thông cảm đối với một bệnh nhân mang triệu chứng tâm thần.
- Dám qua mặt tôi! Rất tốt đấy!
Nghe xong câu này, Cheery dừng hình luôn, nó đờ đẫn quay sang bên cạnh, nở một nụ cười đau khổ, khóe mắt nhếch lên còn đôi môi chỉ muốn trùng xuống, trông vô cùng thảm hại…
- Cái…gì…gì chứ!!!
Đúng lúc đó, giọng thằng Yon lại vang lên tiếp thêm nguồn năng lượng cho Chan.
- Dám lợi dụng cả tôi! Rất được!
“Chết mất thôi! Tôi chết mất thôi! Sao bọn chúng lại biết! “– Ngồi trong xe, Cheery lầm bầm xong đau khổ, lúc này nó chỉ muốn nhảy nhào xuống xe hoặc chui tọt vào cốp, nằm im cho đỡ ngượng!
…
Thấy con Cheer ngồi im như thóc, thằng Chan lại tủm tỉm mỉm cười một mình, trông rất đắc ý! Cứ như thế được 30 phút, cuối cùng cũng gần đến bãi tha ma, đầu thằng Chan bỗng nảy lên một ý tưởng kinh điển, hắn ngồi im, mặt bỗng lạnh đi, ôn tồn nói.
- Anh ơi! Đi chậm thôi! Ngày trước em từng bị tai nạn chết ở đoạn phía trước đấy!
Nói xong, thằng Chan còn tặng cho anh lái xe một nụ cười vô cùng đáng sợ, ánh mắt thất thần nhưng khóe miệng thì dần nhếch lên chậm rãi…Nhìn vào tấm gương phản chiếu phía trước, mặt anh lái xe tái mét, miệng liên tục hỏi.
- Cái gì cơ?! Cậu nói cái gì cơ??!!
Không biết tự bao giờ, thằng Yon và Cheery cũng luyện được phép “thần giao cách cảm “mà đột nhiên cũng ngồi im, khuôn mặt tự nhiên biến sắc, thất thần giống hệt thằng Chan khiến anh lái xe mặt tái mét, cố gắng chịu đựng thêm một đoạn nữa thì đuổi hết chúng nó xuống xe với lí do không đi được vào ngõ.
Xuống xe, cả bọn phá lên cười! Rút cục thì chúng nó cũng phải tự mình đi bộ qua bãi tha ma để tiến vào ngôi trường quỷ quái nằm ở tít sâu phía bên trong kia! Địa điểm được chọn lựa thực sự hợp với ngày Halloween lắm đấy chứ!
Chap 14: Halloween đáng nhớ!
Con ngõ rất nhỏ, ban đầu còn thấy được những ngôi nhà,
mái ngói xập xệ, ống khói tỏa lên nghi ngút, quyện vào cái lạnh xanh xao của một buổi chiều ngoài ngoại ô. Đi thêm được một đoạn nữa, chúng nó bắt đầu thấy phía trước chỉ toàn những đồng và lúa, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một căn nhà nho nhỏ nằm kế bên vệ đường, người dân gầy gò nhem nhuốc bê chiếc chậu đồng ra, lọ mọ đốt tiền giấy trong thứ ánh sáng mập mờ nhập nhoạng của buổi cuối ngày. Khung cảnh càng lúc càng trở nên ảm đạm, thỉnh thoảng, ở phía bụi cây bên đường lại vang lên những tiếng râm ran của những sinh vật đã bắt đầu hoạt động về đêm, đột nhiên, thằng Yon quất mạnh vào một bụi cây bên đường khiến chúng văng ra không biết bao nhiêu là châu chấu! Một con bất ngờ nhảy tót lên người thằng Chan khiến hắn hét toáng lên kinh hoàng, thất thần chạy một mạch về phía trước, để cho thằng Yon cũng đột ngột chạy với theo, chỉ còn con Cheer đứng một mình lại đó, chết chân một lúc thì lại nghe thấy tiếng người xì xào cùng tiếng nhạc của bài “Oan Hồn “cất lên từ phía sau, càng lúc lại càng gần khiến hai chân Cheer bủn rủn, đến lúc bóng người đen đen phía sau bất ngờ xuất hiện, cùng một tiếng gọi chậm đều.
- A! Con lùn!
