tan học, ý định tự tử bất chợt xuất hiện trong đầu tôi, tôi tính dìm mình xuống dưới dòng sông này, nơi mà trước đó người ta đã phát hiện ra xác ba tôi. Tôi muốn được đi theo ba, được thấy lại hình ảnh, bàn tay thô ráp giang nắng dầm mưa của ba thuở xưa.
Đang suy nghĩ vu vơ dại dột thì có một người dân làng đi ngang qua, không hiểu vì sao, tôi vội vã chạy về nhà, bất chợt tôi xà vào lòng mẹ, ôm lấy
người mẹ mà khóc như bé con.
“Mày bị gì vậy Na” (Mẹ tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi tôi)
“Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ quá” (Những giọt nước mắt lăn trên má, tôi khóc như chưa từng được khóc)
“Sao vậy con”
“Con nghỉ học mấy bữa nay rồi mẹ ơi”
“Sao con lại nghĩ, tiền học phí tháng này mẹ đã đưa con rồi mà”
“Dạ, mẹ ơi, con không đi học nữa đâu, con muốn ở nhà, phụ mẹ ra đồng làm việc”
“Con đừng nghĩ quẩn, mẹ còn đủ sức khoẻ để nuôi 3 con được, các con chỉ cần học giỏi cho mẹ vui là được rồi”
“Con không muốn đâu mẹ ơi, nhà ta nghèo lắm rồi, tiền học cho con, con xin để lại cho các em, mẹ cho con được ra đồng làm việc với mẹ nha”
Sau đợt đó, mẹ tôi đã la tôi rất nhiều, khuôn mặt mẹ trở nên buồn thăm thẳm, nhìn vào mắt mẹ, tôi thật sự cảm thấy mình có lỗi. Nhưng ý tôi đã quyết, tôi sẽ nghỉ học và ra đồng phụ mẹ làm việc để có thêm đồng ra đồng vào cho gia đình. Cuộc đời này, tôi xin nhường lại quyền được đi học, quyền được đến trường cho các em tôi, số phận của tôi ra sao tôi không còn tha thiết nữa.
Năm tôi lên 16 tuổi, một ông chú họ hàng xa từ ngoài Bắc vào thăm gia đình tôi. Mang thân là cậu, nhưng ông này còn rất trẻ, chỉ khoảng 25- 30 gì đó. Hôm ổng đến, mẹ tôi giới thiệu với chị em tôi rằng: “Đây là Chú Hùng, vừa mới đi lính về”. Quả thật, nhìn người ổng đen đúa, làn da rám nắng và cơ thể rắn chắc, đúng hình ảnh của một người lính vừa mới từ quân ngũ ra. Nhà tôi rất nghèo, khách đến mà không có gì tiếp đãi cho người ta. Nhà thì chỉ còn đúng một con gà vừa mới lớn nhưng bé tí ti, mẹ dặn tôi ra làm thịt đãi khách. Tôi thương con gà này lắm nhưng cũng buộc phải hi sinh nó.
Sau bữa ăn hôm đó, người khách mà tôi gọi bằng Chú này xin phép được tá túc tại nhà tôi 2,3 bữa. Mẹ tôi vui vẻ nhận lời, và kết quả là chị em tôi ra mái chòi rách bươn ở vài bữa để nhường chiếc giường mục nát cho chú Hùng. Với tôi, chú Hùng là một người vui vẻ, nhiều hôm ra đồng, chú đã dạy tôi thêm nhiều cách bắt cá, bắt ếch và bẫy chim. Có lần chú đùa với tôi rằng: “Cháu hay ra đồng thế mà da dẻ cháu trắng trẻo quá nhỉ, chả thừa cho chú. Da chú đen đúa xấu xí thấy ớn luôn. Mà nè, cháu là con gái, cháu cũng nên giữ gìn sắc đẹp. Chú thấy cháu dễ thương lắm, kiểu cháu mà lên thành phố là tha hồ kiếm tiền. Nếu cháu muốn, hai chú cháu mình lên thành phố kiếm việc làm. Chú sẽ về xin mẹ giúp cháu.”.
Những lời nói của chú như thức tỉnh trái tim tôi, tôi chợt nghỉ: “Hay là lên thành phố kiếm việc, biết đâu đổi đời, chứ mà quanh quẩn đồng án suốt thế này thì gia đình biết khi nào khá”.
