* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Huyết Thư Cực Hay Full Chap

?
Từ điều nghi vấn này, Lương Đình Khôi chợt nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của đối phương, tin chắc rằng lão thợ săn này nhất định ẩn tàng nội công thâm hậu, ắt chẳng phải là thợ săn bình thường !
Chỉ trong thời gian ngắn mười mấy ngày qua, nhân sự xuất hiện của Huyết Thư mà ở Phục Ngưu Sơn xảy ra nhiều trận gió tanh mưa máu, không ít nhân vật ngưu quỷ xà thần tụ tập về đây.
Đối với phu thê lão thợ săn này tất phải có vấn đề.
Ngay từ đầu Lương Đình Khôi đã sinh nghi vấn, thứ nhất là thợ săn mang theo thê tử vào nơi hoang sơn cách thôn xóm tới mười mấy dặm này làm gì ?
Tiếp đến là nước da trắng trẻo của trung niên phụ nhn.
Một nữ nhân quê mùa hàng ngày tất bật với công việc đồng áng không thể có nước da như thế.
Rồi ánh mắt đáng sợ của lão thợ săn và thanh bảo đao...
Nghi vấn, nhưng Lương Đình Khôi không để lộ ra nét mặt, ánh mắt nhìn vào con đao cũng thu liễm lại rất nhanh.
Phương đại nương bằng động tác thành thạo cắt thịt xếp vào dĩa, chẳng bao lâu bàn ăn được dọn ra.
Lương Đình Khôi mới nhìn nước miếng đã ứa ra, bụng réo lên tưởng chừng không sao chịu nổi.
Thức ăn có tới bốn năm món đều được chế ra từ thịt rừng là khô nai nướng, gà lôi rán, thịt chồn ướp hương, thơm phức và khéo chẳng kém gì trong các khách điếm, ngay cả lúc thường cũng hiếm khi được thưởng thức chứ đừng nói trong lúc bụng đói ngấu và nhất là sau mười mấy ngày chỉ dùng lương khô và quả rừng !
Không chỉ thức ăn thịnh soạn mà còn có cả rượu, nguyên một bình rượu vẫn còn nguyên dấu niêm !
Lão thợ săn mở nút bình rót ra bát lớn, cười nói :
- Mời Lương thiếu hiệp ! Trong núi không có gì đải khách, xin dùng tạm mấy thứ đạm bạc của lâm tuyền.
Lương Đình Khôi đáp :
- Phương lão trượng quá khách sáo. Thế này là quá thịnh soạn rồi.
- Quá khen !
Rồi bưng chén lên :
- Mời thiếu hiệp
- Tại hạ xin cung Phương lão trượng !
Hai người bưng chén uống cạn.
Chủ khách bắt đầu thù tạc, lão thợ săn họ Phương tỏ ra rất hào phóng hiếu khách, bảo nương tử mang thêm rượu thịt bỏ đầy bàn, còn mình luôn tay rót rượu gắp thịt.
Thấy thái độ của chủ nhân thực tâm như vậy Lương Đình Khôi cũng không khách sáo nữa.Lại thêm gần cả tháng trời không được bữa nào cho ra hồn, nay gặp bữa cơm ngon, thái độ của chủ nhân lại thật tình, chàng ăn uống mỗi lúc một tự nhiên hơn.
Câu chuyện giữa chủ khách cũng rồm rả dần theo chén rượu.
Rượu quá tam tuần, Phương lão đưa ống tay áo quẹt ngang bộ râu dê, khà một tiếng ra vẻ khoái trá rồi hỏi :
- Nghe nói trong núi này có rất nhiều cao thủ võ lâm tụ tập để tranh giành bảo vật, chẳng hay tiểu ca có phải tới đây cũng vì chuyện đó không ?
Lương Đình Khôi lắc đầu :
- Không ! Tại hạ hạ quả thật vào núi tìm người.
Bấy giờ Phương lão mới truy vấn :
- Tiểu ca tìm ai vậy ?
Lương Đình Khôi không thể nói sự thật, chỉ trả lời :
- Tại hạ tìm một vị bằng hữu quen biết trước đây hiện sống ở trong núi này.
Lão thợ săn à một tiếng rồi ngoảnh vào gọi vợ :
- Nương tử ! Mang thịt chồn hương mới hầm lên đây, và mang thêm một vò rượu nữa !
