* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Giang Nam Oán Lục Cực Hay Full Chap

nhân cười khanh khách:
- Điều kiện này rất phù hợp với tông chỉ phật giáo, có gì là sai?
Dứt lời, lão vỗ tay ba cái. Tử trong đám loạn thạch kia, mười tám thiếu nữ xách kiếm đi ra.
Họ không lõa thể nhưng thân trên chỉ khoác tấm the mỏng manh, phơi bày đôi nhũ phong khêu gợi. Chỉ một cái hất vai là tấm the kia sẽ tuột xuống ngay.
VÔ Giới hòa thượng cau mày nhìn ra chỗ khác Tuấn Hạc thản nhiên ngắm nhìn, nhận ra họ cũng biết hổ thẹn chứ chẳng phải phường mặt dầy.
Tuấn Hạc mỉm cười khiến mười tám nữ nhân càng lúng túng. Vẻ anh tuấn phi phàm của chàng đã khiến lòng xuân nữ rộn ràng, và bất giác hổ thẹn vì sự lõa lồ của mình.
Đại lão cười gian xảo:
- Mười tám nha đầu này là đệ tử cưng của Thiên Ma Cốc. Vì vậy, chẳng thể để họ vong mạng được. Nếu liệu không làm được thì hãy rời khỏi nơi này.
Tuấn Hạc vui vẻ bảo:
- Bọn tại hạ xin nhận lời.
Nhị lão quay sang bảo các nữ lang:
- Bọn ngươi đừng thấy gã anh tuấn mà nương tay đấy nhé. Lão phu sẽ không tha cho đâu Các nàng sợ hãi cúi đầu nhận lệnh rồi đứng vào phương vị.
VÔ Giới thì thầm:
- Thí chủ có chắc thắng không?
Tuấn Hạc gật đầu, cúi xuống dặn dò Tiểu Bạch.
Đại lão thấy lâu liền nhắc nhở:
- Lão phu không có thì giờ chờ đợi.
Tuấn Hạc cười mát đáp :
- Tại hạ không cần phải nhọc sức, chỉ mình tam đệ là đủ.
Dứt lời, chàng nắm Tiểu Bạch ném vào khoảng trống giữa trận. Các thiếu nữ vội phát động trận thế, tấn công Thần Viên.
Nhưng kiếm trận này dành để đối phó với người chứ không phải với con vượn nhỏ bé kia.
Chiều cao của nó chỉ đến thắt lưng một người bình thường. Vì vậy, các chiêu thức đã học trở thành vô dụng.
Hầu hết các môn võ thuật Trung Hoa đều nhắm vào những mục tiêu từ rốn trở lên. Thứ nhất là về vấn đề lễ giáo, tấn công vào hạ thể xem ra chẳng thượng võ, đẹp mắt chút nào.
Thứ hai, các tử huyệt đều nằm ở thân trên.
Kiếm trận này cũng không ngoại lệ, mười tám thiếu nữ bối rối vung kiếm chém bửa chứ chẳng còn trận pháp gì nữa. Tiểu Bạch lại là thú vật nên không đếm xỉa gì đến lễ nghi, cứ lăn xả vào hạ bàn đối phương.
Với thân pháp nhanh nhẹn phi thường và bộ lông không sợ gươm đao. Thần Viên chỉ cần nữa khắc để xé tan những chiếc váy lụa của các thiếu nữ. Có nàng còn bị nó tuột hẳn ra.
Đương nhiên, các nàng đỏ mặt tía tai, bỏ chạy cả vào trong đám loạn thạch.
Song lão không ngờ trận pháp kỳ tuyệt kia lại bị phá dễ dàng như vậy, họ nhìn Tuấn Hạc bằng cặp mắt đầy sát khí.
VÔ Giới hòa thượng ngửa cổ cười dài:
- Té ra Thiên Ma Trận cũng chỉ tầm thường mà thôi. Tiểu Bạch giỏi thực.
