- KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro

Đọc Truyện Không Hứa Hẹn Full Chap

Truyện: Không Hứa Hẹn
Tác giả: ThienHaiz.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: GameHub.Pro
**********************
Trích Dẫn: “Và chợt nhận ra rằng tôi còn lo lắng cho người con gái trước mặt mình còn hơn cả chính bản thân nữa, những lúc bên L tôi lại cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, nó chẳng biết nghe lời chủ nhân nữa L đang giết chết trái tim này hay đang sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi bấy lâu nay đây…Tôi nhận ra rằng từ lúc nào tôi đã yêu L mất rồi, tôi yêu L, yêu cái tâm hồn ngây ngô của em, yêu cái nụ cười của em, tôi sợ em buồn…Tôi yêu L, nó chẳng phải là sự nhất thời của một thằng con trai mới lớn nhìn thấy người gái đẹp, với mong muốn tìm cảm giác thể xác…Vì ngay tại đây, lúc này đây, tôi đang cảm thấy trái tim mình thật ấm, màn đêm đã bớt những hạt mưa hay tình yêu mình hằng khao khát, ấp ủ giờ đang bên cạnh mình, tôi chẳng biết nữa”
Chap 1:
Tôi, một thằng nhà quê lê dép lên thành phố học tập (một lời giới thiệu khá cũ rích với những thằng nhà quê nghèo lên phố như bọn em nhỉ ), một trường đại học mà tôi và lũ bạn trong lớp hằng mơ ước ngay từ thời cấp 3, cái thời gian mà mấy đứa hối hả tìm tương lai cho mình từ những từ tuyển sinh ở khắp nơi rồi chụm đầu vào nhau chỉ trỏ, đánh giá. Thực sự cho đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được cảm giác khi nhận được giấy báo nhập học, không từ ngữ nào có thể miêu tả đúng đắn cái cảm giác ấy được, nó như cái hơi xông từ trong cơ thể con người rồi cứ u ám một hạnh phúc lâng lâng trong tôi mà không chịu ra ngoài, đến nỗi tôi không thể chờ Ba Má tôi đi đồng về nữa mà phải cầm cái giấy “ma thuật” đó chạy ra ngoài đồng để khoe cho Ba Má tôi thì khi đó tôi mới như đuổi được phần nữa cái cảm xúc đó ra ngoài…
- Ba Má ơi, con đậu đại học rồi
Trong cái nắng Má tôi lấy tay nghiêng nón khẽ ngước mắt lên nhìn tôi cùng tờ giấy báo nhập học, rồi như bị thôi miên hai ông bà cùng thốt:
- Đâu đâu, Đưa ba má coi nào… Ba Má tôi vứt cái cuốc đang cầm trên tay rồi chân ngắn chân dài mà chạy lại như muốn xác minh điều tôi vừa nói vậy, Ba má tôi đang ở giữa ruộng nên chạy lại gần tôi là rất khó (Vì bùn rất sâu), tôi còn nhớ như in cái phút giây ấy, nhìn vào đôi mắt cay cay của mắt ba má tôi, tôi như đọc ra được niềm vui trong họ vậy.
- Đây nè, con vừa nhận giấy từ chị bưu điện, tôi đưa cái giấy ra, mắt sáng
- Hà hà… Giỏi lắm con, Ba má tôi ngước mắt liếc đọc mấy hàng chữ trên tờ giấy (vì ông bà sợ cầm sẽ làm bẩn cái giấy) Tôi thì cũng không khỏi hào hứng đứng đọc từng dòng cho Ba Má tôi, sao tôi cảm thấy thích đọc nó quá, mặc dù ở nhà tôi đã đọc đọc lại chục, hàng trăm lần rồi ấy chứ!
