muốn chống cự nữa, cả người run lên rần rật, môi nó cắn chặt vào nhau, cố để chỗ đó không thoát ra những âm thanh khoan khoái…
Những âm thanh yếu ớt do Mie cố kiềm chế để chúng không phát ra to hơn khiến Ben càng cảm thấy khoái cảm, con bé càng cố nín, thằng Ben càng làm mạnh, cốt để Mie thoát ra khỏi cái vỏ bọc rụt rè vốn có của mình. Hắn tin ở bên trong Mie…chắc chắn còn tồn tại một con người khác! Nghĩ vậy, Ben lại bắt đầu luồn những ngón tay ma quái của mình lướt nhanh xuống bụng, rồi từ từ tiến thẳng lên trên, tò mò đoán xem bên trong lớp áo mỏng manh này có thứ gì khiến hắn đáng chờ đợi?
Nhưng, thật ngỡ ngàng! Cái điều mà thằng Ben đang không ngờ tới nhất chính là trong lúc con bé đang phiêu như vậy mà hai tay nó vẫn ôm chặt lấy vùng ngực, nhất quyết không để thằng Ben chạm vào! Rút cục là vợ định làm cái trò khỉ gì vậy? Đáng yêu thì cũng vừa thôi chứ? Bây giờ không phải lúc!!!
Mặc dù hơi giật mình và có chút bất mãn, nhưng Ben vẫn từ từ cố gắng len qua những ngón tay của Mie, cố gắng gỡ chúng ra…nhưng…không được!!!
Ben bực mình, hắn nhỏm dậy, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Mie, khẽ nheo mày nghiêm nghị.
- Vợ…tay?
Mie ngơ ngác mở to đôi mắt ngây thơ của mình ra, chớp chớp hai cái rồi gượng cười nhìn hắn, cười đau khổ.
- Không được đâu?
- Tại sao?
- Vợ không thích!
- Vợ không thích…nhưng mà chồng thích…là được rồi!!!
- Ơ…– Để tránh cái nhìn trách móc của Ben, Mie lại cố tình quay đầu đi chỗ khác. Nhưng Ben ngay lập tức chặn hành động của nó lại bằng nụ hôn mãnh liệt của mình, bờ môi hắn nhanh như cắt tóm lấy con bé, lôi ngược nó trở về quỹ đạo, lôi cuốn không ngừng…
Vừa hôn, hai tay Ben vừa từ từ gỡ lấy những rào cản yếu ớt từ phía Mie, cuối cùng, cũng giành chiến thẳng!
…
Sau khi “chiếm thành “ngoạn mục, cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến, nằm nép vào ngực Ben, Mie ngước mắt lên, đưa hai con ngươi hờn
dỗi lên thỏ thẻ.
- Chồng giải thích đi!
- Được rồi! Vợ bé bỏng! – Vừa nói, hắn vừa đưa tay vén làn tóc rối đang xòa xuống trước trán của Mie, hôn nhẹ vào đó và thì thầm. Kể cho con bé nghe về cuộc tình ngang trái của hắn trước đó. Cho con bé biết nỗi đau bị phản bội mà hắn đã từng trải qua. Cảm giác lúc này không phải tình yêu mà chỉ còn sự khinh thường và thù hận. Đối với Ben, hắn sẽ không bao giờ quên đi cảm giác này, chỉ mong Mie có thể xoa dịu và xóa nhòa chúng bằng tình yêu chân thành của con bé.
Trong mắt Mie lúc đó, hiện lên trước mặt nó là hình ảnh một thằng Ben yếu đuối và đáng thương vô cùng, đôi mắt cay xè chực chờ rơi nước mắt nhưng rồi lại cố nuốt vào vì muốn giữ hình ảnh mạnh mẽ. Mie thương lắm! Lòng nó rối bời! Có thật là không còn yêu? Vì còn yêu thì mới còn hận chứ? Nhưng không sao, vì bây giờ người bên cạnh Ben là Mie chứ không phải Vi Vi nào đó. Vi Vi thì cũng đã ở thời quá khứ rồi…Hiện tại, Mie sẽ cố gắng hơn…
Bất giác vòng bàn tay mình vòng qua người Ben, Mie cố gắng ôm hắn thật chặt, tuyệt đối không muốn nới lỏng ra, chỉ sợ…sẽ tuột mất!
