đi lúc nào không hay…Sáng hôm sau dậy thì thấy được A đắp cho cái chăn, còn A vẫn đang ngủ và xoay mặt về hướng mình…
***
Hãy còn sớm, ngồi ngắm A tí nữa…
- Này, dậy đi heo
Vùng vằng, khó chịu với mình =.=
- Ê dậy đi
- Để em ngủ
=.= mình gọi một chút nữa thì dậy, A ngồi dậy dụi dụi hai con mắt, đáng yêu cực…
- Tự nhiên em mệt quá…
Mình lo lắng…
- Em mệt sao?
- Em không biết, buồn nôn, choáng váng, đau đầu lắm, khó chịu lắm…
- Em ngồi dậy nổi không?
- Em mệt…thở không nổi nữa…
Chết rồi, mới sáng mà bắt đầu mệt rồi sao?
- Cố gắng dậy em, rửa mặt rồi thay đồ vào bệnh viện, anh xuống gọi mẹ…
Mình đỡ A dậy để A rửa mặt còn mình chạy xuống gọi mẹ A…
Bố mẹ A lo lắng rồi cùng mình lên phòng A, lên đến nơi thì…
A xỉu, đang nằm ở dưới sàn nhà…
- Con ơi…
Mẹ A hốt hoảng chạy đến bên A, mình và bố A cũng lật đật chạy theo…
- Cô gọi chú H để con bế A, vào viện luôn…
Mình bế bổng A lên rồi chạy thẳng xuống xe, hấp tấp xém té vài lần, nhưng dù có như thế nào mình cũng sẽ không để A bị gì…
CHạy ra xe cả nhà lật đật đưa A vào bệnh viện FV…
Xe chạy một mạch đến bệnh viện, mình cùng bố mẹ A vội đưa A nhập viện…
Bố A đi làm giấy tờ còn mình và mẹ A chạy theo vào phòng cấp cứu…và cuối cùng bị đuổi ra ngoài…
Mẹ A ôm mặt khóc, mình im lặng…
- A sẽ không sao đâu cô àh…
- Nó bị nặng lắm con à, có thể sẽ chuyển sang giai đoạn 3, gđ 3 thì hết cầm cự được nữa rồi con àh…
- Con hứa sẽ không sao mà cô…cô yên tâm nha cô
Mẹ
A vẫn khóc, bố A cũng đến, hỏi han sốt sắng, và rồi mình thấy mắt bố A đỏ hoe…
Mình biết cảm giác này…
Khốn kiếp…sao nó lại xảy ra với A cơ chứ
Một lát sau bác sĩ ra:
- Cẩn thận đấy, không chăm sóc kĩ sẽ chuyển giai đoạn, phải có tâm lý vững cho cháu nó…
Và đó là lý do mà từ sau đó, miệng mình cực dẻo…Mình về và học nhiều cách nói chuyện phiếm, kể chuyện cười một cách láu lỉnh nhất miễn sao chỉ để A cười…vì với mình, A vui là liều thuốc tốt nhất mang tên tinh thần…
Mình vào phòng bệnh cùng bố mẹ A…A lại xanh xao và mệt mỏi…
Bố mẹ A hỏi han đủ điều rồi ra ngoài để mình với A trong phòng…
- Hai ngày nữa em đi Sing về anh đưa vợ đi Nha Trang nhé…
- Thật không hở anh?
A khẽ cười, mình thấy sự mệt mỏi của A…
- Nhưng em phải khỏe…
- Dạ, em sẽ cố gắng…
Rồi cánh cửa phòng bật mở…
Bước vào là P…
P vào thăm A…A gượng cười, mình không hiểu A rộng lượng đến vậy, vẫn xem như không có chuyện gì…A đã từng nói sẽ bỏ qua tất cả…nên mình nghĩ có lẽ A đã bỏ qua tất cả…
A và P nói chuyện một lúc thì P về…
Một lúc sau mình ra ngoài hút thuốc để A ngủ, thì thấy P đang đứng ngoài hành lang…Dường như đang đợi mình…
- Em chưa về sao?
