* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Thiên Long Bát Bộ Kim Dung Full Chap

mủng, lập tức đào từng khối đất lớn nhằm chỗ Chung Linh đổ xuống tới tấp.
Lúc ấy Ðoàn Dự tâm thần vẫn còn tỉnh táo, nghĩ lại: "tai vạ này tự mình gây nên, nếu Chung Linh bị chôn sống thì mình còn sống làm gì nữa?". Chàng hùng hổ nhảy vào ôm lấy nàng, nằm đè lên trên, miệng hô lớn câu: "Rút cục ai mà chẳng chết! Rút cục ai mà chẳng chết?".
Ðất đá đổ xuống ầm ầm lấp lên người chàng. Tư Không Huyền vẳng nghe câu chàng la: "Rút cục ai mà chẳng chết?" không khỏi mủi lòng, ngó lại hai mươi tên đồng đảng bị rắn cắn đang nằm quằn quại, trong đó có đến bảy tám tên quan trọng cùng hai sư đệ của mình. Lão nghĩ thầm: nếu giết con nhỏ này đi cho hả giận thì biết làm thế nào để cứu sống bọn thủ hạ của mình? Nọc độc con Kim linh này đâu phải tầm thường, khó lòng thoát chết. Trừ phi được chính nhà y cứu chữa cho mới được, ngoài ra không còn cách nào". Nghĩ vậy lão liền truyền lệnh: -Ðừng để cho hai đứa này chết ngay, vậy các ngươi không được lấp kín đầu chúng!
Chung Linh không còn hơi sức để cử động được nữa, chỉ thấy trên mình bị đè nặng vô cùng. Ðoàn Dự ôm lấy nàng và cả đôi đều chịu nằm im. Trong một khắc đồng hồ, hai người chỉ còn hở đầu, toàn thân bị lấp đất kín.
Tư Không Huyền cất giọng thảm đạm hỏi Chung Linh:
- Mi muốn sống hay là muốn chết?
Chung Linh đáp:
- Dĩ nhiên là ta muốn sống. Nếu ngươi sát hại Ðoàn huynh đây cùng ta thì vô số đứa trong bọn ngươi cũng không sống được đâu.
Tư Không Huyền nói:
- Nếu mi lấy thuốc giải cứu nọc rắn độc của mi đưa ra đây thì ta sẽ tha mạng cho.
Chung Linh lắc đầu nói:
- Ngươi tha một mình ta không đủ, phải tha cả hai mạng.
Tư Không Huyền nói:
- Thôi được, ta sẽ thả cả cho hai đứa mi, thuốc giải độc đâu?
Chung Linh nói:
- Hiện trong mình ta không có. Con kim linh này độc vô cùng chỉ có mình ba ta là trị được thôi. Trước ta đã bảo ngươi rồi, đừng bức bách ta phải động thủ. Gây ra chuyện lôi thôi, ba ta sẽ quở trách ta thì cái mặt ngươi cũng chẳng đẹp tốt gì.
Tư Không Huyền cả tiếng mắng:
- Con nhãi ranh này! Thân miđến thế mà mi còn ăn nói hỗn láo, lão gia mà giận lên sẽ để mi sống vất vưởng thế này cho đến chết đói nghe chưa?
Chung Linh nói:
- Ta đã nói thực với mi mà mi không tin. Ôi thôi! chuyện này còn là rối bét. Không thể che mắt ba ta được đâu, bây giờ biết làm thế nào?
Tư Không Huyền hỏi:
- Cha mi tên họ là gì?
Chung Linh đáp:
- Ngươi đã bấy nhiêu tuổi đầu sao mà ngu dốt thế? Ðời nào ta lại nói tên ba ta cho ngươi biết?
Tư Không Huyền vùng vẫy giang hồ đã mấy mươi năm, tiếng tăm lừng lẫy trong phái võ lâm, nay gặp phải hai đứa con nít mà đành chịu bó tay, không làm gì được. Lão nghiến răng thét lên:
- Cầm mớ lửa ra đây cho ta đốt tóc coi nhãi ranh này, xem nó có phải khai tên cha nó không? Một tên cầm bó đuốc đưa đến. Tư Không Huyền cầm lấy bước tới. Chung Linh nhìn mặt lão dưới ánh lửa sáng lại càng hung dữ bội phần, nàng sợ phát khiếp la lên:
- Trời ơi! Ngươi chớ đốt tóc ta, tóc cháy thì đầu sẽ bị đau lắm, ngươi không tin thì hãy thử đốt chòm râu dê của ngươi mà coi!
