* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi … Em Là Ai? Full

è cổ đèo tên đó đến trường, đây là bổn phận của những người đi nhờ xe kẻ khác.Đan đến vừa kịp lúc, cô phóng nhanh trước khi cổng trưởng đóng lại. Nhưng sao tên kia cứ đứng bên ngoài?
- Ê…Ê…Tên kia…Cậu…không…vào…àk?
- Huk?
- TÔI BẢO CẬU KHÔNG VÀO ÀK! Bắt tôi cong lưng lai đến mà không vào là sao?
- Tôi có nói là tôi đi học đâu?
- Cái gì?
- THế mới nói số tôi đen đủi. Tự dưng lại có kẻ ngốc nhờ xe đến trường, trong khi tôi lại trốn học chứ. Haha…
Nói rồi hắn phóng ù xe đi, để lại Đan ngẩn người nhìn theo…
“AX. Tên đó trốn học!”
Đan vội vã chạy vào lớp. Cô giáo đang đứng trước cửa. PHải chi Đan chạy vào từ khi nãy thì đã kịp rồi (hối hận!)
- Đan. Một tuần 7 ngày thì đi học muộn 5 ngày. EM TÍNH SAO?
- …!!!
Giờ ra chơi…
- Ê Đan. Xuống căng- tin kiếm gì uống đi, nóng quá!
Huyền – bạn Đan đã đánh thức Đan từ giấc mộng ngàn sao trở về địa cầu.
- Lại ngủ gật. trời.
- …HƠ…Oáp!!! HỌc chán thì ngủ…
Cả hai kéo xuống căng- tin.
- Sao hôm nay tiến bộ ghê. Bình thường là muộn nửa tiết (Huyền mút sữa, tay cầm chiếc bánh)
- Tiến bộ là nhờ một thằng khốn cho đi nhờ, tiền công là hắn không phải lai!
- Thằng khốn nèo? (cười phì hết sữa) Hahaha…Sao lại thằng khốn?
- Chuyện dài dòng…

- Đấy. Cậu bảo có xúi quẩy không. Người đen đủi là tớ mới phải. Vẫn đi muộn mà còn bị hắn bắt nạt.
- Ừa. (cười khúc khích)
- À. NÓi cho cậu tin hay. Nhà tớ mới khai quật được một tên đẹp trai nhé (nói nhỏ)
- CÁI GÌ (la inh ỏi, phì hết bánh đang nhai)
- Trời ơi kinh quá. Cậu bé cái mồm thui.
- Ư. Giờ cậu sống cùng một gã con trai sao ?
- Cứ cho là vậy. Mà hắn dễ thương lắm!
- THật hử?
Đan gật đầu lia lịa.
- Tí tớ về nhà cậu chơi nha! (hí hửng)
- ? Có zai là đến chơi àk? (quắc mắt nhìn Huyền)
- Ờ…Ư…Bạn bè sao lại noái thía!!! (giả bộ ngây thơ)
- Mắc ói.
- Ói này!!! (đứng bật dậy véo tai Đan)
Hết giờ, Đan kéo Huyền về nhà, sực nhớ ra là:
- A! Jung Min đang ở công ty chị tớ.
- Jung Min ák? (cười điên đảo) Sao lại gọi là Jung Min?
- Tên tớ đặt đấy. Cấm cười.
- (Càng cười to hơn) Thảo nào. Kakaka…NHưng sao hắn lại chịu để cậu gọi thế?
- Hắn mất trí nhớ.
- Hả. (nụ cười tắt ngúm)
- Khó tin nhưng mà có thật. Tên đó định nhảy xuống cái hồ sâu 15m ở công viên để tự tử, trong tình trạng say mèn – Tớ đoán vậy.
- Nghiêm tú rồi nha! Vậy là hắn không biết gì nữa hả?
- Ừa.
- Tớ không thích mấy kẻ ngu ngơ vậy đâu.