…
Câu chuyện của Ben vừa kể thật khiến cho cái Cheer muốn đỏ bừng cả mặt, đọc bao nhiêu ecchi với hentai rồi cũng không thể khiến cho Cheery có cảm giác ngượng ngùng và thấu cảm hơn lúc này. Aigooo…chuyện tình yêu trai gái thật là khó hiểu! Vừa đi dọc hành lang, Cheery vừa lải nhải than ngắn than dài, rồi bất giác, nó dừng lại ở gần phía cửa lớp thằng Chan lúc nào không biết.
Bây giờ đã là giờ ra chơi, đáng nhẽ ra theo thói quen thường lệ thì Cheery phải xuống căng tin để mua đồ ăn vặt mới phải, sao lại rẽ qua khu lớp 11 này? Thật xấu hổ quá! Đương định quành lại, thì đột nhiên nó nghe thấy tiếng một đứa con gái với chất giọng trong trẻo vang lên: ” Channie!”
…
Bần thần quay lại, Cheery lập tức núp vào phía góc cạnh của cầu thang, nhỏm đầu lên lắng nghe câu chuyện…Nhưng mà khoảng cách xa quá khiến nó chẳng thể hóng hớt được gì, đành phải câm lặng giương mắt ếch lên nhìn hai đứa nó nói chuyện. Trông thái độ Chan từ lúc bước ra có vẻ điềm nhiên, rồi đến khi nhìn thấy khuôn mặt phúc hậu của đứa con gái đó, hắn dường như chết đứng!
Cái thái độ này dường như cũng khiến cho nó cảm thấy quen quen, mơ hồ nhớ lại mấy ngày trước đó, cũng là gương mặt phúc hậu này đã khiến cho thằng Chan gần như chết đứng ở trước cổng trường…Lúc đó Cheer còn không hiểu vì sao, cũng chẳng bận tâm cho lắm, nhưng giờ thì…lòng nó bỗng dâng lên một nỗi niềm khó hiểu…Sục sôi! Day dứt!
…
Âm thầm quay trở về lớp, dù Yan có trêu chọc thế nào Cheer cũng chẳng thèm đoái hoài, đầu óc nó đang chỉ nghĩ về cái cảnh đôi trai gái đang cười cợt với nhau ở phía hành lang bên kia. Càng nghĩ, óc nó càng rối tung, lòng bồn chồn khó chịu! Thật sự là rất khó chịu! Có cái cảm giác gì đó như đang ứ nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được thì lại truyền xuống tim, làm tim nó đập tăng tần suất lên không biết bao nhiêu lần một nhịp, cứ thình thịch thình thịch…hòa vào tiếng trống trường báo hiệu giờ tan học lúc nào không hay biết…
Trở về nhà, Cheer ngồi sụp xuống trước cái máy tính, mở máy lên và mò vào facebook, lặng lẽ lướt vào facebook thằng Chan một cách vô thức, loay hoay thế nào lại mò vào cả mục album của hắn, thích thú ngắm nhìn từng bức ảnh được chụp từ lúc Chan còn bé cho tới tận bây giờ, rồi vô tình…nó dừng lại trước mục ảnh “Fansign “! Tò mò click vào xem có bao nhiêu gái xinh đã từng làm fansign cho hắn, ngớ người ra khi thấy trong đó chỉ lưu lại fansign của một đứa con gái duy nhất, bàn tay trắng nõn nà ghi chữ “Chan “to đùng, quà khuyến mãi đi kèm là một nụ cười xinh lung linh dưới nắng…Thế này thì bảo sao thằng nào nhìn mà không chết! Đến cái Cheer còn mê nữa cơ mà…Bản thân nó rất biết đánh giá cái đẹp! Không phải cứ ghét thì nó sẽ chê, nếu xinh thì nó khen thật! Mặc dù yêu cầu của nó về cái đẹp thì cũng hơi cao, nhưng con nhỏ trong hình này đã đáp ứng được điều đó…
Tất nhiên, chuyện này càng khiến Cheer cảm thấy đau đầu…Chan đang cảm một đứa con gái rất là xinhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!
Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến nó? Việc gì đã khiến Cheer phải quan tâm lo lắng đến như thế này? Hắn thích ai thì mặc hắn! Liên quan gì đến Cheer! Cheer bị dở hơi à…Hay là nó yêu rồi…
Không được đâu! Nó không yêu thằng Chan đâu! Tuyệt đối không thể!
