– ba nó cười hiền.
- Dạ, con cảm ơn ạ.
Bữa cơm ấy đúng là đáng nhớ thật, lần đầu tiên trong bàn ăn của Yun có tiếng cười, nó đã ăn những ba chén cơm. No nê rồi nó lên phòng tắm rửa, nằm lăn ra giường, vắt tay lên trán ngước nhìn lên trần nhà, nó buông một cái thở dài mệt nhọc. Mọi thứ đến quá nhanh, rồi nó sẽ phải làm thế nào với cái thương trường khốc liệt đến mức pama nó đã phải che giấu sự tồn tại của anh em nó. Cuộc sống này đúng thật rất công bằng, công bằng đến đáng sợ, nó đem đến cho con người ta một thứ thì cũng lấy đi một thứ có giá trị tương tự hay thậm chí còn lớn hơn gấp nhiều lần. Như Yun hiện giờ, Yun có được gia đình hạnh phúc như Yun đã mong nhưng Yun mất đi sự tự do của một người bình thường, thay vào đó là sự kín kẽ của giới uy quyền, nhưng thôi, nghĩ nhiều chỉ mệt óc, đến đâu hay đến đó vậy. Yun là thế, luôn nghĩ rất nhiều và rồi lại cho qua, nó không muốn nhìn rõ những điểm xấu của cuộc đời. Mở cửa phòng bước ra lan can, nó thích được nhìn từ trên cao xuống, lúc ấy nó không còn nhỏ bé giữa thế giới mênh mông rộng lớn này, không còn bị những lo toan đeo bám…gửi muộn phiền vào gió… nhờ gió mang đi.
Chap 5:
- Bảo Ngọc, em đang thơ thẩn gì thế??? Bảo Kỳ từ đâu bước đến.
Nó quay lại nhìn, ngơ ngác
- À, có vẻ em vẫn chưa quen được với tên mới nhỉ!???
- Ơ, dạ… hay anh gọi em là Yun đi.
- Hì, Yun à, dễ thương đấy, đó là biệt danh của em à???
- Không ạ, chỉ là em thích cái tên đó thôi (ngày trước nó cũng bảo Hoàng Quân gọi nó như vậy).
- Ừ, anh sẽ gọi bé là Yun, ừm… em chấp nhận chuyện này dễ hơn anh nghĩ đấy. – anh nhìn nó đầy thắc mắc, ánh nhìn đó làm nó muốn nói lên tất cả suy nghĩ trong lòng, lần đầu tiên, với người nó vừa biết là anh trai cách đây vài giờ đồng hồ. Nó thở dài, hướng tia nhìn vào màn đêm tĩnh mịch:
- Anh thấy dễ thật à, em đã rất buồn đấy, mọi người đều lừa em, nhưng em không giận được, tất cả đều vì em mà, hơn nữa hành động của ba Lâm trước giờ luôn làm em phải nghĩ, như là em đang được chuẩn bị tinh thần ấy ạ.
Nó nói chậm rãi, trút hết những tâm tư vào câu nói, đôi mắt trong sáng như pha lê ấy ngân ngấn nước, từ nhỏ nó đã ít khi thổ lộ, hầu như là không, tất cả đều được gói ghém, cất giữ trong trái tim nhỏ bé, con bé nghĩ mình cần phải mạnh mẽ vì thật sự con bé cô đơn, không có mẹ, không có anh chị em, không có bạn, chỉ mỗi ba thôi và ba thì không hiểu được nó đâu.
- Yun không phải cô đơn nữa đâu, từ giờ Yun có anh trai rồi, anh sẽ chia sẻ với Yun, Yun có mẹ rồi, có những 2 ba cơ đấy, nghe lời anh nhé, sẽ không còn ai dối bé Yun của anh nữa. – anh kéo nó đến gần, cho nó dựa đầu vào anh, tay vuốt nhẹ mái tóc vỗ về đứa em gái bé bỏng của mình.
Ban chiều nó mạnh mẽ là thế, bình thản là thế nhưng giờ đây nó nhỏ bé thu mình dựa vào anh Kỳ như một chú mèo con, ướt áo anh cả rồi, phải, nó đang khóc, khóc vì hạnh phúc khi có một gia đình, vì sự lừa dối yêu thương của ba mẹ nó, và khóc vì ông anh vĩ đại của nó đang lắng nghe nó. Một cơn gió khẽ lướt qua, đung đưa cùng gió tạo nên một thanh âm kì diệu tán thưởng cho tình cảm anh em nó, dễ thương thật.