Lúc này, nó mới bắt đầu có ý thức vắt chân lên cổ mà chạy!!!
…
Chạy liền một mạch, vừa chạy vừa hét, con bé đi guốc mà vẫn phải cố gắng rảo bước sao cho nhanh thật là nhanh, cố gắng không nhìn lại phía sau! Tiếng những bước chân đang rầm rập đuổi theo ở phía sau càng khiến nó phải giục mình chạy nhanh hơn nữa, cho đến khi nhìn thấy chút ánh sáng yếu ớt đang hắt lên gọi mời nó ở đằng trước, con Cheer mới lắp mô tơ vào **mà phóng liền một một mạch, chẳng mấy chốc đã chạm đích ở vạch phía bên kia, nhưng lại đột ngột bị òa cho một cái! Nó ngã ngửa lại phía sau, giật mình hét ầm lên khi chưa nhận ra Chan chính là kẻ trêu nó. Thấy con Cheer bị vồ ếch, cả Chan lẫn Yon đều ôm bụng cười sằng sặc, rồi lại đến đám con trai phía sau cũng đã chạy tới kịp, thấy cảnh tượng bi hài ở phía trước, con bé ngã ngửa nước mắt lưng chòng, nhem nhuốc hết cả mascara vẫn thôi không ngừng khóc, càng làm cho cả bọn cười phá lên ghê gớm!!!
…
Đang vừa tức, vừa sợ, nỗi kinh hoàng không biết để đâu cho hết, nước mắt nó cứ trào ra vì sợ hãi, lại càng tức giận vì kẻ đầu têu lại chính là thằng Chan, con Cheer cúi gằm mặt xuống ăn vạ, quyết không đi nữa. Đúng lúc đó, một bàn tay lại chìa ra, tỏ ý muốn nó nắm lấy và sẽ kéo con bé dậy. Nhưng, ngước mặt lên, là Chan đang ở phía trước, nghĩ ngợi một lúc, Cheer vội vàng nắm lấy, rồi do dự không chịu đứng lên, cuối cùng, đột ngột kéo tuột hắn xuống, cho ngã bổ nhào vào vũng nước bẩn ở ngay bên cạnh mình. Rồi nó mới đàng hoàng đứng dậy, ném cho kẻ vừa ăn đạn một cái nhìn gai góc lẫn đắc ý, rồi vênh mặt bước đi, mang trong lòng một chút hả dạ!
…
Vừa đến nơi, Cheery đã vội vàng tìm kiếm wc nữ rồi khóa trái cửa, nhốt chặt mình ở trong đó, mau chóng tẩy trang. Nhìn vào tấm gương lớn trong phòng vệ sinh, nó hốt hoảng bởi những vết đen nhem nhuốc đang hoành hành xung quanh vùng mắt của mình, cố gắng tẩy rửa cho thật sạch, rồi hì hục vẽ lại, con Cheer tức tối nghĩ về kẻ đã làm ra chuyện này, tuyệt đối không tha thứ!
Đang loay hoay chăm chút tút tát lại cho gương mặt mình, bỗng có tiếng người gõ cửa từ phía bên ngoài, một giọng nữ ngọt ngào vang lên, Cheery chạy ra mở cửa, kể cũng vô ý khi nó tự cho mình quyết định khóa trái như thế!
Cánh cửa vừa được mở ra, cả người Cheer như chết đứng bởi hình ảnh của người con gái phía trước. Mới gặp hai lần, nhưng vô cùng quen thuộc. Tất cả những gì chướng tai gai mắt đều được nó nhớ lâu hơn những thứ tốt đẹp. Cố gắng nở một nụ cười thật thân mật, nó nhỏ nhẹ xin lỗi rồi mời bạn ý vào trong. Ít ra thì nó vẫn còn lịch sự chán!
Cố gắng tập trung vào chuyên môn của mình, cố gắng không quan tâm đến kẻ đáng ghét bên cạnh, con Cheer vẫn thờ ơ không thèm liếc mắt đánh ý nhìn lấy một cái. Vậy nhưng, giọng nói bên cạnh lại nhẹ nhàng cất lên buộc nó phải ngừng lại.
- Bạn là người yêu mới của Chan à?
