không ăn sáng, bố mẹ tôi cũng bó tay. Phóng xe trên đường với vận tốc 65km. Đường Hà Nội buổi sáng mà phóng như thế em đảm bảo 100% là bọn nó phán trẻ trâu.
Phóng đến cổng quán gửi xe làm phát đờ ríp như siêu nhân (em đi chậm lại rồi phanh trước, lấy chân trái làm trụ để quay xe ạ, nếu đi ducati 2013 thì thành chơi trội cmn luôn)
Vào trường là em phóng thẳng xuống căng tin mua 2 hộp milô to. Lên lớp đã thấy Trang yên vị tại bàn rồi, tôi đưa Trang hộp sữa, Trang nhận nhưng không uống, thấy vậy tôi cắm ống hút vào và đưa hộp sữa của tôi lên miệng Trang.
- Bà xã làm sao thế? Sao không uống đi, uống đi này – Tôi năn nỉ ỉ ôi.
- Tránh ra. – Không những Trang không uống mà còn đẩy
tôi ra, vì quá bất ngờ lên tôi ngã và bao nhiêu sữa trong hộp bị đổ ra người tôi. Thấy vậy Trang hốt hoảng.
- Em xin lỗi. – Trang nói với tôi, vừa nói Trang vừa rút giấy ăn ra lau cho tôi. Từ lớn đến bé tôi ghét nhất cái kiểu tôi đã quan tâm rồi còn từ chối sự quan tâm của tôi một cách phũ phàng như vậy. Tính phũ của tôi nổi dậy
- Không cần, tránh ra. – Vừa nói tôi vừa đẩy Trang ra rồi đứng dậy đi ra ngoài, tuy biết Trang đang đứng khóc nhưng tôi vẫn cứ bước đi.
Tôi có biết đâu chính vì câu nói này đã khởi nguồn cho chuỗi sự việc không đáng xảy ra. Mãi một thời gian dài sau tôi mới biết mình thật ngu ngốc. Haiz.
Ra cổng trường lấy xe rồi phóng về thay cái áo khác chứ mặc cái áo dính toàn milo thì ngứa sao chịu được. Về nhà thay áo trong ánh mắt ngạc nhiên của bama.
- Sao đi học mà lại về thế kia? – Bố tôi luôn là người hỏi tôi.
- Áo con bị bẩn ạ.
- Nhanh lên không muộn học giờ. – Mẹ tôi nhắc.
- Mà bố mẹ định đi thế?
- À, Bố mẹ có việc gập nên phải đi ngay, công việc đột xuất.
- Vângg! – Mặt tôi như bánh đa ngâm.
- Con lên thay quần áo rồi đi học đi, bố mẹ đi đây.
- BỐ…MẸ… Con yêu 2 người – Vừa nói tôi vừa nhảy tới ôm họ.
- Bố mẹ cũng yêu con mà – Mẹ hôn lên chán tôi.
- Bố mẹ đi cẩn thận nhé, đi sớm về sớm ạ.
- Ừh, chào con.
Tôi lên tầng trong bộ mặt như mất sổ gạo. Lúc đi từ nhà đến trường còn gặp phải mấy anh giao thôi thổi vào, đường buổi sáng thì đông nên có chạy niềm tin. Mất 1 lít cho mấy anh uống nước. Không biết là ngày gì mà đen như obama. Lòng và lòng vòng thế nào mà hết tiết 2 tôi mới vào lớp. Học 3 tiết mà bùng quách nó 2 tiết rồi, bước về chỗ trong ánh mắt lạnh như tiền của Trang. Nếu là thằng khác có thể đột qụy mà chết rồi đấy. Nhưng với nội công của anh thì em chưa đủ tuổi nhé. Tôi cũng chẳng quan tâm, vừa về chỗ là úp mặt xuống bàn vì mệt mỏi.
Đúng lúc này ở đằng xa có một vật bay với vật tốc cao về phía tôi và rồi.
