* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Huyết Thư Cực Hay Full Chap

của mình, nhưng rất khó nghe. Điều đáng ngạc nhiên là nàng không thừa nhận bản thân mình.
- Có chuyện gì vậy ?
Lương Đình Khôi cắn môi lại để bớt kích động hỏi :
- Lê cô nương ! Muội... Vì sao lại như vậy chứ ?
Như Ngọc nhắc lại câu trước đây :
- Ta phải giết ngươi !
Lương Đình Khôi chua chát nói :
- Muội giết huynh cũng được, nhưng phải cho biết nguyên nhân vì sao ?
- Bởi vì giữa ngươi và ta có cừu hận !
Cũng vẫn quẩn quanh câu đó !
Lương Đình Khôi vừa nhìn sâu vào mắt Như Ngọc vừa hỏi :
- Cừu hận nào ?
Câu trả lời lặp lại vòng luẩn quẩn :
- Vì ta phải giết ngươi !
Không biết lúc đó phu thê Phương đại nương nghĩ gì nhưng vẻ mặt tỏ ra rất ngưng trọng, đó là điều hoàn toàn khác thường.
Tiếc rằng vì Lương Đình Khôi quá quan tâm đến Như Ngọc nên không để ý đến hiện tượng khác thường này.
Bởi vì chỉ cần nghe hai người đối đáp, có lẽ bất cứ ai cũng không nhịn được cười, giống như hai đứa trẻ đang giận hờn nhau, nói những câu vô nghĩa không đầu không cuối.
Như Ngọc vẻ mặt tức giận, quanh đi quẩn lại chỉ có hai câu nói, không giải thích, cũng không thay đổi.
Còn Lương Đình Khôi mềm mỏng, kiên trì, cố tìm cách giải thích biến cố khác thường này.
Bây giờ chàng đó nhận ra trong đôi mắt nànglạnh lùng và ẩn chứa sát cơ nhưng vô hồn, thậm chí ngơ ngác, hoàn toàn không còn một gì của sự linh hoạt trước đây mà chàng hết sức quen thuộc.
Chàng hiểu rằng nhất định đã có biến cố gì xảy đến với nàng.
Như Ngọc lại bước lên chuẩn bị xông vào.
Đã biết rõ mình không phải địch thủ và sao còn liều mạng ?
Nếu chuyển tình thành hận thì cho dù không nói ra, trong anh mắt thù hận bao giờ cũng ẩn chứa nổi thống khổ và tuyệt vọng, thế mà Lương Đình Khôi để ý kỹ vẫn không mảy mai tìm thấy.
Nếu nói rằng quyết đối địch với chàng là sự bất đắc dĩ, thân không do mình cũng không có lý.
Bởi vì áp lực lớn nhất là từ phía sư phụ. Nhưng mới cách đây vài canh giờ, chàng vua gặp Bạch Phát Tiên Bà đã nói rõ rằng từ nay không ngăn cấm hai người nữa.
Chẳng lẻ nàng hiểu lầm quan hệ của chàng với Hồng Tố Tố ? Cũng không phải. Bởi vì chính nàng đã cảm thông với thiếu nữ xấu số kia, giúp chàng đào huyệt mộ cho Tố Tố kia mà ?
Như Ngọc lại xông vào.
Lương Đình Khôi vội tránh đi. Hiển nhiên chàng không thể làm nàng bị thương được, chấm dứt cuộc chiến là điều tất yếu.
Chàng lập tức đi đến quyết định phải tìm gặp Bạch Phát Tiên Bà để hỏi rõ ngọn ngành, bởi bây giờ có nói gì cũng vô ích.
Bây giờ không thấy phu thê Phương đại nương trước của lều nữa, không biết họ ẩn vào phòng tự bao giờ ? Có lẻ họ quá khiếp sợ mà tránh đi cho khỏi phiền phức.
Lương Đình Khôi không nghĩ ngợi gì thêm, quay người lao vút đi ngược theo khe núi trở lại sơn đạo.
o0o
Sự thay đổi thái độ của Như Ngọc làm cho Lương Đình Khôi hết sức khó hiểu và nảy ra nhiều nghi vấn.
Sau khi rời ngôi lều tranh định tìm Bạch Phát Tiên Bà để hỏi rõ, chàng vừa đi vừa nghĩ ngợi miên man.
