Khách sạn Thủy Tùng tọa lạc trên khu đất cao giữa rừng Trúc Phương.
Đến nơi đây du khách sẽ có cảm giác sống giữa thiên nhiên thơ mộng. Cảnh đẹp nửa hoang sơ, nửa được xây dựng có sức thu hút rất lớn đối với du khách.
Xung quanh khách sạn là đồi thông thơ mộng. Dưới chân đồi là con đường trải sỏi dẫn vào rừng, nơi có suối nước nóng và rừng nguyên sinh yên tĩnh, mát rượi một màu xanh.
Trời còn hừng sáng mà du khách đã rời khách sạn, tản bộ vào rừng hít thở không khí trong lành.
Tú Mai và Kim Thanh nhởn nhơ đi về phía suối mơ.
Nước suối trong veo. Hai cô bé dắt tay nhau bước xuống. Suối chảy róc rách chớ không đổ ầm ầm. Ở đây có rất mhiều người tắm, họ té nước vào nhau vui vẻ. Tú Mai và Kim Thanh chọn một chỗ vắng khách, hai cô bé muốn tránh cái nhìn hau háu của mấy chàng trai dễ ghét. Họ đi dọc theo bờ suối. Một đoạn rất dài du khách vẫn đùa vui, tấp nập mạnh ai nấy tắm.
Ấy vậy mà trời chưa ngả bóng du khách vội vã trở lại thành phố. Một sự việc hoàn toàn bất thường xảy ra ở đây.
Dân chúng ở trong vùng không dám ra ngoài vào ban đêm.
Khách sạn Thủy Tùng vắng hoe từ đêm đến sáng làm cho ông Tùng lo lắng không yên. Cả vùng đang đồn ầm lên vì cái tin cô gái trẻ thường bị bắt cóc vào ban đêm.
Vĩnh Hưng được phái đến truy tìm thủ phạm, nhưng dù cố gắng hết mình, thủ phạm vẫn bặt vô âm tín chẳng để lại dấu vết gì, sự mất tích bí ẩn đã bao trùm không khí ở đây. Ai nấy cũng thắc mắc chẳng ai giải đáp được bài toán hóc búa ấy, không khí sợ hãi như trùm lấy mọi người, trùm lấy khu rừng Trúc Phương vốn đẹp và nổi tiếng tự bao giờ.
Trong nhiều tháng liền khách sạn Thủy Tùng trở nên đìu hiu. Ông chủ khách sạn sống trong tâm trạng vừa lo sợ, vừa tiếc nuối.
Có những lúc ông Tùng ngồi lặng lẽ nhìn ra trời đêm. Ông Tùng chợt rùng mình, ông sợ cả bóng đêm, nó như con quỷ đang rình mò chực chờ hại ông.
Ông Tùng vội vào phòng đóng chặt cửa lại. Lòng ông rối rắm như tơ vò.
Thu Nguyệt cùng mẹ tay xách nách chiếc vali to tướng. Cả hai bấm chuông rồi đứng chờ. Lát sau có người đi ra, bà reo lên vui mừng:
– Chao ôi! Hai người định dọn về đây ở luôn à?
Nguyệt cười lớn trả lời thay mẹ:
– Con chỉ xin ở đậu một tháng thôi, dì ba cho ở đây chớ?
– Hứ! Nói nghe thấy ghét. Mẹ con mày ở đây luôn tao không cho à?
Cả ba cùng cười. Cả nhà ấm áp niềm vui. Bà ngoại Nguyệt chống gậy ra mừng con gái và cháu về chơi. Bà nắm chặt tay cô bé:
– Chao ôi! Nó lớn quá rồi. Sắp lấy chồng hả con. Bao giờ cho bà uống rượu.
Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy:
– Ngoại nói gì kỳ quá. Con còn nhỏ mà!
– Nhỏ lắm! Nó có bạn chưa chị hai. Dì ba liếc Nguyệt.
Mẹ Nguyệt cười:
– Nó kín lắm, chị đâu có biết?