Chap 24:
Vù vù vù…
Chiếc giày búp bê bay đến mặt tôi với vận tốc ánh sáng trong ánh mắt há hốc của mọi người trong lớp . Hung thủ không ai khác chính là con nhỏ bí thư. Không biết thằng Hùng lớp tôi làm gì mà đi họp bí thư về là mặt hằm hằm sát khí, vừa vào lớp đã đuổi đánh thằng Hùng, khổ thân thằng bé. Thế quái nào lúc con Thảo (Bí thư) tung đòn chí mạng là phóng ám khí vào mặt thằng Hùng nhưng né một cách tuyệt vời và ám khí đó bay thẳng đến mặt tôi (May là không bị thôi chấn không thì em ăn đủ)
Đang có máu nóng trong người mà có đứa cho cả gáo nước lạnh như thế thì đố thằng nào chịu được.
- Đm, MÀY MÙ À?
- Mình xin lỗi. – Giọng con Thảo ăn năn nhưng cơn tức của tô4ji vẫn còn đó.
- Lỗi lỗi cái con xxx. Này thì lỗi này. – Tôi cầm chiếc giày nên trả nó nhưng không phải trả lại một cách bình thường, tôi trả giầy cho nó như kiểu nó đưa tôi chiếc giầy vậy.
Vù…vù…vù… Và rồi hự…
Chiếc giầy bay thẳng vào mặt nó. Và rồi máu bắt đầu chảy, tôi cầm cập sách đi về, bùng luôn tiết cuối, coi như là hôm đấy chẳng học cái quá gì.
Đi qua con Thảo thì thấy nó khóc, nó không khóc kiểu ăn vạ mà khóc kiểu âm thầm. Tôi bắt đầu thấy hối hận, lần đầu tiên tôi đánh con gái, cảm giác thật khó chịu. Tôi muốn mở lời xin lỗi nhưng không tài nào làm được.
Phóng xe đi trên đường với tốc độ cao, tôi đi trong vô thức chứ chẳng biết đi đâu. Đến đoạn ngã 3 Lý Thường Kiệt (Đối diện Đh dược) tôi gặp 1 nhóm sinh viên qua đường, tôi đang phóng với tốc độ cao nên phải phanh gấp, nhưng không kịp, tôi đâm thẳng vào cái wave tàu biển 36 của anh sinh viên rồi tôi cũng ngã ra đấy luôn.
Mấy anh chị sinh viên kia đỡ tôi dậy rồi sơ cứu cho tôi. Đúng là sinh viên trường dược có khác, lúc nào cũng mang theo đồ nghề.
Sau khoảng 5 phút sát trùng rồi băng ơ gâu cuối cùng tôi hoàn thành sơ cứu.
- Em cám ơn anh chị ạ.
- Không có gì đâu em. Hihi – Một chị xinh xinh cười với tôi.
- Anh ơi, em xin lỗi ạ, mọi chi phí sửa chữa em xin chịu ạ. – Tôi quay sang nói với anh đi wave.
- Không cần đâu em, anh cũng có lỗi mà. – Anh ấy quay sang nói với tôi rồi nở một nụ cười.
- Nhưng thế thì sao được anh.
- Anh bảo không cần đâu mà. – Anh ấy kiên quyết.
- Hay là bây giờ em mời anh chị đi uống nước ạ. Coi như em xin lỗi ạ.
- Ừh, thế cũng được.
Em biết là dân Hà Nội và một số nơi khác thường có những suy nghĩ không hay về dân Thanh Hoá, họ thường bảo dân Thanh Hoá sống không tốt, bẩn tính, đầu trộm đuôi cướp. Một số công ty còn không nhận nhân viên là dân Thanh Hoá, điều này do chính em được anh Dương (Ông anh đi wave vừa nãy) cho đi thực tế. Dù sao họ cũng là người, họ cũng như chúng ta, có thể một số bạn may mắn vì được sinh ra trong một gia đình khá giả, ở những nơi phồn hoa đô thị. Còn một số bạn kém may mắn hơn khi không được sinh ra trong một gia đình như vậy. Phải đi làm kiếm tiền từ rất sớm. Đừng có khinh thường họ. Liệu mấy bạn đã làm ra tiền phụ bố mẹ như họ hay chỉ biết ngửa tay xin tiền gia đình. Trước đây em từng là một thằng ăn chơi nhưng từ khi gặp anh Dương và nghe các câu chuyện tâm sự của anh em đã thay đổi. Thay đổi rất nhiều. Em xin lỗi nếu có thím nào bảo em dạy đời. Em chỉ mong rằng không còn ai có thành kiến với dân tỉnh lẻ nữa thôi ạ. Quay lại với truyện ạ.
