sự, một hạnh phúc đúng nghĩa…các thím có hiểu được cái cảm giác, cái từ hạnh phúc của mình lúc này không? Vui lắm các thím à, hạnh phúc lắm các thím à…
Bố mình cũng gđt thường xuyên và hỏi thăm gđ bên ấy và A nhưng…tuyệt nhiên không bao giờ nói chuyện với bố mẹ A hay cả A mình cũng chẳng hiểu là lý do tại sao nữa…
ĐỢi bố mẹ A và P ra ngoài, mình đóng cửa phòng lại rồi tiến về A
- Đồ mít ướt
- Kệ em
Nói rồi lại ấm ức như muốn khóc, mình cười. Cười thật sự, cười hạnh phúc…lại ấu yếm ôm A vào lòng
- Heo ngốc ơi heo ngốc àh
- Em nghe đây này
- Yêu em lắm em có biết không?
- Ơ em có biết đâu
-
- Em đùa tí mà chồng yêu…nhìn chồng giận dễ thương quá…hihi
ĐÓ, hạnh phúc thật các thím nhỉ…hì hì, kể ra còn thấy hạnh phúc lây luôn ấy chứ…rồi từ từ mình ngồi ngắm A…A đẹp lắm…
Và rồi mình nhẹ nhàng đưa mặt mình sắt mặt A, nhìn vào cặp mặt ấy, A lúc này đáng yêu phết, mặt đúng chất như thế này
Từ từ mình nhẹ nhàng hôn A, một nụ hôn, rồi lại ngắm A…và rồi đưa môi mình vào đôi môi em ấy…khẽ nhắm đôi mắt lại…tập trung tất cả các giác quan của mình vào đôi môi…
Và môi mình quấn lấy môi A, nhẹ nhàng mình trao cho A nụ hôn sâu đậm nhất…nhẹ nhàng mình đá lưỡi A. Nhẹ nhàng mình thò tay lên áo A
*chát* A đánh tay mình
- Đồ dâm dê
- hihi phải dê tí chứ
Rồi mình đỡ A nằm xuống, rồi nằm lên A và bắt đầu lại…nhẹ nhàng nhắm mắt và đưa bờ môi mình đến với bờ môi của A.
Nhẹ nhàng đôi môi mình dần quấn lấy đôi môi của A…bọn mình hòa quyện lại cùng nhau…
Đặt lên đó một nụ hôn thật mềm và thật ấm để cho A có thể cảm nhận được hết tất cả tình yêu của mình…tay mình cũng bắt đầu hoạt động dần mò vào những vùng bí hiểm để thám thính những hành tinh mới lạ
Dần dà chiếc áo của A đã được cởi ra…bỗng A khựng lại…
- Em nghe có tiếng bước chân
- Chết…mặc đồ vào em…
Em
vớ vội chiếc áo của A mặc vào cho A, còn em nhanh chân…chuồn vào tolet giả bộ xả nước
Mình nghe có tiếng gõ cửa, tim đập hồi hộp…*chết, lúc nãy quên dặn A chải lại đầu tóc, người lớn mà nhìn thấy xem như lộ hết ”
- Hai đứa không định xuống ăn sáng sao? Làm gì mà khóa cửa thế này?
- Dạ tụi con chuẩn bị xuống đây…à con không biết nữa, chắc a M khóa đấy mẹ
Ôi cái đệch, A ơi là A, em làm thế này thì chết anh luôn rồi. Sao tự dưng lại bảo anh khóa cơ chứ, mẹ của em mà nghi ngờ anh thì
- Thế M đâu rồi hả con?