– Sao chị không theo dõi nó coi chừng …
Nguyệt phũng phịu:
– Người ta không có gì hết tự nhiên dì ba xúi mẹ con coi chừng … Giống như con mắc trọng tội vậy ai mà chịu nổi.
– Ừ nhắc mẹ mới nhớ. Chuyện con với thằng Vĩnh Hưng, ra sao rồi?
Nghe mẹ nhắc. Thu Nguyệt đỏ mặt:
– Con với anh ấy đâu có gì. Anh Vĩnh Hưng có người yêu là đồng nghiệp sắp đám cưới rồi đó mẹ đừng có nói bậy không nên.
Mẹ cô lắc đầu cười:
– Ôi tuổi trẻ nó đặt đâu mình ngồi đó lo gì phải không mẹ.
Bà ngoại nhìn Nguyệt mỉm cười:
– Thôi! Con nghĩ đi rồi ăn cơm, nhớ đừng có đi đâu, ở đây lúc này ghê lắm, đừng đi xe nghe Nguyệt.
– Dạ!
Nguyệt vâng lời. Trời ngả về chiều, chim hót véo von. Rừng dương nghiêng ngã trước cơn gió lại rì rào, thì thầm trò chuyện. Nguyệt tản bộ ra ngoài. Cô đi về khách sạn Thủy Tùng. Khuôn viên khách sạn vừa đẹp, vừa rộng. Du khách ra vào tấp nập, cô đến bên hồ cá ngồi nhìn những chú cá đủ màu bơi lượn cái hồ sen giữa rừng. Cảnh đẹp, gió mát, Nguyệt nghiêng dài mái tóc, mắt chăm chú nhìn xuống hồ tìm chú cá đuôi đỏ, cô nhặt một bông hoa rụng bỏ xuống hồ, chú cá tai tượng ngoi lên đớp lấy.
– Này cô bé làm gì mà cười vui thế.
Nguyệt giật mình nín cười nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Một anh chàng rất đẹp có nụ cười cởi mở đứng phía sau Nguyệt tự bao giờ. Nguyệt vội đứng lên:
– Xin lỗi, tôi vô ý.
– Không sao, cô cứ tự nhiên ngồi nhưng không khéo rơi xuống hồ thì khổ.
Chàng trai nói tự nhiên Nguyệt đỡ e thẹn, cô hỏi nhỏ:
– Xin lỗi, anh là khách của khách sạn à?
Chàng trai không trả lời mà nheo mặt nhìn Nguyệt hỏi lại:
– Còn cô cũng là khách của khách sạn ư?
Nguyệt lắc đầu:
– Tôi từ xa đến nhưng mà nhà tôi gần đây thôi.
– Cô nói gì lạ quá tôi không hiểu.
Nguyệt cười thật tươi như nụ hoa hàm tiếu làm chàng trai bị thu hút theo.
– À. Tôi ở trên tỉnh theo mẹ về quê nghỉ hè. Đây là quê ngoại tôi, nhà dì tôi cách đây một quãng đường.
– Sao cô lại đến đây?
– Mỗi lần về quê tôi đều đến đây chơi lâu thành lệ.
– Ủa! Sao tôi chẳng gặp cô bao giờ cả?
– Làm sao mà anh gặp được? – Nguyệt lại cười.
– Xin lỗi anh tên gì? Ở đâu? Chúng ta làm quen nhé!
– Vĩnh! Tôi tên Vĩnh.
Nguyệt nhìn trân trối:
– Anh là Vĩnh con của ông chủ khách sạn?
Vĩnh cũng ngạc nhiên:
– Sao cô lại biết tôi?
– Biết chứ, ngoại tôi nhắc đến anh hoài. Thế là tôi nghe tên anh đã từ lâu bây giờ mới gặp mặt.
Vĩnh cười:
– Hóa ra chúng ta là hàng xóm của nhau.
Cô bé thật dễ thương, càng trò chuyện Vĩnh càng thu hút bởi duyên ngầm của cô bé. Anh ngồi xuống thành hồ:
– Cô bé tên gì?
– Nguyệt.