Sau chiêu kiếm đấu với Cái Thế Kiếm Vương, Bạch Phát Tiên Bà bày tỏ lập trường của mình đã làm chàng an tâm rất nhiều và tràn trề hy vọng.
Thế mà đột nhiên Như Ngọc lại tỏ ra thù địch, nhất quyết muốn giết chàng với lý do là giữa song phương có thù hận, lại không giải thích đó là loại thù hận gì.
Trước đây Như Ngọc giả dạng Bạch Y Truy Hồn nhận định rằng Bạch Phát Tiên Bà cấm hai người quan hệ có khả năng là do ân oán từ thế hệ trước, nhưng bây giờ giả thiết đó đã bị loại trừ, trở lực lại nảy sinh từ chính Như Ngọc !
Lương Đình Khôi phán đoán có nhiều khả năng sự việc nảy sinh có liên quan đến việc chàng diệu ngộ Huyết Thư và chiếc tráp.
Nếu quả thật vì lý do này mà Như Ngọc trở mặt vô tình thì coi như chàng đã coi lầm người, loại nữ nhân vì lợi quên nghĩa như vậy không đáng để nặng lòng.
Nhưng chỉ vài canh giờ trước, cả Bạch Phát Tiên Bà lẫn Vong Hồn Nữ, đã quả quyết rằng họ không có ý tranh đoạt bảo vật này và qua thực tế cũng có thể khẳng định lời họ không giả.
Vậy chẳng lẽ Như Ngọc có mục đích khác sư phụ muốn tranh đoạt bảo bối làm vật riêng của mình ?
Giả thiết này rất ít khả năng.
Lương Đình Khôi bỗng nảy sinh một nghi vấn khác. Hay là nàng bị người nào đó khống chế ?
Trên giang hồ lan truyền tin tức rằng có một loại dược vật đặc biệt hay thủ pháp tà môn nào đó có khả năng thay đổi tâm tính của người ta, làm cho nạn nhân mất hẳn ý thức về bản thân, quên đi sự tồn tại của chính mình.
Nghĩ đến đó, Lương Đình Khôi bất giác run lên.
Cách giải thích đó tuy làm chàng rất lo lắng nhưng so với những giả thiết khác, đó là điều mà chàng mong muốn hơn cả.
Bởi vì chỉ có như vậy mới còn hy vọng cứu bản thân nàng và vản hồi tình yêu của hai người.
Giả thiết đó xem ra có cơ sở, vì nàng nhất quyết không thừa nhận mình là Lê cô nương. Nếu nói rằng nàng phản mục vô tình chuyển yêu thành hận muốn giết chàng thì việc gì phải phủ nhận mình ? Hơn nữa lúc đó nàng đó bị lộ diện ?
Lương Đình Khôi trấn định lại tâm thần, vừa đi vừa nghĩ, liên tưởng đến tất cả những sự việc đã xảy ra liên quan đến Như Ngọc và nhớ lại những tình tiết mà mình phát hiện kể từ khi bắt đầu bước vào ngôi nhà tranh của lão thợ săn.
Bấy giờ những nổi nghi vấn của chàng mới tập trung lại. Một phụ nhân bình thường có mặt ở chốn hoang sơn này, nước da trắng trẻo của Phương đại nương hoàn toàn không hợp với một thiếu phụ ở hương thôn, tuổi tác của đôi phu thê này chênh lệch nhau quá lớn, ánh mắt đáng sợ của lão thợ săn ẩn tàng nội công thâm hậu và thanh bảo đao khảm châu ngọc không thể có trong tay người thợ săn bình thường...
Sau đó là Như Ngọc xuất hiện từ dưới mật đạo, vừa trông thấy chàng đã muốn động thủ .
Cho là lúc đó vì Như Ngọc còn giả trang Bạch Y Truy Hồn nên Lương Đình Khôi không nhận ra nàng, nhưng có lý nào nàng không nhận được chàng ?
Từ khi vào núi, đã mấy lần Như Ngọc hóa trang Bạch Y Truy Hồn chủ động đến gặp chàng, trừ vẻ thần bí ra, trước sau nàng vẫn tỏ thái độ thân hữu với chàng, tại sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi ? Thật là một vấn đề phức tạp khó hiểu !
Vầng thái dương đã chếch về hướng Tây.
Đi chừng một canh giờ. Chợt nghe bên đường có tiếng gọi :
- Lương đại ca !
