bắt chuyện, nó sẽ thản nhiên trả lời rằng: ” Ông là ai? Ông là bố tôi ư? Ồ không! Bố tôi chết từ lâu rồi! “…
Đã biết bao nhiêu lần nó tưởng tượng ra được khuôn mặt thất vọng tràn trề của ông ta để rồi lại một mình ngồi cười trong phòng, cười trong nước mắt…
Đã biết bao nhiêu lần nó nghĩ, liệu khi nào lão trở về, mẹ có sử dụng những lời lẽ vô cùng cay nghiệt và đay nghiến mà mẹ đã dùng để mắng nhiếc chúng nó trong những lần vô thức nhớ tới ông ta, không biết trút vào đâu thì lại thản nhiên trút vào chúng nó!
Vậy mà bây giờ thì sao? Hoàn cảnh này là thế nào?
Tại sao tự dưng mẹ lại cư xử bình thản, vẻ mặt trầm mặc đó là như thế nào?!!
Nó không hiểu…nhưng vẫn cố nín nhịn…vì dù sao thì nó cũng đã mười tám cái tuổi đầu rồi…không còn là đứa trẻ bồng bột…muốn nghĩ gì thì nghĩ…muốn làm gì thì làm nữa…
Chap 16: Biến cố.
Giờ ăn tối, cả nhà ngồi quây quần trên cùng một chiếc bàn, nhưng – khung cảnh lạnh nhạt, không khí ngột ngạt này khiến nó cảm thấy khó thở đến ghê người! Nó không mời ông ta, chỉ mời mẹ! Ông quắc mắt nhìn, nó trừng mắt lên nhìn lại, như thể là hai kẻ đối đầu, rồi chẳng ai nói gì, lại cúi xuống ăn tiếp. Sau bữa ăn, nó đi rửa bát, còn mẹ dọn dẹp nốt một số thứ đồ linh tinh, trong lúc lau bàn, sơ sẩy đánh đổ mất lọ hoa bằng thủy tinh, tiếng những mảnh vỡ rơi xuống nền đá thạch anh vang lên nghe mà nhói tai…Thực ra hiệu ứng đạt được đến cao độ như thế là do ai cũng lo người đàn ông kia sẽ nổi điên lên vì lão rất dễ bị kích động bởi những hành động nhỏ nhặt này!
Quả nhiên, y như rằng, trong lúc bà đang luống cuống dọn dẹp, ông ta liền bước tới, một chân lia mạnh vào đám thủy tinh rơi dưới đất khiến chúng văng ra tung tóe, chân còn lại thì bất ngờ đạp mạnh vào người đàn bà cam chịu kia…khiến bà ngã lăn ra đau đớn…Đứng trước cảnh tượng đó, tim Cheer như thắt lại, máu nóng dồn lên não, đến lúc này thì thực sự là nó không thể nhịn thêm được nữa! Nó liền xông lên, không nghĩ gì nhiều, đẩy mạnh một cái khiến ông ta lùi ra xa khỏi mẹ con nó, rồi vội vàng đỡ mẹ dậy hỏi han. Lão bị đẩy một cái đau điếng, cũng không hiểu vì sao lực đẩy từ đôi tay
của đứa con gái này lại mạnh đến thế! Tức tối, lão đứng sừng sững ra giữa nhà, đôi mắt ngập lửa nhìn mẹ con cái Cheer như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi lại vơ tạm chiếc thước kẻ bằng gỗ mà mẹ Cheer hay dùng để đo vải, tiến lại gần quật túi bụi vào người mẹ con nó. Cheer vội vàng đưa thân ra đỡ lấy đòn cho mẹ. Ăn đòn roi vọt như thế này đối với nó là chuyện thường tình. Dù sao thì con bé cũng đã quá chai lì rồi! Những vết sẹo trên người nó…chắc gì đã có thằng con trai nào nhiều bằng! Nhưng, ông ta là cái thá gì mà đòi đánh nó? Lại còn định đánh mẹ nó! Lấy tư cách gì? Càng nghĩ càng ức, nó liền vùng dậy, vung tay mạnh một cái, nhanh như cắt, giằng lấy cây thước trong tay ông già, đập xuống đùi bẻ gãy làm đôi – tỏ rõ hành động thách thức. Nhìn thấy đứa con gái cứng đầu dám bẻ gãy cây gậy trong tay mình rồi ném toẹt xuống đất một cách hỗn láo, lão càng điên lên, đột ngột lao tới, định vung tay tát nó, nhưng không kịp, chân con Cheer đã giơ lên, trực đá thẳng vào bụng lão lúc nào không biết!