Và rồi, nhận được sự đồng ý của mẹ, tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài tuôn chảy chào tạm biệt mẹ, tạm biệt các em, cùng chú Hùng khăn gói lên phố thị xa hoa. Nhưng sóng gió vô tình bất ngờ ập đến đầu tôi ngay ngày đầu tiên tôi đặt chân đến thành thị.
Chap 7: Đổ máu.
Ở chap trước, em đã nghe bé Na kể về lý do vì sao bé nghỉ học và theo chú Hùng lên thành thị. Thứ nhất là gia cảnh nhà Na quá nghèo, trong khi đó thằng em kế của nàng lại đổ bệnh, do đó Na chọn việc nghỉ học giữa chừng để ở nhà lo đồng án phụ mẹ, dành tiền cho những việc quan trọng hơn. Thứ hai là Na muốn được thay đổi cuộc đời, được kiếm tiền phụ giúp gia đình, nàng hi vọng lên thành thị sẽ có được một công việc tốt, đủ lo cho bản thân và gửi tiền về cho mẹ.
Trở lại với bàn cafe yên tĩnh, nơi em và bé Huệ đang ngồi tâm sự với nhau. Lúc này đồng hồ đã điểm 11 giờ, trời đã về khuya, những cơn gió từ các tán cây thổi xuống cảm giác sao cô quạnh đến lạ thường. Từng người khách trong quán tính tiền ra về, họ đi đâu về đâu thì chắc có lẽ mọi người cũng đã mường tượng ra được (8/3 thì 90% là khách sạn thẳng tiến), để lại một bầu không gian trống trải tại quán cafe. Giờ quanh đây chỉ còn em với bé Huệ, thoáng nhìn thấy nàng xoa tay như vẻ đang rất lạnh. Bất chợt nàng nhìn em và hỏi:
“Anh à, chắc tính tiền rồi anh với em đi dạo một chút đi, có gì bữa khác em kể cho anh nghe tiếp truyện của em, truyện còn dài dòng lắm, giờ kể cũng không kịp đâu”
“Ùa, em kể truyện hay quá, anh nghe mà say mê, cứ muốn nghe tiếp. Mà thôi, nhớ bữa khác kể tiếp cho anh nghe nhé”
“Dạ anh, anh yên tâm, em không trốn đâu mà sợ hihi”
“Ùa thôi, để anh kêu tính tiền rồi anh chở em một vòng lên quận 1 chơi”
“Hihi được đoá, em đã lâu lắm rồi chưa lên quận 1 chơi, giờ cũng muốn xem trên đó như thế nào”
“Ủa hoá ra em đã lên đó một vài lần rồi à”
“Dạ, lúc trước có đợt chú Hùng chở em lên đó chơi, em có chụp vài tấm hình trên đó nè hihi”
“Ùa thôi em ra ngoài bãi xe đợi anh, anh ra liền”
Sau khi tính tiền và lấy xe, em đèo nàng ra quận 1 chơi, địa điểm chính là khu vực quanh nhà thờ Đức Bà. Trên đường đi, tụi em cũng đã trò chuyện với nhau rất nhiều, mặc dù trời về tối rất lạnh nhưng trym cỏ trong người em nó cứ nóng hừng hực các thím à.Chắc có lẽ đang được người đẹp ôm eo nên không có cảm giác lạnh lẽo. Nhớ ngày này vào năm ngoái, em, thằng Vinh, thằng Bình cùng con bạn thân của em đi hát karaoke, bọn em đã hát song ca với nhau một bài, có lẽ khoảnh khắc đó sẽ không bao giờ tan biến trong ký ức của em. Hôm ấy, em đã vô tình hôn trộm vào má nhỏ, xong bị nhỏ chửi cho te tét, em chỉ biết câm nín và lấy lý do là “bạn bè giỡn xíu í mà”. Thôi thì mọi chuyện đã qua rồi, mỗi lần nhắc đến nhỏ mà em buồn xa xăm, nhớ nụ cười xinh xắn, cặp mắt kiếng và đôi má lúm đồng tiền của nhỏ lắm. Giờ này chắc nhỏ đang yên ấm bên vòng tay thằng người yêu quốc tịch nước ngoài rồi không chừng.
