vẻ kiêu căng, bà hất mặt nói:
– Điều đó tôi không cần biết, nhưng sao ông dám ngang nhiên vào đây?
Cảnh Hào là người lịch lãm, nho nhã, nên ôn tồn nói:
– Thành thật xin lỗi, vì tôi hơi quá đường đột.
Bà Thảo
Linh hơi nhíu mày, nhưng vốn là người hay kiêu căng bà nói:
– Xin lỗi à? Ông thật quá đáng.
Cảnh Hào đến bên cạnh bà, đáp:
– Tôi không có quá đáng đâu, vì nghe tin đồn nên tôi mới đến đây.
Thảo Linh ngò hắn và bà bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình. Ôi, đôi mắt đa tình đầy hấp dẫn, lần đầu tiên bà thấy tim mình rạo rực thật sự. Nhưng vẫn giữ vẻ kiêu căng:
– Tin đồn ư?
– Phải.
– Ông nghe người Ta đồn về vấn đề gì?
Cảnh Hào nói bóng gió – Nghe nói ở sâu trong rừng, cạnh dòng suối nước nóng có một người đàn bà rất xinh đẹp, nên tôi tìm đến nơi này để rõ thực hư.
Bà Thảo Linh tuy có luống tuổi má vẫn còn hồng hào, xinh đẹp. Nghe Cảnh Hào nói thế, má bà ửng hồng, đẩy đưa:
– Vậy rồi ông lại tin hay sao?
Cảnh Hào nghiêng đầu nhìn bà:
– Dĩ nhiên tôi tin rồi. Và thật sự họ không có nói dối.
Bà Thảo Linh bối rối:
– Vậy sao?
Chỉ sau một tháng quen biết, Cảnh Hào đã chiếm lấy lòng người đàn bà kiêu căng này, và họ thân thiết nhau như hai người quen nhau từ lâu lắm rồi …
Họ tổ chức đám cưới thật là nhanh chóng.
Sau ngày đám cưới, Thảo Linh dẫn chồng đi tham qua khắp khu rừng cao su do cha bà để lại cho hai chị em bà. Hàng trăm công nhân đang cạo mủ. Thảo Linh thỏ thẻ với chồng:
– Anh biết không? Cha em còn giấu một thỏi vàng to lắm dưới dòng suối nước nóng này.
Khơi dậy trúng ý đồ của mình, Cảnh Hào vờ ngạc nhiên:
– Có chuyện ấy nữa sao?
Thảo Linh đâu có biết cứ vô tình nói hết cho chồng nghe. Ông Tanóng vội nên hỏi:
– Vậy sao em không đào nó lên để làm vốn?
Bà lắc đầu:
– Biết thì biết vậy thôi, chứ em đâu có biết cha để ở đâu.
Hắn thắc mắc:
– Vậy trước khi cha chết, cha không nói lại cho em biết sao?
Thảo Linh lắc đầu:
– Không có.
– Vậy còn Thảo Lan?
Thảo Linh sáng mắt, bà như sực nhớ:
– À, có thể cha em cho Thảo Lan biết đó.
Cảnh Hào vờ trách:
– Em cũng là con gái mà sao ông ấy lại thiên vị như thế.
Thảo Linh lắc đầu:
– Không đâu. Tại lúc cha chết em không có mặt ở nhà.
Cảnh Hào náo nức trong lòng nhưng không tiện nói ra:
– Nhưng mà bây giờ dì ấy thần kinh không được ổn định như vậy xem ra khó mà tìm ra.
Thảo Linh thở dài:
– Tội nghiệp ! Nó bị chẳng tên bất lương ấy lường gạt nên hóa điên như vậy.
Cảnh Hào cũng chép miệng:
– Thật đáng thương, dì ấy còn trẻ quá.
Bà Thảo Linh ngúng nguẩy:
– Bộ em không trẻ hả?
Cảnh Hào vội ôm lấy bà:
– Em thì tất nhiên là trẻ rồi, và đẹp hơn Thảo Lan nhiều, vì em đâu có bệnh hoạn như dì ấy.