Tư Không Huyền với bộ mặt nanh ác cũng phải phì cười nói:
- Ta biết rồi mà, đã đốt là phải đau hà tất còn phải đốt thử râu nữa?
Lão cầm bó đuốc vung lên trước mặt Chung Linh. Chung Linh sợ quá kêu thét lên, Ðoàn Dự ôm chặt lấy nàng quát:
- Lão râu dê kia! Chuyện này là tại ta gây ra, ngươi đốt đầu ta đây này!
Chung Linh nói:
- Chớ chớ! Ðau lắm anh không chịu nổi đâu!
Tư Không Huyền nói:
- Mi đã sợ đau sao không đưa thuốc giải độc ra để cứu bọn ta?
Chung Linh nói:
- Ngươi thật là thằng ngốc! Ta đã bảo rằng chỉ có ba ta là trị nổi nọc độc con kim linh. Ðến má ta còn không hiểu ngươi tưởng dễ lắm sao?
Tư Không Huyền lại nghe tứ phía có tiếng ngườirên rỉ, cực kỳ thê thảm vì bị rắn cắn thì nghĩ thầm rằng: "đây là loại rắn độc kỳ dị, nó làm cho người ta nhức nhối phi thường không thì làm gì bọn hảo hán này phải rên xiết như thế? Cả những khi gặp trường hợp phải chặt cụt tay, cụt chân họ còn có thể nghiến răng chịu đựng chứ có thèm mở miệng than thở bao giờ đâu? Bọn này đã được người xung quanh đem thuốc trừ rắn độc thoa đắp, song họ vẫn rên la hoài. Rõ ràng là thuốc của mình chỉ công hiệu với loại rắn thường, còn đối với con kim linh này chẳng ăn thua gì". Lão nghĩ vậy căm giận vô cùng, trừng mắt nhìn Chung Linh quát hỏi lần nữa:
- Cha mi là ai? Phải nói cho mau!
Chung Linh đáp:
- Ngươi cố tình muốn ta phải cho ngươi biết danh tính ba ta ư? Thế ngươi không sợ sao?
Tư Không Huyền sực nhớ đến chuyện "Vũ huyệt tứ linh" và liên tưởng đến tên một người nghĩ thầm: "Chẵng lẽ chính y đã nuôi Vũ huyệt tứ linh? Chẳng lẽ y chưa chết sao? Nếu quả y trá tử để mai danh ẩn tích mà mình đem tên tuổi y nêu ra, tất nhiên y sẽ không để mình yên".
Chung Linh thấy nét mặt Tư Không Huyền thoáng qua một cơn hoảng hốt thì trong lòng rất khoan khoái, nàng nói:
- Ngươi mau thả chúng ta ra, để ba ta khỏi đến phiền trách ngươi. Tư Không Huyền đầu óc tính toán rất mau lẹ: "bây giờ mình thả con này ra, nếu ba nó quả là thằng cha đó, thế nào y cũng mở cuộc điều tra, một khi y biết rõ mình tò mò đến việc bí mật của y, không khi nào y chịu để mình sống mà phải giết mình đi cho khỏi lộ chuyện. Trái lại nếu mình giết con nhỏ này đi thì đồng đảng mình khó lòng sống được, đằng nào cũng dở". Sau y tắc lưỡi một cái tự nhủ: "Hừ nhỏ nhen há phải trang quân tử? Không ác sao thành kẻ trượng phu? Thà rằng để đám thủ hạ của mình chịu chết còn hơn thả hổ về rừng, rước lấy tai họa. Nghĩ vậy lão ngấm ngầm vận nội công vào bàn tay, nhằm đỉnh đầu Chung Linh đánh xuống.
Chung Linh thấy lão đột nhiên biến sắc, biết ngay mình sắp bị nguy, lại thấy lão giơ tay trái đánh xuống, vội rú lên:
- Ối ối! Ðừng đánh!
Tư Không Huyền khi nào chịu thôi. Tay lão đánh xuống chỉ còn cách đầu Chung Linh chừng một thước, bất thình lình lão thấy sau gáy mình bị đau nhức không biết bị vật chi cắn vào nên bàn tay đó tuy đánh xuống đỉnh đầu Chung Linh nhưng nội công đã bị tiêu tán, chẳng khác gì xoa đầu đứa trẻ mà thôi.