Huyền và Đan lại lục tục kéo nhau đến công ty thời trang của chị cả Đan. Cảnh tượng bất ngờ xảy ra. Một công ty nhỏ bé mới khai trương của chị cả ĐAn (hiện tại thì sắp đóng cửa rồi!) đang vô vô vô cùng huyên náo. KHách khứa ra vào đông ngịt.
- Đan! Chị cậu làm ăn phất thế từ bao giờ ? (Huyền la toáng lên khi phải bon chen đám người)
- Trời! Chuyện gì đây Chị tôi nợ nần chồng chất mức này sao ? Loạn rồi loạn rồi, chị ơy là chị!!! (quay cuồng)
- ĐAN!!! (có tiếng gọi từ bên trong, chị cả hớt hải chạy ra)
- Chị! Chị làm ăn thế àk! Nợ nând vừa vừa thôi chứ! Tưng đây người có bán nhà cũng không đủ trả nợ…(Thao thao bất tuyệt)
- Mày nói cái gì zậy? (hét) Thôi vào nhanh đi, cả Huyền nữa.
Đan bước vào bắt gặp Jung Min, hắn đang bận rộn không kém.
- Jung Min. Chuyện gì thế?
- Đan. Vào trong đi, lát nói chuyện.
Đan chẳng hiểu nổi, ngơ ngác nhìn theo chị cả và Jung Min. Thì ra họ đang giới thiệu sản phẩm (như sắp đánh nhau)…Nhưng làm sao đông khách đến như thế???
Đan ngó nghiêng và cũng không kém giật mình khi chứng kiến Huyền – đã bất động từ lúc nào.
- Này! Mọi chuyện rối rắm quá, cậu hiểu gi không?
- (đơ đơ)…Đan ơy! Anh vừa rồi…? Anh ấy…
- Hả. Ồn ào quá. Nói to lên! Thằng đó hả. Hắn là Jung Min điên khùng.
Huyền nghe xong nấc lên từng tiếng…
“Trời! Biết mà. Bệnh này hai bà chằn tinh và bà chằn lửa nhà mình cũng bị khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên”
- Chị Mai. Có chuyện gì thế? (Đan kéo một nhân viên hỏi)
- THật không ngờ…Cái anh đẹp trai mà giám đốc đưa đến…Khả năng kinh doanh của anh ấy phải tầm cỡ thiên tài.
- Hử? (Đan quay ra nhìn Jung Min, lại quay nhìn chị Mai)
- Trình độ quản lý của anh ta cứ như được đào tạo chuyên nghiệp ấy, từ bài trí mẫu mã đến phương thức quảng bá thời trang…Anh ta chỉ vừa thay đổi chút ts đã hấp dẫn được hàng tá khách rồi…
Đúng là từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
30′ sau, khách tan dần, đa 1h đúng…Nhân viên mệt lử, giám đốc thì cứ cười như muốn rớt hàm.
- THẬT…THẬT QUÁ TUYỆT VỜI!!! JUNG MIN!!!
Mọi người quay ra nhìn Jung Min bằng con mắt thán phục và biết ơn trời biển (trừ Đan – có hiểu gì đâu mà biết với ơn). Chị cả kéo Đan lại gần, thủ thỉ:
- Em khá lắm Đan. Tên này không chị giúp công ty của chị hái ra tiền mà không chừng còn…hái ra kim cương ấy chứ. Kakakakaka…
- Đan! EM có chắc là anh Jung Min trước kia chưa có…người iu hok (mấy bà chị nhân viên cũng túm tụm lại hỏi)
Đan cũng biết gì về hắn đâu. Của trời rơi lọt rãnh vào nhà Đan mà?!
- Jung Min!
- Chyện gì? (Bình thản tiến lại, điệu bộ hình như khang khác)
- Anh từng được đào tạo rồi ạk? (nói nhỏ)
- Ax. Không phải đào tạo mà là ‘được dạy” (Huyền soi đủ đường)
- Tôi không nhớ…nhưng thấy công viẹc này quen thuộc lắm…
- Ồ ô ô…
Tiếng reo sứong lại càng to. Anh ta khi trước là người như thế nào nhỉ?