- Về con…
Ba má tôi đồng thanh nói một lúc, những lúc có chuyện vui như thế này ông bà như quên đi công việc hay tất cả những suy nghĩ đang có, ông bà chỉ muốn về nhà, làm thịt một con gà thật to rồi cả nhà quây quần bên nhau chia sẻ cái niềm vui đó… Tôi như hiểu điều đó nên cũng không hỏi thêm gì nữa mà phụ giúp ba má đẩy cái xe bò về. Buổi tối hôm ấy là một buổi tối mà tôi không thể nào quên được trong đời, lần đầu tiên trong đời tôi như cái trung tâm để mọi người ca ngợi vậy, Ba má tôi thì gặp cho tôi bao nhiêu là miếng thịt gà to trong bát làm tôi ăn chẳng kịp, đến nỗi con em tôi cũng nhìn thế mà cười tủm tỉm. Con em gái tôi (năm nay học lớp 11) cứ chốc chốc đưa ngón tay cái làm hiệu khen tôi, Huynh giỏi quá (tại ngày trước em tôi hay xem phim kiếm hiệp rồi học theo cách xưng hô trong phim mà gọi nhau như giang hồ vậy, nó xưng tôi bằng huynh còn tôi xưng nó bằng đệ, mặc dù nó là con gái, rồi cách gọi đó trở thành thói quen lúc nào không hay)
- Khi nào thì nhập học hả con?
- Dạ 20/9 Má ạ
- Ừ, cũng sắp rồi còn gì, chuẩn bị mua vật dụng, đồ đạc đưa lên nữa là vừa
- Dạ
Tiếp thời gian còn lại của buổi ăn tối hôm đó là bao nhiêu là dự định tương lai của Ba má tôi, tôi và con em gái như hiểu được điều đó nên đánh nhanh lui sớm rồi ra xem tivi để có không gian cho ba mẹ tôi nói chuyện.
- Sư đệ mày phải học theo huynh mày nhá, đậu đại học “danh tiếng”, hè hè… Tôi vừa xem thời sự vừa ra oai với nó
- Dạ, sư huynh rất giỏi, đệ phục sát đất ạ
Quái. Hôm nay nó ngoan thiệt không cãi lại như những lần trước chúng tôi tranh cãi xem ai làm được nhiều việc nhà giúp Bố mẹ nữa, chắc tại nó nể tôi thật, một thằng anh tài giỏi xứng đáng để nó làm gương học hỏi. Nghĩ thế nên tôi cứ sung sướng cười một mình như thằng ngây:
Đêm hôm đó tôi không sao ngủ được, phần vì ngồi chém gió với mấy thằng bạn gửi tin nhắn chúc mừng, phần vì lo nghĩ bao nhiêu chuyện cho tương lai. Tôi muốn thử tưởng tượng cái cảm giác làm sinh viên, ở trọ, rồi đi học ở ngôi trường lớn hơn, làm quen nhiều bạn… gái hơn bla, bla… Như mấy anh chị học trước kể vậy, kể ra tôi cũng trẻ con, nghĩ rồi cười một mình y như hồi lên lớp 10 vậy, mà còn hơn thế nữa
Thời gian tiếp theo tôi và ba tôi có lên thành phố 1 lần để đặt phòng trọ (vì sinh viên thì đông mà muốn có được cái nhà trọ vừa gần trường vừa rẻ thì phải lên đặt trước), mua đồ dùng sinh hoạt cần thiết (trước khi đi ông bà đã phải bán 1, 2 con heo to để có tiền lên tỉnh mua sắp bếp ga, chăn màn, quạt điện, nấu cơm… tất tần tật mọi thứ thiết yêu cho cuộc sống sinh viên), rồi cha con tôi dẫn nhau đi xem trường, Ba tôi thì cứ đi xung quanh trường nhìn đủ thứ rồi chốc chốc lại gật cái đầu nói 1 mình: Chà, trường to thật, tốt thật, cây xanh thật… bla bla.
Tôi cũng đi xung quanh trường vài vòng để thỏa niềm mong mấy đêm mất ngủ vì tưởng tượng của tôi.
- Đây sẽ là nơi nhân tài H (tôi tên H) trưởng thành trên con đường sự nghiệp sau này đây, ông nhìn lên bảng chữ trường khẽ nói nhẹ
Ông xoa đầu tôi cười 1, tôi cũng cười mỉm theo như tiếp thêm nụ cười hạnh phúc cùng ông vậy.
Ông quay lại tôi tiếp lời:
- H này, ngày trước ba không có điều kiện ăn học nên giờ phải làm nông, khổ thể này, bây giờ con đã có ba mẹ lo nên gắng học nha con
- Dạ
Ba tôi rất ít khi nói, nhưng tôi cảm nhận những điều mà ông nói ra đều thật chân thành, không hề có âm mưu, giả dối… Ông chẳng bao giờ than khó, than khổ khi nuôi anh em bọn tôi, tôi cũng chưa thấy ông nặng lời với ai bao giờ nên đối với tôi ông là 1 người đàn ông đúng nghĩa.