- Dạ anh M làm gì trong tolet đấy mẹ ạ, khóa cửa rồi vào tolet luôn
Ôi cái đệch, nhọ part 2, em ơi là em sao lại tự dưng nói chẳng đầu chẳng đuôi lại bảo anh khóa cửa rồi vào tolet, khác nào đang thanh minh cơ chứ…
- Uh đợi M ra rồi xuống ăn sáng luôn nhé con
- Dạ
Nghe tiếng đóng cửa mình liền mở cửa đi ra, mặt A thế này mình tuôn luôn một tràng xối xả
- #$@$%#$$$#@$#!@#!#@#@@%$
- …
- $@#$@#@!#@!@#
-
- $#@#!@!#!@#$@#$%$#@$
-
Ủ uôi, nhìn cái mặt đáng yêu quá, chẳng nói chẳng rằng chụp đầu A lại hôn A vì cái tội đáng yêu làm thằng em nó cứ gào thét đòi sổng chuồng
- Mới sáng đã dê rồi cơ đấy
- Đàn ông sinh lý mạnh lúc 6h cơ
- Anh này, đồ đáng ghét, kiểu gì cũng nói được…
Bọn mình cười xòa, rồi dắt tay nhau xuống nhà cùng gia đình ăn sáng…
Ở nhà A sáng nào cô giúp việc cũng đi mua đồ về chuẩn bị đồ ăn sáng cả…
Trong lúc ăn thì mình thấy P cứ nhìn A, mình không hiểu nhưng mình cảm thấy ánh mắt của P buồn lắm…
Ăn uống xong xuôi thì bọn mình lại đi chơi, mình đưa A và P đi xem phim, ăn kem, đi dạo, rồi…làm osin cho hai bà mẹ trẻ đó mua sắm…
Mua một đống đồ rồi mình xách cả…ra xe thì chú H cười đểu mình, đậu xah…
Mà A và P toàn chỉ mua đồ hiệu mình không trả tiền mà thấy cũng xót tiền…
Ở nhà A được gần một tuần thì A chuẩn bị đi Singapore để chữa bệnh, vì đã hẹn với bác sĩ và những ngày gần đây A càng ngày càng yếu, sức khỏe càng tệ…nếu không có thuốc cầm cự thì sốt liên tục…nhiều lúc đang đi chơi với thì phải về giữa chừng vì A bắt đầu mệt và lên cơn sốt…
…Ngày A đi…
Một ngày mưa mình cùng bố mẹ A và P ra sân bay…bố A vẫn ở nhà để đi làm còn mẹ A sẽ đưa A đi…mình và P sẽ về quê…
A bay chuyến 13h chiều, 11h cả gia đình bắt đầu ra sân bay…ra đến sân bay thì A bắt đầu làm nũng với mình…cũng phải thôi…không biết đi thời gian sẽ là bao lâu, có khi cũng phải trị liệu bên đấy cũng nên.
- Anh nhớ làm hộ chiếu đi nhé chồng, còn qua thăm em nữa
- Anh biết rồi mà, về anh đi làm liền rồi anh còn sang em nữa…
- Anh hứa rồi đó, anh mà không sang em buồn rồi chết luôn…
- Anh ghét nhất khi em nhắc đến từ chết
- Em xin lỗi anh…
Nói rồi A òa khóc…
- Em đi em nhớ anh lắm…
- Ngoan nào heo của anh, anh sang với em mà, ngoan nhé, ngoan anh thương nào, khóc xí lắm, khóc là già, khóc là ko có dễ thương nữa đâu…hết xì tin rồi kìa
- …
Mình buồn lắm, không đưa A sang đấy được, đau lòng, không biết bệnh tình của A như thế nào, mấy hôm nay ở nhà thì thấy cũng 50 – 50. Nhưng không biết sang đấy rồi thì như thế nào…
Rồi thì A và mẹ vào làm thủ tục rồi ở trong đấy đi luôn, khỏi ra vào mất công.
- P chăm sóc anh M nhé
- Uh mày yên tâm, sang đấy cố gắng chữa bệnh thật tốt nhé
- Em đi nhé chồng
Bọn mình còn nhỏ nhưng lúc đấy xưng hô cũng thoải mái, vì bố mẹ A cũng khá tâm lý, và cả lúc này A đang bệnh nên cả nhà lúc nào cũng muốn A vui cả
- Em qua đó nhớ gọi về cho anh nhé
- Em biết mà…
- Em nhớ số anh chưa?
- Đồ quỷ,số anh em không nhớ thì em nhớ số của ai? Em đi nhé, nhớ ăn uống đầy đủ, em về mà sụt kí nào là chết đấy…
Mình xin phép bố mẹ A nắm tay A ra xa một đoạn, rồi khẽ nhẹ nhàng ôm A…
- Em à anh sẽ nhớ em nhiều lắm, heo ngố
- Em cũng nhớ anh lắm
A ôm mình thật chặt, và mình có cảm giác rằng một bên vai của mình đã ướt, ướt bởi những giọt nước mắt của A…
Và rồi mình cũng vậy, một giọt, hai giọt rồi ba giọt nước mắt khẽ lăn trên gương mặt của mình, khẽ lấy tay chùi đi những giọt nước mắt ấy…
- Anh khóc đấy phải không đồ ngố?
