chị sang không?
- Ừh, có. Sang chào 2 bác tý. Từ hôm qua vẫn chưa sang bên ý. Đợi tao vào lấy chút quà sang biếu họ.
- Nhanh đi chị. – Tôi giục.
- Ừh…
3 phút sau 2 chị em tôi có mặt tại nhà Xu.
- Con chào 2 bác. – chị em tôi đồng thanh.
- Á, con Bông vào đây chơi, thằng Kún vào đây. – Bố Xu nói.
- Mấy bác cháu nhà mày ngồh để tao đi pha nước. – Mẹ Xu nói.
- Bác ngồi xuống đi, bầy vẽ làm gì, toàn người nhà với nhau. – Chị Hiền nói.
- Làm sao thế được, để bác đi pha ấm trà.
- Bác mà đi pha là con về đấy.
- Ừh, 2 đứa ăn bánh.
- Thằng Kún lên từng gọi con Xu xuống đây cho bác, cả ngày cứ chui rúc trong phòng ôm cái máy tính chả có cái tích sự gì cả. – Mẹ Xu nói.
- Vâng, để con lên gọi ạ.
Tôi bước lên phòng Xu trong dáng đi rất Like a boos. Vừa tới trước phòng tôi gõ cửa như một vị thần.
- Xu đâu, ra mở cửa cho đại ca. – Tôi nói.
- Anh Kún à, đợi em tý.
- Xuống nhà chơi với bà Hiền kìa. – Tôi nói mà không quên liếc mắt xem hôm nay Xu có bra không, hôm nay không may mắn như hôm qua rồi Hình như Xu có nhìn thấy cảnh tôi liếc mắt nhìn Xu lên cho tôi một phát lên gối rồi cầm tai tôi kéo xuống. (Không biết ngày gì mà bị ăn đành nhiều vãi)
- Chị Bông, quà của em đâu. – Vừa thấy chị Hiền là Xu chạy ngay tới đòi quà.
- Đây, em chị càng ngày càng xinh, tóm được anh nào chưa? – Chị Hiền lôi trong túi ra một hộp nhỏ chẳng biết là cái gì đưa cho Xu.
- DẠ, em xin. – Xu nói mà mặt đỏ ửng.
- HAHA, có người bị nói chúng tim đen kìa. – Tôi bơm đểu Xu vì cái
tội hành hung tôi.
- Àh, em có cái này hay lắm chị Hiền ơi,chị có xem không?
- Cái ảnh đôi tình nhân đứng ôm hôn thắm thiết ấy mà. – Tôi thì thầm vào tai Xu.
- Anh..anh…
Chap 40
- Chúng mày nói cái quái gì mà cứ thì thầm to nhỏ thế hả? – Chị Hiền nói.
- À, không có gì chị ơi. – Tôi nói.
- Không có gì sao mặt con bé đỏ thế kia, mày làm gì nó thế hả? – Chị Hiền vừa nói vừa chỉ vào Xu.
- Không có gì đâu chị, trời nóng nên thế thôi ạ. – Xu tiếp lời.
- Mà mày bảo cho tao xem cái gì? Mang ra đây đi. – Chị Hiền nói với tôi.
Đang định đưa cho chị Hiền xem cái ảnh mà tôi chụp được thì ăn ngay 1 cái dẫm chân từ Xu (Không biết ngày gì mà ăn đòn nhiều vãi).
- Không có gì đâu chị ạ. – Xu nói mà không quên lườm tôi.
- Ừh. – Chị Hiền nói.
Từ khi bị Trang hành hình thì cả buổi đấy em chẳng giám phát biểu câu gì. Chị em tôi xin phép về.
Cuộc sống của tôi từ khi chị Hiền về nước cũng không bị sáo trộn mấy. Sáng ngủ, chiều đi làm, tối đi trà chanh chém gió.
