* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Ác Thủ Tiểu Tử - Kiếm Hiệp Hay Nhất

bối.
Chu Mộng Châu không giấu giếm nói:
- Đúng vậy, là một bảo bối. Trên đường đến đây có không ít người dòm ngó tới.
Lão nhân giọng bỗng trở nên vô hạn cảm khái:
- Thật đáng liếc, lão ta đã không còn duyên hạnh để tận mắt nhìn thấy bảobối nữa rồi!
Bạch Vân ở bên cạnh vội xen vào hỏi:
- Ý lão trượng nói là mắt của Thiên Lãng Tử lão tiền bối bị mù?
Lão nhân lắc đầu:
- Ồ! Không, không, lão ta đã chết?
Chu Mộng Châu ngớ người. Bạch Vân ngược lại trong lòng không tin hỏi lại:
- Lão trượng bảo là Thiên Lãng Tử lão tiền bối đã tạ thế?
Lão nhân thở dài:
- Ài! Đã chết mười mấy năm, chính tay ta chôn cất!
Chu Mộng Châu không ngờ chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, nhất thời lặng người không biết nên làm gì đây.
Lúc này tiểu nhị cũng đã rót đầy rượu vào chiếc túi da trên bàn của lão nhân. Lão ta thấy vậy đứng lên chẳng nói với ai câu gì nữa, lững thững bước ra cửa.
Tiểu nhị thấy thần thái Chu Mộng Châu u buồn, bèn an ủi.
- Cây già lá trút về cội, người hưởng hết tuổi trời thì phải quy tiên, âu cũng là quy luật, thiếu hiệp chớ quá đau buồn. Chỉ cần Thiên Lãng Tử dưới cửu tuyền biết được thiếu hiệp từ nghìn dặm tìm đến cũng cảm kích lắm rồi. Nếu thiếu hiệp cảm niệm người quá cố cô đơn lạnh lẽo, thì mua ít hương đèn vàng mã đốt cho họ là được.
Chu Mộng Châu nghĩ phải, nói:
- Vậy thì mọi chuyện nhờ lão ca, lát nữa tính tiền tôi sẽ trả thêm vật dụng đã mua.
Tiểu nhị gật đầu đáp mấy tiếng, quay người bước đi. Nhưng chợt như nhớ ra điều gì vội chạy trở vào nói:
- Suýt nữa thì quên! Thiếu hiệp như muốn cúng nhang đèn vàng mã cho Thiên Lãng Tử, thì nhanh chân theo La lão đầu vừa rồi. Vì chỉ có lão ta là người duy nhất mới biết được phần mộ của Thiên Lãng Tử ở đâu, nếu chậm chân lão ta là hơn nửa tháng mới trở lại, chỉ e hỏng việc của thiếu hiệp.
Chu Mộng Châu gật đầu nói ngay:
- Đã vậy, lão ca nhanh chân mua sắm nhang đến cho!
Nháy mắt đã thấy tiểu nhị mang nhang đèn vàng mã trở lại. Chu Mộng Châu thanh toán hết mọi khoảng đoạn lập tức cũng Bạch Vân lên đường nhắm hướng sa mạc mà đi.
Ban đầu họ còn đi chậm, nhưng đến khi ra khỏi đầu trấn, cả hai liền thi triển khinh công mà chạy.
Trong đầu bọn Chu Mộng Châu và Bạch Vân vốn nghĩ một lão mục đầu già nua, trên lưng mang túi rượu đầy, thì chẳng thể nào đi nhanh được, chỉ cần thi triển khinh công phóng chạy một hồi là có thể theo kịp.
Chẳng ngờ phóng chạy ngoài mấy dặm rồi mà không thấy bóng dáng lão già đâu.
Bạch Vân đưa mắt nhìn chung quanh bốn phía cát trắng mênh mông, nhíu mày lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ chúng ta đi sai hướng.
Chu Mộng Châu cũng nghĩ thế, bèn họa theo:
- Nếu không thì chúng ta nhất định đã vượt qua rồi.
Đúng lúc ấy, trong tầm mắt của Bạch Vân nhận ra một làn bụi vàng mờ mờ rất xa.
Nàng reo lên vui sướng:
- Chu đệ nhìn kìa! Chẳng phải là có bụi bay lên sao?
Chu Mộng Châu nhìn theo tay Bạch Vân thì cũng nhận ra một đấm bụi mờ nhạt, nhưng rất xa nên không nhận được bóng người.