Thanh âm này đối với Lương Đình Khôi không lạ. Trong núi này chỉ có Tố Tố và Kim Đồng gọi chàng như thế, nhưng bây giờ Tố Tố đó chết !
Chàng liền ngoảnh lại nhìn, quả nhiên thấy thiếu niên thần bí đó đứng dưới một tàn cây cách sơn đạo không xa.
Lương Đình Khôi lập tức đi nhanh đến.
Như Ngọc đã hóa trang thành Bạch Y Truy Hồn, rất có khả năng Kim Đồng thực chất là Mỹ Linh, sư muội của nàng lắm chứ !
Bọn Thiên Tinh võ sĩ đều gọi Kim Đồng là Hắc tiểu tử do da mặt đen sạm của hắn. Tuy Lương Đình Khôi chưa từng gặp Mỹ Linh nhưng theo lời Như Ngọc thì sư muội mình cũng rất xinh đẹp, không đến nổi có nước da đen như vậy.
Điều này lý giải không khó, chỉ cần dùng dược vật bôi vào là nước da đen sạm lại ngay và thứ dược vật này không thiếu.
Giọng nói của Kim Đồng là giọng của thiếu niên mới lớn nửa giống nam nửa giống nữ, nếu đúng là Mỹ Linh thì giả thanh âm như vậy không khó. Tầm vóc của Kim Đồng cũng nhỏ nhắn như nữ nhân.
Càng nghĩ càng thấy có nhiều nghi vấn.
Phút chốc chàng đã tới trước Kim Đồng.
Thiếu niên nhanh nhẩu cất tiếng :
- lương đại ca ! Mười mấy ngày mới đây đại ca đi đâu mất tiêu vậy ?
Lương Đình Khôi đáp :
- Đi quẩn quanh trong núi thôi !
Vừa nói chàng vừa chăm chú nhìn vào mặt đối phương mong phát hiện được điều gì giải đáp cho nổi nghi vấn trong lòng.
Kim Đồng lại nói :
- Nghe nói đại ca đã đấu một chiêu đánh bại Cái Thế Kiếm Vương, chuyện đó là thật chứ ?
- Ừm... Quả có như thế... Nhưng ngươi nghe ai nói ?
Kim Đồng liếng thoắng :
- Thì bọn Thiên Tinh võ sĩ bàn tán um sùm cả lên, đi đâu mà chẳng nghe thấy ? Chỉ sợ bây giờ tin tức đó lan truyền khắp võ lâm rồi.. Một sự kiện trọng đại như thế còn giấu tiểu đệ sao được ?
Hắn nhún vai nói thêm :
- Lương đại ca, tiểu đệ thấy thật khó hiểu...
Lương Đình Khôi nhíu mày hỏi :
- Chuyện gì khó hiểu ?
- Tiểu đệ nghĩ không ra điều kỳ diệu này, bởi vì chỉ mấy ngày trước đại ca còn chưa phải là địch thủ của Cái Thế Kiếm Vương mà !
Lương Đình Khôi à một tiếng nói :
- Chuyện này Kim Đồng, ngươi có nghe những chuyện có nhiều vị chân tu trong nhiều năm, nhưng bỗng một lúc ngộ thấu chân kinh không ?
Đó cũng là cách mà chàng đã trả lời Cái Thế Kiếm Vương.
Hiển nhiên Lương Đình Khôi không thể nói thật về chuyện mình đã luyện thành Lôi Đình kiếm pháp trong Huyết Thư với thiếu niên bí ẩn này được,
thậm chí chẳng riêng gì Kim Đồng mà có thể chàng phải giữ bí mật đó suốt đời cũng chưa biết chừng !
Kim Đồng chớp chớp mắt hỏi :
- Bỗng một lúc ngộ thấu ?
Rồi hắn cũng à lớn, nói :
- Phải phải. Tiểu đệ có nghe nói qua. Có phải Lương đại ca muốn nói rằng trong võ học cũng như thế, chính đại ca bỗng tự mình lĩnh ngộ kiếm pháp thông huyền không ?
Lương Đình Khôi gật đầu :
- Chính phải. Một người đã có căn cơ trong lòng lại tâm đắc bao giờ cũng mang hy vọng thông huyền kiếm thuật thì sớm muốn gì cũng tham ngộ ra tuyệt chiêu. Đó chỉ là kết quả của sự khổ công nghiền ngẫm và đúc rút từ những điều đã học được mà thôi !
