vào được nên dắt xe vào rồi cũng đuổi theo em gái, Bảo Kỳ đã cười nhiều hơn và trẻ con hơn kể từ khi có nó. Ánh nắng chiều lấp lánh qua kẽ lá, cơn gió nào đó cuốn chiếc lá lìa cành lướt đi trên phố, hoàng hôn dần buông dành thời gian dỗ dành giấc ngủ của ông mặt trời, để rồi ngày mai khi
bình minh trở về những chuyện rắc rối bắt đầu diễn ra, những con người mới cho những ngày mới…
Chap 9:
Tít tít – chuông tin nhắn điện thoại Bảo Kỳ vang lên
“Anh ui, hom nay ra choi Yun khong di choi voi cac anh dau nhe, Yun di dao quanh truong, , anh khong phai lo, anh trai dang ghet.”
- Hôm nay em gái tớ không đi chung với bọn mình rồi. – anh nói.
- Cô nhóc lớn rồi, tự do vẫn hơn mà. – Kỳ Lâm bình thản.
- Yun không đi với bọn mình thật à, buồn thế – Nguyên Khang còn tiếc nuối hơn cả Bảo Kỳ, vốn dĩ hôm nay anh muốn chọn cho nó món ăn nó thích nhất.
Nó đang leo lên cầu thang tầng 5, còn một tầng nữa là lên đến sân thượng, cạch, phù, mệt quá, nó thở hỗn hễn, gió hất tung mái tóc dài đen nhánh của nó, gió đưa đi những mệt nhọc và làm những lọn tóc rối lên, nhìn nó bây giờ dễ thương lắm, nó bước tới bên lan can, ngước nhìn lên trời xanh thả rong những suy nghĩ vào không gian yên vắng, khẽ hát theo giai điệu quen thuộc, chân đung đưa ngoài thềm lan can, chiếc giày búp bê mẹ tặng rơi xuống đất, nó cúi người theo, trong lúc chới với thì có bàn tay ai đó nắm tay nó kéo lại.
- Này, lên chốn riêng tư của người ta ồn ào rồi định tự tử à? – giọng nói sắc lạnh vang lên từ một cậu con trai, người vừa cứu nó, gương mặt đó lạnh hơn cả những ngày lạnh giá nhất ở Bắc Cực, đôi mắt đen, cánh mũi cao, cậu ta hẳn sẽ rất dễ thương nếu cậu ta cười, cơ mặt cậu ta chẳng biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, nhưng nói sao nhỉ, nó vẫn có một sức hút nào đó, hay vì cậu ta đẹp nhỉ, vẻ đẹp sắt đá.
- Ai tự tử bao giờ, chiếc giày tôi rơi rồi. – nó thanh minh
- Ai cho cô lên đây, đây là chỗ riêng của tôi, cấm bén mãng đến đây nữa, giờ thì…biến – cậu ta gằng giọng nhấn mạnh từ cuối cùng, đáng sợ đến ghê người
- Bằng chứng nào nói sân thượng này là của anh, nơi này là của chung, và tôi cứ thích đến đây đấy. – nó đáp, bằng thái độ lạnh lùng và cao ngạo của mình, nó vốn thích những gì khó khăn, nó sẽ đến đây, bằng được.
- Lôi thôi, cô mau đi không đừng trách tôi. – cậu ta quay mặt đi
- Đi như thế à, cũng phải thôi, có bằng chứng nào để nói đây là chỗ của anh chứ, buộc lòng phải chia sẻ thôi. – giọng nói lảnh lót của nó làm cậu cảm thấy bị hạ nhục, toan đưa tay tát nó một cái thì nó đã lôi tay cậu xuống và… bắt tay.
- Thế là anh đồng ý chia sẻ với tôi rồi nha, con trai ai lại vũ phu thế – nó vẫn giữ thái độ đó, hất ánh mắt vào tay cậu, điều đó càng làm máu trong cậu sôi lên.
- Con nhóc này…
- Ơ, anh bất lịch sự thế, nãy giờ cứ con nhóc con nhóc mãi, tôi có tên mà, Bảo Ngọc, nhớ đấy, lần sau cấm anh mở miệng gọi tôi là con nhóc, còn anh, tên gì vậy?
- Khắc Minh, Lý Khắc Minh. – cậu ta trả lời
- Tên cũng đẹp quá chứ nhỉ, thôi, reng chuông rồi, tôi về lớp – nó lăn tăn chạy đi, không quên ngoái đầu lại – mai tôi sẽ lại đến đấy. – rồi thoắt nó lại mất hút.