– Ở trên tỉnh em học trường nào?
– Sinh viên trường đại học nhân văn.
– Vậy là chúng ta cùng trường rồi – Vĩnh nói dối.
– Sao em không gặp anh bao giờ?
– Bọn anh ít đi chơi lắm. Em về đây bao giờ trở lên thành phố?
– Một tháng, em rủ theo cô bạn nhưng nó không đi theo, về đây em buồn nên đi lang thang cho vui.
– Vậy là hai tâm hồn lẻ loi lại gặp nhau rồi.
Lời Vĩnh thật ấm áp làm cho Nguyệt vui hơn.
Anh thích nói chuyện với Nguyệt dù mới gặp gỡ.
– Thế anh cũng nghỉ hè ở nhà mình à?
– Ừ. Ba anh gọi anh về phụ việc ông ấy. Anh đang buồn muốn chết lại gặp em đúng là hên thật.
Liếc xéo Vĩnh, Nguyệt đùa:
– Hên hay xui chưa biết à. Thôi em về kẻo mẹ và bà ngoại trong. Chào anh.
Vĩnh bước xuống chạy theo chắn lối Nguyệt:
– Em bảo ở đây buồn. Đêm nay đến đây chúng ta cùng đi dạo được chứ Nguyệt.
Nguyệt cắn móng tay suy nghĩ:
– Để xem, thôi em về. Hẹn gặp lại sau.
Nói xong Nguyệt tất tả chạy đi. Vĩnh đứng ngây người nhìn theo bóng Nguyệt khuất cuối con đường. Anh thấy lòng mình nôn nao lo. Hình bóng cô gái cứ chập chờn. Vĩnh đi vào nhà mà đầu óc mông lung. Anh nở nụ cười tươi tắn với ý nghĩ vừa lóe qua đầu. Liệu đêm nay cô ấy có đến không? Mình phải chờ …
Đêm nay là ngày trăng rằm, ánh trăng tròn vành vạch như quả bóng căng tròn e ấp ngủ trên ngọn cây. Mới bảy giờ Vĩnh đã ra cổng đứng chờ. Chàng trai đi tới đi lui dáng nôn nóng. Lâm thấy vậy bước ra hỏi:
– Cậu hai ngắm trăng hả?
Vĩnh vội đáp:
– Đâu có, tôi chờ bạn.
– Bạn trai hay bạn gái. Hồi chưa cậu về nhà có một mình mà.
Vĩnh hơi bực mình vì sự tò mò quá đáng của Lâm:
– Sao anh để ý tôi làm gì? Tôi thiếu gì bạn.
– Tôi xin lỗi, không phải tôi để ý đến cậu hai mà ông sợ dặn tôi phải lo cho cậu. Xin cậu thông cảm.
– Tôi lớn rồi, anh đừng có nghe lời ba tôi mà xem tôi như đứa trẻ lên năm, mất tự do làm sao chịu nổi.
Lâm gãi đầu:
– Hôm nay ông đi vắng. Cậu có đi chơi đừng đi xa, vùng này không còn như trước nữa đã có nhiều cô gái chết oan rồi đó, cậu biết chưa?
Vĩnh cười to:
– Các cô gái chết chắc do người yêu giành giật hay bị hãm hại. Còn tôi là con trai mà anh sợ cái gì?
Lâm đuối lý đành ngậm tăm. Vĩnh vuốt nhẹ tay Lâm:
– Thôi tôi cám ơn anh lo cho tôi, anh cứ vào lo công việc của mình một chút tôi vào ngay.
Lâm vui vẻ ngay, rồi đi vào:
– Nhớ đừng đi đâu nghe cậu hai, khó xử cho tôi lắm.
– Ừ biết rồi, nói mãi.
Lâm đi vào, Vĩnh vẫn đi tới đi lui. Lòng anh như có hàng chục con bò rọ rạy thật khó chịu. Lần đầu tiên anh chờ đợi, thời gian như dài ra, mới có mười phút mà anh cứ tưởng như một ngày, không chờ nổi, Vĩnh dợm bước về phía bìa rừng hướng về nhà Nguyệt, chợt có tiếng gọi nhỏ:
– Anh Vĩnh, anh chờ ai đó?
