chế. Nhìn thấy tôi nhỏ này ngạc nhiên lắm.
- Làm hộ cốc nước chanh được không? Tôi làm sao mà nhìn kinh thế? – Tôi nói.
- À, được được, đợi mình tý.
Tầm 2 phút sau tôi có ngay một cốc nước chanh mát lạnh, tu 1 phát hết nửa cốc để giải cơn khát.
- Cám ơn…
- Không có gì đâu, mà cậu làm gì ở đây?
- Kiếm tiền chứ làm gì.
- Thế nhân viên mới mà anh L nói đến là cậu à?
- Ờ…
Cuộc nói chuyện kết thúc khi có khách vào, tôi đứng lên làm nhiệm vụ của mình.
- Quý khách dùng gì ạ? – Tôi hỏi.
- Cho 2 đen đá…
Tôi vào trong nói với Mai.
- Nhân viên pha chế đâu Mai?
- Tớ giờ là nhân viên pha chế.
- Thế thì làm cho khách 2 đen đá.
- Ok.
Đợi tầm 2 phút thìm Mai đưa tôi 2 cốc đen đá, tôi mang ra cho khách mà không quên chúc họ ngon miệng.
Chap 30
Sau khi tôi chúc ngon miệng xong thì về chỗ cũ ngồi. Lôi con lap ra xem phim (Lúc đấy em xem naruto). Đang đến đoạn gay cmn cấn thì lại co khách vào, chẳng còn
có cách nào khác đành phải ấn tạm dừng rồi vác ass ra làm việc.. Sau khi hoàn thành công việc thì tôi lại trở về chỗ cũ và tiếp tục xem phim. Đang xem hay thì lại bị phá đám.
- Tao thuê mày làm việc chứ có thuê mày xem phim đâu. – Ông L vừa nói vừa véo tay tôi.
- Á, Đau em, không có khách thì em xem phim có sao đâu?
- Mày để ý quán, tao đi chơi đây.
- Ơ, Sao lại là em?
- Đm, ngày xưa mày toàn giúp tao quản lý còn gì, bọn kia đâu có biết gì.
- Ờ ờ, ông next đi cho tôi nhờ, suốt ngày gái với gú… Không lo cưới vợ đi… Haiz…
- Kệ cm tao, mày lo chuyện của mày đi.
Ông L ra lấy xe rồi phóng đi chơi. Ông này dại gái đếu chịu được, nhắc đến gái là như nhặt được vàng ý. Sau khi ông L phóng đi tôi lại tiếp tục xem phim nhưng vừa quay vào cái lap thì điện thoại lại có tin nhắn.
- Chán quá, rảnh không đưa tôi đi chơi – Tin nhắn từ Thảo cute. Quái lạ, tôi có lưu ai là thế đâu nhỉ? Trong đầu tôi ngờ ngợ đến con điên bí thư.
- Ai thế? – Tôi nhắn lại ngay.
- Quên tớ rồi à, mới hôm qua còn đi chơi với tớ mà.
Thôi xong tôi rồi. Đúng là con Thảo điên rồi, phát này thì xong đời trai rồi… 16 năm gìn giữ của tôi…
Tôi không nhắn tin nữa… Nhưng nhỏ náy đâu chị tha cho tôi, 15 phút sau nhỏ gọi điện cho tôi, đã tắt máy rồi mà nhỏ vẫn gọi liên hồi. Đành phải nghe..
- Cô muốn gì? – Tôi gắt.
- Đi chơi với tôi, ở nhà chán quá.
- Không rảnh, tôi còn phải đi làm, bye nhé.
- NÀY…
Tôi tắt nguồn rồi cất máy vào túi và tôi tiếp tục xem phim. Tôi với Mai rất ít khi nói chuyện nếu không muốn nói là không nói chuyện. Vết thương mà Mai gây ra cho tôi vẫn chưa lành được.