Cậu vẫn còn hơi đơ người trước thái độ nó đối với cậu, có thể nói nó là đứa đầu tiên ăn nói với cậu như thế, vì cậu là một kẻ lạnh lùng và độc ác, cậu sẽ trở thành sát thủ chuyên nghiệp mỗi khi ba cậu cần, thế giới đó u tối và tan thương vô cùng, nhưng cậu buộc phải trở nên như vậy. Nơi này luôn là chốn riêng tư của cậu, nó cho cậu một cảm giác bình yên tuyệt đối, không máu, không nước mắt và… không lạnh. Tất cả mọi người đều sợ cậu nhưng nó lại khác, điều đó làm cậu cảm thấy thú vị, chợt, cậu tự cốc đầu mình một cái “sao mình lại nghe lời con nhỏ vậy chứ???”
Rồi cậu hướng ánh nhìn về phía cầu thang nó vừa đi xuống, thắc mắc, có thang máy mà nhỉ, ngay cạnh cầu thang chẳng lẽ cô nhóc không biết, cô nhóc này thật đặc biệt, Bảo Ngọc, rồi cậu mỉm cười, nụ cười hiếm hoi trên gương mặt của quỷ dữ, nụ cười đủ sức làm tan chảy trái tim bao cô gái, lòng thầm mong nhanh đến ngày mai.
Chap 10:
Tay cầm chiếc giày, nó tung tăng xuống cầu thang, lòng vui thích vì nơi mình vừa đến, con người mình vừa gặp, đó là một người bạo tàn và hung hãn nhưng nó vẫn cảm thấy ở người đó một sự ấm áp bất định nào đó.
- Đạp phải đinh bây giờ, nhóc cứ định đi chân không mãi thế à? – giọng nói vang lên từ phía sau, nó giật bắn mình quay người lại, thì ra là Kỳ Lâm.
- Đinh nào cơ ạ? – con bé vẫn còn ngây thơ ngơ ngác
- Nhìn xuống chân xem, hai bước nữa là nhóc giẫm phải đinh rồi còn gì.
Nó nhìn xuống chân, quả thật có một chiếc đinh, sắc nhọn kinh khủng, nó mà giẫm phải chẳng biết ra sao? Gương mặt có chút sợ hãi, nó quay lại nhìn anh
- Nhưng em vẫn chưa giẫm mà.
- Công nhận là nhóc đanh đá thật, đứng yên đó. – anh vừa nói vừa ngồi xuống nâng chân nó lên, mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm nó chẳng kịp phản ứng gì cả. Anh đang định làm gì thế nhỉ, ơ, chiếc giày của nó, anh đang ân cần mang giày vào cho nó.
- Gì thế ạ? Nó giật người vì ngại.
- Ngốc thế, giày nhóc làm rơi đấy chứ gì. – anh cười vì gương mặt ngờ ngợ của nó – thôi đưa anh mang luôn cho.
Anh toan lấy chiếc giày trong tay nó thì nó nhanh nhảu
- Để em tự làm. – rồi khẽ cúi người xuống thì bị anh giật ngay chiếc giày
- Sao thế???? – nó ngu ngơ
- Nhóc mặc váy ngắn đấy, định cứ cuối người xuống vậy à. – mang xong anh đứng dậy, nhìn nó
- Anh quá lịch sự đó chứ nhỉ?
- À, thì ra là anh muốn chứng minh anh lịch sự, vậy làm em cứ tưởng anh ăn nhầm cơm thiu. – nó tinh ranh.
- Có nhiều người mong mà không được đó nhóc. Mà đi đứng kiểu gì đến rơi giày thế?
- Hì, em đứng ở ban công chơi thì nó rơi thôi, chết, muộn học rồi, em đi đây, dù sao thì cũng cảm ơn anh, cứ phát huy tinh thần lịch sự nhé. – nó lại vụt đi.
Kỳ Lâm đứng nhìn theo nó rồi chợt mỉm cười, mình vừa làm gì thế nhỉ, đâu cần gì phải chứng minh gì với nhóc, mà đây cũng là lần đầu mình mang giày cho một cô gái, cảm giác hay hay, chiếc giày, giống như chiếc giày của Lọ Lem, nó vừa vặn trong chân Yun, rồi Kỳ Lâm chợt nghĩ phải chăng mình là hoàng tử còn nó là Lọ Lem, ôi mình đang nghĩ cái gì thế này. Có một người nhào đến quàng tay quàng cổ anh làm anh choáng váng:
- Làm gì ngẩn tò te như thằng thiểu năng thế. – là Nguyên Khang.
