* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Một Ký Ức Đẹp Full Chap

thì dừng lại, gọi ra mà 2 đứa nó chẳng ăn nữa, thế là báo hại tôi phải ngậm cắng nuốt cay ăn hết…Từ nay cạch không bao giờ đi chung với 2 đứa này nữa
6 tháng sau…
- Này hôm nay là ngày chia tay trường rồi đấy, bạn không muốn ra mặt gặp mặt mình lần cuối à?
- Ơ, D đang nói gì vậy?
- Thôi nào, mình đã đóng kịch cùng bạn khá lâu rồi đấy, đến lúc bạn nên xuất hiện với con người thật đi thôi. Mình đã biết từ rất lâu rồi, nhưng mình chẳng muốn vạch ra sự thật mà thôi. 1 lần nữa, bạn lại đánh giá con trai chuyên lý quá thấp, mình đủ IQ để biết rằng bạn là 1 người trong trường, và mục đích của bạn là gì thì mình không quan tâm ok?
- Mình xin lỗi…
- Bạn không cần phải xin lỗi, ta vẫn là bạn bè, chỉ có điều mình không hề tin bạn 1 chút nào, bời ngay từ lúc quen nhau, bạn đã không 1 lần thành thật.
Chap 27:
Cái buổi chiều tôi ngồi nghe nhạc và phát hiện ra 1 sai sót trong kế hoạch của người tên Ly ấy, đến bây giờ tôi vẫn không quên. Đầu tiên đó là 1 cảm giác tức giận khi bị lừa dối, nhưng sau đó tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo hơn, chính mình đã tự lừa dối bản thân mình cơ mà, chính mình đã ngộ nhận từ trước, chứ có phải cô ấy chủ động nói ra đâu. Có lẽ, cô ấy đơn giản chỉ muốn kết bạn. Đến bây giờ khi viết những dòng này tôi vẫn chưa biết người con gái ấy thật ra là ai, nhưng có 1 điều chắc chắn, cô gái ấy và Miss Ly quen biết nhau, bởi cô ấy biết quá rõ về Ly. Tình cờ thôi, cách đây khoảng 1 năm tôi add fb của Miss Ly thật, có lẽ là họ hàng của nhau, tất nhiên không hề đả động đến chuyện về cô gái giả danh kia. thỉnh thoảng tôi vẫn đọc 1 vài status của cô ấy, và biết được rằng, Miss Ly thật đúng là có quê ngoại của Ly ở thành phố của tôi. Cô ấy có lẽ vẫn đi du học và đang về nghỉ hè ở Việt Nam.
Vẫn phải nói lại về buổi chiều hôm ấy, tôi đọc được 1 bài báo của Ly thì được biết rằng, cô ấy đã đi du học được 3 tháng rồi, nghĩa là không còn ở Việt Nam nữa. Lúc đó, tôi cười, chả hiểu sao lúc đó lại cười, nhưng đúng thật là cảm thấy rất buồn cười. Và cái buổi tối sau đó khi cô ấy gọi điện nói chuyện bà cô ấy bị ốm thì tôi hoàn toàn chắc chắn, bởi, giọng của cô ấy, dù đã cố nhưng không phải giọng đặc trưng của người Hà Nội. Những ngày sau đó tôi vẫn tiếp tục nhắn tin với Ly, nhưng tôi không còn trả lời thường xuyên nữa, thấy thái độ thay đổi của tôi nên cô ấy cũng không còn nhắn nhiều nữa, thỉnh thoảng mới nhắn hỏi thăm vài câu vu vơ. Cho đến ngày hôm ấy, ngày tôi hẹn gặp cô ấy thì cô ấy…từ chối, và sau đó thì mất hẳn liên lạc. Dù sao tôi cũng rất tò mò muốn biết cô ấy là ai, đơn giản vì cô ấy cũng đã từng bước vào cuộc sống của tôi và ảnh hưởng đến tôi không ít…
Một buổi chiều mùa đông, tôi đang nằm cuộn trong chăn lôi mớ lý thuyết ra đọc lại thì nhận được tin nhắn của kẹo mút:
- Anh ơi, chiều nay anh ở lại trường học không?
- “Không anh về nhà rồi.”Dạo đó tôi thỉnh thoảng vẫn ở lại trường tự học sau ca chiều đến khi đỏ đèn mới về.
- Thế à, vậy thôi anh ạ.