Tư Không Huyền bị rắn cắn, sợ hết hồn vội vận khí ra trấn giữ trái tim, tay phải vứt bó đuốc xuống đất, thò tay phải về phía sau bóp cổ chặt. Bỗng nhiên cườm tay lại thấy tê nhức, thì ra con Kim linh bị vùi trong đám đất từ nãy, lách mãi bò ra được, nhân lúc kẻ thù của chủ nó không kịp đề phòng nhảy đến đớp.
Tư Không Huyền liên tiếp bị rắn cắn luôn hai miếng thì chẳng còn hồn vía nào nữa, ngồi bệt xuống đất, vận động nội công khu trừ nọc độc.
Thủ hạ Tư Không Huyền vội xúc đất đổ lên mình con Kim linh. Kim linh nhảy xô ng lên đớp ngã một tên rồi chạy trốn, chui vào đám cỏ rậm, chỉ thấy ánh vàng nhấp nháy mấy cái trong bóng tối rồi mất hút.
Những kẻ tả hữu Tư Không Huyền vội lấy thuốc chữa rắn độc trong uống, ngoài thoa, hầu hạ, chạy chữa cho chủ, lại lấy sâm Dã sơn nhét vào miệng cho lão thêm khí lực. Ðồng thời Tư Không Huyền đề khí để chống lại hai chỗ rắn cắn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, vì không chịu nổi nữa, lão rút đoản đao bên mình ra chém một nhát, cổ tay đứt lìa, rơi ra. Thật là:
"Muốn ngăn nọc độc vào tim phổi
Tráng sĩ già gan chặt cẳng tay"
Song cổ tay chặt bỏ đi còn được, chứ vết cắn sau gáy thì không thể nào chặt bỏ cổ đi được. Bọn thủ hạ thấy chủ chặt cụt cổ tay, đều ghê rợn hãi hùng, vội lấy thuốc dấu rịt vào. Nhưng máu tuôn ra như suối thuốc rịt vào lại bị trôi đi. Một tên xé vạt áo hết sức buộc chặt cánh tay chủ, máu chảy ra từ từ rồi ngừng hẳn.
Chung Linh thấy cảnh rùng rợn này cũng phải phát khiếp, sắc mặt tái mét, không dám lên tiếng. Tư Không Huyền cất giọng trầm trầm hỏi:
- Con rắn nhỏ sắc vàng đó có phải là con Kim linh trong "Vũ huyệt tứ linh" không?
Chung Linh gật đầu đáp:
- Chính phải đó.
Tư Không Huyền lại hỏi:
- Người bị rắn cắn đau nhức bảy ngày rồi mới chết phải không?
Chung Linh gật đầu. Tư Không Huyền sai thủ hạ:
- Ðem thằng nhỏ ra đây!
Thủ hạ vâng lời, bới đống đất lẫn đá lôi Ðoàn Dự ra.
Chung Linh vội kêu lên:
- Ðừng, đừng! Việc này không can dự gì đến Ðoàn huynh, đừng gia hại đến anh.
Nàng vừa nói vừa toan vùng dậy. Bọn Thần Nông vội xúc đất lấp lên lỗ hổng vừa kéo Ðoàn Dự ra. Chung Linh lại không cựa quậy được nữa. Nàng trông thấy Tư Không Huyền muốn giết Ðoàn Dự bất giác khóc rống lên. ChínhÐoàn Dự tuy trong lòng cũng sợ hãi vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn gượng trấn tĩnh mỉm cười nói:
- Chung cô nương! Ðại trượng phu coi cái chết như trở về nơi cực lạc. Trước mặt đám ác ôn này ta không nên tỏ ra khiếp nhược.
Chung Linh nói:
- Tôi không phải là đại trượng phu. Tôi chả coi cái chết như về nơi cực lạc đâu.
Tư Không Huyền vẫn một giọng trầm trầm sai thủ hạ:
- Các ngươi lấy "Ðoạn trường tán" cho thằng nhỏ này uống và theo cân lạng cho y chỉ có thể chịu đựng được trong bảy ngày.
Thủ hạ lấy ra một thứ thuốc tán sắc đỏ bắt Ðoàn Dự uống một nửa bình. Chung Linh vội kêu lên rằng:
- Thuốc độc đó, Ðoàn huynh chớ uống!
Từ lúc Ðoàn Dự nghe thấy tên Ðoạn trường tán đã biết ngay là thuốc độc.
Nhưng nghĩ mình đã ở tay người, không uống cũng không xong, thản nhiên cầm lấy uống, chàng lấy đầu lưỡi nếm mùi, cười mà rằng:
- Ngọt đây mà Tư không bang chúa! Ngươi uống một nửa bình này đi mà chơi!
