Đó là một kế hoạch độc ác!
Tay triệu phú Basil Protor nghe tin về một kho báu ma quỷ. Lời lể về sự giàu có vô biên nằm dưới mặt đất khiến hắn mất ăn mất ngủ. Hắn muốn có kho báu đó. Hắn phải có kho báu bằng mọi giá.
Basil Protor mua toàn bộ hòn đảo nằm giữa biển Đại tây Dương và thiết lập mối quan hệ với những quyền lực của bóng đêm. Phía bên quyền lực ấy không để tên triệu phú dễ dàng chạm tay đến kho báu nọ. Chúng đặt ra những điều kiện riêng khắc nghiệt.
Basil Protor phải thực hiện một số nhiệm vụ.
Bọn quỷ muốn mạng người!
Triệu phú Basil Protor phải chấp nhận bước vào cuộc thương thuyết tàn khốc. Gã bày cách lừa người lên hòn đảo có chiếc đầu lâu khổng lồ…
Một đêm tháng 7 tối trời. Những đám mây dày nặng và đen kịt đang kéo từ vịnh về. Chúng trôi lừ lừ như những con quái vật trên bầu trời, ngang nhiên che khuất mặt trăng khuyết anh ánh màu bạc mỏng, rồi lại lừ lừ trôi tiếp, thẳng hướng đất liền.
Adam Preston thấy lạnh.
Gió thổi tung vạt áo bành tô khiến cho vải kêu sột soạt. Adam Preston bẻ cổ áo lên cao, vậy mà mái tóc vàng sậm của anh vẫn bị gió vò rối tơi bời.
Điên khùng thật, anh thầm nghĩ. Ta đang làm một chuyện điên khùng. Ta đã nghe người ta rủ rê đến cao nguyên hoang vắng này vào lúc nửa đêm, và thậm chí còn tuân theo lời mời đó. Nhưng ở phía trước là năm trăm bảng Anh đang vẫy gọi. Mà Adam Preston đã từng làm không ít chuyện vì tiền. Thậm chí cho cả những khoản thù lao nhỏ nhoi hơn. Một trăm bảng trả trước như động đậy trong túi áo bành tô. Để có món tiền này, một người đàn bà già nua phải đan len không biết bao nhiêu đêm dài.
Adam Preston không cô độc. Bởi vì còn có bốn con người khác cũng đang có mặt trên cao nguyên. Hai cặp vợ chồng ở tuổi trung niên. Một người đàn bà bám chặt vào chồng mình. Người kia hút thuốc lá. Cô ta khum bàn tay che gió, thỉnh thoảng đầu thuốc lại lập lòe đỏ hồng trong bóng tối.
Adam Preston là người London. Anh đã đọc đoạn quảng cáo đó trong một tờ nhật báo. Anh vẫn nhớ rõ từng câu.
“Tìm những con người độc lập, có đủ lòng dững cảm để bước vào nguy hiểm và đam mê những cuộc phiêu lưu! Lương trả đặc biệt cao! Xem thông tin chi tiết ở hộp thư 555!” Adam Preston viết thư tới. Anh thất nghiệp từ nửa năm nay. Trong cảnh đó, người ta dễ dàng bám vào mọi cơ hội đưa đến như một người chết đuối vớ phải bất kỳ vật gì trôi để bám víu.
Anh cũng đã nhận được thư trả lời. Một ông Basil Protor nào đó muốn gặp anh. Adam Preston được lênh chờ đến khi phía bên kia gọi lại.
Vậy là anh chờ. Hai ngày liền. Thế rồi họ gọi lại thật.
Adam Preston vẫn còn nhớ rõ từng lời.
“Anh hãy đi về Cornwall. Địa điểm nằm tại phía nam thị trấn Devontown, cách thị trấn này hai dặm và ở trên một cao nguyên. Anh hãy đến đó vào lúc nửa đêm. Mọi cuyện khác, tới nơi anh sẽ biết”.
Adam Preston lên đường. Và giờ thì anh thấy mình không phải là người duy nhất quan tâm đến lời rao nọ.