Cũng chỉ bằng phản xạ tức thời của mình, chân con Cheer bất ngờ giơ lên, sút thẳng vào bụng ông già khiến lão ta liền ngã văng ra, lùi lại mấy bước loạng choạng! Bà mẹ đang ngồi ê ẩm ở dưới đất, nhìn thấy hai bố con xảy ra xung đột, liền hốt hoảng nhảy vào can, nhưng chẳng may lại ăn ngay phải một cái bạt tai trời giáng từ phía chồng mình khi đang lao vào xen giữa hai bố con! Nhìn thấy mẹ mình bị đánh, con Cheer càng điên lên, nó liền xông vào, không nghĩ gì nữa, chỉ biết nhắm mắt đấm túi bụi vào mặt người đàn ông vừa tát mẹ nó khiến ông ta không kịp trở tay. Từng cú đấm được tung ra theo đường vuông góc 45 độ với tốc độ nhanh liên hồi, giáng thẳng vào hai bên thái dương khiến lão ta xê xẩm mặt mày, không kịp chống đỡ. Mỗi lần nó đấm, nước mắt nó lại tràn ra, đi theo cùng bao nhiêu niềm uất hận, vì ông ta mà gia đình nó trở nên như thế này…nó không thể nào tha thứ được…bao nhiêu cay đắng nó dồn vào những miếng đòn này hết!! Cho ông ta nhận luôn một thể…để biết thế nào là đau! Mà đánh thế này thì đã là gì? Nỗi đau thể xác tạm thời làm sao có thể bằng nỗi đau tinh thần mà cả ba mẹ con nó đã phải chịu suốt bao năm qua? Càng nghĩ, nó càng đánh mạnh hơn, gân xanh nổi lên phần phật, răng con bé nghiến lại, trẹo vào nhau vang lên những tiếng ken két nghe thật chói tai…Thằng Quân nhìn thấy chị mình đã lên cơn điên không thể dừng lại được, liền vội vàng chạy vào can, cố gắng ôm lấy mình chị nó từ phía sau, dùng hết sức bình sinh để lôi ra. Cũng may mà thằng bé cũng có học chút võ nên để lôi chị nó ra không phải là không thể, chỉ có điều, rất khó khăn khi tay chân con bé cứ vung loạn lên không chịu thôi! Lão già vừa được ngưng ăn đòn, liền lăn khụy ra đất, ôm đầu chảy đầy máu ở hai tai, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn con bé nói.
- Cút! Cút ngay ra khỏi nhà tao! Con mất da. y!
Vẫn còn chưa hết cơn điên, lại nghe thêm một tràng chưi? vô cùng vô lý. Cái gì cơ? Ai cút? Ông ta đang đuổi nó ra khỏi chính nhà nó á? Là ai phải cút? Ông ta bị điên à? Nghe thế, nó lại gào lên!
- Ông là cái thá gì mà đuổi tôi! Ông đi bao năm rồi! Sao ông không biến mẹ nó ở bên đấy luôn đi! Về đây làm cái đeo’ gì! Ai đón tiếp ông!! Ông cút điiiii!!!
- Đây là nhà của tao! Tao thích đi thì đi! Thích ở thì ở! Mày dám láo với tao thì cơm cũng không có mà ăn đâu con chó ạ!!
- Này! Ông có cho tôi cũng đeo’ thèm nhé!! Ông tưởng tôi cần của ông lắm đấy à!!
- À được! Mày thích to mồm à! Đã thế! Ba mẹ con chúng mày…từ ngày mai! Cút! Cút hết! Tao đeo’ cho đứa nào ở trong nhà tao nữa!!