Vĩnh như trút được gánh nặng anh vội nắm lấy tay Nguyệt:
– Anh chờ em chớ chờ ai? Sao em đến trễ vậy?
– Mẹ em không cho đi, em trốn ra đây một chút.
Dưới ánh trăng lồng lộng sáng rõ mặt Nguyệt sáng tựa trăng rằm, Vĩnh ngây ngất:
– Nguyệt à, em đẹp quá.
– Khéo miệng mới quen người ta đã nịnh rồi. Em nghe nói mấy người hay nịnh, xạo lắm đó.
– Không, anh không xạo, anh nói thật mà. Thôi chúng ta ra bờ suối ngắm trăng thú vị lắm ở đây có nhiều du khách đi qua đi lại nói chuyện không tiện lắm.
Nguyệt gật đầu, ánh trăng đẹp tràn ra trên đường, loáng loáng như mỡ trên vòm lá, lắc lay soi rọi xuống đường theo chân đôi bạn mới quen đến bờ suối Mơ. Đêm thật yên tĩnh. Ánh trăng rực rỡ cả bầu trời. Trăng in vành vạch xuống dòng suối, Vĩnh dìu Nguyệt ngồi xuống bên anh ngắm vầng trăng in tròn trong đáy nước, cả hai im lặng thả hồn mình ngây ngất. Họ chưa nói lời yêu nhưng ngồi bên nhau ấm áp. Vĩnh không dám phá vỡ phút giây lặng im hạnh phúc này.
Anh muốn ôm chầm lấy Nguyệt hôn lấy hôn nhưng anh không dám. Nguyệt rất vui vẻ, Vĩnh rất đàng hoàng. Cô cất tiếng:
– Sau này anh về giúp ba anh chứ!
Vĩnh lắc đầu:
– Anh muốn đi theo mơ ước của mình, không muốn đơn thuần là ông chủ khách sạn. Còn em, em thích làm bà chủ không?
Nguyệt bỗng lắc đầu buồn bã:
– Anh nói điều đó hơi sớm, em chưa nghĩ tới.
– Chưa nghĩ sao em dám đi dạo cùng anh. Em không sợ anh à?
– Không! Anh có gì mà em sợ. Mới gặp anh, em thấy anh rất tốt, rất đáng tin cậy.
Vĩnh bỗng ôm chầm lấy cô:
– Nguyệt này, em có chấp nhận anh không?
Nguyệt vội gỡ tay anh ra nói trong hơi thở:
– Đừng anh, chúng ta nên là bạn sẽ tốt hơn.
Vĩnh nghe Nguyệt nói thế chạm tự ái vội buông cô ra. Nguyệt đứng lên cô nhặt một hòn sỏi ném xuống suối. Ánh trăng vỡ tan thành ngàn mảnh. Vĩnh vẫn ngồi yên bất động.
Chợt anh nghe tiếng khẹt khẹt rất lạ bên tai. Tiếng khẹt khẹt càng lớn.
Nguyệt đang đứng rô rú lên làm cho Vĩnh thất kinh hồn vía. Anh bật dậy định chạy về phía Nguyệt, một con đười ươi to lớn lông lá xồm xàm. Đôi mắt to lồi ra xanh lè nhìn hai người, nó chờn vờn bước tới tấn công anh và Nguyệt. Vĩnh hét lớn:
– Nguyệt chạy đi, nhanh lên.
– Còn anh cũng chạy đi.