Còn mấy ngày nữa là phải xa quê đi học, thời gian ấy tôi tranh thủ ra đồng phụ giúp Ba má, mặc dù ông bà bảo tôi ở nhà giữ sức để lên phố học nhưng tôi không nghe, tôi thương ba má tôi lắm chứ, tôi biết ông bà rất hạnh phúc khi thấy tôi đậu đại học nhưng đằng sau đó là biết bao khó khăn đang chờ ông bà trong suốt 4 năm đại học của tôi… Nghĩ thế nên tôi cố làm thật nhanh, làm thật chăm y như sẽ không còn cơ hội đi làm đồng với ba má tôi nữa vậy.
Trước ngày tôi đi nhập học ông bà có làm 2 mâm mời anh em thân thiết nội ngoại đến, 1 là thông báo tin tôi đậu đại học và hơn nữa là ông bà muốn cho tôi 1 cái lễ liên hoan cho bằng bạn bằng bè (mặc dù nó không lớn) Hôm đó một lần nữa tôi lại được mọi người đưa ra bàn tròn để dặn dò thì ít mà khen thì nhiều, 1 cảm giác khoái khó tả
Cũng đến ngày tôi lên trường nhập ngũ, còn nhớ sáng hôm đó Ba má tôi kêu tôi dậy rất sớm để chuẩn bị, chờ xe (ông bà luôn là người chu toàn) Con em gái tôi thì cũng mon men dậy lúc nào xếp áo quần vào túi cho tôi rồi chạy ra sân chơi với mấy con cún, (nhìn con bé lớn rồi mà y như con nít, y như thành anh nó vậy:)
- Ê nhóc, tặng đệ này, tôi rút con thú bông nhỏ nhắn dấu phía sau ra tặng bé
- Woa, xinh quá, em cảm ơn anh nhìu nhìu
- Uhm, không có giề, anh đi lên phố học em ở nhà phải chăm học, nghe lời cha mẹ nghe không
- Chuyện, em gái anh lúc nào chẳng ngoan, anh chỉ nói thừa thôi
- Ơ con bé này, mà không có yêu đương gì hết nhá, tôi ra vẻ đàn anh nói
Cơ mà nó như chẳng để ý tôi nữa, thấy nó cứ đưa con gấu dơ lên, dơ xuống chốc chốc lại hôn chắc nó vui quá đây mà, cũng lâu rồi từ cái thời nó đậu cấp 3 đến giờ tôi không tặng quà nó, tôi cũng chưa làm ra tiền nên cũng không tặng nó được nhiều quà, con gấu thì cũng là do mấy cô bác cho tôi tiền uống nước lên phố bữa liên hoan rồi tôi mua cho nó.
Sớm đó Ba má, ông ngoại (ông nội tôi mất khi tôi còn chưa sinh, 2 bà nội ngoại thì sức khỏe không được cao, còn mỗi ông ngoại tôi là còn có chút sức) và con em tôi đứng đợi xe với tôi.
Lát sau thì xe đến, tôi nhìn mọi người mà mềm người lại, chẳng muốn lên xe nữa, cứ y như chỉ gặp họ lần cuối vậy. Tôi đưa hành lý cho anh lơ xe cất rồi vội chạy lại ôm mọi người 1 lần nữa, tôi không khóc, đơn giản vì tôi muốn chứng tỏ mình đã lớn với lại nước mắt rớt nhiều khi mọi người ở nhà lại lo cho tôi nữa, chỉ đến khi lên chạy rồi thì nước mắt tôi mới rơi… Tôi bước lên xe, con em gái tôi như nhớ ra điều gì nên chạy lại nhét cái gì cưng cứng vào cặp tôi (sau này xuống xe lấy ra thì đó là cái móc chìa khóa hình con gấu nó mua tặng tôi).
