* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Một Ký Ức Đẹp Full Chap

chỉ muốn lọi dụng mình thôi. Mình chưa từng gặp ai dám nói mình như bạn cả.
Đọc đến đây thì tôi đoán ra đây đích thị là 1 con tiểu thư nhà giàu nào đó thừa tiền nhưng thiếu tình rồi. Nghe vậy tôi bèn nhắn lại:
- “Thôi được rồi, tôi đồng ý kết bạn với bạn, nhưng bạn cũng đừng hị vọng gì ở tôi nhiều. Thêm nữa, bạn cho mình biết một ít thông tin.”
- “Mình tên Ly, mình ở Hà Nội, học ở trường ABC”
- “Thế thì hơi xa đấy, vì mình không ở HN, coi như bạn nói đúng, có duyên tình cờ gặp thì cứ kết bạn đi vậy. Mình tên D, học ở XYZ”
- Bạn học ở trường XYZ thật hả? mình biết trường bạn đấy?
- Sao mà biết được?
- Trường bạn nổi tiếng như thế ai mà không biết chứ. Thế bạn học chuyên gì?
- Chuyên lý, bạn cứ nói quá, mình cứ nghĩ ở nơi mình ở mới biết đến trường mình thôi chứ.
- Thế à, hì hì, mình thích con trai chuyên lý, nghe nói dân chuyên lý lãng tử hào hoa lắm, với lại nghe nói dân chuyên lý…rất đẹp trai.
- Mấy cái bạn nói thì mình chả dám nhận đâu, mình chỉ dám nói là học chuyên lý là vui nhất, quậy nhất trường nhưng bạn bè sống rất tình cảm.
- Thế coi như là bạn của nha rồi nha, bạn có Y!m không? Y!m của mình đây lykute***
- Ok, vậy mai mình add, vậy mình đi ngủ đây, à quên, chúc bạn năm mới vui vẻ.
- Uh, chúc mừng năm mới.
Thế đấy, cuộc đời mình sao mà dính phải con gái nhiều thế, hết con bạn thân, kẹo mút, baby, giờ thêm 1 bé lý không biết mặt mũi ntn nữa. Nhưng mà cũng xác định luôn là xinh xinh thì kết bạn, còn cá xấu thì next. Cha ông ta lại đúng, phải chọn bạn mà chơi thôi.
Những ngày sau đó tôi thật sự cảm thấy choáng bởi cái mật độ nhắn tin kinh khủng của Ly. Đang ngồi học thì nhắn tin hỏi bạn đang học gì đấy, mình nhờ làm cái bài tập lý này chút, đôi lúc dở hâm gửi cho cái đề pascal rồi nhờ tôi nhắn lại câu lệnh để đánh. Nói thật bây giờ tự học nhiều về C, C++ mới biết được chút ít về lập trình chứ hồi đó pascal đúng là ác mộng, lớp được mấy đứa biết chút ít thì kiểm tra toàn đưa USB đi, thằng nào làm xong thì cóp lại share cho anh em trong lớp, vì thế mà điểm tin lúc nào cũng chót vót, có mấy thằng chả biết gì mà toàn 9 phẩy.
Lại nói về Ly, trưa, tôi vừa mò mặt về nhà thì nhận được tin nhắn: “Bạn ăn cơm chưa? hôm nay bạn ăn ở đâu?”Tối đang học thì “Bạn sắp đi ngủ chưa, bạn thức khuya thế? “”Bạn định thi trường gì vậy?”. Nói tóm lại là nó rất rảnh, nhiều tin nhắn đến độ nhiều lúc chả buồn rep nữa, nhưng thế cũng đâu có yên, 1 lúc sau lại có tin nhắn đến:
- “Sao bạn không trả lời vậy?”Mình đang buồn lắm?”
- Sao lại buồn, mình nói cái này bạn đừng giận, tình mình hay nói thẳng, sao bạn nhắn tin nhiều thế, học đi, 12 rồi đấy.
- Mình sắp đi du học rồi, mình đang phân vân không biết nên đi hay ở nhà, bố mẹ muốn mình đi, nhưng mình sang bên đó, lại là con gái nữa biết sống như thế nào. Với lại sắp phải xa bạn bè nữa, mình sang đó chắc không kiên lạc được với bạn nữa rồi, chắc nhớ bạn lắm đấy.