- Tớ thiểu năng nên mới chơi được với cậu đấy, ngạt thở, bỏ ra xem nào. – Kỳ Lâm mặt mày nhăn nhó
- Điệu này là đúng tim đen rồi chứ gì.
- Thôi không đôi co với cậu nữa – Rồi Kỳ Lâm bỏ đi một nước, mặt đỏ lên vì ngại
- Ê, đợi tớ với chứ. – Nguyên Khang gọi với theo rồi vụt chạy theo Kỳ Lâm. Bảo Kỳ cũng chạy lên cạnh hai anh, mồ hôi mẹ mồ hôi con thở hỗn hễn
- Hai cậu… làm gì…mà chạy nhanh thế, gọi khản cả cổ mà chả ai nghe.
Hai anh đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn lại Bảo Kỳ, cả ba cùng cười rồi khoác vai nhau bước đi. Họ thân thiết với nhau như thế từ hồi còn nhỏ xíu, chả có gì giấu diếm nhau cả, tình cảm của họ vượt qua mức bạn bè và còn thân thiết hơn cả anh em, có thể nói là sống chết vui buồn đều có nhau.
Tại một nơi nào đó trong trường
- Cậu định để yên cho con nhỏ cứ thân thiết với anh Khang thế sao Băng? – girl 1
- Để yên à, cậu xem thường tớ quá đấy, Hạ Băng này sẽ không để bất kì ai lấy thứ nó muốn có. – Hạ Băng là cô gái đã đứng bên ngoài cửa nhìn thấy Nguyên Khang ngắm Yun ngủ, là tiểu thư kiêu kì và có phần hơi độc ác của nhà họ Lý, một cô gái xinh đẹp, thông minh, mái tóc xoăn sành điệu càng tôn lên nét đẹp gai góc ấy, là tiểu thư nên luôn được cưng chiều hết mực, chính vì thế mọi thứ Hạ Băng muốn, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải có được.
- Thế cậu định xử con nhỏ thế nào? – girl 2
- Hơn một năm qua cậu có thấy nhỏ nào đến gần anh Nguyên Khang mà chưa bị Băng cho ăn đòn chưa? – girl 3
- Lát nữa khi hết giờ học đến 10A1, rõ chưa, bây giờ thì về lớp. – Hạ Băng lạng lùng ra lệnh.
Chap 11:
Tất cả mọi người trong lớp đều đã về, Yun đang loay hoay xếp lại sách vở thì bỗng RẦM, có ai đó vừa đạp cửa phòng bước vào, Yun ngước lên nhìn, là một nhóm con gái lớp 11, ai nấy xinh xắn và có vẻ cũng tiểu thư lắm, có khoảng 5 người, trong số đó cô gái có mái tóc uốn ấn tượng cứ nhìn nó chằm chằm tưởng chừng sẽ nuốt sống nó nếu cô ta có thể. Ánh nhìn đó xé toạc cả không gian yên vắng, cả căn phòng nóng lên trong cơn ghen của cô tiểu thư xinh đẹp.
- Nhỏ kia, thấy Hạ Băng mà không chào lấy một tiếng à? – một người con gái gằn giọng
- Tôi có quen các cô sao? – nó vừa lấy lại bình tĩnh sau ánh nhìn của cô gái.
- Mày hay đấy, dám cướp cả người yêu người ta mà bảo không biết nghe được à. – một người nữa tiến lại gần nó, cô ta vừa nói vừa lấy tay nâng cằm nó lên, nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn và thái độ ngông cuồng đó ra khỏi tôi, ngay. – nó vẫn nói bằng giọng bình thản và gương mặt lạnh tanh, đây là thái độ của nó với những người hay ỉ thế xem thường người khác (Yun của chúng ta là một người mạnh mẽ và cao ngạo mà).
Cô gái ấy thoáng giật mình rụt tay lại, sau đó túm chặt lấy cổ áo nó, vẻ tức tối lộ rõ:
- Con điên kia mày vừa nói gì thế?
- Đã bảo là bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi tôi mà, nhìn lại mình xem ai điên nhé.