Phương đại nương dạ một tiếng, rồi nhanh nhẹn thái thịt.
Lương Đình Khôi khuyên can :
- Lão trượng ! Uống thế đủ rồi !
Tuy nói thế nhưng trong lòng lại rất cảm kích.
Lão thợ săn cười nói :
- Tiểu ca. Chồn hương chẳng mấy khi săn được đâu. Loài thịt tươi như thế ở các trấn thành rất hiếm. Đó là tiểu ca gặp may đấy ! Chúng ta phải uống một bữa thật say mới được !
Lương Đình Khôi không biết nói gì hơn đành im lặng.
Chỉ chốc lát, rượu thịt lại được tiếp tục mang lên.
Lão thợ săn rót đầy chén, thái độ mỗi lúc càng thêm thân mật và phóng khoáng, cười khà khà nói :
- Nào Lương thiếu hiệp ! Người dân miền núi thường rất mến khách, tệ cư được thiếu hiệp quang lâm thật vinh hạnh. Hôm nay phải tận say mới được !
Hai người lại cạn chén.
Thịt chồn hương quả là rất ngon, vừa thơm vừa ngọt, cứ muốn giữ mãi ở đầu lưỡi mà không muốn nuốt.
Những nổi nghi vấn về thanh bảo đao và liên quan đến phu thê lão thợ săn, Lương Đình Khôi đã quên mất từ lâu .
Nhiều ngày mới được một bữa ăn khoái khẫu nên sự giữ gìn có phần hạn chế, cho đến khi phát hiện thấy mắt mình nhìn một thành hai thì đã say rồi, tuy vậy vẫn còn ý thức được, cáo lỗi không uống nữa.
Phương lão cố ép :
- Uống tiếp đi chứ tiểu ca...
Lương Đình Khôi từ chối :
- Lão trượng, tại hạ... Thật đã say rồi.
Lão thợ săn cười kha kha nói :
- Say ư ? Tiểu ca chỉ đùa ? Một người trai trẻ như tiểu ca chẳng lẽ không hơn một lão đầu hay sao ?
- Phương lão trượng tửu lượng hơn người, tại hạ cam bái hạ phong thôi !
Ha ha. Ha ha...
Lão thợ săn cười dài một tràng đắc ý, còn uống thêm một bát to nữa, phải thừa nhận tửu lượng lão ta thật kinh nhân.
Lương Đình Khôi đứng lên định cáo từ chợt thấy trời đất quay cuồng vội tỳ vào mép bàn ngồi trở xuống.
Lúc này chàng mới hối hận. Hiện trong núi là nơi tàng long phục hổ, nguy cơ rình rập khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp điều bất trắc, lẽ ra phải bảo trọng không được say mới phải.
Lão thợ săn nhẹ giọng nói :
- Tiểu ca say thật rồi ư ?
Lương Đình khôi líu ríu đáp :
- Dạ... Say rồi...
Bấy giờ chàng chỉ muốn tìm nơi nào yên tĩnh nằm ngủ một giấc.
Đột nhiên Lương Đình Khôi có cảm giác như tấm phản kê sát tường lay động, kinh ngạc nghĩ thầm :
- Chẳng lẽ mình say đến thế hay sao ?
Giụi mắt nhìn kỹ lại thì thấy tấm phản tự động tách ra để lộ một động khẫu, có một bạch y nhân từ động khẫu bước ra.
Lương Đình khôi kinh dị thốt lên :
- Bạch Y Truy Hồn !
Nổi kinh dị làm mồ hôi toát ra, cơn say bớt đi ba bốn phần.
Làm sao Bạch Y Truy Hồn xuất hiện ở đây ? Hơn nữa lại ở trong mật thất của ngôi lều thợ săn này ?
Chẳng lẽ đây là nơi cư ngụ của lão ta và phu thê người thợ săn tự nhận là họ Phương này đều là thủ hạ của lão.
Lão thợ săn rời ghế đứng lên, cùng lúc đó Phương đại nương lướt tới nhanh đến không ngờ, đứng bên cạnh trượng phu.
Bạch Y Truy Hồn bước ra khỏi mật thất.
Lương Đình Khôi chợt phát hiện ra đó không phải là mật thất mà đúng hơn là một thạch động, phên tường phía sau nhà tựa vào vách đá. Mép thạch động từ ngang mặt phản trở xuống ăn sâu vào trong, nếu tấm phản nằm nguyên thì không sao phát hiện được.