Câu hỏi này, giọng điệu này, nghe sao gai góc…
Nó nhìn thấy rõ sự hằn học được bọc kỹ bên trong giọng nói trầm bổng ngọt ngào đó, vậy nên, Cheer cũng nhẹ nhàng đáp trả.
- À không! Chỉ là đùa nhau thôi!
- Vậy ư! Chan không thích đùa đâu! – Nói bằng cái giọng như kiểu hiểu biết lắm, càng nói càng khiến Cheery lộn ruột lên, con bé tức lắm, nhưng nó vẫn phải cố nhịn để nói tiếp.
- Bạn hiểu rõ nhỉ?
- Ừ! Vì mình là người yêu cũ của Chan mà! – Vừa nói, cô ta vừa đánh cái nhìn đầy ẩn ý sang phía Cheery, nở một nụ cười nham hiểm, bao nhiêu sự dịu dàng nhân hậu mà hai lần trước Cheer thấy được đã biến đâu mất rồi! Đúng là loại người nguy hiểm, thật đáng phải dè chừng. Nghĩ vậy trong đầu, nên Cheer không trả lời nữa, nó chỉ mỉm cười.
Thấy Cheer không có phản ứng gì thái quá, cô ta cũng có chút ngạc nhiên, biết là Cheer đang giận dữ lắm, nhưng không ngờ lại có thể diễn giỏi đến vậy, xem như cũng có chút thú vị! Cô ta khẽ nhoẻn miệng cười, rồi đắc ý ngúng nguẩy bước ra ngoài, không quên vẫy tay chào thân thiện.
Chờ cho đến khi cô ta đi khuất hẳn, Cheery mới bình thản chải mắt tiếp, nhưng…nghĩ đến những lời con nhỏ đó vừa nói, con Cheer không sao tập trung được, tim nó cứ nhói lên từng hồi còn ruột gan thì sôi không thể tả được, đập mạnh cái mascara xuống, nó thở dốc, tay không ngừng nắm chặt, run lên vì giận…Trời ơi! Cái cảm giác khó tả, không thể kiểm soát nổi này là gì! Càng nghĩ, con Cheer càng cảm thấy khó hiểu, nó cứ thế nhìn chằm chằm mình trong gương, ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn đang run lên vì tức giận, rồi bỗng nhận ra, cánh cửa của phòng vệ sinh phía sau mình đang dần dần hé mở, một bàn tay đầy máu khẽ đẩy nhẹ, xuất hiện phía sau là một khuôn mặt nhơ nhớp đầy máu với cái bụng bầu bị một con dao găm cắm phập vào lòi cả ruột đang chảy tong tỏng ra trên bồn cầu…Con Cheer như chết đứng, nó sững sờ vài giây, cả người thất thần, rồi như cứng đơ, nó hét toáng lên hoảng hốt, tiếng hét thất thanh vang vọng cả khu hội trường, rồi chẳng kịp nghĩ gì, Cheer vừa hét vừa bỏ chạy!!!
Cảm giác bị ma đuổi đích thực là đây!!! Đã thế, con ma lại còn hét theo nó, tiếng kêu to không kém phần long trọng. Cả ma lẫn người, thi nhau hét làm ầm ĩ khắp cả một góc trường…Cho đến khi Cheer chạy nhào ra chỗ đông người, bám chặt vào thằng Chan, hét ầm lên kể lại lắp bắp, nó rối rít nói không lên lời khiến mọi người đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Vì sau khi tẩy trang, “con ma bụng bầu “ấy hóa ra cũng chỉ là một chị sinh viên được chỉ định hóa trang trong trường vừa bị con Cheer dọa cho chết khiếp!!!
…
Vẫn thấy vẻ thất thần của Cheer, Chan vội gõ mạnh vào đầu nó rồi mắng.
- Đồ dở hơi này! Lúc nào cũng nhăn nhở thôi!
“Dám mắng mình nhăn nhở! Rồi…chờ đấy! Anh sẽ biết tay tôi! “– Nghĩ đến những lời con nhỏ kia vừa nói trong phòng vệ sinh, Cheery vẫn không sao nguôi giận, lại muốn trả đũa thằng Chan.
Đúng lúc đó, ban tổ chức gọi nhóm biểu diễn vào phòng trong thay đồ và hóa trang, Cheery cũng nhanh nhảu chạy vào theo để chiếm phần hóa trang cho thằng Chan. Cơ hội trả thù là đây!!!