Vừa dứt lời nó đã bị Hạ Băng tát một cái thật đau
- Câm mồm, đừng vênh váo như thế, nếu không mày sẽ phải trả giá cho thái độ đó của mày.
Tại Angels’s room
Nguyên Khang cứ đi ra đi vào chờ nó xuống, Kỳ Lâm cũng đăm chiêu ngóng ra cửa, Bảo Kỳ thì thấp thỏm lo lắng
- Hay là lên đó xem thế nào không? – cả ba đồng thanh
- Ừ, ngồi đây tớ cũng thấy lo lo – Bảo Kỳ
Rồi ba người họ bước nhanh lên lớp nó, lòng ai nấy đều có một nỗi lo riêng.
Tại 10a1
- Tôi đã làm gì chứ? – nó nhìn Hạ Băng bực dọc.
- Cấm mày bén mãng đến gần Nguyên Khang – cô nàng túm cổ áo nó và xô nó vào dãy bàn
- Vì sao? – nó trả lời mạnh mẽ
- Anh ấy là của tao.
- Bao giờ thế, người như cô mà cũng có tư cách đó sao? Sức chịu đưng của tôi có giới hạn đấy (nó không muốn gây ra phiền phức)
- Mày dám nói với tao kiểu đó à, hôm nay tao phải cho mày một bài học.
Sau khi thấy Hạ Băng ra hiệu, tất cả cùng đánh nó tới tấp, tuyệt nhiên Yun không đánh trả lấy một cái. Người đấm, người xô, người cào cấu, nó đau lắm nhưng vẫn sẽ cố nhịn, không thể làm lớn chuyện này vì mình là con gái nhà họ Dương, nó không muốn sống với thân phận này sớm như thế.
Chap 12:
- DỪNG LẠI, mấy người làm cái quái gì thế – Kỳ Lâm lên tiếng.
- Thì ra là cô – Nguyên Khang buông lời sau khi nhìn thấy Hạ Băng.
Bảo Kỳ chạy ngay đến bên nó:
- Em có làm sao không, để anh đỡ em dậy. – cậu ân cần đỡ nó dậy và nhìn Băng với đôi mắt căm phẫn.
- Em/nhóc có làm sao không? – Nguyên Khang và Kỳ Lâm cùng hỏi
- Em…không sao.
- Cô lấy tư cách gì đánh Bảo Ngọc? – Nguyên Khang gằn giọng
- Anh…anh nói với tôi như thế vì con nhỏ đó à?
- Cô là gì mà tôi lại không thể nói với cô như thế, ỷ đông hiếp yếu đê tiện đến thế là cùng. – cậu nhếch mép cười.
Lần đầu tiên nó nhìn thấy nụ cười đó của cậu, trông cậu thật khác với nét gần gũi thường ngày, thay vào đó là một Nguyên Khang cứng nhắc hơn, điều đó chứng tỏ cậu cũng có nét lạnh lùng của Bảo Kỳ.
- Chuyện này mà còn tái diễn thì cô không yên đâu – Kỳ Lâm tuyên bố
- Bọn này xưa nay chưa từng đánh con gái nhưng cô cứ thế thì sẽ không là chưa từng nữa đâu – đó là Bảo Kỳ lạnh lùng mà nó đã từng thấy, cả ba anh đều rất lo lắng cho nó, tự dưng thấy vui vui.
- Lần này như thế thôi, tôi không biết có chuyện gì xảy ra với con yêu tinh đó đâu, mày cẩn thận đấy. – rồi họ kéo nhau đi trong tức tối.
- Nhưng lí do gì mà cô ta lại làm thế nhỉ? – Nguyên Khang thắc mắc
- Rõ như ban ngày thế mà cậu còn hỏi, vì cậu chứ sao nữa. – Bảo Kỳ đáp.
- – - – - – - 0o0 – - – - – - – -
Hạ Băng bước đi mang theo nỗi ấm ức to đùng, Nguyên Khang vì nó mà nặng lời với nhỏ. Dù trước giờ vẫn chỉ là đơn phương nhưng Nguyên Khang chưa từng làm nhỏ điên tiết như lần này.
Nhỏ hít lên một hơi thật sâu, tròng mắt nâu giờ đỏ lên giận dữ, nắm chặt tay gằng giọng xuống.
- Mày hãy đợi đấy, đợi xem tao sẽ làm gì mày.
Đám con gái đi cùng đứng im lặng, sát khí toả ra từ Hạ Băng làm họ như chôn chân dưới đất.