- Làm gì có
- …
Khẽ siết mạnh em hơn, cứ như vậy…mình và A ôm nhau, không gian như chỉ còn lại hai đứa…
Không gian như dành riêng cho hai đứa, không một lời nói, không một cái hôn…chỉ là một cái ôm…nhưng một cái ôm sâu lắng, một cái ôm nhẹ nhàng nhưng nó chứa đựng biết bao cảm xúc…
- Anh yêu em…
- Em hạnh phúc lắm… đã lâu lắm rồi mới nghe chồng nói đó chồng ngố…
- …
- Đừng khóc nữa nhé, tim anh đang nhói lên đây này, một giọt nước mắt của em là một giọt máu trong tim anh đấy ngốc ạ…
Khẽ hôn lên đôi mắt của A…Yêu…yêu em…và yêu em…
Rồi A và mẹ vào trong chuẩn bị đi…mình thừ người ra…một bàn tay đặt lên vai.
- Mạnh mẽ lên con trai, bây giờ con là chỗ dựa của A, đừng làm chú thất vọng nhé…
- …
- Về nào…
P kéo tay mình về, chú H đã đợi sẵn…
Mọi người về đến nhà, mình và P ở lại thêm một đêm nữa thì hôm sau ra sân bay về quê…
Nhưng đêm hôm đấy…mình không ngủ được…khẽ mở cửa phòng A…vào phòng A…
Đây…nơi đây này…vẫn còn dư âm hương vị của em…vẫn còn phảng phất đâu đây mùi hương của em…em à…trái tim của anh đang bị chia hai…anh biết làm sao đây hả em? Anh đã phụ lòng của em rồi…
Khẽ tiến đến giường A…nhẹ nhàng nằm lên, cảm giác tựa như A vẫn nằm cạnh, cảm giác như A vẫn đang cười đùa với mình…bỗng…chuông điện thoại kêu lên…một số lạ
- Anh àh, em sang đến nơi rồi, chiều h e phải khám và bây giờ đang ở bệnh viện, ở đây bệnh viện đẹp lắm…có cả giường ngủ và phòng khách blah blah blah…mà mãi hôm sau mình mới biết đó là bệnh viện khách sạn 5 sao.
- Em nhớ anh lắm, ở nhà ngoan nhé chồng yêu…Em mệt em ngủ tí nhé…
- Ngủ ngon nhé em…
Gác máy, lòng vẫn bồn chồn…”ở nhà ngoan nhé chồng yêu” mình vẫn luôn bị day dứt bởi câu nói đấy của A…
A phụ tình em rồi…bỗng nghe tiếng mở cửa…
Là P…
- A ở đây à…
- Uhm
- A đừng uhm với em…lạnh lùng lắm…
- Uhm…
- …
Khẽ tiến đến mình, mình vội đứng dậy và đi ra ban công hút thuốc…
- Anh tránh né em sao…
- Mình dừng lại nhé.
- …
Khẽ rít hơi thuốc…rồi mình nghe tiếng nấc.
***
Góc phố đã biết có những bước chân người qua
Nhưng sao nay bơ vơ em có nơi nào về lại lúc xưa
Đưa đôi chân đi quên mau cơn đau mang theo sau nỗi nhớ
Vì đã lỡ phá tan ước mơ…
Khẽ rít lên hơi thuốc…P nấc ngày một to tiếng hơn…bồi hồi mình quay lại…
- Em sao vậy…
P vẫn không nói gì và cứ nấc lên…mình bỏ điếu thuốc, khẽ tiến đến P…
- Nín đi nào… có chuyện gì nói anh nghe…nói nhỏ thôi nhé, nhỡ bố A nghe được thì khổ…đợi anh tí.
Rồi mình tới kiểm tra xem còn ai không, sau đấy chốt cửa lại…
Tiến lại giường ngồi cạnh P…thấy trên tay P cầm một chiếc hộp nhỏ…P vẫn khóc…
Mình nhẹ nhàng ôm P…
- Anh xin lỗi, chỉ là anh thấy rằng mình không nên như thế này nữa
- Anh độc ác lắm anh biết không
- Uhm…
- Anh là thằng khốn nạn anh có biết không?