Ông ta cứ ngoạc cái họng ra mà tự ý phán quyết như thế khiến cho cái Cheer chẳng hiểu gì cả! Nó chỉ nhớ, sau đó hai bố con nó vẫn còn cố gân cổ họng lên, dùng những lời lẽ vô cùng cay nghiệt để chưi? nhau, không kiêng nể tình nghĩa một chút nào hết, còn mẹ nó…sau khi nghe lời phán quyết của lão…chỉ biết ngồi phịch xuống, chân tay bủn rủn…đầu óc cứ ong hết cả lên, hai mắt mờ đi vì bất lực…Bà đang thật sự thấy sợ cái tương lai xập xệ sắp tới của gia đình mình…
…
Tối ngày hôm đó, sau khi con Cheer đã khóc hết nước mắt ở trong phòng, mẹ nó phải đứng đợi ở ngoài mãi, nó mới chịu cho vào sau khi nước mắt đã khô và gương mặt trở lại trạng thái bình thường. Mở cửa cho mẹ, nó lại nhanh chóng khóa trái cửa phòng, rồi lại ngồi phệt lên giường, thở dài bất lực. Ngước ánh mắt vô cùng mệt mỏi lên nhìn mẹ, nó thấy mẹ cũng chẳng khá khẩm hơn mình, thậm chí còn có phần u uất.
- Mẹ cần nói chuyện với con…
- Có chuyện gì vậy mẹ? – Nó bắt đầu linh cảm thấy điều không lành…
- Con đã gây ra chuyện lớn rồi đấy! Con có biết không?
- Là sao ạ…– Giọng Cheer bắt đầu nhỏ nhẹ hơn, rụt rè hết cỡ…
- Giấy tờ nhà này, thật ra vẫn là của bố con…Vì vậy…– Vừa nói, bà vừa cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngước lên nhìn con gái. Đôi tay bà bỗng dưng bị siết chặt bởi bàn tay của đứa con gái khiến cho trái tim lại càng trở nên thắt nghẹn…
- Mẹ…nói vậy thì…chẳng có nhẽ…Không thể nào!!! Thật không thể tin được! Sao lại như thế!
- Thì vốn từ trước đến nay sự thật nó vẫn là như thế! Nhà này đăng ký tên chủ hộ là bố con, trước khi ông ta đi nước ngoài, mẹ quên mất không bảo ông ý đi đăng ký lại…Vậy nên…kể từ ngày mai…
- Ông ta định làm thế thật à??
- Vậy con nghĩ là ông ta đùa chắc? Vừa nãy lão ý còn gọi mẹ vào phòng, bắt hai mẹ con mình phải chuyển đi trong ngay ngày mai!
- Ông ta bị điên à! Để con đi nói chuyện! Không thể vô lý như vậy được!- Vừa nói, nó vừa đứng bật dậy, hùng hổ định lao ra ngoài, nhưng lại bị mẹ nó vội vàng tóm tay níu lại.
- Con nói chuyện được với ông ta một cách đúng nghĩa được chắc?
- Con…– Nghĩ lại thấy mẹ nói cũng đúng, sau khi “nói chuyện “với ông ta xong mà cả hai bố con không hội ngộ trong bệnh viện thì hơi phí. Nghĩ vậy, nó lại thở dài rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. – Vậy bây giờ mẹ định tính sao?
- Tạm thời, mẹ con mình sẽ sang nhà bà ngoại ở nhờ, đợi đến khi nào lão ta xuôi xuôi thì chúng ta sẽ nói chuyện sau. Nhưng…
- Nhưng sao nữa ạ?
- Con đi làm thêm được không?
…
“Thật sự trong thời gian tới, mẹ lo rằng mẹ không thể tiếp tục lo tiền học cho cả hai đứa được…Việc ở nhờ nhà ngoại chúng ta cũng phải tốn thêm một khoản không nhỏ cho phí “ở nhờ “…Vì vậy…con có thể vừa đi học vừa đi làm được không? “!
Lời nói của mẹ cứ vang văng vẳng trong đầu nó trong suốt buổi tối ngày hôm đó…
Đi làm thêm?
Nó chưa đi làm thêm bao giờ cả?
Bởi với cái tính cách ngang tàn của nó, khó mà chịu nổi phải ở dưới trướng một ai…
Haiz…Thật khó nghĩ quá! Nhưng…vì tương lai của bản thân và gia đình, nó buộc phải thử thôi!