- Sao thế, có chuyện gì à?
- Dạ không, hôm nay mẹ em về muộn nhà không có ai nên em ở lại trường đến khi mẹ đến đón, hôm nay em không đi xe đạp, đang ngồi tự kỉ 1 mình anh à.
- Sao lại ngồi 1 mình thế? Trời lạnh lắm, em vào phòng học mà ngồi, đừng ngồi ngoài sân trường, bị ốm đấy.
- Em quen rồi, thích ngồi 1 mình hơn anh ạ.
- Chờ anh tí, anh đến ngay.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi vụt ra khỏi chăn, mặc vội 1 chiếc áo khoác, quàng khăn rồi và phóng như bay đến trường, mặc cho kẹo mút nhắn tin bảo tôi đừng đến, tôi biết đã có chuyện gì đó với em rồi.
- Em đang ngồi ở đâu?
- Anh đến thật à, em đã bảo đừng đến mà, em đang ở chỗ dãy ghế đá cạnh nhà gửi xe. Chỗ đó cũng gần lớp tôi, tội chạy đến đó tìm em. Em đang ngồi co ro 1 mình, trường chỉ còn vài lớp còn sáng đèn do 1 vài đứa ở lại học, riêng lớp tôi đã về hết.
- Anh đến ngồi với em gái cho em đỡ lạnh, chứ ai lại để em ngồi 1 mình như thế này, ma bắt mất thì sao?
- Ai dám bắt em, bắt về chỉ tổ tốn cơm thôi. Hì.
- Em ngồi đây lâu chưa?
- Cũng lâu rồi. Nhưng mà em quen rồi, ở nhà cũng thường chỉ có 1 mình em, bố mẹ đi làm suốt ngày mà.
- Ngốc, ở nhà khác, ở trường khác.
- Trường đẹp thật, em cứ muốn ở đây mãi không muốn về.
- Uh, ở trường lúc nào anh cũng vui nhất, thình thoảng anh cũng tối mịt mới bác bảo vệ lại nhắc mới chịu về.
- Nhưng mà anh sắp phải xa trường rồi, chỉ còn 6 tháng nữa thôi. Ngày chia tay em sợ em khóc mất.
- Có gì mà phải khóc, anh là anh trai em mà, sau này còn gặp nhiều, kiểu gì anh em mình cũng gặp nhau ở HN mà.
- Em biết nhưng mà nghĩ đến ngày đó vẫn thấy buồn lắm.
- Thôi nào, có gì mà phải buồn, bây giờ anh đang ở đây mà, ngồi cạnh em đây này, đi đây mà sợ.
- Uh, nói thật thấy anh đến em vui lắm.
- Thế à, hì.
- Lâu rồi em không được gặp anh, dạo này anh cứ ở đâu đâu ấy, chả bao giờ thấy mặt.
- Đâu có, chắc em không để ý thôi. Anh ngày nào chả đi học
- Uh, em biết anh bận học mà.
- Em đang có chuyện gì thì kể cho anh đi.
- Đâu, làm gì có?
- Đừng giấu anh, đôi mắt em đang tố cáo em đấy.
-…
- Em biết anh thích nhất điểm gì ở em không?
- Cái gì cơ?
- Đó chính là đôi mắt của em đấy, nó đẹp, lúc nào cũng long lanh, lúc vui cũng chỉ nhìn đôi mắt em là thấy ngay. Giàu 2 con mắt mà…
- Anh cứ trêu em. Uh, đúng là em đang có chuyện buồn.
- Sao?
- Bố mẹ em cãi nhau anh à. Dạo này em phải nghe bố mẹ cãi nhau suốt, bố em cứ cãi nhau vơi mẹ là bỏ đi cả đêm không về nữa. Thế nên em sợ phải về nhà lắm anh à. Em…thật sự rất sợ…
-…
- Chuyện của người lớn mà em, em đừng lo, hồi trước bố mẹ anh cũng thỉnh thoảng cãi nhau. Sau đó lại làm lành ngay mà.