Thần Viên đắc ý, vỗ ngực hú vang.
Nhị lão rít lên:
- Khoan hãy đắc ý. Chắc gì các ngươi còn sống mà qua nổi hai trăm chiêu?
Hai lão rời tiểu đình, bước ra bãi cỏ, trong tay là trường kiếm sáng loáng.
Đại lão cao giọng gọi:
- Ngọc nhi ! Con hãy ra làm trọng tài giùm bọn ta!
Tử trong đám loạn thạch phía sau tiểu đình, một nữ lang tuổi đôi mươi, mặc võ phục trắng, bước ra. Nàng ăn mặc kín đáo, khác hẳn các cô lúc nảy.
Nhị lão gằn giọng:
- Trong ba ngươi, ai là người ứng chiến?
Tuấn Hạc nói với VÔ Giới:
- Đại sư! Việc thu hồi bảo vật trấn sơn là hệ trọng, mong đại sư nhường cho tại hạ.
VÔ Giới thấy trường kiếm của Song Lão tỏa ánh xanh ngời ngời, tự biết mình không đủ sức.
Lão sở trường về quyền pháp nên cây thiết côn nặng nề trong tay sẽ chẳng địch lại Song Lão.
Hòa thượng gượng cười:
- Bần tăng bất tài, đành giao gánh nặng này cho thí chủ.
Tuấn Hạc rút kiếm, bước ra. Thiên Ma Song Lão thấy chàng chỉ mới đôi mươi, lòng vô cùng khinh thị. Nhị lão cười nhạt:
- Tu vi của ngươi được bao lăm mà dám gánh lấy trọng trách này?
Tuấn Hạcthản nhiên đáp:
- Nếu nhị vị tiền bối cảm thấy không xứng tay thì bớt đi một người cũng được. Tại hạ rất cảm kích.
Đại lão cẩn trọng hơn em mình, liền gạt đi:
- Không được ! Năm xưa đã giao ước thế nào thì nay làm vậy.
Tuấn Hạc mỉm cười :
- Nếu nhị vị chịu bớt đi một người, tại hạ xin hứa trong vòng trăm chiêu sẽ chém rách áo đối thủ. Sai lời sẽ rời cốc ngay.
Nhị lão giận tím mặt, ngửa cổ cười ghê rợn:
- Ngươi đã dám khoác lác, lẽ nào lão phu không đồng ý. Nhưng nếu bỏ mạng đừng trách ta tàn ác.
Tuấn Hạc khẳng khái gật đầu:
- Ngược lại, nếu tại hạ có lỡ tay, xin lượng thứ cho .
Đại lão bắt đầu nhìn chàng bắng cặp mắt khác lão linh cảm rằng chàng trai này phải có chỗ sở cậy mới dám cuồng ngôn như vậy. Lão nói nhỏ:
- Nhị đệ nên cẩn trọng. Tên tiểu tử này căn cơ thượng hạng, đừng thấy y trẻ tuổi mà coi thường.
Nhị lão cười nhạt:
- Đại ca yên tâm, tiểu đệ biết cách xử trí mà.
Lão hất hàm bảo Tuấn Hạc:
- Tiểu oa nhi xuất thủ trước đi.
Tuấn Hạc ôm kiếm cúi chào rồi động thủ.
Chàng thi triển một chiêu trong pho Luân Hồi kiếm pháp của Ma Cung. Nhị lão cười nhạt, vung kiếm giải phá. Mũi kiếm của lão như có mắt, điểm vào những chỗ sơ hở trong kiếm chiêu. Tuấn Hạc thực lòng khâm phục kiếm thuật của lão, lập tức biến chiêu.