Truyện chẳng có gì đáng nói nêu như mà tôi không gặp cảnh Trang đi cùng thằng nào đó không phải cái thằng hôm trước vào quán tôi ngồi. Tôi đã thật sự sốck. Nếu là này nếu chưa nhìn thấy cảnh này thì trong đầu tôi vẫn còn suy nghĩ níu kéo. Nhưng giờ tôi đã biết bộ mặt thật của Trang rồi (Em đã nhầm). Trong đầu tôi chán nản xin về trước mặc dù chưa hết giờ làm. Hình như Mai có nhìn thấy cảnh tôi vừa nhìn thấy nên đuổi theo tôi.
Tôi đi trên đường như người mất hồn, chẳng mấy chốc tôi đã đến trước cổng nhà Trang, tôi còn chẳng biết tại sao mình tới đây. Tôi tiếp tục đi trong vô thức, đi qua những nơi tôi với Trang thường đến, càng đi tôi càng đau lòng. Tôi bị ngã xe vì cái tội vừa đi vừa nghĩ linh tinh nên đâm vào người đi đường.
Mai từ vừa nãy vẫn phóng theo tôi nên thấy tôi ngã là Mai ra đỡ tôi dậy liền.
- Cậu có sao không? – Mai hỏi tôi.
- Không, cám ơn – Tôi đáp.
- Có cần đi viện kiểm tra không?
- Đã bảo không mà, sao cô lắm mồm thế nhỉ? – Tôi gắt.
- Cô đừng đi theo tôi nữa. – Tôi nói tiếp.
Tôi nhảy lên xe phóng đi tiếp mặc kệ người ngã xe (Một hành động trẻ trâu). Phóng xe về nhà trong tình trạng người mất hồn.
- Mày làm sao thế? – Chị Hiền hỏi tôi khi bước vào nhà.
- Em không sao.
Nói xong là tôi lên phòng đóng cửa. Ngồi tự kỉ suy nghĩ đến tối. Bỗng máy tôi có tin nhắn từ Linh.
- Mai đi sinh nhật mình nhé.
- HẢ?? – Tôi rep.
- Mai đi sinh nhật mình. – Linh trả lời.
- Nhưng đâu biết nhà.
- Mai mình đón.
- Ừh. Mấy giờ?
- 9h sáng nhé, chờ mình ở trước cổng vincom nhé. Không cần đi xe đâu.
- Ừh.
Tôi tiếp tục tự kỉ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Những lúc buồn sầu thì tôi thường ngủ để có một tinh thần sảng khoái.
- Thằng ôn kia mày có dậy không? – Chị Hiền vừa đập cửa phòng tôi vừa gọi.
- Vâng… – Nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã tối, bật đèn lên nhìn đồng hồ thì đã 7h30.
- Xuống ăn cơm, tao nấu rồi.
- Vâng ạ.
Tôi xuống ăn cơm mà cũng chỉ ăn để cầm hơi, mặc dù có món vịt quay rất ngon. Ăn xong tôi xin phép chị Hiền rồi phóng ra quán trà chanh của thằng Hoàng (Nghỉ hè nên nó mở quán cho vui).
Vừa thấy tôi tới phát thì thằng mấy em mọi hôm chém gió chém bão cùng hò hét loạn cả lên như thấy người nổi tiếng không bằng ý. Hôm nay tâm trạng không được vui nên tôi chỉ ngồi vào nghe bọn nó chém gió thôi.
- Mày sao thế? – Thằng Hoàng hỏi tôi.
- À, Không có gì.
- Đm, bố lạ đéo gì tính mày, làm sao nói anh em nghe nào.
- Ừh thì hôm nay tao gặp Trang.
- Thì làm sao mà mặt mày như đi đưa đám không bằng ý.
- Nhưng Trang đi với thằng khác, haizz.
- Lại là thằng hôm nọ mày kể à?
- Không, thằng khác. Đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà.
- Thôi, đừng buồn nữa, không có con này thì có con khác, cười lên đi.
- À, chiều nay con nhỏ Linh mời tao ngày mai đi sinh nhật nó.