Bao thuốc lá đang nằm trong túi bành tô. Bật lửa cũng vậy. Adam Preston rút một điếu, bật lửa lên và ghé sát lưỡi lửa xuống dưới đầu điếu thuốc. Trong vài giấy đồng hồ, một vệt sáng chập chờn hắt lên mặt người đàn ông. Soi rõ một làn da sần sùi, hai vành môi mỏng và một cái cằm vuông. Vầng trán ông ta rất rộng, gió đang đẩy những mớ tóc vàng rũ xuống lông mày.
Adam Preston đút bật lửa vào túi. Thèm thuồng, anh rít một hơi thuốc không đầu lọc vào phổi. Khốn kiếp, rõ ràng anh đang nôn nao đến mất bình tĩnh. Nhưng ai ở vị trí anh bây giờ mà bình tĩnh nổi? Tại sao người ta lại ra lệnh cho anh về Cornwall? Một nơi khỉ ho cò gáy tận cùng thế giới.
Có lẽ những người kia biết nhiều hơn!
Adam Preston từ từ hướng về phía cặp vợ chồng đang đứng gần anh nhất.
- Xin ông thứ lỗi. – Anh nói. – Ông có biết trò đang diễn ra ở đây có nghĩa là gì không?
Hai người nhìn anh. Người đàn bà hình như có vẻ xinh đẹp. Một chiếc khăn buộc đầu che chắn cho mái tóc thẫm màu của cô trước làn gió dữ tợn. Người đàn ông nhún vai. Anh ta có khuôn mặt tròn trĩnh với hai chiếc má bầu.
- Tôi không biết, thưa ông. Chúng tôi chỉ đọc đoạn quảng cáo trên báo thôi.
- Vâng, tôi cũng vậy. – Adam Preston chỉ về hướng cặp vợ chồng thứ hai. – Liệu họ có biết hơn chăng?
- Không đâu. Chúng tôi đã hỏi rồi. Họ cũng hệt như chúng ta, không biết gì cả.
- Kỳ quái thật. – Adam Preston rít một hơi thật sâu. Thật ra anh đang chớm cảm. – Ông bà có nghi ngờ gì không? Chúng ta phải làm gì ở đây nhỉ?
Người đàn ông lắc đầu.
- Chắc không có chuyện trầm trọng đâu, nếu không họ chẳng gọi phụ nữ đi cùng.
Adam Preston nhăn mặt.
- Làm sao mà biết được! A tiện thể, tôi xin giới thiệu tôi là Adam Preston.
Người đàn ông gật đầu.
- Rất vui được gặp ông! Tôi là Nathan Grey. Đây là vợ tôi, Linda.
Linda Grey rụt rè mỉm cười, nhưng cô vẫn chưa nói lời nào.
- Ông biết tên của cặp vợ chồng kia không? – Adam Preston hỏi.
- Không.
- Cũng chẳng quan trọng. – Adam Preston buông rơi điếu thuốc, giẫm gót giày lên trên.
Biển cách đó không xa. Họ nghe tiếng sóng đang đập ào ào vào những vách đá ngoài khơi. Ở đây, ở góc tận cùng phía Tây Nam của miền Cornwall, cả đất liền lẫn biển đều thô kệch, hoang dã. Người dân ở vùng này là một loài người đặc biệt ít nói, kín đáo nhưng chung tủy và thành thực.
Adam Preston hắng giọng. Anh cảm thấy mình đang làm phiền đôi vợ chồng kia.
- Thôi, ta chờ xem sao. – Anh lẩm bẩm rồi quay lại chỗ đứng cũ. Khi ném một cái nhìn qua vai, anh thấy Linda đang nhìn theo mình.
Adam Preston mỉm cười với cô ta. Người đàn bà vội vã ngoảnh đầu đi.
Adam Preston giết những phút đồng hồ sau đó bằng điếu thuốc thứ hai. Người đàn ông nhớ lại những công việc đã từng làm qua. Nghề bán bảo hiểm cả một thời gian dài chỉ giúp anh tồn tại hơn là sống. Cuối cùng, để kiếm tiền, anh bắt tay vào những vụ làm ăn mờ ám. Sự việc đổ bể, chủ hãng đã đuổi Adam Preston ra đường, cũng còn may là họ chưa lôi anh ra tòa. Adam Preston tiếp tục bám vào tiền bảo hiểm thất nghiệp. Nhưng thứ tiền đó không đủ cho người ta sinh sống. Vì thế Adam Preston nhảy vào cái trò kiếm chác bằng những lời hứa hẹn hão huyền với các cô gái ế chồng. Cả vụ này cũng lộ tẩy, anh phải vứt bỏ tất cả để chạy tháo thân.
