Người nào đã làm gì khiến Ngọc Lan khóc?
- Ngạn huynh còn hỏi nữa. Huynh biết người đó là ai mà.
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Tống Thừa Ân đại ca ư? Để Kim Tiêu đi gọi Thừa Ân đại ca đến xin lỗi Ngọc Lan nhé.
Nàng lắc đầu :
- Không phải Thừa Ân huynh đâu. Mà chính là Ngạn huynh đó.
- Kim Tiêu ư?
Nàng gật đầu.
- Ngạn huynh làm cho Ngọc Lan đau lòng phải khóc. Huynh biết không?
- Nếu vậy ta để cho nàng trừng trị đặng vơi đi nỗi buồn.
Ngọc Lan quay lại đối diện với Kim Tiêu. Trên khóe mắt nàng còn đọng đôi dòng lệ.
- Ngọc Lan hận huynh. Huynh biết không?
- Kim Tiêu đã làm gì khiến Ngọc Lan hận?
- Huynh... Huynh muốn Ngọc Lan phải làm gì đây? Hay muốn Ngọc Lan chết trước mặt huynh, huynh mới hiểu vì sao Ngọc Làn hận huynh ư?
Kim Tiêu khoát tay :
- Được rồi! Đừng có chết. Nàng chết Kim Tiêu chẳng biết phải làm gì và nói gì với Đổng huynh cả. Sau này Kim Tiêu sẽ không để cho Ngọc Lan hận đến rơi nước mắt đâu.
- Huynh hứa đừng có gần quý nương Mộng Di Hoa đi.
Kim Tiêu mở to mắt nhìn nàng :
- Nếu như Tà Nhân Vô Diện đến giết quý nương, mà Kim Tiêu thì không được để mắt đến Di Hoa thì ta đi chuyến đi này làm gì?
- Khi nào có sự cố gì cần đến huynh, lúc ấy huynh mới xuất hiện bên cạnh quí nương.
- Tại sao Ngọc Lan làm khó cho Kim Tiêu chứ?
- Ngọc Lan hận huynh.
Nàng nói ra câu đó cùng với tiếng nấc nghẹn.
Kim Tiêu gượng cười vỗ vai nàng :
- Được rồi Khi nào Mộng Di Hoa bình an đến Hàm Dương gặp Độc chủ Bá Nghị, Kim Tiêu sẽ ly khai khỏi Di Hoa mà.
Ngọc Lan lườm chàng :
- Huynh đừng để cho Ngọc Lan buồn nữa.
- Nàng cũng đừng hận Kim Tiêu.
Ngọc Lan gật đầu :
- Muội chỉ nói vậy thôi.
Ngọc Lan cúi mặt nhìn xuống mũi giày.
- Ngọc Lan đâu dám giận Ngạn huynh.
- Thế thì tốt rồi. Ngọc Lan hãy trở về lều của mình đi, đừng đứng đây một mình nữa.
- Muội muốn đứng đây ngắm sao.
Kim Tiêu nhìn lên trời, nhún vai rồi nói :
- Trên trời có vì sao nào đâu mà ngắm.
Kim Tiêu vừa nói dứt câu thì từ phía gian lều của bọn gia nhân Đổng gia cất lên những tiếng thét thê thảm.
Kim Tiêu nắm tay Ngọc Lan, thi triển khinh công lướt về phía gian lều đó.
Tống Thừa Ân, Đổng Thừa Tự cũng lao tới cùng với Ngũ Kỳ môn khách.
Trong gian đại lều, tất cả mọi người đều đã chết trong tư thế co quắp, còn lại một mình Mã Cương thoi thóp.
Thừa Ân bước đến đỡ Mã Cương.
Ngọc Lan vồn vã hỏi :
- Mã Cương... Đã xảy ra chuyện gì...?
Mã Cương chỉ Đổng Thừa Tự :
- Đổng tiền bối...
Y chỉ nói được bấy nhiêu, miệng trào máu, lật đầu qua bên hồn lìa khỏi xác.