Trong phép đánh kiếm, chiêu thức ít khi được thi thố trọn vẹn, đôi lúc chỉ nửa đường đã bị chặn đứng. Lúc ấy, người kiếm thủ phải biến hóa thật linh hoạt bằng một thế thức khác. Khả năng biến hóa ấy tùy thuộc vào trí tuệ cũng như công phu rèn luyện của người võ sĩ. Trong trường hợp này, rõ ràng Thiên Ma nhị lão dày công tu luyện hơn Tuấn Hạc. Nhưng bù lại, căn cơ chàng lại thuộc hàng thượng phẩm, đầu óc thông minh, mẫn tiệp. Tuấn Hạc phối hợp cả ba pho kiếm pháp: Ngô Câu, Tiêu Dao, Luân Hồi - chống đỡ một cách rất hữu hiệu.
Đối phương thật sự kinh ngạc trước công lực và kiếm thuật của chàng.
Tiếng đếm của Mạn Ngọc đều đặn vang lên.
Đến chiêu thứ chín mươi bảy, Tuấn Hạc mỉm cười lao vào màn kiếm quang của địch thủ, xuất chiêu Ngọc Câu La Mạc (rèm cài trăng khuyết) Chín kiếm ảnh mang hình nửa vầng trăng bám chặt lấy lưới kiếm của đối phương.
Nhị lão nghe thân kiếm vướng víu, vội vận toàn lực cố phá tan màn kiếm ảnh huyền ảo kia. Nhưng lão chỉ có phá được tám, còn lại một vầng trăng khuyết cài vào vai tả, cắt đứt một mảnh trường bào xanh.
Thiên Ma Song Lão có đến gần sáu mươi năm công lực, màn cương khí hộ thân rất dày nên không bị thương. Nhị lão nhảy lùi lại. Phát giác áo mình bị rách, lão gầm lên như sấm, ập đến tấn công.
Tuấn Hạc tướng trận đấu đã kết thúc nên không kịp tránh né. Chàng đành dùng chiêu Trù Trướng MỘ Yên (khói chiều vây màn trướng) mà đối phó. Kiếm ảnh mịt mù quanh thân cố chặn đường kiếm của nhị lão, tiếng thép chạm nhau liên tiếp, ngân dài.
Do bị mất tiên cơ, chân lực dồn không đủ, màn kiếm ảnh kia không bảo vệ nổi Tuấn Hạc.
Lưỡi trường kiếm của nhị lão đâm vào ngực phải của chàng. Nhờ khinh công xuất chúng, Tuấn Hạc kịp thời đảo bộ lùi nhanh nên chỉ bị thương nhẹ .
VÔ Giới hòa thượng kinh hãi quát vang:
- Lão quỷ kia giở trò gì vậy?
Nhị lão vừa tấn công Tuấn Hạc vừa cười độc ác :
- Lão phu rách áo nhưng vẫn chưa hết hai trăm chiêu qui định mà.
VÔ Giới cứng họng, giận đến run người mà không làm sao được.
Tuấn Hạc vẫn chạy quanh để tránh đòn và tranh thủ điểm huyệt chỉ huyết. Chàng chua chát nhận ra kẻ gọi là võ lâm tiền bối kia chẳng có chút tư cách nào cả. Chàng không còn kính trọng lão nữa và muốn dạy cho lão một bài học.
Với óc thông minh tuyệt đỉnh, chàng đã nhìn ra sự sơ hở của đối phương. Tuấn Hạc dồn đủ mười hai thành công lực, xuất chiêu Sầu Lạc Quyên Thanh. Thân hình chàng bốc lên cao, hóa thành luồng kiếm quang sa xuống đầu nhị lão Trường kiếm rung lên, ép vào không khí, phát ra tiếng ngân nga thảm não.
Đây chính là thuật ngự kiếm mấy trăm thế thức được đánh ra với tốc độ của sao băng và không thể dừng lại.
Lão nhị kinh hãi, bủa lưới kiếm đón chiêu.
Nhưng đáng tiếc là bản lãnh của lão thua xa Công Tôn Quang Nguyệt nên không phá nổi chiêu tuyệt kiếm lợi hại kia.
Hai thanh thép chạm nhau vang rền và có tiếng người rú lên đau đớn.