- Đúng thế. Chúng ta nên tuổi theo, nếu đúng là lão già kia thì chẳng uổng công, nhưng nếu không phải là lão ta, thì chúng ta cũng có thể hỏi thăm một phen!
Hai người quyết định rồi liền thi triển khinh công phóng theo. Chu Mộng Châu trong lòng nôn nóng nên lần này thi triển hết sở học, chỉ nghe tiếng gió bên tai vù vù, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Bạch Vân phía sau.
Trước mắt bóng người kia cũng rõ dần, khi chì còn cách chừng hai dặm thì đã nhìn thấy bóng lão già với chiếc túi da trên vai, chàng vui vẻ phóng chân càng nhanh hơn.
Chu Mộng Châu lướt đến với tốc độ quá nhanh, tiếng áo xé gió ào ào khiến lão già như bị giật mình khựng chân đứng lại, khi nhận ra là thiếu niên gặp trong quán lão mới hơi yên tâm, mắt cứ nhìn chàng vẻ rất kinh ngạc.
Chu Mộng Châu đến nói chẳng kịp thở, hỏi ngay:
- Tiểu sinh muốn hỏi thăm mộ phần của Thiên Lãng Tử tiền bối ở đâu, lão trượng xin chỉ giúp cho!
Lão già chẳng nói gì, bước thêm mấy bước nữa, lẩm nhẩm nói:
- Xa lắm! Xa lắm! Đi cả nửa tháng mới đến!
Chu Mộng Châu chau mày:
- Sao lại xa thế?
Lúc này Bạch Vân cũng vừa đến nơi.
Chu Mộng Châu Liền đem mấy lời vừa nói chuyện với lão nhân kể lại cho nàng nghe.
Bạch Vân mặt mấy không vui. Bạch Vân là nữ phái nên việc gì cũng tính chu đáo, nghe nói phải đi đến nữa tháng, chỉ nghĩ trong hoang mạc kia cái ăn cái uống cực khó, mà vừa rồi vì đi gấp lại không nghĩ đến tình huống này cho nên mới lo lắng như vậy.
Bấy giờ đã nghe lão già ề à nói:
- Các ngươi trẻ tuổi nóng tính, vừa rồi tiểu huynh đệ ngươi chạy đến vù vù như gió, khiến ta giật thót cả người. Ta chẳng thể nào đi nhanh như các ngươi được đâu.
Chu Mộng Châu không để ý thần sắc của Bạch Vân, nghe lão già nguyện ý dẫn đường thì khấp khởi trong lòng, nói ngay:
- Để tôi mang giúp túi rượu cho lão trượng!
Lão già chẳng có chút biểu lộ nào, cũng chẳng khách khí, cứ đưa túi rượu cho Chu Mộng Châu mang rồi lững thững bước đi không một lời. Thế nhưng lần này lão đi xem ra tốc độ còn chậm hơn lúc vừa rồi.
Chu Mộng Châu trong lòng nôn nóng, nghĩ đi như thế này biết năm nào tháng nào mới đến nơi?
Khi ấy nghĩ:
- Chi bằng cứ để Vân tỷ mang túi rượu, ta có cõng lão già thi triển khinh công mà chạy, có thể mới nhanh được!
Nghĩ rồi liền đem ý mình bàn bạc với Bạch Vân. Bạch Vân thấy cũng hay, đồng ý theo cách ấy.
Lão già khi nghe Chu Mộng Châu đề nghị như vậy, cười cười nói:
- Ta biết tuổi trẻ các ngươi hay nôn nóng, chê lão già chậm chạp. Thôi được, các người đã gấp thì cứ theo cách ấy vậy!
Chu Mộng Châu nghe lão già đã đồng ý liền trao túi rượu cho Bạch Vân, đến trước mặt lão già khom người xuống, để lão già trèo lên lưng mình. Lão già hai tay bám chặt vai chàng, chân kẹp vào hông như sợ té ngã.
Chu Mộng Châu chưa kịp bước, lão lại nói:
- Tiểu huynh đệ, ta có một tính kỳ quái phải nói với trước với ngươi. Đôi chân ta tuy đi chậm chạp, nhưng đi liền mươi ngày nửa tháng không nghỉ cũng chẳng biết mệt. Thế nhưng hễ nghỉ ngựa một ngày, thì phải nghỉ đến hai ngày, ngươi thì ta tuy chưa cưỡi qua, có điều ta nghĩ cũng như cỡi súc vật, ngươi đã chấp nhận cõng ta thì cõng cho đến nơi đến chốn, chớ nên nửa đường cho lão già ta nặng nề mà không cõng nữa, khi ấy ta chửi thì chớ trách nhé.