Nghe câu nói ngọt ngào ấy, bà Thảo Linh cười tươi lên. Lần đầu tiên bà nghe một người chúng ta tụng minh, ngọt ngào với mình. Từ xưa giờ, tính bà đanh đá nên không ai dám lại gần. Gặp Cảnh Hào, trái tim cô đơn của bà như được sưởi ấm. Vì vậy mà có hắn thì bà như quên hết trời đất.
Buổi sáng, mọi người trong gia đình bà Thảo Linh còn đang ngủ, thì bỗng nghe tiếng đập cửa thật mạnh. Rồi một công nhân la lớn:
– Bà Linh ơi ! Cô Sương ơi ! Ngoài suối có người chết, bà chủ Lan chết rồi.
Mọi người bật dậy, túa ra cửa, Thảo Sương lắp bắp:
– Anh nói … mẹ tôi … chết hả?
Anh công nhân gật đầu:
– Dạ, chết ngoài suối đo cô.
Mọi người chạy tốc ra phía suối. Từ xa, Thảo Sương đã thấy xác mẹ. Bà nằm chúng tôi quắp giữa dòng suối. Nhưng cổ bị ngật ra đằng sau. Máu còn loang trong vũng nước quanh đó.
Thảo Sương nhào xuống ôm lấy bà, gào to:
– Mẹ ơi ! mẹ đừng bỏ con !
Nhìn cảnh tượng gào khóc ôm thi thể mẹ của Thảo Sương, mọi người ai cũng cảm thấy thương tâm. Vú Trần phải năn nỉ hết lời, Thảo Sương mới chịu xa mẹ để người Tatẩn liệm.
– Mẹ ơi ! Mẹ đừng bỏ con. Mẹ đi rồi, con sống với ai đây? Mẹ ơi ! Hu …
Vú Trần an ủi:
– Thảo Sương ơi, con còn có vú đây mà.
Cô lắc đầu:
– Không, mẹ của con. Mẹ ơi …
Ai nấy đều rơi lệ. Hắn đến bên Thảo Sương khề khà dăm ba câu:
– Thảo Sương ngoan ! Con còn có dì dượng đây mà.
Cô vẫn lắc đầu:
– Mẹ ơi ! Đừng đi … đừng bỏ con …
Sói đen tức là Tiến Lâm cũng vừa về đến, cậu hớt hãi:
– Mẹ ! Mẹ ơi ! Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao dì Lan chết?
Vú Trần nén đau trong lòng:
– Có lẽ dì ấy bị trúng gió độc, con ạ.
Tiến Lâm lầm bầm:
– Gió độc ư?
Vú Trần bảo con:
– Dì ấy chết ở cạnh dòng nước nóng.
Tiến Lâm lặp lại:
– Cạnh dòng suối ư?
Thảo Sương bấu chặt lấy Tiến Lâm:
– Anh Lâm ! Mẹ em …
Tiến Lâm dỗ dành:
– Anh biết rồi ! Thảo Sương nên bình tĩnh lại.
Cô lắc đầu:
– Em không thể mất mẹ được. Anh Lâm, anh cứu mẹ em đi.
Tiến Lâm ôm Thảo Sương vào lòng an ủi:
– Người chết rồi làm sao mà sống lại được. Hãy bình tâm lại đi Thảo Sương.
Cô vẫn lắc đầu:
– Không, mẹ em không thể chết được. Mẹ không thể bỏ em.
Tiến Lâm đỡ cô đứng dậy và dìu cô về nơi dòng suối, chỗ mẹ cô nắm chết, Tiến Lâm hỏi:
– Khi mẹ em mất, Thảo Sương thấy mẹ thế nào?
Cô cố nhớ lại:
– Mẹ nắm ở đây nè, người chúng tôi lại như bị lạnh vậy.
Tiến Lâm thốt lên:
– Nằm chúng tôi ư?
– Vâng.
Anh chợt hỏi:
– Còn cái ông có râu quai nón kia là ai vậy?
Thảo Sương đáp:
– Dượng em ! Dì mới cưới cách đây hơn tuần.
Tiến Lâm thốt lên:
– Mới cưới ư?
– Phải.