Thừa Ân mở vạt áo Mã Cương. Giữa ngực gã còn dấu bản thủ tím bầm.
Thừa Ân nhìn lại Thừa Tự.
- Tiền bối... Y chết bởi Thiết Sa chưởng.
- Thiết Sa chưởng là tuyệt học của lão phu.
Kim Tiêu nhìn xác Mã Cương rồi quay lại Thừa Ân.
- Tống huynh... Tà Nhân Vô Diện biết dụng tất cả những tuyệt học võ công.
Mã Cương đã lầm Đổng tiền bối với Tà Nhân Vô Diện. Y đã hóa trang thành Đổng tiền bối.
Kim Tiêu nhìn Đổng Thừa Tự :
- Đổng tiền bối... Trên võ lâm còn ai dụng được võ công của tiền bối?
Thừa Tự cau mày vuốt hàm râu quai nón :
- Không thể như vậy được..
Lão vừa nói vừa nhìn lại dấu ấn thủ trên ngực Mã Cương.
Buông một tiếng thở dài, Thừa Tự nói :
- Thiết Sa chưởng của lão phu là võ công tối mật của Côn Luân phái. Không ai dụng được, ngoại trừ lão phu thôi.
Nói rồi Đồng Thừa Tự bước ra ngoài lầu lớn tiếng thét :
- Tà Nhân Vô Diện... Có bản lĩnh thì bước ra đối mặt với Đổng lão phu. Lão phu và ngươi quyết một trận sinh tử. Ngươi chết, hoặc ta chết, đừng giở trò hạ lưu đê tiện này.
Không có ai đáp lời Đổng Thừa Tự, ngoài những ngọn gió đêm rì rì thổi qua chéo áo của lão.
Thừa Tự tức giận thét lên một lần nữa, nhưng cũng chỉ có sự im lặng và những luồng gió đêm đáp lời lão.
Kim Tiêu nhìn Đổng Thừa tự nghĩ thầm :
- “Đổng đại hiệp có thét đến bể cổ cũng chỉ vô ích mà thôi. Nhưng một khi gã Tà nhân ôn dịch kia chú nhãn đến Đổng tiến bối thì lão khỏi cần thét, y cũng mò tới mà.”
Kim Tiêu bước đến bên Đổng Thừa Tự, ôn nhu nói :
- Tiền bối...
Thưa Tự nhìn chàng.
Kim Tiêu ôn nhu nói :
- Đâu ai thấy được mặt tử thần mà chỉ có tử thần thấy mặt chúng ta thôi. Tiền bối có gào thét cũng chỉ tốn sức vô ích thôi. Lúc này là lúc phải cẩn trọng tuyệt đối.
Chàng nói ra câu này sực nghĩ đến Mộng Di Hoa.
Kim Tiêu đề khí phi thân về phía lều của Mộng Di Hoa.
Mọi người hối hả chạy theo chân chàng đến biệt lều.
Khí Kim Tiêu vén rèm nhìn vào, thấy Mộng Di Hoa vẫn bình an.
Nàng đang nằm trên tấm thảm thả hồn vào giấc điệp.
Kim Tiêu thở phào quay sang hỏi Khánh Khánh :
- Cô nương... ở đây không có chuyện gì chứ?
- Ở đây không có chuyện gì... Quí nương vừa mới an giấc.
Mọi người quay trở ra.
Thừa Ân nói :
- Chúng ta hãy chia nhau canh gác bảo vệ cho Di Hoa.
Kim Tiêu nhìn qua mọi người rồi từ tốn nói :
- Đêm nay chỉ mới là lời cảnh báo ban đầu của Tà Nhân Vô Diện mà thôi. Ngày mai hay ngày mốt mới là thời khắc tử vong mà y sẽ giáng xuống tất cả mọi người. Mọi người cần phải mở to mắt để mà đề phòng.
Ngọc Lan bước đến bên chàng. Nàng nhìn Kim Tiêu :
- Huynh cũng phải cẩn thận đó. Lo cho người ta quá không chừng họa kiếp sẽ giáng xuống đầu huynh.
