bận rồi”
“Em biết mai là ngày gì hông”
“Ơ, ngày gì là sao anh”
“À, mai là 8- 3 đó,
ngày quốc tế phụ nữ, anh sợ mai em có nhiều kèo”
“Ối zời, tưởng chuyện gì, với em ngày đó cũng như ngày thường thôi, em giờ làm gì có bạn trai gì đâu mà quan tâm ngày ấy hả anh”
“Hihi, vậy hả, vậy mai có chịu đi uống cafe với anh hôn”
“Chứ anh không đi với bạn gái à”
“Anh đang ế thấy mồ luôn, bạn gái ở đâu ra em”
“Hihi vậy làm bạn trai em đi” (Á đù)
“Em dám chơi không”
“Hii, em đùa thôi, cái nghề bạc bẽo như em thì chả ai yêu đâu, anh dính vào em thì khổ cả đời” (I don’t think so)
“Em dễ thương, đáng yêu thế kia thì ai mà không thích”
“Thôi em cúp máy nha, có gì mai 8 giờ tối anh qua khu trọ nhà em rồi gọi cho em, anh ghi lại địa chỉ nè, địa chỉ là…”
“Okie em, đừng cho anh leo cây là được”
“À mà nè, mai em chỉ đi với anh đến 12 giờ thôi nhé”. (Rồi hiểu…)
“Ùa anh biết rồi”
“Tút tút tút…”
Tiếng điện thoại vừa chấm dứt, lòng em bỗng xôn xao và vui vẻ lạ thường các bác à. Cứ nghĩ đến cảnh mai được gặp em nó, được nói chuyện với em nó, và được chở em nó ngồi trên xe mà trong người em tự nhiên nóng ran. Em xin phép tả sơ một chút về ngoại hình của nàng, nói ra cho các bác biết được rằng, vì sao em lại sung sướng khi sắp gặp nàng.
Như đầu câu chuyện em có kể, nàng là một cô gái 18 tuổi, ấy thế mà chiều cao và thân thể của nàng đã phát triển gần như toàn diện, nàng cao tầm 1 mét 65, vòng 2, vòng 3 của nàng thì em không biết nhưng vòng 1 thì phải nói là…trên cả tuyệt vời. Em biết được điều này là do hôm đi mát xa, trong lúc nàng đang xoa bóp người em thì em có vô tình sờ vào ngực của nàng. Nói ra điều này cũng hơi mắc cỡ với mấy bác mấy thím, nhưng hỏi thử xem thằng bỏ mẹ nào đi mát xa mà tay chân không múa ngoấy, đúng không anh em. Còn xét về giọng nói của nàng thì phải nói là ngọt lim, du dương như tiếng đàn, nói chung là giống giọng của mấy em teen trực tổng đài điện thoại, nghe thôi đủ phê rùi.
Buổi tối ngày hôm ấy cũng trôi qua một cách êm ả, nỗi buồn vì con bạn sắp cưới chồng tuy chưa nguôi nhưng có thể là giảm đi đáng kể. Có lẽ nhiều người sẽ nói em là, “thằng này điên mẹ rồi, mới gặp con mắm Huệ có một lần mà i như gặp mấy tháng, mấy năm rồi không bằng”. Vâng, với em lúc ấy chỉ xem bé Huệ như một đứa con gái bình thường thôi, không có thích hay yêu gì hết, chả qua là em vui mừng vì sắp có thêm một con nhỏ bạn xinh đẹp, lâu lâu buồn buồn nó cho mình sờ mò, nắn bóp thì còn gì bằng.
Ngày 8/3 định mệnh cũng đã đến, chiều hôm đó, sau giờ làm, em nhanh chóng chạy về nhà ăn cơm, tắm rửa, ị đái trong niềm vui háo hức như ngày tựu trường, rồi ngồi chờ đến tầm 7 giờ, em dắt con ngựa chiến của mình ra, chính thức lên đường đến…tiệm rửa xe. Xe em mấy tháng rồi chưa rửa ráy, hôm nay nhân có chuyện này nên em quyết chi 20k tắm rửa cho em nó, một phần là lấy chút danh dự nhỏ nhoi cho chủ nhân của nó. À quên, trước khi ra khỏi nhà, em đã không quên xịt nước hoa, lăn nách và thủ theo cả triệu đồng tiền mặt. Như các bác biết rồi đó, kinh tế, lạm phát khó khăn, đem cả triệu bạc trong người mà em sợ còn thiếu lên thiếu xuống, thằng nào kêu 1 triệu là nhiều em đấm cho vỡ cmn mặt ra cho chừa.