Dòng uy nghĩ của người đàn ông bị cắt ngang bởi tiếng nổ tạch tạch. Aâm thanh đó vang từ bầu trời đan kịt xuống và nhanh chóng to lên. Adam Preston nhìn lên cao. Cả bốn người còn lại cũng đưa mắt lên nhìn bầu trời đêm.
Họ nhìn thấy ánh đèn định vị lập lòe của một chiếc máy bay trực thăng.
Vậy là sự việc bắt đầu rồi, Adam Preston thầm nghĩ. Đột ngột tim anh đập nhanh lên một chút. Chiếc máy bay lượn một vòng tròn, rồi những luồng đèn pha cực mạnh phả thẳng xuống mặt đất. Chói quá, Adam Preston nhắm mắt lại.
Chiếc máy bay trực thăng bây giờ đứng trên đầu nhóm người đang chờ. Chầm chậm, nó xuống thấp, từng chút, từng chút…
Người đứng bên dưới đã cảm nhận rõ luồng gió từ cánh quạt phả tới, lá và những cành cây nho nhỏ bị bốc lên cao. Những cây lớn hơn tì oằn oại. Adam Preston có cảm giác như đang bị lôi lên khỏi mặt đất. Đôi vợ chồng nhà Grey bám chặt vào nhau.
Chiếc trực thăng hạ cánh. Đèn pha tắt đi. Hai cánh quạt vẫn còn quay. Một cánh cửa mở ra và chỉ một vài giây đồng hồ sau đó, một người đàn ông mặc bộ quần áo bằng da nâu nhảy khỏi buồng lái.
Cúi khom lưng, anh ta chạy về hướng những con người đang chờ.
Vẫy một cánh tay, anh ta ra hiệu cho họ lại gần mình. Bàn tay phải của anh ta cầm một danh sách.
Adam Preston không nhìn rõ mặt người đàn ông. Cặp kính phi công che quá nửa khuôn mặt anh ta.
- Chào các ông, các bà! – Phi công nói và đưa mắt bao quát cả nhóm người trứơc mặt. – Năm người, đúng thế. Bây giờ tôi sẽ đọc tên. Adam Preston!
- Tôi đây!
Người phi công gật đầu.
- Nathan và Linda Grey!
- Có.
Người đàn ông đánh dấu cạnh tên họ trên danh sách.
- Cliff và Marry Kelland.
- Có.
- Tuyệt lắm. – Người đàn ông đút danh sách vào túi, vẻ hài lòng. – Bây giờ mời các quý ông quý bà lên máy bay! – Anh ta nói rồi ngay lập tức quay về hướng trực thăng đậu.
- Khoan đã. – Adam Preston bước lên phía trước.
- Cái gì? – Phi công vừa hỏi vừa quay lại.
- Làm ơn cho chúng tôi biết máy bay sẽ đi về đâu? Chúng tôi rất muốn biết người ta định đưa chúng tôi đến chỗ nào. – Adam Preston nhìn quanh, chờ mong sự đồng tình và gặt hái những cái gật đầu rất rõ ràng.
Người phi công đưa tay sửa cặp kính rồi anh ta tiến tới vài bước.
- Ông đã nhận được một trăm bảng tiền trả trước chưa? – Anh ta hỏi.
Adam Preston gật đầu.
- Đó thấy chưa? Thế thì im mồm đi. Lên máy bay đã. Khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa ông sẽ được biết nhiều hơn. Còn bây giờ thì tôi không muốn ai hỏi han gì nữa hết.
Adam Preston nổi giận.
- Ông bỏ cái kiểu ăn nói đó đi!
Dáng người tên phi công căng lên hệt chiếc bánh người ta bỏ vào chảo rán. Thế rồi hắn nhún vai, lầm lũi quay trở lại máy bay. Trong bóng tối, chiếc trực thăng trông lù bí hiểm như một con quái vật thuở hồng hoang.