Chap 2:
Sau khi đặt chân lên thành phố lần nữa điều đầu tiên tôi làm là rút điện thoại ra gọi cho Ba má, Ba má tôi thì đang làm đồng nên cũng í ới dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Những ngày đầu tiên của cuộc sống sinh viên của tôi quả thật rất buồn chán, còn hơn 1 tuần nữa mới bắt đầu đến trường học nên mấy ngày mới ra không có ai bên cạnh tôi thấy mình lạc lõng ghê gớm:buonkhoc:, cũng may là có mấy đứa cùng trọ chuyển đến tất bật sắm sửa, sắp đặt đồ đạc nên tôi cũng tranh thủ giúp họ để quên nỗi lạc lõng trong lòng. Quả thật, vì không chuẩn bị trước nên mấy đứa gần trọ chạy đôn chạy đáo chuẩn bị đồ đạc mà đồ đạc thì mua gần ngày nhập học nên cửa hàng bán cắt cổ, còn tôi thì đã chuẩn bị trước nên chẳng phải mua thêm gì nữa, tôi mới thực sự thấm cái câu là “nước đến chân mới nhảy”, nghĩ đến sự chuẩn bị chu đáo của Ba má cho tôi, tôi lại thấy nhớ gia đình quá… Dãy trọ tôi ở là một nơi thực sự lý tưởng, gần trường, điện nước rất tốt, mà ông bà chủ trọ cũng rất vui tính… Dãy trọ có tổng cộng 4 phòng, phòng tôi nằm ở cuối dãy, tiếp đến là 2 phòng của 2 anh sinh viên năm 2 khác quê, rồi phòng của 3 em xinh tươi cùng quê (cùng trường, mà thực sự học cùng trường nhưng giờ thì tôi mới thấy 3 em này, tại ngày trước tôi chăm chỉ học mà ít quan tâm gái gú hay sao ấy ^^ (sau này mới biết là 3 em nó đều học lớp A4 một lớp chuyên khối C toàn con gái nằm ở tầng 3 và đi trái cổng nữa nên rất hiếm khi gặp)
Nói chung cả 3 em, em nào cũng được cơ mà tôi thì vẫn chưa có ý định gì hết, nhưng lúc đó tôi nghĩ tương lai mới là trên hết, tuyệt đối không gái gú @@ nên đôi khi mấy em nó lại tưởng tôi kiêu ^^
Mấy ngày tiếp theo tôi cố đi kiếm việc làm, rồi cũng có 1 quán karaoke nhận tôi vào làm, công việc chủ yếu thì cũng là bưng cà phê, hoa quả ra cho khách… Nói chung chỉ trừ mất ngủ còn lại đối với 1 thằng nhà quê, chăm làm từ nhỏ như tôi thì việc này dễ như ăn bánh. Thỉnh thoảng tôi cũng hay gọi điện về cho gia đình, và ngược lại… Đó là những lúc tôi đi làm về và lại đối mặt với cảm giác lạc lõng khi cứ một mình trong phòng…
Cũng đã đến ngày đi học, sáng sớm tôi dậy sớm chỉnh chu bản thân rồi cuốc bộ lên trường (từ phòng trọ lên trường của tôi mất tầm 15 phút) sau khi làm xong mọi thủ tục từ nghe mấy bô lão lần lượt lên giới thiệu, chào học sinh mới, đến lúc nhận lớp… Mất cả một buổi sáng thì cuối cùng cũng xong, tôi tranh thủ chạy về nhà đánh chén, ngủ 1 giấc để tối về đi làm thêm, cuộc sống cứ thế trôi qua lặng lẽ, việc học và đi làm thêm như trôi vào quỹ đạo lúc nào tôi cũng không hay… 1 đêm cuối tháng 9 trời se lạnh…
Đêm hôm ấy quán vắng khách nên tôi được ông chủ quán cho bọn tôi về sớm. Tôi cũng tranh thủ thời gian này đi dạo phố, suy nghĩ lan man về Ba má, gia đình dưới quê, hơn nữa ra đây đã bao ngày mà chưa 1 lần nào tôi đi dạo phố đúng nghĩa, đang ngắm những chiếc đèn phố, dãy đèn nhiều màu, mờ ảo của những quán hàng 2 bên thì tôi chợt nhìn thấy một cô em gái (chắc tầm tầm tuổi em gái tôi) đang dắt chiếc xe mini với dáng vẻ rất mệt nhọc, chốc chốc em ta lại đưa tay kéo chiếc cặp trên vai mình lên rồi ngó ra xung quanh (chắc đang tìm quán sửa xe), tinh thần nghĩa hiệp từ những bộ phim kiếm hiệp tôi coi lại nỗi lên, tôi đi nhanh về phía em hỏi nhỏ
- We, xe hỏng hả em, anh giúp gì được không?