Chu Mộng Châu thấy lão già ngồi lên lưng mình chẳng nặng tí nào, nghĩ có cõng liền năm ba ngày không thành vấn đề, mạnh dạn nói:
- Lão trượng yên tâm, tôi chẳng những có thể cõng lão đến đó, mà còn cõng lão trở lại.
Lão già chỉ ậm ừ, chẳng nói gì.
Bạch Vân mang túi rượu đi trước, nhưng không đi quá nhanh, vì nghĩ Chu Mộng Châu giờ trên dưng cõng thêm một người sợ chàng đi quá nhanh chóng mệt.
Đi được chừng nửa canh giờ, lão già bỗng gọi lớn:
- Cô nương dừng bước, ta khát cháy cả cổ rồi, nhấp ngụm rượu cho mát cổ!
Bạch Vân dừng chân quay lại mở túi ượu cho lão nhấp một ngụm. Lúc này nhìn thấy mặt Chu Mộng Châu đỏ gay, trên trán ồ hôi đổ râm rấp, bất giác chau mày ngạc nhiên.
Mấy hôm nay đi cùng với Chu Mộng Châu, Bạch Vân biết chàng võ công tuy chưa cao, thế nhưng nội công hỏa hầu thì đã đạt mức căn cơ. Lão già gầy ốm chẳng thể nặng quá năm mươi cân, với nội công như Chu Mộng Châu cõng lão ta liền vài ngày cùng có thể nổi, sao chỉ mới nửa canh giờ mà đã lộ vẻ thấm mệt như thế được?
Lão già uống xong liền giục:
- Tiểu huynh đệ! Chúng ta đi tiếp?
Chu Mộng Châu chẳng nói tiếng nào, chỉ cắm đầu mà đi.
Bạch Vân lần này đi bên cạnh chàng, thấy Chu Mộng Châu tốc độ chậm dần, sắc diện lộ vẻ miễn cưỡng mà cõng, trong lòng Bạch Vân khởi nghi hoặc, chẳng hiểu nguyên nhân tại sao?
Lại đi thêm chừng được mười dặm, trên trán Chu Mộng Châu mồ hôi thành giọt lớn đổ ra liên tục. Bạch Vân thấy lo trong lòng, bèn nghĩ ra một ý, thấp giọng nói:
- Chu đệ, chúng ta đi chậm một tý, túi rượu nặng quá, ta mang ê cả vai.
Chu Mộng Châu ngỡ thật, nên đi càng chậm hơn, thực chất thì chàng đã mệt đến nhấc chân nghe khó khăn lắm rồi. Đi thêm chừng hơn hai dặm nữa, lão nhân bỗng lên tiếng:
- Tiểu huynh đệ, nghỉ một lát, phải nhét một chút gì vào bụng mới được!
Bạch Vân chỉ nghe thế là lập tức ném túi rượu xuống cát, thở ra một hơi nói:
- Bụng đói thật!
Chu Mộng Châu từ từ đặt lão già ngồi xuống. chỉ muốn thở hắt ra, thế nhưng trước mặt lão già chỉ sợ lão ta coi thường, nên vội quay đi nơi khác ngầm hít thật sâu xua đi cơn mệt đến đứt hơi.
Lão già mở túi lấy lương khô ra ngồi ăn tỉnh bơ, đến nhìn bọn Chu Mộng Châu một cái cũng không, đừng nói đến chuyện mời họ cùng ăn. Bạch Vân thì chỉ để tâm đến lo cho Chu Mộng Châu, khi ấy cũng không ghé mắt nhìn lão già.
Lão già ăn no uống đủ, nằm ngửa người ra trên cát mắt lim dim mà ngủ, không ư hử lấy nửa tiếng.
Bạch Vân khi ấy đưa mắt nhìn Chu Mộng Châu ra hiệu, rồi tự mình bước nhanh ra ngoài xa. Chu Mộng Châu hai chân như tê dại, chẳng buồn bước theo phần nào, nhưng lúc này nhận được ánh mắt của Bạch Vân chừng như cô ta có gì muốn nói, bèn miễn cưỡng bước theo.
Bạch Vân cẩn thận đi ra xa đến hơn hai mươi trượng chờ Chu Mộng Chu đến bên cạnh.
mới thấp giọng quan tâm hỏi:
- Chu đệ, ngươi mệt lắm phải chăng?