Cố gắng loại bỏ đáp án này ra khỏi đầu mình ngay lập tức, Cheer vội vàng tắt phụt trang facebook của thằng Chan, cố gắng dằn lòng không được đoái hoài tới bất cứ thứ gì liên quan đến hắn nữa. Bắt đầu là từ việc ngày hôm nay, nó sẽ không bao giờ thèm quan tâm đến những status vẩn vơ và không bao giờ click vào nick thằng Chan, chần chừ xem nên lấy lý do gì để bắt chuyện với hắn nữa! Không bao giờ!!!!
Lòng tự trọng bị đánh gục bấy lâu bây giờ đã đến lúc cần phải phất cờ chủ nghĩa khởi dậy nổi lên rồi!
…
Online 20 phút, rồi 30 phút, mắt dán chặt vào màn hình hay đang đóng đinh vào cái status ngắn ngủn của con Cheer: ” Chán quá! “…Chờ đợi xem nó sẽ lấy lý do gì để pm mình vào ngày hôm nay, nhưng chờ mãi, đợi mãi, nick nó vẫn đóng băng như vậy! Không biết là đang làm cái gì, chat với ai, mà quên khuấy đi cả Chan đại ca này thế không biết!
Bực mình quá! Chan đành phải hạ mình xuống nước buzz con Cheer.
Chap 13: Thà bị ế chứ quyết không làm kẻ thay thế!
“Á à! Cuối cùng thì cũng chịu buzz mình rồi cơ à? Hôm qua buzz, hôm nay cũng buzz, đã định không thèm quan tâm rồi cơ mà! Cái tên của nợ này! “. Cheer lạnh lùng trả lời.
- Sao?
- Sao gì? Sao không pm tôi?
- Sao tôi phải pm anh?
- Hỏi làm gì? Bình thường cô vẫn làm thế cơ mà?
- Thì bắt đầu từ bây giờ sẽ không làm thế nữa.
“Cái gì cơ? Bắt đầu từ bây giờ sẽ không làm thế nữa á? Con nhỏ này điên à? Thấy ông đây hạ mình thì lại định nhảy từ đằng chân lên đằng đầu à! Tức quá! Không được! “…Hắn lại đành…cúi mình hỏi thêm câu nữa.
- Tại sao lại như thế?
- Vì tôi chán rồi!
Viết ra những câu này, thực ra Cheer cũng do dự lắm chứ, tay nó đã không dưới một lần viết ra rồi lại rụt vào, xóa hết đi, nhưng cuối cùng cũng quyết định bấm nút send, Cheer thà để mình bị ế chứ quyết không làm kẻ thay thế! Right???
Thế nhưng nó đâu có biết, câu nói này đã khiến Chan phải giật thót tim. Hắn bắt đầu cảm nhận được sự chơi vơi và mất mát. Chòng chành giữa hai sự lựa chọn “Chán à? Chán thì thôi “và “Chán à? Chán thì lại phải làm cho vui!”…cuối cùng hắn vẫn quyết định…cúi mình chọn đáp án thứ hai. Rặn ra một câu chuyện rất là tầm thường để níu giữ con bé.
- Chán à? Vậy chơi trò chơi không? Tôi biết một trò này vui lắm!
- Trò gì? – “Nhạt nhẽo! “Cheer thầm cười khẩy trong lòng.
- Chơi trò tỉ thí, ai thắng người ấy sẽ được sở hữu thứ quý giá nhất trên người của người kia. – Viết xong câu này, thằng Chan thật muốn cắm mặt vào bàn phím vì xấu hổ.
“Sặc!!! Anh ta bị điên à? Có suy nghĩ trước khi nói không đấy! Tôi chết mất! Sao lại quen một kẻ dở hơi bệnh tật như thế này “…Cheer thầm nghĩ trong đau khổ, nhưng nó vẫn cố dằn lòng chat tiếp.
- Hừm, trò gì đấy? Nghe có vẻ không an toàn…Được rồi! Nói luật đi. Sao phải xoắn ;)!
“Hê hê! Con cá rơi vào bẫy rồi! Vui quá! Ố là la! “– Thằng Chan vừa nghĩ, hắn lại vừa cười thầm trong đầu rồi tiếp tục giăng lưới.
- Luật chơi của trò này sẽ là…“Đo chiều caooooo “= ] ] ] ]
- Cái gì cơ? Khôngggggggggggg! Tôi không chơiiiiii! Anh bị điên à!!! Đồ ăn gian!!!