Phóng xe về đoạn Hàng Chuối theo chỉ dẫn của chị Phượng (Cái chị xinh xinh vừa nãy ý) vào cái quán cafe ở đấy. Lâu rồi em không đến nên không nhớ tên quán. Nó nằm ở cái ngã tư gần khách sạn gì gì đấy ý.
- Anh chị uống gì ạ? – Tôi hỏi.
- Cho chị 1 sinh tố dưa hấu với 2 sinh tố xoài cho 2 chị kia. – Chị Phượng nói.
- Còn anh? – Tôi hỏi
- Cho anh một đen đá không đường.
Gọi phục vụ kêu cho 2 sinh tố xoài, 1 sinh tố dâu và 2 đen đá không đường.
- Em cũng uống đen đá không đường à?
- Vâng, mà từ vừa nãy quên chưa hỏi tên anh chị.
- Anh tên Dương, chị kia tên Phượng, Kim Anh và Nhung.
- Vâng, mà anh chị cùng là sinh viên trường Dược ạ?
- Ừh, bọn anh cùng khoá cùng quê luôn.
- Vâng, hìhì – Nói chuyện với anh Dương làm tôi quên mất cơn tức giận vừa rồi.
- Mà em tên gì? Bao nhiêu tuổi. – Anh Dương hỏi tôi.
- Em tên HA, 16 tuổi ạ.
- Ừh.
Tôi nói chuyện với mấy anh chị một lúc tôi hiểu thêm về cuộc sống con người tỉnh lẻ. Nhìn đồng hồ cũng đã 11h. Tôi ra thanh toán tiền rồi xin phép mấy anh chị ra về. Trước khi ra về tôi xin được địa chỉ và sđt của anh. Tôi nhét vào túi anh Dương một tờ 200k rồi phóng xe đi không kịp cho anh phản ứng.
Phóng xe về nhà, không khí buồn tẻ lại xuất hiện. Chán nản chẳng muốn ăn uống. Đóng cửa chạy lên phòng bật điều hoà rồi chìm vào giấc ngủ.
Chap 25
Sau khi ngủ dậy thì cảm giác tội lỗi về việc đánh con gái xuất hiện. Cầm điện thoại lên thì thấy 5 cuộc gọi nhỡ từ Trang, 2 tin nhắn, 1 của Trang, 1 của chị Thúy.
Tin nhắn của Trang: Mình chia tay nhé, thời gian qua mình đã quá ảo tưởng về tình cảm chúng mình. Tốt nhất là mình chỉ làm bạn thôi nhé. Cám ơn cậu về thời gian qua.
Tin nhắn của chị Thúy: Tối nay đi ăn sinh nhật chị nhé, nhớ gọi bé Trang đi đấy.
- Ừh. – Tôi trả lời Trang.
- Vâng. Mà Trang không đi được đâu, em với Trang chia tay rồi nhé.
Trả lời xong 2 tin nhắn tôi gọi điện cho Xu.
- Anh gọi gì em? – Giọng ngái ngủ.
- Cho anh xin số cái Thảo được không?
- Em không có. Em chỉ có địa chỉ thôi.
- Ừh, đưa anh địa chỉ cũng được.
- Số 6 đường 9 gần công ty 69 ạ. Mà sáng nay anh làm sao thế? Em chưa bao giờ thấy anh như vậy.
- Chuyện dài lắm, anh nói sau.
- Vâng, em ngủ tiếp đây. Bye anh. Tút…tút…tút.
Tôi tắm rửa thay quần áo rồi phóng ra cửa hàng mua một ít hoa quả rồi tiến thẳng đến nhà bạn bí thư. Sau một hồi tìm kiếm vất vả cuối cùng tôi cũng tìm ra nhà nhỏ. Nhà nhỏ này cũng thuộc dạng biệt thự cao cấp. Phong cách châu Âu, trong nhà còn có bể bơi riêng. Sau một hồi bấm chuông cuối cùng cũng có người ra mở cửa.
- Cậu tìm ai ạ?
