* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Giang Nam Oán Lục Cực Hay Full Chap

chắc là tên giả?
chàng giật mình, gượng cười :
- Tiền bối quả là thần nhân! Vãn sinh đích thực là Văn Tuấn Hạc ở Văn gia bảo đây Đến lượt Hồ Tinh nhẩy nhổm lên:
- Không lê bang chủ Hoài Hạc Bang là kẻ giả mạo?
Chàng biết lão là người tinh minh, thông thái nên thố lộ tâm sự, nhờ lão gở rối cho:
- Đúng thế! Vãn sinh còn đoán ràng người ấy là đại ca Văn Tuấn Thu"
Cù lão hỏi thêm:
- Vậy lời tố cáo kia có phải là sự thật hay không?
chàng gật đầu xác nhận:
- Bốn năm trước, Hoàng Diện Thái Tuế Nhâm Bá Linh đã tiết lộ việc này cho vãn sinh biết. Sau đó ông ta bị bọn Hoàng Sơn Nhị Quỷ đánh rơi xuống Hoàng Hà, không rõ số sanh tử thế nào?
Cù Sở Hòa vốn là kẻ hiếu kỳ số một võ lâm, gặp nan đề phải giải cho ra. Vì vậy lão vô cùng thích thú trước vụ án bí ẩn của nhà họ Văn. Lão trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi:
- Thế trong bốn năm nay, công tử lưu lạc phương nào?
Biết lão tinh ranh như hồ ly, chàng đành thú thực :
- vãn sinh cùng ôn tiểu thư trên đường đến Huyền Không Tự để tìm Hằng Sơn Thiền ông thì bị Chấp Pháp Nhị Tướng của Thiên Độc Giáo chặn lại. Họ đánh bay vãn sinh xuống vực thẳm rồi bắt ôn tiểu thư về Nghi Xương. Vãn sinh may mắn thoát chết, nhưng mãi đến nay mới thoát khỏi vực sâu Tuy chàng không nói rõ việc mình gặp kỳ duyên nhưng Cù lão cũng đoán ra.
Nếu không, chàng chẳng thể nào trở lại nhân gian. Lão cười khà khà:
- Họa trung đắc phúc, xin chúc mừng công tử"
Bỗng lão ngớ người suy nghĩ, rồi hồ hỡi nói:
- Lão phu võ đoán rằng công tử đã kể cho ôn tiểu thư nghe nội tình Văn gia bảo? Nếu đúng vậy thì gã Hoài Hạc bang chủ kia có thể chính là nàng ta. Cái tên Hoài Hạc chẳng phải là để tưởng nhớ đến công tử đó sao?
Tuấn Hạc mừng rỡ:
- Vãn sinh cũng nghĩ như vậy nhưng không dám chắc"
Cù lão mỉm cười :
- Đầu tháng năm tới đây, cả Thiết Long lẫn Hoài Hạc Bang chủ đểu có mặt ở Võ Đang Sơn, công tử cứ đến đấy tất sẽ rõ nội tình.
Tuấn Hạc cảm tạ, gọi tiểu nhị tính tiền rồi cáo biệt Hồ Tinh.Thấy lão già nua cô độc áo rách không người vá, Tuấn Hạc cung kính nó i :
- Còn tiền bối, tiền tài như phấn thổ, nhân nghĩa tợ thiên kim. Mong tiền bối nhận chút lòng thành của vãn sinh.
Nói xong, chàng đặt ba tấm tiền giấy trăm lượng bạc xuống bàn.
Cù Sở Hòa chua chát hỏi:
- Dung mạo lão phu gian xảo, hèn hạ như vậy mà công tử không chán ghét sao?
Tuấn Hạc chỉnh sắc :
- Khổng Phu Tử có tướng ngũ lộ xấu xí Lão Tử thì mộc mạc, quê mùa, thô thiển như cây khô! Sao có thể nhìn dung mạo mà xét đoán con người? Hình dáng xấu đẹp tròn vuông là do tự nhiên ban cho, nhưng ai cũng sẵn có cái thiện căn trong tâm. Tiền bối một đời bôn ba vì chuyện của thiên hạ, không màng lợi lộc, vãn sinh hết lòng ngưỡng mộ.