Đến tầm 4h thì quán bắt đầu đông khách và tôi phải tắt lap đi để làm việc. Có một vài đứa mới làm chưa biết mặt tôi nên không nghe lời tôi nói. Đỉnh điểm là vụ tôi sai một thằng nhân viên ngồi chơi vì thấy ông L đi chơi. Tôi ra bảo nó ra lau bàn cho khách.
- Bạn ra lau bàn kia cho khách đi. – Tôi nói.
- Mày đéo có tay à, mày là cái xxx gì mà sai tao.
- Mình đang quản lý thay anh L. – Dù tức lắm nhưng tôh vẫn phải kìm nén.
- Tao đéo thích làm đấy, có sao không?
- Nếu bạn không làm thì mời bạn nghỉ việc.
- Tao đéo nghỉ đấy, có sao không?
- Mày muốn gì? – Cơn tức của tôi đã lên đếc cực điểm.
- Tao muốn tiền, có không cho tao. – Mặt nó vênh vênh lên.
Tôi định cho nó 1 chốt vào mồm nhưng Mai ngăn tôi lại.
- Thôi, kệ nó đi, tý ông L về ông ý giải quyết sau. – Tay Mai cầm nầy khuỷ tay tôi.
Dù tức lắm nhưng tôi vẫn phải nhịn, nếu đây mà là ngoài đường thì tôi đã nhảy lên đập nó lâu rồi. Bọn kia thấy vậy cũng nhảy vào kéo thằng ôn kia ra. Đúng lúc này ông L về, thấy tụ tập đông lên ông ý vào hỏi ngay.
- Có việc gì thế? – Ông L hỏi.
Mai kể hết mọi việc cho ông L, nghe xong ông L gọi thằng ôn kia vào trong, mọi người giải tán tiếp tục công việc của mình. Tầm 10 phút sau thằng ôn kia đi ra, mặt hầm hầm, lúc nó đi qua tôi nó nói.
- Đm con chó, mày đéo sống được qua hôm nay đâu.
Tôi chẳng nói gì chỉ cười nhếch mép khinh bỉ bọn Trẻ trâu.
Quay trở lại với công việc của mình. Khi mình chăm chú làm việc gì thì thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc trời đã tối.
- Anh L ơi, em về nhé. – Tôi nói.
- Ừh, mà mày giúp tao đưa bé Mai về được không? Tý tao đi chơi với bạn rồi.
Tôi lưỡng lự vân vân một lúc thì cuối cùng tôi cũng đồng ý. Đã lâu lắm rồi tôi mới đèo Mai về, nếu là cách đây nửa năm thì tôi sẽ vui lắm nhưng giờ tôi chẳng còn chút tình cảm gì đố với Mai nữa, đèn Mai về như 1 nghĩa vụ mà anh L trao cho tôi mà thôi.
Đi được một đoạn cách quán khoảng 100 mét thì có 2 con xe từ phía sau phóng lên đạp đầu xe tôi, vì quá bầt ngờ nên tôi ngã xe, may mà chống được chân trụ nên Mai ngồi phía sau không sao. Không biết tháng này tôi có hạn không mà 2 ngày ngã xe 2 lần, vết thương cũ còn chưa lành thì đã có vết thương mới.
Bọn kia sau khi đạp đổ xe tôi thì nhảy xuống định đánh tôi. Có tất cả 4 thằng, thằng cầm đầu không ai khác chính là thằng ôn phục vụ của quán anh L.
- Đm, hôm nay đời mày tàn rồi con ơi! – Nó nói.
- Có giỏi thì 1 vs 1, mày gọi hội đéo thấy nhục à?
- Nhục hay không kệ cm tao, tao chỉ biết hôm nay mày xong rồi. Lên ae.
Bọn chúng nhảy vào đập tôi. 4 thằng này toàn to cao đen hôi nên tôi đánh không lại. Nhưng không vì thế mà tôi tha cho thằng ôn cầm đầu. Nhào tới đấm liên tục vào mặt nó mặc cho bọn kia đấm đá liên tục vào người tôi, tôi dần dần kiệt sức, người tôi tê buốt.