Hồi 26 : Khổ tan hà tư lự
Màn đêm thanh vắng êm ả, tựa như mọi sự vật đều đã chìm vào sự tĩnh lặng được bao bọc qua màn đêm yên tĩnh đó. Trong sự yên tĩnh thanh vắng và êm ả đó, Kim Tiêu vẫn nhận ra phía sau đó là một sự biến âm ỉ đang chờ phun trào, để cuốn phăng đi tất cả sự tồn sinh trên cõi dương thế này.
Kim Tiêu ví sự thanh vắng, êm ả này như sự lắng đọng của biển khơi để rồi sau đó là những trận cuồng phong vân vũ sẽ trỗi lên.
Chàng lắc đầu xua đi ý niệm đó mà nghĩ thầm :
- “Mộng Di Hoa đang chờ mình, đúng hơn là mình đang chờ Mộng Di Hoa”.
Ý niệm kia còn đọng trong đầu Kim Tiêu thì Mộng Di Hoa xuất hiện. Nàng vận bộ cánh trắng nhưng đã khoác thêm bên ngoài chiếc áo choàng đen.
Di Hoa bước nhanh về phía Kim Tiêu.
Nàng nhìn Kim Tiêu :
- Công tử không chờ đợi lâu chứ?
- Kim Tiêu chỉ sợ nàng không đến.
- Di Hoa đã hẹn với Kim Tiêu làm sao không đến được, có thể đây là lần gặp mặt sau cùng giữa Di Hoa và Ngạn Kim Tiêu.
- Di Hoa đừng nói vậy.
Nàng gượng cười :
- Kim Tiêu! Chúng ta đi.
- Chúng ta đi đâu?
- Gần đây thôi.
Hai người song hành cùng rời khỏi táng cây tùng.
Di Hoa đưa Kim Tiêu đến một gian thảo xá được làm bằng danh mộc khá xinh xắn.
Kim Tiểu tò mò hỏi :
- Làm sao nàng biết ở đây có thảo xá này?
Di Hoa nhìn Kim Tiêu :
- Đây là gian thảo xá mà Di Hoa sống từ thuở nhỏ.
- Nhà của nàng ư?
Di Hoa gật đầu.
Hai người bước vào gian thảo xá dựng bằng danh mộc. Một thôn nữ đứng trước bệ thờ quay lại, hai người bước vào cửa.
Thiếu nữ thấy Di Hoa, mở to mắt reo lên :
- Tiểu thư đã về.
Di Hoa mỉm cười.
Thiếu nữ bước nhanh đến trước mặt Di Hoa :
- Tiểu thư, Vị Yên tin thế nào tiểu thư cũng quay về.
- Ta quay về thăm bài vị mẫu thân rồi sẽ đi ngay.
Vị Yên nhìn sang Ngạn Kim Tiêu.
Di Hoa mỉm cười nói :
- Đây là Ngạn công tử.
Vị Yên ôm quyền thủ lễ.
Kim Tiêu ôm quyền đáp lại :
- Cô nương đừng khách sáo, tại hạ chỉ là người bảo vệ cho Mộng tiểu thư.
Di Hoa nói với Vị Yên :
- Muội ra ngoài đi.
- Dạ.
Vị Yên đi ra ngoài thảo xá. Di Hoa bước đến bệ thờ. Nàng thắp hương rồi quỳ xuống trước bệ thờ. Kinh Tiêu nhìn Di Hoa. Nhân dạng của nàng vừa thánh thiện vừa đoan thục, tạo ra trong chàng một cảm xúc dạt dào. Kim Tiêu bước đến bên quì xuống bên cạnh Di Hoa. Chàng nhỏ nhẹ nói :
- Kim Tiêu cùng quì với Mộng Di Hoa.
Nàng nhìn Kim Tiêu rồi ngẩng lên hướng mắt nhìn vào bài vị.
Dungdiện Di Hoa phảng phất những nét ưu tư pha trộn trong đó niềm sầu muộn mơ hồ.
Nàng khấn thầm :
- “Mẫu thân người linh thiêng phù độ cho Kim Tiêu”.
