- KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro

Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu ? Full

Truyện: Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?
Tác giả: Chishikarin
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: GameHub.Pro
**********************
CHẠM MẶT
- Cẩn thận!!! AAAAA…!!!
Cô bé la lên nhưng không có tác dụng, đối phương vẫn bình thản.
RẦ…ẦMMM…
Hai chiếc xe đạp đụng nhau. Cô bị ngã lăn ra mấy vòng, cậu kia bị ngã xuống nhưng được cái chân dài chống được nên không sao. Còn cô thì bị xước hết cánh tay, chảy nhiều máu.
- CÁI CÔ KIA ĐI ĐỨNG CÁI KIỂU GÌ VẬY HẢ…??? BỘ MẮT ĐUI SAO??? Cậu đứng dậy chỉ tay vào mặt cô thét.
Cô cố đúng dậy
- Phải! Tôi đui còn cậu thì mù. Hứk! Cô cũng không vừa, đáp trả cậu với ánh mắt đầy hữu nghị.
Tức quá cậu tiến về phía cô với nộ công “thâm hậu”.
- Nèk! Định làm gì đấy? Cô quát.
- Thế cô nghĩ tôi định làm gì cô? Cậu nhếch mép.
Tưởng cậu ta đòi đánh mình cô quát tiếp:
- Ê! Girl đánh boy girl tự vệ, boy đánh girl boy vũ phu. Đòi làm gì hả? Làm boy cho đáng nên boy khom lưng chống gối gánh 2 hạt mè. Đùng có hở tí thì đòi dùng vũ lực. Cô làm một hơi rồi dúi dúi đầu về phía cậu với điệu bộ thách thức.
- Sao? Không giám hả? nãy hùng hổ lắm cơ mà!
(Thực ra không phải vì cậu muốn đánh cô mà chỉ muốn đứng nói cho rõ chuyện thôi, ai ngờ cô hiểu lầm còn thách thức. Tức quá cậu định làm thật)
Cậu giơ tay định hành xử thì:
- ĐỒ VŨ PHU BỆNH HOẠN!!! Thấy cậu định đánh mình cô thét vào mặt cậu.
Khiến cậu kia quên luôn việc mình đang làm, rơi vào tình trạng “cao tăng xông loạn thị đột quỵ lâm sàn”.
- …? Mạ cậu méo xệch thành một hình dạng không định nghĩa được.
- Sao? Thử đi chứ! Buồn cười trước bộ dạng cậu nhưng cô nén cười, cố nặn khuôn mặt “thần sét” ra.
- Ha. Ha. Ha…cậu cười rời rạc.
Sự thay đổi thái độ của cậu khiến cô hơi bất ngờ * trời! Bị ta chửi mà ngươi còn cười được. có khi nào bị mình chửi nên chạm pha không ta?…*. suy nghĩ của cô bị cắt khúc khi cậu lên tiếng:
- OK OK! Làm trai cho đáng nên trai nên tôi không chấp tụi con gái mấy người. Cậu mượn lời cô đáp lại.
- Tại cậu đi sai mới đâm trúng tôi chứ bộ, không xin lỗi mà còn ở đó xù lông với tôi. Cô nói nho nhỏ đủ mình cô nghe, nhưng không may gió đã đưa câu đó đặt vào tai cậu.
- Gì…gì??? Cậu trừng mắt nhìn cô.
- Gì cái gì? Ở đây không có dì của cậu nên đừng mong viện binh. Cô lên giọng.
- CÂM MỒM!!! Cậu rít qua kẽ răng. Mắt cậu nổi lên từng gân đỏ khiến cô nhìn mà tóc cứ dựng ngược hết lên.
- Tôi đang xù lông đây. Nhờ cô mà tôi muốn phát huy khả năng tiềm tàng vốm có của tôi. Cô muốn thử không? Để tôi lên dây cung phóng ra nház! Cậu gằn lên.