Đúng lúc này có một bóng dáng quen quen chạy đến, đó không ai khác chính là…
Chap 31.
Người bước đến chỗ tôi không ai khác chính là ông L… Trong lúc tôi bị mấy thằng kia úp thì Mai đã gọi cho ông L.
- Đm thằng kia, mày đánh ai đấy? – Ông L chỉ thẳng mặt thằng ôn kia.
- Bố đánh nó đấy, có sao không? – Thằng ôn kia chỉ vào mặt tôi..
Đúng lúc đấy tôi với được một viên gạch vỡ gần đấy. Máu điên trong người nổi lên, tôi cầm viên gạch đứng dậy cho thằng ôn kia một uti vào đầu trong ánh mắt ngạc nhiên của bọn kia. Vì quá bất ngờ nên thằng ôn kia ăn đủ, sirô dâu trên đầu nó bắt đầu chảy ra. Nhưng chưa dừng lại ở đó. Sau khi thằng ôn đấy gục tôi nhảy vào đạp liên tục vào mặt nó (Kiểu đánh nhau đường phố chứ em chưa hề học một môn võ gì nhé)
- Ông L thấy thế cũng nhảy vào hỗ trợ tôi. Ông ý có học karatedo nên xử bọn kia rất đơn giản. Còn tôi cũng đang sút liên tục sút thằng kia, nhưng đòn chí mạng của tôi là sút phát vào thằng bé của nó (Không biết gia đình nó có cháu đít nhôm chưa, nếu chưa thì thôi xong rồi! Súng cối hỏng hết rồi)
Sau đòn chí mạng của tôi thì nó cứ nằm mà ôm thằng bé của nó. Cú sút đó tôi dùng hết lực (Em có bạo lực quá không mấy thím?)
Thấy chúng nó gục hết rồi nên tôi với ông L rút ngay, gặp mấy bác dân phòng hay mấy anh cơ động thì rách việc.
- Cám ơn anh, không có anh chắc em bỏ mạng ở đấy rồi…PHÙ…PHÙ – Tôi nói với ông L sau khi rút đi được một khoảng khá xa.
- Mày cám ơn cái Mai kìa, nó không gọi điện cho tao thì mày chẳng mất cmn xác rồi à?
- Cám…cám… Ơn Mai. – Tôi quay sang nói với Mai.
- Không có gì đâu,hìhì.
- Mà bọn này đéo để yên vụ này đâu, kiểu gì bọn nó cũng quay lại. – Ông L nói với tôi.
- Xin lỗi anh, tất cả là do em..
- Mày đéo có lỗi gì cả… Cái thằng ôn đấy tao muốn đuổi lâu lắm rồi mà đéo có lý do. Nhìn cái mặt nó lúc lxx nào cũng vênh vênh lên chỉ muốn đấm phát vào mặt nó.
- Nếu nó quay lại phá quán thì sao anh?
- Tao đéo biết thực lực của nó như nào, nếu là mấy thằng thích thể hiện bản thân thì đéo lo, chị sợ nó có người chống nưng thôi.
- Nếu bọn nó mà đến phá quán thì để em lo cho cho…
- Đéo nói chuyện này nữa. Mai ra đi xe anh đi, anh đèo thằng ôn kia về.
- Vâng. – Mai trả lời.
Anh L đèo tôi về nhà, Mai bám xe ngay phía sau, nhìn nhỏ Mai đi con Sh 2007 to đùng so với dáng vóc nhỏ bé của Mai chẳng hợp chút nào. Đi trên đường có mấy thằng cứ nhìn Mai như là người ngoài hành tinh ý. Trước khi về nhà ông L có ghé qua cửa hàng thuốc bảo họ sát trùng cho tôi. Sau khi sát trùng xong ông L còn mua một đống thuốc xong mới đèo tôi về nhà.