- Bọn chúng không để cô nhóc yên dễ dàng thế đâu, cần phải cẩn thận mới được, ủa mà nhóc đi đâu rồi nhỉ??? – Kỳ Lâm đảo mắt nhìn quanh.
- Ừ nhỉ, mới vừa thấy Yun ở đây mà. – Bảo Kỳ cũng đưa mắt tìm kiếm.
- Này, yên xem nào, trên áo cậu có gì này. – Nguyên Khang vỗ vai Kỳ Lâm.
- Gì là gì?
- Thì cậu đứng yên tớ mới xem được chứ.
Cậu gỡ trên tay áo bên trái Kỳ Lâm ra một mẩu giấy note “mưa rồi, Yun đi tắm mưa đây!!!” kèm theo một cái icon mặt cười và một dấu mũi tên.
- Có cái mũi tên ở dưới góc này, tìm típ xem. – Bảo Kỳ nhanh nhảu, hai cậu xoay đi xoay lại người Kỳ Lâm để tìm.
- A, đây rồi này. – Kỳ Lâm là người tìm ra mẩu note thứ hai, nội dung trên đó là như thế này “Kỳ Lâm anh thật ngốc khi bị em gián giấy mà không hề hay biết gì, : P”
- Haha, đúng là tờ note này dành cho cậu đấy. – Nguyên Khang tâm đắc, miệng cười thích thú.
- Dám nói tớ ngốc, cô nhóc này gan thật. – cậu hậm hực.
- Thôi để tớ gọi cho Yun cái – Bảo Kỳ lấy điện thoại và gọi ngay cho nó.
- Alo, em đang ở đâu đấy.
- Em vừa ra đến cổng trường thôi ạ, em đi dạo mưa tí rồi về, anh không phải lo, anh cứ về trước đi.
- Hay để anh đi cùng em nhé!
- Không sao đâu anh, em muốn đi một mình.
- Vậy cũng được nhưng em nhớ về sớm đấy.
- Dạ, em biết rồi, chào anh nhé!
- Yun nói thế nào? Nguyên Khang sốt sắng
- Yun nói muốn đi dạo mưa một mình, bảo tớ về trước.
- Đi một mình à, ừ, nên để cô bé bình tĩnh cũng tốt – cậu có vẻ tiếc nuối.
- Ừ, vậy thôi ta về đi, tớ đi trước đây, tạm biệt nhé. – rồi Kỳ Lâm vác cặp lên vai đi thẳng.
- Cậu ấy bị gì thế nhỉ? – Bảo Kỳ nhìn theo, ngờ ngợ
- Mặc cậu ấy, bọn mình cũng về thôi.
Chap 13:
Kỳ Lâm phóng thật nhanh ra ngoài cổng trường, mong đuổi theo kịp nó.
Trong khi đó nó đang ung dung dạo bước, thả hồn mình vào làn gió mát trước cơn mưa, vị của gió thật ngọt, lành lạnh, nó có một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ, khẽ hít gió, nó thấy tâm hồn chợt bình yên đến lạ, và rồi trong khoảnh khắc bình yên ấy, nó nghe được tiếng bước chạy của ai đó, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Kỳ Lâm đang tiến gần.
Nó thoáng chút ngạc nhiên, cậu đến cạnh nó, khom người chống tay lên gối thở hỗn hễn.
- Anh chạy theo em làm gì mà trông khổ sở thế, có chuyện gì sao ạ? – nó khẽ cúi người cạnh cậu, tay không ngừng vuốt lưng như giúp cậu dễ thở hơn.
Điều đó làm cậu mỉm cười, nhưng vờ như không, cậu giật phắt người dậy, cốc đầu nó một cái rõ đau:
- A, anh làm sao thế? – nó sờ tay lên trán, mặt bực dọc nhìn cậu.
- Cho chừa cái tội bảo anh ngốc. – cậu mỉm cười đắc chí
Nó ngây người ra – Chỉ có vậy mà anh chạy hồng hộc theo.
- Tự dưng muốn tắm mưa nên đi cùng cho có bạn, ai đuổi theo nhóc làm gì. – cậu làm ra vẻ kiêu căng
- Thế mà làm hết cả hồn – rồi nó ung dung bước đi
Anh nhìn theo nó, dáng đi ấy có phần hơi lạ, rồi anh nhìn xuống chân nó và phát hiện có một vệt máu dài từ đầu gối, vội chạy theo
- Đứng lại cái đã nào – rồi anh cúi người ngồi xuống nhìn vào chân nó, lòng chợt thấy xót xa.