Nói xong mạnh ai nấy chạy. Vĩnh quơ được khúc cây anh múa may quăng về phía con đười ươi, nó chùng bước rồi rượt theo, Vĩnh bỏ chạy. Dưới ánh trăng lờ mờ rồi khuất đen con đường tối thui anh chẳng thấy Nguyệt đâu cả. Vĩnh đã chạy ra khỏi bìa rừng. Anh nghĩ Nguyệt đã chạy về nhà rồi. Sự việc xảy ra quá nhanh làm anh ngơ ngẩn. Vĩnh lo lắng không yên, không dám trở lại suối mơ một mình, Vĩnh tần ngần giây lâu, anh đành quay trở về nhà. Lòng dạ không yên, Vĩnh gọi điện thoại di động cho Nguyệt, chỉ nghe tiếng tít tít mà không có tiếng trả lời. Vĩnh vội tắt máy, anh ngồi trong bóng đêm, bàng hoàng, lo lắng về Nguyệt.
Vĩnh trăn trở, anh lo sợ thật sự. Nếu Nguyệt chạy không kịp thì sao? Ôi kinh khủng quá “Vĩnh chợt nhớ lời anh nhân viên Lâm cảnh báo”. Lúc này các cô gái dễ bị hại cậu biết chưa? Sao lúc nãy mình chẳng ở lại để bảo vệ cô ấy. Lỡ có việc gì xảy ra ân hận làm sao kịp. Đầu óc Vĩnh nóng bừng. Anh hỏi và tự trả lời.
Câu trả lời chẳng đâu vào đâu rồi lại tự hỏi tự trách. Vĩnh trăn trở đến nửa đêm thì thiếp đi, trong mơ anh thấy Nguyệt đến bên anh lay nhẹ anh, đôi mắt cô thật u buồn trách móc:
– Sao anh lại bỏ em, em đã bị nó hại rồi. Thôi chào anh em đi.
Vĩnh gọi với theo:
– Nguyệt, Nguyệt chờ anh … Chờ anh với.
Bóng Nguyệt tan dần tan dần chỉ còn là bóng sương mờ ảo trước mắt. Anh giật mình ngơ ngác. Trong bóng đêm Vĩnh chợt thấy đôi mắt xanh lè của con đười ươi tiến đến bên anh. Anh vội hét lên:
– Đi! Đi! Trời ơi! Quân giết người.
Vĩnh vội lấy chăn trùm kín đầu, cứ thế anh bị ảm đạm suốt đêm, bên ngoài trăng vẫn sáng vằng vặc nhưng bóng Nguyệt của anh đã biến mất khỏi thế gian này rồi ư? Không thể nào, không thể là sự thật. Anh và cô ấy mới vui vẻ bên nhau kia mà. Ôi cuộc đời thật khác nào một giấc mơ.
Một cơn ác mộng trong đời của Vĩnh …
Sáng hôm sau khi anh còn chưa thức thì nghe tiếng gõ cửa, rồi giọng Lâm vang lên:
– Cậu Vĩnh ơi, có người tìm cậu, là mẹ cô Nguyệt nào đó tìm, cậu dậy chưa?
Nghe nhắc tới tên Nguyệt. Vĩnh tỉnh ngủ hẳn. Anh ngồi bật dậy nói vọng ra ngoài:
– Bảo bà ấy chờ tôi một chút.
Anh hối hả rửa mặt rồi chạy xuống phòng khách.
Bà Thu đang ngồi chờ anh với dáng điệu bồn chồn. Vừa thấy anh, bà hỏi ngay:
– Hôm qua con Nguyệt nhà tôi có đến đây gặp cậu không?
Sợ có chuyện chẳng lành, Vĩnh vội lắc đầu:
– Có chuyện gì xảy ra với Nguyệt hả bác?
– Đêm qua nó bảo nó đến chơi với cậu rồi bây giờ chẳng thấy về.
– Thế ư? Bác tìm cô ấy đi. Đêm qua cháu ở nhà. Cô ấy không có đến đây.
Mẹ Nguyệt thất vọng bước ra:
– Nhờ chiếc điện thoại di động để lại lời nhắn nên tôi mới tìm cậu. Giờ tôi chẳng biết nó đi đâu. Nguyệt ơi! Con ở đâu hả con?