…
Vừa vào trong phòng hóa trang, Cheery đã vội vàng kéo thụp Chan xuống một góc, hí hửng lôi đồ nghề của mình ra, kẹp gọn mái tóc lòa xòa của Chan lên, thích thú chuẩn bị make up cho hắn. Chan chần chừ, vội vàng đẩy nhẹ Cheer ra, ánh mắt nghi hoặc hỏi dò.
- Tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm?
- Ở đâu cơ? – Cheer chớp chớp mắt, ra vẻ thỏ non.
- Khịt khịt! Đây này! – Vừa nói, Chan vừa giả vờ hít nhẹ vào tóc Cheery khiến nó rùng cả mình, giẫy ra, rồi đỏ mặt.
- Không đùa! Ngồi yên, tôi make up cho, muốn hóa trang kiểu gì nào?
- Thì kiểu ma quái một tí, kẻ line mắt đậm, cho một bên chảy máu mắt màu đen đi! He he!
- Ờ! Được rồi! Nhắm mắt lại!
Cheer vừa nói xong, thằng Chan lập tức thực thi mệnh lệnh, hắn nhắm rụp mắt xuống, hàng lông mi li ti khẽ lung lên khi chúng khép chặt vào nhau trông rõ đáng yêu, úp nhẹ đôi bàn tay của mình vào khuôn mặt trắng ngần không tì vết của Chan, nó như bị hút hồn bởi sống mũi cao và đôi môi mỏng manh, đang mím lại khẽ cười của Chan…AAAAAAAA!! Xấu hổ quá!!! Mặt Cheery đỏ bừng lên, mọi hành động của nó đều bị ngưng lại, đây có lẽ là lần đầu tiên Cheer được chủ động chạm vào khuôn mặt Chan ở cự ly gần thế này! Thật khiến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập mạnh chết đi được, khó thở quá! Hic hic!!
Thấy Cheer cứ bần thần mãi một hồi lâu, Chan lại khẽ mở mắt ra, hắn nheo mày khó hiểu.
- Cô làm gì mà loay hoay mãi không xong thế?
Bắt gặp ánh mắt hắn vừa mở ra, lại nhìn chằm chằm ngay vào khuôn mặt mình, khiến Cheer càng ấp úng, nó lắp bắp rồi cúi rụp cả mặt xuống, không dám nhìn thẳng…
- À ừ! Được rồi…xong ngay đây!
…
Tỉ mẩn trong 15 phút, cuối cùng cũng xong, vì da mặt Chan vốn đã rất mịn và trắng nên phần nền không phải xử lí nhiều, chỉ cần tập trung vào đôi mắt sao cho thật là nổi bật. Mỗi tội khi vẽ, hắn cứ chớp mắt mãi không thôi, lại thêm trái tim đang đập thình thình không yên của Cheer khiến cho nét vẽ cứ mãi không dứt khoát được. Thật sự khốn khổ!!
…
Make up xong, thằng Chan hài lòng nhìn vào gương rồi lập tức chạy lon ton đi ra khoe với mọi người. Mà bực mình nhất là hắn đi đến đâu cũng có gái ngoái lại nhìn theo, trầm trồ khen ngợi, thật là khiến Cheer tức muốn chết!!!
Đi cạnh hắn, nhìn nó chẳng khác nào một cái nền tăm tối ảm đạm, không chút nổi bật…Thấy con Cheer cứ lủi thủi mãi như thế, thằng Chan chợt quay lại, nắm lấy tay con bé rồi kéo đi cùng…trước ánh mắt vô cùng ngạc nhiên lẫn ghen tị của những đứa con gái khác…Khuôn mặt nó như sáng bừng lên vì hạnh phúc, đã thế, Chan còn chủ động cởi áo khoác của mình ra, quàng vào người Cheery vì thấy kể từ khi trời trở tối, gió cũng đã bắt đầu ùa về…
Thật sự! Những chuyện diễn ra xung quanh Chan ngày hôm nay thật khiến cho tâm trạng của Cheer lúc lên bổng lúc lại đột ngột xuống trầm! Thật không biết đường nào mà ứng biến!!!
Sau khi nhét được cái áo khoác của mình vào người Cheery, thằng Chan khẽ xoa đầu nó, rồi mỉm cười thật dịu dàng.