Thời điểm 8g càng ngày càng đến gần, em tạt qua một tiệm hoa nhỏ dọc đường mua một giỏ bông hồng nhỏ để tặng nàng, hôm nay là ngày phụ nữ, dù sao cũng phải làm gì đó cho nàng vui và tránh tủi thân. Mua hoa xong thì em phóng bạt mạt tới nhà nàng, sợ đi trễ thì nhọ. Và chuyện gì đến cũng đến, em đi trễ do không rành đường đi đến nhà trọ của nàng các bác à. Tới nơi thì đã trễ 20 phút, quần áo xộc xệch, đầu tóc thì như ổ quạ. Đứng trước khu trọ nàng ở, đó là một dãy nhà xập xệ xuống cấp trầm trọng, ở ngoài hàng rào thì treo đầy quần áo, đồ lót của con gái. Em nghĩ rằng chỗ này là nơi tụ tập của gái mát xa, mại dâm, và tất nhiên là nàng cũng nằm trong số gái đó.
Đứng 5 phút lấy lại bình tĩnh, em gọi điện thoại cho nàng ra, trời khi ấy đã tối, đường phố khu đó cũng khá thưa thớt, em cảm thấy rất sợ hãi với bầu không khi u ám nơi đây, lạng quạng có thằng xì ke nào nó đi ngang qua xin tiền, mình không cho thì nó thọt cho ống tiêm chích ngay đầu thì coi như toi cmn đời.
Vo vo vo, ộp ộp ộp, đang nghe tiếng muỗi, tiếng ếch kêu chí choé xung quanh thì bất ngờ bóng dáng nàng xuất hiện trong ánh đèn đường lờ mờ. Mới đầu thật sự là em không nhận ra nàng, tưởng là con bỏ mẹ nào do một phần là chưa nhớ kỹ mặt nàng và một phần là do trời tối. Chỉ khi nàng bước đến gần và nói “Anh Phúc hả”, thì em mới nhận ra do giọng của nàng và do nàng gọi đúng tên em, lol.
“Xin lỗi em nha, anh đến trễ”
“Hii đâu có sao, mà anh đi lạc đường phải hôn”
“Đâu có, tại do anh bị kẹt ở mấy khúc đường ray xe lửa” (Em nói xạo các bác à, lạc mẹ nó đường nhưng ko dám nhận, xin tự gạch)
“Hi vậy là anh giỏi rồi, nhiều người tìm đến nhà em đều đi lạc hết” (“Nhiều người tìm đến nhà em”, câu này nghĩa là sao các bác, lol)
“Em ngồi lên xe đi, anh có mang nón nè, em đội vào rồi anh chở ra quán cafe bờ sông ngồi”
“Dạ”
Hôm ấy nàng mặc cái quần zip ngắn và cái áo thun màu đen các bác à, nhìn khêu gợi dâm dục vãi lọ. Nàng ngồi trên xe theo kiểu ngồi 1 bên, hai tay nàng bất ngờ vòng lên ôm eo của em do sợ té hay sao em không biết. Tự đâu một luồng khí trong người em nó toả lên, hình như là luồng khí…phê các bác à, nói chung là cảm giác nó thích gì đâu. Mùi nước hoa trên người nàng cũng theo gió thổi quanh quẩn xung quanh em, át đi cái mùi nước hoa và mùi lăn nách rẻ tiền của em, nói ra hơi nhục nhưng “nhục là một đức tính để thành công”.