Vạn Bác Hồ Tinh vỗ bàn khoan khoái:
- Sinh ra ta là cha mẹ nhưng hiểu ta chỉ có mình công tử. Lão phu xin đem tấm thân tàn này theo hầu vậy"
Biết lão là người tài trí, Tuấn Hạc phấn khởi vòng tay:
- Được tiền bối di theo dạy bảo, vãn sinh vui mừng khôn xiết "
Hai người vui vẻ rời tửu lâu, mua ngựa rồi lên đường xuôi Nam. Tiểu Bạch quen tính nghịch ngợm, cứ nhảy từ con tuấn mã này sang con kia, Tuấn Hạc hòa nhã noi:
- Tiểu Bạch! Hãy ngồi im, đừng làm ngựa sợ"
Thần Viên lập tức ngoan ngoãn ngồi sau lưng chàng. Cù Sở Hòa thấy con vượn thông hiểu tiếng người, lão suy nghĩ miên man. Cuối cùng, không dằn được tính tò mò, lão cất tiếng:
- Văn công tử, lão phu nhớ ra một cố sự võ lâm, cách nay đã mấy chục năm, đó là một vị đại kỳ nhân có danh hiệu Cuồng Kiếm Thần Y. ông ta có nuôi một con vượn trắng như Tiểu Bạch đây. Dám hỏi sư thừa của công tử?
Tuấn Hạc mỉm cười gật đầu:
-Đúng vây! Người ấy chính là tiên sư"
* * *
Tám ngày sau, khi bọn Tuấn Hạc đến thành Lạc Dương thì nghe tin Thanh Long Tử qua đời vì tẩu hỏa nhập ma. Vụ án Văn gia bảo đành phải hoãn lại chờ bầu tân minh chủ.
Vạn Bác Hồ Tinh liền bàn:
- Nếu vậy, công tử cứ về Văn gia bảo xem thái độ Thiết Long thế nào. Lão phu sẽ đi Chiết Giang dò xem bang chủ Hoài Hạc Bang là ai. Đệ tử Cái Bang sẽ giữ liên lạc giữa hai chúng ta.
Lão trao cho chàng một đồng tiền cổ để làm tín vật điều động bọn hóa tử. Hồ Tinh chua xót nó i :
- Tiền nhiệm bang chủ vì tham vinh hoa phú quý nên đã phục vụ quân Mông Cổ Vì vậy sau khi cuộc chiến kháng nguyên thành công, các môn phái khác đều được tuyên dương và tự do phát triển, duy chỉ có Cái Bang là mất cả tông môn.
Tuy nhiên, anh em vẫn âm thầm duy trì bang hội.
Tuấn Hạc an ủi lão :
- Cái Bang có truyền thống trượng nghĩa, trung liệt từ mấy trăm năm nay, đâu thể vì lỗi lầm của một đời bang chủ mà tiêu diệt được? Sau này tất có ngày trùng hưng trở lại được.
Hai người rời Lạc Dương, đồng hành thêm mấy trăm dặm nữa, đến tận Tín Dương mới chia tay.
Cuối tháng năm, Tuấn Hạc về đến Lư Lăng. Tòa Văn gia bảo thân yêu vẫn sừng sững đứng bên dòng sông Lư Giang trầm lặng.
Cửa bảo đóng kính, chàng xuống ngựa nắm song sắt đập vào cánh cửa gỗ. Lát sau, Trương tổng quản chạy ra, ngỡ ngàng nhìn chàng trai trẻ. Lão đã già đi, mắt mũi kèm nhèm nên chẳng thể nhìn ra nhị công tử. Gia dĩ, chàng đã khác xưa rất nhiều Bộ râu mấy ngày không cạo càng khiến gương mặt thêm xa lạ.