Những câu đó khiến cô lạnh cả sống lưng.
- Ực…! Cô biết giờ mà chọc nhẹ vào quả bom này chắc sẽ kích nổ mất. nên thôi im lặng là kim cương trong lúc này. Đang không biết làm sao để thoát thân…chợt thấy buốt buốt ở cánh tay phải, cô ngó xuống thấy cánh tay đang rỉ máu của mình. *may quá, phải mở đường cho kế hoạch thôi* nghĩ là làm liền. (bị thương đến chảy nhiều máu mà còn kêu hên thì không bình thường tí nào)
- Á A…ui ya…đau quá!!! Cô nhăn mặt ra vẻ đau đớn rồi lén xem thái độ của cậu ntn. Cô nhẹ nhàng nâng tay mình lên suýt xoa (thực ra vết thương này không là cái kim gì đối với cô cả, bởi đã quen rồi nhưng vì bế tắc đành giả tạo chút).
- Cô…cô…cậu xám mặt đi khi thấy tay cô đang rỉ máu.
Như đúng kế hoạch đề ra nhỏ mừng thầm, lên giọng:
- Cô với cháu gì? Xì…thôi bỏ đi coi như tôi xui xẻo đi. Nói rồi, gắng gượng với cánh tay đang đau tới chỗ xe đạp dựng nó lên, leo len xe cô ngoái lại nói:
- Nè! Lần sau đi đừng có qua mặt mà không nhìn trước ngó sau nghe chưa nhoz. Chị là chị tha cho còn người khác thì sợ nhoz đã về với đất tổ rồi cũng nên. Để lại cho cậu một cái nguýt muốn lộn tròng cô vụt đi với tốc độ đáng nể, sợ rằng còn ở lại thì người về với đất tổ là cô mới đúng.
Còn lại đây một người đang đẫn ra, nghĩ lại lời cô vừa nói cậu gật gù:
- Lần sau vươth mình phải để ý hơn mới được. Vừa nói cậu vừa dựng xe lên.
- Mà…mà…nghĩ lại vế sau của cauu cô vừa nói, cậu đờ ra. Chiếc xe vừa được dựng lên lại tếp một lần hạ cánh xuống đường.
- Nhoz…? Đất tổ…? AAAAA…tức giận vì cô giám sỉ nhục mình, cậu vò đầu bứt tóc hét lên. Định rượt theo cho cô một trận nhưng không kịp nữa rồi, bóng dáng cô đã khuất xa…xa…xa đằng nào không biết.
Bực quá cậu xả cơn nóng vào khúc gỗ ven đường:
1s…
2s…
3s…
- AAAAA…!!! Cậu ôm lấy chân nhảy tưng tưng, tưởng đỡ tức ai dè hỏa bốc còn cao hơn.
- Ơ…bà ơi! Anh kia sao vậy. trông sợ quá, cứ như con khỉ ăn ớt trong sở thú á bà nhỉ! Một chú bé cùng bà qua đường nhận định.
Cậu đưa ánh mắt tóe lửa nhìn chú bé khiến bà chú sợ quá bịt miêngj chú lại.
- Xin lỗi cậu, cháu nó còn dại vậu bỏ qua! nói xong người bà kéo tay cậu bé dông thẳng. để lại đây cn khỉ đang nhăn nhó.
- Ực…Cậu nhướn mày cố nuốt khan.
- AAAAA…Cậu lại hét lên, volume cực đại.lần này thì không phải hai mà toàn bộ người đi đường đều chú ý, đưa con mắt dò xét đặt vào cậu.
- Gì vậy chứ…? Bộ khùng sao? (N1)
- Chắc là “chú” trốn trại rồi! chậc chậc (N2)
- @#$!%^&*!@#@$…? (n N) Vô vàn lời bàn ra tiếng vào.