Trên đường đi em đã tâm sự với nàng khá nhiều về cuộc sống và tình yêu của em. Cũng chả muốn kể đâu, cuộc sống của em nói chung là rất buồn chán và chả có mẹ gì để kể hết, nhưng do nàng yêu cầu nên em cũng nói ra chiều ý nàng. Bản tính nói xạo của em cũng ăn sâu vào máu rồi nên những điều em kể với nàng đa số em chém gió mà ra, điển hình như một câu:
“Ủa anh đang làm nghề gì và làm ở đâu vậy”
“À anh đang làm bên Sở môi trường quận em à, nhân viên cùi thui” (Sở sở cái…beep)
Vi vu chém gió với nàng trên xe thì cuối cùng bọn em cũng đến quán cafe, nơi mà xung quanh là một bầu không khí lãng mạn với nhiều cặp tình nhân đang “chén chú chén anh”, và tại đó, nàng đã kể tất tần tật về cuộc đời “chó má” của nàng cho em nghe…
Chap 5: Con Na khốn khổ.
Sau khi dắt xe vào quán cafe, vốn là quán ruột của em (địa điểm em xin được giấu, mắc công nhiều bố bảo Pr này nọ), em đã dẫn bé Huệ vào một góc tối yên tĩnh để tiện nói chuyện. Hôm nay quán đông đúc lạ thường do ngày lễ, khách hàng cũng toàn là các nam thanh nữ tú đang cặp kè yêu đương nhau. Khung cảnh của quán cũng khá lãng mạn và cổ điển, mỗi bàn đều được sắp đặt một cây nến điện, xung quanh có những hòn non bộ nước chảy róc rách rì rào nghe rất êm tai. Điều đặc biệt là hôm ấy, quán mở những bản hoà tấu tình yêu du dương, kích dục, nghe chỉ muốn được làm…hí hí.
Yên vị tại chỗ ngồi, em bất ngờ tặng cho nàng một giỏ bông mà nãy giờ giấu giếm chết mẹ sau lưng không cho nàng biết. Nhận được giỏ bông xinh xắn, nàng cám ơn em rối rít bởi vì theo nàng, đã từ lâu lắm rồi nàng chưa nhận được hoa từ người khác, đặc biệt là những người khác giới.
“Anh chị uống gì ạ” (Thằng nhân viên quán trông trẻ trâu hỏi em)
“Cho anh cafe sữa đá em” (Nói ra hơi nhục với anh em, con trai mà lại đi uống cafe sữa)
“Còn em uống gì Huệ” (Em hỏi bé)
“Dạ, cho em cafe đá đi anh” (CLGT này, em nhục quá các thím ạ)
“Ơ, con gái mà cũng uống cafe đá à”
“Dạ, em uống quen rồi anh ui hihi, hôm nào thức đêm em cũng làm một cốc, riết ghiền luôn” (Bé Huệ vừa nói vừa cười bông đùa, em xinh lắm em biết hông)
“Uống nhiều cafe quá không tốt đâu em, đặc biệt là con gái, xấu da mặt đó em”
“Em cũng không muốn đâu, nhưng cái nghề của em nó buộc em phải thích nghi thôi anh à, mà cuộc đời em tan nát rồi, em cũng chả quan tâm sức khoẻ của mình nữa, ra sao thì ra” (Mặt nàng bỗng xầm đi và có vẻ khá buồn)
“Em đừng nói vậy, tương lai không ai biết được chuyện gì đâu, anh tin em sau này sẽ tìm được hạnh phúc thôi, cứ vui vẻ lên mà sống”.
Nói chuyện một hồi thì thằng nhân viên trẻ trâu mang nước ra, bất ngờ nàng nhận được một cuộc điện thoại từ ai đó, em không biết nhưng qua nét mặt của nàng, em có thể đoán rằng, đó là một người khách quen của nàng.
“Khách gọi hả em?” (Em tò mò và hơi vô duyên hỏi bé Huệ)
“Dạ, không anh, con bạn cùng phòng nó gọi thôi” (Nàng có vẻ bối rối)
“Nó gọi có chuyện gì không em, nếu em bận thì bữa khác mình nói chuyện sau cũng được”
“Dạ, không có gì đâu anh, hôm nay em đã hứa đi chơi với anh đến 12 giờ mà hihi”
Từ những câu trả lời ấp úng của nàng, em tin nàng vừa mới từ chối lời yêu cầu đi khách của một thằng bỏ mẹ nào đó, nói thật nhìn khuôn mặt thơ ngây và nét hồn nhiên của bé Huệ trong giây phút ấy, em cảm thấy tiếc thương cho số phận của nàng. Giá như mà nàng được sinh ra trong một gia đình khá giả hơn một chút, được ăn học đầy đủ hơn một chút, thì nàng sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh như thế này, biết đâu giờ này nàng đã trở thành một hot girl, một nữ tiếp viên hàng không như mong ước của nàng rồi.