Đoạn đường hôm ấy đi sao mà nhanh thế, thoáng chút là bọn em đã tới nơi. Quả thật, quận 1 đúng là nơi vui chơi giải trí các bác à, gần 12 giờ khuya rồi mà xe cộ qua lại cũng còn rất đông đúc, chắc có lẽ do ngày lễ. Nhìn những quán ăn, nhà hàng, quán cafe trên đây được trang trí trông rất bắt mắt, chả bù với khung cảnh đượm buồn ở các khu vực quận huyện khác. Hôm ấy, người ta đứng đường bán hoa rất tấp nập, trong số họ có những nam sinh, nữ sinh từ các trường đại học đổ về.
Khi em vừa tấp xe vào lề chỗ cổng trước nhà thờ Đức Bà thì bất chợt có một con bé, nom như sinh viên năm 1, năm 2, ra mời chào hoa.
“Anh ơi, mua hoa tặng chị đi anh, hoa đẹp lắm”
“Xin lỗi em, anh mua hồi nãy rồi” (Em từ chối một cách thẳng thừng)
“Ủa sao em không thấy chị ấy có hoa nhỉ” (Con bé nhắc em mới nhớ, nhìn sang Huệ, em không thấy nàng cầm giỏ bông hồi nãy em tặng)
“Ơ giỏ bông hồi nãy anh tặng em đâu rồi nhỉ” (Em hỏi Huệ)
“Ơ chết rồi, em để quên ở quán cafe rồi” (Ơ đkm, xin lỗi cho em chửi phát)
“Thôi không sao đâu em, lát chạy về đó kịp thì mình ghé lấy, không kịp thì thôi”
“Hix, em lơ đãng quá, xin lỗi anh nhoa” (Mặt nàng buồn đi thấy rõ, không biết buồn thiệt hay giả, thôi thì kệ cmn)
“Anh mua giúp em 3 cành bông này đi, em còn 3 cành thôi” (Ơ địt, cái con bán hoa lì bm các thím à)
“Anh đã bảo anh mua rồi mà” (Em mặt nghiêm trọng nhìn con nhỏ, nhìn nó cũng xinh các thím ạ)
“Mua giúp em đi anh, để em còn về mai đi học nữa anh ơi” (Lại còn nhỏng nhẽo với bố cơ đấy)
“Thôi được rồi, thế 1 cành bao nhiêu í em” (Thấy cháu xinh chú mới mua thôi nhé)
“Dạ 1 cành 20 ngàn anh ạ, 3 cành 60, nhưng em lấy anh 50 thôi” (Con này tính sỉ nhục bố đây mà)
“Ùa, nè em cầm 60 ngàn đi, nhưng anh lấy 2 cành thôi, một cành coi như anh tặng em” (Tự gạch vì tội mê gái)
“Dạ em cám ơn anh nha, anh tốt bụng ghê luôn, thôi chào anh em đi” (Go out baby)
“Huệ, anh tặng em 2 cành hồng nè” (Em quay sang nói với Huệ, lúc này nàng đang nhắn tin điện thoại với ai đó, cũng gần 12 giờ rồi, chắc nàng sắp đi khách rồi”
“Dạ, anh làm em muốn khóc quá, tự nhiên quan tâm cho em quá vậy”
“Hihi đâu có gì, cả năm mới có 1,2 ngày để cho bọn con trai tụi anh tặng quà, không tặng bây giờ thì phải đợi sang năm à”
“Anh cứ giỡn, thiếu gì người để tặng, sao anh lại tặng cho em, lại tặng đến 2 lần”
“Hihi, thì thiếu chứ đâu có dư, mấy năm trước anh không có người để cho a tặng, năm nay có người để tặng tự nhiên anh thấy vui ghê”
“Anh nói chuyện ngọt ghê, kiểu này chắc tán gái dữ lắm”
“Em cứ đề cao anh quá, giờ này mà em thấy anh đi lang thang với em là biết anh “ế” đến dường nào rồi heng”
Thoạt sau, em dựng chống đứng lên rồi em với nàng ngồi trên xe tâm sự, nàng dựa đầu vào lưng em trông dễ thương như bé con, mùi nước hoa từ người nàng theo gió xông thẳng vào mũi của em, thơm lắm em biết không. (mùi này em thấy quen quen, nhưng không diễn tả được, xin lỗi anh em nhé).