- Này! Ở đây chơi ngoan nhé! Tôi đi tập dượt trước khi biểu diễn đây!
Bị xoa đầu y như một chú mèo con, vậy mà Cheer cũng ngoan ngoãn gật đầu, thật chẳng hiểu sao ngày hôm nay, đứng trước Chan, cái Cheer lại trở nên nhỏ bé như vậy.
Đang đứng chết chân tại một chỗ do nhịp tim vẫn chưa ổn định được, bỗng, có tiếng gọi từ xa.
- Chồng! Chồng đến rồi đấy à! – Tiếng cái Mita cất lên lanh lảnh, phá tan dòng duy nghĩ mông lung của Cheery. Nó quay ngoắt đầu lại, nhoẻn cười.
- Đùa! Chồng đến từ lúc nào sao không rủ vợ! – Mita lên tiếng trách móc, nhưng rồi, nhìn cái áo khoác trên người con Cheer, con bé lại làu bàu – Á à…tôi hiểu rồi! Anh đi với zai! Anh định bỏ tôi ở nhà một mình chứ gì?
- Ơ ơ…đâu có! Anh chỉ có mỗi mình em thôi mà! Hi hi! – Vừa nói, Cheer lại vừa chạy nhào tới ôm trầm lấy Mita, tha hồ bóp bụng nó!
- Uồi! Cheer đang mặc áo của Chan à? Chan nhường áo cho Cheer à??? Ôi trời ơi! Thích thế!!! – Nhìn thấy cái áo khoác baby milo đặc trưng của Chan đang được khoác trên mình Cheer, Hummie không kìm nổi sự ngạc nhiên mà kêu lên một cách ngưỡng mộ!
- Hì…có gì đâu mà! – Nó xua tay, mặc dù lòng vui như mở cờ!
- Thôi được rồi bọn mày, vào trong này tham gia tiệc đi! – Nói rồi, Ben liền ra hiệu cho cả lũ vào theo.
…
Bên trong là một bữa tiệc buffet nho nhỏ với những trò chơi ma quái do trường tổ chức, phần lớn là các anh chị khối trên giả ma giả quỷ diễn lại các cảnh trong truyện kinh dị rồi trực tiếp kể lại tại đó. Kiếm lấy một câu chuyện hay, Cheer và cả nhóm cũng vội chạy vào hóng hớt. Phàm là chuyện càng hay, thì số người muốn nghe lại càng nhiều, bởi vậy, khu vực chúng nó “hóng “là nơi bị xô đẩy, chén ép nhiều nhất, con Cheer bắt đầu thấy nóng, nó quyết định cởi tạm cái áo khoác của thằng Chan ra và treo ở cái mắc dành cho khách ngoài phòng tiệc. Xong xuôi, lại quay lại tập trung vào câu chuyện lôi cuốn đang còn dang dở của mình…
Nhưng rút cục, chưa nghe hết truyện, tiếng nhạc khai mạc chương trình ở ngoài hội trường đã bắt đầu vang lên, tất thảy mọi người đều bỏ ngang câu chuyện, kéo nhau chạy ra ngoài, ngay cả anh chị kể truyện cũng vậy…
Và tất nhiên, nhóm con Cheer cũng không nằm ngoài số “mọi người “ấy!