- Thôi nào, ngoan đi chứ, áo anh ướt hết rồi này – cậu nhìn vào cô em gái, mỉm cười tinh nghịch cố tình chọc Yun.
- Ơ, anh nói là chia sẻ với Yun kia mà. Nó nhanh nhảu bắt bí anh trai
- Này nhé, anh nói anh chia sẻ rồi em bù lu bù loa với anh thế à, hì hì, anh biết rồi đấy, Yun Yun mít ướt. – vẫn không thôi cái giọng trêu chọc.
- Nói em thế à, em không tha anh đâu nha. – nó vừa dứt câu Bảo Kỳ đã vụt chạy, nó đuổi theo, anh em nó quậy tung cả nhà, hì hì, thân thiết nhau thế đấy. Yun của chúng ta là như thế, tích cách thật của cô bé sẽ được bộc lộ khi cô ở bên những người cô yêu quí, trước đây là Hoàng Quân, bây giờ là Bảo Kỳ…
Hai tuần sau
Hôm nay là thứ hai, ngày đầu tiên của năm học mới, Yun sẽ chính thức là học sinh cấp ba, nó sẽ học ở Royal, trường do Dương Gia xây dựng, trường dành cho con của các thương gia giàu có và những học sinh ưu tú nhằm bồi dưỡng nhân tài phục vụ tập đoàn Dương Hoàng. Nó chỉnh chu, xinh xắn trong bộ đồng phục của trường, chiếc áo sơ mi ngắn tay có viền sọc trắn, đen, đỏ, một chiếc váy sọc cùng màu, chiếc nơ trên cổ áo, đôi tất màu đen gần đến gối và đôi giày búp bê điệu điệu – đó là quà mẹ tặng hôm qua.
Tỉ mẩn chải lại mái tóc dài suông mượt tự nhiên của mình, xoã hai phần tóc ra phía trước rồi ngắm mình trong gương, mỉm cười nụ cười của thiên thần buổi sớm mai.
- Chà, hôm nay em dậy sớm thế à, anh tưởng em còn nướng như mọi hôm nên định vào lôi em dậy này. – Bảo Kỳ thình lình lên tiếng làm Yun giật mình.
- Hix, lúc nào anh cũng làm em hết cả hồn, bình thường không phải đi học, hôm nay khác nên em thức sớm, không heo như anh đâu nhá. – nó nheo mắt, lè lưỡi trêu anh, nhìn yêu cực.
- Bộ này hợp với em đấy, nhìn dễ thương lắm, thôi ta nhanh đi nào, không lại khổ. – nói rồi cậu kéo tay nó lôi đi.
- Ơ khoan, đợi em lấy cặp đã chứ, làm gì anh như bị ma đuổi thế.
- Còn hơn cả ma đuổi đó.
Chap 6:
Anh em nó tới trường bằng con Airblade của anh, đi thế này nó sẽ ít bị dòm ngó bằng đi ô tô, hai đứa nó rôm rả suốt dọc đường, chưa đầy 10’ sau chiếc xe đã yên vị trong “nhà xe của Angels”. Sân trường rộng lớn giờ chỉ lác đác vài mem là học sinh ưu tú còn mấy cậu ấm cô chiêu thì giờ này chắc còn nằm nướng ở nhà vì thực chất bây giờ chỉ mới 6h10’, còn những 50’ nữa mới vào học.
- Phù, may thật, chậm 10’ nữa là em toi mạng rồi.
- Sao em lại toi mạng???? nó tròn mắt nhìn cậu.
- Vì 10’ nữa trường sẽ đông như kiến, ai nấy canh chừng Angels đến trường mà nhào tới đấy. – có người trả lời nhưng không phải anh Bảo Kỳ, là một cậu con trai cao ngang ngửa anh ấy, khuôn mặt vui vẻ, thân thiện, nụ cười rạng ngời, mái tóc gọn gàng nhìn hơi lãng tử, nói chung là handsome thôi rồi.
- Nguyên Khang, cậu cũng đến rồi à, mọi hôm cũng trễ lắm mà. – Bảo Kỳ chọc ghẹo
- Này này, lần đầu gặp gỡ cậu không định giới thiệu tớ mà cứ bêu xấu mãi thế hả.
- À, tí nữa quên mất, giới thiệu với em, đây là Vương Nguyên Khang bạn anh – quay sang Nguyên Khang – còn đây là Bảo Ngọc em gái tớ.