Điều mình bất ngờ là lúc đó mình đã thốt lên một câu, một câu nói mà đến bây giờ mỗi khi nhớ lại mình vẫn cảm thấy mắc cười…
- Làm thằng khốn nạn không phải dễ em àh…
- Anh còn nói được như vậy sao…
P bỗng nín bặt đi và nhìn mình chăm chú…
- Uhm, mỗi người đều có một định mệnh riêng, và có thể người đó sẽ bị gán là thằng khốn nạn…nhưng làm thằng khốn nạn không phải dễ đâu em àh…anh yêu em, anh yêu A…anh không biết, anh là thằng khốn nạn, và anh chấp nhận điều đó…anh xin lỗi, nhưng có lẽ mình nên dừng lại em nhé…
Mình dứt khoát…P chỉ im lặng cúi đầu xuống và nấc lên…
- Em hãy đi tìm một người, một người mà có thể luôn làm cho em hạnh phúc, có thể luôn làm cho em cười…đừng đứng giữa một ngã ba như thế này nữa…
- Anh biết em yêu anh lắm không?
- Anh không mang lại hạnh phúc cho em được đâu P àh…
- Hãy cho em bên anh chăm sóc anh như một người bạn cũng được, đừng bắt em xa anh…nhé anh
- P àh…
- Nhé anh…được không hả anh?
- Anh…
- Vậy là anh đồng ý rồi nhé…
Mình không hiểu tại sao P lại như vậy, nhưng đến sau này mình đã hiểu và mình đã nhận ra P đối với cuộc sống của mình như thế nào…
- Anh cầm lấy…
P đưa chiếc hộp nhỏ cho mình…
- Cái gì đây?
- Anh mở ra đi…
Một chiếc nhẫn…
- Em mua…?
- Lúc em bảo em đi vào WC…
- A và anh cũng có đeo nhẫn cặp rồi, làm sao anh đeo nhẫn cặp được nữa…?
- Anh đeo đi, chỉ mình anh đeo mà thôi…hãy cảm nhận nó là em, em luôn ở bên cạnh anh…
Một chiếc nhẫn to đính đá rất đẹp…mình không biết nói gì…
- Anh đeo nhẫn cặp với A bên phía tay trái rồi…còn ngón áp út bên phía tay phải, anh đeo nhẫn của em vào đi nhé anh…
P nhìn mình với một ánh mắt…không, mình không biết nữa…một ánh mắt mà mình không quên được…van xin cũng không, nài nỉ cũng không phải, một ánh mắt mà mình luôn nhớ về nó mà không thể nào tả ra cho các bạn hiểu được…dường như P đang muốn níu kéo cuộc tình này…
- Tại sao em yêu anh đến vậy hả P?
- Anh đừng hỏi tại sao nhé…bởi vì nếu biết em yêu anh vì lý do gì thì tình yêu đã không còn màu hồng…
P còn nói điều gì đó nhưng mình không nhớ rõ, mình chỉ nhớ được câu nói tình yêu màu hồng…vì nó quá sát với thực tế…
- Để em đeo cho anh…
Nói rồi P khẽ lấy nhẫn ra, nhẹ nhàng đặt vào ngón tay mình…
- Sao em biết được size ngón tay anh?
- Lúc anh ngủ em có lén đo rồi
- Em hay quá nhỉ
-
Vậy là hai tay mình đã có hai chiếc nhẫn, một của A và một của P…Phải nói thế nào đây các thím nhỉ
Sau đấy mình và P về phòng để ngủ…2 phòng riêng nhé
Hôm sau bố A đưa mình và P ra sân bay về quê…bọn mình đi chuyến chiều nên về đến nhà cũng nhá nhem tối…mình ở lại nhà P luôn, vì về nhà cũng ở nhà một mình, thôi thì đóng đô sang nhà P luôn…(à mình ko có khái niệm học hè cứ hè đến là cắp đít đi du lịch bụi, mỗi nơi vài ngày đến hết hè thì mình về lại đi học luôn)
Mình và P vẫn đối mặt nhau hằng ngày…đến một ngày…
Ngày hôm đấy có lẽ mình sẽ không quên…
- Anh ơi anh đói chưa? Em nấu cơm cho chồng ăn nhé…
Mình ở nhà P một tuần, và P gọi mình là chồng lúc nào mình cũng không hay…nhưng hôm trước mình vẫn theo dõi bệnh tình của A qua điện thoại, liên lạc thường xuyên, nhưng không hiểu sao hai hôm nay im bặt, mình lo lắm…gọi hỏi bố A thì bố A bảo chẳng sao đâu đừng lo…
- Chồng ơi…
Giật mình khỏi những suy nghĩ, thấy P đang đeo tạp dề vào bếp để nấu cơm cho mình ăn…
- Em nấu cơm cho chồng ăn này, lại phụ em điiiiiiiiiii
Khẽ cười, mình đứng dậy vòng tay ra sau lưng P và ôm P…
- Cám ơn em…
P quay lại và ôm hôn mình, thật sự lúc đấy cảm xúc lấn át lý trí…mình đã không làm chủ được mình, mình đã hôn trả lại A…
- P ơi mày có nhà không tao về rồi đây…bất ngờ chưa?