- Linh nào?
- Đm, con nhỏ mà tao kể ăn nguyên quả boobs nó ý, có lần đi bơi với anh em còn gì.
- À, nhớ rồi. Mà mày có đồng ý không?
- Tao có.
- Mà mày cua cmn đi, nhìn nó có vẻ thích mày đấy.
- Đm, mày nói như đúng rồi ý.
- Mày ngu đéo tả được, kệ cmm. Ngu thì chết.
- Ngu cái cmm.
Chúng tôi ngồi chém gió. Tâm trạng tôi cũng đã khá hơn trước rồi. Tôi về nhà khi đồng hồ đã điểm 11h. Vào nhà thấy chị Hiền đi ngủ rồi. Khoá cửa nhà xong tôi chạy lên phòng. Bỗng điện thoại tôi có tin nhắn.
- Mai nhớ đúng giờ đấy nhé.
Tôi không rep lại mà nằm suy nghĩ về những gì thằng Hoàng nói. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, một là tán, hai là không tán. Cuối cùng tôi quyết định để mai tính rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Chap 41
Đang ngủ phê thì tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi cầm máy lên xem thì là từ nhỏ Linh, theo phản xạ tự nhiên khi ngủ thì tôi tắt máy rồi tiếp tục giấc ngủ ngàn vàng của mình. Nhưng niềm hạnh phúc đấy chẳng tồn tại được lâu. 10 giây sau thì điện thoại lại rung. Người gọi không ai khác chính là nhỏ Linh. Lần này thì tôi nhấc máy.
- Cái gì? – Tôi nói giọng ngái ngủ.
- Dậy đi, chuẩn bị đưa mình đi ăn sáng.
- Cái quái gì vậy? Tôi không rảnh. Bye.
- Khoan đã, hôm nay là sinh nhật mình mà.
- Thì sao? – Tôi đáp.
- Năn nỉ đấy. Mình đang đứng ở chỗ chùa gần vincom này.
- Con lạy mẹ, để yên con ngủ.
- Đi mà. 1 năm có 1 ngày thôi mà.
- Rồi, đứng đấy. 5 phút nữa tôi qua.
- À, Nói địa chỉ nhà cậu đi, mình qua đón.
- Số xxx gần shop xxx.
- Ừh. Nhanh lên nhé.
- Phiền phức vãi.
Tôi đành phải tạm biệt chiếc giường thân yêu của mình để tìm về phòng vệ sinh. Đúng là phụ nữ thật phiền phức (Xin lỗi mấy bạn nữ nhé. Dù không biết các bạn là ai nhưng mình khẳng định là hôm nay bạn xinh hơn hôm qua )
Sau khi là vệ sinh cá nhân xong thì tôi thay quần áo, xịt thêm tý BOOS vào. Trước khi đi có chạy vào phòng chị Hiền.
- Chị Hiền ơi. – Tôi gọi.
- Cái gì? Mới 7h mà – Chị Hiền nói trong tình trạng mắt nhắm mắt mở.
- Em vay ít tiền.
- Làm gì? Sáng ngày ra gọi tao dậy để vay tiền hả.
- Hôm nay sinh nhật bạn em. Giờ phải đi rồi nên không tiện rút tiền.
- Vay bao tiền.
- 200k thôi ạ.
- Chạy ra lấy ở túi sách của tao ý. Đi đâu nhớ đóng cửa cận thận. Tao ngủ tiếp đây.
- Vâng ạ…
Vừa ra khỏi phòng chị Hiền thì điện thoại tôi lại rung. Không ai khác chính là nhỏ Linh.
- Mình đang đứng trước cổng nhà cậu này.
- Đợi tý.
- Ừh, nhanh đi.
Tôi đi xuống đóng cửa xong thì thấy nhỏ Linh cùng con Asama huyền thoại đã đứng trước cửa nhà tôi. Hôm nay nhỏ mặc quần bò với áo thun. Tóc để xoã nhìn cứ phải gọi là thôi rồi ngon.