Lão thợ săn trầm giọng hỏi :
- Hai vị biết nhau sao ?
Lương Đình Khôi gật đầu :
- Dạ... Có gặp nhau mấy lần.
Chàng lại chú mục nhìn Bạch Y Truy Hồn, nhưng chỉ một lát, nhân ảnh hóa thành hai !
Lão thợ săn hỏi tiếp :
- Tiểu ca biết lai lịch vị đó không ?
- Không biết. Lão trượng... Làm sao vị đó lại ở đây ?
- Cũng là khách nhân trọ nhờ thôi !
Rồi lão ta lúc ánh mắt sắc lạnh nhìn Lương Đình Khôi hỏi :
- Tiểu ca vừa gọi Bạch Y Truy Hồn, có phải đó là danh hiệu của vị kia không ?
- Tại hạ chỉ người đó tự xưng như thế.
Bạch Y Truy Hồn chậm rãi bước ra giữa phòng.
Lương Đình Khôi nỗ lực trấn áp cơn say, đứng dậy, chếnh choáng rời khỏi căn bàn tới trước mặt Bạch Y Truy Hồn, lảo đảo một lúc mới giữ được trầm ổn, khề khà nói :
- Các hạ... Cũng tới đây... Làm khách ư ?
Lưỡi chàng cử động rất khó nhọc, bởi thế thanh âm líu lại thật khó ng.
Hai người lúc đó chỉ cách nhau có ba bước, chẳng biết Bạch Y Truy Hồn có nghe hay không nhưng chỉ đứng im lặng nhìn chàng như chưa hề quen biết.
Lương Đình Khôi ngạc nhiên nghĩ thầm :
- lão quái vật này hôm nay sao thế ? Mấy lần trước tỏ ra vồn vả đến thế kia mà... Chẳng lẽ lão ta nghi ngờ phu thê trong lều này ?
Bỗng chàng phát hiện thấy ánh mắt của Bạch Y Truy Hồn nhìn mình sắc lạnh như mũi dao đầy thù hận, chợt nhớ lại mấy lần trước gặp nhau, tuy chàng chưa biết gì về lai lịch của đối phương, thậm chí không biết diện mục thực nhưng thấy thái độ của Bạch Y Truy Hồn khi nào đối với mình cũng thân thiện.
Làm sao bây giờ thái độ của lão ta khác thường như thế !
Phương đại nương bỗng nắm chặt tay trượng phu, sợ hãi kêu lên :
- Đương gia. Chẳng lẽ họ là cừu nhân của nhau ?
Lão thợ săn gật gù đáp :
- Xem ra có lẽ như thế thật !
Phương đại nương càng nép sát vào người chồng, lo lắng nói :
- Đương gia ! Đừng để họ đánh nhau trong lều. Nếu làm sập đi, chúng ta biết lấy gì mà ở ?
Lão thợ săn ấp a ấp úng nói :
- Cái đó... Cái đó...
Phương đại nương thấy trượng phu mình nhu nhược như thế, hình như cho rằng mình phải có trách nhiệm đứng ra làm chủ, liền cao giọng nói :
- Hai vị khách nhân ! Nếu muốn đánh nhau xin hãy ra ngoài sân !
Bạch Y Truy Hồn vẫn nhìn Lương Đình Khôi với đôi mắt nẩy lửa, chân tay động đậy như muốn động thủ ngay.
Chàng chăm chú nhìn Bạch Y Truy Hồn, cơn say giảm mất mấyphần nữa, bụng nghĩ thầm :
- Xem ra hắn đã lộ rõ sự thù địch. Đã mấy lần hắn khẩn khoản biểu lộ tình thân hữu với mình, tại sao bây giờ thái độ lại thay đổi hẳn đi như vậy ? Nhưng cũng phải thôi, có lẽ hắn đã đoán ra điều gì đó về chuyện Huyết Thư mấy hôm nay máu đã đổ quá nhiều, lòng người đổi thay cũng không hiếm, dù Bạch Y Truy Hồn có chuyển bạn thành thù cũng không đáng ngạc nhiên, huống chi song phương chưa thể nói là tình thân hữu ?
Bạch Y Truy Hồn bước dấn lên một bước, ánh mắt nhìn chàng hiện sát cơ.
Phương đại nương hoảng sợ khẫn cầu :
- Hai vị xin...