Tuấn Hạc hạ thân, hiên ngang như thiên tướng Còn nhị lão thì lảo đảo vì một vết thương đẫm máu, vắt từ vai tả xuống hông phải.
Đại lão kinh hoàng nhảy xuống đờ bào đệ, điểm huyệt chỉ huyết và gọi Ngọc nhi đến chăm sóc.
Lão đứng lên quát lớn:
- Sao ngươi dám hạ độc thủ với em ta?
VÔ Giới cười kháy:
- Chẳng lẽ lão lại hồ đồ đến mức không nhận ra ai có lỗi hay sao? Nhị lão rách áo mà không biết tự lượng, còn trách gì ai nữa? Mau đem Hàn Ngọc Thần Trượng ra đây.
Đại lão thấy hòa thượng hùng hổ. Tự biết rằng mình không địch lại phe đối phương. Lão cười gian hiểm đáp:
- Thôi được ! Đúng là nhị đệ của lão phu quá cố chấp. Mời nhị vị vào trong, lão phu sẽ hoàn lại bảo vật cho.
Không chờ VÔ Giới có ý kiến, lão cúi xuống bồng nhị lão đi thẳng vào đống loạn thạch. CÔ nương tên Ngọc nhi kia cũng đi theo.
VÔ Giới lo lắng:
- Không hiểu họ còn âm mưu gì nữa đây.
Nhưng không thể không vào, lão tất tả rảo bước. Tuấn Hạc bận đắp thuốc vào vết thương nên chậm bước hơn. Lúc đi ngang qua tiểu đình chàng thoáng thấy một vuông khăn lụa hồng trên bàn đá, biết rằng của mỹ nhân để quên, chàng ghé vào lấy theo hầu trả lại nàng.
Chiếc khăn được thêu hoa rất tinh xảo và sực nức mùi hương.
Vào đến phía trong đống loạn thạch, chàng thấy VÔ Giới đang ngẩn ngơ đứng nhìn quanh.
Lão dậm chân bực bội nói:
- Thôi chết rồi, đây là một trận pháp kỳ môn.
Đúng lúc ấy, một tiếng động rất lớn vang lên và cảnh vật liền đổi khác, một làn sương mờ mịt bao trùm khắp nơi, che mờ cả vần thái dương trên đầu.
VÔ Giới kinh hãi nói:
- Mau trở ra ngay!
Hai người dắt Tiểu Bạch quay lại nhưng đi mãi vẫn không qua khỏi trận. Tuấn Hạc thở dài :
- Không ngờ Song Lão lại là người đốn mạt như vậy Tử đâu đó vọng lại tiếng cười nham hiểm của đại lão.
VÔ Giới giận dữ mắng:
- Thật là một lũ đê tiện! Bần tăng mà túm được thì đừng hòng toàn mạng. Dẫu chết bần tăng cũng phải đào bới tổ tông ngươi ra mà nguyền rủa cho hả giận.
Tuấn Hạc cười bảo:
- Có chửi cũng chỉ mỏi miệng. Đại sư hãy để dành khí lực mà tìm lối thoát thân.
VÔ Giới ngồi phịch xuống thảm cỏ, buồn rầu noi:
- Thế là bần tăng đã hại thí chủ rồi.
Tuấn Hạc lắc đầu:
- Chưa đến nổi ấy, chúng ta cứ thử đi một vòng xem sao.
Hai người đi lần vào trong thạch trận cả canh giờ mà vẫn không tìm thấy lối đi. VÔ Giới động nộ vung côn thép đập tan mấy tảng đá chung quanh, nhưng chỉ hoài công.
Họ mệt mõi nằm xuống bãi cỏ nghĩ ngơi.
Tuấn Hạc gối tay ngửa mặt lên trời, nhớ đến những người thân ở Văn gia bảo.