Kim Đồng reo lên :
- Lương đại ca nói rất phải ! Hy vọng rằng sau này tiểu đệ cũng làm được như huynh, nhưng...
Lương Đình Khôi hỏi :
- Ngươi còn băn khoăn điều gì ?
- Muốn tham ngộ được võ học thông huyền phải có tài năng thiên phú và thông minh tột đỉnh. Tiểu đệ chỉ e cả đời cũng không sao có được hai cái đó !
Lương Đình Khôi an ủi :
- Kim Đồng. Ngươi đừng buồn. Theo ta thấy thì trí thông minh không thiếu, chỉ e hơn ta nhiều. Còn tài năng thiên phú thì người ta chẳng hơn kém nhau bao nhiêu đâu, cốt ở sự khổ luyện...
Kim Đồng ngước lên, mắt mở to nhìn chàng nói :
- Lương đại ca nói thật lòng đấy chứ ? Tiểu đệ...
Lương Đình Khôi chằm chằm nhìn đối phương. Xem phong thái và điệu bộ của Kim Đồng càng lúc càng giống nữ nhân...
Thiếu niên chợt nhíu mày hỏi :
- Lương đại ca.. Làm sao lại nhìn tiểu đệ như thế ?
Lương Đình Khôi bất ngờ hỏi :
- Kim Đồng ! Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ ?
Kim Đồng vội nhãy lui một bước kinh dị kêu lên :
- Lương đại ca ! Vì sao... Đại ca lại hỏi thế ?
Lương Đình Khôi vẫn không chịu buông tha :
- Thế nào ? Có phải ngươi đúng là Mỹ Linh không ?
Kim Đồng trợn mắt hỏi :
- Mỹ Linh ? Ai là Mỹ Linh chứ ?
- Ngươi cho rằng hóa trang như vậy là có thể dễ dàng lừa được mắt người khác hay sao ?
Hô hô hô hô...
Kim Đồng cất một tràng cười giòn gỉa rồi nói :
- Nghe tên thì hình như đó là một nữ nhân... Nhưng vị Mỹ Linh cô nương đó có quan hệ với Lương đại ca thế nào ?
Lương Đình Khôi cứng lưỡi không biết đối đáp thế nào.
Mỹ Linh cố ý không chịu thừa nhận hay chàng đó phán đoán sai lầm ?
Kim Đồng lại hỏi :
- Lương đại ca, Mỹ Linh đáo để là ai vậy ?
Lương Đình Khôi buột miệng trả lời :
- Đó là cừu nhân của ta !
- Không phải ! Đại ca nói dối !
Lương Đình Khôi chợt động tâm hỏi :
- Sao ngươi biết ta nói dối ?
Kim Đồng cười đáp :
- Nếu đó cừu nhân, khi gặp nhau, cho dù là hoài nghi đi nữa, nhưng nhất định phải nghiến răng nghiến lợi, mặt sát khí đằng đằng mới phải chứ ? Đằng này đại ca nói lên hai chữ Mỹ Linh một cách thản nhiên, đâu giống nói về kẻ thù ? Như vậy đủ biết đại ca nói dối.
Lập luận đó hoàn toàn hợp lý.
Lương Đình Khôi trở nên quẫn bách.
Chàng bỗng thấy dao động. Tuy vậy vẫn chưa chịu cam tâm, vẫn cố thử lần nữa :
- Ngươi không chịu thừa nhận ?
Kim Đồng chớp chớp mắt hỏi :
- Lương đại ca muốn tiểu đệ thừa nhận gì chứ ? Chẳng lẽ phải thừa nhận mình là một nữ nhân sao ?
- Thì ngươi vốn là một nữ nhân mà !
Kim Đồng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Thôi được ! Chúng ta hãy đánh cuộc với nhau một lần nữa. Nếu đại ca thắng thì điều kiện của lần đánh cuộc trước đây sẽ bị xóa bỏ, còn nếu không... Đại ca buộc phải thực hiện điều kiện này, hơn nữa còn phải chấp nhận một điều kiện khác còn khó khăn hơn... Đại ca đồng ý chứ ?
- Nhưng đánh cuộc thế nào ?
- Thì chẳng phải đại ca hoài nghi tiểu đệ là nữ nhân sao ?
Lương Đình Khôi lúng túng nói :
- Cáiđó chứng minh thế nào ?
Kim Đồng trả lời không chút do dự :
- Cực dễ ! Tiểu đệ cởi hết y phục ra là được chứ gì ?