- Đây có phải nhà bạn Thảo không ạ?
- Vâng, cậu là gì của cô chủ ạ?
- Cháu là bạn của Thảo ạ. Cô có thể cho cháu gặp Thảo được không ạ?
- Vâng, mời cậu vào nhà. Để tôi lên gọi cô chủ ạ.
- Vâng ạ. Cháu cảm ơn.
Tôi vào nhà vác theo bọc hoa quả, trong lòng thì buồn sầu không gì bằng. Nhìn bên ngoài đã đẹp rồi nhưng vào bên trong thì còn đẹp gấp 10. Ngồi trên chiếc ghế sofa xem tivi chờ nhỏ Thảo xuống để xin lỗi. Một lúc sau thì nhỏ Thảo xuống trong trang phục quần sooc áo cánh rơi. Tý là xịt máu mũi. Trên mũi nhỏ có dán một miếng ơ gâu. Chắc đây là tác phẩm cho tôi tạo ra. Cảm giác ân hận lại bao trùm. Nhỏ Thảo cũng bất ngờ về sự có mặt của tôi.
- Cậu đến đây có việc gì? – Thảo hỏi tôi.
- Mình đến đây để xin lỗi bạn, sáng nay mình hơi bực. Mình có chút hoa quả mong bạn nhận lấy.
Đúng lúc này cô giúp việc mang ra 2 cốc nước cam cho chúng tôi.
- Sao cậu biết cô chủ thích ăn dưa lê mà mua vậy?
- Dạ, cháu mua đại chứ ngờ đâu Thảo lại thích dưa lê đâu ạ.
- Thôi, 2 đứa nói chuyện. Cô vào trong đây.
- Vâng ạ. – Nhỏ Thảo đáp.
- Cậu cho tớ xin lỗi chứ? – Tôi hỏi.
- Còn phải xem thái độ của cậu đã.
- Ều, chán nhỉ.
- Hay cậu đưa tớ đi chơi đi.
- Thôi, người yêu cậu gặp thì nó giết tớ à.
- Mình đâu có người yêu đâu, hay cậu làm ny của tớ nhé. – Vừa nói nhỏ vừa cười khoe răng khểnh. Nhìn kĩ thì nhỏ này cũng xinh xắn dễ thương chứ, bỏ cái tính đanh đá đi thì có phải tốt không.
- Thôi, mình không dám đâu.
- Thế giờ cậu có trở mình đi chơi không? – Có vẻ nhỏ này đã quên vụ ban sáng.
- Thì đi đâu mới được chứ.
- Lên Hồ Tây ngắm cảnh đi.
- Ừh, cũng được. – Tôi nhìn vào đồng hồ mới có 4h nên gật đầu đồng ý.
- Đợi mình thay quần áo nhé.
- Ừh, nhanh nên má.
Nhỏ Thảo lên phòng bỏ lại tôi một mình tự kỉ. Sau khoảng 5 phút thì nhỏ cũng xuống. Bây giờ nhỏ mặc 1 cái váy màu trắng, chân đi giày búp bê đầu thì đeo một cái nơ. Nhìn nhỏ bây giờ chẳng khác gì búp bê baby khoe nàn da trắng ngần. Tôi đơ mất mấy giây. Rồi ra lấy xe đèo nhỏ ra hồ Tây chơi. Nhỏ bắt tôi đèo đi ăn bánh tôm, tôi cũng đồng ý. Đèo nhỏ vào nhà hàng bánh tôm hồ tây gọi 1 đĩa bánh tôm, một bát ốc nhồi luộc (tôm với ốc đánh luôn từ hồ tây nên nhà hàng này khá nổi tiếng) gọi thêm vài món ăn nhẹ với đồ uống. Sau khi phục vụ mang đồ ăn ra là tôi với nhỏ bắt đầu chén.
Không biết con gái có sợ béo không mà ăn ít như mèo ý.
Sau khi ăn uống no say tôi ra thanh toán tiền. Thế quái nào mà tiền mặt trong túi tôi không đủ, tôi đưa thẻ ra nhưng ở đây lại không thanh toán bằng thẻ. Chán nản. Quay sang nói với Thảo.
- Cậu đợi tớ ở đây nhé, tớ ra kia rút tiền.