Nghe nàng khấn câu đó Kim Tiêu nhìn sang nàng.
Di Hoa đứng lên.
Kim Tiêu cũng đứng lên theo nàng.
Kim Tiêu nói :
- Di Hoa, sao nàng không thỉnh cầu mẫu thân độ cho nàng mà lại khấn người độ cho Kim Tiêu. Nàng mới là người đáng được bá mẫu phò trợ kia mà, chứ đâu phải Kim Tiêu.
- Di Hoa chỉ nghi đến Ngạn Kim Tiêu mà thôi.
- Nàng nghĩ đến Kim Tiêu à?
Di Hoa gật đầu :
- Chỉ có Ngạn Kim Tiêu mới khiến cho tảng băng giá trong nội thức của Di Hoa tan ra, và Di Hoa mới nghiệm được bản thân mình.
- Kim Tiêu thật không ngờ mình lại có được sự may mắn mà người khác phải ao ước.
Di Hoa nắm tay Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn nàng, từ tốn nói :
- Nàng hẹn Kim Tiêu đến thảo xá này, để nói gì với Kim Tiê u?
Di Hoa gượng cười, rồi nhỏ nhẹ nói :
- Ngay từ buổi đầu gặp Ngạn Kim Tiêu, Di Hoa đã có tình với Kim Tiêu rồi. Đêm nay Di Hoa sẽ thố lộ những gì Di Hoa đang giữ với chàng.
- Di Hoa cũng có bí mật sao?
Di Hoa gật đầu.
- Chính bí mật đó mà Tà Nhân Vô Diện đặt Tử Vong bài vào Di Hoa.
Di Hoa nắm tay Kim Tiêu dẫn đến tràng kỷ.
Hai người ngồi xuống tràng kỷ.
Mùi xạ hương thoang thoảng từ người nàng phả ra xông vào khứu giác chàng. Mùi xạ hương đó tạo ra một thứ xúc cảm lạ kỳ âm ỉ trong nội thể của Kim Tiêu. Cảm xúc càng lúc càng dâng tràn như những lượn sóng vỗ vào tâm và thức của Kim Tiêu.
Nhìn sang Di Hoa, Kim Tiêu từ tốn nói :
- Nàng có thể cho Kim Tiêu biết bí mật đó không?
Di Hoa nhìn Kim Tiêu khẽ gật đầu :
- Kim Tiêu muốn biết không?
- Kim Tiêu muốn biết.
Di Hoa nhỏ nhẹ nói :
- Hãy đặt Di Hoa trong vòng tay của Kim Tiêu đi.
Kim Tiêu lưỡng lự.
Di Hoa nhìn chàng.
- Đêm nay là đêm duy nhất... sợ rằng sẽ không còn một đêm khác đâu. Ngày mai có thể Di Hoa và Kim Tiêu không còn gặp nhau nữa, chắc chắn không có được không có được một đêm như thế này. Chàng hãy quên đi những phiền toái trong cõi đời này, để dành cho đêm nay thôi.
- Nàng không nghĩ Kim Tiêu mạo phạm nàng chứ?
Di Hoa lắc đầu :
- Không! Di Hoa tự nguyện và đòi hỏi ở chàng.
Kim Tiêu vòng tay qua bờ vai Di Hoa.
Nàng nép đầu vào vai chàng.
Di Hoa mơ hồ nói :
- Cuộc sống của một con người sao phù phiếm quá. Sao mơ hồ quá. Di Hoa nghĩ cuộc đời người chằng khác nào làn gió thoảng qua, hoặc bóng cây lướt qua cửa sổ.
- Sao Di Hoa bi quan vậy. Nàng đang nghĩ thầm đến Tử Vong bài của Tà Nhân Vô Diện.
Di Hoa lắc đầu :
- Không! Di Hoa không nghĩ đến Tử Vong bài nữa.
Nàng quay hẳn sang đối mặt với Kim Tiêu :
- Lúc này Di Hoa chỉ nghĩ đến một Kim Tiêu mà thôi.