- “Không khí trong nhà em giờ căng như dây đàn ấy, em nhớ hồi trước lắm. Lúc ấy cả nhà em vui lắm. Lúc em bị mẹ mắng thì bố cứ ngồi trêu suốt: “H bị mẹ mắng à, cố lên con, không cãi lại được mẹ à “. Lúc nào bố cũng yêu em nhất, lúc nào cũng bênh vực cho em, nhưng bây giờ em sợ bố lắm. Bố hay cáu giận vô cớ. Không quan tâm đến em nữa.”Nói đến đay thì em khóc, tôi kéo em lại gần tôi, cho đầu em dựa vào vai tôi, tôi hiều rằng lúc này em cần 1 bờ vai chia sẻ hơn bất cứ điều gì khác.
- Anh hiểu mà, em đừng buồn nữa, em cứ khóc đi, khóc rồi sẽ giải tỏa được trong lòng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Cư tưởng em sẽ khóc hết nước mắt nhưng đột nhiên…em ngừng khóc hẳn, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì em nói, 1 giọng nói cực kì hốt hoảng và lo sợ:
- Anh ơi…anh ơi…nhìn kìa, đằng kia kìa!
- Gì vậy em? Có gì đâu?
- Không.. không…thể nào! Trời ơi. Tôi hét lên. Đó có lẽ là 1 trong những khoảng khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời tôi.
Cửa lớp tôi…khóa chặt, nhưng trong lớp đột nhiên sáng đèn, và quạt trần…đang quay. Tôi chạy như điên về phía lớp. Hoàn toàn không có ai trong lớp, vì sao đèn đột nhiên sáng lên, quạt lại quay nữa. Cái gì vậy trời. 1 cơn ớn lạnh sống lưng ập đến, tôi lục lấy chùm chìa khóa trong túi, cuống cuồng mở cửa ra, tôi thường ở lại học nên đã cắt sẵn 1 chiếc chìa khóa lớp. Mở toang cánh cửa, thật sự tôi không dám bước vào. Kẹo mút sợ quá cứ bám lấy tôi. tôi và em bước vào lớp, không thấy gì hết, lớp trống trơn. Tắt quạt và đèn đi, tôi khóa cửa lại. Rất nhanh, đưa kẹo mút ra cổng, bởi tôi có linh cảm không lành. Chỗ có sáng đèn. Nhìn khuôn mặt em đang thật sự rất hoảng loạn, tôi còn như vậy huống chi là 1 đứa con gái như em.
Và kể từ cái đêm định mệnh này, bao nhiêu sóng gió đã ập đến với cuộc sống tôi, kết thúc những ngày tháng êm đềm của thời học sinh.
Chap 28:
- Anh ơi, em sợ!
- Để anh đưa em về nhà bây giờ nha.
- Không được đâu, mẹ dặn đón em ở trường, em về bây giờ cũng không có khóa cửa.
- Thôi được rồi, anh ở lại với em đến khi mẹ em đến đón vậy. Em đừng sợ, chắc do chập điện thôi. Tôi cố trấn an em, mặc dù tôi biết điều đó là không đúng, trong dãy nhà vẫn có lớp sáng đèn nghĩa là không thể có chuyện chập điện được.
- Nghĩ lại hồi nãy em ngồi 1 mình lâu như vậy, có phải ma không anh?
- “Không phải đâu, em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, em cũng đừng nói chuyện này với ai nhớ chưa.”
- Uh, em hiểu rồi.
Đôi lúc những lời nói dối lại tốt hơn những lời nói thật rất nhiều. Tôi không mê tín, không tin vào sức mạnh tâm linh nhưng tôi tin vào khoa học, và tôi biết rằng hồn người lài có thật, đó chính là 1 dạng năng lượng đặc biệt bức xạ ra khi người ta chết dười dạng sóng. Đó vẫn là 1 điều bí ẩn với nền khoa học hiện tại. Nhưng mà cuộc sống vốn dĩ như thế, rất nhiều điều chúng ra không thể giải thích. Và 1 điều có thể xảy ra đó chính là khả năng thay đổi vật chất bằng ý nghĩ, 1 điều không tưởng nhưng hoàn toàn co thể. Tôi cũng đã từng đọc về những điều này nhưng tôi thật sự không dám tin. Không phải ngẫu nhiên mà con người lại biết đến 1 thế giới gọi là tâm linh như vậy, đó là cả 1 quá trình, và tất nhiên những điều bí ẩn thì người ta luôn cho rằng đó là do ma quỷ gây nên…
Tôi không biết đây có phải là 1 điềm báo gì đó hay không nhưng quả thật nó làm tôi sởn da gà khi nhớ lại mình đã ngồi học 1 mình trong căn phòng đó rất nhiều lần.