Tôi đi đến chỗ nhỏ Linh đứng, lúc đi gần tới thì tôi có ngửi thấy mùi chanel (Vì mẹ em, chị Hiền, với Trang đều dùng loại này nên em biết. Em còn nhớ 1 lần lấy 1 lọ mà mẹ chưa dùng mang đi tặng Trang )
- Đi bằng xe đạp à? – Tôi hỏi.
- Ừh, đi xe đạp thôi, hìhì.
- Đi đâu bây giờ? – Tôi hỏi tiếp.
- Đi ăn bánh cuốn đi.
- Rồi, ăn ở đâu?
- Ở Trần Khát Trân, mình biết một quán ngon lắm.
- Ừh.
Dưới sự chỉ dẫn của Linh thì chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến được cái quán mà nhỏ chỉ. Quán này ăn cũng khá ngon. Sau khi ăn xong Linh nói.
- Giờ đạp xe đi khương thượng với mình nha.
- CÁI GÌ? – tôi hét làm mọi người đang ăn trong quán đều nhìn vào tôi như sinh vật lạ.
- Đi sang khương thượng chơi mua đồ với mình, hìhì.
- Cô bắt tôi đạp xe sang đấy á. Cô có bị điên không (Hình như sau cú sốck mà Trang tạo ra thì tôi vô cảm với con gái thì phải)
- Ừa.
- Tôi chưa bị điên, nếu cô thích thì cô tự đi, tôi không rảnh.
- Hôm nay là… – Linh chưa nói hết câu thì đã bị tôi quát lại.
- Sinh nhật cái con khỉ, tôi chịu đủ rồi đấy, hẹn gặp lại.
- Nói xong tôi ra thanh toán tiền rồi bước ra khỏi cổng định đi về nhà. Nhưng mới đi được khoảng 50 mét thì Linh phóng xe đạp đuổi theo.
- Cô muốn gì nữa. – Tôi nói.
- Mình xin lỗi. – Linh thỏ thẻ.
- Có gì mà xin lỗi, con gái các người chỉ giỏi cái xin lỗi thôi à?
- Cậu sao vậy?
- Tôi chẳng sao cả? – Ngày xưa tôi với Trang đã từng đạp xe đi khương thượng như vậy nên tôi mới cáu cùn như vậy.
- Sao tự nhiên cậu bực với mình thế? – Linh dựng chân chống xe xuống rồi chạy đến cầm khuỷu tay tôi.
- BỎ RA – Tôi nói.
- Không. Cậu phải nói cho mình biết tại sao cậu như thế.
- Sao cô phiền phức thế. – Tôi đẩy tay Linh ra, không biết có quá đà hay không mà Linh ngã lăn quay ra đất, rồi lăn đùng ra khóc… Thấy vậy tôi đành phải ra đỡ nhỏ dậy. Vừa đỡ dậy thì nhỏ Linh đã đấm liên tục vào ngực tôi. Chẳng hiểu từ bao giờ nhỏ đã up mặt vào ngực tôi mà vừa khóc vừa đấm tôi.
- Cô làm cái quái gì vậy. – Theo phản xạ tự nhiên thì tôi đẩy Linh ra vì có rất nhiều người đang đưa ánh mắt về 2 đứa chúng tôi.
- Mình biết cậu với Trang mới chia tay nên mới rủ cậu đi chơi thôi mà, hứxhứx – Vừa khóc nhỏ vừa nói.
- HẢ.. Sao cô biết?
- Mình hỏi Hải, hứxhứx.
- HAIZ… – Tôi thở dài.
- Thôi, mình về, tạm biệt cậu. – Linh lau nước mắt rồi đi ra lấy xe.
- Khoan đã… Cô không định đèo tôi về à?
- Ừh. Lên xe tớ đèo về.
- Chó cắn đau không bằng ngồi sau con gái.
- Thế cậu đèo đi.
