* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Sài Gòn Sau Ngày Mưa Full Chap

Truyện: Sài Gòn. Sau Ngày Mưa!
Tác giả: SuBIn
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: GameHub.Pro
**********************

Chương 1: Nắng ấm Sài Gòn.
Sài Gòn vào những buổi sáng ban mai luôn rộn rã và nhộn nhịp. Tiếng xe chạy qua lại dưới ánh nắng sớm, tiếng kèn xe “bim bim” vang lên cùng tiếng cười nói rôm rả ngoài kia làm cho khu xóm trọ yên tĩnh phải giật mình mà hòa nhập.
Sài Gòn luôn chào nó bằng những buổi sáng như vậy, lúc nào cũng ồn ào nhưng có thể nếu một ngày nào đó mà nó không được nghe những âm thanh có phần thân thuộc đối với cuộc sống của nó có khi bản thân nó sẽ thấy thiếu thốn lạ thường.
Đã ba mùa xuân trôi qua trên mảnh đất Sài Gòn này, dường như nó cảm thấy quen thuộc với cuộc sống ở nơi đây mặc dù trong tim vẫn nhớ nơi tận cùng của Tổ Quốc, nơi nó cất tiếng khóc “oe oe” chào đời. Nó bật dậy sau khi đấu tranh tư tưởng cùng sự níu kéo tha thiết của chiếc giường yêu dấu hằng đêm, nó thích cảm giác một mình trong đêm vắng, ngắm nhìn Sài Gòn từ trên cao với những ánh đèn điện lấp lánh muôn màu. Đó là những sở thích của nó khi về đêm nhưng khi ban sáng nhiệm vụ của nó là phải đến trường cái đã.
Khoác chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần jean bạc màu, vội phóng lên chiếc xe đạp “cà tàng” lâu năm mà co chân lên bê- đan mà đạp lấy đạp để cho nhanh. Là một sinh viên năm cuối của trường Đại Học Xã Hội và Nhân Văn, nó có một dòng máu thơ văn ngấm sâu vào tận xương tủy của mình, và nó luôn yêu môn Văn và ngược lại nó cực kì ghét Triết Học.
Uể oải ngồi vào lớp nó ngáp ngắn ngáp dài, cuộc sống sinh viên luôn thiếu những giấc ngủ thật ngon và những bữa ăn no đến nứt bụng. Nhìn giảng đường đang rôm rả trò chuyện một cách hăng say thì nó lựa một góc ở trên góc và gần cửa sổ cho thoáng và tiện thể ngắm cảnh, ngủ và nghe nhạc, đây luôn là chỗ của một thằng con trai có cái tính thích một mình và lạnh lùng như nó.
Vừa thấy nó thì thằng Tuân – cu cậu bạn thân của nó từng những năm cấp 3 – bay tới kè cùi trỏ kẹp cổ nó:
- Ê Kha, mày làm gì mà ngồi thơ thẩn vậy, hôm nào café không?
Thấy thằng bạn thân có phần “nán khộn” bữa nay nhiệt tình mới nó một chầu café thì đúng là chuyện lạ, mọi khi café toàn là nó trả tiền, vậy là nó quay sang gỡ tay thằng Tuân rồi bảo:
- Bữa nay mày uống nhầm thuốc à?
- Có đâu, lâu lâu mời thằng bạn chầu café cũng khó vậy sao?
Nghe như vậy nó liền đồng ý cái rụp, cái gì nó cũng có thể ngán nhưng café thì cho nó uống mỗi ngày thì nó càng khoái:
- Mày có lòng thì tao có dạ.
- Ok, vậy mai tao qua đón mày.
- Ok.
Đúng tám giờ sáng ngày hôm sau, tức là ngày chủ nhật thì thằng Tuân đã đứng trước căn nhà trọ của nó mà chu mỏ réo in ỏi:
- Lẹ mày, con trai gì lề mề nhưng đàn bà con gái vậy, mày đừng nói với tao là mày trang điểm đi uống café đấy.
Nó vừa chạy vừa đưa cái nấm đấm lên dọa thằng bạn:
- Mày muốn mồm với răng mày không cánh mà bay không?
- Không không, anh Kha, em đùa mà anh cứ nóng coi chừng anh đo đất đấy.