- Chào Yun! – Nguyên Khang (lại) nở nụ cười chết người ấy.
- Dạ, chào anh!
- Thôi, ta vào phòng đi, ở đây thế này không tiện. – anh nó nói, rồi nó theo hai anh đến một căn phòng lớn, trước phòng để bảng “Angels’s room”, căn phòng đươc bày trí như một ngôi nhà, vật dụng đủ cả, rất thoải mái, nó quay sang anh khi sực nhớ ra điều gì:
- Các anh là Angels ạ???
- Ừ, anh, Nguyên Khang và một người nữa, chắc là tí ra chơi em sẽ gặp được đấy.
- Vì bọn anh là thiên thần nên được gọi là angels ý mà, Yun có thấy anh thanh thoát như thiên thần không? – Nguyên Khang hí hửng
- Anh làm gì có cánh đâu, à, mà sao anh biết em là Yun thế???
- À, chẳng là từ hôm em về có thằng đã tíu tít khoe anh suốt, nó đã kể anh nghe đó.
- Tớ cũng biết tỏng cậu vì sao hôm nay đi học sớm rồi, ở đó mà trêu tớ. – anh Kỳ châm chọc.
- Cậu trẻ con quá vậy. – Nguyên Khang đáp trả
- Em thấy cả hai anh đều trẻ con. – nó lên tiếng, điệu bộ của chị lớn đang quát em nhỏ làm Nguyên Khang thích thú mỉm cười “Em thú vị thật đấy Yun à!” cậu nghĩ.
- Ơ, nói anh thế đấy hả! Thôi, em lên phòng hiệu trưởng đi, ra chơi bọn anh lên lớp em, rồi mình cùng đi ăn. Bảo Kỳ nói
- Dạ, thôi em đi nhé, chào hai anh.
- Này, này, cẩn thận lạc đó, có cần anh đưa đi không? – Nguyên Khang cười, nó nheo mắt, lè lưỡi ý nói “em chả cần” trông yêu dã man, rồi đi một mạch làm cậu ở đây tâm hồn treo ngược cành cây.
PHÒNG HIỆU TRƯỞNG
Cạch – tiếng cửa phòng mở ra
- Em chào thầy ạ, em…
- Vâng, xin chào Dương tiểu thư, mời tiểu thư ngồi.
- Thầy đừng gọi em là tiểu thư, hãy xem em như những bạn khác thôi ạ, em không muốn các bạn biết về thân phận của em.
- Ừ, vậy cũng được, à, lớp em là lớp 10A1 đấy, thầy gọi người đưa em lên lớp nhé. – hiệu trưởng nói, đưa ánh mắt tìm kiếm.
- À không, không cần đâu ạ, anh em có nói với em khối 10 ở đâu rồi, em tự tìm lớp được, xin phép thầy. – nó đứng dậy cúi đầu lễ phép rồi bước ra khỏi phòng.
Bây giờ vẫn còn sớm lắm, nó đã thấy lớp nó rồi, đi dạo tí đã, nó loay hoay xem nên đi hướng nào thì bỗng bốp, uỵch…hàng loạt thứ âm thanh hỗn tạp len lỏi qua cái đầu nhức mỏi vì bị va đập của nó. Tình hình là khi nó đang loay hoay thì có một người bước tới, lúc nó xoay người lại thì đụng vào người ta. Nó đứng lên, phủi phủi đồng phục, chỉnh sửa lại cho đàng hoàng rồi quyết ăn thua đủ với cái người vô duyên ấy, người đâu kì cục.
- Này, anh không nhìn thấy tôi à, đụng phải người ta mà chẳng có lấy một câu xin lỗi. – nó ngước nhìn người đó, là ngước nhìn đấy, cao kinh khủng, chắc còn hơn cả anh Kỳ và anh Khang nữa, sỡ dĩ nó gọi bằng anh vì áo cậu ấy đang mặc chữ ROYAL thêu màu đỏ – là lớp 12, màu xanh cho 11 và màu vàng cho lớp 10.
- Cô không biết tôi là ai à??? vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt người con trai ấy.
- Tôi biết chứ, anh là người bất lịch sự nhất trên đời, anh không biết hai chữ Lịch Sự viết thế nào đúng không???
