lâm Nhất Tăng, Võ Đang Nhị Đạo, Hoa Sơn Tam Lão, nếu nói sáu nhân vật này toàn tâm toàn ý, thuận phục Bạch Cốt Môn, cớ sao sau này họ đều trở mặt, khiến bị Đại ác ma U Linh Bạch Cốt sát hại ?
Bách Lý Băng đoán :
- Theo tâm địa Thượng Quan Du mà đoán, có lẽ tất cả bọn họ càng về sau càng bị Thượng Quan Du lung lạc... Họ sẽ được quần hùng suy tôn ngưỡng mộ nếu như họ có thể lấy sinh mạng Đại ác ma Bạch Cốt U Linh giao nạp cho quần hùng. Kế đoán công chuộc tội này sẽ giúp Thượng Quan Du nếu có ngày lộ diện sẽ danh chánh ngôn thuận được mọi người xem là Đại Hiệp.
Chợt Bách Lý Băng kêu :
- Không thấy di học lưu tại đây... Điền Hồ ca nghĩ có lạ không ?
Điền Hồ lại ngồi bật dậy :
- Không lẽ đã bị Thượng Quan Du chiếm hữu ?
Nàng bác bỏ :
- Không thể nào. Vì nếu Thượng Quan Du tình cờ vào đây trước chúng ta, những bút tích này lão đâu dại lưu lại ?
Bỗng Điền Hồ kêu :
- Ối...
Bách Lý Băng kinh hoảng chạy đến :
- Điền Hồ ca ? !
Điền Hồ đã biến mất chỉ còn lại mặt thạch sàng có vị thế nằm nghiêng và phần chúc lên cao của thạch sàng dù đang từ tù hạ xuống nhưng vẫn kịp cho nàng nhìn thấy phần đang bị khép lại chính là một bí đạo sâu thẳm.
Đoán biết ở đây có cơ quan và khi bị phát động, bí đạo đã mở ra, làm cao thạch sàng chao nghiêng, hất Điền Hồ vào đó, Bách Lý Băng lập tức lao tọt người vào bí đạo đang khép lại dần.
Nhưng miệng bí đạo lúc này khá nhỏ nàng không những không thể chui qua mà còn sắp bị thạch sàng đè nghiến dần vì đang từ từ khép lại.
Không quá hoảng loạn, Bách Lý Băng lập tức vận dụng Tuyệt pháp Xúc Cốt Thu Cân, biến vóc dáng thân hình vụt nhỏ lại như một đứa bé. Và nàng kịp chui qua, trước khi mặt thạch sàng khép lại hoàn toàn.
Do quá lo cho Điền Hồ, nàng vội xả công làm cho thân hình khôi phục vóc dáng vốn có. Nàng bước đi, vừa đi vừa gọi :
- Điền Hồ ca ! ?
Soạt !
Lúc thạch sàng khép lại đã vô tình đè phải một phần y phục của nàng. Tiếng y phục bị rách đã giải thích cho nàng rõ điều đó. Nhưng tiếng kêu khàn khàn của Điền Hồ chợt vọng đến khiến nàng bất chấp y phục như thế nào, cứ bươn bả bước đi :
- Điền Hồ ca ? !
Trong bí đạo cũng có ánh sáng nhờ nhờ, giúp nàng nhìn rõ nơi đang phát ra thanh âm khàn khàn của Điền Hồ :
- Băng muội đừng lại gần. Ta ổn rồi, chỉ suýt nữa bị hỏa thiêu thôi.
Nàng thất sắc :
- Ở đây làm gì có lửa, Điền Hồ ca ?
Điền Hồ ầm ừ giải thích :
- Ngay lúc ta lọt vào, từ vách đá bỗng phún xuất ra một luồng hỏa quang. Rất nóng, nhưng bây giờ bỗng biến mất.
Nàng thở hắt ra :
- Là Điền Hồ ca sợ muội tiến lại gần sẽ bị luồng hỏa quang thiêu cháy toàn bộ y phục như đã xảy ra cho Điền Hồ ca ?
Điền Hồ lúng túng :
- Băng muội biết như thế là tốt.
Nàng chợt nghiến răng :
- Muội không ngại gì cả. Muội vào đây !
- Đừng !
Vút...
Nhưng Bách Lý Băng đã dùng khinh công lao đến, quá nhanh so với tiếng Điền Hồ kêu.
Tuy nhiên, cả hai cùng kinh ngạc vì không thấy có luồng hỏa quang nào xuất hiện như Điền Hồ vừa bảo. Nàng kêu :
- Làm gì có...
Điền Hồ cũng kêu :
- Thật quái lạ !
Do quá kinh ngạc nên cả hai tình cờ đưa mắt nhìn nhau. Và hiện trạng thân thể của cả hai làm họ đỏ mặt, phải vội quay đầu nhìn nơi khác.
Sau đó, cả hai cùng phá lên cười, đoạn thản nhiên nhìn nhau. Nàng bảo :
- Chuyện đâu phải do chúng ta muốn, đúng không ?