Năm con người chẳng còn cách nào khác là đi theo gã phi công. Adam Preston rất bực. Anh có cảm giác mình đang bị qua mặt. Cái thằng cha cầm lái khốn kiếp kia nghĩ nó là ai? Sao nó đối xử với bọn họ như người lớn cư xử với trẻ con. Trong lòng Adam Preston thật chỉ muốn quay ngược lại, bỏ về, nhưng nỗi tò mò của anh mạnh mẽ hơn. Thêm vào đó là sự thúc ép của tình cảnh túng thiếu hiện thời. Adam Preston là người cuối cùng lên máy bay.
- Nhanh lên! – Gã phi công gầm vào mặt anh.
Adam Preston không trả lời. Anh ngồi vào một trong hai chiếc ghế còn trống, thắt dây bảo hiểm.
Đôi vợ chồng nhà Grey ngồi phía bên phải anh. Linda Grey nhìn về lớp kính đằng trước mặt buồn thiu như thể cô đang trên đường đi đến đám ma của chính mình.
Tay phi công sập cửa. Gã tắt cả ngọn đèn bên trong máy bay. Những cánh quạt quay mạnh lên. Linda Grey dán sát người vào chồng mình như muốn tìm sự an toàn. Nặng nề, chiếc máy bay từ từ cất lên cao. Lần đầu tiên đi máy bay, Adam Preston đột ngột có cảm giác dạ dày thót tới tận cổ họng. Những người khác cũng không khá hơn. Mary Kelland vội đưa tay bụm miệng.
Cảm giác buồn nôn biết mất thật nhanh. Chiếc trực thăng lượn theo một vòng cung rồi bay ra hướng biển. Gió ở đây còn mạnh hơn trong cao nguyên. Thỉnh thoảng nó lại đùa nghịch với con chim sắt. Tay phi công vất vả vật lộn giữ cho máy bay bay đúng hướng. Có một lần họ rơi xuống dưới độ vài mét, Linda Grey thét lên, cả Adam Preston cũng thấy nôn nao xanh mặt.
Nhưng sau đó, chuyến bay trở nên êm ả. Tay phi công đã quen với trò chơi của thời tiết. Adam Preston nhìn qua làn kính đằng trước. Mặc dù trời tối, đôi mắt anh vẫn nhận ra một bức tranh hoang dại. Bên dưới họ là biển đang trào bọt. Người ta nhìn rõ những con sóng rất dài, rất cao. Bên trên bầu trời đêm là trùng điệp những dãy núi mây dày đặc. Trông kỳ quái như sản phẩm của một họa sĩ siêu thực.
Adam biết rằng dọc bờ biển Cornwall có rất nhiều đảo nhỏ. Thường chỉ rộng vài dặm vuông, những hòn đảo tạo thành một cái tổ khổng lồ cho những loài chim lạ. Đó là nơi cúng không bị xâm phạm, có thể thoải mái đẻ và ấp trứng. Nhưng cũng có cả hòn đảo có người ở. Có những thương gia tinh khôn đã mua chúng. Đạ đa số đó là những hòn đảo nằm ngoài ranh giới ba hải lý. Họ đã xây lên đó những lũy thành đời mới và biến chúng thành nơi ăn ở. Đa phần để trốn thuế. Sống ở đây, chẳng sở thuế nào trên thế giới có thể nắm cổ họ, lại càng không với tới túi tiền của họ được.
Những giây phút phân vân của mỗi người cứ kéo dài ra. Chiếc trực thăng bây giờ bay êm hơn. Thế rồi đột ngột, Adam Preston nhìn thấy phía Nam lóe lên một tia lửa đỏ. Anh nói cho những người ngồi bên cạnh biết, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn thấy ánh đèn kỳ lạ đó. Nó nhanh chóng lớn lên, sáng hơn.
Một cảm giác nôn nao khó hiểu dâng lên trong lòng Adam Preston. Có phải đó là một cây hải đăng? Hay là một ngọn đèn báo hiệu, hướng dẫn đường cho chiếc trực thăng? Khách đi máy bay được biết sự thật ngay sau đó. Quầng sáng lớn lên, tỏa rộng ra, trở thành một thực thể hình cầu, những đường viền hiện lên rất rõ ràng. Nó trôi bồng bềnh trước mũi máy bay, một vật thể cực lớn.