- Jung Min! Cậu mau xem qua bản kế hoạch này đi. Phải chỉnh sửa chỗ nào?
- Jung Min! Có cần gọi nhập thêm hàng với số lượng lớn không?
- Jung Min!…
- Jung Mi…
- Jung…
- …
- THÔI DỪNG LẠI.
Kém theo tiếng hét chói tay của Đan là sự nứt gãy của toàn bộ cửa kính trong công ty. KHông gian im lặng như tờ…
Kèm theo tiếng hét chói tay của Đan là sự nứt gãy của toàn bộ cửa kính trong công ty. KHông gian im lặng như tờ…
- Chị! Chị có biết là đang bóc lột sức lao động của hắn không (đẩy Jung Min ra và chen vào giữa)
- Cái gì mà bóc lột…
- Hắn đang mất trí nhớ, đầu óc dễ bị tổn thương…Nếu mà chị cứ bắt hắn làm việc quá nhiều, đầu óc hắn bệnh thì sao?
Chị cả và mọi người giật mình, sợ hãi khi nghĩ đến…tiền bồi thường cho gia đình hắn, tiền thuốc men…
- Ừ ừ, em nói…có lý…(nuốt nước bọt)
- Vì vậy (tiếp tục cao giọng) một ngày Jung Min chỉ làm cho chị 4h thui. Không hơn không kém.
Nói rồi Đan lôi Jung Min ra ngoài, Huyền chạy sau. Chị cả Đan cứ tẽn tò, vừa tiếc vừa lẩm bẩm:
- Cái con bé Đan này, chẳng phải nó bảo Jung Min ăn không ngồi rồi nên bắt làm việc còn gì…
Cả ba rời khỏi công ty, về nhà Đan. Huyền không hề thấy phiền khi đi cùng mỹ nam là Jung Min (thế mà khi nãy còn nói). Trên đường Huyền không ngớt hỏi han Jung Min đủ điều khiến Đan nghe cũng phát bực. Kết quả là cái nóng đổ lửa – nỗi bực với Huyền đã làm Đan phải tống Huyền ra khỏi nhà cô. Vậy là chỉ còn lại Đan với Jung Min.
- Chết rồi! Chị hai hôm nay phải làm liên ca, chị ấy sẽ không về nấu cơm (mếu máo vì đói)
- Huk? Thế đợi chị cả cô về.
- Trời ơi là trời! Tôi đói sắp xỉu rồi (quằn quại)
- …(thản nhiên nằm bò ra ghế, vớ nhanh quyển tạp chí như Thiên hạ vẫn thái bình)
- TRỜI ƠI TÔI ĐÓI LẮM RỒI. AAAAAA…
- Cô. la.hét.gì.chứ?Vậy cô bảo tôi phải làm sao?
- Thế anh không đói àk?
- …Đến bữa ai chẳng đói!
- THế mà còn ngồi đó.
- Vậy phải như thế nào?
- Đừng hỏi tôi, tôi không có tiền! Huhu
- Ax. Tôi chịu cô rồi đó. Tôi…đào đau ra tiên.
Đan im bặt,hắn đã nói đến thế thì Đan có gào thêm cũng chỉ tốn hơi.
“Tưởng chị cả tôi cảm tạ anh, cho anh đống tiền chứ! Hix hix”
Đan hậm hực quanh quẩn trong nhà. Đói mà chẳng có gì ăn…
[Chắc định kiếm cái giẻ rách tạm]
Đột ngột Đan té ngửa ra sàn, đau điếng.
- Cái quái gì thế. Đang đói là bực lắm nha.
Đan kéo cái giỏ chềnh ềnh ở lối đi ra, đó là đống quần áo hôm qua còn chưa chịu giặt.[Tại gia đình mải tiếp \"khách\"]. Trên cùng chính là cái áo sơmi kẻ đỏ và chiếc quần jean đen của hắn.