Tư Không Huyền cả giận "hừ" một tiếng.
Chung Linh đang nước mắt ròng ròng cũng phải phì cười nhưng rồi nàng lại bật tiếng khóc ngay.
Tư Không Huyền nói:
- Thuốc đoạn trường tán này uống sau bảy ngày chất độc mới ngấm vào, làm cho ruột đứt từng khúc mà chết, bây giờ mi phải đi lấy thuốc để giải nọc rắn trong bảy ngày, bảy đêm về đây cho ta thì ta sẽ giải độc cho mi. Chung Linh nói:
- Chỉ có mình ba ta vận động nội công mới giải được nọc độc con kim linh chứ làm gì có thuốc?
Tư Không Huyền nói:
- Nếu vậy thì phải mời cho được ba mi tới đây giải cứu mi chứ sao.
Chung Linh nói:
- Ngươi nói coi bộ dễ dàng lắm nhỉ. Ba ta có chịu ra khỏi núi bao giờ đâu. Ba ta đã quyết định không rời khỏi cửa hang nửa bước.
Tư Không Huyền nghĩ thầm: "con bé nói câu này là đúng sự thực rồi". Lão trầm ngâm chưa trả lời thì Ðoàn Dự đã nói:
- Thế thì kéo cả đến tư phủ Chung cô nương xin tôn đại nhân giải cứu cho có mau hơn không?
Chung Linh gạt đi:
- Không được! Ba tôi đã có lời nguyền: bất luận kẻ nào, hễ đã bước chân vào hang núi chỗ ba tôi ở nhất định là phải chết.
Tư Không Huyền thấy chỗ sau gáy bị rắn cắn mỗi lúc một thêm nhức nhối, ngứa ngáy rất là bứt rứt khó chịu, nổi giận nói:
- Ta chẳng thèm nói nhiều lời nữa. Mi không đi mời được ba y thì thôi, ta cho chết ráo cả một mẻ.
Chung Linh nghĩ một lúc rồi bảo:
- Ngươi thả ta dậy để ta viết thư mời ba ta đến đây. Ngươi cho thằng nào không sợ chết cầm đi.
Tư Không Huyền nói:
- Ta bảo thằng nhỏ họ Ðoàn này đi, hà tất phải sai ai?
Chung Linh nói:
- Ngươi không nhớ gì cả. Ta đã bảo: bất luận kẻ nào đã bước chân vào chỗ ở ba ta đều phải chết mà. Ta không muốn cho Ðoàn huynh ta chết nghe chưa?
Vẫn một giọng trầm trầm Tư Không Huyền nói:
- Y đã sợ chết, thủ hạ ta há không sợ chết sao? Tuỳ đấy, không đi thì thôi, rồi xem bọn mi chết trước hay ta chết trước?
Chung Linh nghẹn ngào nói:
- Lão già râu dê kia! Ngươi chỉ ráng bắt nạt được tiểu cô nương, không cần giữ thể diện nữa ư? Chuyện này khách giang hồ biết ra thì thanh danh ngươi sẽ bị tiêu tan vì có những hành vi đê mạt, chẳng anh hùng hảo hán chút nào.
Tư Không Huyền chỉ để tâm vận nội công, ngăn ngừa nọc độc, không nói gì nữa.
Ðoàn Dự khẳng khái nói:
- Chung cô nương ơi! Ðể tôi đi được mà! Lệnh tôn thấy tôi đến cầu người đi cứu cô nương tất không gia hại đâu mà sợ.
Chung Linh lộ vẻ vui mừng nói:
- Ðược rồi anh ơi! Tôi nghĩ được kế này có thể vẹn toàn. Anh đừng nói rõ với ba tôi là tôi ở tại đây, nếu giết anh đi thì không biết đâu mà tìm tôi. Khi anh đưa ba tôi tới đây rồi phải chuồn đi tức khắc không thì anh sẽ nát ra như cám đó.
Tư Không Huyền trỏ tay về hòn núi góc tây bắc nói:
- Ta phái người đem thuốc ra chờ ở đó, Ðoàn quân chạy trốn đến phía sau hòn núi này, sẽ có người đưa cho.