Lan man nhiều quá rồi, sợ anh em đợi lâu, em xin phép đi vào câu chuyện chính như tiêu đề “Lời trần tình của một ả điếm”, từ đoạn này, em xin phép được nhập vai vào bé Huệ, một thiếu nữ dễ thương có tên cún cơm là “bé Na”, và đổi cách xưng hô là “tôi” để cho phù hợp với nội dung. (Lần đầu tiên được nhập vai vào người đẹp sướng quá các thím à), lol
18 năm về trước, tôi được sinh ra trong niềm vui vô bờ của cha mẹ bởi vì tôi là đứa con đầu lòng của ông bà. Ấy thế mà niềm vui chẳng được bao lâu, kể từ khi cha mẹ tôi sinh thêm người con thứ hai, tức em tôi, cuộc sống của gia đình tôi đã khó khăn nay càng khó khăn hơn gấp bội. Thời ấy, bố mẹ tôi chỉ là những nông dân chân lắm tay bùn, quanh năm chỉ biết đến ao ruộng, con cá con tôm, cánh đồng, và tất nhiên, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Mà các bạn biết rồi đấy, nông dân thì mấy ai có cuộc sống khá giả, thậm chí là bình thường, nhà tôi nghèo lắm, đến cái quần cái áo còn phải đi xin xỏ hàng xóm. Làm cha làm mẹ ai cũng muốn con cái mình được hạnh phúc và có tương lai, ông bà u của tôi là một ví dụ điển hình nhất cho câu nói trên. Khó khăn vất vả là thế, mẹ Sáu và bố Riêng vẫn cố gắng cho tôi đến trường, có được cái từ cái chữ như chúng bạn. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, con bé Na dơ bẩn, rách rưới cũng dần dần lớn lên trong sự đùm bọc của ông bà bu, mặc cho cuộc sống, cái đói luôn bao vây.
Năm tôi lên lớp 6, tức 11 tuổi, cha mẹ tôi tiếp tục cho “ra đời” thêm một em bé, và cũng chính là đứa em thứ hai của tôi. Thằng em kế của tôi năm ấy cũng được 8 tuổi rồi, tôi thương các em lắm, nhưng tôi không biết phải làm gì cho các em ngoài việc thay mẹ chăm lo cho các em. Nhiều khi nghèo khó mới giúp chúng ta sống tình cảm hơn.
Tôi nhớ có một lần, mẹ tôi bị ốm nặng, trong khi đó ba tôi phải thường xuyên ra đồng cày cáy kiếm tiền, 3 chị em tôi, tất cả đều ốm nhom ốm nhách như con mắm, luôn túc trục bên mẹ, dựa đầu vào vai mẹ mà khóc. Có lẽ hai em tôi còn quá nhỏ để hiểu sự đời, nên chúng không biết phải làm gì cho mẹ hết, riêng tôi là chị cả nên tôi phải thay ba Riêng nấu cháo cho mẹ tôi ăn. Nhìn khuôn mặt mẹ gầy gò, ốm o do sương gió, bụi mù mà nước mắt một con bé cấp 2 như tôi cứ rơi xuống tự bao giờ.
Bánh xe thời gian cùng những vất vả gian nan tiếp tục gõ cửa nhà tôi, một biến cố cuộc đời đã đến với cả gia đình tôi khi năm tôi lên lớp 8, vào một ngày gió mưa nước lớn, thân xác ba tôi được người ta phát hiện nằm bên ven sông, ông được cho là đã chết đuối sau khi bị rơi xuống một vùng nước xoáy trong lúc đang chèo ghe trên sông. Thời điểm đó, mẹ tôi đã khóc rất nhiều, ba chị em tôi cũng vậy, gia cảnh nhà tôi rơi vào cùng cực, nhiều lúc tôi chỉ muốn uống thuốc sâu cho chết quách đi cho rồi nhưng vì mẹ và các em nên tôi không làm được. Đối với nhiều người, 13 tuổi chắc có lẽ là còn quá nhỏ để suy nghĩ chín chắn như người lớn, nhưng với tôi thì lại khác, tôi tuy nhỏ nhưng có lẽ biết quá nhiều thứ mà các cậu ấm, cô chiều ở thành thị không bao giờ biết được. Điều này là do suốt một thời gian dài, tôi phải chịu đựng nhiều nỗi đau về tinh thần và phải ra đời sớm hơn họ. Tôi biết được, mẹ Sáu sẽ vất vả biết đến dường nào sau khi bố Riêng mất, mẹ sẽ làm gấp đôi công việc mà trước kia mẹ đã làm để đổi lại miếng ăn, mảnh áo cho chị em chúng tôi.