…
Sáng hôm sau, vì mệt mỏi từ chuyện tối qua nên nó cũng chẳng buồn chạy nữa, nó quyết định chọn xe bus làm phương tiện đi học. Cũng lâu lắm rồi nó không ngồi xe bus đi học nữa, tự dưng lại thấy háo hức hơn mọi lần! Ngồi vào ghế hàng cận cuối để tránh bị làm phiền, lúc đầu thì xe còn vắng, về sau càng lúc càng đông, rồi lại thấy một bà lão lưng còng đang nhìn ngó loanh quanh tìm ghế, Cheer lại quyết định đứng dậy nhường chỗ. Thế mà, ngay khi nó vừa mới nhấc mình dậy, thì thằng nhóc bên cạnh liền ngồi phịch vào ngay. Đã mang sẵn tâm trạng bực mình trong người, con Cheer liền quắc mắt, nhéo mạnh vào tai rồi kéo thằng nhóc dậy.
“Chân mày bị khớp à?”
” Hả…Sao cơ ạ?” – Thằng nhóc xấc xược đang định hất hàm lên trả lời, nhưng bắt gặp sát khí của cái Cheer, nó đột ngột co rúm lại.
” Stand up!” – Vừa nói, nó lại vừa đánh mắt sang phía bà lão rồi nhẹ nhàng ân cần nói – “Sit down! “.
Xong đâu đấy, lại ung dung ôm lấy cái cột trụ gần đó, thẫn thờ đứng nhìn dòng người trôi qua sau lớp kính…
Nhưng rồi, tất cả dường như ngưng đọng lại khi đôi mắt con bé chợt vô tình lướt qua cặp trai gái đang dắt tay nhau đi bộ trên con phố mà Cheer và Chan vẫn thường rượt đuổi ở đó! Nhưng…chỉ có điều…thay bằng Cheer…bây giờ đang là hình ảnh của một người con gái khác…thế vào chỗ nó…tay trong tay…đi bên cạnh Chan. Tim bỗng nhói!!!
Lòng thắt lại nhưng khóe môi lại bất giác nhếch lên một nụ cười tuyệt vọng. Thế là hiểu rồi…Tất cả phải dừng lại ở đây thôi! Bản thân anh ta cũng muốn thế! Thứ đồ chơi muốn quay lại với chủ cũ của nó…cho dù người mua có “giàu có” đến đâu, muốn giành giật đến mấy thì cũng chẳng thế cố mua lại được…Đã vậy, bản thân nó bây giờ lại càng không phải là một vị khách có “tiền”! Bản thân không đủ điều kiện để trành giành, không có bất cứ một lý do gì khiến nó có thể chiến thắng trong cuộc đấu tranh này cả. Nếu cứ “đánh “tiếp thì kẻ chịu nhiều thương tích chỉ có thể là nó. Chi bằng, tự giác đầu hàng, còn hơn là mua chuộc nỗi đau…
…
Sáng sớm đến lớp với khuôn mặt ủ rũ, động đứa nào đụng vào là nó lại xửng cổ lên nên cũng chả ai dám rây. Mãi đến giờ ra chơi, con Cheer mới chủ động mò ra chỗ của Trang Ben, ngồi thụp xuống rồi thở dài phườn phượt. Đôi mắt buồn mệt mỏi cùng cái mặt nhăn nhó như khỉ gió của nó đã nói lên tất cả…
“Mày ơi! Có chỗ nào đi làm thêm được không?”
“Mày đang hỏi tao đấy à?”
“Tao không hỏi mày thì tao hỏi bố mày à? “
“Mẹ cái con này! Nhờ vả kiểu gì đấy?”
“Mày nghĩ tao đang nhờ vả mày à…“– Con Cheer lại gằn giọng, hai người lập tức đổi vị trí luôn!
…
Tối hôm đó, Ben dắt Cheer đến một quán café nhìn rất sang trọng ở khu phố XXX, nghe nói ở đây đang tuyển lễ tân, Cheery hớn hở bước vào. Ban đầu còn có cảm giác hồi hộp thích thú, nhưng đến khi gặp và nói chuyện với anh quản lý, biết được rằng công việc của mình không chỉ có đứng – mỉm cười – và chào khách…mà ngoài ra còn vô số những công việc trái tay khác…con Cheer cười méo cả miệng…nhưng vẫn phải tặc lưỡi ký tên vào cái hợp đồng, nộp hồ sơ, chờ ngày mai nhận việc.
- Này Ben! Thế mày không làm lễ tân cùng tao à?
- Ờ không! Tao xin lên bar làm!
- Ơ! Ở đây có cả bar à?