- Không cần đâu, tớ có mang theo tiền này.
- Nhưng như thế đâu có được.
- Coi như tớ cảm ơn cậu vậy?
- Cảm ơn về việc gì? Tớ mới là người nên cảm ơn về cậu đã tha thứ cho tớ chứ.
- Vì đã đi chơi với tớ. Hìhì.
Vừa nói xong thì Thảo mang tiền trong túi sách ra trả tiền, cai con thu tiền cứ nhìn tôi rồi cười cười, đm nó chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ à?
Chap 26:
Sau khi Thảo trả tiền xong thì chúng tôi đi lượn ở loanh quanh hồ Tây. Không biết hôm đấy bước ra ngoài bằng chân trái hay chân phải mà đen vãi shit. Phóng xe đến đoạn Thụy khuê thì trời đổ mưa to, đúng là mùa hè. Tìm một quán trà đá ven đường vào chú tạm. May là xung quanh hồ Tây có nhiều quán trà đá vỉa hè. Đây củng có thể là một loại văn hoá Hà Nội, trà đá vỉa hè.
- Cậu uống gì? – Tôi hỏi Thảo.
- Uống gì cũng được.
- Bà ơi, cho cháu 2 trà đá với một đĩa hướng dương ạ. – Tôi quay sang nói với bà chủ quán.
- Có ngay. – Bà nở nụ cười thân thiện.
- Cậu uống trà đá bao giờ chưa? – Tôi hỏi Thảo
Thảo không trả lời mà chỉ lắc đầu. Con gái thành phố đâu biết được cái thú vui này, suốt ngày mua sắm với làm đẹp bây giờ thêm sở thích chếck in. Gái xinh trên fb 96,69 % đều dùng 360. (Em nói sự thật thôi, mấy thím đừng gạch. Đến gấu em còn dùng 360 mà). Hầu như món trà đá vỉa hè chỉ có cánh đàn ông mới hiểu được cái hay của nó. (Em sắp thất nghiệp, đang định mở quán trà đá vỉa hè đấy )
Đúng lúc này bà chủ mang 2 cốc trà đá ra. Tôi kêu Thảo uống thử, vừa uống được một hụm thì mặt Thảo nhăn vào như khỉ ăn ớt.
- Nước gì mà đắng vậy?
- Tớ biết cậu không uống được mà kaka. – Tôi cười như một thằng điên làm mấy người xung quanh nhìn tôi như sinh vật lạ. Nhục đếu chịu được.
- Thôi, cậu lấy cho tớ chai nước khác đi. – Thảo làm mặt trẻ con xin kẹo.
- Thì ban đầu ai nói uống gì cũng được. Haha.
- Tóm lại bây giờ cậu có gọi chai nước khác cho mình không?
- Ừh thì có. – Tôi ngửi thấy mùi sát khí nên phải gọi ngay chai 7up cho Thảo không thì có thể tôi được làm mồi cho cá Hồ Tây chứ chẳng chơi.
Hà Nội mùa hè thường có những cơn mưa rào bất chợt, vội đến rồi vội đi và đây cũng là 1 cơn mưa như vậy. Sau khoảng 5 phút xả nước thì mây đen tan dần, bầu trời trong xanh trở lại. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng mà.
- Ê, Cầu vồng kìa? – Thảo kéo áo tôi khi nhì thấy cầu vồng.
- Làm như kiểu chưa bao giờ thấy cầu vồng không bằng ý.
- Ừh thì lâu lắm rồi tớ mới thấy cầu vồng mà.
- Thích thấy thì lên mạng mà xem, muốn xem lúc nào mà chẳng được.
- Xem như thế không thích, mà cậu có biết ước mơ của tớ là gì không?
- Là gì thế?
- Tới muốn có một chàng hoàng tử đưa tớ lên cầu vồng. – Vừa nói Thảo vừa nhìn cầu vồng.
- HẢ… Con lậy mẹ, điên ít thôi cho người ta còn điên với. – Tôi thật sự sốck khi nghe Thảo nói câu đấy. Cần phải đưa đi bác sĩ kiểm tra hệ thần kinh mới được. THẢO ơi! Nếu đọc được những dòng này tao khuyên mày lên đi bác sĩ đi nhé…
- Cậu nói ai điên cơ?