Adam Preston có cảm giác như một bàn tay vô hình đang bóp chặt tim anh. Vốn không phải là người nhút nhát, nhưng những gì anh đang nhìn thấy quả thật vượt ra ngòai sức chịu đựng của một người bình thường.
Cái vật thể hình tròn màu đỏ kia không phải một quả cầu đơn giản, mà là một cái đầu lâu khổng lồ. Hai hốc mắ to khủng khiếp và mộ cái mõm rấ t rộng đang ngoác ra. Chiếc trực thăng bay thẳng vào khoang mõm đó…
Adam Preston muốn nhảy lên, nhưng giây bảo hiểm giật anh lại. Anh nghe tiếng thét sợ hãi của những người đàn bà và tiếng cười hả hê của gã phi công.
Giờ thì cái mõm khủng khiếp kia đang ở ngay trước mặt họ.
Chiếc máy bay trực thăng bay thẳng vào trong đó.
Rồi toàn khoảng không gian bao trùm chiếc máy bay chỉ còn lại là một màu đỏ chòng chành, nhảy nhót. Những tàn lửa li ti tràn cả vào không gian bên trong máy bay. Và năm con người có cảm giác họ đang chìm vào máu.
Hai người đàn bà vẫn la hét mãi không ngơi cho đến lúc mọi việc qua đi.
Không còn ánh sáng, không còn đầu lâu, không còn gì cả.
Chiếc máy bay trực thăng hạ độ cao. Họ đang trôi lơ lửng trên một cao nguyên. Cao nguyên này cũng bằng phẳng và có hình cữ nhật. Adam Preston nhìn rất rõ khoảng đất bên dưới trong quầng đèn pha của máy bay.
Chỉ còn vài mét nữa thôi, rồi càng máy bay sẽ chạm đất. Chiếc trực thăng rơi thẳng xuống, dừng lại, chuẩn bị ha cánh. Tay phi công đưa chiếc máy bay nặng nề vào bãi đỗ phủ bê tông.
Gã tắt máy. Những chiếc cánh quạt từ từ chậm lại. Thêm một vài tiếng động nữa, thế rồi cả những âm thanh này cũng ngưng bặt.
Phi công đứng dậy, xoay về hướng đám khách đi máy bay. Một nụ cười đểu giả bao quanh khóe miệng gã.
- Xuống thôi, quý vị. Tới nơi rồi!
Gã phi công đẩy cửa ra.
- Nhanh lên! – Gã gọi. –Ông Proctor không thích chờ đâu đấy.
Đám khách bay lảo đảo rời trực thăng, Adam Preston là người cuối cùng bước xuống. Tay phi công đứng bên cạnh cửa nhăn răng ra cười nhìn anh.
Adam Preston đứng lại.
- Những gì anh đang làm ở đây thệt giống cái trò bắt cóc. – Anh nói.
Gã phi công nhún vai.
- Thế thì anh muốn gì? Anh tự nguyện đến đấy chứ. Giờ thì nhanh chân lên. Nếu không sẽ gặp phiền toái đấy!
- Phiền toái chỉ xảy ra với anh thôi.
Gã phi công cười lớn hơn khiến bốn người kia phải quay lại nhìn họ.
- Nếu ông biết chuyện gì đang xảy ra, thưa quý ngài. – Gã nói.
Adam Preston tự nhủ thầm sẽ quay trở lại hỏi chuyện gã này lần nữa.
Cái đầu lâu đã biến mất hoàn toàn. Đó chỉ là ảo ảnh, một bức tranh tưởng tượng thôi sao? Adam Preston không tin như vậy. Anh đã nhìn thấy cái đầu lâu bốc màu lửa đỏ quá rõ ràng. Anh bước nhanh lên, kéo ống tay áo Nathan Grey.
Người đàn ông miễn cưỡng quay lại.
- Gì thế?
Adam Preston đi bên cạnh anh ta.
- Ông cũng nhìn thấy cái đầu lâu đó phải không?
- Vâng.
- Thế sao? Oâng nghĩ thế nào?
- Không biết.
- Ta đi tiếp thôi. – Linda Grey nói.