- Ừ! Thì chỉ tầng 1 là café thôi, tầng 2, 3, 4 là karaoke, tầng 5 là bar…
Nghe thằng Ben nói với vẻ tự hào thích thú, Cheer há hốc cả hai hàm…nó ú ớ…
- Ơ…thế là café trá hình à??? Trời ơi! Sao mày không bảo tao sớm!
- Ờm…thì tao tưởng mày biết rồi…– Thằng Ben chối biến…
- Biết cái đầu mày! Sao lại lôi tao vào làm ở chỗ phức tạp như thế này! – Con Cheer gắt gỏng.
- Phức tạp gì! Phức tạp thế này mày mới lớn lên được! Ha ha!
- Cha nhà mày…cười cái con khỉ ý…thế bắt đầu từ ngày mai, tan học là tao cả mày qua đây làm luôn hả? Mà…12 giờ mới được về nhà…Ôi tao chết mất! – Nghĩ đến việc phải về muộn, lại đang sống nhờ ở nhà ngoại, càng nghĩ nó càng thấy ngại. Nếu chỉ có mình nó thì không sợ, đằng này còn mẹ và em trai, chỉ sợ hàng xóm nhìn vào sẽ dị nghị, lời qua tiếng lại của người đời…chẳng biết đường nào mà lần…cho dù mình có ngay thẳng thì cũng tránh khỏi tiếng dèm pha…Mệt mỏi lắm!
…
Lê bước mệt mỏi trở về nhà, nó nhận ra mọi thứ đã được chuyển đi gần hết sang nhà bà ngoại, hơi sững sờ một chút, nhưng rồi lại cười nhạt, nó không cảm thấy quá ngạc nhiên về điều này! Dù sao cũng là một cái kết được báo trước rồi cơ mà…Vả lại, 90% nguyên nhân là tại nó mà ra!
Lóc cóc quay trở lại nhà bà ngoại, ít ra thì được ở đây vẫn còn tốt chán, không có cảm giác lạ lẫm lắm, vì ngày trước nó vẫn thường sang nhà bà ngủ qua đêm khi cãi nhau với mẹ mà!
Tối đó Cheer định không online, rút cục lại nhận được một cái tin nhắn của Chan khiến nó bất ngờ: ” Sao chưa online? “.
Nhận được cái tin nhắn từ số điện thoại mang tên “Chó ghẻ đầu “, Cheer lại khẽ phì cười, một chút cảm giác hồi hộp xen lẫn run run bỗng chạy khắp người con bé. Cheer thở thật mạnh, cố lấy hơi bình tĩnh rồi nhắn lại trong tâm trạng vô cùng bất ổn của mình.
“Tôi có định on đâu! “
Không bắt Cheer phải đợi lâu, Chan nhắn lại ngay sau đó.
“Why? On đi! Tôi nhớ cô! “
…
Khốn kiếp…sau tất cả những gì mà nó nhìn thấy sáng nay…vậy mà bây giờ còn dám nhắn một cái tin như thế này…thử hỏi xem ai mà tin cho được!!!
Rút cục thì tim anh có mấy ngăn vậy hả Chan?
Nhiều đến nỗi sáng có thể nắm tay em này, tối lại nhắn tin nhớ em kia như thế sao?
Thật không thể chấp nhận được!
Nhưng dù sao…mọi chuyện cũng sắp chấm dứt rồi…và nó sẽ cố nhịn…để tí nữa nói cho bằng hết!
Cheer chỉ nhắn lại “Ừ “một cái, rồi vứt phịch máy xuống đệm, ngả mình lên giường, vo tròn cả người, đánh một giấc thật sâu…
Chap 17: Cai “nghiện” đi…
Gần 12h đêm, tiếng nhạc tin nhắn vang lên phá bĩnh giấc ngủ của nó, giật mình tỉnh giậy, cố gắng oằn mình với lấy cái điện thoại bị vứt lăn lóc ở phía cuối giường, nó mở ra đọc tin nhắn. Giật mình với 15 cuộc gọi nhỡ và tin nhắn này đã là tin nhắn thứ 6 kể từ lúc nó ngủ say.
“Cái quái gì mà nhắn lắm thế! “
…
Tin nhắn thứ nhất.