Nó leo lên xe thì thằng Tuân cũng lên ga mà chạy giữa lòng đường thành phố chẳng mấy chốc đã đến một quán café ven đường đối diện công viên Tao Đàn, gọi hai li café ra, thằng Tuân thì café đen đường còn nó chỉ thích café đen không đường, vị thơm của café luôn quyến rũ nó sau mỗi lần nhấp môi thưởng thức.
Đang ngồi ngắm những dòng xe qua lại thì thằng Tuân vội đập vai nó bảo:
- Ê ê, nhỏ kia xinh quá mày ơi, chu choa, chân dài eo thon ngon quá má ơi!
Vội nhìn theo tay thằng bạn nó ngước nhìn, dù gì cũng độc thân hết ba năm sinh viên sau khi chia tay mối tình học trò cấp 3 thơ mộng cùng cô bạn cùng lớp, nó vội hùa theo:
- Ờ, nhìn ngoài sau thì được đấy, không biết cái mặt thì sao?
- Mày ngu, người tướng đẹp vậy thì chắc cũng hot girl.
- Để rồi mày coi, ở ngoài sau thì là Tây Thi chứ ngoài trước là Thị Nỡ vợ Chí Phèo đó con trai.
- Tao cóc tin, để tao qua làm quen xin số điện thoại coi.
Ai cứ nói đến gái gú là thằng Tuân lanh lẹ đến lạ thường, chưa gì nó đã tót qua bên phía công viên mà bắt chuyện làm quen với cô gái ấy. Thằng Tuân là dân đất Sài Thành, nhà mặt phố, bố làm to đi xe con bốn bánh, có cái nhà cao năm tầng, có hồ bơi rộng sáu mét có khoảng sân dài 7 thước, nói chung là nhà thằng Tuân giàu và thế giới sống mà tiền không phải lo như thế giới của nó thì đúng là mâu thuẫn một trời một vực. Tuy giàu nhưng thằng Tuân không phân biệt cái ranh giới giữa giàu và nghèo, nó hòa đồng, luôn giúp đỡ mọi người trong lớp lẫn ngoài xã hội. Có một ngày nó cùng thằng Tuân đi dạo quanh Quận 7 thì thấy một cụ già ăn xin đang ngồi co ro bên cơn rét lạnh, nó vội cởi nhanh cái áo khoác để choàng lên cho bà cụ đỡ lạnh thì trong khi đó thằng Tuân bảo đợi nó một chút rồi chạy đi đâu đó, lúc quay lại thì trên tay nó là một cái áo len dày và một tô hủ tiếu Nam Vang, đón nhận tình cảm của nó và thằng Tuân thì bà cụ cũng mỉm cười phúc hậu rồi cảm ơn nó cùng thằng Tuân, trước khi đi thằng Tuân còn bỏ vào chiếc nón lá đã 200 nghìn đồng. Nó cũng muốn bỏ một ít tiền cho bà cụ nhưng chỉ tiếc rằng một thằng sinh viên nghèo như nó thì có tiền bạc trong túi thì cũng đã rất khổ rồi.
Quay trở lại với công cuộc xin số điện thoại của cô nàng đang uốn éo ngoài công viên kia thì sau một hồi nói chuyện thì thằng Tuân cũng lết cái thân tàn cùng cái mặt chảy dài như trái dưa leo hiện lên hai chữ “thất bại” kia về ngồi phịch xuống chiếc ghế mủ mà than ngắn thở dài với nó:
- Đúng như mày nói, con này ngoài sau Tây Thi ngoài trước Thị Nở, tao nhìn cái mặt xong cũng muốn đột quỵ tại chỗ rồi.
Nghe vậy nó phá lên cười:
- Tao nói đâu có sai, haha, anh mày mà phán thì đến con gián cũng phải quỳ mà thán phục.
- Thôi mày xuống giùm tao, kho bom quân khu 7 mất vài trái bom rồi kìa mày.
- Đù, cứ thích móc họng tao thế thằng kia.
- Haha.