Lương Đình Khôi đỏ bừng mặt.
Quả là chàng lâm vào tình cảnh dở cười dở khóc !
Nếu như cuối cùng chứng minh rằng Kim Đồng không phải là nữ nhân, tuy không sợ phải thực hiện điều kiện khó khăn mà đối phương sẽ đưa ra, nhưng hai lần hoài nghi sai lầm, biết ăn nói với thiếu niên này thế nào.
Đó là chưa nói đến Kim Đồng có thể có những âm mưu khó lường.
Còn trái lại, nếu thắng cuộc thì không được gì ?
Nghĩ đến chuyện sau khi cởi y phục ra chợt phát hiện đối phương là một nữ nhân, mặt chàng bỗng đỏ bừng.
Hơn nữa nếu hắn là nữ nhân thì đời nào nghĩ ra cách chứng minh đó ?
Kim Đồng giục :
- Thế nào ? Chúng ta bắt đầu chứ ?
Lương Đình Khôi hoảng hồn xua tay nói :
- Thôi thôi. Coi như ta thua cuộc ngươi...
Kim Đồng cười nói :
- Thôi thì thôi vậy ! Nhưng không tính là đại ca đã thua cuộc vì chưa chứng thực, coi như huề !
Lương Đình Khôi trấn tĩnh lại, thay đổi câu chuyện :
- Kim Đồng, ngươi giống như sơn thần thổ địa ở đây, từng nói rằng thông thuộc đến từng gốc cây ngọn cỏ trong núi này đúng chứ ?
Kim Đồng nhíu mày hỏi :
- Đúng thế.. Nhưng đại ca hỏi vậy có ý gì ?
- Ta muốn tìm một người.
Kim Đồng giẩu môi hỏi :
- Lại là Như Ngọc tỷ tỷ chứ gì ? Trong lòng đại ca bao giờ cũng nghĩ tới...
Lương Đình Khôi ngắt lời :
- Người mà ta định tìm không phải là cô ta.
- Thế ư ? Là ai vậy ?
- Là Bạch Phát Tiên Bà.
Kim Đồng mở to mắt đầy kinh dị :
- Lương đại ca muốn tìm Bạch Phát Tiên Bà ư ? Để làm gì vậy ?
- Để thỉnh giáo một việc.
- Việc gì vậy ? Đại ca có thể nói cho tiểu đệ biết không ?
- Ngươi không cần biết đó là việc gì. Chỉ nói xem làm thế nào để tìm được bà ấy là đủ.
- Lương đại ca !
Kim Đồng ngập ngừng một lúc rồi nói :
- Tiểu đệ biết hành tích của Bạch Phát Tiên Bà. Nhưng tiểu đệ lại rất sợ bà ta. Nếu vị đó biết tiểu đệ tiết lộ cho đại ca, chỉ e bà ấy không tha đâu .
- Đừng lo ! Chỉ cần ngươi nói ra bà ấy ở đâu là được chẳng cần ngươi dẫn đường, tự ta sẽ đi tìm.
Kim Đồng do dự một lát rồi miễn cưỡng trả lời :
- Bạch Phát Tiên Bà ở trong thạch động mà trước đây đại ca từng bị bọn Thiên Tinh võ sĩ dùng hỏa công buộc phải hiện thân, sau đó đấu một chiêu kiếm với Cái Thế Kiếm Vương đó !
Dừng một lát, hắn lại nói thêm :
- Có cả vong Hồn Nữ ở đó nữa !
Lương Đình Khôi gật đầu nói :
- Tốt lắm ! Ta đi đây. Một lần nữa xin cảm tạ ngươi.
Dứt lời sải bước đi ngay.
Kim Đồng gọi với theo :
- Lương đại ca ! Tiểu đệ có điều này cần nói với huynh !
Lương Đình Khôi đang rất sốt ruột, chỉ trả lời :
- Có gì để sau sẽ nói.
Rồi không quay đầu lại, gia tăng thân pháp lướt đi.
Chừng nửa canh giờ sau, Lương Đình Khôi đã thi dãy đồi hình yên ngựa, đó thấy ngọn cô phong sau dãy đồi này.
Thạch động hai tầng mà hôm trước chàng tìm thấy chiếc tráp sắt do Vong Hồn Nữ vứt lại ở ngay dưới chân ngọn cô phong đó.