Tôi lên xe đèo Linh. Nhưng đường tôi đi không phải đường về nhà mà là đi sang khương thượng (Ở đây không biết có gì hay mà thu hút con gái thế, em thấy toàn đồ dùng học sinh với mấy cái phụ kiện linh tinh thôi mà)
- Cậu đi đâu vậy, đường về nhà cậu đâu phải đường này. – Linh ngơ ngác hỏi tôi.
- Chẳng phải cô bảo đèo cô đi khương thượng sao?
- Hay quá, hihi. Mình tưởng cậu không đi cơ. – Vừa khóc xong mà nhỏ Linh đã cười được. Đúng là con gái là 1 loại sinh vật kì lạ nhất hành tinh mà.
Tôi không nói gì chỉ tiếp tục đạp xe. May là hôm nay mát trời không có nắng không thì ăn đủ.
Chap 42
Đạp xe từ Trần Khát Chân đến khương thượng mất 40 phút. Đúng là một kỉ lục mới đối với tôi. Trên đường đi mặc cho Linh nói rất rất nhiều chuyện nhưng tôi nghe tai này cho nó ra ở tai kia. Thỉnh thoảng ừ ừ 1 2 câu rồi thôi.
- Xuống để đi gửi xe. – Tôi nói khi đã đi đến cổ chợ khương thượng.
- Ừh.
- Mà có cần khoá xe không vậy? – Tôi hỏi tiếp.
- Không cần đâu. Xe mình cho cậu luôn cũng được. – Linh đáp mà mặt tỉnh bơ.
- Đại gia..
- Bây giờ đi bên nào trước? – Linh hỏi.
- Bên nào mà chẳng được…
- Thế đi sang bên kia xem trước đi.
- Ừh.
Tôi với Linh đi đến đâu đều bị mấy người bán hàng mời xem hàng. Tôi thì chán nản mệt mỏi còn nhỏ Linh thì tươi cười như nhặt được tiền.
Tôi chỉ có nhiệm vụ đi theo nhỏ sách đồ và để nhỏ hỏi có đẹp không mặc dù đã biết câu trả lời luôn luôn là “Cũng được”. Tôi có bảo để tôi trả tiền thì nhất quyết nhỏ không chịu (Trên đời còn được mấy ai như thế)
Mà tôi thắc mắc là tại sao người bán hàng nội y của nữ thấy tôi với Linh đi qua thì cứ mời tôi mua cho bạn gái là thế quái nào. Ngại đếu chịu được. Nhỏ Linh mặt thì đỏ gay, quay đi chỗ khác. Còn tôi phải làm mặt không cảm xúc lắc đầu mặc dù rất ngại.
- Ra kia xem mũ đi. – Linh nói.
- Ừh.
- Chị ơi, lấy em xem cái mũ kia được không ạ. – Linh nói với chị bán hàng.
- Đây em, đây là hàng mới nhập về đấy. Mũ giả bò chất liệu cốt tông (Em không nhớ cách viết tiếng anh. cotton thì phải), đội vào mát lắm em ạ.
- Cái này bao tiền ạ. – Linh hỏi.
- Đây là mũ đôi em ạ, 1 đôi 80k. Không bán lẻ đâu em. Hàng của chị là hàng độc rồi, quanh đây không ai bán đâu.
- Không bán 1 chiếc ạ. – Linh hỏi lại.
- Không em ạ.
- Chị lấy cho em 1 đôi đi. – Tôi nói.
- Ừh, của em đây.
- Em gửi tiền. – Tôi móc trong ví ra đưa cho chị bán hàng trong ánh mắt ngạc nhiên của Linh.
Sau khi gửi tiền xong thì tôi đưa cả 2 cái cho Linh.
- Coi như tôi tặng cô nhân dịp sinh nhật.
- Nhưng có tận 2 cái giống nhau.
- Cất một cái đi, bao giờ hỏng thì mang ra mà đội.
- Cậu tặng tớ coi như là của tớ đúng không? Thế nên tớ cho ai là quyền của tớ đúng không?