Chu Mộng Châu vốn thẹn nên định lắc đầu, nhưng nhìn qua ánh mắt quan hoài lo lắng của Bạch Vân, thì gật đầu đáp lí nhí trong miệng:
- Đúng vậy!
Bạch Vân hỏi tiếp:
- Ngươi có thấy chuyện kỳ quái không chứ?
Chu Mộng Châu không hiểu hỏi lại:
- Chuyện gì kỳ quái?
- Ngươi nghĩ xem, lão già chẳng nặng lắm, với những người có nội công như chúng ta thì chuyện cõng lão chẳng thành vấn đề, huống gì chúng ta đi rất chậm. Thế nhưng, ta thấy mới đi một đoạn, ngươi đã ra vẻ như cõng không nổi, đến lúc này thì thật sự ta rất hoài nghi, nhưng phải cố nén đến bây giờ.
Chu Mộng Châu thở hắt một hơi, nói:
- Vân tỷ hoài nghi điều gì, cứ việc nói ra.
Bạch Vân trầm tư một lúc, nói:
- Ngươi thử kể lại đoạn đường vừa qua ngươi cõng lão già thế nào?
Chu Mộng Châu chậm rãi đáp:
- Lúc mới cõng lão ta, tiểu đệ thấy rất nhẹ, nghĩ đi trăm dặm chẳng có vấn đề gì. Thế nhưng mới đi được vài dặm, thì lão già càng lúc càng nặng hơn. Ban đầu đệ nghĩ có lẽ vì chạy nhanh, nhưng sau này khi đi chậm lại, thì thân hình lão vẫn càng lúc càng nặng thêm, đến nỗi có lúc đệ nghĩ không cõng nổi nữa. Nhưng vì đã nói với lão ta từ đầu nên đệ chẳng dám tùy ý dừng lại nghỉ, sợ lão ta cười. May mà vừa rồi lão kêu dừng chân nghỉ mệt, nếu không thì có lẽ đã khuỵu.
Bạch Vân nghe chừng nào gật đầu chừng nấy, khi chàng nói xong liền tiếp lời:
- Nếu ta đoán không sai, thì lão già này phải là một giang hồ kỳ nhân.
Chu Mộng Châu không nghĩ thế nên lắc đầu nói:
- Lão ta đến đi còn không nổi, làm sao có thể là giang hồ kỳ nhân?
Bạch Vân nói.
- Ta chỉ đoán vậy thôi, sự thật thế nào thì còn chưa đoán chắc. Thế nhưng cứ theo như tình hình ngươi vừa kể, thì thật khiến người ta rất khả nghi. Vả lại, nếu lão ta chỉ là một lão đầu mục bình thường, làm sao có thể giao du thâm tình với Thiên Lãng Tử lão tiền bối được?
Chu Mộng Châu đưa mắt nhìn lão già nằm đằng xa, nhíu mày vẻ cũng hồ nghi. Bạch Vân nói tiếp:
- Chu đệ, ngươi nên nhân lúc này lão ta ngủ, ngồi xuống điều hòa chân khí, trước khi chưa làm rõ vấn đề nên cố nhịn vậy.
Chu Mộng Châu thần sắc đã thấytương đối hồi phục. Bạch Vân lúc ấy bước đi về phía lão già, vô tình quay đầu nhìn lại thấy sắc mặt Chu Mộng Châu có gì hơi khác thường, liền tung người chạy lại, vội vả hỏi:
- Chu đệ ngươi thấy trong người thế nào?
Chu Mộng Châu gượng cười nói.
- Vân tỷ, đệ tin tưởng chịu được mà.
Bạch Vân mấy hôm nay coi như vị tỷ tỷ chăm sóc cho Chu Mộng Châu, lên lúc này lo lắng mà buộc chàng phải ngồi xuống điều hòa chân khí. Chu Mộng Châu tuy không muốn, nhưng sợ phật ý cô ta nên chẳng dám trái lời. Chẳng ngờ, chàng vừa ngồi xuống thì bỗng nghe lão già ho khan mấy tiếng đưa mắt nhìn thấy lão đã trở người tỉnh lại.
Còn chưa ngồi dậy lão đã với giọng ngái ngủ:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta đi tiếp chứ?
Bạch Vân nhíu mày thầm nghĩ lão già chết tiệt này thật kỳ quái, đúng lúc Chu Mộng Châu chuẩn bị điều hòa chân khí thì tỉnh lại, mà không phải sớm hơn hay muộn hơn. Trong lòng cô ta tự nhiên càng thêm sinh nghi.