Đan cầm bộ đồ lên săm soi. Chất liệu vải cực tốt, đàn hồi và rất thoáng khí, chiếc quần thì xẻ chéo tả tơi…Nhìn tổng thể cứ như trước kia gã Jung Min bụi bặm lắm vậy?!
- Này cô (cười khỉnh) Tôi không biết rằng cô thích mấy món đó. Nhưng mà…Ừm, tôi nghĩ nó không được sạch cho lắm! Tôi đẫ mặc nguyên ngày hôm qua (cười khúc khích)
Đan vội ném gọn tát cả ra…giữa nhà. Giật cả mình. Đồ zô zuyên. Jung Min vẫn không thôi kiểu cười đáng ghét, một cách tự nhiên, hắn đứng lên nhặt quần áo bỏ vào giỏ.
- Hở? (Đan ngạc nhiên khi từ túi chiếc quần jean rơi ra một đống giấy tờ…)
- Gì thế? (hắn cũng ngạc nhiên không kém. Với Jung Min thì đồ trước kia của hắn đều là đồ lạ)
Đan bò nhanh đến chộp một tấm thẻ. Cô chắc chắn ràng đó là thẻ rút tiền (Há há)
- Waaaa. Là thẻ rút tiền. Ông trời có mắt ghê.
- ???
- Anh nhìn này, trước kia anh có tài khoản riêng àk? Nhiều tiền không? Hihi
Jung Min cầm tấm thẻ lên, nghi ngợi một hồi.
- Tôi không biết (Đương nhiên là không biết rồi!!?). Nhưng nhỡ không phải thẻ của tôi mà là tôi cầm hộ ai đó…
- Oài. Chúng ta có cướp tiền trong này đâu chứ. Coi như…vay tạm chút ít. Tôi đói lắm rồi (mắt sáng như sao)
- Ừmk…thôi được. Kẻ tham ăn như cô hiếm thật.
Đan cầm tấm thẻ rồi phóng ù lên phòng thay đồ. Chắc chắn “của chùa bao giờ cũng ngon”!!! Haha.
Jung min đội thêm cái mũ vừa “cuỗm”ở công ty xong.
Hắn nhặt lên mấy mảnh giấy nhỏ, lật giở xem xét chúng.
- Jung Min. Anh cầm gì thế?
- Máy thứ rơi kèm.
Đan lại nhao nhao chạy đến xem, đó là những mảnh giấy đã bị xé nát cùng một tấm ảnh bị vò nhàu nhúm
- Anh cũng nóng tính thật. Làm gì đến mức xé thư rồi vò nát ảnh thế này.
Đan kéo phẳng tấm ảnh, là hình một cô gái, xinh đẹp tực thiên thần.
- Đẹp quá! (Đan ngây người nhìn tấm ảnh). Đúng là hơn đứt hai bà chằn nhà tôi. hahaha
[So sánh \"thiên thần\"với hai chị gái, có thể coi đây là một cách ngợi khen kèm theo phỉ báng \"thiên thần\"]
Jung Min ngay lập tức có phản ứng. Hắn ta giật tấm ảnh và vò nát thêm lần nữa.
- Bình tĩnh…Anh nhớ cô ta là ai àk? (Đề phòng trước thái độ dữ dằn của Jung Min)
Hắn trầm ngâm, chẳng nói chẳng giằng nửa lời. Để rồi khi cơn giận nguôi ngoai hắn mới chịu cất tiếng…
Hắn trầm ngâm, chẳng nói chẳng giằng nửa lời. Để rồi khi cơn giận nguôi ngoai hắn mới chịu cất tiếng…
- …Xin lỗi…Tôi chẳng hiểu vì sao tôi lại tức giận…
Hắn ân hận, điều này ngay lập tức xua tan đi sự phòng bị phản xạ của Đan khi nãy. Cô thở dài.
- Anh phải kiềm chế nhé. Tôi dễ ác cảm với mấy hành động nóng nảy.