Vâng, bất ngờ thật phải không các thím. Nghe như một kịch bản phim vậy nhỉ? Nhưng nó đã hoàn toàn xảy ra ở một cuộc sống thật, xảy ra ngay trong chính cuộc tình tay 3 của mình…và nó đã đến như vậy đó…
Một sự thật phũ phàng như vậy đấy…hai ngày nay mình đứng ngồi không yên vì lo cho A, nhưng bây giờ mình đã hiểu tại sao A lại im bặt như vậy, A muốn bất ngờ, A muốn cho mình bất ngờ rằng A vừa về, A muốn hét lên rằng ”chồng ơi vợ đã về rồi đây này”…
Nhưng…cuộc sống mà đúng không các thím, nó luôn hiện hữu những điều bất ngờ ngay trong ta nhỉ? Ngay trong cuộc sống hằng ngày…
Mình và P giật mình nhìn ra, cổng chưa khóa…và chính là lý do A vào được…Nhà P làm theo dạng village nên ở bếp cũng có đường thông ra ngoài…
Và chính điều này đây…
A giật mình…đứng nhìn mình và P…lúc này P và mình vẫn đang ôm nhau…
Mình vội giãy ra…nhưng đã quá muộn rồi M à, A đã nhìn thấy cả rồi…
- Ơ…A mày vừa về à…
Mặt P lúc này hơi hoảng…vừa bần thần nhìn A…
- Mình làm phiền hai người rồi…
A nhẹ cười rồi quay người chạy đi…
- A…A…nghe anh…A à…A…
Mình vội đuổi theo mà không thèm để lại một câu nói với P…có lẽ trong cuộc tình này P là người chịu đau khổ nhiều nhất các thím nhỉ…
Ra đến cổng thì đã không còn thấy A đâu nữa…mình đâm hoảng vội chạy vào xách xe đi tìm…quên cả ko thèm đội nón bảo hiểm…
Chú H, phải rồi…chú H…có số chú H mà, gọi cho chú H
- Chú H ạ, chú chở A đi đâu rồi ạ?
- À M hả cháu, A bảo chú để ở nhà con P rồi bảo chú đi đâu thì đi khi nào gọi chú quay lại đón…
- A không đi với chú sao?
- Ơ không có chuyện gì thế, chúng mày cãi nhau à
- Không. cám ơn chú…
Chú H chưa kịp trả lời thì mình đã cúp máy…
10 phút…20 phút…rồi 40 phút…mình vẫn chưa tìm thấy được A…
A ơi em có chuyện gì anh chết mất…
Điện thoại kêu…mình vội giở ra, là A sao…
- Anh à anh tìm được A chưa? – Là P
- CHưa tí anh gọi lại nhé…
Là P, mình mừng hụt rồi…
Bỗng nhớ ra ở bờ hồ ngày trước mình vẫn đưa A đến, vội lai xe ra đấy…cũng gần nhà P…
Chạy ra đến nơi mình chạy quanh hồ tìm A…thì bỗng thấy bóng dáng quen thuộc…Là A…A đang ngồi một mình trên bờ hồ…
Chạy nhanh đến thắng xe lại…mình bước xuống và đi đến A…
- Anh đến rồi àh…anh vẫn còn nhớ đến nơi này sao?
- …
- Anh nhớ nơi đây không?
- …
- Anh có nhớ cái nơi một thằng khốn nạn như anh tỏ tình với tôi không?
- Anh xin…lỗi…
- Anh im đi, xin lỗi là xong sao…?
A vừa nói vừa nấc lên…
*Chát*
A tát mình, một bạt tai…đau lắm, cả rát nữa…nhưng vẫn không nhói bằng vết đau trong tim…tại sao lại là hôm nay chứ?
Tại sao lại là hôm nay?