Nhìn dáng bà mẹ đau khổ bước đi. Vĩnh thấy đau đớn trong lòng, nhưng nỗi sợ hãi đêm qua đã thành sự thật. Trời ơi, con đười ươi to lớn đã bắt mất Nguyệt rồi. Phải chi đêm qua anh đứng rủ cô đi ngắm trăng. Phải chi anh đừng sợ hãi, anh ở lại chống với con đười ươi cứu Nguyệt. Ôi lòng anh lại như rối tơ vò.
Lâm gọi anh đi ăn sáng mà anh chẳng nghe:
– Cậu hai, thì ra đêm hôm qua cậu rủ cô ấy đi chơi. Rồi cô ta đâu rồi.
Vĩnh giật mình thảng thốt:
– Anh nói ai? Đừng có nói bậy. Tôi có đi với ai đâu?
– Sao lúc nãy mẹ người ta đến đây. Có phải cô bé cùng cậu ngồi trên thành hồ hôm qua không?
– Ừ, cô ấy … Nhưng anh đừng có hỏi nữa.
Nhìn vẻ mặt cau có của Vĩnh, anh Lâm đành im lặng lắc đầu. Đúng là quí tử con nhà giàu. Không biết cô gái kia đang ở đâu, Lâm càng ngao ngác hơn.
– Vĩnh à! Con về nhà sao không thấy đi chơi, làm gì mà ru rú trong phòng vậy con.
Vĩnh yên lặng nhìn mẹ nói nhỏ:
– Con không được khỏe.
Bà Tùng hốt hoảng:
– Có điều gì buồn hả con? Cô có đi xem cô gái chết ở suối mơ không? Con sợ à? Con đừng có đến chỗ đó nghe chưa! Nơi đó đã có hai cô gái chết y như vậy con không biết à?
Vĩnh lắc đầu:
– Con không có đến đó, nhưng con hơi mệt chắc chiều nay con về thành phố mẹ ạ.
Bà Tùng sờ trán con trai:
– Vĩnh! Con bệnh à? Nếu bệnh để mẹ cho người đến khám bệnh cho con, mới về chơi có một ngày lại đòi về thành phố, thiệt mẹ không hiểu nổi con.
Vừa nói Vĩnh vừa đứng dậy xếp đồ đạc vào vali nhỏ. Bà Tùng dặn dò:
– Con đi thì đi! Mẹ cũng không muốn con ở đây lúc này vùng này có kẻ cướp của giết người, mẹ sợ quá con à! Con ở ngoài ấy luôn cũng được.
Vĩnh gật đầu. Anh xách vali lên bước vội đi như chốn chạy một cái gì đó mà anh cố bứt ra cũng không bứt nổi. Vĩnh đi vội vàng đến nổi bà Tùng chưa kịp mở lời. Bà ngạc nhiên nhìn theo dáng Vĩnh mà lắc đầu.
Vĩnh lên thành phố mà lòng trĩu nặng nổi buồn, pha lẫn xót xa. Anh nằm dài trên giường, đầu óc chìm trong ý nghĩ dằn xé.
Chịu không nổi anh lại ngồi lên, lẳng lặng đi ra khỏi nhà, giờ đây anh cần có một người bạn để chia sẽ tâm trạng u uất của mình.
Anh đến nhà Phát. Trời về khuya, con đường dài hun hút vắng người. Nhà Phát đã tắt đèn nhưng anh vẫn gọi:
– Phát ơi, ngủ chưa Phát.
Trong nhà bật đèn. Rồi hiện ra ở cửa, anh bật lên ngạc nhiên:
– Ủa, sao cậu bảo là nghỉ hè một tháng ở nhà. Mới có mấy ngày đã quay về đây sao? Chuyện gì xảy ra à? Nhìn cậu bơ phờ quá vậy?
Vĩnh lắc đầu chép miệng quăng cái vali trên bàn:
– Cậu đừng có hỏi nữa được không? Mình mệt quá trời rồi.
Phát xếp lại bàn ghế cho ngăn nắp, anh lẩm bẩm:
– Ừ! Mệt thì nghĩ. Chuyện gì kể cho tớ nghe với.
Vĩnh nằm lăn ra giường uể oải cất giọng:
– Này ông có tin chuyện tôi sắp kể ra đây là sự thật không? Nếu tin thì tôi kể không thì thôi.