- À, cô là học sinh lớp 10, tha cho cô đấy, tôi chưa từng phải nhường đường cho ai đâu, lần sau thấy tôi thì đừng có va phải nữa đấy. – anh nhận xét khi nhìn thấy chữ màu vàng, nói rồi anh thủng thẳng đi tiếp, để nó với cục tức to đùng.
- Người gì mà, mới ngày đầu đi học là đã gặp người đáng ghét rồi. Lần sau mà gặp nữa thì anh không yên với tôi đâu. – Nó lầm bầm, ắc hẳn anh chàng kia phải nhức tai lắm. Rồi quay nhìn lại xung quanh, nó bất ngờ vì có rất nhiều ánh mắt hình viên đạn đang thẳng tiến vào mình, gì thế nhỉ, nó có làm gì đâu mà, thôi mặc, vào lớp thôi.
Chap 7:
Đây rồi 10A1, nó bước vào lớp và tự chọn cho mình một chỗ ngồi ở dãy giữa cuối lớp, trước giờ nó luôn ngồi ở vị trí này, phải nói đây là địa điểm “rồng cuộn hổ ngồi” vì nó thuận tiện cho việc học tập và thuận tiện cho cả khi… ngủ, đơn giản một điều thầy cô chỉ chú ý đến những bàn đầu và bàn cuối ở góc lớp. Nó tự ngẫm nghĩ và tâm đắc với chỗ ngồi này mà không hề thấy rằng đám con trai đã hướng ánh mắt cầu khẩn theo nó từ đầu đến giờ, tất thảy đều ngất ngây con gà tây trước nét xinh xắn của nó.
REENGGGGGGGGGGG…
Tiếng chuông vang giục giã, tiết học đầu tiên của năm cấp ba bắt đầu, mọi thứ diễn ra bình thường hơn nó nghĩ, hôm nay là ngày “làm quen”, mọi người đến để biết lớp, giáo viên, học sơ sài vài thứ luật lệ trường. “Royal là trường bán trú, giờ tan học là 4h30 mỗi chiều, nhưng hôm nay ngoại lệ, do là ngày đầu tiên nên đến trưa sẽ về”. Nó nằm gối đầu lên bàn, hướng mắt qua khung cửa sổ ngắm nhìn một thứ hình ảnh vô định, để mặc cho không khí cuộn tròn lời nói của cô giáo và rót vào tai nó, nó vẫn nghe được tất tần tật mặc dù không chuyên tâm. Nó vẫn nằm nghe như thế thêm hai tiết nữa, chờ mong tiếng chuông reng, cái bụng của nó nãy giờ đang rên rỉ, nó cần nạp năng lượng, sáng nay ra khỏi nhà nó chưa ăn gì cả mà. Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng thời khắc hạnh phúc ấy cũng đến, tiếng chuông điện vang vọng bốn bề, đánh thức những con sâu ngủ, như cũng đang chờ đợi, vừa nghe tiếng chuông cô giáo đã bắn ngay đi khỏi lớp, cả lớp đang yên lặng vì…ngủ khi nãy giờ nháo nhào cả lên. Nó vừa nhóm người dậy thì cả đám con trai đã vây lấy nó, hỏi han đủ thứ nào là tên, số điện thoại, yahoo chat, vân vân và vân vân, sau đó, một cậu bạn lên tiếng:
- Bình tĩnh để cậu ấy thở đã, cậu cho bọn mình biết tên nhé, được chứ?! – cậu ấy mỉm cười.
- Ờ, được chứ, chúng ta học cùng lớp mà, tớ tên là…Bảo Ngọc. – nó cũng mỉm cười, xã giao thôi nhưng vẫn cực dễ thương.
- Tên của ấy dễ thương thật đấy. – cả bọn đồng thanh.
- Tớ cảm ơn! – thái độ vẫn hoà nhã dịu dàng nhưng mà nó buồn bực kinh khủng, làm sao ra khỏi vòng vây này đây, cái bụng nó vẫn đang sôi lên mà, hức hức, không được ăn thì đói chết mất.
- Angels kìa, ôi đẹp quá. – girl 1
- Các anh quả đúng là thiên thần. – girl 2
- Cho em làm bạn gái anh nhé. – girl 3
Kèm theo đó là những tiếng hò hét của bọn con gái.
- Bảo Ngọc, đi ăn với bọn anh nào. – anh Nguyên Khang tiến đến chỗ nó, nở cười nụ cười hiền lành và nắm tay nó lôi đi trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người có mặt ở đó.