Tư Khô ng Huyền thấy Ðoàn Dự chịu đi mời người cứu mạng cho bọn lão, lão đã đổi cách xưng hô ra chiều nhã nhặn. Lão nói xong truyền lệnh cho thủ hạ bới đất kéo tay Chung Linh ra, lấy vòng sắt xích hai tay nàng lại rồi mới cào nốt chỗ đất lấp phần dưới thân thể nàng, bỗng thấy con Thanh linh dắt sau lưng Chung Linh ngọ ngậy, ngoài ra các con rắn khác đều bị chết ngộp chết.
Chung Linh hỏi:
- Ngươi không cởi tay cho ta làm sao ta viết thư được?
Tư Không Huyền đáp:
- Gớm cái cô này mới quái gở chứ! Việc gì phải viết thư? Lại định giở trò đấy chứ gì? Cô cứ đưa đồ vật gì giắt bên mình cho Ðoàn quân cầm đi làm tin là mời được lệnh tôn ngay.
Chung Linh nói:
- Ta rất ghét viết lách. Ngươi nói ta khỏi phải biên thư thì còn gì bằng? Nhưng ta có vật gì để cầm đi làm tin đâu? à phải! Ðoàn huynh cởi con Thanh linh đưa về cho ba tôi.
Ðoàn Dự nói:
- Không được! Nó không chịu nghe lời tôi, giữa đường nó đợp một cho miếng là rồi đời.
Chung Linh tươi cười nói:
- Trong túi áo tôi có cái hộp nhỏ, anh móc ra đây!
Ðoàn Dự đưa tay ra sờ vào áo nàng, bỗng nhiên vội rụt tay lại, tự biết mình thò tay vào bụng một thiếu nữ là rất vô lễ. Chung Linh lại không cảm giác như thế, bảo chàng:
- Ðúng rồi, túi áo ở bên trái này.
Ðoàn Dự nghĩ rằng tai họa đến nơi, trong lúc nguy cấp này, tiểu cô nương thật là người quyền biến, bỏ hết tỵ hiềm giữa hai bên nam nữ, lẽ đâu mình còn câu nệ?
Thế rồi chàng lùa tay vào bụng nàng, sờ thấy một vật tròn tròn, nóng nóng liền móc ra. Chung Linh nói:
- Trong cái hộp bằng ngọc này có đựng một vật kỵ cả hai con kim linh và thanh linh. Nếu con thanh linh không chịu nghe lời anh cầm cái hộp này giơ ra trước đấu nó, tự nhiên nó không làm dữ. Ðoàn Dự theo lời nàng, cầm cái hộp giơ lên bên đầu con thanh linh lắc lắc, trong hộp phát ra thứ tiếng kỳ dị, quả nhiên nó chùn lại lập tức, dường như sợ hãi lắm.
Ðoàn Dự lấy làm thú vị nói:
- Tôi thử xem trong có vật gì nào?
Chàng toan mở nắp hộp ra coi, Chung Linh vội ngăn lại bảo:
- Ấy chớ, nắp hộp này không mở được đâu!
Ðoàn Dự hỏi:
- Sao vậy?
Chung Linh ngoảnh mặt về phía Tư Không Huyền đưa mắt cho chàng nói:
- Ðó là một điều bí mật không thể để người ngoài nghe được. Khi anh trở về tôi sẽ nói cho anh biết.
Ðoàn Dự nói:
- À ra thế đấy! Rồi chàng cầm hộp sang tay trái, còn tay phải lần vào sau lưng Chung Linh cởi con thanh linh ra quấn vào lưng mình. Con thanh linh ngoan ngoãn để chàng muốn làm gì thì làm, không hề phản kháng. Ðoàn Dự cả mừng nói:
- Con rắn này haytuyệt.
Chung Linh dặn thêm:
- Lúc nào đói bụng, nó tự biết đi kiếm chẫu chàng ăn mà ăn, anh không phải lo gì cho nó cả.Anh xuỳ một hơi là sai nó đớp người, huýt sáo ba tiếng "pho pho pho" là gọi nó về.
Dặn xong nàng xuỳ, huýt sáo. Ðoàn Dự rất lấy làm thú vị, học tập mãi.
Tư Không Huyền đang đau, nghe hai người bàn tán nói nói, cười cười lại càng tức bực nghĩ thầm: "Hai đứa nhỏ này không còn biết tý gì cả, đã chết đến gáy rồi còn đùa giỡn với rắn rết". Bất giác lão quát lên:
- Ðoàn quân không đi chóng lên rồi mà về? Tánh mạng bọn ta nguy trong sớm tối, nếu dọc đường còn xảy chuyện rắc rối là chết ráo. Chung cô nương từ đây đến quý phủ, vừa đi vừa về mất độ mấy ngày?