Phát chạy đến ngồi kế bên Vĩnh cười:
– Thái độ của cậu hôm nay hơi lạ đó Vĩnh. Chuyện gì thì kể đi, sao lại rào trước đón sau, có khi nào bạn bè mình không tin cậu đâu?
Vĩnh vẫn lơ đễnh lười nhác:
– Nhưng chuyện này xảy ra quá sức tưởng tượng của mình Phát ạ!
– Cái gì dữ vậy, cỡ như chết người hôn mà bạn không dám nói.
– Cậu nói hay đấy, một vụ án, mà mình không biết giờ cổ ở đâu nữa.
– Hả! Cậu nói cái gì? Cậu … Cậu … Phát trừng mắt lắp bắp.
Vĩnh vội nhỏm dậy bịt miệng bạn:
– Ê! Đừng có nói bậy. Mình không có hại cô ấy nhưng cô ấy giờ ở nơi nào mình cũng không biết nữa.
Phát giật mình như bị bỏng:
– Nói tới nói lui thì cậu là thủ phạm, giờ cổ mất tích? Cô ấy là cô nào vậy?
Chết chưa?
– Im! Nín … Cái gì mà cậu làm một hơi vậy. Cậu hiểu lầm rồi. Yên lặng mình kể cho mà nghe.
Phát bình tĩnh lại ngồi để chân lên giường nhìn Vĩnh:
– Nào nói đi! Nói từ đầu cho mình rõ. Lòng tôi như lửa đốt, nói đi! ….
Vĩnh lừ mắt nói từ từ:
– Hôm qua mình về tới khách sạn khoảng trưa gặp ông già bảo lúc này ở rừng Trúc Phương có xảy ra giết người, ông ấy cảnh báo và không cho mình đi chơi.
– Rồi thế nào? Phát nôn nóng chen vào.
– Mình cũng ở nhà đến chiều. Một cô gái từ thành phố cũng về quê nghỉ hè, nhà ngoại cô ấy ở gần khách sạn Thủy Tùng. Cô bé ấy rất dễ thương vừa nhìn mình đã có cảm tình ngay. Cô ta đến khách sạn ngồi chơi xem cá bơi. Mình đã làm quen và hẹn đến tối ra bờ suối mơ ngắm trăng.
Phát vội kêu lên:
– Trời ơi! Mơ mộng đến thế là cùng. Thật là một cuộc tình quá đẹp.
– Đẹp! Đẹp con khỉ mốc. Rắc rối thì có, mình rủ như thế ngỡ cô gái không đi, nào dè đến tối trăng rực rỡ cả bầu trời, mình có nhã ý chờ, thế là cô ấy đã đến thật.
– Này tớ hỏi thiệt cậu có làm gì cô ấy không?
Vĩnh đập tay bạn:
– Làm gì? Nói bậy, nghĩ bậy không hè. Đầu óc cậu toàn là …
– Là cái gì?
– Là bã đậu chứ là gì.
– Hừ! Kể tiếp đi.
Vĩnh ngầm nghĩ một chút sau mới nói:
– Hai đứa mình đi ngắm trăng bên bờ suối mơ, nói thật cảnh đẹp hữu tình, trăng thanh gió mát, mình có hơi sổ sàng nhưng bị cô ấy chỉnh ngay. Thế là mình ngồi nhìn mây nhìn nước một mình, cô ấy đứng lên đi khỏi chỗ ấy một chút. Lúc đó có tiếng khẹt khẹt vang lên rất gần. Cậu biết không một con đười ươi to lớn tiến đến. Cô ấy hét lên một tiếng, nó liền tấn công cả hai. Nguyệt bảo mình chạy, cô ấy cũng chạy. Con đười ươi có đôi mắt to lồi ra xanh lè, mình đầy lông lá. Lo chạy mải miết ra đến bìa rừng không thấy cô ấy đâu, nhưng mình không dám trở lại chỗ đó. Mình sợ ….
– Thế...