Câu đầu tiên mà chàng hỏi là:
- Xin hỏi Nhâm đại thúc có mặt ở đây không?
Trương lão buồn rầu đáp :
- Bốn năm trước, lão ta đưa nhị công tử lên kinh thi Hội, cuối cùng chẳng thấy trở ve.
Tuấn Hạc thầm thương cho Hoàng Diện Thái Tuế nhưng lại yên tâm vì việc này phù hợp với kế hoạch đã định. Chàng cười b ảo :
- Trương lão không nhận ra Hạc nhi sao? Ta là nhị công tử đây"
Trương Phúc kinh hãi, trợn mắt nhìn cho kỹ rồi ré lên:
- Nhị c ông tử "
Lão ôm chàng khóc dài:
- Trời cao có mắt nên công tử còn sống. Bốn năm qua, Văn gia bảo buồn như có đám ma.
Tuấn Hạc vỗ về lão :
- Trương lão đừng khóc nữa, để ta vào xem có ai nhận ra ta không?
Chàng trao cương ngựa cho lão rồi đủng đỉnh bước vào. Thiết Long Văn Chí Lãm và Hà nhị nương đang ngồi trên bàn bát tiên ở giữa đại sảnh. Bước chân Tuấn Hạc quá êm ái nên họ chẳng hề phát hiện.
văn bảo chủ thì thờ thẩn nhìn qua song cửa phía Tây ngắm ánh hoàng hôn thoi thóp Gương mặt ông hốc hác, đầy vẻ buồn phiền. Hà Tú Chân cặm cụi khâu va.
Tuấn Hạc bước đến gần họ mới nhận ra. Thiết Long ngỡ ngàng nhìn khách, đôi mắt ánh lên niềm nghi hoặc và hân hoan vô hạn. Cuối cùng, từ đôi mắt hổ trào ra những giọt lệ. Thiết Long thất thanh:
- Hạc nhi "
Tuấn Hạc nhìn thấy tất cả. Chàng biết ông ta thực lòng yêu mến mình. Người này chẳng thể là Văn Chí Khải được"
Chàng sụp xuống khó c :
- Hài nhi bái kiến phụ thân và nhị nương"
Thiết Long lao đến ôm chặt lấy chàng, bật cười vang dội:
- ôi hoàng thiên! Ta đội ơn người"
Hà nhị nương cũng khó c . Nàng chẳng thể chạy đến ôm lấy Tuấn Hạc vì chàng đã cao bằng Thiết Long. Tú Chân nghẹn ngào nói:
- Hạc nhi ! Ta tưởng rằng ki ếp này không còn được gặp con nữa.
Thiết Long kéo chàng về bàn rồi quát vang:
- Trương tổng quản đâu, mau chuẩn bị đại yến mừng nhị công tử"
Trương lão đã biết trước và thông báo các gia nhân nên mọi người kéo lên sảnh chúc mừng. Lát sau, họ ùa xuống bếp, chuẩn bị yến tiệc.
Họ đi cả rồi mới có một đứa bé gái độ ba tuổi chạy ra. Dường như nó đang ngủ và bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào.
Thiết Long nhấc bổng cô bé lên cười khanh khách:
- Hạc nhi, tiểu nha đầu này là em ngươi đấy! Tên nó là Uyển Lan"
Lan nhi tròn mắt nhìn Tuấn Hạc rồi bập bẹ:
- Phụ thân! Chẳng phải đây là nhị ca mà người vẫn thường nhắc đến?
Thiết Long gật đầu, trao nó cho Tuấn Hạc. Lan nhi bụ bẩm, xinh đẹp như trong tranh, khiến chàng sinh lòng yêu mến.
Lan nhi ôm cổ chàng thủ thỉ:
- Nhị ca đi đâu không chịu về làm phụ mẫu sầu khổ, chẳng ngày nào vui vẻ. Tiểu muội cũng chẳng có ai chơi cùng.