- À không, mình bảo mấy con cá kia ấy mà.
- Này thì cá điên này. – Không biết từ bao giờ Thảo đã rút chiếc giầy búp bê ra khỏi chân rồi. Và hiện giờ nó đã yên vị trên mặt của tôi. Một lần nữa mọi người trong quán lại nhì tôi như sinh vật lạ. Nếu lần trước nhục một thì lần này nhục mười. Con gái con đứa gi mà… Haiz…
- Hôm nay chưa uống thuốc à? – Tôi nói với Thảo.
- Thuốc gì? Tớ đâu có bị bệnh gì đâu mà phải uống thuốc.
- CÁI GÌ? Cậu điên nhất thời hay điên bẩm sinh thế?
- Này thì điên này. – Một lần nữa tôi được ăn dép. Đm, đéo biết ngày gì mà nhọ vãi.
- Haiz… Hết thuốc chữa, thôi đi về, tối tớ còn đi có việc.
- Ừh, về thôi.
Phóng xe đèo Thảo về. Lúc đi thì không sao, lúc về thì gặp cái gì hay hay là nhỏ này hét loạn lên làm tôi nhục không tả được, tôi thề là nếu có cái lỗ nào gần đấy thì tôi phải chui xuống ngay. Khổ thân thằng nào mà làm chồng con trời đánh này chắc vào Văn Điển sớm. Sau một hồi chịu nhục thì cuối cùng tôi cũng lết được về nhà con điên này. (Đây chỉ là cách sau này em gọi nó thôi nhé, mấy thím đừng hiểu nhầm)
- E.. Đưa điện thoại đây. – Thảo nói với tôi.
- Làm gì???
- Thì cứ đưa đây, có ai lấy đâu mà sợ.
Tôi đành phải đưa cái điện thoại cùi của mình cho nhỏ Thảo không thì nó lên cơn điên là hết đường về nhà. Sau một hồi ấn ấn cuối cùng tôi cũng được trả cái điện thoại.
- Xong rồi, té đi.
- Không phải đuổi, thằng này tự có chân.
- BYE..
Tôi lên xe phóng thẳng về nhà không dám quay lại… Sợ quay lại là mất mạng chứ không đùa được với con này
Phóng xe về nhà cũng đã 6h. Sau khi tắm rửa thơm tho, đóng bộ gọn gàng tôi xuống nhà phóng xe thẳng qua hàng phở làm một bát tái gầu cầm hơi.
Sau khi ăn uống no say tôi phóng thẳng đến cửa hàng trang sức của bạn ông T lấy cái lắc tay bằng bạc đặt cách đây một tuần. (sinh nhật người thân sao mà quên được)
xong xuôi thì cũng 7h. Phóng thẳng đến nhà chị Thúy, vừa vào nhà đã thấy 2 mấy đứa bạn của chị Thúy đang ngồi chém gió, trên sàn nhà đã thấy 2 nồi nẩu. Nhưng điều làm tôi bất ngờ nhất là sự có mặt của Trang. Chị Thúy mời Trang ư? Và điều làm tôi bất ngờ hơn là…
Đó là sự có mặt của thằng đèo Trang đi uống cafe ở mấy cháp trước. Thì ra tất cả là do thằng này. Haiz…
Dù sao cũng chia tay rồi nên tôi cũng chẳng quan tâm. Đi vào tặng chị Thúy quà rồi ra sofa ngồi xem phim…
Đang ngồi xem phim thì cái thằng đi cùng Trang tiến đến chỗ tôi.
- Cám ơn chú em! – Nó nói với tôi.
- Về việc gì? – Tôi trả lời mà mắt vẫn cứ dán vào ti vi.
- Nếu chú không ct Trang thì anh không có cô người yêu xinh thế kia.
- Rác mà thôi… Ông anh nhìn ngon ăn thế kia mà phải đi nhai lại ơ. – Tôi ngoài thì cười nhếch mép nhưng bên trong thì đau lắm.
- MÀY…mày…
- Tao làm sao? – Tôi đáp.
- Được rồi, mày đợi đấy, tao đéo bỏ qua đâu.
- Trẻ Trâu…
Nói xong nó ra ngoài...