- Anh vào nhà uống nước. – Tôi mời ông L sau khi ông dắt con xe của tôi vào gara.
- Để hôm khác, giờ tao về tý còn đi chơi.
- Suốt ngày gái với gú. Anh về cẩn thận.
- Ừh, bye thằng em.
- Ngủ ngon mơ đẹp nhé.. – Tôi quay sang nói với Mai. Đã lâu lắm rồi tôi mới chúc Mai như vậy.
- Cám ơn cậu, cậu cũng thế nhé…
- Ừh, bye…
Xe anh L đi, tôi khoá cửa nhà tắm rửa rồi mở lap chơi. May mà bọn kia không làm gì con lap của tôi. Con này của chị Hiền, tôi chỉ dùng ké thôi nên phải giữ gìn.
Ngồi xem mấy cái clip hài trên youtube mà chẳng thấy buồn cười gì cả. Bình thường ngồi xem với Mai thì tôi đã cười chảy nước mắt rồi. Xem được một lúc cũng chán suy ra tắt máy học bài (Đùa tý thôi, tắt máy đi ngủ )
Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì chợt nhớ ra là mình tắt điện thoại từ chiều. Chạy vào nhà tắm móc cái điện thoại từ cái quần ra bật nguồn lên. Tầm 1 2 phút sau thì một loạt tin nhắn đến. Tất cả có 6 tin, 5 tin từ bạn Thảo (Điên) và 1 tin từ tổng đài.
- Đâu rồi?
- Sao không trả lời tin nhắn?
- Alô.
- Sao tắt máy?
- Chảnh à?
Tôi đọc xong tin nhắn thì vất máy xuống đầu giường định đi ngủ nhưng không tài nào ngủ được. Cứ nghĩ đến Trang là tôi lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
- TẠI SAO EM LẠI ĐỐI XỬ VỚI ANH NHƯ THẾ – Tôi hét lên khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, trên khoé mắt tôi có những giọt nước (Không biết có phải rỉ mắt không). Nhìn lên đồng hồ mới có 12. Tôi mới ngủ được 2 tiếng thôi mà cứ tưởng đã ngủ 2 ngày rồi. Cố nhắm mắt mà không tài nào ngủ được nữa, giờ cơn ê ẩm sau vụ ẩu đã lúc nãy hành hạ tôi, cảm giác mỏi mệt toàn thân, chân tay rã rời nhưng không tài nào ngủ được. Chạy lên sân thượng hóng gió và mong rằng mình sẽ ngủ dễ hơn. Cảnh Hà Nội về đêm thật đẹp, nếu so sánh thì em thấy về đêm Hà Nội chỉ đẹp sau mỗi Sài Gòn (Đây là suy nghĩ của em ạ)
Ngồi nên lan can sân thượng, 2 chân duỗi thẳng, nưng dựa vào tường nhìn rất là lãng tử . Ngắm cảnh đường phố và suy nghĩ về cuộc đời mình.
Đời tôi như một cuộn phim.
Đắng cay cho một chuyện tình.
Mới hôm qua đoá hoa đã tàn anh tặng em.
Phím đàn không thể cất lên bản tình ca khiến anh đau nhói.
Bây giờ em đòi chia ly.
Anh đây cũng giữ làm chi.
Thôi thì em cứ đi đi.
Những câu rap trên đã nói đúng tâm trạng tôi lúc này. (Mấy thím có nhớ bài gì không? Chắc chỉ có các thím đít 8 đầu 9 chắc biết).