- Ăn gian gì? Vừa kêu sao phải xoắn cơ mà!
- Hừm! Không được! Anh ra luật vậy tôi cũng phải được ra luật chứ!
- Được rồi! Thế thì ra đi!
- Đo xem ai béo hơn, ha ha!! – Cái này thì con Cheer tự tin là mình thắng chắc. Thế nhưng, im lặng một hồi, nó lại nhận được đáp án bất ngờ từ phía thằng Chan.
- Tốt thôi! Nhưng phải cởi áo ra để xem thịt ai dầy hơn = ] ] ] ] ] ] ] ] ] ] – Vừa nói, thằng Chan vừa muốn cười gục xuống mặt bàn.
- Không được!!!!!! Chơi cái ấy vô lý quá! Thôi được rồi! Bỏ, bỏ đi! Đo xem tóc ai dài hơn! Nhé! – Con Cheer cố vớt vát chút sĩ diện dành cho mình.
- Không! Cái ý phi lý quá! Không chơi được!
- Sao lại phi lý! Thế anh bảo đo chiều cao! Cũng phi lý!
- Sao lại phi lý = ] ] ] ]
- Còn phải hỏi!!!! Đồ khốn này = ] ] ] ]!!
- À! Được rồi! Thích trò liên quan đến tóc chứ gì?
- Hả…Định làm gì?
- Thích không đã?
- Ừ…(Nghe có vẻ không an toàn rồi)…
- Nhớ đấy! Thề đi!
- Rồi…tôi thề…– Con Cheer bắt đầu lúng túng, nó ngửi thấy nồng nặc toàn mùi nguy hiểm.
- Rồi! Bây giờ, thi xem đứa nào cạo đầu nhẵn hơn, đứa đấy thắng = ] ] ] ] ] ]!!!
- AAAAAAA…Chó này!!! Không chơi nữa! Đồ khốn! Toàn lừa mình! Ghét rồi! Out đây!
- Ơ ơ…không chơi được lại trốn à? Bẩn thế!
- Bẩn gì!
- Chơi quá bẩn!
- Anh tệ lắm!
- Em cũng tệ!
-…– Lại bắt đầu thế rồi, thế là lại nói chuyện bình thường với nhau được là sao…Đến lúc này nó mới phát hiện ra là mình đã “sập bẫy “! Con Cheer quyết định im lặng không nói nữa.
Thấy Cheer im lặng một lúc, Chan đành đánh liều pm.
- Được rồi! Tôi tệ! Đưa tôi số điện thoại của cô đi!
- Số mấy = ] ] ]
- Không phải làm trò! Đưa đây!
- Để làm gì?
- Chủ nhật tuần sau, party Halloween, tôi muốn cô đi cùng tôi.
- Tại sao tôi phải đi cùng anh! – Con Cheer hí hửng.
- Vì…địa điểm tổ chức Halloween được chuyển sang một trường đại học ở ngoại thành, mà muốn đến được đó thì phải đi qua một bãi tha ma…
- Sặc! Bãi tha ma à o. O!
- Sao? Cô sợ ma à?
- Hơ…không! Tôi không sợ! – Nói dối…
- Tốt rồi! Thế đi cùng tôi, cô sẽ bảo vệ tôi, vì tôi sợ ma! – Sao lại có loại con trai thật thà trơ tráo như thế này được nhờ?
- Quên đi! Còn lâu! Đồ dở hơi! – Ăn phải quả dưa bở, con Cheer lại càng tức tối.
- Không quên đâu! Anh nhớ em mà! – Thằng Chan lại bắt đầu cợt nhả.
- Cút đi! Có yêu nhau đâu mà nhớ! – Nó hậm hực trả lời.
- Yêu mà! Anh em mình quý nhau! Cho tôi số điện thoại đê!!!
- Không cho! Ăn cơm đây! Cút đi!
Nói rồi, không cần biết thằng Chan sẽ trả lời ra sao, cái Cheer out nick luôn, càng để lâu càng lằng nhằng khó dứt! Số nó đúng là khốn khổ!!!
…
Ngồi ăn cơm, con Cheer lại thầm mỉm cười hí hửng vì vừa cho thằng Chan được một bài học. Phải cho hắn nếm mùi thất bại một lần cho biết chứ! Cứ xin là được ngay á? Còn lâu đi…
Cho thì Cheer sẽ cho, nhưng phải cho kiểu của Cheer!