Tiếng bà Thảo Linh sắc lạnh vang lên:
– Thảo Sương vào ngay, người Tachuẩn bị an táng mẹ con đó.
Thảo Sương như thất thần, cô hét lên,tiếng hét của cô vang động núi rừng:
– Không, không ai được đem mẹ tôi đi.
Cô mang chạy lại biệt thự, ôm mẹ mà khóc mà than:
– Mẹ ơi ! Mẹ ơi !
Cô gục đầu bên xác mẹ mình. Tiếng kêu của cô nghe não nuột, thống thiết làm sao.
Và từ hôm đó, Thảo Sương như mất trí, cô thơ thẩn, khóc rồi lại cười, rồi gào lên kêu mẹ. Cô phá phách đồ đạc, cô chạy lung tung. Cuối cùng cô bị hắn, người đàn ông thâm độc xúi giục vợ mình đem nhốt đứa cháu điên dại vào một cái nhà kho tồi tàn, cạnh dòng suối nước nóng. Tiến Lâm đã nhiều lần vào xin nhưng đều bị và Thảo Linh chửi mắng.
– Cậu lá gì mà dám nói với tôi như vậy?
Tiến Lâm ôn tồn nói:
– Dạ cháu chỉ muốn đem Thảo Sương lên tỉnh trị bệnh.
Bà hất hàm:
– Chuyện gia đình tôi, đâu cần cậu phải lo.
Tiến Lâm nhăn nhó:
– Nhưng Thảo Sương cần phải được chăm sóc.
Cảnh Hào bước ra nói khích:
– Hóa ra cậu cho lá chúng tôi không quan tâm đến nó chứ gì?
Tiến Lâm lắc đầu:
– Dạ không, cháu không có ý nghĩ như thế.
Nhưng mà …
Hắn quát:
– Không có nhưng nhị gì hết. Chúng tôi là chủ. Còn cậu, cậu là gì mà phải đòi hỏi?
Vú Trần lật đật bước ra:
– Dạ, xin ông bà bớt giận. Tiến Lâm còn quá nhỏ, chưa hiểu được sự đời.
Lâm à, con vào đây mẹ nhờ chút việc.
trước khi bước đi,Tiến Lâm còn nghe tiếng cười thâm hiểm của hắn.
– Nên biết thân phận mình chứ?
Tiến Lâm bị mẹ lôi vào nhà,cậu cằn nhằn:
– Lão Taláo thật.
Vú Trần đánh nhẹ lên vai con:
– Này, con điên rồi sao?
Tiến Lâm bất bình:
– Nhưng sao hai người ấy nỡ để cho Thảo Sương khổ như vậy?
Vú Trần chép miệng:
– Mẹ cũng đâu kém gì con, nhưng phận tôi tớ biết làm sao hơn.
Tiến Lâm nói víơ mẹ:
– Đêm nay con sẽ mang thức ăn nước uống đến cho Thảo Lan.
– Cẩn thận nghe con.
Tiến Lâm gật đầu:
– Vâng, mẹ đừng lo.
Đêm.
Rừng cao su tối mịt bỗng có những đốm lửa bay dật dờ quanh những gốc cao su. Những đốm lửa như bóng ma trơi không biết nương tựa linh hồn vào đâu.
Chúng cứ bay lạc loài, lẩn quẩn quanh rừng cây cao su. Rồi dừng lại ở gốc cây có bóng người đàn bà treo cổ. Chúng xoay quanh cây, rồi biến mất.
Những đốm lửa mất đi. Rừng cao su tối mịt trở lại. Nhưng liền đó bóng người phụ nữ lại hiện lên.
Chiến núp trong lùm cây rinh. Anh líu cả lưỡi khi thấy người phụ nữ đi như bơi giữa con đường tối mịt. Bà Thảo Lan đi chậm rãi, toàn thân trắng toát. Rồi bà Thảo Lan đứng lại dưới gốc cây cao su, than khóc tỉ tê.
Chiến không nghe được bà Thảo Lan nói gì, nhưng âm thanh rất nỉ non ai oán.