- Để em goi cho mẹ đến đón sớm, để anh còn về nữa chứ, cũng muộn rồi mà.
- Uh. Cố gắng nói mẹ đến càng sớm càng tốt, hôm nay quả thật không nên ở lại đây chút nào.
- Vâng ạ,
- Này, về em cố gắng anh đừng nghĩ đến chuyện hồi nãy nữa nhé, coi như không có đi, được không?
- Được ạ, anh về cẩn thận nha. Mẹ em sắp đến rồi.
Tôi để em lại về trước, không mẹ em lại thấy tôi thì không ổn chút nào.
Đang đi trên đương thì tôi nhận được tin nhắn, lại là số nặc danh đó.
- Mày cũng biết bắt cá hai tay nhỉ? Ha ha!
- Mày là thằng nào? đồ hèn, có giỏi mày ra mặt đi.
- Muốn gặp tao thì quay lại trường mày đi.
Trời! thằng khốn đó đang ở trường, kẹo mút cũng ở đó, không biết mẹ em đã đón chưa. Tôi hoảng sợ thật sự, bấm số gọi cho kẹo mút. Không nghe máy, kẹo mút em đang ở đâu? Nếu nó mà dám đụng đến kẹo mút thì…Gọi lại lần nữa, rất lâu sau kẹo mút mới nghe máy, nghe thấy giọng em tôi mới thở phào:
- Anh ạ!
- Em đang ở đâu?
- Em đang ở trên xe ô tô, mẹ em đến đón rồi.
- Phù, vậy thì ổn rồi.
- Có chuyện gì hả anh?
- Hả, à không có chuyện gì đâu? Anh hỏi thế thôi.
Tôi quyết định quay lại trường để gặp thằng khốn đó, ba mặt 1 lời xem nó dám làm gì.
- Mày đúng hẹn nhỉ? Thoạt nhìn tôi thấy đó là 1 thằng khá đô con, nó to bằng tôi, nhìn rất gấu.
- Mày là ai?
- Là ai không phải việc của mày?
- Tao là người yêu của M đấy, mày làm được gì thì làm tao coi.
- Ha ha, hôm nay đến đây tao cảnh bào mày lần cuối đấy, mày còn dám tơ tưởng đến nó thì đừng trách tao, 1 khi tao đã nhắm ai thì thằng khác dám đụng đến thì đừng có trách tao vô tình.
Máu nóng nổi lên, mắt tôi long sòng sọc, giá như ngày thường thì tôi cũng không mất bình tĩnh thế này đâu, nhưng hôm nay quả thật với những gì đã trải qua, muốn bình tĩnh cũng không thể.
Tôi xô nó vào tường, kéo cổ áo nó lên:
- Mày dám làm cái gì tao, tao đố mày đấy!
- Nó đẩy ra, đinh đấm vào mặt tôi nhưng tôi lùi lại kịp, chỉ trúng vào vai, cú đấm đó làm tôi mất đà, đợi nó tiến lại gần tôi lao vút đến làm 1 cú đấm vào thái dương, thằng đó đổ ập xuống đấp, chạy lại bồi thêm 1 phát vào hông, tiếp theo định làm thêm vài cú song phi nhưng may mà kiềm chế được, nó đau quá chỉ biết huơ tay huơ chân tự vệ. Chỉ mặt vào thằng đó tôi hét lên:
- Đây là bài học cảnh cáo cho mày đấy! Đừng xuất hiện trước mắt tao 1 lần nữa
Nói rồi tôi đi thẳng…đó có lẽ là 1 trong những sai làm lớn của tôi, chỉ 1 phút giây thiếu kiềm chế mà mở màn cho 1 cuộc trả thù không khoan nhượng…
Chap 29:
Cuộc đời với tôi lúc đó có lẽ chỉ toàn màu hồng, tôi sống 1 cách quá ngây thơ và không hề nghĩ nhiều đến những hậu quả mà mình gây ra, lúc nào cũng cho rằng mọi việc đều có thể giải quyết 1 cách êm đẹp. Thế nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như vậy, và tôi biết chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến…
Tôi gặp kẹo mút vào buổi chiều sau đó, cảm thấy có quá nhiều khúc mắc trong lòng tôi tâm sự hết với em.
- Hôm qua anh đã đánh người H ạ.