…
Sáng hôm sau, nhân lúc Chan đang không ở cạnh Yon, con Cheer liền cài cái Hummie tiến lại gần hắn, giả vờ hỏi han bắt chuyện và mượn điện thoại một chút. Rút cục, cái điện thoại lại rơi về tay Cheer, nhanh chóng bấm số tìm tên thằng Chan, nhưng tìm mãi chẳng thấy, rút cục Cheer lại phải tự mò, và đáp án khả thi nhất có lẽ là: ” Thằng Bất Nhân “…cái tên nổi bật trong danh bạ của thằng Yon. Vội vàng lưu lại số vào máy mình, Cheer chỉ lưu đúng một chữ C cho an toàn, phòng sau này có người phát hiện. Trả lại máy cho Yon, Cheer hí hứng chờ đến chiều mới nháy thử vào số đó.
…
Xế chiều, trường cho về sớm để mọi người chuẩn bị cho buổi party tối nay, vừa bước ra khỏi lớp, đi được mấy bước với tụi bạn, đã thấy Chan đợi sẵn ở cổng trường, Cheer chỉ vừa bước qua, hắn đã vội tóm lấy tay, cúi mặt xuống ngượng ngùng đằng hắng…Cheer biết thừa, nhưng nó vẫn giả vờ không hiểu, mặt tỉnh bơ gạt tay ra rồi thầm cười tủm tỉm. Mãi cho đến khi về nhà, chuẩn bị đi, hai đứa online thằng Chan mới vội buzz.
- Này cô kia! Thế có đi với tôi không?
- Ờ! Tất nhiên!
- Thế sao còn…
- Rồi, chờ tí! Cứ từ từ!
- Giờ này rồi còn từ từ gì nữa! Cò quay thế!
Thằng Chan càng sốt ruột, con Cheer càng buồn cười, nó bắt đầu lấy máy ra, bấm thử số của “Thằng Bất Nhân “rồi nháy thử, dòng nhạc chờ reo lên trong vài giây ngắn ngủi co bóp sự hồi hộp của Cheer rồi vội vàng kết thúc, thay vào đó là giọng Chan vang lên khó chịu: ” A lô?…“
Xác nhận được giọng nói, Cheer vội vàng cúp máy, ôm bụng cười sằng sặc. Nó lại quay ra chat với thằng Chan.
- Thế nào rồi?
- Thế nào là thế nào? – Vẫn còn đang bực về cái đứa điên vừa nháy xong đã dập máy, Chan bực tức trả lời.
- Thế anh không vừa nhận được cuộc gọi nào à?
Ngồi đần người ra một lúc, rồi Chan lại thản nhiên trả lời.
- À…Chắc là thằng Yon điên! Tự dưng nháy máy chả hiểu có chuyện gì! Bực mình! Thế cho số đi!
- Cho rồi còn gì? – Vừa nói, con Cheer vừa ôm mặt cười sung sướng.
- Cho bao giờ?
- Vừa xong! – Nó nhăn mặt cười, Chan ngu không thể tả được!
Đần người ra thêm một lúc nữa, thằng Chan mới tá hỏa, nhìn vào số điện thoại vừa gọi xong, thằng Chan như phát điên vì bị chơi khăm, hắn gào ầm lên trong những dòng chat.
- Aaaaaaaaaa!!! Sao lại như thế?! Sao cô lại có được số của tôi!!! Từ bao giờ thế?! Cô là con ma à >”
- Ko cần biết! Có rồi nhé! Lưu đi!
- Che Lùn! Ok?
- Anh em mình lại không quý nhau rồi…– Cheer giả vờ đùa.
- Quý nhau lắm mới gọi là Che Lùn đấy! Rightttt???
- Thế tôi lưu anh là “Chan Chó “nhé?
- Sặc! Đồ súc vật này! Muốn chết à?
- Bảo ai là súc vật? Được rồi! Đã thế lưu là “Chó ghẻ đầu! “
- AAAAAAAAAAAAAAAAA!!! Chó ghẻ đầu!! Đồ khốn!!!
- Ờ! Cứ ngồi đấy mà ***đi! Tí nữa tôi đi với thằng khác!
- Thằng nào!!!
- Thằng Yannnnn! Ờ!!!