…
Chương trình được bắt đầu bằng tiếng nhạc vô cùng sôi động của anh DJ Drew, tiếp đó là màn nhảy hip hop hết sức ấn tượng của thằng Yonnie, Cheer thật không ngờ là Yon có thể nhảy hip hop đỉnh đến vậy. Nhất là khi nhóm hot boy của trường bắt đầu bước ra sân khấu để trình diễn màn rap live của mình, Yon vừa hát vừa beat box, thu hút hết thảy sự chú ý của các fan nữ về phía mình, ngày hôm nay hắn thực sự tỏa sáng. Nhưng, ánh nhìn của Cheer lại chủ yếu chỉ hướng về Chan, từ lúc Chan bắt đầu cất giọng hát ngọt ngào của mình lên, mọi thứ xung quanh Cheer dường như ngưng đọng, nó không để ý đến tiếng beat box của Yon, không quan tâm đến những vũ đạo nóng bỏng xung quanh, chỉ quan tâm đến giọng hát trầm bổng dịu dàng đó, chất giọng trầm ấm nhưng lại rất ngọt ngào…Và, nếu như, bài hát đó, giai điệu đó, không buồn đến vậy, không khiến cho nó phải suy tư nhiều đến vậy, thì có lẽ, con bé sẽ cảm thấy tập trung hơn…
Từng dòng lyric cất lên mang nỗi buồn phảng phất chất chứa trong ánh mắt Chan đều được thể hiện qua bài hát cả…
“Tình cảm nhạt nhòa…giờ đã trôi theo gió…
Anh biết anh sai…khi không giữ được nó…
Trong suốt thời gian…mà đôi ta yêu nhau…
Anh chỉ biết…mang lại đớn đau…
Nỗi đau hằn sâu…trong khóe mắt của em…mà anh đâu biết đâu…
Don’t cry…Don’t cry…
Anh là người tệ bạc…
Chia tay nhau không nói một câu…
Để giờ đây than thở cùng beat và flow…
Anh có muốn vậy đâu…
I’m Sorry…”
Những câu hát này, chỉ nghe qua, Cheer cũng cảm nhận rõ ràng được tình cảm sâu sắc mà Chan gửi gắm qua lyric…Và chắc chắn một điều rằng, thứ tình cảm đó không phải dành cho nó…Khóe mắt đang nhòa đi vì một nỗi hoang mang bất chợt, bỗng, hình ảnh của người con gái kia lại xuất hiện khiến nó gần như đứng chết chân, nụ cười cố gắng gượng từ lúc nghe thằng Chan hát đến bây giờ đột nhiên tắt ngấm. Thật sự! Nó không thể tiếp tục gượng cười được nữa…Tại sao cô ta lại xuất hiện? Tại sao lại được hát chung với Chan…Và tại sao…cô ta cũng được mặc áo khoác của Chan???
Nhắc đến cái áo khoác, Cheer mới ngớ người ra, chiếc áo khoác trên người mình không còn nữa, vội vàng quay lại phòng tiệc, nó không còn thấy bất cứ một cái áo khoác nào được treo trên mắc…Vậy là hiểu rồi, có kẻ đã đánh cắp nó! Tim con bé bỗng nhói lên những cảm xúc nghẹn ngào khó tả…Nó không thể nào giải thoát ra khỏi chúng! Ghen tuông? Có nghĩa lý gì? Cheer chưa là cái gì rõ ràng của Chan cả? Thậm chí, đến thứ quan hệ mập mờ của bọn chúng cũng không được công khai. Vậy…Cheer lấy lý do gì để xét hỏi cơ chứ! Giờ đây, nó chỉ biết gói mình trong một góc nhỏ của căn phòng, lặng người nghe tiếng hát da diết của con bé kia cất lên, dường như, tâm trạng của họ hợp nhau lắm!
“Đêm đen dần qua…
Dòng suy tư bỗng sâu lắng…
Thật em đây quá dại khờ…
Để anh đi xa mãi mãi…
Mãi mãi không quay về…
Những ngày anh quan tâm nay còn đâu…
Giật mình òa khóc nhớ anh…và anh đang nơi đâu…”
…
Thật sự, sao họ có thể tàn nhẫn đến như vậy? Song ca cùng nhau như một đôi uyên ương ngọt ngào, khiến cho bất cứ ai cũng phải ngước nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, còn con Cheer thì sao, nó chỉ biết…cười ra nước mắt!
Cô ta “mạnh “như vậy! Sức ảnh hưởng của cô ta lớn như vậy…Bảo sao…ngày đầu tiên xuất hiện, cô ta đã khiến Chan phải đứng chết chân trước cổng trường như thế…Bao nhiêu thái độ lạ lùng của Chan khi vô tình bắt gặp cô ta trong sân trường đều khiến Cheer phải bàng hoàng suy nghĩ lại…Đối với Chan, một đứa con gái không nhan sắc, cá tính lại ương ngạnh như Cheer, nhất định, không thể sánh bằng “người con gái “ấy!
Chap 15: Anh có muốn vậy đâu!
Lúc trở về, lại một lần nữa, bọn nó lại phải đi qua khu nghĩa trang ấy, khung cảnh rùng rợn cùng tiếng gió thổi ào ạt, thỉnh thoảng, từng đợt cát của những khu nhà đang thi...