Đúng là kiểu con nhà có điều kiện đây mà, sống sung sướng quen rồi nên không chịu được 1 tí mệt nhọc. Người ta thì mơ cũng không được, mình thì được rồi lại chả buồn đi. Mà đi thì cứ đi, nhớ mình là ý gì vậy- tôi nghĩ thầm, thôi khuyên nó đi cho rảnh nợ.
- Theo mình thì bạn nên đi bạn ạ, mình muốn lắm cũng không được đây này, sang đó rồi bạn sẽ trưởng thành hơn. Sống trong 1 môi trường mới, 1 xã hội mới thì sẽ được mở mang kiến thức rất nhiều. Với lại, đi du học sẽ rất có tương lai.
- Mình cũng biết vậy nhưng mà vẫn thấy buồn lắm.
- Thôi đừng buồn nữa, phải vui lên mới phải, lúc nào đi thì nhắn mình tiếng, hehe.
Sáng đến lớp, đưa chuyện Ly ra hỏi mấy thằng trong lớp, hỏi nó như thế là ý gì.
- Nó đang tán mày đấy?
- Điên à, biết gì nhau đâu mà tán?
- Chẳng có đứa hâm nào lại đi nhắn suốt ngày thế đâu. Tốt nhất là mày nên tìm hiểu kĩ nó xem, tao không nghĩ nó ở HN đâu.
Tối…lên Y!m, đăng nhập ẩn, thấy nick ly sáng, đúng rồi vào blog nó xem, thế là mò vào ngay, nhưng chả tìm được thông tin gì ngoài mấy bài viết vớ vẩn. Thử Search nick nó trên google xe…Đây rồi, 1 loạt thông tin hiện ra, đúng là google thần chưởng vô địch thiên hạ, hỏi gì cũng viết. Tên đầy đủ ***** ***** Ly, học ở Xyz, quả đúng rồi.
Trời, có 1 bài báo nói về nó sao?
Không thể tin nổi…
Ly từng thi Miss ở trường và là 1 người rất nổi tiếng…
Chap 24:
1 cảm giác kinh ngạc bao trùm lấy tâm trí tôi, không thể ngờ Ly lại là 1 người đặc biệt đến vậy, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn hiểu mình ở đâu, và mình đang làm bạn với ai. Đằng sau 1 vẻ bề ngoài xinh đẹp ấy lại là 1 con người thật đáng thương, bạn bè rất nhiều mà không có được niềm vui, luôn sống trong 1 sự cô độc và 1 vỏ bọc do cô ấy tự tao ra. Mặc dù ban đầu có hơi ngờ ngợ nhưng đến lúc này tôi tin cô gái nổi tiếng ấy chính là Ly, người mà tôi cố ruồng bỏ vafcamr thấy khó chịu, tất nhiên, khi đã biết Ly thật ra là ai thì tôi cũng thay hẳn thái độ với cô ấy. Nhưng dù sao vẫn phải hỏi cô ấy, tại sao lại giấu mình như vậy. Đành nhắn tin hỏi vậy:
- Hey Lily đang làm gì đấy?
- He, hôm nay tiến bộ nha, tự dưng nhắn tin hỏi thăm Ly. Đang nghe nhạc vơi lướt web thôi.
- D có cái này muốn hỏi, ly trả lời thật nha? Đã là bạn rồi thì đừng giấu nhau chuyện gì ok?
- Uh, chuyện gì mà có vẻ quan trong nhỉ.
- Ly từng đi thi miss đúng không.
- Làm sao D biết được???
- Ly nghĩ con trai lớp lý ngốc nghếch lắm à?
- Không, nhưng Ly nghĩ chuyện đó không quan trọng lắm nên không nói.
- Chuyện đó không quan trong à, hay thật.
- Đúng, chuyện Ly thật ra là ai có liên quan gì đến việc Ly kết bạn với D. Với lại D có bao giờ hỏi đâu, chẳng lẽ tự dưng Ly đi kể thế à.
- Uhm, Ly nói đúng, nhưng mình thật sự shock khi biết thân phận thật của Ly đấy.
- Ly muốn tìm 1 người bạn chơi với Ly bởi vì quý mến con người Ly chứ không phải vẻ bên ngoài của Ly D hiểu không, nên Ly không muốn nói ra chút nào. Những người bạn xung quanh Ly học sống giả lắm, đằng trước thì tươi cười, đằng sau thì họ nói xấu, chỉ muốn lợi dụng nhau thôi, nên Ly chán phải gặp họ.
- D hiểu rồi, xin lỗi đã hơi quá lời.
- Vậy ta vẫn là bạn chứ.
- Uh, tất nhiên rồi.