- Ừkm…
Hắn đáp gỏn gọn một từ, mặt tối sầm xuống, buồn bã…Hơ? Nhìn hắn “lãng tử”thiệt!?!
- Thôi đi ăn đi! Tôi đói! Đợi tẹo nữa chắc tôi ăn thịt anh luôn đấy.
- Cô có bản năng làm…heo hơn cô tưởng đấy.
- KHỦNG KHIẾP!!!
Đan hốt hoảng, nửa hàng người ở ngân hàng quay lại nhìn cô.
- Bé mồm thôi (Jung Min nhắc nhở. Dù rằng chính hắn cũng bất ngờ)
- Tổng cộng tài khoản của anh có 250 ngàn dola. Ngoài ra anh con có thêm hai tài khoản đã bị mã hóa. Nếu anh không cho biết mật khẩu thì chúng tôi không thể cho anh rút tiền ở hai tài khoản này (sau khi dõng dạc từng lời thì cô nhân viên…đá lông nheo với Jung Min không phải một cái mà là mấy cái! – Ý gì đây?)
- 2…250 ngàn dola…4…4 tỉ VND. Không thể tin được.
- Tôi muốn rút khoảng 2000 dola.
- 2…2000 dola! Này, anh điên rồi. 2000 dola nghĩa là…gần 40 triệu tiền VN!!!
- …??? (Jung Min nhìn Đan tỏ vẻ khó hiểu)
- Tôi nói cho anh biết. Chúng ta mà cầm 40 triệu ra khỏi cái ngân hàng này thì lũ cướp ngoài kia sẽ giải quyết chúng ta ngay!
- Hả. Nghiêm trọng vậy àk? (ngu ngơ)
- Thậm chí còn tệ hơn nữa ấy chứ! (hét lên) Chị ơi, cho em rút 700 dola thôi.
- Tổng cộng là 11 200 ngàn VND?
- Vâng.
- Có ít không? Tôi phải mua thêm quần áo…
- THỪA RỒI. TRỪ KHI ANH ĐỊNH RÁT VÀNG BẠC LÊN NGƯỜI!!!
Cả hai cầm tiền ra khỏi ngân hàng. Đan hạnh phúc không tả xiết. Chưa bao giờ cô cầm nhiều tiền tiêu xài thế, lại còn thêm hai tài khoản mật nữa. Sao hắn có thể giàu đến kinh hoàng như vậy.
- Tài khoản của anh có thể nuôi cả nhà tôi đến lúc già đấy. Anh là con nhà tỉ phú hả?
- Làm sao tôi biết mà cô hỏi hoài. Nhưng chẳng lẽ nhà cô ăn tiêu tiết kiệm còn không bằng…tiền tiêu vặt trong tài khoản đó?
“Ax, cái tên đại gia này! Cách nói chuyện ngẫm đẫm sự khinh rẻ đồng tiền mà”
- Đói quá. Vào nhà hàng kia nhá?
Đan nhìn theo hướng tay Jung Min – một nhà hàng năm sao kiểu Pháp.
- Anh điên rồi. Ăn bữa trưa mà bày vẽ thế àk.
Rút cục Đan kéo hắn vào nhà hằng cỡ trung gần nhà. Xem Jung Min kìa, hắn hố nặng và tỏ rõ thái độ bất bình.
- Tôi thấy hơi…ghê mấy nơi lụp sụp này.
- Tiền chứ có phải giấy đâu. Anh cứ nghĩ như thế thì mới sống tốt được.
- Ừk, để tôi…thử.
Đan gọi một bàn toàn bánh khoai – món ăn vặt ưa thích của cô.[cái này mà gọi là ăn trưa àk?!]. Jung Min ngồi thừ người ra, đũa cũng không dám động.
- Anh ăn đi chứ, ngon lắm đấy (gắp liên tục đầy bánh vào đĩa hắn).
Hắn miệc cưỡng đưa một miếng bánh lên miệng, miễn cưỡng mà nhai.
- Thế nào?