Lương Đình Khôi nghĩ nhanh trong đầu, mới rồi mình đã nhận tấm thịnh tình của người ta, thật không nên để căn lều thành đấu trường...
Nghĩ thế, chàng liền bước ra khỏi phòng.
Ra đến giữa sân, Lương Đình Khôi liền quay lại. Tuy đầu vẫn còn choáng váng nhưng cơn say đã giảm đi không ít.
Bạch Y Truy Hồn theo ra sân, đứng đối diện cách chừng năm bước.
Lương Đình Khôi cất tiếng hỏi :
- Các hạ làm sao thế ?
Bạch Y Truy Hồn vẫn không nói gì, chỉ ánh mắt so với lúc ở trong lều trông càng đáng sợ hơn, chẳng những đầy vẻ thù địch mà còn thấp thoáng sát cơ.
Lương Đình Khôi chột dạ nghĩ thầm :
- Hay đối phương biết bí mật về chiếc tráp sắt và Huyết Thư, cho rằng mình giấu giếm mà tức giận như thế ? Rất có khả năng...
Lão thợ săn họ Phương đứng ngay giữa cửa phòng nhìn ra, vẻ mặt trông rất kỳ quái không hiểu lão ta đang nghĩ gì.
Lương Đình Khôi vừa vận công phòng bị, vừa hỏi :
- Các hạ có chuyện gì sao không nói rõ ra ?
Bạch Y Truy Hồn bỗng cất tiếng :
- Ta muốn giết ngươi ?
Trước đây giọng lão ta the thé rất khó nghe, nhưng bây giờ có lẽ vì quá kích động nên nghe hoàn toàn như giọng của nữ nhân !
Lương Đình Khôi đã lường trước tình huống này, nhưng vẫn nhíu mày hỏi :
- Giết tại hạ... Vì sao chứ ?
Bạch Y Truy Hồn nghiến răng đáp :
- Phục cừu !
Lương Đình Khôi lại càng sững sốt :
- Phục cừu ? Nhưng cừu hận từ đâu ra chứ ?
Bạch Y Truy Hồn trả lời một cách khó hiểu :
- Đó là ta cần giết ngươi !
Lương Đình Khôi trầm tĩnh nói :
- Theo tại hạ thấy thì giữa chúng ta vô cừu vô oán. Muốn giết người thì cần có lý do. Giết tại hạ cũng được, nhưng trước hết xin các hạ nêu lý do đã !
Bạch Truy Hồn nói quanh :
- Lý do là phục cừu !
- Nhưng cừu hận nào mới được chứ ?
Bạch Y Truy Hồn không nói gì, bất thần bổ tới như tia chớp.
Lương Đình Khôi vội vàng nhãy tránh sang một bên.
Bạch Y Truy Hồn vừa bổ tới không trúng, quay lại tiếp tục xông vào.
Lương Đình Khôi nghĩ nhanh :
- Nhân vật này không phải tầm thường, mình lúc này lại chưa tỉnh hẳn, nếu không dùng kiếm pháp thượng thừa khống chế đối phương ngay từ đầu chỉ e càng về sau càng khó đối phó !
Nghĩ đoạn chàng chuẩn bị thi triển Lôi Đình kiếm pháp.
Nhưng nghĩ rằng Bạch Y Truy Hồn trước đây có tình hữu hảo với mình, nay thái độ bỗng thay đổi, rất có thể chỉ là sự hiểu lầm, vì thế chàng cứ để nguyên trường kiếm trong vỏ đối địch.
Vừa lúc Bạch Y Truy Hồn lại lao tới lần nữa.
Lôi Đình kiếm pháp là kiếm thuật quán cổ tuyệt kim, chỉ mới dùng có nửa thức đã có ngay hiệu dụng !
Chỉ nghe "keng" một tiếng, Bạch Y Truy Hồn lùi lại hai bước. Vì đeo mặt nạ nên sắc mặt không biết có biểu hiện thế nào, nhưng chỉ nhìn ánh mắt thất thần cũng biết lão ta vô cùng kinh hãi.
Lương Đình Khôi cũng ngạc nhiên không kém.
Vừa rồi rõ ràng, Bạch Y Truy Hồn dùng tay không, chẳng biết chiếc bạch chiết phiến lão ta vứt ở đâu, tại sao vừa rồi phát ra âm thanh giống như tiếng thép chạm nhau ?