Hình bóng Tiểu Băng và Doanh Doanh khiến lòng chàng quặn đau. Họ còn quá trẻ để trở thành góa phụ. Chàng biết rằng Thiên Ma Song Lão quyết chiếm bảo trượng của Tây Phương Tự nên không để bọn chàng sống sót. Hơn nữa, việc này lộ ra khiến thanh danh Song Lão bị rơi xuống bùn nhơ.
Chàng cố nén tiếng thở dài vì sợ làm VÔ Giới đau lòng. Nghe bụng đói meo, chàng nhắm mắt cố chìm vào hồi ức để quên đi.
Những kỷ niệm êm đềm trong quá khứ hiện về.
Hai hàng lệ thương tâm tràn ra khóe mắt. Bỗng chàng nghe mùi thơm phức tỏa vào mũi, liền mở mắt. Thì ra Tiểu Bạch thấy chàng khóc nên đã lấy vuông khăn lụa của Ngọc nhi lau lệ cho chàng.
Tuấn Hạc cảm động kéo Tiểu Bạch vào lòng rồi cầm lấy khăn lụa. Bỗng một ý niệm lóe lên như tia chớp giữa trời đêm, Tuấn Hạc ngồi bật dậy bảo Thần Viên:
- Tiểu Bạch! Ngươi hãy hít lấy mùi trong tấm khăn này rồi nhắm mắt đưa bọn ta đi tìm vị cô nương kia.
Kèm theo lời nói là một số cử chỉ nữa. Tiểu Bạch hiểu được, làm theo ý chàng.
Tuấn Hạc xé vạt áo, bịt mắt Tiểu Bạch rồi cùng VÔ Giới đi theo sát.
Khứu giác của loài vật tinh tế gấp trăm lần người ta và thuộc về bản năng nên không trận pháp nào đánh lửa được.
Tiểu Bạch nhẫn nại lần mò từng bước, lần theo mùi hương mà đi. Tuấn Hạc nắm lấy chót đuôi nó, còn VÔ Giới nắm tay chàng. Thần Viên len lỏi qua những tảng đá, từ từ đưa chủ nhân tiến sâu vào Thiên Ma Cốc.
Cuối cùng, họ thoát ra khỏi trận đồ quái ác kia. VÔ Giới mừng rỡ ôm chầm lấy Tiểu Bạch mà hôn hít điên cuồng.
Tuấn Hạc điềm tĩnh hơn, dương mắt quan sát địa hình. Trước mặt chàng là mấy tòa tiểu viện bằng gỗ, nằm dược bóng mát của những gốc tùng già. Chung quanh lại có vườn cây ăn quả rậm rạp xúm xuê. Những trái đào Côn Luân chín mọng khiến Tuấn Hạc nghe bụng sôi lên.
Chàng quyết định an cho no để phục hồi sức lực trước đã VÔ Giới cũng đã thấy, lão nuốt nước miếng kéo chàng và Tiểu Bạch lần sâu vào vườn cây Dện sát vách cốc, họ dừng lại và bắt đầu nhét đầy chiếc dạ dầy trống rỗng. Hai khắc sau, khí lực tràn trề Tuấn Hạc cười bảo:
- Chẳng trách cổ nhân bảo rằng "Dĩ thực vi tiên." Không có miếng ăn thì bậc anh hùng như Hạng Võ cũng phải xuôi tay.
vô Giới gật gù:
- Đúng thế ! Aø bần tăng cho rằng chúng ta nên nghỉ ngơi đến tối rồi hãy vào do thám.
Song Lão vô cùng quỷ quyệt, không thể xem thường được .
Tuấn Hạc tán thành cùng Tiểu Bạch nhảy lên chạc ba của cây đào mà ngủ.
Đầu canh một, họ tiến về phía tòa nhà gỗ lớn nhất Nơi đây rực rỡ ánh đèn và vọng ra tiếng đàn sáo du dương. Hai người nấp trong bụi hoa nhìn qua khung cửa sổ.
Lão đại Thiên Ma đang ngất ngưỡng, ngồi giữa Ngọc nhi là một thiếu nữ áo hồng lạ mặt.