“Online chưa? “
“Cô đâu rồi? “
“Sao gọi mà không trả lời “
“Lại có chuyện gì thế? “
“Nếu giận thì cũng phải cho tôi biết lý do chứ? “
“Thôi được rồi! Dù không biết là chuyện gì…nhưng chắc tất cả là lỗi tại tôi! Tôi xin lỗi nhé! Làm ơn online đi mà! Tôi cần gặp cô để nói chuyện! “
…
“Chuyện gì cơ chứ? Tôi với anh thì làm gì còn có chuyện gì để nói? Mà anh cũng khéo nịnh thật đấy! Không biết tôi là người thứ mấy được anh giở cái bài này rồi? “– Cheer khẽ cười nhạt, nhưng rồi nghĩ kỹ lại, nó vẫn online, dù sao bản thân nó cũng có chuyện muốn nói.
Đăng nhập yahoo vào lúc hơn 12 giờ đêm, nó cũng ngại vì máy tính nhà ngoại để ở phòng khách, nếu có ai đi qua mà phát hiện giờ này con bé còn chưa đi ngủ thì chỉ có nước…xác định!
Cố gắng đánh máy thật nhẹ nhàng, Cheer hồi hộp vào nick. Vừa mới thấy nick nó online, Chan đã vội vàng buzz!
…
- Cô đây rồi!
- Ừ! Rồi sao?
- Làm gì mà lạnh lùng thế?
- Thế tôi phải “ấm áp” với anh à?
- Không…tôi không có ý đó…
- Vậy sao? Gọi tôi online có chuyện gì?
Sau câu hỏi của cái Cheer, thằng Chan có vẻ mất khá nhiều thời gian để nghĩ ngợi. Đoán được điều đó là bởi Cheery cứ nhìn thấy dòng chữ” Chó ghẻ đầu đang trả lời…” cứ hiện lên nửa chừng rồi lại vụt tắt suốt. Bực mình! Cò quay! Mât thời gian! Nó liền mở lời nói trước.
- Khó nói đến thế cơ à?
- Ừm…
- Không nói được thì tôi out luôn đây! – Cheery dứt khoát lạnh lùng, thực chất, bởi bản thân nó đoán trước được những gì Chan đang sắp nói, nên nó lại càng không muốn nghe. Cảm giác nôn nao khó chịu trong người đang giày vò nó đến quay quắt. Nó chỉ muốn được dập tắt ngay tức khắc.
- Nhi nói…muốn quay lại với tôi…
Sững người!
Nó biết!
Kết cục này nó biết!
Đã đoán trước…
Đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi mà…
Sao vẫn còn thấy tim đau như thế này…
Từng nhịp một…
Dường như trùng hẳn xuống…
Co bóp…
Như muốn thắt chặt mọi cảm giác của nó lại…
Để biến con bé trở thành đứa vô hồn ấy!
Cố gắng gượng cười, nó nói tiếp.
- Thế thì tốt rồi! Chúc mừng anh!
- Chúc mừng cái gì mà chúc mừng? Cô không giận tôi sao! – Mặc dù là người chủ động nói ra những lời này, nhưng Cheer không biết…đối với Chan là rất khó. Đứng giữa hai sự lựa chọn, một – quá khứ tình đầu, một – tương lai mờ nhạt chưa xác định. Chan vẫn đang bấp bênh giữa hai đáp án thì Cheer lại đột nhiên ban tặng cho hắn câu trả lời vô cùng dứt khoát và bất ngờ. Nhưng không hiểu sao…khi nghe thấy câu chúc mừng đi cùng thái độ vô cùng thản nhiên của con bé, Chan lại thấy” đắng” đến thế!
- Tôi có quyền giận à? Chúng ta có là cái gì của nhau đâu? – Cheer nhếch môi cười nhạt. Thầm nghĩ trong đầu…chi bằng những lời này…Chan đừng cố nói ra với nó thì mới phải. Biết rằng giữa hai bọn nó luôn chân thật và không tồn tại những giấu giếm…nhưng…có những sự thật còn đau đớn hơn cả lời nói dối ấy chứ! Chả nhẽ…hắn không thể nói dối được sao???
Cheer càng phũ, Chan lại càng thấy thất vọng.
Vậy đấy! Kể ra câu chuyện này, đâu phải hắn muốn thấy kết cục mau chóng như thế này? Hắn mong nó níu kéo hắn. Mà như lời thằng Yon nói, thì đây cũng là một dạng phép thử tình cảm…Và đáp án…thì bây giờ hắn đã thấy rõ rồi đây!
- Vậy...