- Ashhhhhhhhh…! Đừng để tôi gặp lại cô. ĐỒ SAO CHỔIIII…!!! Bức cúc hơn cả bức xúc cậu thét lớn. làm ai cũng nhìn cậu như thể nhìn sinh vật lạ mới hạ cánh xuống trái đất sợ hãi mà bỏ chạy.
(vụ tai nạn cũng do 2 bên cùng có lỗi. tại cô đang nhìn về phía quán kem lia có thông báo tuyển nhân viên phục vụ. Còn cậu thì đang cố vượt đường nên chỉ lo vượt, 2 người lại đi ngược chiều nên…)
…3 ngày sau…
TÁI NGỘ
* 1 tuần sau
Một ngày mới lại lên, những tia nắng ấm áp len lỏi qua những khe lá, những giọt sương sớm long lanh đang từng giọt tí tách. Bên trong khung cửa sổ, một cậu ấm đang chìm trong giấc chiêm bao. Ánh nắng nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng, đi vào giấc mộng của cậu.
**Một hoàng tử trong bộ lễ phục sang trong, chàng cưỡi chú bạch mã trong khu vườn đầy hoa, dưới những bóng cây cổ thụ mát rượi. Bên kia vườn hoa hồng, một nàng công chúa với mái tóc dài buông xõa bóng mượt, nàng khoác lên mình bộ váy thướt tha không kém phần lộng lẫy dài chấm gót. Khẽ đung đưa chân trên chiếc xích đu bằng hoa dây leo với đôi mắt mơ màng, hình như đang hát vu vơ gì đó. “Nàng đang đợi ta chăng?” nghĩ vậy chàng liền tiến về phía nàng. Khi đến cạnh nàng, chàng khẽ cất tiếng:
- Qeen in my heart!!! và mỉm cười trìu mến, nụ cười tỏa sáng chờ nàng quay lại. Công chúa dừng chân thôi đung đưa xích đu, nàng quay lại mỉm cười như thay lời chào
- “…”
- “…”
Cả hai đều im lặng không thốt nên lời.
- Chàng đến rồi sao? công chúa lên tiếng, phá đi sự im lặng của cả hai.
- “…” hoàng tử vẫn đang dường như bất động trước công chúa.
Công chuá tiến lại sát bên hoàng tử, ghé vào tai chàng thỏ thẻ:
- Chàng…đồ vũ phu bệnh hoạn. nàng buông một câu xanh rờn rồi lùi lại hai bước để hoàng tử có thẻ nhìn rõ mình, khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười đắc ý:
- Chàng quên thiếp rồi sao? công chúa khẽ hỏi khithấy chàng đang bất động.
Nhìn rõ người đang đứng trước mặt mình ‘khuôn mặt…, cặp kính…, đôi mắt.., mái tóc…, …’
- Không! Không! Không thể! chàng sợ hãi quay lưng định bỏ chạy nhưng bị khựng lại vì trước mặt chỉ toàn một màu đen, lùi về mấy bước quay lại hướng khác cũng chỉ toàn là màn đen phủ kín. Một nàng công chúa đột ngột hiện lên sáng lóa giữa bóng đêm ấy:
- Chàng định đi đâu vậy? mình chưa tâm sự được chút nào mà! nàng chớp mắt đa tình gửi đến chàng.
- AAAAA…chàng la lên tìm chút gì đó gọi là hi vọng thoát y…Ý lộn thoát thân.**
(Quay về hiện tại)
BỊCH…(cậu vùng vẫy đạp tung chăn, lăn xuống sàn)
- AAAAA…cậu mở mắt nhưng chưa hết sợ hãi vẫn đang la thất thanh.
- Hoàng tử…là…hít ù…là…? Hộc hộc…còn công công chúa…là…con nhỏ…cậu vừa thở hổn hển vừa nói mệt nhọc, trông cậu như vận động viên maraton vừa hoàn thành đường đua vậy. Hơi thở gấp gáp, nhịp tim dồn dập, mồ hôi trên trán nhễ nhại.