Ngọc nhi thổi sáo còn nàng kia gãy đàn. Trước mặt họ là mười tám thiếu nữ trong Thiên Ma kiếm trận. Giờ đây họ thướt tha trong vũ điệu Ngọc Thụ Hậu Đình Hoa. Đây là điều múa cung đình nổi tiếng, có từ thời Hán - Ngụy.
Tuấn Hạc thầm khen Thiên Ma Song Lão là những kẻ sành vũ đạo.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt phớn phơ và ánh mắt dâm đãng của đại lão, Tuấn Hạc nghe chua chát trong lòng. Bào đệ của lão đang mang thương tích trầm trọng mà lão ta có thể vui vẻ hướng lạc thì quả là vô tình.
Điệu vũ chấm dứt, đám vũ nữ được lệnh giải tán trở về mấy căn tiểu xá gần đấy.
Hai nữ lang kia cũng đặt đàn lên bàn, định cáo lui Đại lão cười khanh khách, róc trà trong ấm ra hai chung rồi bảo:
- Mạn Ngọc, Phương Phương! Hai nàng uống chung trà cho đỡ khát rồi hãy về phòng.
Hai nàng cung kính nhận lấy, uống từng hớp nhỏ Vừa cạn chung, gương mặt họ đỏ hồng lên và tay chân run lẩy bẩy.
Mạn Ngọc bi phẫn hỏi:
- sao sư phụ lại hạ độc bọn đồ nhi?
Đại lão cười âm hiểm:
- Nào phải độc dược gì đâu, chỉ là chút Xuân Tình Tán đấy thôi. Đêm nay hai ngươi sẽ được vinh hạnh hầu hạ lão phu.
Thiếu nữ tên gọi Phương Phương nghiến răng nói:
- Đại sư phụ đối với bọn đồ nhi như tình cha con, sao lại nỡ nghĩ đến chuyện thương luân bại lý ấy? Gia sư biết được chắc sẽ chẳng bỏ qua đâu.
Thì ra Phương Phương là đồ đệ của lão nhị.
Lão dâm ma kia quắc mắt:
- Đừng đem sư phụ ngươi ra mà dọa ta.Lão phu đã cho hắn uống bảy viên Đoạn Trường Đan rồi.
Lão ngửa cổ cười đắc ý:
- Giờ thì Hàn Ngọc Thiền Trượng chí bảo kia sẽ là của một mình lão phu. Thiên Sư Giáo Chủ Trương Tỳ Vân đã chịu mua với giá ba ngàn lượng vàng, lão phu dại gì mà chia cho ai.
VÔ Giới và Tuấn Hạc giật mình kinh sợ cho cái tâm độc ác vô song của lão già tuổi thất tuần kia.
Tuấn Hạc suy nghĩ rất nhanh. Chàng vận công truyền âm nói với Mạn Ngọc:
- CÔ nương yên tâm, bọn tại hạ đang ẩn ngoài cửa sổ, không để lão làm hại hai người đâu CÔ nương hãy bảo lão ta bước ra đóng cửa sổ lại Mạn Ngọc sửng sờ liếc về phía khung cửa rồi cố nở một nụ cười như hoa nói với đại lão:
- Sư phụ nuôi dưỡng đồ nhi từ nhỏ, thì thân này có dâng hiến cho người cũng chẳng sao.
Dứt lời, nàng giả vờ động tình, lần cởi nút áo Đồi trinh nữ mơn mớn đào tơ lồ lộ như mời gọi. Đại lão tít mắt háo hức, định bước lại vuốt ve. Bỗng Mạn Ngọc rùng mình hắt hơi, nàng nũng nịu nói:
- Sư phụ ra đóng cánh cửa sổ kia lại đi, tiểu đồ sẽ múa một điệu Thiên Ma thoát y để sư phụ thướng lãm.