Chu Mộng Châu tung mình đứng lên, nói giọng hơi bực tức:
- Được, đi thì đi!
Bạch Vân buộc miệng gọi to lên một tiếng:
- Chu đệ!
Giọng của cô ta lạnh lùng nghe vô cùng quan tâm tha thiết.
Chu Mộng Châu quay đầu nhìn Bạch Vân, nói:
- Vân tỷ, yên tâm, đệ chịu được mà!
Lão già đã tự ngồi dậy, Chu Mộng Châu tiếp tục cõng lão ta trên lưng mà đi.
Bạch Vân đi bên cạnh chàng, mắt tuy nhìn tới trước, thế nhưng chốc chốc lại liếc nhìn Chu Mộng Châu theo dõi thần thái.
Chu Mộng Châu lúc này chẳng phải là cõng lão già mà tợ như cõng một pho tượng đồng nặng nghìn cân, đi rất vất vả, sau chừng nửa canh giờ là đã thấy mồ hôi ra nhễ nhại.
Thế nhưng lần này so với lần trước có phần khá hơn.
Ánh mắt Bạch Vân liếc nhìn lão già, chẳng ngờ lão ta mặt cũng đầy mồ hôi, xem ra có vẻ cật lực tốn sức hơn cả Chu Mộng Châu. Bạch Vân thấy tình hình như thế, đã ngộ hiểu ra vấn đề, chứng tỏ lời nàng phán đoán là không sai, lão già nhất định là cao thủ ẩn thế, nhân lợi thế được Chu Mộng Châu cõng, đã thi triển La Hán Thung hoặc Thiên cân trụy để thử sức thiếu niên.
Bạch Vân tuy đã hiểu ra nguyên nhân khiến Chu Mộng Châu cõng lão già cật lực như vậy, tuy nhiên vẫn còn nhiều nghi vấn trong lòng.
Lão già này là ai? Tại sao có ý hành hạ Chu Mộng Châu như vậy? Chu Mộng Châu không phải là người chịu thiệt, kiên nhẫn, vì sao chấp nhận để lão già ngầm hành hạ mình chứ?
Bóng chiều đã đổ dài, chẳng mấy chốc thì trời tối hẳn, ba người tìm đến được một cụm rừng nhỏ. Lão già như đã thấm mệt mới bảo chàng dừng lại nghỉ qua đêm.
Thấy lão già ăn uống no say vật người nằm ngủ, Bạch Vân mới kéo Chu Mộng Châu ra mồi góc xa, nói:
- Chu đệ, chuyện chẳng còn đơn giản nữa rồi, lão già này xuất thân thế nào, sao lại cố ý làm khó ngươi chứ? Ta vì nhìn thấy ngươi chiều nay vẫn chịu đựng nổi, cho nên mới chưa nói toát ra, thế nhưng chúng ta cũng cần nghĩ cách đối phó, không nên để lão ta khi hiếp.
Chu Mộng Châu mệt thì mệt, nhưng thần sắc so ra tươi tỉnh hơn lúc đầu rất nhiều, cười nói:
- Đệ đã có cách. Thế nhưng, trước khi chúng ta chưa tìm đến được mộ phần của Thiên Lãng Tử, tốt nhất không nên đắc tội với lão ta.
Sáng ngày hôm sau, vẫn y như hôm qua, Chu Mộng Châu tiếp tục cõng lão già mà đi.
Lão già làm như không có chút biểu hiện gì, ngồi trên lưng Chu Mộng Châu vẻ thản nhiên vô sự.
Chu Mộng Châu cõng lão trên lưng vẫn nặng trịch như hôm qua, nhưng qua một đêm điều khí dưỡng thần lại, đã tìm ra đối pháp.
Cho nên cõng lão đi một hơi đến trưa, mãi khi lão tự động bảo dừng lại nghỉ, chàng mới thả lão xuống đất.
Lão già ngầm hít thở mấy hơi dài, lúc ấy gật đầu nói:
- Tiểu huynh đệ, ta coi như phục ngươi đấy, thế nhưng ngươi muốn gặp Thiên Lãng Tử cần phải đáp ứng với ta mấy điều kiện.
Chu Mộng Châu nghe vậy thì mừng rỡ, nhất thời không để ý, nói ngay:
- Lão trượng nói đi!
Nhưng Bạch Vân nhíu mày vặn hỏi lại ngay:
- Ài! Lão nói gì chứ? Chẳng phải chính miệng lão đã nói là Thiên Lãng Tử lão tiền bối đã qua đời rồi hay sao chứ? Giờ lại bảo có thể gặp được lão ta?