- Đồ khốn nạn…đừng bao giờ làm phiền tôi nữa…
- A à, nghe anh nói…
- Anh im đi…
A khóc òa lên…và ngay cả mình cũng khóc…nhưng lại lau vội những giọt nước mắt ấy…mình là người có lỗi…Phải, tất cả là vì mình…mình đã không tự chủ được…
A khóc nức nở, mình ôm A vào lòng…A vùng vẫy, giằng mình ra, nhưng mình vẫn ôm chặt…bỗng không thấy A giằng nữa…
A ngất rồi…A ngất xỉu…mình lo lắng, A lại trở sốt…nóng quá…vội đỡ A lên lưng rồi mình dìu lại xe, một tay giữ A ôm chặt mình…Bốc máy gọi chú H…
- Chú đến bờ hồ xx nhanh nhé… A ngất rồi…
Một lát sau chú H đến, đỡ A vào xe và đưa A đến viện…
Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau,
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình…
Và môi hôn rất ướt,dư âm giấu trong mưa.
Cơn mưa kéo dài…
Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo,
Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất.
Vì tình yêu mong manh,tay em quá yếu mềm…
Người yêu ơi,anh có biết?
***
Đợi một lúc thì chú H đánh xe ra, bế xốc A lên đưa A vào băng ghế sau…
- Chú chạy ra nhà P cháu cất xe rồi đi luôn
Mình phóng xe như điên, xém té mấy lần ở đoạn cua.
Cất xe rồi mình vội chạy ra xe…
A bắt đầu lên cơn sốt rồi, mặt bắt đầu xanh xao hẳn lại…Mình hối hận lắm…
Thà đừng làm để mỗi người cảm thấy thanh thản…đôi lúc làm một thằng khốn nạn, là vì được sắp đặt cả các thím ạ…Làm một thằng khốn nạn không phải dễ, và không phải hay…
Nắm lấy tay A…đôi bàn tay đó…sao mà gầy quá…buông lơi quá…
Khẽ vuốt nhẹ tóc A…một giọt nước mắt trên khóe mắt của A chảy ra…
- Anh sai rồi…Em đừng có chuyện gì nhé vợ…
- Anh xin lỗi…
Mình nói, khẽ thì thầm vào tai A…rồi cái gì đến cũng đến, giọt nước mắt nhẹ lăn trên mi của mình…
Nắm chặt cánh tay của A…
- Em đau lắm không? Chắc em đau lắm phải không A?
Siết thật mạnh bàn tay của A…
- Anh xin lỗi…
Vuốt gương mặt yêu kiều ấy…
- Em đừng làm sao nhé…Xin em…
- Chú H chạy lẹ lên đi, A chịu không nổi rồi này…
- Sắp đến rồi…đừng cuống…
Mình lo lắng, gào lên với chú H…
Xe đỗ xịch trước cửa phòng cấp cứu…2 chị y tá chạy ra…
Mình mở cửa xe rồi hối
- Nhanh nhanh…cứu bạn em…cứu bạn em với…
Mình lo lắm…Lỗi tại mình…ừh các thím gạch đá chửi rủa mình thoải mái…
P lúc này có lẽ đang ở nhà khóc…lúc nãy mình vào nhà chẳng thấy P đâu…có lẽ là lên phòng nằm khóc rồi…
Nhưng mặc kệ, lúc này A với mình quan trọng hơn cả…
Đưa A vào phòng cấp cứu…vì mình cũng có nói là A bị bệnh…
Ngồi trước cửa phòng mà lo lắng lắm…
Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau,
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình…
15 phút sau bác sĩ mở cửa phòng đi ra…
- Bác sĩ sao rồi hả bác sĩ?
- Bị kích động nặng…gia đình chăm lo cái kiểu gì thế? Đã biết bệnh nhân bị bệnh còn để cho cháu nó bị sock. Bây giờ đang bị chấn động tâm lý. Bệnh này lúc nào cũng phải giữ cho tâm lý vui vẻ, đừng có chủ quan.
- Cháu cảm ơn bác
- Bố mẹ bệnh nhân đâu?
- Dạ bố mẹ đang đến ạ
- Làm thủ tục cho bệnh nhân nhập viện đi…để theo dõi xem sao
- Vâng.
- CHáu vào thăm bạn được chưa bác sĩ?
- Mày là chồng của nó à?
- Dạ người yêu ạ
- Cẩn thận về tâm lý đấy. Vào đi. Nhớ giữ trật tự
- Cháu cảm...