- Hả, sao cơ, sao anh lại làm vậy? Có phải hôm qua lúc anh gọi cho em không? Có chuyện gì vậy anh? Em không tin anh lại như vậy.
- Là chuyện về M em ạ?
- M làm sao? Sao M lại liên quan đến chuyện này?
- Có 1 đứa nào đấy thích M, hắn liên tục nhắn tin đe dọa anh phải bỏ M? Hôm qua anh đã gặp nó ở trường. Ngay lúc anh gọi điện cho anh gọi cho em đấy. Lúc biết nó ở trường và không biết em đã về chưa, anh đã rất sợ nó sẽ làm gì em. Rồi anh quay lại gặp hắn, không thể kiềm chế trước cái kiểu đe dọa của hắn, anh đánh hắn H ạ. Anh chắc rằng hắn không học ở trường mình. Và anh chắc chắn hắn sẽ trả thù.
- Trời, không ngờ anh lại là người như vậy, sao anh không kiềm chế lại, sao anh lại hành động ngu ngốc như vậy.
- Lúc đó thật sự anh không thể kiềm chế H ạ.
- Sao anh lại nói chuyện này với em, anh định phá hỏng hình ảnh của anh trong mắt em ạ.
- Không, anh thật sự không biết nên làm như thế nào bây giờ, anh thật sự đang rất bối rối. Anh muốn tâm sự với em.
- Sao anh không đi nói với M ấy? Sao lúc nào cũng là em? M mới là người yêu anh cơ mà.
- Đừng nói thế em, em là em gái anh mà. Vì thế anh mới cần 1 lời khuyên từ em.
- Em muốn nghe lời khuyên thật lòng của em không?
- Uh, em nói xem.
- Anh đừng thích M nữa, hãy bỏ nó đi, thể là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
- Anh không ngờ em lại nói những lời như vậy. Em nói thậ lòng mà thế hả.
- Em đã nói trước rồi mà.
- M quá quan trọng với anh, anh yêu nó và không bao giờ xảy ra đâu.
- Trước giờ vẫn vậy, trong mắt anh luôn chỉ có mỗi mình M mà thôi. Vậy em thì sao?
- Em là em gái anh mà, chẳng liên quan gì đến M.
- Nếu phải chọn em và M thì anh sẽ chọn ai? Anh nói đi!
Cái câu hỏi đó, cái câu hỏi mà tôi sợ nhất ấy, bây giờ đã trở thành hiện thực, sao thế hả kẹo mút, em luôn có 1 vị trí quan trọng trong cuộc sống của em mà.
- Anh, thật sự không thể trả lời câu hỏi này. Em đừng trẻ con như vậy.
- Ờ đúng vậy, em trẻ con, em ngốc nghếch đấy, em không thể như M và sẽ không bao giờ có thể bằng nó.
- Em đừng so sánh như thế? Em và M đều rất quan trọng vơi anh em hiểu không?
- Vậy anh cho em 1 trả lời đi? Anh sẽ chọn ai?
- Được, nếu em đã muốn biết, anh sẽ chọn M đấy, anh sẽ chọn người không hỏi anh câu hỏi ngu ngốc này.
Kẹo mút lặng người đi, nét mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì chỉ có nước mắt lăn xuống má em, tôi chỉ biết đứng lặng như thế, không biết nói gì, tôi chỉ biết đứng nhìn em khóc, thân hình nhỏ bé của nó như đang run lên vậy. Kẹo mút nói, giọng nó lạc hẳn đi:
- Vậy là…anh chọn nó, tại sao vậy hả D…, em gặp anh trước nó cơ mà, anh có biêt…em đã rất khó khăn khi lần đầu bắt chuyện với anh không?. Anh có nhớ cái buổi sáng mùa đông anh gặp em không? Em đã cố tình chặn xe anh lại đấy, anh biết vì sao em lại dám làm vậy không hả? Sao anh lại đối xử vơi em như vậy hả D? Em nhìn sai người rồi! Anh thật là tệ!
Tôi chỉ biết đứng lặng như vậy, cố gắng không bắt gặp ánh mắt của em, bởi nếu thấy nó, tôi sợ sẽ không cầm lòng được mất.
- Anh đã có sự lựa chọn của anh, và em cũng sẽ có sự lựa chọn của em? Từ nay chúng ta không còn là anh em nữa! Xin anh đừng làm phiền em nữa.