Cả hai ngồi tâm sự với nhau đến 12 giờ kém 5 thì nàng bảo chở nàng về phòng trò. Em thì vì không thích tò mò cuộc sống của nàng nên chở nàng về xong, em chạy thẳng mạch về nhà rồi lăn ra ngủ luôn, đêm hôm ấy nàng đã đi đâu và làm gì thì chắc…mọi người đã rõ. Thương lắm số phận của bé Huệ, nhưng thật sự em không biết làm gì khác ngoài việc tâm sự với nàng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà đã 1 tuần rồi không được gặp lại cô bé Na ngày nào. Công việc bộn bề lo toan đã cuốn em đi vào vòng xoáy của cuộc đời. Vào một ngày mưa gió giữa tháng 3, em rủ thằng Vinh và thằng Bình đi nhậu. 3 đứa tụi em kéo nhau đến một quán nhậu ở khúc gần chợ bà chiểu. Bia vào, hơi men xuất hiện, tại đây thằng Vinh trong trạng thái say xỉn, đi nghiêng ngã từ nhà vệ sinh ra đã vô tình đi đụng vào một bàn kế bên, nơi mà 5 thằng trẻ trâu chính hiệu đang nhậu nhẹt. Đáng nói hơn đó là việc, cú va chạm của thằng Vinh đã làm rớt cái điện thoại di động của một trong số những thằng trẻ trâu, có lẽ lúc thằng đó đang cầm điện thoại nhắn tin thì thằng Vinh đụng vào và rớt xuống đất. Lúc này em và thằng Bình ngồi ngoài sân nên không hay biết gì.
“Mày đi đứng cái cc gì thế thằng kia” (Một thằng tóc hai lai mở miệng)
“Dạ, em xin lỗi các anh” (Thằng Vinh say xỉn đáp lại)
“Xin xin cái búa, mày làm rớt điện thoại tao hư mẹ màn hình rồi đây nè” (Nói xong nó giơ giơ cái điện thoại ra, nhìn sơ qua thì chả thấy bị gì cả)
“Ủa điện thoại đâu có sao đâu mấy anh” (Thằng Vinh đáp lại)
“Sao cái L, đền tiền đi mày” (Thằng chó này nó hung hăng lắm các bác à)
“Anh nói kỳ vậy, điện thoại có bị gì đâu mà bắt em đền tiền”
“Dm mày, xoảng” (Bất thình lình thằng Vinh bị ăn nguyên chai bia vào đầu)
Thằng Vinh gục xuống đất, ôm đầu đau đớn, em và thằng Bình từ ngoài chạy vào xem có chuyện gì thì tá hoả trông thấy 5 thằng chó trẻ trâu đang bu lại đấm đá túi bụi vào người thằng Vinh. Nhanh như cắt, em và thằng Bình chạy ra can ngăn, cũng dính vài cú đạp từ bọn chó này. Bình tĩnh em mới hỏi rõ sự việc, em kêu thằng Bình kéo thằng Vinh ra phía ngoài.
“Mấy anh làm gì mà đánh bạn em dữ vậy” (Lần đầu tiên gọi bọn trẻ trâu bằng “anh” các bác à)
“Ụ oẹ, nó làm hư điện thoại của bạn tao kia” (một thằng chó đeo khuyên tai giở giọng bố đời)
“Điện thoại anh bị sao, có chuyện gì bàn bạc, sao tự nhiên 5 người bu vào đánh 1 người vậy”
“Ai biểu bạn mày nó không biết điều, giờ bọn mày đền tiền cho tao đi sửa cái màn hình điện thoại, không thôi éo xong với tao đâu” (cái điện thoại HTC cùi bắp mà bọn chó này làm như iPhone 5 các bác à)
“Thôi các anh cầm đỡ 200k đi, coi như hôm nay tụi em xui”
“Mẹ, mày nói cái chó gì đó”
“Thôi bỏ đi bọn bây, quýnh nó đủ rồi, nhậu tiếp nào”
Sau khi giải quyết xong, mất 200k, em đi ra ngoài, nơi thằng Bình đang xem xét vết thương cho thằng Vinh.
“Sao rồi mày” (Thằng Bình hỏi em)
“Tao bố thí cho bọn nó 200 rồi, coi như xong chuyện”
“Bố thí cái chó gì, để tao kêu đồng bọn tới đánh chết cmn bọn chó này cho chừa” (Thằng Vinh hăng máu, nom có vẻ cu cậu đã tỉnh rượu sau khi ăn chai bia vào đầu)
“Ùa kêu bạn mày lên đi Vinh” (Thằng chó Bình đổ dầu vào lửa)
“Thôi bỏ qua đi bọn bây” (Em vì sợ làm lớn chuyện nên tìm cách can ngăn)
Nhưng thấy thằng Vinh nó quả quyết quá, nhất mực đòi xử 5 thằng trẻ trâu kia, nên em cũng thôi năn nỉ, kệ cho nó gọi điện đồng bọn tới. Với lại em thấy cũng nên xử bọn chó này một bài học cho bớt tội côn đồ.