Ngày hôm sau đến lớp, kể xong đứa cùng bàn đứa nào cũng mắt chữ O mồm chứ A, không đứa nào tin. Mà thôi kệ, tin hay không tùy bọn nó. Chuyện này có nên kể với baby không nhỉ, kể xong không khéo em ý ghen lên ấy chứ. Mà sao dạo này rủ baby đi chơi khó thế, lúc nào cũng em bận học mất rồi, mà em thì chả bao giờ dám rủ mình đi cả, thôi kệ, chiều phải gặp em mới được.
Chiều…
- Chào vợ!
- Thôi đi anh, ai là vợ anh, đừng giận vơ nhá.
- Thì là vợ tương lai được chưa.
- Tương lai ai mà biết được.
- 10 năm nữa anh sẽ cười em mà, hehe, anh xem bói rồi.
- Gì cơ, xem ở đâu?
- Anh tự xem chứ đâu.
- Thế mà cứ tưởng, ai chứ anh bỏi thì em đảm bảo trật 100%
- Đó là em chưa biết tài nghệ của anh rồi.
- Thế thì thử bói xem em sắp đi đâu xem nào?
- Em sắp đi đâu à? Đi chơi với anh chứ đi đâu. Nói xong kéo em đi luôn, để em chẳng kịp phản đối.
- Đấy, thấy anh bói đúng không?
- Xi…, đúng là cái đồ vũ phu, kéo người ta giữa trường thế đấy…
- Anh ơi, em đói, trời lạnh mau đói?
- Đi ăn chân gà nướng đi.
- Yeah
- Xi…, đúng là cái đồ háu ăn.
- Ai cho anh nhái giọng em đấy.
- Anh thích thế đấy.
Hóa ra baby lúc cần cũng đanh đá lắm đấy chớ, cãi với em nó chẳng nổi, tôi lúc nào cũng bị đuối lí. Thế cũng tốt, khỏi bị bắt nạt. Chứ ngây ngô như kẹo mút thì sau này em nó chắc khổ lắm, suốt ngày bị bắt nạt thôi. Nghĩ lại mình vẫn chưa làm gì để chuộc lỗi lần trước với em nó. Đúng rồi mình sẽ mua tặng cho em 1 cái khăn quàng, kẹo mút rất thích quàng khăn, mua khăn cho nó chắc nó sẽ vui lắm. Thế là ăn xong rủ baby đi chọn khăn, để thử xem baby có biết ghen không? Kì lạ thật, nó tỏ ra rất hào hứng mới chết chứ.
- Đây, cái này đẹp đấy, màu rất phù hợp với H.
- Em thích thì lấy nó vậy, mà khoan đứng đây chờ anh 1 tí.
Nói xong tôi chạt vụt sang hàng bên mua cho baby 1 con gấu bông khá to,màu trắn, nhìn khá, quay lại tặng em. Baby ngạc nhiên lắm, cà rất vui, thấy em vui là tôi hạnh phúc rồi, tôi hiểu cái cảm giác đó chứ, chẳng lẽ tôi mùa quà cho 1 người con gái khác mà lại không tặng gì cho em.
- Cảm nhiều lắm lắm ý. Anh làm em bất ngờ quá!
- Không có gì, em vui là được rồi, hì.
- Tưởng anh không nhớ đến em nữa chứ.
Hóa ra em cũng để ý chứ không phải chẳng có ý kiến gì, thế là tốt rồi, làm mình cứ tưởng…
- Anh này, em muốn nói với anh cái này.
- Hả, gì em
- Úi chờ xí, em có điện thoại…chết rồi, anh ơi, chở em về nhà cái, có việc gấp anh ạ.
- Uh, mà em định nói gì vậy?
- Thôi để khi khác anh ạ.