Tuy nhiên, tất cả những điều trên đó, trừ việc ba tôi mất, chưa là cái thá gì so với một biến cố kinh hoàng mà tôi đã gánhnh phải năm tôi lên lớp 10, sự kiện này đã thay đổi cả cuộc đời của tôi, biến tôi từ một con bé hiền lành, thương mẹ, thương em, trở thành một nỗi tủi nhục cho cả gia đình, dòng họ…
Chap 6: Chú Hùng bộ đội.
Ở phần trước, bé Huệ, hay gọi thân mật là bé Na, đã kể cho em nghe một phần về hoàn cảnh gia đình của nàng, quả thật nghe xong em cảm thấy thật tội nghiệp cho số kiếp trắc trở của nàng. Tuy nhiên, với em, ông trời rất có công bằng các thím ạ, ổng lấy đi của ai cái gì thì ổng cho lại người ta cái khác. Câu nói này có lẽ đúng với trường hợp của bé Na. Như các thím đã biết rồi đó, Na mất cha từ khi còn nhỏ, để lại trong ẻm một vết đau về mặt tinh thần mà chắc hẳn không bao giờ phai tàn. Ấy vậy mà ông trời đã thương thay ban cho nàng một sắc đẹp tuyệt hảo, với sắc đẹp trời phú này, nàng cơ bản đã lánh xa được “cái nghèo”, nhưng đổi lại đó là những chuỗi ngày tối tăm không tương lai ngày mai.
Trở lại với bàn cafe, nơi em và Huệ đang tâm sự với nhau. Lúc này, đồng hồ điểm 10h, tức là còn 2 tiếng nữa là chúng em phải tạm biệt nhau. Nhìn xung quanh thấy từng cặp đôi tay trong tay bước vào quán mà em cảm thấy chạnh lòng. Nhớ năm ngoái có con nhỏ bạn (nhỏ em yêu thầm) chịu bỏ thời gian ra đi chơi với em vào ngày 8/3 như thế này, tự nhiên trái tim em bỗng thổn thức lạ thường, mặc cho bên cạnh em bây giờ đang là một em hot girl xinh xắn, đáng yêu không kém. Đang suy nghĩ bâng quơ thì chợt nhìn mặt bé Huệ, em thấy nàng có vẻ rất mệt mỏi, mới liền hỏi:
“Em mệt hả Huệ”
“Dạ không có chi đâu anh”
“Em ăn gì chưa, quán này có bán đồ ăn, để anh ra mua rồi anh với em ăn”
“Dạ, ở đây có bán phở không anh, tự nhiên em cảm thấy thèm phở quá”
“Chắc có đó, để anh ra hỏi thử, em đợi chút nha” (Em tính chở nàng ra ngoài tiệm phở ăn nhưng thôi, ngồi trong đây nghe nàng kể truyện thích hơn)
…(Đang kêu phở)
…(Đang kêu phở)
“Rồi, anh gọi 2 tô phở rồi, em đợi xíu nó mang vô” (Quán cafe ko có bán phở, em phải qua bên đường đối diện mua, lol)
“Dạ, vất vả cho anh quá hihi”
“À mà anh hỏi thật nè, em thích ăn phở lắm hay sao”
“Dạ, em thích lắm cơ, hồi nhỏ có một lần mẹ nấu cho 3 chị em em ăn. Hồi ấy nhà em nghèo lắm, thịt thà đâu có mà ăn, phở mẹ em nấu rất đặc biệt anh à, chỉ có nước, ít giá và chút hành lá thôi, mà em không biết đó có phải là phở không nữa hihi. Em nhớ lắm cái cảnh 3 chị em em ăn xong, húp đáo húp để cái nước phở mà vẫn còn thòm thèm. Giờ em nhớ mẹ và các em lắm”.