Lương Đình Khôi nghĩ rằng nếu cứ tới theo sơn đạo thì sau khi vượt qua dãy đồi yên ngựa sẽ tới một thung lũng trơ trọi ngay trước thạch động rất dễ bị phát hiện.
Tuy chẳng có mục đích mờ ám gì nên không sợ điều này nhưng dù sao hành động kín đáo vẫn tốt hơn, bởi thế chàng quyết đi vòng sau lưng dãy đồi để tiếp cận sang bên tả ngọn cô phong.
Mới đi chừng một khắc, chợt thấy bên bờ khe có một tiểu thạch động.
Vùng này đa phần là núi đá nên thạch động không hiếm. Điều khiến Lương Đình Khôi chú ý không phải là bản thân thạch động mà là âm thanh quái dị phát ra từ trong đó mà chàng vừa nghe thấy.
Thoạt tiên Lương Đình Khôi chưa thể xác định được ngay đó là âm thanh gì, nghe như tiếng rên rỉ của người, nhưng cũng có thể là tiếng gầm gừ của dã thú.
Trong lòng hoài nghi, chàng đến gần tiểu thạch động lắng nghe.
Đúng là tiếng rên rỉ, giống như phát ra từ miệng người.
Trong thời gian vừa rồi đã xảy ra nhiều cuộc huyết chiến, việc có người bị thương chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng do tính tò mò mà Lương Đình Khôi muốn biết người bị thương là nhân vật nào, ai là hung thủ.
Chàng dừng trước động khẫu hỏi vọng vào :
- Vị nào ở trong thạch động thế ?
Không có phản ứng, tiếng rên rỉ cũng lặng đi.
Lương Đình Khôi hỏi thêm lần nữa :
- Trong động có người không ?
Vẫn im lặng.
Lương Đình Khôi nghĩ thầm :
- Chẳng biết trong đó là người hay thú, dù sao thì cũng chẳng quan hệ gì đến mình lúc này lại đang có việc gấp.
Chàng quay người đi được mấy bước, nhưng hình ảnh bi thảm của Tố Tố lần trước bị Từ Huy hảm hại trước ngôi lều cháy của Bạch Phát Tiên Bà hiện lên rõ mồn một trong tâm trí khiến chàng dừng lại.
Nếu người trong thạch động cũng gặp tình cảnh bi thảm tương tự thì sao ?
Thân là võ sĩ đâu thể thấy chết không cứu ?
Thế rồi chàng quay lại, tay cầm chặt chui kiếm đề phòng bất trắc, thận trọng tiến vào thạch động.
Bên trong tối mờ mờ,Lương Đình Khôi nhìn kỹ mới phát hiện thấy một người nằm cách động khẫu hơn trượng.
Không nghĩ ngợi lâu, chàng liền bước lại gần cúi xuống xem.
Đó là một lão nhân tóc đã hoa râm, râu dài phơ phất nằm cuộn lại một cách thiếu tự nhiên, toàn thân thỉnh thoảng lại run lên. Miệng phát ra tiếng rên đau đớn nhưng cố sức ghìm cho thanh âm nhỏ lại.
Có lẽ lão nhân bị trọng thương hoặc đau bệnh gì cấp chứng.
Lương Đình Khôi quỳ xuống trước mặt lão nhân hỏi :
- Lão trượng sao thế ?
Bấy giờ chàng mới nhận rõ mặt đối phương.
Diện mạo lão nhân trông tinh anh khớ khỏi, nhưng sắc mặt đã tái mét đi, mắt sáng rực như đang lên cơn sốt, răng nghiến chặt để khỏi phát ra tiếng rên, thần sắc trông vô cùng đau đớn.
Lương Đình Khôi lặp lại câu hỏi :
- Lão trượng gặp chuyện gì vậy ?
Lão nhân bỗng thều thào nói :
- Không... Việc gì. Ngươi... Đừng đến gần ta !
Lương Đình Khôi bỗng sững sốt.
Rõ ràng lão nhân đang cần giúp đở, thế mà bảo không việc gì, lại không muốn người khác đến gần là nghĩa lý gì chứ ?
- Lão trượng ! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ?
- Lão phu... Sắp chết rồi !
Đã đành là thế nhưng có ai lại cam lòng khoanh tay chờ chết ? Ít ra cũng phải biết nguyên nhân vì sao và tìm cách cứu chữa chứ ?
Chàng...

<< 1 ... 30 31 32 33 34 ... 42 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status