- 1 tuần nữa em đi rồi, anh ra tiễn em nhé…
- …
- Em đi lúc 11h30 đêm…nếu anh ra được, thì ra anh nhé. Bây giờ em phải về, anh chăm sóc A thật tốt…
- …
Mình vẫn đứng lặng ở đó…vẫn nhìn theo P, vẫn bóng dáng ấy…
Rít lên hơi thuốc, bỏ lại tất cả sự phiền muộn, mình đi ra ngoài thì thấy bố mẹ A đang ngồi nói chuyện với nhau, mình đến xin phép nếu A khỏe mình sẽ đưa A đi NT vài ngày, và câu trả lời là tùy vào sức khỏe của A…
Trở vào phòng…
- Em dậy rồi à…Em thấy sao rồi?
- Em không sao…
- Anh xin bố mẹ rồi, em phải khỏe mới đi đc.
- Em sẽ cố gắng mà
Mình cười, rồi hôn nhẹ vào môi A…
Hai hôm đó mình đã động viên A rất nhiều, cố gắng khỏe rồi mình sẽ đưa đi NT…A vui lắm, ánh mắt long lanh, rồi mình kể cho A nghe về nhiều câu chuyện cười, A cười rất vui vẻ…
Hai ngày trôi qua, mọi người làm thủ tục xuất viện cho A để đưa A sang Sing…mình vẫn ở lại Sg, còn 5 ngày nữa ra tiễn P, mình đang lưỡng lự không biết đi hay không…?
Chiều hôm A đi Sing, P cùng mọi người đưa A ra sân bay, thái độ của mình với P lúc này rất dứt khoát, mặc dù mình cũng có tình cảm với P, nhưng với mình lúc này…A vẫn quan trọng hơn cả…
- Anh ở nhà nhé, em đi rồi em sẽ về…chắc chắn em phải khỏe để đi NT…
Liếc qua P, có vẻ đôi mắt ấy hơi ươn ướt…
Lúc A đi, trời hơi âm u, như buồn thay cho lòng mình…
Mình về thẳng nhà luôn chứ không về nhà A nữa, vì lúc này chỉ còn bố A ở nhà, mình chào bố A rồi về nhà luôn…về quận xx thì vào nhà làm cả gia đình đều bất ngờ…mắng cũng có, chửi yêu cũng có…chợt nghĩ gia đình vẫn luôn là điểm tựa của mình khi mình vấp ngã hay mệt mỏi…
Đêm ấy đang xách xe chạy long dong ngoài đường thì mình ghé vào một quán cafe quen thuộc, nơi mà khi trước mình và A cả P thường hay ngồi…
Và tại nơi đây, không hẹn mà gặp…mình thấy một bóng dáng quen thuộc…vẫn là ly cà phê sữa đá, đang ngồi một mình, ánh mắt đượm buồn…đang đưa ánh mắt ra ngoài ngắm đường xá xe cộ…
Bất chợt một cơn mưa ùa đến, thật tình cờ và ngẫu nhiên…nhưng dường như, số phận đều đã sắp đặt đã, đây là trò chơi của số phận…Cô ấy vẫn ngồi một mình, còn mình vẫn đứng đây, lưỡng lự không biết nên đi hay ngồi đây…thì bất chợt, người đó quay lại…
***
Mưa, mưa về trên con phố, mưa đưa cảm xúc con người mình vào một cõi không gian riêng, nơi thuộc về nỗi nhớ…
Mưa…từng giọt mưa rơi, từng hạt muối xát vào tim…chỉ có mưa mới hiểu…
Tôi thích đứng dưới mưa, tại sao ư? Vì đứng dưới mưa nó có thể che đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên mi của tôi…
Tôi thích mưa đơn giản là thế, vì em là mưa…em đến làm dịu đi tâm hồn của tôi…nhưng rồi, em cũng xát muối vào vết thương ấy…
Mưa…Từng giọt mưa long lanh như những hạt pha lê sáng lấp lánh nhẹ nhàng rơi xuống…vỡ òa ra như một cung bậc cảm xúc sâu lắng đang kìm nén trong tim…
Đêm nay có lẽ là một đêm buồn, A đi và mình như mất đi một phần cảm giác
Mình vừa bước vào quán thì một cơn mưa bất chợt ập đến…
Rào rào rào…
Nó như xua tan đi mọi phiền muộn trong mình…
Đã có ai nghe câu mưa gột rửa hết những nỗi đau trong lòng chưa nhỉ? Đã có ai từng đi dưới mưa một mình? Đã có ai từng la lên trong mưa? Đã có ai từng khóc trong mưa?
Vẫn là bóng dáng thân thuộc ấy, vẫn là dáng người ấy…cô ấy vẫn đang bên ly cà phê sữa đá…
Mình phân vân…phân vân vì không biết nên ở đây hay ra khỏi quán…
Đang lưỡng lự thì…
Bất giác…
Cô ấy quay đầu lại…Hai người nhìn nhau…mình vô cảm xúc, đôi mắt cô ấy vô hồn…
Khẽ gật đầu, tiến lại bàn cô ấy, ngồi xuống ngay phía đối diện, cố gắng nở một nụ cười thật tươi
- Ngồi lâu chưa?
- Vài tiếng rồi…
- Một mình sao?
- Có một người tưởng như đã ngồi cùng, nhưng người ấy đã đi rồi…
- Người ấy thay đổi sao?
- Không hẳn là vậy…
- Vậy chứ sao?
- …
Nhìn vào đôi mắt ấy…đã ngấn nước mắt…
- Người ấy không có lỗi…
- Vì người ấy mà
- Là vì em…
- …
Mình im lặng trước câu nói của P, ừh, lúc này chẳng còn gì để nói…
Khẽ quay sang ngắm mưa…
Giọt mưa tí tách rơi…mưa phùn? Không. Mưa ngâu? Không…Cũng chẳng biết là mưa gì Chỉ biết là nó không dồn dập, không to cũng không nhỏ…
- Em là mưa…
- …
Bất giác P thốt lên câu nói ấy…câu nói mà mình đã tưởng chừng như chỉ có trong những câu chuyện…lặng lẽ nhìn P…ánh mắt vô hồn, đượm buồn, và một nụ cười gượng…
- Đừng nhìn em như vậy…
- Anh xin lỗi…
- Em nhiều lỗi để anh xin lắm sao?
- …
- Anh này?
- Hửm?
- Tắm mưa nhé…
- …
- Một lần thôi nhé…
- …
- Đêm nay đưa em đi chơi, xem như là những ngày cuối em ở VN…
- Hmmmmm…
- Anh nhé
- Uhm…
Và rồi bọn mình đứng dậy…tính tiền xong xuôi mình ra lấy xe…
- Em đi xe gì?
- Oto…
- Anh đi xe máy…
- Để em gọi chú tài chạy về…anh chở em đi…
- Không có nón…
- Mưa to lắm, không cần đâu…
- Chuẩn bị chưa?
- Dạ rồi…
- Chạy nhé…
P khẽ ôm mình lại…
- Em sẽ nhớ cảm giác này lắm…
- …
Mình bắt đầu chạy, lượn lờ trên những con phố, chạy từ Vincom sang Bùi Viện, chạy qua Phú Nhuận, rồi lượn xuống lại Bến Bạch Đằng…
- Hahahahaha…
Tiếng P cười giòn tan sau lưng mình…P đưa hai tay lên hứng nước…
- Có lạnh không?
- Khônggggggggg
P mặc quần đùi và áo pull thụng, còn mình, quần ngố, áo pull và dép…
- Lạnh khôngggggggggg
Mình hét lên hỏi P, vì mưa lớn quá…
P siết chặt mình và khẽ thì thầm vào tai, vừa đủ cho mình nghe thấy…
- Em có anh rồi
Hai đứa mình đầu trần chạy xe…cảm giác lúc này ư? Lạnh lắm…
Mưa tuôn xối xả, mưa tạt rát hết cả mặt, cả tay, cả ngực…rát lắm…
P ngồi sau khẽ run lên vì lạnh rồi cười khúc khích…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…
P hét lên thật to…làm những người đi đường lúc này giật mình nhìn sang bọn mình… Có lẽ nghĩ bọn mình bị điên đây
- Mình là mưaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
P hét lên…đường phố lúc này cũng đã thưa dần, mưa vẫn vậy…vẫn là mưa…vẫn có biết bao kỉ niệm…Các thím nhớ xem hôm nào ở đoạn bến Bạch Đằng lúc muộn có cặp nào đi Vespa LX trắng thì là bọn mình đấy…
Đêm nay là một đêm mưa…cả thành phố Sài Gòn dần chìm vào biển nhớ…cả đường phố Sài Gòn rộng nhưng vắng…đêm nay chỉ có hai ta…
Đèn vàng mờ mờ hắt hiu dưới những giọt mưa ngâu…Mình vẫn chở P đi từ con phố này sang con phố khác…Những cô bé đứng ở phía trong nhìn bọn mình dữ lắm…Có lẽ nghĩ rằng mình bị điên…hay có khi nào ghen tỵ với P không nhỉ
- Em lạnh lắm…
- Ôm anh đi…
- Em không muốn buông…
- Chỉ hôm nay thôi.
- Rồi anh sẽ ‘lại’ thuộc về người khác…
P khẽ nói, nhưng mình nghe được, mình siết chặt tay P, P dựa đầu vào mình, và mình cảm nhân được vị nóng ở phía sau gáy, và mình biết, P khóc, nó mắt của P rơi vào gáy mình, mình nhận ra được vị ấm…
Yêu dễ cảm nhận nhau quá nhỉ
- Khóc à ngố
- Không
- Thừa nhận đi
- Bleu…
Mình dừng xe, đứng xuống…nhìn P…dưới cơn mưa…vẫn như hai đứa điên…mà đúng là đêm nay điên thật…
Hai đứa đứng bên lề đường, trời vẫn đang mưa lớn, nhìn P cười, P cũng nhìn mình cười thật tươi…Mình véo mũi P rồi hôn P…
Một nụ hôn dưới mưa…
Dưới cơn mưa…
Tán lá xào xạc, gió vẫn thổi…
Và…
Mưa vẫn rơi, mưa rơi nặng hạt…lặng thầm…không gian nơi đây…tĩnh mịch…không gian nơi đây giờ đã là của mình. Và P…
Nụ hôn của mình, ở dưới mưa…và người đầu tiên, lại là P…
Mình hôn P, một nụ hôn dài…nhưng nhẹ nhàng…
Gió vẫn thổi, vẫn khẽ rít lên bên tai…vẫn quật những cơn mưa vào mình cùng P, đôi lúc P khẽ rùng mình vì lạnh…mình khẽ ôm P lại thật chặt…đôi tay vẫn ôm lấy P, chắc chắn…không buông lơi…
Mưa vẫn rơi…
Rào rào…
Gió vẫn thổi…đèn vẫn mờ…
Nụ hôn dưới mưa nghe lãng mạn nhỉ nhưng nó chứa biết bao nước mắt và đau khổ…để rồi đến giờ mình vẫn nhớ, cuốn hồi ký này, cuốn tiểu thuyết mang tên tình yêu này…
Các thím có thím nào biết cảm giác hôn dưới mưa nhỉ?