Điền Hồ gật đầu và bảo :
- Ta vừa nhìn thấy ở đây có tự dạng. Băng muội thử đọc xem.
Theo tay Điền Hồ đang chỉ, nàng đọc xong cũng gặt đầu :
- Hỏa Linh Thất ! Chỉ phóng xuất một lần cho người đầu tiên lọt vào Linh Thất, giúp Tẩy Cốt Thanh Tâm. Cung hỉ Điền Hồ ca vừa có thêm kỳ tích, khiến nội lực tinh tiến thêm một bậc.
Điền Hồ dõi mắt nhìn vào chỗ phát sáng ở xa xa phía trước :
- U Linh Môn đã có mọi chuẩn bị cho hậu nhân nào tình cờ lọt vào. Có lẽ đây là con đường Đại ác ma Bạch Cốt U Linh đã đi qua. Chúng ta chỉ thoát nếu chấp nhận đi tiếp.
Nàng thản đi trước :
- Đã không còn đường lui ngại gì mà không đi ?
Chợt nhớ đến thương tích của Điền Hồ, nàng định quay lại thì nghe Điền Hồ hắng giọng :
- Linh Hỏa thật linh nghiệm. Ta ổn cả. Băng muội không phải lo cho ta.
Cả hai đi cách nhau nửa trượng và Bách Lý Băng vì là người đi trước nên khi có diễn biến bất ngờ bỗng đến, nàng là người đầu tiên hứng chịu.
- A...
Q5-CHƯƠNG HAI MƯƠI SÁU : HỎA LÃNH NHỊ LINH
Đi phía sau, Điền Hồ vừa nhìn thấy một luồng nước cực mạnh bỗng từ một vách đá phún ra và bắn thẳng vào Bách Lý Băng, làm nàng bị trôi đi vùn vụt, thảm cảnh từng xảy ra cho sư phụ Hồi Chuyển Pháp Vương độ nào chợt tái hiện, làm Điền Hồ kinh hoàng, vội lao theo nàng :
- Băng muội !
Vút...
Đến lượt Điền Hồ bị làn nước xô đẩy, nhưng nhờ đó dễ dàng tiến nhanh đến thật gần Bách Lý Băng.
Cố nhoài người thêm nữa, cuối cùng Điền Hồ cũng ôm giữ nàng trong vòng tay và để mặc cho luồng nước xô đẩy.
Chỉ một lúc sau, thân hình cã hai lọt vào một hồ nước lạnh giá, khiến Điền Hồ nghĩ đây là lý do đang làm cho diện mạo Bách Lý Băng bỗng trở nên nhợt nhạt...
Do không am hiểu thủy tánh nên phải mất một lúc lâu Điền Hồ mới đưa Bách Lý Băng đến chỗ tận cùng của hồ nước giá lạnh.
Phát hiện nàng đã hôn mê và cứ run bắn lên vì phát lãnh. Điền Hồ sợ hãi cố tìm một cách ủ ấm cho nàng.
Nhờ chú tâm kiếm tìm nên Điền Hồ tình cờ đọc thấy một hàng chữ vốn được khắc sáu vào nền đá.
Điền Hồ càng đọc càng giật mình :
- Lãnh Linh Thất ! Dùng tâm pháp U Linh dung hòa Lãnh Hỏa Nhị Linh, biến Nhị Linh thành nội gia chân lực, sau này sẽ đạt cảnh giới Thủy Hỏa bất xâm. Hóa ra Băng muội vì không hưởng dụng Hỏa Linh nên bị Lãnh khí xâm nhập. Ta làm cách nào đế cứu nàng đây ?
Chợt Điền Hồ nghĩ được một cách. Điền Hồ vội ôm giữ Bách Lý Băng vào lòng, ngồi hướng mặt vào hàng chữ có ghi rõ kinh văn tâm pháp U Linh và bắt đầu tọa công theo tâm pháp đó.
Nhưng khi sắp đạt cảnh giới Lãnh Hỏa Nhị Linh dung hòa, Điền Hồ thay vì tự dung hòa cho bản thân, đã mạo hểm áp tay vào Đại huyệt Đan Điền của nàng, cố tình cho Lãnh khí trong người nàng cũng được dung hòa với Lãnh Hỏa Nhị Linh đang cuồn cuộn xuất hiện ngay bên trong nội thể.
Chỉ hành động để cầu may, không ngờ lại đạt hiệu quả, Điền Hồ chợt thấy đôi mắt nàng chớp nhẹ. Điền Hồ vội lên tiếng :
- Đừng kinh hãi cũng đừng để tâm tư xao động. Là ta đây. Băng muội. Hãy để ta giúp loại bỏ những Lãnh khí đã ngấm vào nội thể Băng muội.
Lời của Điền Hồ thốt lên thật kịp lúc và nàng chỉ có mỗi một phản ứng duy nhất là thoáng rùng mình.
- Muội lạnh, Điền Hồ ca !