Tuấn Hạc cảm động nói:
- Nhị ca sẽ không đi đâu nữa, Lan muội hãy yên tâm.
Thiết Long nghiêm giọng:
- Bốn năm qua Hạc nhi lưu lạc nơi nào, sao không viết thư về cho phụ mẫu yên lòng? Phải chăng ngươi chính là Hoài Hạc Bang chủ?
Giọng ông nghiêm khắc nhưng ánh mắt đầy vẻ quan hoài.
Tuấn Hạc quên cả kế hoạch đã tính toán, bi phẫn nói:
- Hài nhi không phải là Hoài Hạc Bang chủ, nhưng chẳng hay lời tố cáo ấy có đúng hay không?
Thiết Long cười dài, rồi chỉnh sắc chỉ lên trời mà thề :
- Nếu ta là Văn Chí Khải thì xin cho lôi thần đả tử, trầm luân trăm kiếp trong địa ngục a tỳ"
Vào thời ấy Phật Giáo đang hồi hưng thịnh Ai cũng tin vào thuyết luân hồi.
Hà nhị nương cũng nói vào:
- Hạc nhi! Nếu lão gia là Văn Chí Khải sao có thể đối đãi với ngươi như vậy được? Bốn năm nay, người ăn ngủ không yên, tiêu tốn cả nửa gia sản để truy tìm tông tích.
Tuấn Hạc cảm nhận được sự thành thực của họ nhưng vẫn chưa dám tin hẳn.
Chàng gượng cười :
- Hài nhi đã tin, mong phụ thân thứ tội.
Nhấp hớp trà thơm, Tuấn Hạc kể ra thiên cố sự bịa đặt:
- Năm ấy, Nhâm đại thúc đưa hài nhi đến bờ Trường Giang thì gặp kẻ cựu thù, họ đánh bay hài nhi xuống sông. Tình cờ có một lão già cứu hài nhi lên. Nhưng lão không cho hài nhi đi Nam Kinh mà đưa vào một khu rừng già âm u, cách bờ Bắc chừng hơn trăm dặm. Trong suốt bốn năm, lão bắt hài nhi phải hầu hạ, phục vụ.
Dường như lão già là một lang trung, đang luyện loại đan dược nào đấy. Trong lúc đi hái thuốc, hài nhi tình cờ quen được một con vượn trắng. Một hôm, trong lúc lão ta đang đánh đập hài nhi, Tiểu Bạch xuất hiện giết chết lão Hồ đại phu gian ác. Nhờ vậy hài nhi mới có thể trở về đây Câu chuyện này do chính Vạn Bác Hồ Tinh sắp đặt. Quả thực là phía Bắc Trường Giang có một khu rừng rậm và một người tên ác Y Hồ LỘ Kỳ - lão này đã chết từ lâu nhưng ít ai biết được.
Thiết Long nghe xong quắc mắt gầm lên:
- Khốn nạn thực, nếu lão ta còn sống thì hay biết mấy. Văn mỗ sẽ rửa hận cho Hạc nhi.
Tú Chân cười b ảo :
- Tướng công nói lạ! Nếu lão còn sống thì sao Hạc nhi có thể về nhà được?
Thiết Long sững người, cười xòa:
- Ưø nhỉ ! Thế con Thần Viên ấy đâu?
Tuấn Hạc quay ra gọi :
- Tiểu Bạch"
Linh thú đang say sưa hái quả, nghe gọi liền phóng vào như tia chớp. Tuấn Hạc giới thiệu xong, Tiểu Bạch nghiêm trang vòng tay vái chào.
Hà nhị nương ngạc nhiên:
- Chẳng lê Tiểu Bạch lại thông linh đến thế ư?
- Thưa phải! Nó thông hiểu tiếng người và có sức mạnh như thần.
Uyển Lan thích thú, tuột khỏi lòng Tuấn Hạc, chạy đến vuốt ve con vượn bạch.