“Thế từ hồi lên saigon đến giờ, em có về thăm gia đình lần nào chưa”
“Đã gần 2 năm rồi em chưa về, em sợ mọi người điều ra tiếng vào, rồi khiến mẹ em buồn nữa. Em dự định khi nào có cơ hội, em đưa mẹ và các em lên saigon chơi vài bữa”.
“Ùa, thôi phở tới rồi, em với anh ăn đi cho nóng. Nhìn em có vẻ sắp bệnh đó, ráng ăn nhiều vào”
“Dạ, cám ơn anh, em mời anh ăn ạ”
Tít tắt tít tắt, đồng hồ trôi qua một cách chậm rãi, nhìn nàng ăn bánh phở, húp những giọt nước súp mà dễ thương vô cùng, nom có vẻ như đã lâu lắm rồi nàng mới được ăn một bữa ngon như thế này. Em đang tính hỏi nàng ăn thêm nữa không thì nàng lại có điện thoại. Vẫn là cái mặt buồn và lời từ chối người gọi điện, em nghi là cái thằng bỏ mẹ hồi nãy gọi cho nàng. Chợt em thầm nghĩ, “hay là thằng ấy là người yêu của nàng chứ không phải khách làng chơi”.
Sau cuộc gọi, nàng vẫn vui vẻ nói chuyện với em, nhưng em tin chắc rằng, ẩn sau nụ cười ấy là một nỗi buồn xa xăm.
Quay về với quá khứ, năm bé Na 15 tuổi, vừa lên lớp 10. (Em xin phép được “biến hình” thành bé Na lần nữa)
Năm ấy, tôi chập chững những ngày đầu bước vào ngôi trường cấp 3. Nhờ có chút nhan sắc trời cho, tôi nhanh chóng thu hút được sự chú ý từ nhiều trai làng và các bạn khác giới trong lớp, mặc dù bề ngoài tôi trông rất “rách rưới” do gia cảnh nghèo khó hơn chúng bạn. Ở lứa tuổi của tôi, nhiều bạn bè đã bắt đầu cặp kê gà ngỗng, ấy thế mà tôi chẳng mảy may quan tâm đến bất cứ chuyện yêu đương, trai gái nhăng nhít. Trong thâm tâm tôi lúc ấy chỉ mong muốn học cho giỏi để sau này kiếm được một công việc tốt phụng dưỡng mẹ già và các em. Mọi người biết đấy, con người mà, ai lại không có một ước mơ cho riêng mình, tôi cũng vậy. Này nhé, tôi muốn sau này được học trong trường hàng không, và được trở thành nữ tiếp viên hàng không để đi đây đi đó khắp thế gian. Tôi yêu nghề này lắm, yêu không phải vì được ăn ngon mặc đẹp, được tiền tài của cải, mà tôi yêu nó là vì để thay ba hoàn thành giấc mơ thuở xưa của ông. Có lần, ba nói với tôi rằng, “Con biết ước mơ của ba là gì không, ước mơ của ba là được trông thấy các con khôn lớn, trông thấy mẹ các con khoẻ mạnh và được một lần ngồi trên máy bay”. Thật, tôi không biết ông nói đùa hay nói thật, nhưng tôi cũng hi vọng chính mình sẽ hoàn thành ước mơ của ông.
Thời gian êm ả trôi qua, mái tóc mẹ tôi đã xuất hiện thêm vài sợi bạc, các em thì ăn uống thiếu thốn nên thân thể còm nhom, thân là chị cả tôi cảm thấy mình như có lỗi phần nào đó. Giữa năm tôi học lớp 10, thằng em kế của tôi bất ngờ đổ bệnh nặng (bệnh gì tôi xin phép không nói ra), gia đình tôi đã nghèo nay lại rơi tiếp vào cảnh tù túng. Nhà có mỗi con trâu để kéo cày kiếm sống, nay mẹ quyết định bán nó để lấy tiền chữa bệnh cho em tôi.
Nhìn mái nhà xơ xác, chiếc giường mục nát nơi 3 chị em tôi ngủ chung mà đau lòng. Rơi vào cảnh tuyệt vọng, một lần nọ, tôi lang thang qua một con sông sau giờ...