Đứng khóc một hồi,sau đó bà Thảo Lan đi chậm rãi về phía bờ suối. Khi bà Thảo Lan đi ngang Chiến, anh kinh hoàng nhận ra đó là bà Thảo Lan. Người đã chết cách đây một tháng, Anh không hay mình đã Tiến Lâm lên.
… Đám công nhân đang ngủ bỗng nghe ti kêu la inh ỏi:
– Ma lửa, ma …
Ai nấy đều giật mình tỉnh giấc chạy ra xem. Họ đều hốt hoảng:
– Ma trơi xuất hiện rồi.
Có người lại nói:
– Bà Thảo Lan hiện hồn về đó.
– Ôi trời ! Ghê quá. Bà ấy linh thiêng thật.
Mọi người bàn tán:
– Có lẽ tiếng gào thét, tiếng kêu của Thảo Sương, gọi linh hồn bà ấy trở lại chăng?
– Đúng rồi, bà ấy chứ không ai.
– nhưng mà tại sao bà Thảo Linh lại nỡ nhốt cháu mình vào đó, Thảo Sương là cô gái yếu đuối làm sao mà sống nổi?
Có người chép miệng:
– Có lẽ giờ này cô ấy chết khiếp vì sợ hãi cũng nên.
– Họ thật là độc ác.
Mọi người bàn luận xôn xao:
– Bà linh thiêng như vậy sao không về mà báo ứng họ.
– Không đâu. Lúc còn sống bà ấy rất hiền hậu, đâu có hại ai.
– Ờ, bà nói cũng phải.
Ngoài nhà củi ánh đuốc vẫn cháy chập chờn, lúc mất lúc hiện, tiếng rên Tiến Lâm làm não nuột lòng người, không ai dám ló đầu ra.
Tên bảo vệ sáng ra vội vả vào ngôi biệt thự ấy để báo cáo. Cảnh Hào nghe xong liền quát:
– Mày nói cái gì?
– Dạ đêm hôm qua có ma ạ.
Hắn trợn mắt:
– Có ma ư?
– Vâng, ma lửa ạ.
Hắn lặp lại:
– Ma lửa à?
– Vâng, lửa cháy quanh nhà kho, lúc tắt lúc hiện, còn tiếng rên, tiếng khóc, mới ghê làm sao.
Hắn nhíu mày:
– Tại sao ma lại xuất hiện giờ này?
Tên bào vệ ấp úng:
– Dạ, tôi không biết, nhưng …
Hắn quát:
– Nhưng … làm sao?
Tên bảo vệ nói:
– Dạ mấy người công nhân gần đó họ bàn tán dữ lắm.
Hắn ngạc nhiên:
– Họ bàn tán ra sao?
– Dạ, họ bảo Thảo Lan chết oan quá nên đã thành tinh.
Hắn nạt lớn:
– Nói nhảm !
Tên bảo vệ líu ríu:
– Dạ, người ta còn nói …
– Nói sao?
– Dạ, ông bà nhốt cô Thảo Sương như vậy không phải đạo, nên bà Thảo Lan về báo ứng.
– Mày nói sao? Thảo Lan thành tinh à?
Tên bảo vệ gật đầu:
– Vâng.
Bà Thảo Linh run lên vì sợ:
– Có thật vậy không anh?
Cảnh Hào gạt ngang:
– Tin làm gì cái chuyện vớ vẫn ấy.
Tên bảo vệ vẫn một mực nói:
– Nếu không tin tối nay ông ra đó mà xem.
Bà Thảo Linh sà xuống cạnh chồng:
– Anh này, xem ra chuyện này không ổn đâu.
Hắn gắt với bà:
– Im đi, biết gì mà nói !
Bà Thảo Linh thấy chồng đột ngột thay đổi thái độ, lo lắng trong lòng nhưng vẫn không dám nói ra.
Bà đành bước vào trong, ông Cảnh Hào nói nhỏ gì đó với tên bảo vệ. Hắn gật đầu lia lịa:
– Vâng …
– …
– Vâng …
Hắn lui ra, Cảnh Hào rít một hơi thuốc từ từ nhả khói suy nghĩ điều gì đó lung lắm. Hắn chợt mỉm cười một mình. Hắn cao giọng gọi.
Từ bên ngoài bà Trần chạy vào:
– Thưa ông, tôi đây !