Chung Linh nói:
- Nếu đi được mau lẹ thì chỉ mất hai ngày, cùng lắm là bốn ngày Ðoàn huynh sẽ về tới.
Tư Không Huyền thấy hơi yên dạ lại giục:
- Thôi Ðoàn quân lên đường đi!
Chung Linh nói:
- Ta còn phải dặn đường lối cho Ðoàn huynh, các ngươi hãy tránh đi, không được một ai nghe trộm đấy nhé!
Tư Không Huyền ra lệnh cho thủ hạ tránh đi.
Chung Linh nói:
- Cả ngươi nữa tránh đi cho ta dặn Ðoàn huynh!
Tư Không Huyền ngấm ngầm nghiến hai hàm răng lại, đứng dậy vừa đi vừa nguyền rủa: "Chờ ta khỏi vết thương rồi sẽ liệu tính cho mi. Nếu để mi yên lành chẳng hoá ra Tư Không Huyền này sống uổng hay sao?".
Chung Linh than thở cùng Ðoàn Dự:
- Ðôi ta vừa gặp gỡ đã phải chia tay rồi.
Ðoàn Dự cười nói:
- Vừa đi, vừa về bốn ngày có là mấy?
Chung Linh trố mắt ra nhìn chàng một hồi rồi nói:
- Anh tới nơi phải vào ra mắt má tôi, đem hết đầu đuôi mọi chuyện thuật cho người nghe, để má tôi truyền đạt lên với ba tôi, thế thì mọi việc mới ổn.
Nàng giơ bàn chân nhỏ xíu, vạch rõ đường lối trên mặt đất. Nhà nàng ở tây ngạn sông Lan Thương, trong hang núi. Kể đường xá cũng chẳng bao xa nhưng địa thế rất là bí hiểm, nếu không được chỉ dẫn cặn kẽ thì người ngoài quyết không thể tìm đến nơi được.
Ðoàn Dự có trí nhớ dai, chàng nghe Chung Linh nói những ngã đường chuyển từ đông qua tây, rẽ nam qua bắc nhất nhất ghi vào lòng.
Chung Linh dặn xong, chàng nói:
- Thế là xong rồi chứ? Tôi đi nhé!
Nói xong trở gót đi liền. Chàng đi được mươi bước, Chung Linh chợt nhớ ra điều gì gọi giật lại:
- Anh hãy trở lại đây! Tôi còn dặn nữa.
Ðoàn Dự quay lại hỏi:
- Còn gì nữa?
Rồi chàng toan trở gót, Chung Linh dặn với:
- Anh chớ nói thực họ Ðoàn, nhất là phải dấu kín ba anh biết phép điểm huyệt "Nhất Dương Chỉ", vì ba tôi mà biết ra tất thay lòng đổi dạ.
Ðoàn Dự cười nói:
- Ðược rồi! Cô nương tuy còn nhỏ tuổi mà tâm linh thật là sáng suốt.
Chàng miệng ca vang khúc hát, hiên ngang ra đi. Lúc đó trời vừa chập tối, ánh trăng mới ló. Ðoàn Dự nhờ ánh trăng trong, trông về hướng tây tiến bước. Tuy chàng không có võ công nhưng còn trẻ măng, sức lực dồi dào, chân thoăn thoắt bước mau. Chàng đi được chừng mười dặm, đến sau ngọn cao nhất núi Vô Lượng, bỗng nghe tiếng nước chảy róc rách, phía trước mặt hiện ra một lạch suối. Chàng miệng đang khát nước, lần đến bờ suối, thấy nước trong xanh, vừa thò tay xuống toan vốc nước uống, chợt nghe phía sau có tiếng cười khanh khách. Ðoàn Dự giật mình quay đầu lại xem, thấy mũi trường kiếm ánh sáng xanh lè, lấp loáng, chĩa vào bụng mình. Chàng ngẩng mặt lên nhìn, té ra là Cam Nhân Hào, vẻ mặt hung dữ, đang cười ra chiều khoái trá.
Ðoàn Dự tươi cười hỏi:
- Tưởng ai hoá ra anh, anh làm tôi sợ quá, suýt ngã. Này Cam huynh, trời tối rồi, anh còn đứng làm chi đây?
Cam Nhân Hào đáp:
- Ðệ vâng mệnh gia sư đứng đây chờ Ðoàn huynh. Xin mời...

<< 1 ... 3 4 5 6 7 ... 66 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status