- Kim Tiêu cũng sẽ nghĩ đến mỗi một Mộng Di Hoa.
Nàng rướn người tới, từ từ áp hai cánh môi mọng chín như hai quả đào trong thời điểm tưới mật vào môi Kim Tiêu.
Nụ hôn của nàng thật nhọt ngạo và êm như trái đào nhín mọng.
Kim Tiêu không khỏi bồi hồi khi tiếp nhận nụ hôn tự nguyện dâng hiến của nàng.
Vòng tay chàng từ từ xiết nàng và thể pháp của nàng dán hẳn vào người Kim Tiêu.
Chàng nghe rõ mồn một tiếng con tim của Di Hoa. Hai con ngươi to tròn đen lánh của nàng in chân diện Kim Tiêu.
Thể pháp di Hoa như run nhẹ trong vòng tay của Kim Tiêu.
Nàng rứt nụ hôn nhìn chàng.
Trong ánh mắt nàng phảng phất niềm phấn khích vừa ấm áp vừa gợi tình.
Di Hoa nhỏ nhẹ nói :
- Tà Nhân Vô Diện đặt Tử Vong bài vào Mộng Di Hoa bởi vì Di Hoa đang giữ bức họa đồ điện Thái Hòa. Y từng muốn Di Hoa giao bức họa đồ này cho y, nhưng Di Hoa đã không giao. Thời hạn cuối cùng đã đến với Di Hoa rồi. Hiện Kim Tiêu ở đây... Di Hoa muốn giao bức họa đồ điện Thái hòa lại cho chàng.
Kim Tiêu nhìn sanh nàng.
- Sao Di Hoa lại muốn giao bức họa đồ điện Thái Hòa đó cho Kim Tiêu?
- Di Hoa đã nói rồi, Kim Tiêu là tri kỷ của Di Hoa mà. Chỉ có Kim Tiêu, Di Hoa mới có được những xúc cảm này.
Kim Tiêu gượng cười :
- Kim Tiêu không ngờ sẽ có một đêm như thế. Kim Tiêu ngỡ như đây là một giấc mơ chứ không là thực tại.
Nàng nép đầu vào ngực Ngạn Kim Tiêu :
- Giấc mơ đẹp nào cũng ngắn ngủi mà. Hy vọng giấc mơ này sẽ mãi mãi tồn tại trong tâm tưởng của Kim Tiêu. Anh chàng luôn hoài niệm về Mộng Di Hoa và đêm hôm nay.
- Kim Tiêu sao có thể quên được Di Hoa. Đêm nay sễ là dấu khắc trong tâm thức và hoài niệm của Kim Tiêu.
Di Hoa nhìn sâu vào mắt Kim Tiêu :
- Sẽ không bao giờ Kim Tiêu quên chứ?
- Không bao giờ quên.
Nàng gỡ tay Kim Tiêu rồi bước đến bệ thờ. Di Hoa xoay bộ lư trên bệ thờ.
Dưới chân bộ lư đồng lộ ra một cái hốc bí mật. Nàng lấy từ trong cái hốc bí mật đó ra một bức họa bằng lụa rồi đi đến trước mặt Kim Tiêu.
Di Hoa đặt vào tay Kim Tiêu bức họa bằng lụa đó từ tốn nói :
- Chàng hãy giữ lấy. Cho dù Di Hoa có mệnh hệ gì thì bức họa điện Thái Hòa là kỷ vật mà Di Hoa tặng cho chàng.
- Di Hoa không sợ Kim Tiêu sẽ lại quên như từng quên chiếc khăn đã tặng cho Kim Tiêu.
- Chỉ vì bức họa điện Thái Hòa mà Tà Nhân Vô Diện đặt Tử Vong bài lên mạng sống của Di Hoa. Kim Tiêu đâu thể xem thường nó được.
Kim Tiêu hỏi :
- Tại sao Tà Nhân Vô Diện lại quan tâm đến bức họa điện Thái Hòa?
- Y có bức họa này mới có cơ may lấy được Ngọc ấn của Hoàng thượng.