Sau một hồi tự kỉ, cuối cùng tôi cũng về phòng mà chìm vào giấc ngủ không quan tâm đến mấy chuyện linh ta linh tinh nữa. Các cụ có câu “ĂN ĐƯỢC NGỦ ĐƯỢC LÀ TIÊN” mà…
Chap 32
Tiếng chuông báo đồng hồ đánh thức tôi dậy khi kim ngắn mới chỉ số 5 còn kìm dài chỉ số 12. Tuy người vẫn còn đau ê ẩm nhưng tôh vẫn quyết định đi tập thể dục. “Thể dục thể thao đẩy lùi tệ nạn xã hội ” mà. Đúng là bây giờ FA có khác, ra ngoài đường tha hồ mà ngắm các em khủng long ngang ngửa Thủy Top mà không phải sợ sệt gì cả. (Em khuyên mấy thím đang FA thì tiếp tục cuộc sống FA, mấy thím có gấu thì ngay lập tức phát động phong trào đá gấu tham gia vào đội Ế XUYÊN QUỐC GIA, THỦNG QUỐC TẾ đi. Lấy em mà làm gương này, ngày nào cũng bị ăn hành bởi sư tử Hà Đông)
Tuy là hôm nay cơ thể có hơi ê ẩm nhưng em vẫn làm 2 vòng Hồ. Lúc đi về gặp ngay cô bán xôi xéo (gánh hàng rong). Mua luôn một gói xôi xéo to mà có 6k. Vừa rẻ vừa ngon. Em nhớ ngày xưa lúc em học lớp 3 lớp 4 mua một cái bánh mì batê có 1k. Ngày ấy bố mẹ chưa có điều kiện nên cho 2 chị em 5k ăn sáng, chị Hiền cho em 2k còn chị ấy 3k. Em toàn mua nửa cái bánh mỳ có 500đ còn tiền thừa mua Bi với Ảnh chơi. Mà ăn bánh mỳ còn phải chia năm sẻ bảy cho đám bạn chứ. Đúng là ngày xưa khổ thật, nhưng tình cảm bạn bè ngày ấy từ đáy lòng, không giống như bây giờ, toàn lợi dụng nhau hết. Lúc có tiền ai biết ta là bạn, lúc hoạn nạn ta biết bạn là ai. Thím nào có tuổi thơ dữ dội cho em không? Luyên thuyên đủ rồi, em quay lại với chuyện ạ.
Giải quyết xong gói xôi cũng là lúc bụng tôi lo căng. Về nhà tắm rửa thay quần áo chuẩn bị lên quán làm. Mỗi ngày em phải tắm 2 lần vì buổi đêm em ra nhiều mồ hôi nên có mùi khó chịu (Không phải hôi nách đâu nhé). Rắt con xe đạp cà tàng ra đạp đến quán ông L (Từ nhà em đến quán ông L tầm 3 cây nên đi xe đạp cho khoẻ, đi xe máy lại phải đổ xăng suy ra tốn tiền).
Đạp xe đến quán ông L làm việc khi mới 8h sáng. Vào quán cũng khá đông khách nên tôi chỉ chào hỏi qua loa ông L rồi bắt tay vào việc làm ngay. Hôm nay đẹp trời nên nhiều người đi uống cafe buổi sáng quá. Làm việc không ngừng nghỉ đến tầm 10h thì khách cũng về gần hết, chỉ còn vài người ở lại. Tôi lại vào gần bàn pha chế lôi lap ra nghịch. Loay hoay một tý đã hết buổi sáng. Chuyện sẽ không có gì nếu mấy thằng hôm qua đến phá quán, lần này nó mang khoảng 2 chục thằng, đúng là trẻ trâu đếu chịu được. Biết là có biến lớn nên tôi gọi ngay cho ông T.
- Gọi tao có việc gì?
- Anh cho mấy thằng xuống quán ông L, có một đám đang phá quán ông L này.
- Đm, bọn lxx nào thế?
- Em không biết.
- Đợi tao, tao xuống ngay.
Bọn kia đứng ngoài cứ đập phá tùm lum làm khách trong quán sợ chạy hết. 5 phút trôi qua mà ông T vẫn chưa tới, rồi 10 phút trôi qua vẫn chưa thấy ai, thêm 5 phút nhưng lại phải thất vọng thêm lần nữa. Bọn kia có vẻ mất kiên nhẫn nên chúng vào trong quán đập phá.