Tôi nhìn vào chiếc xe bị tuột xích như muốn nói có thể sẽ sửa được.
- Không ạ, nhà em gần đây rồi
- À vậy hả, thế anh thôi, anh đi luôn đây
Tôi đi trước nhỏ một đoạn khoảng dăm bước thì nghe tiếng nhỏ
- Ê, khoan đã anh, giúp em với
Tôi quay lại ngạc nhiên và kèm theo câu hỏi
- giúp gì vậy em?
- Dạ, bắt xích ạ, anh biết không
- Ơ, nãy em bảo không phải giúp, sắp tới nhà rồi mà, tôi trả lời em đi kèm với ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên
- Dạ, tại em nghĩ anh là người xấu nên… nên
Như hiểu ý của nhỏ tôi cắt lời nhanh
- À, nhìn cái mặt anh giống những loại người đó lắm hả em
- Dạ, em xin lỗi, tại em nghĩ…
- Thôi, để anh coi nào, tôi tiến lại gần chiếc xe lọ mọ 1 lúc thì bắt được cái xích, tại ngày trước ở quê tôi có cái xe huyền thoại của anh họ tôi học xong bán rẻ lại dùng để đi học và cũng rất hay tuột xích nên việc bắt xích xe đối với tôi quá đơn giản (Có thể nói nó như một sở trường:).
Tôi cầm bàn đạp nghiêng xe quay 1 vòng rồi ngước mặt nhìn lên em ý như đã xong, em thì vui quá vỗ tay khen khen y như con em nhỏ của tôi ở nhà vậy.
- Anh sửa hay quá, cảm ơn anh nhìu nha
- Có gì đâu, thôi anh về luôn đây
- Dạ, để em gửi anh tiền
Tôi thoáng nhìn con nhỏ 1 giây rồi bơ người buông lời
- Uhm, hết 50k em
- Dạ…dạ, sao mắc quá vậy anh, trong người em có mỗi 10k thôi, tại… tại hôm nay em quên không mang theo tiền, 10k được không hả anh?
Tôi nhìn vào em rồi cười nhẹ, cái điệu cười y như mỗi dịp đắc thắng cười trêu con em gái của tôi vậy
- Thôi anh đùa đó tiền nong gì em, em về nhà sớm kẻo lạnh
- Dạ, thế sao được, anh nhận giúp em đi ạ
- Uhm, vậy em có 50k không:
- Dạ…dạ…anh…
- Bảo rồi, ơn huệ gì, anh cũng về luôn đây, buồn ngủ lắm rồi
Nói rồi tôi bước chân đi mà như không để ý gì đến cô bé nữa, 1 lúc sau cô bé lên xe đuổi kịp tôi rồi nói với
- Sau này có việc gì em giúp được anh đừng ngại nha, em học trường THPT gần đây đó
- Uhm, được rồi
- Dạ, em đi về trước đây ạ, cảm ơn anh nhìu nhé
- …
Về đến nhà tôi rửa ráy rồi vùi mình vào chiếc giường thân thuộc, thoáng nghĩ chút về con bé, con gái thành phố ngốc thật, mà ẻm cũng xinh thật, da trắng, mặt xinh, nhìn lại dễ thương nữa chứ… Nhưng hình như nó chỉ gợi cho tôi nhớ con nhóc sư đệ nghịch ngợm, hiền lành ở quê chứ không phải là tình cảm của 1 thằng thanh niên mới lớn thấy gái xinh Chắc tại tôi F.A lâu năm quá rồi đây ^^
Ngày tiếp theo của tôi cũng như những ngày trước đó, vẫn dậy sớm, chỉnh chu sắc đẹp đơn sơ mà Ba má ban tặng, luyện võ (chống đẩy 30 cái:) kiếm miếng gì ăn rồi lại cuốc bộ lên trường học. Phải nói học đại học đơn giản hơn suy nghĩ trước đó của tôi rất nhiều, ngồi dưới bàn chép bài cũng được, không chép bài cũng xong, ngồi điểm danh có tên là ok, cô giáo cứ dạy như bình thường và rất ít khi bị gọi lên “phỏng vấn ” nên tôi không hứng thú gì lắm có điều chỉ khó ở những kỳ thi thôi lúc đấy mới là những ngày học cày cuốc thực sự của tôi: Ngồi chém gió với mấy thằng bạn 4 tiết học thì cũng được nghỉ, tôi tranh thủ ra chợ mua ít đồ ăn cho bữa trưa, vừa về phòng thì thấy 3 em A4 bên kia đang bê đồ vẻ bận rộn, hỏi ra mới biết là bọn này chuyển trọ, biết thế nên tôi cũng xắn tay giúp họ bưng mấy cái đồ nặng xuống nhà giúp