Bạch Y Truy Hồn lại nghiến răng lao vào lần nữa.
Lương Đình khôi vẫn dùng chiêu cũ đối địch nhưng có biến chiêu, kiếm vẫn chưa tuốt vỏ, cố tình trùng diễn tình trạng vừa rồi, chỉ chăm chú quan sát xem trong tay đối phương dùng binh khí gì mà phát ra âm thanh đó.
Lại nghe "keng" một tiếng thứ hai.
Lần này Lương Đình Khôi đã phát hiện được bàn tay Bạch Y Truy Hồn cầm một mũi chủy đao ẩn hiện trong ống tay áo rộng.
Trước đây tuy thấy đối phương cầm bạch chiết phiến nhưng chàng chưa từng trông thấy lão ta xử dụng chiết phiến thế nào.
Bạch Y Truy Hồn dùng chủy đao đối địch, đó là phát hiện đầu tiên.
Trên giang hồ đều biết rằng Bạch Y Truy Hồn bận y phục trắng, mọi vật dụng đều trắng, và không biết bao nhiêu cao thủ đã bỏ mạng bởi chiếc bạch chiết phiến của lão sát tinh này, nhưng chưa nghe ai nói lão ta sử dụng chủy đao cả.
Chẳng lẽ có điều bí ẩn gì ?
Bạch Y Truy Hồn lại bị bức lùi hai bước, ánh mắt nhìn Lương Đình Khôi trông lại càng đáng sợ.
Nhìn ánh mắt đó, Lương Đình Khôi biết rằng mình không thể nhân nhượng tiếp được nữa.
Soạt một tiếng, trường kiếm tuốt khỏi bao, lưỡi kiếm phản chiếu ánh thái dương phát xạ muôn ánh hào quang...
Tuy đã sẵn sàng cho cuộc huyết chiến nhưng Lương Đình Khôi vẫn thấy có gì đó chưa được thỏa đáng. Đáng lẽ sự việc này không thể xảy ra và không có lý do gì để phát sinh tranh chấp cả.
Đối phương chỉ nói hai chữ phục cừu lại không chịu giải thích đó là cừu hận nào, điều đó thật khó hiểu.
Đương nhiên đã là người trong giang hồ thì buộc lòng phải chấp nhận đối mặt với cừu gia, nhưng việc gì cũng cần phải rõ ràng minh bạch.
Với danh đầu của Bạch Y Truy Hồn, việc phục cừu chẳng có gì đến nổi phải giấu giếm làm ra vẻ thần bí thế này.
Nếu nói rằng đối phương chỉ vì chuyện chiếc tráp và Huyết Thư, mặc dù không nói thẳng ra thì ít nhất cũng nên nói câu xa xôi gì chứ ? Đằng này chỉ lẳng lặng xông vào đánh bừa...
Lương Đình Khôi vẫn chưa chưa cam tâm, tiếp tục truy vấn :
- Các hạ nói hai chữ phục thù, tại hạ quyết không tiếp thụ !
Bạch Y Truy Hồn cất giọng lanh lảnh :
- Ngươi buộc phải tiếp thụ !
- Nhưng ít nhất các hạ phải nói rõ đó là cừu hận gì, thời gian và địa điểm phát sinh và do ai gây ra chứ ?
Bạch Y Truy Hồn vẫn cứ khăng khăng :
- Chẳng nhiều lời vô ích ! Chỉ cần biết rằng ta nhất định phải giết cho bằng được ngươi là đủ !
Lương Đình Khôi để ý rằng cả thanh âm lẫn khẫu khí của người này hoàn toàn không giống Bạch Y Truy Hồn từng nhiều lần đàm thoại với mình. Và chứng cứ hùng hồn nhất là người này đích thực là nữ nhân !
Chàng chợt nghĩ ra một điều rằng bây giờ đối phương đang chủ động khiêu chiến, đó là cơ hội rất tốt để vạch rõ diện mục thực.
Không ít lần chàng hoài nghi lai lịch, động cơ và mục đích của đối phương. Nhất là thái độ khó hiểu của nhân vật đó đối với chàng.
Đằng sau tấm mặt nạ kia là diện mục thực của nhân vật nào ?
Đó có chủ định, chàng không hỏi gì nữa.
Lương Đình Khôi thi triển thủ thức cổ quái, kiếm hơi chúc mũi xuống.