- Ừh. Cô tặng ai là việc của cô, không liên quán đến tôi.
- Vậy thì tớ tặng cậu đấy.
- Cái gì? Tôi không lấy đâu.
- Tại sao không?
- Có bao giờ đội mũ đâu mà lấy mũ là gì?
- Chưa đội thì bây giờ đội, có sao đâu.
- Thôi, không thích đội.
- Nhận đi mà. Không đội thì về cất làm kỉ niệm.
- Ừh, thế cũng được, cám ơn nha. – Sau một hồi nhứt khoát không thì tôi cũng phải đồng ý vì độ chai lì của Linh. (Đây cũng là món quà qúy giá nhất của tôi về Linh. Có lần Trang vô tình làm rách nó mà không cho tôi biết. Khi tôi phát hiện ra thì tôi đã tát Trang. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đánh Trang. Sau đó Trang giận tôi 1 tháng, trong thời gian đó tôi có mang cái mũ đó đi sửa nhưng vì là mũ đểu nên khó khăn lắm mới sửa được. Đó là một món quà vô giá mà tôi có).
Chúng tôi tiếp tục đi tiếp. Hầu như chỗ nào trong chợ có bán hàng thì nơi đó đã có dấu chân của tôi và Linh. Đi chợ với phụ nữ đúng là một cực hình với cánh đàn ông.
- Đi kiếm cái gì ăn rồi về nào. – Tôi nói.
- Ừh. Thử vào sâu trong chợ xem có gì ăn không.
Tôi với Linh tiếp tục tiến vào sâu nơi bán đồ ăn. Thật là may mắn cho chúng tôi vì có một bác bán hàng bún rong mới mở hàng. Là hàng bán rong nên bác ấy chỉ bán bún đậu mắm tôm. Tôi với Linh ngồi xuống chiếc ghế đóng tay thủ công rồi gọi 2 suất bún. 5 phút sau bún được mang ra bàn. (Tuy gọi là bàn nhưng chỉ là mặt của một cái thúng có đặt 1 cái mẹt bên trên)
- Món này ăn kiểu gì? – Linh hỏi tôi.
- HẢ, chưa ăn món này bao giờ hả? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Chưa.
- Haizzz. Bây giờ thế này nhá … – Tôi dậy Linh cách ăn. Không biết người ở đâu mà 17 năm trời không biết món bún đậu mắm tôm.
- Nhưng tớ thấy nó có mùi gì ý.
- Mùi mắm tôm chưng chứ cái gì? Cứ ăn đi, ngon lắm, không chết đâu.
- Ừh. – Và rồi nhỏ Linh bắt đầu gắp miếng đầu tiên, rồi miếng thứ hai, thứ ba và chẳng mấy chốc đĩa bún đã hết. Tôi gọi thêm 2 suất nữa để 2 đứa chiến đấu.
Sau khi ăn xong thì tôi thanh toán tiền, 4 suất bún mà hết có 28k. Quá rẻ… Chúng tôi đi về khi đồng hồ mới chỉ đến số 11. Sẽ không có gì xảy ra nếu như không có một sự cố ngoài bất ngờ sảy ra.
Chap 43
Chúng tôi ra lấy xe đạp đi về. Đi đến gần ĐH Y thì có 1 anh đi dream tàu phóng lên đạp đầu xe tôi, vì quá bất ngờ nên em ngã. Em đàn ông con trai thì không nói làm gì nhưng Linh đàn bà con gái lại ngã như thế thì… Cánh tay Linh bị chảy máu. Tôi hốt hoảng dựng xe lên để xem. Tuy vết thương không lớn nhưng nó đủ để trên tay Linh có 1 dòng máu trào ra. 2 thằng kia sau khi đạp xe tôi xong thì cũng dựng xe lại tiến đến chỗ tôi. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao bọn nó đạp xe tôi, tôi còn chưa gặp bọn nó bao giờ.
- Mấy anh muốn gì – Tôi hỏi rất lịch...