Điền Hồ trấn an nàng :
- Ta biết rồi. Cũng vì đây là Lãnh Linh Thất, trước đó Băng muội lại không được hưởng dụng Hỏa Linh Thất như ta, nên mới bị Lãnh Khí xâm nhập gây hại.
Đang dùng tâm pháp U Linh để thu hết Lãnh Khí trong người nàng, Điền Hồ bỗng cảm nhận toàn thân nàng vụt nóng bừng lên.
Chưa hiểu là chuyện gì đang xảy ra, Điền Hồ chợt thất kinh vì hai bàn tay nàng bỗng cất lên và vòng quanh cơ thể Điền Hồ.
Lập tức Điền Hồ mở bừng mắt và nhìn nàng.
Hai mắt nàng đã mở to, háo hức, phù hợp với lời nàng đang thốt ra :
- Muội lạnh lắm. Điền Hồ ca sao không ôm muội vào lòng ?
Nghe câu này, đến bản thân Điền Hệ cũng xao động và lập tức kinh mạch toàn thân cũng nhộn nhạo cả lên. Biết ngay là có điều bất diệu sẽ xảy đến, Điền Hồ tự cắn vào môi thật đau và thật nhanh, điểm huyệt chế ngự nàng.
Hự !
Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Để tự cứu bản thân không bị dục hỏa công tâm gây họa đến sinh mạng. Điền Hồ còn bật lao cả người vào hồ nước, mượn làn nước lạnh giá làm xua tan những ý nghĩ vẩn đục đang ngập tràn tâm tưởng.
Vẫn cứ để thân hình nửa nổi nửa chìm trong hồ nước, Điền Hồ bắt tâm trí phải nghĩ đến kinh văn tâm pháp U Linh, quyết quên lãng những sự việc vừa rồi cho suýt nữa gây nguy hại cho cả hai.
Nhờ đó, chỉ một lúc sau, tâm tư Điền Hồ vụt trở nên thanh tĩnh, bình tịnh như mặt nước hồ thu và từng câu từng chữ của tâm pháp U Linh được Điền Hồ hiểu dần đến thấu triệt.
Không những thế, Điền Hồ còn có dịp so sánh với hai tâm pháp đã luyện là Phi Thiên tâm pháp và Hồi Chuyển Nghịch Thiên tâm pháp.
Tuy không hiểu ở bản thân vì sao nảy ra so sánh này nhưng với Điền Hồ lúc này thì hành động đó bỗng đưa đến nhiều điều lợi.
Đạo lý võ học nguyên có chung một nguồn và nhất là những đạo lý võ học uyên thâm thượng thừa, càng cao minh thì dường như cũng chỉ có một. Bất quá chúng chỉ có một vài sai biệt nhỏ và những sai biệt này đã làm cho võ học phát sinh theo nhiều đường lối.
Có cơ hội so sánh, Điền Hồ dĩ nhiên có cơ hội phát hiện những dị biệt ở ba loại tâm pháp kia.
"Nếu chúng không còn sai biệt nữa thì sao ? Điều gì sẽ xảy ra ? Hợp nhất hay sẽ là cảnh Thủy Hỏa bất xung ?"
Những nghi vấn này khiến Điền Hồ ngần ngại. Do đó, mọi việc chỉ dừng ở đây, ở mức phát hiện những sai biệt của ba tâm pháp, Điền Hồ không dám mạo hiểm, thử xóa bỏ những sai biệt đó.
Với tâm tư đã hoàn toàn bình tịnh, Điền Hồ leo lên khỏi hồ nước, chi nhìn phớt qua Bách Lý Băng trong lúc kiếm tìm và dò xét khắp xung quanh Lãnh Linh Thất.
Có một lối đi ngay sau một góc khuất, Điền Hồ đi vào.
Tàng Binh Thất, có khá nhiều khí giới được tàng chứa ở đây.
Điền Hồ không cần đến khí giới, chỉ quan tâm đến những loại võ phục đi kèm.
Chọn cho bản thân một bộ, Điền Hồ tự mặc vào. Chọn thêm một bộ thứ hai, có vẻ rất phù hợp với vóc dáng thon nhỏ của Bách Lý Băng, Điền Hồ địnhbỏ đi thì bất ngờ phát hiện một bộ y phục khác xem ra rất lạc loài với tất cả những gì có ở đây...
Mỉm cười thú vi, Điền Hồ cầm theo luôn bộ y phục lạc loài đó.
Quay trở lại chỗ Bách Lý Băng và sau một lúc ngẫm nghĩ, Điền Hồ đành chép miệng, thầm bảo là tự giúp nàng thay đổi y phục vẫn tốt hơn là giải huyệt cho nàng tỉnh lại trong tình cảnh này .
Dù bản thân rất tự chủ nhưng một khi thân ngọc vóc ngà đã lồ lộ Điền Hồ cũng lóng nga lóng ngóng một lúc lâu mới có thể hoàn thành một việc tưởng chừng dễ dàng.
Thở hắt ra một hơi, Điền Hồ khi thấy đã hoàn toàn điềm tĩnh mới giải huyệt cho nàng.
Và ngay khi nàng tỉnh lại, Điền...