3 thằng ngồi tiếp tục nhậu nhẹt, 15 phút sau thì các chiến hữu của thằng Vinh tới. 4 thằng đi trên 2 con xe, chiếc wave ghẻ và chiếc xì po, nhìn thoáng qua thấy 2 thằng cầm ống tuýp sắt, một thằng cầm côn, còn một thằng cầm cây gỗ dài, lăm le bước đến gần thằng Vinh.
“Bọn nó đâu” (Một thằng hỏi thằng Vinh)
“Trong kia kìa”
Chưa nói dứt lời thì 4 thằng lao vào bên trong, một cuộc ẩu đả kinh hoàng xảy ra. 2 thằng cầm ống tuýp sắt nhăm nhe đầu của 5 thằng chó kia mà phang. Thằng Vinh thấy vậy cũng hăng máu vào theo, nó cầm theo 2 chai bia còn nguyên, bước vào liền chỉ mặt cái thằng hồi nãy đã đập chai bia vào đầu nó. Bất chợt nó tặng cho thằng này 2 chai bia liên hồi vào đầu, cu cậu gục xuống đất. Em và thằng Bình chỉ đứng ở ngoài xem không dám vào, sợ vào đó lạng quạng bị thằng cầm côn nó múa qua múa lại trúng vào đầu mình thì bỏ moẹ.
Cuộc chiến chỉ kết thúc khi 5 thằng trẻ trâu đều nằm la liệt dưới sàn nhà. Thằng Vinh ra hiệu cho bọn kia rút kẻo lớn chuyện, còn nó thì ra nói nhỏ với bà chủ rằng, “cô cứ tính toán thiệt hại, mai cháu ghé trả tiền cho cô” (thằng này chơi được các bác à, quán này chắc cũng thân quen với nó).
Hậu quả của màn ẩu đả hôm ấy đã khiến thằng Vinh phải vào bệnh viện khâu 5 mũi trên đầu. Ba mẹ nó có hỏi em nguyên nhân vì sao, em chỉ biết giấu giếm là do nó bị té xe ngã xuống đường.
Qua lần này, tình bạn giữa 3 đứa em lại càng thêm khăng khít hơn. Nhớ có đợt sinh nhật nó, mà nhà nó giàu lắm, ba mẹ lại thương nó nữa, ổng bả tổ chức sinh nhật linh đình cho con trai, mướn người về nấu đồ ăn rồi đãi 3,4 bàn gì nữa. Nó mời em và thằng Bình đến nhà nó dự sinh nhật, rồi còn chêm thêm 1 câu “nhớ dắt theo bồ”. Ơ đệch, thằng này nó biết em chưa có bồ mà viết câu này như đánh vào vết thương lòng của em vậy. Suy nghĩ xem có con nhỏ nào để dẫn theo không, cho nó bẽ mặt chơi, sau em quyết định nhắn tin mời bé Huệ đi. Lúc đầu bé Huệ khăng khăng từ chối, nào là ngại ngùng, nào là bận rộn, nhưng vì em năn nĩ dữ quá nên nàng bảo là “nếu hôm ấy rãnh sẽ đi”.
Em chợt thầm nghĩ, chuyến này bọn thằng Vinh chết với anh, anh dẫn theo hot girl cho bọn mày loé mắt chơi.
Chap 8: Hạnh phúc và niềm đau.
Buổi tối hôm sinh nhật thằng Vinh, em dắt theo bé Huệ tới dự sau một thời gian năn nỉ nàng đi chung. Nhà thằng Vinh hôm ấy đông vui lắm, bạn bè, họ hàng gia đình nó tới rất nhiều, nhà giàu có khác, sướng lắm các bác à. Bố mẹ nó dân kinh doanh, quyền lực, địa vị, tiền tài có đủ. Ấy thế mà thằng này không vì những thứ xa hoa phù phiếm trên mà bỏ bê những thằng bạn nghèo khó như em và thằng Bình.