Hắn nghiêm giọng hỏi:
– Thằng sói đen đâu?
Bà Trần ấp úng:
– Dạ, nó … nó …
Hắn nạt lớn:
– Nó đâu?
Bà Trần đành nói:
– Nó đi chơi với mấy đứa trong xóm.
Hắn cau có:
– Tôi cấm tất cả mọi người trong nhà này không ai được phép đến chỗ Thảo Sương.
Bà Trần mấp máy miệng:
– Nhưng mà tôi …
Ông nạt lớn:
– Không đến là không được đến chứ nhưng nhị cái gì?
Bà Trần ngần ngại:
– Dạ làm như vậy, tôi e cô ấy sẽ chết mất.
Hắn cười khẩy:
– Chết ư? Làm sao chết được.
Bà Trần phân bua:
– Không chết vì đói thì cũng chết vì lạnh và sợ hãi.
– Hừm ! Vậybà có muốn vào đó với nó không?
Bà Trần hoảng hốt:
– Dạ không đâu.
– Vậy thì cố mà im cái miệng lại giùm.
Bà Trần riu ríu:
– Vâng.
Ông lại nhắc:
– Nhớ đừng để tôi bắt gặp bà và thằng sói đen ấy bén mảng đến chỗ con Thảo Sương, nếu cãi lời thì đừng có trách ôi độc ác.
Bà gật đầu lia lịa:
– Vâng … vâng.
Hắn khoát tay:
– Thôi đi ra đi !
Bà Trần bước về phòng minh, giật mình lại thấy Tiến Lâm ngồi lù lù một đống:
– Trời ! Con làm gì mà ủ dột vậy Lâm?
Tiến Lâm nhìn mẹ với đôi mắt u buồn:
– Mẹ, ông ấy nói gì với mẹ?
Kéo con vào trong lòng, bà thì thầm:
– Này ! Ông ta cấm hai mẹ con mình đến gần Thảo Sương.
Tiến Lâm phì cười:
– Một con người quá độc anh chàng, hiểm thêm. Hắn hành hạ Thảo Sương như vậy để làm gì?
Vú Trần thở dài:
– Chung quy cũng tại bà Thảo Linh quá nhu nhược, hắn mới bước vào nhà này chưa đầy hai tháng có biết bao nhiêu sự cố đã xảy ra. Gia đình người Tatan nát.
Tiến Lâm lộ vẻ tức giận, anh Tanói với mẹ:
– Con thấy cái chết của dì Thảo Lan có gì đó bí ẩn.
Vú Trần gật gù:
– Phải bà ấy đang khỏe mạnh, đâu có biểu hiện gì là bệnh đâu. Vậy mà chết ngon lành.
Tiến Lâm ra chiều suy nghĩ:
– Con nhất định tìm ra nguyên nhân.
Vú Trần thở dài:
– Nhưng con phải cẩn thận hắn Thảo Lan. Hắn có tai mắt rất nhiều.
Tiến Lâm gật gù:
– Mẹ hãy an tâm. Chợt bà Trần lại nói:
– Này, vậy còn chuyện học hành của con thì sao?
Tiến Lâm chợt buồn:
– Có lẽ con sẽ xin nghĩ phép một tháng. Mẹ à !
Vú Trần tròn mắt nhìn con:
– Nghĩ chi mà nhiều vậy con? Chuyện học hành …
Tiến Lâm hiểu ý mẹ nên nói:
– Con không an tâm để Thảo Sương ở lại. Con sợ hắn sẽ hai cô ấy đến chết.
Bà Trần thở dài:
– Con đừng xem thường ông ta. Hắn là kẻ không có nhân tính.
Tiến Lâm trấn an mẹ mình:
– Con đã lớn, mẹ yên tâm về con. Con sẽ có cách mà.
Chợt bà lại hỏi:
– Chuyện ma đêm hôm qua là thế nào?
Tiến Lâm cười cười:
– Có lẽ vì thấy Thảo Sương quá khổ nên bà mẹ về cảnh cáo ông ta thôi.
– Nếu bà ấy linh như thế thì nên báo mộng cho mình biết tại sao mình chết chứ.