Buổi sáng bình yên của ngày chủ nhật luôn là vậy, những tia nắng nhảy linh tinh trên mái đầu các cô bạn gái ngoài công viên, tiếng nhạc tập dưỡng sinh của các ông bà cụ, tiếng rao bán hàng, tiếng xe chạy vụt qua lại ngay trước mắt nó, bên cạnh là ly café đen và ngồi ngắm nhìn thành phố với một góc nhìn dân dã, bên cạnh thằng bạn thân cứ luôn miệng thao thao bất diệt những câu chuyện đời từ Sài Gòn ra tới Hà Nội rồi tới sông Hàn ở Đà Nẵng, kinh đô Huế rồi lái qua cả tận tượng Nữ Thần Tự Do ở nước Mỹ xa xôi. Đã bao năm trên nơi đất khách này nhưng những cảm giác này luôn lạ lẫm với nó, nó luôn có cảm giác đây là lần đầu tiên bước chân lên Sài Gòn vào những buổi chủ nhật như thế này. Ôi sao thật bình yên!
Chương 2: Những ngày đầu của Sài Gòn.
Nó uể oải thức dậy khi nghe tiếng thằng Tuân réo như nhà nó sắp cháy đến nơi vậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì nó lật đật quơ cái balo nhỏ để đồ bơi rồi chạy ù xuống nơi thằng Tuân đang cất tiếng la thất thanh như cái còi hú báo cháy.
Vừa nhìn thấy nó chạy xuống cầu thang thì thằng Tuân lại la làng lên:
- Mày làm cái gì mà như con rùa vậy?
- Có cái đi bơi, mà mày làm như đi chạy giặc.
- Cái này còn hơn chạy giặc đó mày, trời hè như thế này mà được ngâm mình trong nước và ngắm mấy em xinh tươi thì còn gì bằng.
Nó lắc đầu ngao ngán, phe phẩy tay ra vẻ chịu thua thằng bạn thân:
- Tao cũng lạy mày, cái tật gái gú cứ không bỏ.
- Thân trai sống trên cõi đời này không vì chữ “gái” thì biết sống làm sao.
- Ờ, vậy chữ “hiếu” mày bỏ đâu?
Thấy nó hỏi vậy thằng Tuân ấp úng
- Chữ “hiếu” thì luôn trong tim tao.
- Vậy chữ “gái” mày cho nó ở đâu?
- Trong đầu, hehe. – Nói xong thằng Tuân nhe răng cười.
- Tao bó tay với mày luôn, thôi đi lẹ giùm tao.
- Ok. Lên xe đi mày, SH mới mua đừng có làm trầy nha ba.
Thằng Tuân vừa nói xong thì nó nhăn mặt, rồi chỉ vào chiếc xe đạp huyền thoại đang dựng ở trong cái kho của nhà trọ:
- Mày tin cái xe mày như chiếc cào cào huyền thoại của tao không?
- Thôi thôi anh Kha, cho em xin, anh leo lên cẩn thận chiếc SH của em, nó cao coi chừng anh té rớt răng.
- Giờ mày đi hay đứng đây nhặt răng.
- Ấy ấy thì đi.
Con SH màu ngọc bích lao nhanh trên con phố Sài Gòn, mới đây mà đã trôi qua thêm một tuần nữa, lại một ngày chủ nhật đi chơi thả ga trước khi bắt đầu vào một tuần học thực tập làm nhà báo ở các tòa soạn. Hàng cây phượng đỏ thấp thoáng ở ngôi trường cấp 3 vừa mới ngang qua, nó chợt nhớ về những năm tháng học trò của mình, cùng tụi bạn quậy phá một khoảng trời mênh mông, hay những giây phút bình yên bên người yêu của nó, đơn giản cùng không khí miền quê thơm mùi của lúa chính.
Mãi suy nghĩ vẫn vơ và hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp thì nó cũng quên mất rằng tại mảnh đất này nó lại có thể tìm thêm được những mảnh ghép tuyệt vời cho cuộc sống muôn màu của một cuộc đời người, điển hình là thằng bạn thân của nó đây. Những ngày đầu tiên bước chân lên Sài Gòn, nó lóng ngóng không biết đi đâu, tìm phòng trọ như thế nào. Trong khi những lời mời mọc của các cánh xe ôm cứ liên tục lôi kéo nó mà hỏi đi đâu về đâu.