Chàng liền dặn dò:
- Tiểu Bạch! Lan nhi còn nhỏ và rất yếu đuối ngươi phải nhẹ nhàng, không được đùa giỡn nặng tay.
Tiểu Bạch gật đầu, ôm lấy Lan nhi đưa ra vườn. Tú Chân biến sắc sợ hãi nhưng Tuấn Hạc đã trấn an:
- Nhị nương chớ lo, hài nhi xin chịu trách nhiệm.
Lát sau, ngoài kia vọng lại tiếng cười trong trẻo của Uyển Lan.
* * *
Tử đó, Tuấn Hạc trở lại là Văn nhị công tử, danh sĩ Triết Giang Tây. Chàng vẫn đọc sách ngâm thơ như ngày nào nhưng sáng sáng cũng ra vườn múa quyền. Thiết Long rất vui vì điều ấy, chỉ bảo thêm cho chàng. Nhưng rồi ông lại bị cuốn hút vào sanh ý của Thiết Long Tiêu Cục Giữa tháng sáu, phó tổng tiêu đầu Thiên Phương Kích Chu Tứ Lân xuất hiện. Tay và chân ông quấn đầy băng trắng. Cách nay mười mấy ngày, họ Chu áp tải đoàn tiêu đi Quý Dương.
Thiết Long kinh hãi hỏi:
- Phải chăng đã gặp cường địch?
Chu Tứ Lân thiểu não nói:
- Bảo chủ! Phen này nguy ngập lắm rồi! Chính Thiên Độc Giáo đã ra tay cườm tiêu xa và ngang nhiên thách thức bang chủ đến hồ Động Đình phó ước! Tam hộ pháp Thiên Độc Giáo là Cổ Túc Chi bảo rằng nếu Thiết Long Tiêu Cục không chịu nộp mỗi năm sáu vạn lượng thì đừng hòng đi về phía Tây nữa"
Thiết Long giận dữ nói:
- Vân mỗ coi lũ chó rơm đó ra gì! Sáng mai chúng ta sẽ lên đường đi Động Đình Hồ"
Chu Tú Lân đi rồi, Tuấn Hạc hỏi ngay:
- Hài nhi nghe nói Thiên Độc Giáo rất lợi hại. Phụ thân kéo quân đi không sợ đối phương dùng độc hay sao?
thiết Long buồn rầu đáp :
- Ta cũng biết mình không địch lại Thiên Độc Giáo, nhưng chẳng thể để thanh danh trôi theo dòng nước! Ngày mai ta sẽ đi một mình vì không muốn anh em uổng mạng "
Tuấn Hạc vui vẻ bảo :
- Hài nhi ở với ác Y Hồ LỘ Kỳ mấy năm, cũng học được đôi điều hữu ích.
Chờ hài nhi vào chế xong thuốc phòng độc rồi người hãy đi"
Thiết Long hân hoan trả lời:
- Hay lắm ! Nếu thế thì ta chẳng sợ ai ca.
Trong bốn năm ở dưới vực sâu, Tuấn Hạc có đủ thời gian để thuộc lòng và thấu hiểu Y Kinh. Nhờ vậy, chàng biết được đặc tính thần diệu của rễ cây Tử Diệp Bạch Lê. Khi trở lên mặt đất, chàng đã đem theo số rễ cây ấy - dưới dạng bột khô Đây là nguyên liệu quý giá để tiền chế những loại thuốc bổ, thuốc trị thương và thuốc giải độc.
Chỉ trong ba ngày, chàng đã có trong tay hơn trăm viên Giải Độc Đan.
Sáng ngày mười chín tháng sáu, Thiết Long cùng hai mươi tiêu sư lên đường đến Động Đình Hồ.
Trước lúc khởi hành, Tuấn Hạc bảo Thiết Long:
- Phụ thân! Sao người không nhờ nghĩa công và nghĩa bà - Nhật Nguyệt Song Ma - đi theo trợ chiến? Nếu lần này Thiên Độc Giáo đưa đến nhiều đại cao thủ thì sao?