- Khốn nạn! – Adam Preston gầm gừ.
Hình như anh là người duy nhất bực dọc về chuyện đó. Chẳng lẽ những người khác không có mắt trên đầu? Hay họ thấy đó là chuyện bình thường? Không thể tưởng tượng được! Suy cho cùng thì cái trò bay vào một chiếc đầu lâu khổng lồ đâu phải là chuyện hàng ngày. Tại sao một thứ như thế lại hiện ra giữa trời?
Không, câu chuyện này có cái gì đó kỳ quái, điên khùng, Adam Preston tin chắc như vậy.
Nhưng mọi vật bây giờ trông lại bình thường. Nhìn quanh, Adam Preston biết mình đang đứng trên một hòn đảo. Chính xác hơn là đang đứng trên mái bằng của một lô cốt khổng lồ xây bằng bê tông. Anh đoán chiếc lô cốt này cao chừng bảy mét. Bên dưới kia là đất đảo. Nó mấp mô, đầy đá. Cách đó một quãng hơi xa, Adam Preston nhìn thấy mặt biển đang rập rờn đập sóng vào những vách đá và sủi bọt lên.
Thì ra họ đang đứng trên một hòn đảo mà đã được ai đó mua làm của riêng. Có lẽ đây là nơi sinh sống của mộ tay triệu phú nào đó, kẻ đang cần tìm những nhân công rẻ mạt. Rất có thể. Nhưng nếu thế thì cái đầu lâu khốn kiếp kia dính dáng gì đến chuyện này?
- Đứng lại! – Tên phi công cắt ngang dòng suy nghĩ của mỗi người.
Năm người dừng bước. Gã phi công đi ngang qua đám người, lên phía trước. Gót giày đóng đinh của gã đập như trong một cuộc duyệt binh tạo âm thanh muốn ghê óc.
Khi đã cách nhóm khách khoảng chừng bốn mét, tên phi công dừng lại, cúi người xuống và mở một cái cánh cửa chìm bằng thép được xây lẫn vào mái bằng. Nó được quét màu ngụy trang khiến người lạ không ai nhận ra.
Tên phi công chỉ tay.
- Xuống! – Gã ra lệnh. – Xuống cho nhanh!
Đầu tiên, đôi vợ chồng Kelland chui xuống dưới. Rồ vợ chồng Grey bước theo.
Thêm một lần nữa, Adam Preston là người xuống cuối cùng. Gót giày của anh đạp lên những bậc thanh bằng nhôm. Anh trèo xuống một bầu không gian tối đen như quạ.
Tên phi công đứng trên mái bằng nhìn xuống dưới. Dáng người hắn bây giờ chỉ còn là một đường viền lờ mờ. Thế rồi cánh cửa đóng lại.
Một màn đêm trĩu nặng.
Giọng nói đầy hoảng hốt của Mary Kelland vang lên.
- Cliff, họ định làm gì với ta vậy?
- Anh không biết.
Adam Preston tỏ ra có đầu óc thực tế hơn, anh tìm bật lửa. Nhưng đúng lúc bàn tay anh chạm vào nó trong túi áo thì điện đột ngột cháy lên.
Hai ống đèn nêông trần trụi tỏa sáng xuống đầu họ. Cả năm người nhắm mắt lại vì chói lóa. Tiếng rù rì sau đó thu hút sự quan tâm của họ vào khoảng tường trước mặt. Có hai cánh cửa bằng thép đang được kéo sang bên.
Thế rồi Basil Protor xuất hiện.
Và cùng với gã là nỗi kinh hoàng…
Jerry Flint là một gã trai ăn chơi. Ít nhất thì những người xung quanh cũng nghĩ như vậy. Nhưng họ không hiểu đúng Flint. Con người đó ngoài mặt không hề quan tâm đến chuyện gây tiếng tốt, nhưng sự thật anh là một gã trai đàng hoàng cứng cáp.
Một tính cách không thể thiếu cho nghể nghiệp của anh.
Jerry Flint là một thám tử. Anh đang làm việc cho Dịch Vụ Bảo An, cơ quan tìn báo của chính Nữ Hoàng Anh.
Jerry Flint là một trong những thám tử thông minh nhất và thành công nhất của cơ quan,...