Nó bỏ đi, tôi níu cánh tay nó lại:
- H, đừng thế mà em?
- Thả tay em ra! Nó hét lên, trong đôi mắt ấy, đôi mắt đẹp như thiên thần ấy bây giờ chỉ có sự đau đớn và thù hận. Tôi đã làm gì thế này.
- Đừng mà H, anh xin lỗi!
- Xin lỗi ư, anh lúc nào cũng chỉ có câu đó mà thôi. Từ nay, tôi xin anh đấy, hãy bước ra khỏi cuộc đời của tôi. Xin hãy để tôi yên!
Nỗi đau…sự thất vọng…sự tức giận…sự hận thù…tình anh em, tất cả…đã cuốn trôi đi theo những giọt nước mắt của em trong buổi chiều hôm ấy, từ nay…tôi đã không còn đứa em gái bé bỏng nào nữa…
Chap 30:
Tôi cứ nghĩ Baby không thể biết chuyện tôi đánh người, hóa ra, baby biết thằng đó, và chính thằng đó đã nói với em. Thằng đểu! Baby hẹn gặp tôi để nói chuyện.
- Sao anh không kể chuyện cho em biết.
- Anh nghĩ em không biết thì tốt hơn? Sao lại quen loại người như nó?
- Không, anh ấy nhắn tin làm quen với em lâu rồi, em cũng chỉ trả lời cho có lệ vậy thôi. không ngờ anh ta lại dám làm vậy, từ nay em sẽ cắt đứt hẳn với loại người như thế.
- Hì, nghe em nói thế là anh thấy vui rồi.
- Nhưng mà anh này, anh làm thế em thấy áy náy lắm, từ sau anh đừng đánh nhau nữa nha. Cứ đánh nhau nữa là em nghỉ chơi với anh đấy, hì hì,
- Uh, cũng tại lúc đó anh nóng giận quá thôi. Tai nó cứ suốt ngày nhắn tin khiêu khích, lại còn đòi cướp em của anh nữa chứ.
- H có chuyện gì rồi anh ạ. Anh thử hỏi nó xem? Sáng nay đến thấy 2 mắt nó sưng húp lên, hình như nó khóc.
- “Thế à, anh cũng không biết.”Tôi nói dối, bởi vì tôi cũng không biết phải nói thế nào với em bây giờ.
- Hôm nay em rảnh, anh đưa em đi đạp vịt đi.
- Thích đạp vịt thế cơ à? Uh thì đi.
- Còn mấy tháng nữa là anh chia tay trường rồi nhỉ? Đến lúc đó không biết có gặp anh nữa không.
…Nghe baby nói vậy, tôi nhớ lại có lần “kẹo mút”đã hỏi tôi câu này. Đên bây giờ tôi vẫn không dám tin kẹo mút đã không còn liên quan gì đên tôi nữa.
- Trường đẹp thật, em cứ muốn ở đây mãi không muốn về.
- Uh, ở trường lúc nào anh cũng vui nhất, thình thoảng anh cũng tối mịt mới bác bảo vệ lại nhắc mới chịu về.
- Nhưng mà anh sắp phải xa trường rồi, chỉ còn 6 tháng nữa thôi. Ngày chia tay em sợ em khóc mất.
- Có gì mà phải khóc, anh là anh trai em mà, sau này còn gặp nhiều, kiểu gì anh em mình cũng gặp nhau ở HN mà.
- Em biết nhưng mà nghĩ đến ngày đó vẫn thấy buồn lắm.”
- Này, anh sao vậy sao cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ vậy? Tiếng nói của baby làm tôi như sực tỉnh.
- À, không có gì, thi xong anh đến nhà em chở
em đi chơi mà, lo gì he he.
- Uh, nhưng năm sau chắc không gặp được nữa rồi.
- Không sao, tết và hè anh sẽ về. Chỉ cần em đừng thay lòng là được.
…Em không nói gì nữa, 2 đứa đều có những tâm sự riêng, và cứ để dòng thời gian trôi theo dòng nước vậy. Những lúc không gian yên tĩnh như thế này, ta mới cỏ thể thả lòng thư thái, quẳng hết đi những phiền muộn, lo âu. Hình như mùa đông sắp qua và mùa xuân đang về, khoảng khắc giao mùa này có lẽ là 1 trong những kỉ niệm đẹp...

<< 1 ... 5 6 7 8 9 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status