Chiều tối…ngồi nghe nhạc
Tôi tình cờ phát hiện ra…1 sự thật không thể chấp nhận, 1 kẽ hở nhỏ đã phá hỏng tất cả kế hoạch. Tôi cảm thấy nực cười cho bản thân mình…
Chap 25:
Ngồi lặng đi 1 lúc để bình tĩnh lại, mia mai thay, chính mình đã tự huyễn hoặc mình cơ mà, không thể ngờ được mình lại bị lừa dối 1 cách quá dễ dàng như vậy…Nếu thích đóng kịch thì cả hai ta cùng đóng nhé…
1 buổi chiều đầu năm mới, tôi ngồi cạnh chồng sách vở cao ngợp mắt, đầu đau như búa bổ, tôi ghét cái kiểu thời tiết mưa ngâu như thế này, làm cho trời đã lạnh lại còn ẩm ướt. Thế nhưng bây giờ đâu, đầu tôi nóng như lửa, tim tôi đau. Và tôi phải mò lên giường nằm cho đỡ mệt. Tối…tôi đang mê man trong cơn sốt, tỉnh dậy thì mẹ đã ngồi cạnh, hóa ra tôi đã thiếp đi từ chiều, đến bây giờ mới tỉnh dậy. Người toát mồ hôi nhưng không dám mở chăn ra, vì quá lạnh.! cảm giác khó chịu đang lan dần khắp cơ thể. Cánh tay yếu ớt cố mò lấy công nước vì người khô như héo. Tôi ốm…
Ngày sau đó tôi không thể đi học, cứ nằm liệt giường vậy, hóa ra tôi bị sốt phát ban, người đầy những mẩn đỏ. Mà không chỉ có tôi, trong lớp cũng có vài đứa phải nghỉ, hóa ra là đứa nào lây cho tôi rồi. Mẹ phải gọi người đến chuyền cho mấy chai đạm mới đỡ hơn. Đúng là mẹ lúc nào cũng nhất. Đã bị phát ban thì phải kiêng gió kiêng nước, vì vậy tôi phải nghỉ đến 3 ngày mới có thể đi học được, nằm ở nhà chán không gì bằng. Có tin nhắn, là kẹo mút nhắn tin cho tôi.
- Anh trai ơi, anh ốm à, thương anh trai quá,: (
- Uh, anh bị lên phát ban, ốm tí thôi mà, em đừng ốm là được, nhớ mặc ấm vô nha.
- Hix, anh ốm thế không đi học được sao không nói với em: (.
- Thì cũng có nặng đâu, nói lại làm người khác lo lắng, mà sao em biết.
- Anh Đ nói với em, hôm qua em gặp anh ấy ở căn tin.
- Thế à, hì, anh sắp khỏi rồi, mai mốt là đi học được thôi mà, còn phải đi học để bày cho em học nữa chớ, tuần trước không học buổi nào rồi.
- Không sao đâu, anh ốm thì cứ nghỉ cho khỏe rồi đi học anh ạ, còn chuyện đó là chuyện nhỏ mà.
- Uh, mà khăn anh tặng có đẹp không?
- Hì, đẹp lắm, cảm ơn anh trai nhiều nhiều nha,hehe, có anh trai sướng thật, biết thế em kiếm 1 ông anh trai từ lâu rồi, ngày nào em cũng quàng đi học đấy.
- Thế thì được rồi, cũng khuya rồi, học chút nữa rồi đi ngủ sớm đi em.
- Em biết rồi, ngủ ngon nha anh.
- Uh.
Nhắn tin với kẹo mút xong tôi cũng định đi ngủ nhưng có ngủ được đâu, ngủ cả ngày rồi. Đành lôi sách vở ra đọc vậy, nhưng lúc ốm đau như thế này mới cảm thấy mình thật yếu ớt, chân tay cứ bủn rủn, đầu óc trống rỗng, đọc mà chả vào được cái gì, thôi đành lên giường vậy.
12h đêm, có 1 cuộc gọi đến, là của Ly, cầm điện thoại trên tay mà ngập ngừng không biết nên nghe hay không, vì giờ cũng khuya rồi, với lại tôi không quen nói chuyện điện thoại với người lạ lắm. Bấm nút từ chối rồi nhắn tin lại.
- Bây giờ khuya rồi, D không nghe điên thoại được đâu.
- Nghe 1 chút thôi được không, Ly đang khóc…
- Alo
- uh, D đây!
Tôi nghe thấy tiếng khóc bên kia đầu dây
- Được rồi, nín khóc kể D coi có chuyện gì.
- Bà ngoại Ly ốm nặng lắm, bố mẹ ly hồi nãy nghe tin đi về cả đêm rồi, bây giờ Ly ở nhà 1 mình vừa sợ vừa lo cho bà lắm.
- Ly đóng hết các cửa nhà chưa.
- Ly đóng hết rồi.
- Vậy được rồi, nghe D nói này. Bây giờ Ly ngừng khóc, bình tĩnh lại được không.
- Uh, hix hix.
- Bà ly ốm, D biết Ly rất lo cho bà, nhưng khóc không giải quyết được chuyện gì cả, mình lo cho bà, thương bà thì để trong lòng là bà biết mà.