Thiết Long sững người suy nghĩ, vỗ đùi khen:
- Hay lắm! Yù kiến của Hạc nhi quả là tuyệt diệu. Ta sẽ ghé ngang qua Ngọc S ơn thỉnh họ cùng đi .
Đoàn nhân mã khuất xa, Tuấn Hạc cùng Hà nhị nương trở vào, chàng bỏ ra vườn đi xuyên qua cánh rừng tùng sau bảo, dện bờ sông Lư Giang ngắm gióng nước hiền hòa trôi. Lư Giang là dòng sông nhỏ, nước trong xanh chứ không vàng đục như Hoàng Hà.
Nửa tháng qua, chàng đã để tâm quan sát theo dõi hành động của Thiết Long.
Nhiều đêm, chàng phục dưới cánh cửa sổ để nghe ngóng, cố tìm ra chút sơ hở, nhưng chẳng phát hiện được gì. Trong câu chuyện phòng the, Thiết Long vẫn mãi nhắc đến chàng với giọng trìu mến, thương yêu.
Sau ngày chàng trở lại nhà, chàng đã hỏi Thiết Long về tin tức của đại ca Văn Tuấn Thu. Văn bảo chủ buồn bã nói rằng không biết. Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau có một lái buôn đem đến tiêu cục - ở thành Lư Lăng - một phong thư của Tuấn Thu.
Thiết Long nhận được, mừng rỡ trao cho chàng đọc. Tuấn Hạc rất quen thuộc với nét chữ của đại ca nên biết rằng không phải là giả. Nội dung trong thư, Tuấn Thu tạ lỗi vời Thiết Long và bảo rằng chàng đã định cư ở Tây Vực và không bao giờ trở lại Trung Nguyên nữa.
Có cả những lời hỏi thăm thân thiết dành cho Tuấn Hạc .
Như vậy Thiết Long không hề giết Tuấn Thu như lời Nhâm Bá Linh đã phỏng đoán. Nhưng sơ hở lớn nhất của Thiết Long và Hà Tú Chân là họ không hề mở miệng thóa mạ Hoàng Diện Thái Tuế Nhâm Bá Linh. Lão ta chính là người có tội lớn nhất trong việc ly gián tình phụ tử giữa Thiết Long và Tuấn Hạc. Chính điểm này đã nuôi dưỡng nghi ngờ trong lòng chàng.
Một chiếc thuyền chài lướt ngang qua.
Trên thuyền thấp thoáng một bóngnghi nữ áo đen đang uyển chuyển đẩy mái chèo. Cảnh tượng này hợi nhớ đến Thiên Độc Thánh Nữ ôn Tiểu Băng. Chàng muốn đi ngay Chiết Giang để xem gã bang chủ kia có phải là nàng hay không?
Chàng lại lo lắng khi không nhận được tin tức của Vạn Bác Hồ Tinh.
Thơ thẩn cả canh giờ, chàng mới trở lại khu hậu viện. Lúc đi ngang qua khuê phòng của nhị nương, Tuấn Hạc thoáng thấy bà đang ngồi ủ rủ, nhìn qua khung cửa sổ đôi dòng châu lã chã tuôn rơi.
Chàng biết bà đang lo lắng cho Thiết Long, định vào an ủi nhưng không dám.
Ngày còn thơ ấu, chàng thích thú được bà ôm ấp vỗ về. Giờ đây, chàng đã trưởng thành mà bà vẫn thon thả, kiều diễm. Ở tuổi ba mươi bảy, nhị nương chỉ như gần tam thập.
Tuấn Hạc trở về phòng, chuẩn bị đi Động Đình Hồ. Trước khi biết rõ thực hư, chàng không thể để Thiết Long gặp nguy được Nhưng Hà nhị nương đã đến. Bà dặn dò chàng :
- Hạc nhi ! Nhị nương có hẹn đến chơi với phu nhân huyện lệnh Lư Lăng, có thể mai mới về. Mọi việc trong Bảo, mong Hạc nhi quán xuyến dúm.