- Cháu tìm nhà trọ đúng không? Cháu học trường nào nói chú, chú chỉ nhà trọ rẻ và gần trường cho. – Một người xe ôm vội đứng trước mặt nó và nói đúng ngay cái suy nghĩ đang tìm nhà trọ của nó.
Thấy vẻ nhiệt tình của người xe ôm đó nó cũng có chút cảm động, không giống như những người dưới quê của nó nói, dân Sài Gòn chủ yếu là chỉ biết sống cho chính họ, còn cuộc sống của người khác thì họ không dính tới chút nào thì hay chút đó, họ cứ vô tâm, rồi lướt qua những khốn khó của người khác. Nó vội đáp:
- Từ đây lên Đại Học Xã Hội và Nhân Văn thì nhiêu vậy chú?
- Chỉ 50 nghìn thôi, không mắc đâu, có gì chú tư vấn luôn cho nhà trọ, sinh viên lên thành phố thường thì rất khó tìm nhà trọ gần trường có khi còn bị nhiều cánh xe ôm khác cứ lừa cho chạy cả một vòng Sài Gòn rồi chém giá trên trời lắm cháu.
Thấy chú xe ôm này tốt bụng nên nó cũng khá là tin tưởng nên leo lên xe rồi nhờ:
- Chú chở con lên khu gần trường rồi có gì chú tư vấn cho cháu một nhà trọ ạ.
- Yên tâm, chú giúp mà, lúc sáng chú cũng giúp một sinh viên như cháu vậy.
- Vâng.
Người xe ôm nổ máy rồi đèo nó dọc theo những con đường vừa mới, vừa lạ trong mắt một thằng sinh viên mang chất máu miền Tây sông nước như nó. Những tòa nhà cao chọc trời, những con đường nhựa rộng thênh thang láng mịn chứ không sần sùi đầy ổ gà, ổ voi như những con đường đất đỏ quê nó, mỗi lần phi chiếc xe đạp thì cứ có cảm giác như đang phi ngựa vậy.
Chú xe ôm giúp nó thuê một phòng trọ rẻ, vừa thoáng mát tiện nghi, cũng gần với trường của nó, chỉ có điều là khá là sâu vào trong hẻm nhưng không sao, khi nhìn phòng là nó đã thấy thích thú rồi. Khu nhà trọ của nó có bốn lầu, mỗi lầu là hai phòng, nó được ở lầu cao nhất, tại đây nó có thể quan sát Sài Gòn về đêm dưới một cái nhìn đẹp và mới mẻ.
Trở lại với thực tại, thì thằng Tuân thắng xe gấp lại mà miệng chửi đổng:
- Mày để hai con mắt của mày khi ra đường hả thằng kia.
Thấy thằng bạn nóng thì nó bảo:
- Thôi đi đi, mấy thằng đó muốn đầu thai sớm thì mày chấp làm gì.
- Ừa, bực mình.
Chạy khoảng một lúc nữa thì cũng đến hồ bơi, nó cùng thằng Tuân vào phòng thay đồ rồi bước ra. Nhìn dòng nước xanh mát cùng với những tiếng cười nói, hay tiếng “ùm” của những người nhảy từ trên cầu xuống mặt nước. Quá phấn khích, thằng Tuân lấy đà rồi bay thẳng xuống hồ bơi mà không ngó trước nhìn sau gì hết, kế bên phần vị trí được nó nhận định là nơi hạ cánh của thằng Tuân có một cô bé khá là xinh đang nhắm mắt thả mình thư giãn trong dòng nước, nó chưa kịp nói lời nào thì thằng quỷ kia đã làm như lâu năm nó chưa được tắm vậy.
- Ùm. – Cú hạ cánh an toàn trên mặt nước của thằng Tuân không làm tổn hại gì đến thân thể ngọc ngà gì thằng quỷ đó, nhưng cái điều mà nó dự trước cũng đã xảy ra.
Cô bé xinh xinh ấy sau khi giật mình với cái pha tưởng trời sập và sóng thần dâng trào, thì vội vuốt mặt rồi hét thẳng tai thằng Tuân:
- Ông bị điên hay sao vậy hả. Bị đui à.