Cũng giống như một vài thằng công tử khác, cu Vinh cũng biết ăn chơi, biết gái gú, đánh chém này nọ, nhưng được cái nó rất hiếu thảo với cha mẹ, và đặc biệt là chung tình với con ghệ mới quen của nó. Tuy nói là mới quen nhưng chúng nó đã say nhau như điếu đổ, nó thương con bé lắm, đến nỗi tuyệt đối không dám rờ mó đến “cái ấy” của con bé nếu như con bé từ chối. Con nhỏ quỷ này cũng thuộc dạng danh gia vọng tộc, công chúa đài cát.
Theo như nó tiết lộ với em, thì khoảng 2 năm tới nữa, 2 đứa nó sẽ chính thức tổ chức đám cưới. Và sau đợt sinh nhật này 1 tháng, bố mẹ nó sẽ “tống” nó ra nước ngoài du học. Âu cũng là một tương lai tươi sáng đang chờ đợi nó, hi vọng rằng sau khi du học về, nó sẽ nghĩ đến cha, đến mẹ, đến gia đình nó mà bỏ bê hết các thú vui tật xấu như bây giờ.
7 giờ tối hôm sinh nhật thằng Vinh, em từ ngoài cổng, một tay nắm tay bé Huệ, một tay ôm hộp quà tiến vào căn nhà sang trọng của gia đình thằng Vinh. Vừa bước vào nhà thì em thấy mặt chó thằng Bình đang ngồi đực bên ghế salon chơi đá Pes với một thằng nhóc con nào đó. Nhìn cái đầu trọc lóc của ku Bình mà em mắc cười, nhìn cu cậu hung hăng vậy chứ nhát như chó. Nhắc đến thằng này mới nhớ, hồi còn đi học, nó để tóc 2 mái trông sến bỏ mẹ, cộng thêm cái cặp mắt kính cận màu mè, khiến khuôn mặt nó trông như thằng hề, ngáo ộp trong lớp, đặc biệt là nó luôn bị em với thằng Vinh ăn hiếp. Có lần tụi con trai trong lớp em gây sự và hẹn quýnh nhau với tụi nam sinh lớp khác. Trong khi thằng Vinh anh hùng dẫn đầu nhóm lớp em, còn em thì cũng tham chiến cho có lệ, thì thằng chó Bình tự nhiên mất tích mấy ngày hôm đó. Sau hỏi ra thì cu cậu bảo là bị bệnh, bệnh cái chó gì thằng thỏ đế. Thời gian sau đó, vì bạn bè chê cười vì ngoại hình nên cu Bình quyết định cạo trọc đầu và không đeo kính nữa. Khuôn mặt của nó trông hầm hố và mất dạy hơn xưa, hậu quả là nó bị bố mẹ chửi cho te tét vì tội “học đua đòi thói hư tật xấu”. Tưởng chừng như việc thay đổi ngoại hình sẽ khiến nó mạnh mẽ hơn nhưng không, bản tính nhát cáy trong người nó vẫn luôn còn đó, thậm chí còn nhát hơn lúc để 2 mái.
Nhớ một lần nó hỏi em:
“Ê mày, biết chỗ nào xăm mình không”
“Mày hỏi làm gì”
“À tao tính xăm cái kẽm gai ngay chỗ bắp tay nè”
“Mày điên à, làm người ko muốn lại muốn làm heo à” (Sorry các thím nào xăm mình nhé, tại em thấy mấy con heo, con nào cũng có dấu xăm trên mình, lol)
“Mày biết thì chỉ đi, nói nhiều quá”
“Tao không biết, mày hỏi thằng Vinh ấy”
“Ok để tao hỏi nó, tao coi phim thấy bọn kia xăm đẹp quá nên xăm chơi theo” (Thằng này điên mẹ rồi các thím à)
“Mày xăm coi chừng mốt hối hận, muốn xoá khó lắm nhé”
“Có gì đâu, xăm ngay tay, mốt cứ mặc áo dài tay là được”
“Chi cho khổ vậy thằng khùng, xăm mình mà giấu giếm như chó giấu cứt thì tốt nhất đừng xăm”
“Thôi mày im đi, khỏi khuyên tao, tính tao đã quyết”
Ku Bình tính nó hơi điên điên khùng khùng, nhiều khi nó xem bộ phim hành động nào hay hay là y như rằng thể nào nó cũng bắt chước thằng nhân vật trong phim đó, được mấy bữa thì mới trở lại bình thường. Em nhớ hồi xưa tụi em coi chung cái bộ phim “80 ngày vòng quanh thế giới” gì ấy, thằng...