Kim Tiêu gật đầu :
- Kim Tiêu hiểu ý gã nô dịch đó rồi.
Di Hoa nhìn Kim Tiêu :
- Di Hoa không muốn nhắc đến con người này nữa.
Nàng đặt hai tay lên bờ vai Kim Tiêu, ôn nhu nói :
- Di Hoa đưa Kim Tiêu đến thảo xá của mình để trao lại bức họa điện Thái Hòa, và còn một chuyện nữa.
Kim Tiêu nhìn nàng :
- Còn chuyện gì nữa?
Di Hoa nhìn chăm chăm vào mắt Kim Tiêu. Nàng rút tay lại trút bỏ chiếc áo choàng ra khỏi người mình. Chiếc áo choàng tuột xuống chân nàng.
Kim Tiêu hồi hộp nhìn Di Hoa.
Nàng vẫn rọi mắt như muốn gom lấy nhân dạng của Ngạn Kim Tiêu.
Di Hoa nhỏ nhẹ nói :
- Đêm nay và không còn đêm nào khác.
Cùng với lời nói đó, Di Hoa cởi nốt ngoại y, chiếc xiêm y trắng toát rời khỏi thể pháp nàng trôi xuống gót chân, trên người Di hoa chỉ còn mỗi một chiếc yếm lụa mỏng tanh không đủ che kín đôi quả tuyết lê ngồn ngộn đầy chất xuân tình.
Thể pháp nàng được tạo ra bằng những đường cong mà tạo hóa hẳn đã phải dày công nắn ra nó. Không một chút khiếm khuyết nào. Kim Tiêu mê mẩn cả người trước tấm thần kiều diễm và hoàn mỹ đó.
Nàng vẫn nhìn Kim Tiêu bằng thứ ánh mắt ướt tình lai láng.
Cuối cùng thì chiếc yếm cũng rời khỏi thân thể nàng, để phơi ra đôi nhũ hoa. Đôi quả tuyết lê của nàng đúng là một kiệt tác mà tất cả họa nhân có nằm mơ cũng không thể nào phác họa hết được cái đẹp, cái quyến rũ và cả sức sống nó trào ra.
Trước tòa thiên nhiên nguy nga tráng lệ chỉ có trong những truyền thuyết liêu trai, thì Kim Tiêu như bị nó hút lấy cả thần lẫn thức. Chàng như bị hóa thành tượng đá khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiều diễm liêu trai đó. Kim Tiêu đâu phải là tượng đá, mà là một con người bằng xương bằng thịt. Một con người bình thường, cũng có cảm xúc, có bản năng, hay chứng nghiệm cái đẹp của thiên nhiên thì bản năng lẫn cảm xúc kia trỗi dậy.
Chúng hóa thân thành những lượn sóng vô hình cuốn chảy trong nội thể chàng. Nếu bây giờ bỗng dưng Kim Tiêu có bị hóa thân thành tượng đá vô cảm thì những cảm xúc vô hình đã nảy sinh kia cũng đốt cháy chàng.
Kim Tiêu cảm nhận rõ mồn một, con tim chàng đang đập loạn nhịp. Thứ nhịp đập mà Kim Tiêu không thể làm chủ được nó.
Thứ nhịp đập được tạo ra bằng cảm xúc và bản năng.
Di Họa cầm hai bàn tay Kim Tiêu đặt lên hai quả tuyết lê của nàng. Đôi bàn tay chàng cảm nhận rõ hơi nồng ấm từ vùng da thịt ngọt ngào đó lan truyền qua. Một cảm xúc ấm áp, ngọt ngào và êm ái, tạo ra sức mạnh dữ dội trong những con sóng vô hình vốn đã hình thành từ trước. Kim Tiêu cũng nhận rõ mồn một tiếng con tim của Di Hoa.
Hai người đối nhãn nhìn nhau.
Đôi bản thủ của Kinh Tiêu dán cứng lên đôi quả tuyết lê của nàng. Ngọn lửa tình bùng cháy dữ dội qua ánh mắt của chàng và di Hoa.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
- Di Hoa... sao nàng làm vậy?