Vẻ mặt thằng Tuân ngơ ngơ ngáo ngáo không biết chuyện gì xảy ra, và không hiểu tại sao nó bị ăn mắng thì cô bé đó tiếp lời:
- Mắt của ông có bị cái gì không mà không thấy tôi vậy hả, nếu cái thân của ông mà đè lên người tôi thì sao hả?
Thằng Tuân sao khi ngơ ngác cũng hỏi:
- Ủa, tui làm gì cô?
- Mày nhảy xuống mà không nhìn xém suýt nữa đè con nhỏ này đấy. – Nó vội thì thầm bên tai thằng bạn nhắc nhở.
Như hiểu ra vấn đề thằng Tuân quay qua xin lỗi rối rít:
- Xin lỗi bạn, mình sơ ý quá không chịu nhìn trước ngó sau, bỏ qua cho mình nhé.
Trái lại với sự xin lỗi của thằng Tuân thì con nhỏ này ném cho nó một cái nhìn hình viên đạn:
- Mấy người thấy tui xinh rồi bày đặt làm quen à, không có dễ đâu nhé.
Nói như vậy xong thì cô nàng co mông mà quay đi 180 độ làm thằng Tuân cái mặt nó chảy dài như trái dưa leo. Nó quay qua tôi thở dài ngao ngán:
- Nhỏ xinh mà dữ quá mày ơi!
- Đừng nói mày để ý nhỏ đó rồi nha. – Nó chưng hửng, mỗi lần thằng quỷ này mà như vậy thì chắc chắn rằng thằng bạn của nó đã trúng tiếng sét ái tình.
- Người vậy tao không yêu thì không lẽ mày yêu.
- Thôi nhường mày, tao không cần.
Nghe nó nói vậy thằng Tuân biểu môi:
- Ế nhăn răng mà bầy đặc làm giá à, thôi tao đi “cưa” ẻm đây, chờ tao chút.
Thằng Tuân vội vã lên bờ để tìm con nhỏ lúc nãy bỏ mình nó bơ vơ giữa cái hồ nước rộng lớn. Nó dựa vào thành hồ, thả người thư giãn trong dòng nước mát, dòng nước xua tan đi những cảm giác oi bức trong nó từ nãy đến giờ ở ngoài kia, mùa hè được đi bơi thì còn gì bằng.
Trong khi nó đang mãi mê ngâm mình và thả hồn bay trong dòng nước thì thằng bạn của nó đang phải căng hết số dây thần kinh của mình để đối đáp với người đẹp chỉ mong được làm quen rồi xin số điện thoại. Haizz! Thiệt là tội nghiệp thằng bạn thân quá đi mà!
Ngồi sau xe thằng Tuân mà tim nó muốn rớt ra ngoài, thằng Tuân vui quá nên đâm ra hóa đùa, sau hơn một hồi kì kèo làm quen tán dóc hết gần như nửa ngày trời trong vòng một tiếng đồng hồ thì cũng có kết quả. Một kết quả tốt đẹp cho thằng bạn chỉ có thể biết tên và số điện thoại của nàng, và giờ thằng bạn của nó phải đau đầu để mời được nàng đi chơi. Còn đối với nó, chắc là chung tình với kiếp cô đơn. Forever Alone!
Sài Gòn về đêm, khi những ánh đèn điện thắp sáng lên một màu mới của phố phường, những ánh đèn sáng rực trong đêm tối, nó tựa lưng vào lang cang cảm nhận cái không khí có phần mát mẻ của những buổi đêm hè sau những buổi ban ngày nóng bức. Ly café đá đã vơi đi phần nửa trên tay. Nó thở dài, nhìn những ánh đèn trên các tòa nhà cao chọc trời của Quận 1, nó cảm thấy khu nhà trọ yên bình của nó không khác nào một miền quê đang nằm nheo nhóc giữa lòng một đô thị phồn hoa. Những tòa nhà ấy rực rỡ, lung linh trong ánh đèn bấy nhiêu, thì khu nhà trọ của nó chìm lỉm, yên lặng cam chịu trong bóng tối bấy nhiêu. Cuộc sống của người Sài Gòn luôn phân biệt thành hai loại: giàu và nghèo. Cũng giống như chính bản thân của mỗi người luôn có một mặt xấu và một mặt tốt. Nó biết những người giàu ở nơi đây luôn khinh biệt, hắt hủi những người có hoàn cảnh khó khăn, và chỉ tồn tại một số ít những người giàu nghĩa tình. Sài Gòn rực rỡ, nhưng vẫn còn đó. Những góc tối.