- Sao anh đến trễ thế, định để em đói chết thật à. – nó nhìn Bảo Kỳ, ra vẻ trách cứ
- Thui, anh xin lỗi bé Yun mà, giờ anh dẫn em đi ăn bù nhé. – anh giả vờ hối lỗi và dụ ngọt nó.
Nó đưa mắt nhìn hai anh, rồi nhìn sang một người nữa mà không hề biết là người đó vẫn dõi theo nó từ lúc vừa đến, nó tròn mắt ngạc nhiên:
- Là anh? – nhìn sang Bảo Kỳ – anh ấy là thành viên còn lại của Angels ạ?
- Ừ phải đấy, em biết Kỳ Lâm à.
- Nhóc này là em gái cậu đấy à? – rõ là Kỳ Lâm cũng ngỡ ngàng không kém.
- Ừ, giới thiệu với cậu đây là bé Yun, bảo bối nhà họ Dương. – anh choàng vai nó, thích thú tự hào.
- Thôi thôi, chào hỏi đến đó thôi, tớ đói rồi, mà bụng của Yun cũng sôi ùng ục rồi đấy. – Nguyên Hoàng cắt ngang, pha trò chọc phá. Hai chàng còn lại thì nhìn Yun và cười vì sự ngượng ngùng của nó.
- Ơ, bụng em sôi khi nào cơ chứ.
- Khi nãy dẫn em ra đến đây nó đã réo không ngừng đấy bé, đừng chối nữa, với lại anh là tiên tri mà, nhìn em là đoán được ngay ý.
- Đi ăn thôi. – Bảo Kỳ và Kỳ Lâm đồng thanh.
Rồi cả bọn kéo nhau đi, Nguyên Hoàng vẫn luôn pha trò như thế, tất cả mọi người đều nhìn họ, ánh mắt ngưỡng mộ của bọn con gái nhìn các anh và thù ghét khi nhìn nó, nhưng nó không quan tâm, nhìn khi nào mỏi mắt thì tự khắc thôi nhìn ấy mà.
Căn tin trường thật rất xứng với tên Royal, cực rộng lớn, nó nôm na như một nhà hàng vậy, lối trang trí cũng rất chi là royal, tông màu chủ đạo là trắng kem, những bộ bàn ghế gỗ loại cao cấp nhưng vẫn rất học sinh, hài hoà trong sự quí tộc và tự nhiên của học sinh. Bốn người ngồi xuống ghế sau khi chọn thức ăn, trông chúng thật hấp dẫn, điều đó càng làm dạ dày nó tiếp tục vươn cờ biểu tình mạnh mẽ.
- Mọi người ăn đi ạ, nhìn ngon quá. – nó ra giọng hối thúc.
- Ừ, ăn nào, Kỳ Lâm, cậu kể tớ nghe xem cậu gặp Yun khi nào thế??? – Nguyên Khang hỏi.
- Chẳng là lúc sáng tớ vội đi vào phòng, sợ lại bị vây nên va phải nhóc Yun, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nhóc la ầm ĩ và kết quả là tớ bị phát hiện rồi cả đám kéo theo sau tớ đấy.
- Là tại anh bất lịch sự mà.
- Này nhóc, anh rất lịch sự đấy, đừng tưởng bở nhé, anh là người lịch thiệp nhất trần đời rồi. – Kỳ Lâm tự hào
- Ai bảo là cậu nhất thế hả??? – hai anh đồng thanh, lườm cho Kỳ Lâm một cái thật yêu
- Thì hai cậu cũng nhất, được chưa, lỡ lời thôi mà. – cậu nhanh nhảu phân trần, ba anh cứ như thế còn nó thì cặm cụi lấp đầy cái bao tử.
Chap 8:
RENGGGGGGG…
- Ơ, chưa gì đã vào học rồi à, thôi, các anh ăn tiếp, em về lớp trước nhé. – rồi thoắt nó mất hút sau hành lang tấp nập người, Nguyên Khang nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn ấy mà lòng thấy khấp khởi niềm vui .
- Cô bé có vẻ mạnh mẽ và lạnh lùng quá đúng không??? – huých tay Bảo Kỳ, cậu hỏi.
- Ừ, Yun chấp nhận sự thật rất tốt nhưng thật sự con bé không mạnh mẽ và cũng chẳng lạnh lùng như cậu thấy đâu.