- Chảy máu đến thế này mà vẫn cố đi, nhóc muốn cho chân nó gãy ra luôn à.
Anh nói làm nó chợt nhận ra cái cảm giác đau nhói ở chân, nãy giờ vì phấn khích là trời sắp mưa mà nó chẳng còn thấy đau nữa, đau nhưng nó vẫn không nhìn xuống chân, ánh mắt đó hơi trùng lại nhìn xa xăm, người như tê đi.
Mùi máu loãng đi trong mùi của mưa, may là như vậy.
- Chắc là do khi nãy bị xô rồi – anh nhận định, rồi dìu nó vào một cái ghế đá gần đó – ở yên đấy một tí, anh sẽ quay lại ngay.
Cậu chạy đi, một lúc sau quay về với cả đống dụng cụ y tế, cầm chân nó lên cậu ân cần sát trùng vết thương rồi băng bó, thi thoảng lại cố tỏ ra nhẹ nhàng hơn khi nó xuýt xoa vì đau.
- Xong rồi – cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi ngước lên nhìn nó – đừng thấy anh băng bó đẹp quá mà để bị thương hoài đấy biết chưa.
- Đẹp bao giờ, cũng bình thường thôi nhưng dù sao cũng cảm ơn anh. Anh còn ý định tắm mưa nữa không, đi tiếp đi – rồi nó đứng dậy, vừa bước đi thì khựng lại vì đầu gối đau buốt.
- Ngốc nó vừa vừa thôi, nhóc định đi đâu với cái chân như thế chứ – anh với tay đỡ lấy nó thật nhanh.
- Nhưng mưa đẹp thế này cơ mà, em muốn tắm mưa cơ.
- Chân như vậy làm sao mà đi được.
- Nhưng em… – nó bỏ lửng câu nói, hướng mắt ra những giọt mưa ngoài kia, mưa tạo ra những bong bóng nước trắng xoá trên đường, đẹp quá, m2 quả thật là chân rất đau, làm sao đi được.
Nhìn thấy ánh mắt nuối tiếc của nó cậu thấy lòng xốn xang một nỗi niềm kỳ lạ, sao bỗng dưng nó làm cậu cảm thấy muốn chở che đến thế, cậu đi ra trước mặt nó, ngồi xuống.
- Lên đây anh cõng.
- Ơ thôi, không cần đâu.
- Cứng đầu thế chứ, anh đã bảo lên mà – rồi cậu kéo nó sát vào lưng mình, nó từ từ leo lên tấm lưng to lớn của cậu, quàng tay vào cổ, mắt nhắm tịt lại khi cậu đứng dậy, có vẻ sợ sệt lắm, nhịp thở hồi hộp của nó khiến cậu chợt cười.
- Ngồi cho vững đấy, ngã là không chịu trách nhiệm đâu.
- Này, anh đừng nói năng vô lương tâm như vậy chứ, đi đứng cho cẩn thận, không em không tha anh đâu đấy. – nói năng thế thôi chứ lòng đang lo lắm, lần đầu tiên được cõng mà, cái cảm giác chông chênh trên cao, cũng làm cô bé hơi sợ.
- Ương bướng thế anh thả nhóc xuống luôn bây giờ.
- Anh đừng ồn ào nữa, anh không ngửi thấy mùi hương của mưa hôm nay rất tuyệt sao, tinh khiết đến tuyệt vời. – giọng nói hào hứng của nó khiến cậu hơi lơ mơ.
- Mưa mà cũng có mùi hương cơ à? Mà nhóc chuyển chủ đề nhanh vậy?
- Có chứ sao không, cái gì chả có mùi hương, cả anh, cả em, cả hoa bên đường, mỗi thứ đều có một mùi
hương riêng biệt cho mình, chỉ có kẻ ngốc như anh mới không biết.
Và cả một đoạn đường dài ấy cậu cứ miên man ngửi mùi hương của mưa mà quên đi là nó vừa bảo rằng cậu ngốc, và quên rằng nãy giờ nó chẳng nói năng gì cả.
Ngủ rồi, nó đã ngủ thiếp đi trên đôi vai ấy, phải chăng vì đã quá mệt mỏi hay vì bờ vai ấy rất vững chãi, sau một hồi sử dụng hết công suất khứu giác mà vẫn không ngửi được mùi của mưa cậu mới nhận ra công chúa nhỏ của...