- Nhưng Ly sợ lắm, Ly không thường xuyên được về thăm ông bà, lỡ mà không được gặp bà lần cuối thì.
- Đừng nói gở thế nữa. Bà ly sẽ khỏe lại thôi. Ông bà già rồi nên những lúc ở bên ông bà thì cố gắng báo hiếu cho ông bà, làm ông bà vui, không kẻo sau này lớn lên rồi sẽ hối hận lắm. Bây giờ cứ mong bà sẽ khỏe lại rồi khi nào có dịp gần nhất thì về thăm bà, như thế là biết thương bà rồi.
- Ly hiểu rồi, cảm ơn D.
- Uh, không có gì, ta là bạn mà.
- Xin lỗi vì gọi điện cho D lúc này, thật sự Ly không còn biết gọi cho ai nữa.
- Uh, không sao, D hiểu tâm trạng của Ly lúc này mà.
- Cảm ơn D nhiều.
Tắt điện thoại, tôi khẽ mỉm cười…
Hôm sau đi học, hóa ra trong lớp có dịch lây lan nặng hơn tôi nghĩ, hơn nửa lớp phải nghỉ vì phát ban, thành ra lớp trống vắng hẳn, thầy cô đến cũng chỉ cho ôn lại bài chứ không dạy bài mới vì sợ những đứa nghỉ không được học. Còn 1 số tiết thì được ngồi chơi.
- Hôm qua con bạn mày sang hỏi thăm mày đấy. Thằng này sướng thế, nghỉ ốm cái là bao nhiêu em hỏi. Thằng Đ nói.
- Bạn nào.
- Con bạn thân mày ấy.
- À thế à, uhm, tao biết rồi. Hôm qua lớp nghỉ nhiều không mày,
- Hôm nay nghỉ thêm 5, 6 đứa, chúng nó lây nhau cả.
- Sao mày không bị lây?
- Tao bị từ hồi nhỏ rồi, bị rồi thì không bị lại nữa.
- Tao cũng từng bị phát ban rồi mà vẫn lây đấy.
- Đó là vì mày yếu như con sên, chứ khoẻ như tao thì sao bị được, hehe.
Buổi học trôi qua nhanh chóng, tôi đạp xe về nhà, mặc dù trong người vẫn thấy hơi mệt vì ốm liệt mấy ngày nhưng cũng lướt được về đến nhà, sáng quên điện thoại nên không hỏi được con T, vào phòng lục điện thoại thì thấy 1 tin nhắn, từ 1 số lạ, sặc mùi nặc danh và…đe doa
“Nếu mày muốn yên ổn thì tốt nhất tránh xa em M ra”
Chap 26:
Thực sự lúc đọc được tin nhắn ấy cảm xúc đầu tiên của tôi là rất tức giận, thằng điên nào dám nhắn cái kiểu đó vậy. Nó lấy tư cách gì mà nói như vậy. Chắc lúc ày mà thấy nó chắc tôi nhảy vào cho nó mấy đấm vào giữa mặt rồi. Vài phút sau, bình tĩnh lại, tôi bắt đầu suy nghĩ cẩn trọng hơn. Tình địch chăng? Có lẽ thằng đó cũng thích baby, nó đã dám nhắn như thế thì chắc cũng không phải hạng tầm thường. Tôi bình tĩnh nhắn lại.
- Mày là thằng nào đấy hả, tao thích như thế đấy, nếu mày dám thì ra mặt với tao coi mày làm gì được tao.
Không thấy tin nhắn hồi đáp, hắn tắt máy rồi, đúng là đồ hèn. Thật sự chuyện này chẳng đáng tôi bạn tâm nhưng nó thật sự làm tôi khó chịu, nhất là 1 kẻ dám thách thức tình yên của tôi như vậy. Được rồi, mình sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng, còn baby thì có lẽ không nên nói với em. Chuyện này em biết thì không hay lắm, cho dù thằng đó có là ai. Tôi đã có được tình yêu của em rồi thì còn sợ cái gì nữa. Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết như 1 thằng đàn ông.
Lại 1 đêm trằn trọc khó nhắm được mắt…
- Sáng đến lớp, thằng lớp trưởng chạy vào thông báo đã có điểm thi HSG tỉnh, cả lớp đứa nào cũng có giải, từ khuyến khích đến giải nhất, mấy thằng đội tuyển QG thì chẳng phải bàn nữa, đằng này nhiều đứa tằng tằng cũng nhất, tôi chỉ được có cái nhì, thôi thế cũng được, nhưng mà…vẫn tức. Thôi kệ, có ai nhớ cái giải này làm gì đâu, à, may ra cộng vài điểm thi tốt nghiệp.