- Không! Không! Sao có thể như thế được. cậu lắc đầu nguầy nguậy tự phủ nhận điều mình nghĩ.
- Ực…ực…Chỉ là mơ thôi. Ha. Ha. Là mơ. Ha…cậu gật gật đầu tự khẳng định để trấn an mình rồi cười khổ.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra lấy lại bình tĩnh, quả là có hiệu quả.
Vừa hoàn hồn lại chút thì…:
Cạch…có tiếng cửa mở.
Mới hoàn hồn trái tim phản chủ lại rộ lên hồi trống ra quân. Sock tập 2. Sợ tim mình cũng nhảy ra ngoài chiến đấu nốt cậu đưa một tay lên ngực ngăn cản. Ngồi nép sát vào cạnh giường, tay bấu chặt vào chăn nhắm mắt chặt chờ điều gì sẽ xảy ra. (thua nhoz lun, jậy cũng sợ, con trai mà như thỏ ý)
Thịch…thịch có tiếng bước chân, nó dừng lại cạnh cậu, trên vai cậu có thứ gì đó lành la…* ơ…nhưng sao nó ấm vậy, cảm giác rất an toàn…* cậu cảm thấy vậy đang suy nghĩ thì bị xén ngang.
- Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu ổn chứ? tiếng của một old lady vang lên (thì ra là zú của cậu).
Cậu mở vội mắt *khuôn mặt phúc hậu tuy đã U50 nhưng làn da thì chỉ khoảng U25. Zú! Đúng là zú rồi*. Không ngần ngại cậu lao vào lòng bà, hơi bất ngờ trước hành động của cậu nhưng bà cũng khẽ vuốt vuốt lưng cậu.
- Phù…vậy mà con tưởng, haiz…cậu thở phào nhẹ nhõm.
- Cậu tưởng là ma à…hà hà. bà cười hiền (nãy nghe cậu hét nên bà đoán)
- Sao zú biết??? cậu giật nảy người ra khỏi lòng bà.
- HA HA HA…zú cười càng to, khiến cậu cụp mắt xuống vẻ giận hờn.
- Có gì đáng cười mà zú lại cười con vậy chứ?
Nhận được thái độ của cậu bà nén lại, cất nụ cười kia đi.
- Thôi cũng trễ rồi cậu rửa mặt rồi xuống dùng bữa, xong còn đến trường nữa. bà đánh trống lảng (già mà não không già ti nào). Rồi đỡ cậu đứng dậy.
- Dạ? Đến trường sao??? cậu đưa vẻ mặt ngây thơ bất ngờ của mình ra trưng cho zú xem.
Ngạc nhiên với câu hỏi của cậu, vì trước giờ cậu chưa để ai nhắc vì chuyện học tập bao giờ (mặc dù thành tích không đáng tự hào). Bà hỏi lại:
- Ô…thế hôm nay không phải ngày tựu trường của cậu sao?
- Hôm nay…? Tựu trường…? Tựu…AAA đúng rồi con quên mất. Cám ơn zú nhé. Chụt >.< cậu nắm tay zú, hun lên má bà. Rồi vụt thẳng vào WC. Tuy đã quen với kiểu thân mật này rồi nhưng má bà cũng đang ửng lên.
- Thật là…đến bao giờ mới có ai dạy cậu lớn được đây. bà nghĩ ngợi rồi nhớ lại nụ cười kia, bà lấy ra sử dụng tiếp. Bà ra khỏi phòng, khép cửa lại rồi xuống nhà.
Trong WC cậu vừa…(hehe không tiện trao đổi) vừa lầm bầm:
- Đồ sao chổi! Tất cả là tại cô. Ngủ cũng gặp cô trong ác mộng, cô lợi hại lắm. Con nhỏ sao chổi!!!