Bấy giờ Phương đại nương cũng đã ra trước cửa đứng bên cạnh lão thợ săn chăm chú nhìn ra trường đấu.
Bạch Y Truy Hồn thét lên một tiếng chói tai, lần thứ ba nhãy bổ vào Lương Đình Khôi, thân pháp mau lẹ, động tác chuẩn xác, góc độ xuất thủ hết sức thích hợp cho việc sử dụng chủy đao để sát thương.
Hiển nhiên có thể thấy rõ nhân vật này là một cao thủ chơi chủy đao thượng thặng !
Giá như Lương Đình Khôi chưa luyện thành tuyệt chiêu Lôi Đình kiếm pháp, việc đối phó với kỳ chiêu này không phải là chuyện giản đơn.
Nhưng bây giờ tình huống đã không phải thế.
Kiếm chiêu thần kỳ công xuất.
Chỉ thấy ánh kiếm loé lên, mũi trường kiếm đã chỉ vào ngực Bạch Y Truy Hồn chỉ cách không đầy hai tấc !
Lúc này Bạch Y Truy Hồn cũng đã chỉ mũi chủy đao vào ngực chàng, nhưng kiếm dài đao ngắn, dù cố sức bao nhiêu cũng không sao chạm tới được đối phương trước khi bị mũi kiếm cắm sâu vào ngực.
Với khoảng cách đó thoát được khỏi mũi kiếm mà không trúng thương là hoàn toàn mộng tưởng.
Aaa !
Đó là tiếng la kinh hãi đồng thời phát ra từ miệng phu thê Phương đại nương.
Lương Đình Khôi đã có ý đồ từ trước nên không chậm trễ, chân phải bước lên, tay trái nhanh như điện chớp vung trảo chộp vào mặt Bạch Y Truy Hồn.
Sau tiếng kêu thảng thốt, chiếc mặt nạ rơi xuống lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ đẹp như thiên tiên.
Lương Đình Khôi rúng động toàn thân giống như bị sét đánh ngang đầu "a" lên một tiếng vô cùng kinh dị rồi lùi bốn năm bước há hốc mồm miệng đứng ngẩn người như hóa đá !
Chuyện gì khiến chàng kinh hoàng đến thế ?
Cho dù nằm mộng, chàng cũng không sao ngờ được rằng Bạch Y Truy Hồn lại chính là Lê Như Ngọc, người mà chàng đêm tơ ngày tưởng, bao nhiêu lần giáp mặt mà không hề nghi ngờ rằng đó chính là nàng !
- Lê cô nương !
Chẳng những giọng chàng run run mà toàn thân cũng run lên.
Đôi má mịn màng của Như Ngọc tái xanh, sự hận thù trong ánh mắt không hề giảm bớt...
Nàng nghiến chặt răng nhìn chàng, giống như giữa hai người có mối thâm cừu đại hận không thể nào hóa giải.
Lương Đình Khôi bỗng thấy trong lòng bấn loạn, đầu óc rối tung.
Không ngờ từ ngàn dặm đến đây với bao hoài vọng ấp ủ mong giáp mặt để tỏ bày bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu dự định và ước mong.
Thế mà nay phải đối mặt với sự thật phũ phàng. Người trong mộng của chàng đã biến tình thành hận !
Nhưng hận là do đâu phát sinh chứ ?
Bất luận nghi vấn thế nào, nhưng sự thật đã rành rành trước mắt không sao phủ nhận được.
Nơi nào xuất hiện Huyết Thư thì ở đó có thể tìm thấy Như Ngọc. Câu đó do chính nàng nói ra và sự thực chứng minh là không giả.
Nàng đã gặp chàng không chỉ một lần, nhưng chưa bao giờ biểu lộ tình ý, cho dù chỉ gợi ý xa xôi.
Nhưng có thật không gợi ý ?
Đột nhiên chàng nghĩ ra một điều : Đây hoàn toàn không phải Bạch Y Truy Hồn trước đây, cũng hoàn toàn không phải Như Ngọc trong lốt Bạch Truy Hồn đã tỏ lòng ưu ái với mình, hai lần bày tỏ mong muốn giữa song phương hình thành quan hệ hữu hảo.
Chàng lại lớn tiếng gọi :
- Lê cô nương !
- Ai là Lê cô nương ?
Giọng nàng đúng thật là giọng...

<< 1 ... 29 30 31 32 33 ... 42 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status