- …(vẫn nhai, im lặng)
- Này Jung Min?
- …
- NÓi gì đi? Ngộ độc thì cũng phải bảo tui chớ? (kéo áo hắn)
- …Tôi…
- ???
- Nó…không tệ như tôi tưởng [nghiện ùi - trúng độc bánh khoai lun]
- Haha. Vậy àk. Ăn thêm đi. Chúng ta là người “cùng chí hướng”rồi đấy. (gắp lia lịa)
- Ưmmmm…Từ từ thôi!!!

- Anh vào đây chơi không?
- Gì? Khu vui chơi tự do àk.

- Cái kia! Cái kia! Tôi muốn cái kia!!! (hét lên vui sướng)
- Ax. Trượt rồi. Khó gắp trúng thật.

Đan dẫn Jung Min lang thang mọi ngóc ngách khu vui chơi: gắp gấu bông, chèo thuyền, tàu lượn, nhà ma…[d/g thông cảm vì t/g chưa đi bao giờ nên chẳng bít nó cụ thể ra sao]
Tiền của Jung Min nhiều đến nỗi tiêu mãi chưa vơi.
- Vào mua quần áo với tôi.
- Ừk. Mải chơi tý quên.
Jung Min vào shop thử chán chê, vác một đống quần áo hàng hiệu ra. Hắn vơ bừa một bộ rồi chạy vèo vào thay, và khi hắn bước ra…
- Trông được chứ hả?
- !!! (xịt máu mũi thảm hại!!!- hắn sports kinh khủng)
Cả buổi chiều quanh quẩn đi chơi, giờ thì cả Đan và Jung Min đều đã mệt lử. Đan vẫn không quên ghé vào công viêm lúc chiều tà, cô đến bãi cỏ dưới tán cây rợp lá, ngồi xuống, cạnh hắn.
- Haizzzzzzzzzzzz. Hôm nay vui thật đấy.
- Vậy ư?
Hắn quay ra cười tươi, ánh mắt sáng lên một sự thú vị kì lạ. Cơn gió nhẹ mơn man từng lọn tóc của Jung Min, làm chúng lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng hoàng hôn buổi chiều tà.
Đan phải công nhận rằng…hắn đpej trai như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích. Đan bị cuốn hút vào vẻ sang trọng lãng mạn của Jung Min. Bất giác tim cô loạn lên như muốn nhảy khỏi lổng ngực.
- Cô sao thế?
Hắn lại ngây ngô hỏi, người hắn nhướn về phía Đan. Cô biến thành pho tượng bất động. Jung Min kiên nhẫn chờ đợi, Đan cố lấy lại bất kì chút lí trí nào vương vấn trong đầu để quay đi. Mọi thứ rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ đều đều, tiếng rạt rào trên mặt hồ yên ả (!!!)…
- À. Anh có nhớ hồ nước kia không?
- Huk? cái hồ rộng choáng ngợp kía ák? (chỉ tay về phía trước)
- Ừk. Là nơi tôi gặp anh lần đầu.
- Àk àk, chiều tối qua đó hả? (vừa nói vừa ngả người trên nền cỏ xanh mơn mởn)
- Tôi sợ gần chết ý. Cứ nghĩ là anh chỉ chán đời thui, ai dè lại còn muốn tự tử.
- Tôi từng như thế ư? (ngạc nhiên)
- Ừk anh đúng là kẻ hâm!
Jung Min cười ầm lên, tim Đan lại dồn dập. Khi hắn và cô dần rút ngắn khoảng cách xa lạ, cô nhận ra mình thường xuyên bị “khuân mặt dễ thương của Jung Min”mục kích.
Một ý nghĩ khác chợt cắt ngang tất cả,…
- Này…
- Sao?
- Liệu sau này, khi anh nhớ được, anh có còn biết tôi là ai nữa không?
- Sao cô hỏi thế? (Hắn nhổm dậy, điệu bộ quan tâm)
- Thì anh đẹp trai ngời ngời, lại còn giàu sụ, làm gì có chuyện anh nhớ một người như tôi (bật cười ngại ngùng)
- …Ừa, chắc là thế.