Ở bên kia bầu trời…
Hây…hây…1 2 3 4…một cô bé đang tập thể dục buổi sáng.
- Hắt…hắt…hắt xìììììì…Hắt xì.. hắt xì…hắt hắt xì. cô nhaỷ mũi. Đang trong tư thế đứng trên một chân, chân kia đưa ra sau một tay vòng ra giữ, tay kia đưa ra phía trước người cúi theo. Tại hắt hơi làm cô mất thăng bằng nên…hun đất lun (một kiểu hôn độc đáo, “nồng nhiệt” chắc Thổ thần sướng tê lun)
1s

10s
Từ từ ngổm dậy, mặt cô dại đi, chóp mũi hơi đó vì mới hun Thổ thần, trên tóc còn dính vài cộng cỏ nữa (xem ra cô cũng không kém phần sock so vs cậu).
- Hừhừ…mới sáng sớm…xui xẻo. Chắc tại thằng cha nào đang chửi ta đây mà! Hứk đừng để ta biết được tên khốn nào, ta mà biết cổ ngươi lặc là cái chắc. vừa nói cô vừa bẻ khớp tay, lắc cổ * rốp rốp…rốp*

30’ sau

20 km/h (cô)
25 km/h (cậu)
Hai “chiến binh” đang cưỡi hai “chiến hạm” ngược chiều nhau, rồi cùng rẽ vào một chỗ…(>.<>.<)
ẦMMM
Một “chiến binh” + một “chiến binh” đang “kẹp bánh mì”.
Đó là tình trạng hiện giờ của hai cô cậu nhà ta, đúng là oan gia “cổng” hẹp mà. Không hiểu sao hai người lại cùng lao vào cổng phụ của trường trong khi bên cổng chính thì thênh thang thế kia, để rồi cùng bị kẹt đến không nhúc nhích được.
- Ay ya…
Xin lỗi tôi không cố ý!!! cô tự giác nhận lỗi, nhìn xuống hai chiếc xe đạp đang bị kẹt rồi quay sang cậu.
- À, không sao. Mình cũng có lỗi mà!!! Xin lỗi ba…chưa nói hết câu, họng cậu đã cứng lại khi quay sag nhìn người bên cạnh là…
Cô cũng tái mặt đi, chỉnh lại kính để nhìn rõ hơn. Cậu cũng không tin vào mắt mình tháo kính ra lau lau rồi đeo lại. Không hẹn mà cùng, cả hai cùng đưa mặt đến gần nhau, mắt chớp chớp mồm đớp đớp, cố nhận dạng đối phương.
[1s]
[2s]
[3s]

[1’]
- A! ĐỒ VŨ PHU BỆNH HOẠN!!!/ CON NHỎ SAO CHỔI!!! cả hai không hẹn cùng thốt lên, chỉ tay vào đối phương.
Cả hai cùng nhận ra mình đang là tâm điểm chú ý, nên hai người đành rụt tay lại (cũng giống nhau luôn). Nhưng đôi mắt đằng đằng sát khí của hai bên thì không thu lại được, sau lưng mỗi người như đang có một con sư tử đang khát máu, có thể xổng bất cứ lúc nào.
Hai người mải “ngắm nghía” nhau mà không hề biết đến vị khách không mời mà tới kia.
- E hèm…vị khách kia gắng giọng.
Rất tiếc không có tác dụng.
E HÈM. vị khách hắng giọng to hơn.
- “…”
- Nèk! Cô cậu đang làm hì vậy hả? vị khách tức giận vì thấy mình bị xem như người vô hình.
- CÚT!!! cả hai cùng phán.