- Đm 2 thằng chó kia, chúng mày ra đây.
- Tôi bị thương với cả bọn chúng quá đông nên không thể nào mà đập chúng nó được.
- 2 con chó này điếc à? Ra đây quỳ trước mặt bố thì bố tha cho cái mạng chó của mày.
Tôi bước đến gần thằng ôn đấy, lúc đầu thì nó cười hả hê lắm, nhưng tôi không qùy mà ngửa mặt lên tặng nó một bãi nước bọt.
- Cái đcmm, chúng mày đập chết cmn đi. – Thằng ôn đấy gào lớn.
Bọn kia nhao vào định đánh tôi, đúng lúc này ông T xuất hiện. Vừa thấy hội của ông T thì thằng ôn kia mừng như nhặt được vàng.
- Em chào anh ạ. – Thằng ôn đấy chào một người bạn của anh T.
- Mày đến đây phá quán này đúng không? – Ông T lạnh lùng hỏi.
- Mày là ai? – Thằng đấy nói với ông T, chưa nói hết câu thì thằng ôn kia bị ông T đạp cho một phát vào bụng.
- Mày đéo đủ tư cách để hỏi tên tao. Bây giờ mày có trả lời câu hỏi của tao không? Trả lời thì sống, không trả lời thì mày biết rồi đấy. – Ông T mang con katana để lên bàn, thằng ôn kia chắc giang hồ vườn, giang hồ nửa mùa nên vừa thấy ông T để con katana lên bàn đã sợ vãi tè rồi.
- Dạ…dạ… Bọn Em chỉ đến cho thằng kia một bài học thôi ạ, em có muốn phá quán đâu ạ. Anh tha cho bọn em ạ. – Vừa nói nó vừa chỉ vào mặt tôi, chắc nó không biết tôi là em ông T.
Mày biết nó là ai không? Là em tao đấy. – Ông T cho thằng ôn đấy 1 sút, tiếp theo là tôi. Khổ thân thằng bé, 2 ngày bị ăn đòn 2 lần vì cái tội trẻ trâu.
- CÚT… – ông T quát nó, thằng bé sợ suýt nữa cho ra quần.
- Mà khoan đã, mày phải bồi thường tất cả những tổn thất mày gấy ra. – Thằng ôn kia vừa ra chạy ra đến cửa thì bị ông T bắt lại.
- Vâng vâng, em sẽ bồi thường ạ.
- Gọi nhà mày mang 5 triệu đến không thì mày đừng mơ về được nhà.
- Vâng vâng, em gọi ngay ạ.
Đang ngồi xem ông T với ông L xử thằng ôn kia thì tôi có điện thoại. Tôi bắt máy ngay khi màn hình hiện lên dòng chữ papa.
- Dạ, con nghe.
- HA à? Đêm nay gọi taxi ra sân bay đón cái Hiền nhé.
- DẠ, vâng vâng, mà mấy giờ chị ấy về ạ. – Tôi vui như nhặt được vàng khi nghe tin chị Hiền về nước, mọi năm chị toàn ở bên đó là mấy cái dự án nghiên cứu khỉ gió gì ý.
- 11h đêm. Mà ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ đấy, bớt chơi đi.
- Vâng ạ.
- Thôi, bố có việc, gặp con sau.
- Vâng con chào bố.
Tôi tắt máy và gào rú loạn lên. Đến mức ông T phải cho tôi một cốc tôi mới thôi.
- Ai gọi mà khiến mày lên cơn thế? – ông T hỏi tôi.
- Bố em.
- Gọi có chuyện gì?
- Bố em bảo đêm nay ra đón chị Hiền.
- HẢ, THẬT KHÔNG?
- Tôi không nói gì thêm chỉ gật đầu. Lần này tới lượt ông T gào rú.
- Anh L ơi, hôm nay cho em nghỉ buổi chiều...