Di Hoa nhỏ nhẹ đáp lời Kim Tiêu :
- Chỉ có đêm nay thôi và không còn đêm nào nữa.
Nàng nói rồi ngã vào lòng Kim Tiêu. Mùi hương da thịt từ cơ thể nàng phả ra xông vào mũi Kim Tiêu. Thứ mùi thơm thật ngọt ngào. Thứ xạ hương mà chẳng có một loài hoa nào có được. Kim Tiêu như bị nung chín hừng hực trong làn xạ hương của cơ thể nàng.
Ngọn lửa tình càng lúc càng bùng cháy dữ dội trong Kim Tiêu. Theo một bản năng mà Ngạn Kim Tiêu không làm chủ được, khiến đôi tay làm một cách chậm chạp trên cơ thể nàng.
Làn da trắng hồng nõn nà, cùng những đường cong hoàn hảo hướng đôi bàn tay khi lần trợt theo chúng như tìm thứ báu vật nào đó trong vùng thiên đường xa lạ.
Thể pháp Di Hoa run nhè nhẹ trong khi Kim Tiêu tìm kiếm thứ báu vật mà bản năng thôi thúc. Vòng tay nàng bá lấy cổ chàng.
Di Hoa nhỏ nhẹ nói :
- Ngạn Kim Tiêu.
- Di Hoa...
Có lẽ cả hai chẳng thể nào thốt ra được lời nào nữa, bởi ngọn lửa dục tình mơ hồ và nóng bỏng kia đã đốt cháy tất cả những ngôn từ họ muốn nói ra. Họ chỉ biết gọi tên nhau và thả mình trôi vào vùng hoan lạc để sở hữu lấy nhau.
Mười ngón tay thanh tú, nhỏ nhắn của Di Hoa đặt lên lưng Kim Tiêu, trong tiếng rên rỉ khe khẽ tạo ra điệp khúc dục tình mà không một thứ âm vực nào khả dĩ biểu đạt được. Mười ngón tay đó từ từ bấu xuống bờ lưng chàng nhưng rồi chúng ngừng lại với vẻ lưỡng lự.
Sự bùng nổ ập đến với Kim Tiêu.
Chàng bị cuốn vào vùng hoan lạc đê mê chẳng còn làm chủ được bản thân mình.
Trong khi Mộng Di Hoa hơi ưỡn người lên tiếp nhận nó để rồi cùng với Kim Tiêu trôi tuột xuống dòng xoáy hun hút của nhục tình.
Cơ thể nàng rả ra trong niềm khoái cảm. Nàng ôm lấy Ngạn Kim Tiêu để đôi môi chín mọng đến môi chàng.
Hai thân thể dán chặt vào với nhau như muốn hòa vào làm một.
Di Hoa nhỏ nhẹ gọi tên chàng :
- Ngạn Kim Tiêu.
Đôi ngọc thủ của nàng đã rời bờ lưng Kim Tiêu trong màu đen thẳm rồi vượt qua trạng thái bình thường.
Di Hoa nhỏ nhẹ nói như người mộng du trong niềm hoan lạc :
- Đêm nay, và sẽ không còn đêm nào nữa... đêm nay và sẽ không còn đêm nào nữa.
Nàng ôm chặt lấy cổ Kim Tiêu :
- Kim Tiêu.
* * * * *
Di Hoa đã đi rồi, còn lại một mình, Kim Tiêu vẫn còn bồi hồi, bần thần với những cảm xúc mà nàng đã ban phát cho mình. Nụ hôn của nàng còn đọng trên hai cánh môi, mùi xạ hương ngọt ngào vẫn còn lắng trong từng thớ thịt và nội thể của Kim Tiêu. Chúng kết thành một dấu khắc mà Kim Tiêu nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn tồn tại trong tâm thức mình.
Kim Tiêu bước đến bệ thờ, chàng nhìn tấm bài vị.
“Trình Tú Trinh.”
Kim Tiêu khấn :
- Trình bá mẫu hiển linh phò độ...