- Không được! Ở im đấy! Tí sang đón! Đồ chó!
- Thêm một câu chó nữa…tí nữa ăn vả đấy!
- Xời! Cho luôn! Nhé! Nàng nào dám…
- Rồi chàng xem!!!
Vừa chat, nó vừa cười rũ rượi, rồi nhìn vào đồng hồ…Thôi chết! Gần tới giờ xuất phát đến nơi rồi! Cheer vội vàng out nick và ngồi vào bàn make up, chuẩn bị cho công cuộc biến hình của mình…
…
Sáu giờ ba mươi phút, bàn trang điểm của nó rung lên rầm rầm vì chuông báo tin nhắn…
“Đến rồi nhé! “
Đặt cây mascara xuống, con Cheer hậm hực nhắn lại.
“Nhanh thế! Đợi tí! “
“Thôi…Tí của nàng dài lắm…Ta không đợi được đâu! Xuống luôn đi! Anh em đang đợi “
“Ba mươi phút! “– Con Cheer cò quay.
“Tin ông lên phá cửa bây giờ không? “
“Muốn giữ răng miệng chắc khỏe thì hãy ăn nói cho cẩn thận!” – Vừa nhắn, nó vừa cười khùng khục vì trêu được thằng Chan.
“À cứng! Được rồi! Vậy để tôi vào nhà chào mẹ ^^!”
“Thôi được rồi! 5 phút! Xuống ngay đây! “
…
“Đồ chết dẫm…“Cheery lầm bầm…
…
Vừa xuống đến nơi, nó đã thấy cả đám con trai – không – chỉ – riêng – mình – thằng – Chan đang đứng chờ mình ở trước cửa nhà, cái Cheer há hốc mồm, rồi lôi tuột thằng Chan ra một góc, càu nhàu.
- Cái gì đây?
- Anh em trong band! – Chan trả lời tỉnh bơ.
- Thế này mà gọi là đi riêng à? – Nó khẽ chau mày.
Nghe Cheer hỏi, thằng Chan bỗng ngớ người ra một lúc, rồi bụm miệng cười thích thú.
- À…tức là thích đi riêng với tôi thôi chứ gì?
Bị Chan bắn trúng tim đen làm nó nát toác ra như một trái dưa bở, Cheery xấu hổ, nó gào ầm lên.
- Quên đi!!!
…
Lững thững đi đằng sau cái Cheer, nhìn theo dáng vẻ hậm hực của con bé, thằng Chan cứ nhìn mãi, thấy hôm nay nó mặc váy ngắn, đầu đội một cái bờm tai thỏ, nhìn cũng đáng yêu phết! He he!
…
Ra đường lớn, cả hội cùng bắt taxi, chia làm hai tốp rồi phân chia cùng đi. Cheer vốn định chờ cho mọi người lên hết, rồi rình xem thằng Chan định lên xe nào, nó sẽ…chọn chiếc xe còn lại! Thế mà…còn chưa kịp chọn lựa gì…đã bị Chan tóm lấy tay, kéo tuột vào ngồi bên cạnh hắn, mặc cho con bé ú ớ chưa hết câu…
- Làm cái trò gì đấy!
- Sao! Không thích à?
- Ờ! Ngồi cạnh quái vật! Thích làm sao được!
- Không thích thật?
- Lại còn phải hỏi!
- Thế xuống xe! – Thằng Chan nói thản nhiên.
Con Cheer dừng hình trong giây lát, định nhào xuống nhưng lại bị thằng Chan tóm tay giữ lại.
- Điên à! Giờ mà xuống vậy chút nữa ai bảo vệ tôi?
- *******này…– Nói câu nào là muốn tức hộc máu câu đấy! Rốt cuộc lưỡi thằng ôn này phải được ngâm bao nhiêu thuốc độc đây???
…
Mang tiếng là ngồi bên cạnh người – mình – thích, nhưng không khí vô cùng nặng nề, suốt cả buổi, Cheer không thèm nói chuyện với Chan câu nào, mà thằng Chan thì cũng chả thèm bắt chuyện, hắn cứ ngồi mỉm cười một mình khúc kha khúc khích khiến cái Cheer chỉ thấy khó chịu.
Phải mãi một lúc sau, hắn mới đột nhiên mở lời.
- Được đấy!
- Đồ điên…– Cheery khẽ lườm, nó lầm bầm không thành tiếng. Nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ...