rồi em thả ra vì sợ có người nhìn thấy, lúc thả ra, em ấy ngại quá quay đi chỗ khác mà mồm cứ mấp máy cảm ơn rồi cười đỏ cả mặt. Ngồi với nhau thêm mấy phút ở chỗ đó rồi bọn em ra quán trà sữa nơi mấy đứa bạn đang chờ, ra đấy em ấy tổ chức sinh nhật rồi cả lũ cùng cắt bánh và ăn uống vui vẻ với nhau.
Khoảng hơn 9h thì buổi
sinh nhật kết thúc, em lai em ấy về, dọc đường đi em ấy vừa ôm mình vừa cầm bó hoa em tặng, cảm giác được gái ôm thích vãi, mặc dù mùa hè nhưng em không cảm thấy nóng mà còn ấm nữa. Về đến nhà, leo lên giường em lấy điện thoại nhắn tin luôn cho em ấy…
- Mình: Chúc em xinh nhật vui vẻ nha, mà vừa anh hôn em, em có giận không
Em ấy rep lại luôn chưa đầy 10s
- Em ý: Em không mà, sao giận được em cảm ơn vì buổi sinh nhật và nụ hôn nha hihi
- Mình: Hi, không có gì mà
- Em ý: Lần đâu tiên em hôn nhau, nụ hôn đầu của em đó, anh lấy mất rồi
- Mình: Ax, anh cũng lần đầu tiên được hôn con gái, he
- Em ý: hi, em cũng thích lắm, em yêu anh
- Mình: anh cũng yêu em, nhớ em lắm
- Em ý: Ax, thật không đó chưa gì đã nhớ, ghét
Chap 18:
Khoảng thời gian đó em với em ấy hạnh phúc lắm, lúc nào cũng dính tới nhau, đi học cứ giở ra chơi lại đi ra góc hành lang cầm tay ôm nhau ngoài đó. Rồi hôm nào đi học về cũng không về luôn cứ ở lại quán hàng ăn vặt ở cổng trường cùng nhau ăn vặt, trêu đùa rồi lại đi lượn lung tung, dính với nhau như cá với nước. Chính vì quá dinh với nhau, lúc ở trên trường đi với nhau rồi giờ ra chơi nào cũng ôm nhau trong lớp, cầm tay nhau ngoài hành lang, làm gì đi đâu cũng không tách ra nên bọn em bị nhà trường biết chuyện yêu nhau.
Hồi đó 2 đứa yêu nhau cả trường, thầy cô giáo nào cũng biết, thấy 2 đứa thân nhau quá nên nhà trường đã mời phụ huynh của em và em ấy đến để gặp mặt mà gải quyết chuyện yêu đươc của 2 bọn em. Lúc đó em đau đầu vì chuyện đó lắm, rồi bố em lên, còn em ấy mẹ lên, 2 bên cùng 2 cô giáo chủ nhiệm 2 đứa giải quyết. Em cũng được gọi vào nên cũng nghe được hết, mọi người cũng nói nhỏ nhẹ còn 2 bố mẹ em và em ấy còn đùa nhau cho 2 đứa lấy nhau, nhắc nhở bây giờ vẫn là trẻ con lo học hành đi, làm bạn thôi.
Về nhà bị bố mẹ mắng, tí tuổi đã yêu đương nhăng nhít, em ấy cũng vậy. nhưng được 2- 3 hôm thì đâu lại vào đấy, nhưng sau khi bị mời 2 gia đình gặp mặt em và em ấy chỉ cơi với nhau trong lớp thôi, hôm nào cũng sang lớp em chơi, và còn mục đích nữa là không cho em chơi với những đá con gái khác, chắc em đấy cũng yêu em nhiều lắm, và em cũng vậy.
Chap 19:
Khoảng thời gian từ kì II lớp 8 đến lớp 9 bọn em vẫn rất dính với nhau, cứ hôm nào được nghỉ là em ấy gạ em đi chơi, mặc dù đi xe đạp nhưng hễ được nghỉ là bọn em đi chơi với nhau. Lúc này em với em ấy không còn ngại nữa mà rất tự nhiên rồi, những lần cầm tay, ôm nhau hôn nhau nhiều đến vô kể. Những nụ hôn không chỉ nhấp 1 cái mà hôn như trong phim, hôn lâu, như kiểu làm tình.
Rồi chuyện gì đến cũng đến cũng phải đến, trong những lần hôn nhau đắm đuối ấy, nhiều lần em đã đè em ấy ra, tay bắt đầu cho vào bên trong áo rồi sờ đủ chỗ, em ấy cũng không 1 chút phản ứng, k 1 chút chống cự cứ để em muốn làm gì thì làm, và chuyện gì tiếp theo em làm với em ấy chắc các bác cũng biết rồi đấy, em không nói nữa.
Sau mỗi lần đó, em hỏi em ấy có giận anh không? Em ấy đều nói không, còn cười hihi, rồi bảo ” Em yêu anh nhiều lắm, em là của anh rồi mà, chỉ cần anh mãi yêu em thôi, đừng yêu ai khác anh nhé, vì em trao cho anh hết” Nghe xong em biết em ấy yêu em rất nhiều, nhiều đến lỗi làm cái gì cũng vì em.
Bao nhiều lần nhờ em chép phạt khi bị phạt, rồi mua cái này cái nọ em ấy đều mua hết, ngay cả đồ ăn sáng cũng mua hết cho em. Đi đâu cùng đòi lai em rồi bắt em ôm, nói chung em ấy tốt với em lắm mà em cũng không ngờ được. Nhiều lúc làm ấy khóc mà mình lúc nào cũng chỉ nói đúng 4 chữ ” Anh xin lỗi mà” 4 chữ đó chắc em nói cả tiệu lần rồi, nhiều khi em ấy than anh chỉ biết nói 4 cái chữ đấy thôi à.
Lần nào giận em chỉ được 1 ngày rồi bỏ qua và nói “anh đừng thế nữa nhé em yêu anh nhiều lắm”. Em cũng yêu em ấy nhiều lắm, cũng trách bản thân vì cứ làm em ấy buồn nhưng vẫn không sửa sai được. Hai đứa hay giận nhau như vậy nhưng đều nhanh bỏ qua vì 2 đứa biết 2 đứa yêu nhau rất rất nhiều, có lẽ em ấy còn yêu em hơn em yêu em ấy.
Chap 20:
Thời gian sau 2 đứa vẫn yêu nhau rất nhiều, yêu nhau cái gì cũng làm theo nhau hết. Áo đôi, rồi nhẫn, nói tới nhẫn nhiều tới nỗi em không biết bao nhiêu đôi mà toàn em ấy mua hết. Mà em ấy hay tặng quà em lắm, không phải ngày lễ hay ngày gì đặc biệt em ấy cũng tặng.
Mỗi ngày 2 đứa nhắn không biết bao nhiêu tin nhắn, hồi đó bọn em dùng mạng vietnammobie đăng kí dịch vụ tin nhắn được 500 tin nội mạng, nhắn cả ngày không hết, nhắn đến nỗi em chán quá không rep lại toàn phải giả vờ đi ngủ để không phải nhắn tin với em ấy.
Mà em ấy thì nói chuyện với em thì không bao giờ chán, toàn là người nhắn cho em trước. Nghĩ lại, tối nào em cũng giả vờ đi ngủ sớm để không phải nhắn tin, cứ mỗi lần như vậy em ấy lại nhắn tin ” Dậy nói chuyện với Vk đi” rồi gọi điện 7- 8 cuộc để gọi em dậy, nhưng em nào đâu có ngủ nhưng lại không rep lại tin nhắn đó, bây giờ thấy mình quá vô tâm.
Em ấy yêu hồn nhiên lắm, lúc lào cũng đòi ở bên em, rủ em đi chơi, tìm chỗ nào vắng người rồi ra đó tâm sự và đùa với nhau. Mỗi dịp Valentine nào em cũng tặng em ấy đúng 10 bông hồng, cứ mỗi lần tặng là em ấy đều dưng dưng nước mắt, em hỏi thì nói vui quá, hạnh phúc nên khóc, chắc tại cũng yêu em quá lên cảm động, con gái thích lãng mạn mà lãng mạn thì hay dễ rơi nước mắt.
Chap 21:
Rồi quãng thời gian 2 đứa yêu nhau cũng được hơn 1 năm, bọn em cũng đã lên lớp 9 bước vào năm học cuối cùng ở THCS. Nhưng khi lên lớp 9 em lại bắt đầu sa đà vào game, suốt ngày chỉ biết có game, CF là trò mà em đam mê, hút hồn em.
Những tin nhắn, những buổi đi chơi mà em ấy rủ đi, em từ chối nhiều hơn, ít nhắn tin lại nhiều hơn. Cứ được nghỉ là lại cùng mấy thằng bạn ra quán nét, có hôm còn trốn học, không lo học hành để cuối năm thi lên cấp III, thi vào trường công lập.
Em ấy nhiều lần cũng biết là em trốn em ấy đi chơi, mải chơi game mà k nhắn tin lại, em ấy lại buồn lại giận, lại khóc rồi em lại xin lỗi, dỗ lành và lại nói 1 câu quen thuộc ” Anh xin lỗi mà” Câu đó quen thuộc đến nỗi em ấy than là ” Anh đừng nói xin lỗi mà được không, suốt ngày chỉ biết nói câu đấy” Mỗi lần như thế 2- 3 ngày em ấy lại bỏ qua cho em, nói “đừng như thế nữa, nhắn nhắn tin với em đi, em nhớ anh lắm ” thấy vậy mình cũng đau lòng lắm.
Nhưng rồi em lại đâu vào đấy, em ấy gạ đi chơi không đi, trốn đi chơi game, bao nhiêu tiền đều nạp nào game hết, không còn để dành tiền để đi chơi với em ấy nữa. Có những lúc em ấy nhớ em quá, buồn quá rồi ra hẳn quán nét gọi em về, em ấy đứng trước quán nét gọi em ra, gọi điện thoại em cũng không trả lời.
Đếm không biết bao nhiêu lần em ấy ra quán nét gọi em nữa, bố mẹ còn chưa lần nào ra quán gọi em về mà em ấy lại vậy. mỗi lần đứng ngoài quán nét gọi em ra, em lại không ra cứ ngồi lì trong đó, rồi gọi bằng điên thoại không được em ấy đi thẳng vào quán, bao nhiêu ánh mắt trong quán đổ dồn về em, có thằng trong quán hỏi..
- Mày cho nó ăn bùa gì mà nó yêu mày thế, yêu điên dại vì mày cmnr
Những lần gọi em như thế em lại mắng em ấy, tỏ ra tức giận nhưng em ấy chỉ biết cúi đầu rồi khóc, khóc không lên tiếng mà chỉ thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Chap 22:
Thấy em chơi điện tử nhiều quá em ấy cấm em không cho chơi nữa, cấm không được rồi không đi chơi được với em ấy. Cấm nhiều mà không được em ấy lại đành phải đi chơi điện tử với em vì em ấy gạ đi chơi em không nên em ấy phải như vậy để được ở bên em. Em cũng đồng ý, mỗi lần đi chơi điện tử với nhau em ấy không biết chơi trò gì cứ ngồi nghe nhạc, thấy em chơi game trong game nói chuyện mà có vẻ tên nhân vật là con gái là em ấy ghen, lúc đó em tức lắm nhưng không làm gì được.
Rồi em dạy em ấy chơi BOM, biết chơi rồi lại gạ em vào để 2 đứa chơi cùng, săn boss, chơi cùng em ấy bực lắm. Lúc nào cũng bắt phải chọn nhân vật giống nhau, không muốn giết bọn Boss vì thấy nó đẹp, đáng yêu, chơi thì vừa mới vào trận sặc nước luôn, chết luôn ^^ rồi bắt em chết theo như kiểu Lương sơn Bá Chúc Anh Đài.
Nhiều khi cũng bực em ấy nhưng lại thấy những lúc ấy vui lắm, em ấy thật trẻ con và dễ thương. Rồi em thấy dẫn em ấy đi cùng em không chơi được gì cả, em lại không cho em ấy đi nữa, lại trốn em ấy đi một mình. Em ấy cũng lại ra quán gọi, rồi giận viết thư năn nỉ em không được như thế nữa, đi chơi cùng em đi, nếu anh còn đi chơi điện tử nữa thì chia tay.
Bao nhiều lần như thế, dọa chia tay nhưng có lần nào chia tay đâu, em ấy chỉ nói thế thôi chứ không dám chia với em, vì em ấy đã yêu em quá nhiều rồi, chỉ nói ra để ngăn em đi chơi game thôi, chuyện xảy ra như cơm bữa vậy. Nghĩ lại em cũng yêu em ấy rất nhiều, yêu thật lòng nhưng mà quá vô tâm, thờ ơ trước tình cảm mà em ấy dành cho mình quá.
Em nhớ có lần ra quán gọi em, mà xông thằng vào bên trong dứt dứt áo em, khi về em mắng em ấy kinh lắm nhưng em ấy chỉ biết khóc thôi. Tối hôm đó về cũng viết một lá thư, mở ra bên trong có mấy giọt máu, em biết ngay là máu, máu của em ấy. Nhìn thấy mấy giọt máu của em ấy mà lòng em xót như dao cắt, trách mình là một kẻ khốn nạn, một người yêu quá tệ, rồi em mới nhắn tin hỏi sao lại như thế…
- Vk à, sao lại làm mình chảy máu vậy
- Ck đọc hết là thư chưa
- Ck đọc hết rồi
- Ck đừng đi chơi điện tử nữa được không
- Ck không đi nữa mà, vk đừng làm như thế nữa nhe, ck đau lòng lắm
- Vk làm như vậy chỉ mong ck hiểu được tấm lòng của vk danh cho ck thôi. ck biết là vk sẽ không bao giờ nói chia tay ck mà, vk nói như vậy để ck không đi chơi điện tử nữa thôi.
Những lần như vậy em ấy lại tha lỗi cho em, tha lỗi cho em không biết bao nhiêu lần, và cũng như những lần khác em lại làm em ấy khóc, khóc và khóc. Sao lúc đấy em không biết trân trọng thứ mình đang có, không biết trân trọng em ấy, trân trọng tình cảm mà em ấy dành cho mình rất nhiều, có lẽ thứ tình cảm ấy còn nhiều hơn cả em ấy yêu chính mình.
Chap 23:
Bao nhiêu vui buồn giận dỗi cùng thời giân trôi qua, cuối năm học của lớp 9 đã đến, thời gian này bọn em gấp rút chuyển bị cho kì thi vào cấp III sắp tới. Những buổi ôn thi dày đặc cả tuần, vì thế hai đứa rất ít co thời gian bên nhau, em cũng không có thời gian để đi chơi game, suốt ngày chỉ có học và học.
Những buổi được nghỉ thì em không còn ra quán nét nữa mà dành thời gian cho em ấy. Thấy em ít chơi điện tử còn đi chơi cùng em ấy nên em ấy vui lên, cười nhiều hơn và cái chính là thấy em ấy đang hạnh phúc nữa, điều đó làm em vui lắm. Rồi những buổi đi chơi, hai đứa bàn nhau về trường mà mình định thi, dĩ nhiên em và em ấy sẽ thi cùng trường nhau rồi.
Trường công lập, lấy điểm cũng hơi cao em ấy thì học giỏi hơn em nên không phải lo nghĩ gì còn em học bình thường nên cũng hơi sợ bị trượt. Nhưng vì em ấy và tình yêu này em đã cố gắng hết sức để thi đỗ. Ngày thi cũng đã tới, em và em ấy đi thi, hai đứa làm bài cũng tốt nên khi báo điểm thi thì đều đỗ cả. Mỗi đứa thừa những hơn 10 điểm, điểm của em ấy cao hơn của em, rồi thi đỗ bọn em lại đăng kí học chung lớp luôn, nhưng ai ngờ vì điểm thi của em ấy cao lên phải vào lớp chọn em thì vào lớp thường.
Vậy là hai đứa học khác lớp, em ấy buồn lắm, sợ học khác lớp em quen đứa con gái rồi không yêu em ấy nữa. Thời gian nghỉ chờ nhập học bọn em đi chơi khá nhiều, cứ một vài ngày lại đi chơi, em cũng ít đi chơi điện tử từ khi ôn thi lên bây giờ bao nhiêu thời gian em đều đi chơi cùng em ấy hết.
Chap 24:
Rồi ngày đi học cũng đã tới, vì cấp III trường hơi xa nên bố mẹ có mua cho em chiếc xe đạp điện để đi học cho tiện và đỡ mệt. Lúc được mua xe em vui lắm, ngày nào cũng rủ em ấy đi chơi, mà đi chơi toàn lượn lờ ở ngoài đường, bất kể trời nắng hay mưa cũng đi.
Nhưng một điều mà em không thể ngờ tới, từ khi lên học cấp III em ấy ngày càng lạnh nhạt với em thì phải, đi chơi thì vẫn đi, vẫn nhắn tin nhưng những tin nhắn không còn nhiều như trước, nhắn được một tí em ấy kêu bận, rồi gia đình có chuyện, không nhắn tin nữa.
Học được một thời gian, em ấy có bạn mới dường nghư những suy nghĩ cũng thay đổi, tính cách cũng vậy, không còn thiết tha như lúc trước nữa rồi. Còn em thì vẫn yêu em ấy nhiều lắm, mặc dù vô tâm, hờ hững nhưng tình cảm em dành cho em ấy thì vẫn nguyên vậy.
Thời gian cứ trôi quan em càng thấy em ấy ít quan tâm đến em, nhắn tin với em thì cụt lủn, giọng nói chuyện như kiểu chán nản. Em hỏi tại sao thì em ấy nói chuyện gia đình, nói như vậy em cũng không biết hỏi sao nữa.
Rồi sinh nhật của em ấy lại đến, vẫn bánh gato, hoa hồng. Nhưng đúng hôm sinh nhật em ấy, em lại làm một chuyện mà sau này em cảm thấy có lỗi, đó là lí do và nó để lại hậu quả mà em phải hối hận.
Sáng hôm ấy đi học, trên đường về xe đạp điện của em có hết điện, còn leo qua một con dốc nữa nên hết nhẵn điện. Em với em ấy vẫn đi học cùng nhau, em ấy ngồi sau xe, thấy xe em hết điện em ấy có nói
- Em ý: Xe hết điện hả anh
- Mình: Ừ, hết mất điện rồi, để anh đạp
Em đạp được một quãng thì em mệt quá không đạp được nữa, xe đạp điện đạp nặng lắm nếu các bác ai đạp qua rồi thì biết. Thấy em có vẻ mệt, không đạp được nữa, em ấy mới đòi xuống đi bộ.
Em nhất quyết không đồng ý, rồi em ấy vẫn ngồi để em đạp tiếp, đi thêm một đoạn nữa em ấy lại đòi xuống nhưng em lại không cho. Nói xong em lại đạp, cứ đạp đạp, một lúc sau quay lại thấy em ấy xuống xe từ lúc nào không biết. Em ấy đi bộ cách em khoảng 50m, em bực mình, đã nói là ngồi yên để đạp mà lại còn xuống.
Em quay đầu xe lại, tiến tới chỗ em ấy, lúc tới chỗ em ấy em văng luôn một câu” Mẹ, đã nói là ngồi yên mà con xuống” Lúc đấy tức quá nên em nói có hơi bậy, thấy em nói vậy em ấy không nói gì, vẫn đi bộ vì nhà còn cách một tí nữa thôi. Em thấy thế đi thẳng về nhà luôn không nói gì nữa.
Chap 25:
Về đến nhà thấy em ấy có nhắn tin ” anh kiểu gì vậy, sao nói kiểu thế ” Em nhắn lại nói xin lỗi nhưng không thấy trả lời lại nữa. Chiều đến em có gọi điện để làm lành, em bảo làm lành nhé, ” Ừ ” một cái, mọi ngày nói chuyện với em toàn vâng vâng sao hôm nay lại ừ.
Buổi tối em và em ấy vẫn đi chơi để kỉ niệm sinh nhật em ấy, nhưng khi đi chơi thấy em ấy cười rất ít, giọng nói đờ dờ, buồn. Em đã cố hết sức xin lỗi rồi hỏi em ấy còn giận không thì em ấy trả lời mỗi từ “không”.
Thời gian sau đó bọn em còn xảy ra bao nhiêu sóng gió, rồi mẹ em nhìn thấy hai đứa lai nhau đi học, về nhà em lại bị nhắc nhở, và em lại không còn chở em ấy đi học nữa, em ấy phải đi nhờ bạn. cũng từ những chuyện này mà đã khiến em phải hối hận, không còn đi học cùng nhau nữa nên em và em ấy rất ít gặp nhau.
Trên lớp thì phòng em và phòng em ấy cách nhau một dãy nhà lên không gặp được, lúc tan học thì em ấy toàn đứng nói chuyện với nhóm bạn nữ lên em không tiện lại gần mà gặp mặt. Về nhà thì nhắn tin cứ nói là bận, không nhắn được, rồi còn bảo với em là “em sắp bị mẹ thu máy điện thoại rồi, đừng nhắn tin cho em nữa, có gì em mượn máy bạn nắn tin sau “.
Những ngày sau đó những tin nhắn ít dần, rồi không còn nhắn nữa, em nhắn tin không thấy trả lời, một tin, 2 tin, lại 3 tin mà không rep lại. Em nóng người quá, em gọi điện, gọi bao nhiêu cuộc số đều thuê bao. Những ngày trước đo em còn hẹn đi chơi trung thu mà sao bây giờ không liên lạc được. Mỗi ngày trôi qua em chờ từng tin nhắn của em ấy, chờ đợi, nhớ nhung như em ấy đã chờ em lúc trước, lúc mà em suốt ngày chơi game.
Những điều mà em ấy phải chịu đựng khi trước thì bây giờ em phải nếm mùi như một sự trả giá.
Chap 26:
Trung thu cũng đến, em vẫn chờ một tin nhắn dù chỉ là từ trối đi chơi cùng em nhưng em không thấy có biểu hiện gì, gọi điện thì số vẫn thuê bảo. Khi sự im lặng đã được bao phủ thì em hiểu lần này sẽ có chuyện xảy ra, chuyện xảy ra lần này sẽ không phải là chuyện nhỏ nữa. Em vẫn hi vọng trong những ngày trung thu em ấy sẽ nhắn tin cho mình nhưng chờ 12 – 13 – 14 rồi hôm cuối cùng là 15 cũng thấy một lời gì từ em ấy.
Lúc này em buồn lắm, đi đâu làm gì cũng trằn trọc suy nghĩ, ăn cơm không ngon ngủ không được sâu, toàn nghĩ lí do gì mà em ấy không một chút hồi âm cho em. Qua trung thu em quyết định sẽ viết một lá thứ gửi em ấy, vì từ lúc có điện thoại yahoo bọn em cũng bỏ luôn, chỉ còn cách viết thư thôi. Em viết thư rồi nhờ người gửi hô, nội dung trong thư e viết cũng là hỏi” vì sao không nhắn tin cho anh, em sao vậy? ” còn một vài câu hỏi nữa em quên rồi.
Mấy ngày sau em ấy có gửi lại một lá thư, khi mở lá thư đó ra, em mong em ấy trả lời là sẽ bận, sẽ an ủi mình, nhưng không. Lúc đọc những dòng chữ trong lá thư em như chết lặng, điều làm em lo sợ bấy lâu nó đã xảy ra, nó khiến em đau nhói ở tim, một cảm giác đau đớn chưa bao giờ em trải qua, nội dưng thư như sau, em cũng quên chỉ nhớ mấy câu…
- Anh à, em biết trong thời gian qua chúng ta đã lừa dối nhau quá nhiều. Bây giờ hiểu ra thì đã quá muộn. Mình chia tay anh nhé, lần này là chia tay thật không phải như những lần trước đâu anh. Em mong anh sẽ hiểu và chấp nhận, em cũng mong anh sớm tìm được hạnh phúc mới…
Đọc xong dòng cuối, em cố trấn an mình rằng đây chỉ là mơ, nhưng đâu phải là mơ. Rồi em em viết tiếp hai lá thư nữa hỏi có phải sự thật không, cho anh cơ hội được không, anh vẫn yêu em nhiều lắm.
Nhưng em ấy đã dứt khoát nói là sự thật, và nói hết yêu em, sẽ không trả lời thư nữa nếu em còn gửi thư, còn xin lỗi nữa.
Chap 27:
Em không hiểu tại sao em ấy lại nói hết yêu em mà trước đây em ấy yêu em rất nhiều, còn nói trên đời này chỉ yêu mình em, hứa sẽ mãi là của nhau, bao nhiêu lần khóc vì em, sợ mất em mà giờ đây nó chỉ là những câu nói mà thôi.
Chắc vì em ấy đã quá chán nản với việc suốt ngày đuổi theo em, suốt ngày phải chờ đợi, lo sợ, em ấy không muốn mình phải hi sinh vì một thằng vô tâm hững hờ như em nữa.
Tất cả những sai lầm mà em mắc phải đã...