Lạnh lắm, không gian xung quanh như ngừng đập, cô động lại…chỉ còn mình và P, người vẫn run lên vì lạnh, nhưng đôi tay vẫn siết vào nhau…
Môi mình và P vẫn dính lấy nhau, vẫn cùng nhau chơi đùa…nhẹ nhàng lắm…
Mình khẽ mở mắt, gương mặt của P mãn nguyện, hạnh phúc…đây là khoảnh khắc hạnh phúc mình có thể mang đến cho P…
Mình chủ động ngừng hôn…các thím ạ, hôn dưới mưa, lạnh. Nhưng ấm lắm, đôi tay các thím sẽ không muốn hoạt động đâu, chỉ muốn siết chắt cô ấy…môi các bạn chỉ muốn ôm lấy môi cô ấy mà không muốn buôn lơi…
Khẽ dừng lại và ôm P thật chặt…khoảnh khắc này đây…anh sẽ nhớ mãi…sẽ nhớ mãi…
- Em sẽ không quên…
- …
- …
- Anh thích mưa…
Mình khẽ thì thầm…
- Em là mưa…
- Vậy anh là gì?
- Anh là mây…
- Mây?
- Anh là mây, mây luôn đi cùng nắng và luôn đi cùng mưa…
- Luôn?
- Khi mây đi cùng nắng, mây hạnh phúc, mây thanh tao, nhẹ nhàng…khi mây đi cùng mưa, mây u ám, xám xịt, nặng nề…
- Đừng nói nữa…
- Em là mưa…A là nắng…Anh là mây…
- …
Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống…
Anh sẽ mất em sao?
Có lẽ…
Dường như tình yêu đang thử thách mình…tình yêu này bắt mình phải có sự lựa chọn…
- Anh sướng lắm nhé!
- Tại sao?
- Vì anh sẽ được ở bên hai người con gái dưới mưa!
- Hai người?
- Sau này anh sẽ đưa A đi dưới mưa như em đây này…
- Nhưng em là mưa mà?
- …
Không gian dần chìm vào khoảng im lặng…
- Em yêu anh M à…
- Anh cũng yêu em, nhưng anh xin lỗi…
- Tình đầu là tình dang dở
- Khó phai lắm…
- Tình đầu của anh là A chứ không phải em đâu
- Đều là cả hai em àh
- …
P nhìn mình rồi mỉm cười, kèm theo nụ cười là giọt nước mắt đang lăn xuống…
- Đi ăn anh nhé
- Ăn gì nhỉ? Ấy chết, gọi về nhà đã…em gọi chưa?
- Em rồi, anh gọi đi kẻo gia đình trông…
Mình lấy điện thoại ra gọi về nhà (bỏ trong cốp nhớ, không ướt thì )
- Rồi, giờ em thích ăn gì nào?
- Lượn xem có gì nhé
Mình lại chở P đi, mưa vẫn rơi, từng giọt mưa rơi vào mình và P…
Vẫn là khoảng không gian im lặng đó…Một tay chạy, một tay khẽ siết chặt tay P…
- Bánh cuốn kìa anh…ghé vào đi…
Mình và P ghé vào một quán bánh cuốn ven đường ăn…ăn xong thì đã muộn…
- Về khách sạn nhé…
- Vâng
Mình chở P đi (à có mấy bạn hỏi sao vào khách sạn được thì lúc đấy có cmnd rồi nhé mấy thánh, bắt bẻ quá) vào một khách sạn ở quận 1…
Thằng cha nhân viên nhìn mình thế này cơ mà kệ nó vậy…
Lấy phòng lên trên thì mình đi tắm rồi đến lượt P…mình ngồi bên cạnh ban công khẽ rít lên hơi thuốc…ngoài trời mưa vẫn lớn quá…khẽ cười, đêm nay rồi sẽ ra sao?