- Sao mới đó mà đã chuyển trọ rồi mấy nàng? chán trai xinh nhanh thế
- Ừ, tại trai xinh không quan tâm nên phải chuyển thôi, 3 con lí nhí trả lời
- Thế chuyển đi đâu? hỏi thật sao lại chuyển thế? tôi nhỏ giọng
- Chán thì chuyển thôi, thích thay đổi không khí, hí hí, (Sau này gặp lại còn nhớ mấy đứa này chuyển đi không biết mấy địa điểm nữa, gặp lần nào là chỗ ở khác lần ấy, chẳng hiểu bọn này nữa)
- Hiếm có chỗ nào nhiều hot boy như chỗ này lắm mấy em ơi, 2 anh phòng bên ngó cổ ra chém
Tôi thì cũng chẳng quan tâm lắm nên giao mấy em kia có 2 anh kia chém tiếp rồi phi vào phòng nấu ăn luôn, bụng đói quá rồi, chém nữa chắc chết đói luôn quá:
Lịch đi làm thêm của tôi thường là 18h00 đến 21 giờ đêm, tuy là khoảng thời gian thích hợp để đi chơi đêm thay vì đi làm nhưng tôi quyết tâm đi làm và không bỏ bữa nào, khoản tiền làm thêm giúp tôi mua nhiều thứ cần thiết trong cuộc sống sinh viên và trên hết là bớt 1 phần gánh nhọc cho Ba má dưới quê, đồng thời cũng giúp mình trưởng thành hơn, có ít kinh nghiệm làm quen hơn cho môi trường công việc sau này…
Hôm đó được nghỉ làm nên tôi tranh thủ đi chơi phố, tay dắt xe đạp, mắt nhìn bâng quơ nhiều thứ thì lại gặp bé hỏng xe bữa trước, hình như nó nhận ra tôi sớm nên chủ động đến chào tôi trước
- We, anh, còn nhớ em không
Một thoáng…
- còn chứ, em xinh thế anh quên sao được
- Ẹc, trêu em, này, giờ anh có bận gì không
- Hiện tại thì không, anh vừa đi làm về, hôm nay được nghỉ sớm
- Oh anh trẻ thế mà đi làm rồi à, em tưởng anh còn đi học cơ, hi hi
- À, anh còn đi học, cơ mà anh đi làm thêm đó em
- Oh ra vậy, con bé vừa lắc đầu ra vẻ hiểu chuyện, như cắt ngang suy nghĩ của nó tôi tiếp
- Em đi đâu giờ này? mà hỏi anh có rảnh để làm gì? xe em tuột xích tiếp hả
Con bé gãi đầu anh hỏi nhanh thế, rồi con bé tiếp lời 1 cách nhanh nhẩu
- Không em có đi xe đâu mà tuột, em muốn cảm ơn anh cái chuyện hôm bữa đó mừk
- À, thế định trả ơn anh kiểu gì đây?
- Một cốc cà phê nhá, mắt nó nhìn tôi hỏi, 1 thoáng suy nghĩ, tôi đồng ý rồi dẫn em đến quán cà phê gần đó (và cũng là quán cà phê quen thuộc của tôi sau này)
Đêm đó tôi ngồi nói chuyện với em rất nhiều chuyện, 2 bên hỏi han nhau rất nhiều
và có vẻ rất hợp nhau nên những câu chuyện cứ thế mà tuôn ra đều đều như không khi nào ngừng nghỉ vậy (mặc dù tôi là 1 tay cứng miệng khi đứng gần bọn con gái nhưng khi nói chuyện với em tôi có 1 cảm giác thật dễ chịu và đôi phần thoải thích thú) Sơ qua thì em tên L là học sinh lớp 11, Ba má thuộc tuýp người có gia giáo nên rất nghiêm túc trong chuyện học hành của con bé, không người yêu, không được đi chơi mà chưa xin phép. Tôi thì cũng kể cho em sơ qua về tôi,...

1 2 3 ... 8 >>

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full
Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java