Tiến Lâm phỉ cười:
– Từ từ mà mẹ. Nhưng mẹ thấy ông bà ấy thế nào?
Vú Trần nhận xét:
– Hắn thì không có gì. Còn bà Thảo Linh thì hơi chao đảo một chút.
Tiến Lâm lo lắng nói:
– Chẳng hiểu sao bà Thảo Linh lại nghe lời và sợ ông ấy đến như vậy. Hắn ta có bùa ư?
Bà Trần khuyên con:
– Hắn ta rất độc ác. Con nên cẩn thận đấy.
Tiến Lâm gật đầu:
– Mẹ ywn6 tâm đi.
– Đêm con cũng đừng đến chỗ Thảo Sương làm gì.
– Vâng, mẹ đi nghỉ đi. Con đến nhà các bạn chơi.
…
Các bạn của Tiến Lâm đều reo lên:
– Sói đen !
– Tiến Lâm !
Tiến Lâm cười với mọi người, và anh lên tiếng:
– Xin chào các bạn !
Chiến vỗ vai bạn:
– Tụi này chờ bạn lâu lắm rồi đó.
Sói đen như có ý tìm. Sinh hiểu ý bạn nên nói:
Mỵ không đến đâu.
Chiến nói với Sói đen:
– Mỵ còn nhỏ lắm, vả lại là con gái nữa. Theo tụi mình không tiện tí nào cả.
Sinh vội vàng hỏi Tiến Lâm:
– Này, đêm hồi hôm cậu ở đâu?
Tiến Lâm ngạc nhiên hỏi lại:
– Ở nhà có gì không?
Sinh lại hỏi:
– Đêm hồi hôm có sự cố bộ cậu không hay sao?
Tiến Lâm gật đầu:
– Ma trơi xuất hiện phải không?
Chiến nuối tiếc:
– Đêm hồi hôm tôi ngủ quên nên chẳng hay biết gì cả.
Sinh thắc mắc:
– Anh có thấy ma hay không?
Tiến Lâm lắc đầu:
– Làm sao mà thấy được. Tối đến đánh một giấc đến sáng. Sáng dậy có nghe mẹ mình kể lại.
Chiến chép miệng:
– Tại sao mấy lúc gần đây ma lại xuất hiện ở khu vực ngôi biệt thự.
Sinh nói với Sói đen:
– Anh Tiến Lâm này ! Anh ở đò đêm, anh có thấy ma không?
Sói đen đành gật đầu:
– Có chứ. Đêm đêm hay có tiếng rên và tiếng khóc kể lể nghe ghê lắm.
Chiến giành nói:
– Đó, thấy chưa. Hôm nọ tôi đến đó tìm anh mới vừa đến cái cây to dẫn vào cổng thì con ma xuất hiện đu đưa, đu đưa trên cành cây, mặt đờ trắng và tóc xõa dài xuống tận đất luôn.
Mấy người nghe rùng mình. Còn Tiến Lâm thì nói:
– Phải, dạo này ma xuất hiện ở khu vực ấy liên tục.
– Anh ơi ! Có phải bà Thảo Lan về báo mộng không?
Tiến Lâm nhìn Sinh như thông cảm, đáp:
– Có lẽ là vậy. Dì ấy chết một cách oan ức. Và …
Sinh cắt lời:
– Có phải anh muốn nói về cô Thảo Sương?
Tiến Lâm gật đầu:
– Đúng vậy, Cảnh Hào quá tàn nhẫn đối với cô ấy. Ta lo sợ có ngày cô ấy sẽ chết trong tay hắn ta.
Chiến cũng tức giận:
– Nhưng mà tại sao bà Thảo Linh lại có thể làm ngơ khi đứa cháu gái của mình bị hành hạ như vậy?
Tiến Lâm thở dài:
– Điều đáng nói là ở chỗ đó. Bà ấy quá nhu nhược.
Sinh vỗ vai bạn:
– Anh hãy tìm cách cứu cô ấy ra. Tiến Lâm rầu rĩ:
– Cứu ư? Nhưng mà cứu bằng cách nào?
Sinh xua tay:
– Hỗng lẽ anh chẳng có cách nào sao?