Ngoài trời mưa vẫn không ngớt, từ trên đây nhìn xuống một góc Sg cũng khá đẹp…
P mở cửa phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một lớp khăn…
- Anh đang nghĩ gì thế?
- Không, anh đánh răng đây…
VSCN xong xuôi ra ngoài thì thấy P đã ngồi đó…nhìn ra phía cửa sổ, mình âm thầm đến bên P rồi ôm P…
- Đừng nghĩ nữa…
- Dạ…
- Chỉ đêm nay thôi hở anh?
- Chỉ đêm nay thôi…
Mình nhìn P, P khẽ quay sang mình, cười…rồi bọn mình cuống vào nhau…
Trao nhau từng nụ hôn, ướt át, mặn mà…
Môi mình ôm lấy môi P, và lưỡi mình cũng bắt đầu đùa nghịch với P…
Nhưng tất cả chỉ dừng ở nụ hôn…vì còn A, mình vẫn nghĩ đến A. Mình không vô tâm đến mức chỉ lao đầu vào làm chuyện đó…Tình yêu còn có những thứ khác để còn nhớ về nhau…
Đêm ấy mình và P tâm sự nhiều, rồi thì cũng vào giấc ngủ lúc nào không hay…
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy P vẫn nằm cạnh mình…đôi mắt nhắm nghiền…
Đôi môi cong, hàng mi dài…
- Em đẹp lắm P àh…anh sẽ không quên…
Khẽ lay P dậy, VSCN rồi đi về, mình đưa P về nhà, nhà P cũng gần nhà mình =.= cách tầm 15p đi xe…
Một ngôi nhà đẹp và to, có thể nói là biệt thự, chẳng kém gì nhà A cả…
- Anh về cẩn thận nhé…
- Uh…em vào nhà đi…
Bố mẹ P suốt ngày đi làm, nhưng vẫn thương yêu P hết mức…đôi lúc P cô đơn P tâm sự với mình, mình cũng hiểu được điều này…chỉ khuyên P đừng bao giờ đánh mất bản ngã của mình…
Chiều hôm ấy P nhắn tin sang bảo mình bị sốt…thế là mình chạy sang nhà P chăm sóc cho P mấy ngày liền…Lúc mình sang thì cô giúp việc ra mở cổng, bảo mình vào gặp mẹ P, bố P đi công tác:
- Cháu chào cô…
- Ừ chào cháu…Hai đứa đi chơi kiểu gì mà đến h mới về thế?
- Dạ đêm qua cháu cùng P dầm mưa, P bảo muốn tắm mưa ở VN lần cuối…
- Sau đó đi đâu nữa?
- Da cháu chở P sang nhà bạn P ngủ…
- Thật không đấy
- Dạ thật cô ạ
- Cháu là M phải không nhỉ?
- Vâng, cháu là M ạ…
- Bằng tuôi P?
- Vâng.
- Hai đứa bảo ban nhau nhé, đừng làm gì quá giới hạn…P nó ốm nằm trên phòng đấy cháu lên đi
- Dạ cháu chào cô…
Nói rồi mình chạy thằng lên phòng P, mình biết mẹ P đang nghĩ gì nhưng không nói ra mà chỉ hỏi dò xét mình, nhưng thôi mặc kệ, lúc này lo cho P trước…
Mình lên thì thấy P đang nằm đấy, còn 4 ngày nữa đi mà ốm rồi. Vậy là 4 ngày đó mình chăm sóc cho P, bón cháo cho P ăn…
Bố mẹ P đi làm từ sáng đến tối, mình ở cả ngày bên nhà chăm sóc P, và cả cô giúp việc ở nhà…
4 ngày lặng lẽ trôi qua, P cũng khỏi bệnh. P bị cảm vì dầm mưa…
Ngày hôm ấy, tôi phải xa một người con gái…
Một người con gái nữa lại bước ngang qua đời tôi…
Bỏ lại nơi đây còn mình tôi…bỏ lại nơi đây với tất cả kỉ niệm
Bỏ lại nơi đây với bao nỗi nhớ, bỏ lại nơi đây…tất cả…
Nhưng…cô ấy mang đi tình yêu dành cho tôi, và mang theo cả tình yêu tôi dành cho cô ấy…
Cũng vẫn là một ngày mưa…ngày P đi…9h tối, P nhắn tin:
- Em sắp đi, anh ra tiễn em nhé…
Tôi lưỡng lự, vì không biết có nên ra tiễn P không…
Đấu tranh tư tưởng,…
Cuối cùng tôi cũng ra với P…
Dòng người đông quá, xô đẩy quá, như càng muốn đẩy lùi tôi khỏi P…càng đẩy ra xa…
Loay hoay tìm đến cổng số 7, tôi chạy như một thằng điên…chạy…chạy mãi, chỉ để tiễn em, vì bây giờ đã muộn rồi…
Em đã đi chưa? Hay em vẫn đợi tôi? Tôi có được nhìn em lần cuối hay không?