Chương 3: Sài Gòn. Cần lắm những cơn mưa.
Sài Gòn vào những ngày đầu hè, cái nóng hừng hực luôn là một động cơ có thể gây mất đoàn kết nội bộ, chỉ cần một vấn đề nhỏ nhoi được tranh cãi ở ngoài cái nắng gay gắt này cũng đủ làm một cuộc tranh cãi chuyển sang thành một cuộc thảm xác với những tuyệt thế võ chợ.
Trên mái đầu là những tia nắng muốn cháy da, khét đầu còn ở dưới đất và trước mặt là nạn kẹt xe. Sài Gòn vào những giờ cao điểm luôn thế, luôn vang lên những tiếng còi xe “bim bim” vang rộn và tiếng chửi rủa vì nắng nóng. Những lúc thế này nơi nào có máy lạnh là nơi đó như một thiên đường thật sự, cảm giác được xua tan cái không khí nóng và đón nhận cái không khí mát tuyệt vời thì còn gì bằng. Ôi! Sài Gòn nóng quá đi.
Nó đạp xe dưới cái nắng nóng để xin việc làm, mồ hôi nhễu nhãi tuôn xuống từ trên đầu như tắm, trời nắng nóng mà nó cứ đạp xe hì hục qua từng con phố, từng huyện, từng quận để kiếm một biển báo tuyển nhân viên được dán trên cửa tiệm, nhưng đến nổi hai cái cây que tăm của nó nhấc lên pê- đan đã không còn sức chứ nói chi mà chạy tiếp. Nó đứng nghỉ mệt dưới một bóng cây rồi nhẩm tính lại những con đường mà nó đã chạy qua, rồi lại thở dài rồi co hai cây que tăm lên mà đạp.
Vòng quay bánh xe cứ đều đặn lăn trên con đường, những bóng cây thưa thớt trên những hè phố phồn hoa. Nó dừng chân lại ở một quán nước nhỏ, nhìn những dòng xe chạy qua chạy lại rồi thở dài, tự hỏi không biết bây giờ đi nơi đâu để tìm việc. Bưng ly café nhấp một ngụm thì chợt có tiếng xôn xao gì đó ở quán café lớn đối diện nơi nó ngồi, trước mắt nó một cậu bé với thân hình nhỏ nhắn, chân tay lấm lem, tay cầm một chiếc đồ đựng dụng cụ đánh giày, cậu bé yếu ớt đang đứng nói gì đó với một ông thanh niên lớn tuổi và một cậu công tử, theo cái nhìn của nó là vậy. Chưa kịp nháy mắt để nhìn tiếp thì thằng được nó coi là “công tử” vung chân đá cậu bé đánh giày kia.
Thấy cảnh như vậy bà bán nước thốt lên:
- Quân gì đâu ác nhơn ác đức vậy không biết?
Nó không nói gì, vội để tiền xuống bàn rồi bước vội qua phía bên kia đường, tính nó rất ghét phải chứng kiến những vụ việc bất bình như thế, tại Sài Gòn những việc như vậy xảy ra như cơm bữa không có gì là lạ cả, nhưng đối với nó thì đây là một việc nó cực kì ghét.
- Này, anh làm gì đấy? Có gì từ từ nói. – Nó chụp tay thằng “công tử” khi nó định đánh cậu bé, rồi hỏi.
Thằng “công tử” vung tay hất tay nó ra, chỉ thằng mặt cậu bé, nói giọng bố đời:
- Thằng đánh giày này, tao thấy tội nên cho đánh giày, xong tao hỏi nó bao nhiêu rồi móc tờ 100k (100 nghìn) ra đưa nó, nó kêu nó không có tiền thối rồi bảo tao chờ để đi đổi tiền, đi một hồi nó ra rồi nói tiền bị cướp. Cái bọn này không thể tin được, mày không trả tiền tao đập cho mày như xương.
Cậu bé run sợ nép vào sau nó, quay sang cậu bé nó hỏi:
- Em, có đúng...

1 2 3 ... 12 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status