Xợt nhớ ra chất giọng ồm ồm nhưng cũng đủ chói ai của vị khách không mời. Cô quay lại phía phát ra tiếng nói (đó là ông bảo vệ của trường, nổi tiếng là “đồ tể” của trường Nguyễn Du này. Nhìn cái bụng phệ với tướng đi lạch bạch của ông thì không ai nghĩ ông ta là một võ sư cả. Hơn nữa lại rất có tài “thuần phục” nên từ nhỏ tới lớn già hay trẻ giàu đến nghèo du côn rồi cháu ngoan đều bị ông khuất phục. là vậy thôi nhưng ông là người rất tốt) *ực…xong rồi lần này xong thật rồi, sao giờ*, cô đảo mắt tìm kế. thấy cô có vẻ đang sợ sệt cậu nhìn cô rồi đảo mắt về phía cô đang nhìn. Trước mắt cậu là một người khoảng U45, nước da ngăm đen…*bình thường có gì mà cô ta phải sợ sệt vậy chứ * đó là kết luận của cậu sau một hồi đo ngang ngó dọc trên người ông ta.
- Các cô cậu dạo này gứm nhỉ? Thôi đã bị đuổi thì tôi đi nhá! ông nói khẩy rồi vờ quay lưng bước đi.
- Dạ không bác ơi, cháu…cháu không có ý đó. cô nói với theo. Ông quay lại nhìn cô.
- Không phải ý đó thì là ý gì? Chắc tôi lẩm cẩm rồi nên bị lãng tai nghe lộn chăng!
- Thật mà bác, “cút” là hai bọn cháu đang định lát về rủ nhau đi ăn cút rôti thôi ạ, chứ không có ý nói bác đâu. cô quay sang cậu nở nụ cười nhẹ, nhướn mày ra hiệu. Cậu không hiểu đang đờ ra, nhìn vẻ mặt ngây thơ khối tội của cậu mà cô bực mình nhưng vì đại nghiệp…nhịn. Cô khoác tay qua vai cậu vẻ thân mật, mấp máy môi:
- Không muốn bị “đồ tể” thì ngoan ngoãn đi.
Rồi cười to, quay về phía ông bảo vệ:
- Đúng không bạn. ha ha ha! không hiểu lắm nhưng cậu cũng làm theo bởi bớt tội còn hơn thêm thù mà, vả lại trước khi đến đây cậu có nghe hơi có tên “đồ tể” thật chắc là ông ta, nên dại gì chuốc họa vào thân.
- Hì…dạ đúng đấy bác ạ. cậu cố nặn ra nụ cười đáp lại, cũng bắt chước khoác tay lên vai cô. Nhìn sang vai mình cô nhăn mặt nhìn cậu *không muốn chết thì bỏ ra*- *sao ăn ý chứ, cô vừa lòng chưa* (hai người đang đấu trí)
Cô nhìn cậu cười hì rồi thu tay mình lại song vờ kéo áo gỡ bàn tay của cậu đang đậu trên vai mình ra.
Ông nhìn hai người lại một lần nữa với ánh mắt dò xét:
- Thật??? ông nghiêm giọng hỏi.
- Hì…cả hai cùng gật.
- Vậy sao lại đứng giữa cổng làm gì hả? ông hỏi tiếp vì thấy hai người đang “kẹp bánh mì”.
- Ơ…ừm…dạ…cô bối rối.
- Dạ tại bọn cháu mải nói chuyện nên đứng quên thôi ạ! cậu lên tiếng đỡ lời thay cô.
Bất ngờ khi cậu lên tiếng, *nãy còn ngây thơ lắm mà…đồ nhái* nhưng cô cũng cười huề theo:
- Aha…Dạ đúng. Đúng đấy bác…ông nhìn cô liếc như ý nói câm ngay.
Nhận được tín hiệu cô ngậm miệng, mấm môi thật chặt, đưa tay lên che miệng lại.
- Thôi được lần này tôi bỏ qua, đừng mong có lần sau. Tôi sẽ “quan tâm” cô cậu đến khi nào tốt nghiệp. Nház! nói xong ông quay lưng cất bước.