Tiến Lâm lắc đầu:
– Cách thì có, nhưng mà làm sao mà qua mặt được mấy tên bảo vệ đằng đằng sát khí ấy !
Chiến nóng vội:
– Hay tụi mình khử luôn mấy tên ấy luôn.
Tiến Lâm cản ngăn:
– Đừng, đừng gây tội ác. Họ nào có tội gì đâu, cũng chỉ vì cuộc sống thôi mà.
Sinh nảy ra ý kiến:
– Mà này, tại sao có ma như vậy tụi nó vẫn không sợ chứ?
Chiến không tin nên nói:
– Không đâu, tị nó cũng chết khiếp đó chứ. Lúc ma xuất hiện có lẽ tụi nó cũng đã chuồn mất rồi.
– Thảo Sương khóc than thê thiết giữa đêm khuya, khiến cảnh vật xung quanh cũng buồn theo cô. Ai thấy cảnh đau lòng này mà không thương tâm.
Tiến Lâm đã đến, nhưng anh chưa dám ra mặt. Những ánh lửa bập bùng cháy lên. Mọi người lại nhớn nhác. Mấy tên bảo vệ cũng chạy biến đâu mất. Lựa thời cơ ấy, Tiến Lâm bước đến gần nhà kho, anh nghe thật rõ tiếng của Thảo Sương gào lên:
– Mẹ ơi ! Mẹ đừng bỏ con. Mẹ về rước con theo với !
Tiến Lâm bước lại gần song cửa gọi nhỏ:
– Thảo Sương !
Nghe tiếng gọi thân quen, ngở mẹ, cô mừng rỡ, mắt sáng lên gọi to:
– Mẹ, mẹ về với con đó hả? Mẹ ơi ! Mẹ rước con đi với nghe.
Tiến Lâm nghe đau nhói ở tim mình, anh thổn thức:
– Thảo Sương, anh đây mà. Tiến Lâm đây !
Thảo Sương ngơ ngác:
– Tiến Lâm ư? Mà Tiến Lâm là ai?
Cô chúng tôi rúm mình lại, giật mình hốt hoảng:
– Không, không … đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.
Tiến Lâm gọi cô:
– Thảo Sương ! Anh đây mà. Sói đen đây Cô sáng mắt:
– Anh là Sói đen hả?
– Ừ, Sói đen đây.
Thảo Sương đưa bàn tay ra ngoài.
– Sói đen !
Tiến Lâm nắm bàn tay cô:
– Thảo Sương, cô hãy cố gắng, tôi sẽ giúp cô.
Thảo Sương chợt hỏi:
– Anh có đưa mẹ em đến đây không?
Tiến Lâm cúi đầu:
– Không có.
Thảo Sương lại khóc:
– Sao mẹ em không tới?
Tiến Lâm dỗ dành:
– Đây thức ăn, em cầm lấy và ăn đi.
Thảo Sương hở hững nhìn gói thức ăn. Cô gào lên:
– Tôi gặp mẹ tôi ! Mẹ tôi đâu?
Tiến Lâm không thể ở lại đây luôn được nên bảo:
– Em cố gắng giữ gìn sức khỏe.
Thảo Sương chúng tôi rúm người lại, sợ hãi:
– Ở đây em sợ lắm.
Tiến Lâm thấy tim mình nhói đau. Cảm thấy hận lão già Cảnh Hào nhiều hơn. Và cả bà Thảo Linh nữa.
Ánh lửa ma trơi vẫn nhảy múa xung quanh khu nhà kho. Nhìn ra Thảo Sương càng sợ hãi hơn nữa. Vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ ma làm cho Thảo Sương gầy guộc hẳn đi. Tiến Lâm ứa nước mắt khi quay lưng trở ra bỏ lại sau lưng người con gái yếu đuối, giữa rừng sâu hoang lạnh …
Điệp Ngân bĩu môi trước những lời bào chữa của Cảnh Hào.
– Em chẳng thèm tin đâu.
Cảnh Hào năn nỉ:
– Thật mà, mấy hôm nay anh rất bận.
Điệp Ngân chu môi:
– Công việc...