- Cậu có vẻ yêu nhóc ấy ghê nhỉ – Kỳ Lâm
- Tất nhiên, em gái 16 năm không gặp mà lại. – Bảo Kỳ nhìn về góc hành lang nó vừa đi qua, ánh mắt anh thật ấm áp.
Nắng lăn tăn nhảy múa khắp sân trường, chạy theo từng ngóc ngách, in bóng ba chàng trai cao lớn xuống mặt đất, dường như hôm nay cảnh vật có phần khác lạ, là do nắng hôm nay rất đẹp hay do ba chàng trai của chúng ta tâm trạng đều có phần hứng khởi hơn… Vì từ nay có Yun, cô bé sẽ là công chúa của những thiên thần.
Angel’s room giờ ra về
Nó chậm rãi bước vào, đưa mắt tìm anh trai mình, căn phòng vắng tanh không có ai cả, sân trường giờ hoàn toàn chẳng còn ai, chẳng lẽ anh về rồi à, nó tiến đến bên chiếc sofa lông và tựa đầu vào, nhắm mắt lại, mệt mỏi.
- Em mệt à? – anh vừa nói vừa tiến đến gần nó, một tay sờ lên trán nó và tay còn lại đặt lên trán mình.
- Em hơi nóng rồi này. – giọng lo lắng.
- Anh Nguyên Khang, anh chưa về ạ? – nó từ từ hé mắt.
- Anh đợi em tan học để đưa em về mà, lúc nãy em vừa đi thì có người quen gọi đến mời bọn anh đi dự tiệc khai trương nhà hàng nên hai cậu ấy đi rồi, anh làm biếng nên ở đây chờ bé Yun này. – anh xoa xoa đầu nó, nở nụ cười.
- À, ra vậy.
- Mà sao em xuống trễ thế, lại bị giống lúc sáng hả?
- Dạ, các cậu ấy muốn biết nhà em nên… thoái thác mãi em mới xuống được. – nói xong nó nhắm mắt lại, dụi dụi đầu vào ghế, nhìn nó bây giờ như một chú cún con đang buồn ngủ, nhỏ bé và vô cùng đáng yêu, gương mặt thiên thần và sự yếu đuối của nó làm rung động trái tim anh, một cái gì đó, nhỏ thôi, một cảm giác cho sự bắt đầu.
- Em ngủ đi nhé, tí nữa anh sẽ đưa em về nhà. – anh nâng chân nó lên ghế, để nó nằm ở tư thế thoải mái nhất rồi ngồi nhìn nó ngủ, chốc chốc sau suy nghĩ anh chợt mỉm cười. Bên ngoài cánh cửa, cũng có một người chăm chú nhìn nó, ánh nhìn đó sáng lên tia lửa căm thù, cô gái ấy nắm chặt tay lại, tức tối rồi quay lưng bỏ đi.
Dinh thự Dương Gia 5pm
Nó đang ngồi trên bộ sofa lông yêu quí và theo dõi bộ phim thần tượng mà nó đã không bỏ sót một tập nào cả, có tiếng chuông cửa, cô giúp việc toan đi mở cổng thì bị nó gọi lại.
- Chị để đó em mở cho. – nó cười hiền nhìn cô.
- Dạ thôi ạ, tiểu thư cứ để đấy tôi mở. – giọng cô có phần hơi e dè
- Không sao đâu, chắc là anh em về đấy, để em mở cho, chị đi làm tiếp việc đi.
- Dạ vâng, thế phiền tiểu thư mở giúp tôi.
Xong, nó chạy ù ra cửa, phải xử anh tội bỏ nó đi về sau mới được.
- Thưa cậu chủ mới về ạ. – nó nói với một gương mặt đằng đằng sát khí nhưng giọng hơi chập chững bởi nó đang không thể nhịn cười vì cái mặt ngố tàu của anh Kỳ khi thấy nó ra mở cổng.
- Ơ, là em à.
- Không em thì là ai, anh đi gì mà lâu thế, còn không nói với em câu nào. – nó chuyển mặt sang hờn dỗi và có phần nhõng nhẽo.
- Hì, anh biết lỗi rồi, có mua thứ Yun Yun của anh thích nhất để chuộc lỗi nè. – anh cười, chìa ra cho nó một cốc trà sữa chocolate mát lạnh.
- Tha cho anh lần này đấy, anh vào nhà đi không em đóng cổng lại nhé. – vừa nói xong nó đã đóng ngay cổng lại, rồi bỏ chạy. Bảo Kỳ chen chân...