Lão già nhìn Bạch Vân nói:
- Ta chỉ muốn đùa với các ngươi một chút thôi, Thiên Lãng Tử võ công thông huyền đạt hóa, sao có thể chết được?
Chu Mộng Châu và Bạch Vân nghe lão ta nói vậy thì vừa kinh động vừa nghi hoặc, không biết lời lão là thật hay giả.
Chu Mộng Châu tính khí vốn cương trực nóng nảy, nhưng ba năm tu luyện với Đạo An pháp sư, rồi mấy tháng ở với Nhẫn đại sư, nên tánh tình có trầm ổn. Từ hôm qua đến nay thầm biết bị lão già chơi khâm nhưng chàng cam nguyện chịu đựng, thứ nhất là để đạt được mục đích của mình tự tìm đến viếng mộ phần của Thiên Lãng Tử. Sau này dễ ăn nói với sư phụ, thứ hai chàng bỗng kiên định thử xem sức chịu đựng của mình thế nào, chẳng ngờ khốn trong lại hay, vừa đi vừa vận hành hơi thở, điều hòa khí huyết, cho nên mãi cả buổi sáng nay không hề thấy mệt mấy. Chính vì thế mà lúc này nghe lão nói vậy, không chút tức giận.
Lại nói lão già họ La, tên Nhất Ba, vốn chẳng phải là hạng tầm thường, mà là một cao thủ thân mang tuyệt học. Ba mươi năm trước lúc mới hành cước giang hồ, hùng tâm rất lớn, muốn lấy tuyệt học nhất thân của mình hùng bá thiên hạ. Nội trong ba năm, lão hạ không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm, thế nhưng cuối cùng gặp phải Thiên Si Thượng Nhân, lão nhận đủ ba chưởng, và một cước ngã gục.
Thiên Si Thượng Nhân trước lúc đấu với La Nhất Ba, thầm hiểu hùng tâm dã chí của lão ta, thế nhưng cũng phục chí lớn và võ học của lão. Cho nên, trước lúc đấu đã giao ước với nhau, chỉ cần La Nhất Ba thắng thì muốn làm gì lão cũng được, nhưng La Nhất Ba thua thì phải khấu đầu bái Thiên Si Thượng Nhân làm sư phụ. Chẳng ngờ phần thua thuộc về La Nhất Ba, lão vừa thẹn vừa hận cúi đầu bái sư, rồi lui về sa mạc ẩn thân.
La Nhất Ba từ đó đến giờ chỉ quanh quẩn một vùng sa mạc này, mươi ngày nửa tháng lão tìm đến thị trấn đong rượu một lần. Cho nên người từ trên nhỏ đến trên lớn, ở vùng sa mạc này ai ai cũng biết tên lão.
Hôm qua, cũng là ngày lão vào trấn đong rượu, chẳng ngờ gặp phải bọn Chu Mộng Châu. Vừa nhìn là lão đã biết khách giang hồ Trung Nguyên tìm lên, hùng tâm ai xưng bá giang hồ năm xưa trong thâm tâm lão chừng như chưa dứt. Lão chỉ muốn nhân có người giang hồ, thử xem võ công của mình đến đâu, cho nên mới bày ra màn kịch này.
Thật khéo, người mà Chu Mộng Châu muốn tìm gặp lại chính là Thiên Lãng Tử, sư phu chính thức của La Nhất Ba. Đồng thời cũng là oan gia đối đầu với vị sư phụ bất đắc dĩ của lão là Thiên Si Thượng Nhân.
Ban đầu, khi lên ngồi trên lưng Chu Mộng Châu, lão chỉ thi triển ba thành công lực cũng đủ khiến chàng cõng đến bở hơi tai. Nào ngờ từ chiều hôm qua, Chu Mộng Chu trong khốn sinh cơ, tìm ra được phương pháp hoán tức điều khí ngay trong lúc đi, cho nên mới đương nổi La Nhất Ba thi triển Thiên cân trụy.
La Nhất Ba càng lúc càng thấy kỳ lạ, càng cố vận hết công lực áp xuống lưng thiếu niên, thế nhưng lão đã dốc hết mười thành công lực thi...

<< 1 ... 17 18 19 20 21 ... 50 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương
Truyện Kiếm Hiệp - Thiên Long Bát Bộ Truyện Kiếm Hiệp - Thiên Long Bát Bộ

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status