Rồi mai đây, khi tôi và em gặp lại sẽ như thế nào P nhỉ? Là một người bạn…hay…chỉ như hai người xa lạ từng bước qua đời nhau…
Tôi rối loạn, tâm trí tôi lo lắng, dòng người xô bồ quá, chen lấn, tôi cố gắng bươn qua dòng người…
Nhìn xung quanh vài người đang khóc, khóc vì sự chia ly…còn tôi…liệu, giọt nước mắt có rơi khi P cất bước ra đi?
P ơi em đâu rồi? Anh đi tìm em, đi tìm em mãi mà sao vẫn chưa thấy? Điện thoại thì thuê bao…
Chạy đến cổng số 7, tìm em.,nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy…
Tôi thất vọng, toan quay bước đi thì…
Một giọng nói quen thuộc…
- Anh M…
***
- Anh M…
Mình bất giác quay lại…
- P…Anh tìm em mãi
- Sao anh đến muộn vậy…Em sắp đi rồi, đồ ngốc
- …
- Anh có biết em đợi anh lâu như thế nào không?
- Anh…
- Anh có biết em ngồi ở đây từ chiều đến giờ không?
- …
- Em đợi anh mà giờ anh mới đến là sao hả? Đồ ngốc, đồ hâm kia…
P chạy đến ôm mình lại, ngay giữa cái chốn đông người này…Nhiều người quay lại nhìn bọn mình…bình thường thì chắc ngại chết muốn tìm cái hố mà độn thổ đi thôi, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao mặt dày đến thế…
Mình khẽ cười rồi ôm P…P rấm rứt khóc
- Đồ độc ác
- Ờ
- Đồ khốn nạn
-
- Yêu con gái nhà người ta rồi bắt người ta đợi mòn mỏi thế này sao đồ hâm?
- Anh…Ờ…Anh…
- Anh ác lắm anh biết không?
- Anh biết đâu…
- Còn già mồm…anh làm em và A yêu anh điên cuồng, còn anh thì cứ loay hoay tìm chỗ đáp…
- …
Nói rồi P đánh vào ngực mình cái kiểu đánh yêu, mà cũng thốn lắm…
Đau lắm, gì chứ bà nội này đánh cũng vật vã cả ra…
- Em sẽ nhớ anh lắm…
- Uhm
- Anh có nhớ em không?
Bất giác P ngước lên nhìn mình, đôi mắt đã nhạt nhòa…Gương mặt P lúc này đã ướt nhòa bởi những giọt nước mắt…
Mình khẽ hôn lên đôi mắt ấy…
- Ngốc nín đi, đi rồi còn về với anh…
- Có lẽ…em sẽ đi luôn…
- …
- Em sẽ không về nữa, em sẽ định cư luôn bên đấy…
- Uhm, đó là cũng một nơi đáng sống…
Và P òa khóc…Có lẽ
Đây là lần cuối...