- “Có kết quả rồi, anh được giải nhì, hehe.”Tôi nhắn cho baby
- Khao đi, khao đi ngay và luôn anh nhá, hì hì.
- Ờ chiều nhá, rủ cả H đi nữa nha, anh khao cả hai đứa luôn.
- Yeah, nhớ đấy. Chiều học xong chờ em ở cổng trường.
Tôi đi chơi vơi baby và kẹo mút nhiều rồi, đi ăn uống có, đi dạo có, nhưng đây là lần đầu tiên đi với cả 2 đứa cùng lúc, nên cũng có phần…bối rối.
Chiều, học xong ca toán, chạy ra cổng ngay, hôm nay thầy cho ra hơi muộn tí. Ra thấy 2 đứa đứng đó rồi. Kẹo mút thì mặc 1 chiếc áo khoác màu da cam, nhìn khá xì teen, còn baby thì mặc 1 chiếc áo có mũ sau, phía trước có hình con gấu khá ngộ. 1 ý nghĩ hài hước thoáng qua trong đầu, giả sự phải chọn 1 trong 2 đứa, hoặc đứa này hoặc đứa kia, tôi sẽ chọn ai đây? Nghĩ thế thôi, chứ làm gì có chuyện đó, 2 đứa, đứa nào cũng quan trong với mình, tất nhiên là baby quan trọng hơn 1 tí xíu. Chợt nghĩ, năm sau mình không còn được gặp 2 đứa thường xuyên nữa mà thấy chạnh lòng.
Kẹo mút: – “Anh muộn thế, làm bọn em chờ mãi”. Kẹo mút mở lời trước.
Tôi: – Hôm nay bị giam không ra được, anh định lên xin thầy ra vì có hẹn với hai em, nhưng mà thế thì thầy không về mất. Được đi chơi với 2 hot girl thế này thì thầy cũng phải ghen ấy chứ.
Baby: – Ạnh chỉ được cái dẻo miệng là giỏi, nói dối như cuội ấy.
Tôi: – Nói thật mà tin, he he, thế bây giờ đi đâu, anh phải chở ai
Kẹo mút: – Em!
Baby: – Không được, anh phải chở em.
Kẹo mút: – Không chở em là em giận!
Tôi: – Hả?
Baby: – Anh chở nó em nghỉ chơi với anh luôn
Tôi: – Gì cơ, thế thì anh biết chở ai đây, đừng làm khó anh.
Đến lúc này thì hai đứa nó bật cười, hóa ra chúng nó gài bẫy tôi.
Kẹo mút: – Mới lừa tí mà mặt anh tái lên rồi kìa, bọn em đùa đấy, hi hi. Anh lo mà chở M đi, em thì không cần đâu, em tự đi được xe đạp.
Tôi: A, hai đứa này dám trêu anh phải không. Anh cốc cho bây giờ. Thế bây giờ 2 đứa muốn đi đâu?
Baby: Ơ hay, anh mời bọn em mà, sao còn hỏi bọn em phải đi đâu, mà coi chừng hôm nay phá sản đấy nhá.
Tôi: Không thành vấn đề, vậy hôm nay đi ăn KFC + trà sữa nhá.
Baby: Uh, vậy đi thôi anh, không trời tối bây giờ.
Vậy là tôi chở baby, còn kẹo mút đạp xe cạnh bên, thật đúng là khó xử quá, 2 cái đứa này đúng là…
Kẹo mút: – Ơ kìa, anh không ăn à? Anh không ăn bọn em cũng không thấy ngại đâu, hi hi, thế nên anh cứ ăn đi.
Tôi: – Anh oánh cho bây giờ, nhìn
2 đứa ăn là thấy no rồi.
Baby: Kệ anh ý, gọi tiếp đi mày…
Trời, 2 đứa này, suất này là suất thứ 5 rồi, có phải bụng người không vậy, bọn con gái đúng là chúa ăn hàng, ôi tiền của tôi, đau xót quá. Đến bây giờ mới hiểu phải cười trên nỗi đau của…bản thân là như thế nào. Đến khi nào mới thoát khỏi cái kiếp nghèo hèn bây giờ, đến bao giờ đưa 1 em nào đó vào cửa hàng và phán: “Em thích cái gì thì cứ lấy cái đó”. Ôi cuộc đời
Đến suất thứ 6...

<< 1 ... 4 5 6 7 8 ... 10 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status