- NÀY! SAO NÓI ĐƠN GIẢN VẬY. Dù gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng, lại còn ở ké nhà tôi (chưa kể nụ hôn đầu iu dấu???). Anh tính quên là quên luôn hả? ĐỒ VÔ ƠN BỘI NGHĨA!!!
- Dữ quá đi (Jung Min phá ra cười)
- Cười gì, Đồ hâm.
- Cười cô chứ còn cười gì. Tôi ở nhà cô đến lúc này mới chưa đầy 24h nhá. Cô sợ tôi quên cô thế àk?
- Vớ vẩn. Ý tôi là…Sau này hãy nhớ mà thanh toán cho đủ những những khoản…anh đã nợ nhà tôi!
- Thế tôi không đảm bảo mình sẽ nhớ nổi cô!
- Anh…!
Đan tức giận chỉ tay vào người Jung Min, hắn chỉ trực có vậy là nắm chặt tay Đan, nhẹ nhàng đưa mặt lại gần, cười thích thú.
- Tôi hứa. Không quên cô đâu. Vừa lòng chưa?
- Kệ…kệ anh, đồ…bịnh hoạn dê xồm (ra sức rút tay lại)
- Ơ thế không định nghéo tay làm tin àk?
- Hở? Cái gì?
Hắn đưa bàn tay còn lại túm hờ tay Đan, tay kia móc hai ngón út với nhau, ngoắc ngoắc một cách nghịch ngợm.
- Đây, yên tâm đi nhé.
- Đồ điên! Đồ khùng! Tôi cho anh lộn cổ xuống hồ.
- Ax…!!!
Tối đó, Đan ngồi viết nhật kí thật lâu, vừa viết cô vừa ngẫm nghĩ…
“Hôm nay là ngày thứ hai tôi ở cùng nhà với hắn. Phát hiện ra rằng hắn có một tài sản khổng lồ sú- sù- sụ luôn!!! Không hiểu gia đình hắn giàu có cỡ nào nữa. Hắn lại còn thích ăn…bánh khoai nữa chứ. Giống giống thằng bé cấp hai…
Nhưng…ở bên hắn tôi có cảm giác kì quái…Trời ơi! Có phải tôi điên rồi không? Tự dưng thấy hắn Sao đẹp trai thế không biết
Khi nghĩ đến lúc hắn có thể khôi phục trí nhớ bất cứ lúc nào, tôi chợt buồn chán khó hiểu…
Nhưng không sao. Hắn nợ tôi cái mạng đó! Hắn cũng đã hứa với tôi rồi! Thử chuồn xem, dù có phải xới tung khắp nơi tôi cũng quyết tìm được hắn”.
Những ngày sau đó

vẫn diễn ra đều đều…Buổi sáng Đan đi học, hắn đi làm (mà hình như vai trò của hắn ở công ty còn quan trọng hơn cả chị cả Đan). Đến chiều Jung Min được nghỉ thì hai đứa lại lôi nhau ra ngoài mua sắm, đi chơi. Nhiều lúc hắn cũng nghịch như trẻ con, nhiều lúc lại ân cần dễ thương knih khủng. Đi với hắn Đan cứ gọi là bị quay như chóng chóng. Thỉnh thoảng hắn cũng biểu hiện kì lạ, hắn có chút kí ức gì đó về những gì đã trải qua (may là chưa nhớ ra)…
Một tuần trôi qua, nhà Đan trở nên tươi vui hẳn (không thể phủ nhận) từ khi hắn đến. Đùng một cái hắn biên công ty sắp phá sản của chji Đan thành công ty trẻ đầy tiềm năng. Công ty phát đạt đồng nghĩ với việc thời gian nghỉ ngơi bị rút ngắn đi. Tuy nói một ngày làm 4h nhưng chị cả bận túi...

<< 1 2 3 4 ... 42 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status