Chàng vui vẻ gật đầu nhưng trong lòng đầy nghi vấn. Hà nhị nương rất yêu thương Thiết Long, không thể thản nhiên đi chơi trong khi trượng phu đang đi vào hổ huyệt. Nhất là lúc nãy bà đã khóc vì lo lắng.
Bà đi rồi, Tuấn Hạc giao sự vụ cho Trương tổng quản rồi cũng đi luôn. Văn Uyển Lan đã có nhũ mẫu trong nom nhưng chàng cũng phải để Thần Viên ở lại chơi với nó. Chàng đã nói với Trương lão là mình đi Cát An thăm bằng hữu.
Tuấn Hạc dùng khinh công bám theo ngựa của Hà Tú Chân. Đến một cánh rừng vắng gần thành, nhị nương nhìn trước nhìn sau rồi rê vào. Được hơn mười trượng bà nhảy xuống ngựa, cởi bỏ bộ cung trang. Tuấn Hạc kinh hãi không dám nhìn.
Khi chàng mở mắt ra thì bà đã mặc xong bộ võ phục màu thanh thiên, dung mạo thay đổi hoàn toàn. Thì ra người đàn bà dịu dàng, nhân hậu kia là một cao thủ võ lâm có tài dịch dung thần diệu.
Đôi nhãn quang sắc bén của chàng không hề nhận ra chút sơ hở của gương mặt giả kia. Tuấn Hạc toát mồ hôi nghĩ đến việc Thiết Long cũng mang mặt nạ.
Nhưng suy nghĩ lại, chàng biết Hà Tú Chân không dính dáng đến vụ huyết án thay mận đổi đào mười chín năm trước.
Việc đại ca Tuấn Thu cứu nhị nương đem về Bảo thì chàng vẫn nhớ rõ.
Văn nhị phu nhân hóa trang xong, rời khỏi cánh rừng và phi nước đại. Tuấn Hạc đoán rằng bà đi Động Đình Hồ để hỗ trợ cho Thiết Long Văn Chí Lãm. Địch thủ chưa rõ nhưng chàng vẫn mừng cho Thiết Long có được người vợ chí tình, chí nghĩa .
Đã biết mục tiêu, Tuấn Hạc thong thả đuổi theo. Đến trấn Đại Lâm, chàng ghé vào mua ngựa đi tiếp.
Hà nhị nương nóng ruột quất ngựa phi nhanh. Tuấn Hạc cũng vội nhưng giữ một khoảng cách chừng gần trăm trượng.
Chiều hôm sau, Hà Tú Chân và Tuấn Hạc lần lượt đến trấn Trường Đức - gần hồ Động Đình.
Đoàn người ngựa của Thiết Long tuy khởi hành trước hai canh giờ nhưng cũng đến trước chẳng bao lâu. ông không biết rằng vợ và con cũng đuổi theo.
Hà nhị nương trong dung mạo giả, thản nhiên trọ cùng khách điếm với phu quân.
Tuấn Hạc thì ở lữ quán đối diện.
Sáng ra, Thiết Long dương cờ tiêu cục, tiến ra bờ hồ. Nơi đây, có một phân đàn của Thiên Độc Giáo. ông kéo quân đến trước cửa, quát vang như sấm:
- Thiên Độc Giáo! Van mỗ đã y hẹn đến phó ước "
Chung quanh khu vực này có những khoảng rừng đào, liễu rậm rạp nên Tú Chân và Tuấn Hạc ẩn nấp dễ dàng. Tuấn Hạc chăm chú nhìn kỹ hai nhân vật đứng cạnh Thiết Long, họ chính là Nhật Nguyệt Song Ma.
Nhật Ma Hách Động Doanh người béo lùn, râu bạc, mặt đỏ như son,...

<< 1 ... 3 4 5 6 7 ... 37 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status