Đợi khi bóng ông khuất hẳn cô thở phào nhẹ nhõm:
- Phù…lạnh cả xương sống. cô khẽ rùng mình.
- Cô bị sao vậy, có gì phải sợ ông ta chứ? cậu với giọng ngạo mạn.
- Cậu…hứk. xem ra là cậu là môn đệ mới để sư tỉ chỉ giáo nhé! cô tự hào.
- Câm mồm! Không mướn, ai bảo cô là tỉ tôi vậy? Hão. cậu nạt.
- Ờ. Không cần đỡ phiền, xí. Không dư hơi với cậu nữa, tôi đi. nói xong cô lách xe ra rồi dắt vào bãi. Cậu lủi thủi theo sau, vì vào trước nên cũng ra trước, cô vỗ vai cậu:
- Ê sư tỉ đi nghen đệ! nói xong cô co dò dông thẳng.
- Này. Cô kia có giỏi đứng lại coi! cậu tức đến muốn xịt khói ra mắt mũi mồm tai luôn rồi. (đi đâu cũng gây sự chú ý, hai cái con người này. Chậc chậc)
- Tôi đâu có ngu mà đứng lại. Ủa mà sao nãy giờ không thấy…cô đang chạy thì khựng lại bởi suy nghĩ đó. Đang thắc mắc đảo mắt tìm thứ gì, chợt giật mình.
- Con mắm con. Mày làm gì mà giờ này mới đến hả, tao tìm mày nãy giờ. một đứa bạn vỗ vai cô làm cô quên luôn thắc mắc của mình, nó đứng trước mặt cô. (DƯƠNG KÌ LÂM (nó) – 17t học cùng cô từ đầu cấp II tới giờ, đây cũng là người bạn chí cốt của cô, K.Lâm bị lạc ba mẹ, giờ cô sống tại tu viện Thiên Sứ của các sơ).
- Con quạ. Mày làm tao hú víaaaa…cô đưa vẻ mặt nghiêm trọng ra nạt Kì Lâm.
Sock…*trước h nó có bao h quát mình đâu, mình vẫn đùa thế mà…* Kì Lâm trợn tròn mắt nhìn cô. Cô bước lại sát nó:
- Huhu…tao nhớ mày quá cơ híc híc…cô ôm trầm lấy Kì Lâm làm nó muốn ngột thở.
- Thôi đi mới chửi người ta xong mà. nó vờ giận dỗi, đẩy cô ra.
- Tao sợ…cô giả giọng run run.
Hai đứa không nhịn nổi nữa cười hơ hớ.
- Sao? Nghỉ hè vui chứ. cô lấy lại giọng bình thường hỏi Kì Lâm.
- Ừm…thì vui. Còn mày thì sao?
- Tao á chán lắm, mà quạ để tao kể mày nghe chuyện này…
Tùng tùng tùng tùng…tiếng trống trường vang lên ra hiệu tập trung, giờ làm lễ khai giảng đã tới. Tất cả học sinh đều ùa ra giữa sân trường với tốc độ như bay cũng phải thôi có ai muốn bị lão “cú mèo” (hiệu trưởng) ấy giày xéo đâu. Đương nhiên hai cô nàng cũng không ngoại lệ thế là câu chuyện của cô đành gác lại.
“Thân ái chào các em

Tôi xin tuyên bố năm học 20XX – 20XX bắt đầu.”
Rào rào rào…tiếng vỗ tay rộn lên của tất cả h/s cùng giáo viên khi hiệu trưởng dứt lời..
- đây là danh sách phòng học của các lớp:
Phòng 1- lớp 10a1

Phòng 120- lớp 12f5
Bây giờ mời các em nhanh chóng đến phòng học nhận lớp và giáo viên chủ nhiệm của mình còn các h/s khối 10 đứng tại sân trường chờ giáo viên chủ nhiệm đến lấy...

1 2 3 ... 66 >>

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full
Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java