Phương Phương tròn mắt kinh ngạc, không ngờ sư tỷ của mình lại là người dâm đảng như vậy Nhưng nàng đang cố vận công để chống lại xuân dược nên không dám mở miệng mắng chửi. Đại lão dang bị ánh mát tình tứ của Mạn Ngọc kích động, lão vội bước ra phía cửa sổ, vươn tay khép hai cánh lại.
Bất ngờ, từ trong bụi hoa trước mặt lại có một bóng đen đứng bật dậy, giáng song chướng vào ngực lão dâm ma. Người xuất thủ chính là VÔ Giới hòa thượng. Lão đã dồn hết lòng phần nộ vào phát chướng này nên đối phương chẳng thể sống nổi.
Một tiếng bùng vang lên, thân hình đại lão văng ngược ra phía sau hơn trượng, ngã xõng xoài dưới chân Phương Phương cô nương.
Nàng ta căm hận giơ chân đạp mạnh khiến mặt lão bẹp dí.
Dù không có cú đạp ấy lão cũng không sống nổi vì phủ tạng đã dập nát.
Mạn Ngọc đã khép áo lại và quỳ cạnh xác lão ma mà khóc rấm rức. Dù sao, lão cũng là người đã nuôi dạy nàng.
Tuấn Hạc lướt vào, móc lọ linh đơn ra:
- Nhị vị cô nương mau uống thuốc giải này, để lâu e không tốt.
Hai nàng thẹn thùng nhận lấy và nuốt ngay.
Phương Phương cô nương vòng tay bái tạ:
- Tiểu nữ là Đinh Phương Phương, xin đội ơn cứu giúp của nhị vị.
Nói xong, nàng chạy ngay vào trong để xem tình hình của nhị lão. Lát sau, vọng ra tiếng khóc nức nở.
Mạn Ngọc buồn bã nói:
- Tiểu nữ là Đinh Mạn Ngọc, cùng Phương muội là hai đứa trẻ mồ côi, được Song Lão nhặt về nuôi dưỡng. Không ngờ giờ đây lại vẫn mồ côi.
Mười tám thiếu nữ kia nghe tiếng khóc vội kéo đến. Họ ngỡ ngàng nhìn thi thể đẫm máu của đại lão. Mạn Ngọc cắn răng giải thích:
- Đại cốc chủ đã hạ độc sát hại nhị cung chủ, định cưỡng bức ta và Phương muội. May nhờ có nhị vị đây xuất hiện kịp lúc.
Một nàng nói giọng căm hờn:
- Hai lão quỷ kia chết là đáng tội. Họ coi bọn nô tỳ như món đồ để thỏa mãn nhục dục của mình.
Mạn Ngọc đau đớn nói:
- Họ đốn mạt đến thế sao? Ta đâu hay biết chuyện này.
Đinh Phương Phương từ trong bước ra, tay cầm một cây phương trượng bằng ngọc trắng, dài gần hai gang. Nàng cung kính dâng cho Tuấn Hạc :
- Xin công tử thu hồi lại bảo vật.
Tuấn Hạc nhận lấy và hỏi:
- Nhị vị cô nương có biết vì sao giáo chủ Thiên Sư Giáo lại đòi mua vật này với giá cao như vậy hay không?
Mạn Ngọc thẹn thùng đáp:
- Tiện nữ tình cờ nghe lỏm được cuộc bàn bạc của Song Lão. Cây thiền trượng này chính là chìa khóa mở cửa kho báu, mà Trương giáo chủ đang giữ họa đồ.
Tuấn Hạc giật mình hỏi VÔ Giới:
- Lạ thực ! Chẳng lẽ họa đồ của Luân Hồi cung chủ là vật giả?
VÔ Giới gãi đầu, ậm ừ:
- Bần tăng cũng chẳng hiểu thực hư thế nào?
Hay là công tử đi Hợp Phì gặp Tần Thái Bách thử xem sao?
Tuấn Hạc hỏi...

<< 1 ... 18 19 20 21 22 ... 37 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status